[BHTT-Editing] Cõng Vợ Đi Trừ Yêu Diệt Ma - Thẩm Nhật Thập
Chương 106: Phù thủy
"Phù thủy? Anh đang nói gì thế?"Người phụ nữ bên cạnh Willis nghe rõ ràng câu nói thoát miệng của chồng mình.Nhưng cô tưởng mình nghe nhầm... Phù thủy ư?Một từ ngữ nghe thật trung cổ, như chỉ xuất hiện trong tiểu thuyết huyền huyễn.Thế nhưng khi cô quay sang nhìn, thấy chồng mình dựng hết lông gáy, thần sắc nghiêm trọng, cứ như con hươu gặp sư tử ngoài đồng.Cô gái đang nói chuyện với anh trai cô không mấy để tâm, ánh mắt thoáng liếc qua, cơ thể người đàn ông ngoại quốc lập tức căng cứng như một cây cung. Môi run rẩy, cơ thể cũng rung lên từng nhịp, nỗi sợ hãi hiện rõ trên gương mặt."Anh bị làm sao vậy?" Người phụ nữ giận dữ đẩy anh một cái, đi về phía anh trai mình."Đây là em gái tôi, Thịnh Nguyên, trước đây cô ấy sống ở nước ngoài, năm nay mới về. William là con của cô ấy." Thịnh Uy giới thiệu, "Đây là đội trưởng Bạch, đội trưởng đội cảnh sát hình sự thành phố Đông Hải. Hôm nay William có thể được tìm thấy, là nhờ chỉ huy đúng cách của ông ấy. Còn đây là cô Thẩm, chính cô Thẩm nghe thấy tiếng kêu cứu của William và báo cho đội trưởng Bạch. Nếu không phải cô Thẩm phát hiện kịp thời, William bây giờ đã không nằm trong ICU nữa, mà là nằm ở nhà xác rồi."Trước khi đến, Thịnh Nguyên đã nắm được đại khái sự việc, biết rằng có người phát hiện William bị bắt cóc trước, rồi nhờ Bạch Tông Chính giải cứu. Khi nghe anh trai kể về mối nguy hiểm mà William từng gặp, đầu gối cô mềm nhũn, suýt nữa đã muốn quỳ xuống, nước mắt tuôn rơi lả chả: "Cô Thẩm, đội trưởng Bạch, ân đức của hai vị, tôi không bao giờ quên..."Trước đây cô xem tivi, luôn coi thường những người hay quỳ xuống đất, nghĩ sao lại quá đáng như vậy.Sau khi tự trải qua một lần, cô mới hiểu, điều đó không hề phóng đại một chút nào, nhất là với những người làm cha làm mẹ.Đứa trẻ được tìm lại, vừa lo lắng vừa biết ơn đan xen, để con an toàn, đừng nói là quỳ, cho cô nằm bò trên đất gầm như chó cô cũng cam lòng.Bạch Tông Chính nhanh nhẹn nắm lấy cô, không để cô quỳ xuống: "Tìm được đứa bé là tốt rồi, không cần, thật sự không cần."Thịnh Nguyên được kéo đứng dậy, thô bạo lau nước mắt trên mặt: "Xin lỗi, làm các vị chê cười."Cô quay sang nhìn chồng mình, thấy anh vẫn đứng đó ngây người, tức giận muốn phát điên, mắng: "Willis, anh đứng đó làm gì? Không mau qua đây cảm ơn đội trưởng Bạch và cô Thẩm, nếu không nhờ họ sửa sai cho anh, hôm nay anh đừng hòng thoát!"Thẩm Trích Tinh ngẩng mắt, nhìn người được gọi là Willis, câu "phù thủy" cô nghe rõ ràng, nhìn thái độ của anh ta, cô cũng thấy buồn cười: "Sao tôi cảm giác chồng chị trông sợ tôi thế nhỉ?"Thịnh Nguyên lập tức chất vấn chồng: "Anh bị sao thế hả?"Willis hít một hơi thật sâu, dường như trải qua một cuộc đấu tranh tâm lý lớn, anh bước tới, tay phải đặt lên ngực trái, cúi nhẹ người về phía Thẩm Trích Tinh: "Cảm ơn cô đã giúp đỡ, thưa cô."Thẩm Trích Tinh liếc anh vài cái, rồi khi thấy mồ hôi sắp rơi xuống từ trán anh, cô mới thu lại ánh mắt."Chỉ là việc nhỏ thôi, tôi nghĩ bất kỳ ai gặp tình huống như vậy cũng sẽ không thể thấy chết không cứu một đứa trẻ."Sau khi mọi người chào hỏi xong, Thẩm Trích Tinh nói: "Hãy dẫn chúng tôi đi xem tình trạng của bé, chúng tôi đến chỉ muốn biết tình hình của bé, bác sĩ nói sao rồi?""Bác sĩ nói..."Họ vừa nói vừa đi về phía phòng ICU.ICU của bệnh viện này được làm bằng kính, đứng bên ngoài cũng có thể nhìn toàn cảnh phòng bệnh.Lúc này, William đang nằm trên giường, cơ thể được cắm đầy ống truyền, cậu bé nhỏ xíu, khắp người chi chít những vết bầm tím và đỏ ửng, làn da vốn trắng trẻo giờ tái nhợt như một tờ giấy."Tình trạng thế nào?" Bạch Tông Chính nhìn về phía Thẩm Trích Tinh hỏi."Chỉ bị một phen hoảng sợ, không có vấn đề lớn." Cô nói với Thịnh Nguyên, người đang rất lo lắng: "Yên tâm đi, giờ cậu bé chỉ quá mệt, ngủ một giấc sẽ ổn, không cần quá lo lắng."Thịnh Nguyên không hiểu tại sao Bạch Tông Chính lại hỏi Thẩm Trích Tinh, cô ấy đâu phải bác sĩ. Nhưng bên cạnh cô, Willis - chồng cô – thở phào nhẹ nhõm, tay ôm trán, lộ rõ sự may mắn: "Tạ ơn trời, tạ ơn trời..."Trước mặt mọi người, Thịnh Nguyên không tiện nhắc anh, nhưng khi mọi người rời đi, cô nhăn mày: "Willis, hôm nay anh sao thế? Anh biểu hiện tệ quá!"Willis áp người lên cửa sổ hành lang bệnh viện, chỉ khi thấy Thẩm Trích Tinh lên xe rời đi, anh mới thở phào."Nguyên Nguyên, anh biết em có thể nghĩ rằng anh đang nói linh tinh, nhưng anh phải nói cho em biết, cô gái đó không phải là người bình thường, cô ấy chắc chắn là nữ phù thủy Hoa Quốc bọn em. Nếu không, em thử nghĩ xem, bác sĩ nói rằng khi William được cứu, thằng bé đã rơi vào trạng thái sốc, hôn mê ít nhất nửa giờ, trong tình trạng đó làm sao con có thể kêu cứu? Mà môi trường trên cao tốc, em cũng biết, đầy xe cộ, ồn ào náo nhiệt, em có tin một người bình thường có thể nghe thấy tiếng kêu cứu yếu ớt của một đứa trẻ gần như bất tỉnh trong xe van không?"Thịnh Nguyên cảm thấy không thể tin nổi: "Anh đùa giỡn cái gì vậy?"Khuôn mặt Willis lộ rõ sự bồn chồn, đi đi lại lại, cuối cùng dường như đã quyết định, nói với vợ một cách nghiêm túc: "Được rồi, anh không nên giấu em, em có tò mò tại sao anh không bao giờ liên lạc với gia đình, thà theo em đến nước này sống, còn hơn trở về nước Anh? Lý do chính là, mẹ anh và bà ngoại đều là những nữ phù thủy Gypsy nổi tiếng của nước Anh, là pháp sư mạnh mẽ, có khả năng bói toán và nguyền rủa. Cả gia tộc anh đều là pháp sư, nhưng anh thì không, anh không hòa nhập được, không thể chịu nổi nguy hiểm mà họ gặp phải, nên anh thà phiêu bạt bên ngoài, làm một nghệ sĩ không nhà."Thịnh Nguyên: "Pháp sư?""Chính là những người siêu phàm, sở hữu năng lực vượt xa người thường, phù thủy, pháp sư, tu sĩ, siêu nhân... gọi sao cũng được, chỉ là những người khác chúng ta, có năng lực đặc biệt. Anh không phải pháp sư, cũng không có năng lực đặc biệt, nhưng lớn lên trong môi trường đó, anh đặc biệt nhạy cảm với những người như vậy. Cô gái... cái cô cứu William, chắc chắn là một nữ phù thủy mạnh mẽ!"Dường như bị dồn nén quá lâu, Willis càng nói càng hưng phấn: "Em biết không? Anh cảm nhận được một luồng khí khiến người khác run sợ từ cô ấy, sức mạnh của cô ấy vượt xa mẹ anh, thậm chí hơn cả bà ngoại anh, cô ấy là nữ phù thủy mạnh nhất mà anh từng gặp. Em chưa từng thấy, nên không thể tưởng tượng, mỗi người như cô ấy đều là vũ khí sống, sở hữu sức mạnh vượt xa tưởng tượng...""Anh đùa giỡn vừa thôi chứ?"Nghe những lời của em rể, Thịnh Uy im lặng lâu, cuối cùng cắt ngang lời chế giễu của Thịnh Nguyên: "Chú nói như vậy, anh hiểu rồi. Dù thật hay giả, người đó cứu William là sự thật, ít nhất chứng tỏ người đó không ác ý với chúng ta. Vì người ấy không để lộ danh tính, chúng ta cứ coi như người cứu mạng đơn thuần là được.""Em chỉ là..." Willis bình tĩnh lại, hạ giọng: "Chỉ cảm thấy hơi sợ thôi."Người thường khó mà cảm nhận được nỗi sợ hãi của một người tuy bình thường nhưng lớn lên trong một gia tộc pháp sư như Willis.Anh từng chứng kiến người thân dùng khả năng siêu phàm của mình để chơi đùa với những người bình thường trong lòng bàn tay.Dù bạn là tỷ phú hay quan chức quốc gia, chỉ cần không có khả năng tự vệ đầy đủ, bạn đều là con mồi mà pháp sư có thể làm gì tùy thích. Môi trường như vậy khiến người ta cảm thấy ngột ngạt và kinh hãi, nên dù người thân của anh đều là pháp sư, Willis vẫn chọn rời khỏi môi trường đó, đi đến một nơi khác.Trước đây, Hoa Quốc đã khiến anh cảm thấy rất yên tâm. Trong hơn nửa năm sống ở Hoa Quốc, anh chưa từng gặp một pháp sư nào, cũng không vướng vào bất cứ chuyện gì liên quan đến pháp sư. Quốc gia này nhìn bề ngoài hoàn toàn là thiên đường của người thường. Anh tuyệt đối không ngờ, chỉ vì chuyện con trai gặp nguy, mà lại dính líu đến một phù thủy.Trong khi đó, Bạch Tông Chính đang giải thích cho Thẩm Trích Tinh về nhà họ Thịnh."Lão gia Thịnh xuất thân quân công, có bốn người con. Con trai cả đi lính, mười mấy năm trước hy sinh. Con trai thứ hai là Thịnh Uy mà cháu gặp đó, luôn quản lý công ty gia đình. Con trai thứ ba hình như đi theo học thuật, tôi cũng không quen lắm, chỉ biết làm việc ở viện nghiên cứu mật, có vẻ chức vụ không thấp. Còn con gái thứ tư, chính là Thịnh Nguyên vừa rồi.""Cô ấy hồi nhỏ rất ngang ngạnh, không thích sắp xếp của gia đình, vừa học xong trung học đã đi ra nước ngoài, sống nhiều năm ở đó. Chú chỉ gặp vài lần khi cô ấy còn nhỏ, không ngờ cô ấy lấy một người nước ngoài. Phải biết, bố cô ấy rất ghét phươngTây. Còn Willis... hình như là một họa sĩ, tôi cũng không quen lắm, chỉ nghe dì Khâu của cháu kể khi nói chuyện phiếm."Nói đến đây, Bạch Tông Chính tò mò hỏi: "Sao chú cảm giác Willis có vẻ hơi sợ cháu vậy?""Không phải cảm giác, anh ấy thật sự sợ cháu." Thẩm Trích Tinh cũng thấy kỳ lạ, suy nghĩ mãi mới rút ra một phỏng đoán: "Chắc anh ta có khả năng cảm nhận đặc biệt gì đó, đoán ra thân phận của chúa. Còn lý do tại sao sợ thì cháu cũng không rõ."Như Chu Y Y, Phó Tuyết Tình và mấy người khác, họ hiểu rõ thân phận và khả năng của Thẩm Trích Tinh mà, cũng chẳng thấy người nào sợ gì cô cả.Thẩm Trích Tinh ngồi lên xe của mình, nói lời tạm biệt với Bạch Tông Chính: "Chú Bạch, nếu không còn vấn đề gì, cháu về trước nhé."Bạch Tông Chính vẫy tay: "Về đi, chú ý an toàn trên đường, chú còn phải quay lại cơ quan."Ông mở cửa xe, trong túi điện thoại bỗng vang chuông."Có việc gì vậy?""Đội trưởng!" Người gọi là một cấp dưới mà Bạch Tông Chính quen thuộc: "Có tin về tung tích Phàn Tương Liên rồi ạ."Giọng Bạch Tông Chính đột nhiên cao lên: "Cậu nói gì cơ?""Hai tên bắt cóc bị bắt hôm nay..."Cấp dưới ở bên kia đầu dây nói: "Chúng khai là từng gặp Phàn Tương Liên!"----------------------24/10/2025
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz