[BHTT] [EDITING] Cấp Cấp Như Phi Lệnh
Chương 33: Trung cung chi vị
An Bình cung.
Lý Quý phi nửa nằm trên giường thấp, lười nhác dựa nghiêng, sau lưng có hai cung nữ phe phẩy quạt hương bồ, gắng xua đi cái nóng oi bức đầu hạ. Bên cạnh lư hương, trầm hương lượn khói, làn khói xanh mờ uốn lượn qua khe đồng, thong thả mà bay lên.
Lý Cuối Mùa Thu quỳ ngồi bên giường, nhẹ nhàng xoa bóp chân cho Quý phi.
"Nặng." Lý Quý phi bỗng cất giọng.
"Vâng." Lý Cuối Mùa Thu lập tức thu lại đôi chút lực đạo.
Chưa bao lâu, nàng lại bảo: "Nhẹ."
Bọn cung nữ thái giám xung quanh đều lộ vẻ khó xử, song Lý Cuối Mùa Thu sắc mặt không đổi, chỉ dịu dàng đáp: "Dạ, mẫu phi."
Một hồi sau, Lý Quý phi mở mắt, ánh nhìn rơi trên người nàng. Trong đôi mắt kia, thoáng có tia lệ sáng hiện lên rồi nhanh chóng biến mất.
Làm dâu, Lý Cuối Mùa Thu quả thật vô cùng hợp lễ: Hiếu thuận, nhẫn nhịn, lễ nghi chu toàn, dung mạo đoan trang... gần như không tìm thấy tì vết. Thế nhưng, Lý Quý phi lại chẳng thể nào sinh nổi hảo cảm với người con dâu kiêm cháu gái này.
Năm xưa thương cha nàng chết sớm, Quý phi đặc biệt rước nàng vào cung chăm sóc. Không ngờ nàng lại không biết điều, còn dính líu cùng hai tên nghiệt tử của ả tiện nhân kia, trực tiếp hay gián tiếp mà phá hỏng không ít sắp đặt của bà. Nếu chẳng phải đời này nhà họ Lý chỉ còn mình nàng, bà quyết chẳng bao giờ để nàng bước vào Đông cung, ngồi lên vị Thái tử phi.
Những năm qua, Tư Đồ Cảnh Minh và Tư Đồ Văn tuy không còn gây khó dễ cho nàng nhưng ký ức năm ấy, Lý Quý phi nào có quên. Lúc này tuy ngoài miệng chưa tính toán, song trong lòng bà đã sớm có chủ định: một khi hoàng tự ra đời, thế cục tất chẳng còn như trước.
Ánh mắt rơi xuống bụng hơi nhô cao của Lý Cuối Mùa Thu, Lý Quý phi dần dần hòa hoãn, trong lòng thầm nghĩ:
Tương lai hoàng đế, tất sẽ mang đậm huyết mạch Lý gia.
Ý niệm vừa hiện lên, nơi khóe mắt bà đã nhuốm vẻ mãn ý, khóe môi khẽ nhếch.
Ngoài điện bỗng truyền vào giọng chào lễ: "Tham kiến Thái tử điện hạ."
Tư Đồ Thừa Cơ sải bước tiến vào, bắt gặp cảnh tượng kia liền ngẩn người, rồi chau mày:
"Mẫu thân, Thu nhi đang mang long thai, sao ngài còn để nàng quỳ gối như vậy?"
Lý Quý phi không vui, lạnh nhạt hỏi lại:
"Sao, trong mắt ngươi chỉ còn vợ, không còn mẫu thân nữa ư?"
Tư Đồ Thừa Cơ vội vàng hành lễ:
"Hài nhi tham kiến mẫu thân. Xin hỏi hôm nay mẫu thân có khỏe hơn chăng?"
Lý Quý phi miễn cưỡng đáp: "Vẫn như cũ thôi."
Thừa Cơ quay nhìn Lý Cuối Mùa Thu, thấy nàng vẫn quỳ, trong lòng xót xa, khẽ nói: "Mẫu thân, Thu nhi không thể quỳ lâu."
"Thôi." Lý Quý phi phất tay.
"Nếu Thái tử đã mở miệng, vậy đứng dậy đi."
"Dạ, mẫu phi." Lý Cuối Mùa Thu chậm rãi đứng lên, song đôi chân tê dại, thân thể lảo đảo nghiêng ngả.
"Thu nhi!" Thừa Cơ vội vàng bước đến đỡ, lo lắng hỏi:
"Không sao chứ?"
Nàng lắc đầu:
"Điện hạ, thần thiếp không có việc gì."
Lý Quý phi hàn quang lóe mắt, lạnh giọng:
"Được rồi, các ngươi lui xuống, Bản cung cùng Thái tử còn chuyện cần thương nghị."
"Dạ." Đám cung nữ, thái giám lập tức cúi đầu lui xuống, không ai dám thở mạnh.
Thừa Cơ dịu giọng dặn dò:
"Nàng hãy về Đông cung nghỉ ngơi cho tốt, chớ để mệt mỏi."
Lý Cuối Mùa Thu ôn nhu liếc hắn một cái, khẽ gật đầu, rồi hướng Lý Quý Phi cúi người thỉnh an:
"Mẫu phi, nhi thần cáo lui."
Lý Quý Phi hừ lạnh, coi như đáp.
Trong điện chỉ còn lại hai người. Tư Đồ Thừa Cơ nhân cơ hội ngồi quỳ xuống bên giường, thay thế chỗ của Lý Cuối Mùa Thu, tự tay xoa bóp chân cho mẫu thân:
"Mẫu thân, nhi tử biết ngài đối với Thu nhi lòng còn nhiều bất mãn. Nhưng bất luận thế nào, trong bụng nàng nay đã mang cốt nhục của nhi tử. Kính mong mẫu thân vì tôn nhi mà nể mặt, đối đãi với nàng khoan hòa hơn một chút. Về sau những việc như thế, cứ giao cho nhi tử phụng dưỡng. Dẫu thủ pháp chẳng khéo bằng Thu nhi nhưng chí hiếu cũng là chân thành."
Lý Quý Phi nghe vậy rốt cuộc cũng bật cười:
"Chân này nếu thường xuyên để người khác chủy bóp, chẳng phải sớm muộn cũng thành tàn phế hay sao? Thôi thôi, ta đã hiểu tâm ý của ngươi. Từ nay về sau, không cần để Thái tử phi mỗi ngày tới thỉnh an nữa."
"Nhi tử thay Thu nhi đa tạ mẫu thân." Tư Đồ Thừa Cơ nhân cơ hội, mặt lộ vui mừng.
"Đúng rồi," Lý Quý Phi giả như vô tình nhắc, "Hôm nay phụ hoàng ngươi ở ngự thư phòng có tiếp kiến mấy người, ngươi đã biết bọn họ nghị luận những gì chưa?"
"Phụ hoàng triệu kiến năm vị dã tán nhân, chỉ là bàn chút chuyện kỳ phúc dưỡng sinh. Còn về phần Chú tiểu thư, bất quá cũng chỉ khen nàng hiền đức, mong sau khi thành hôn có thể yên ổn làm hiền nội trợ."
"Chú tiểu thư ư..." Lý Quý Phi ánh mắt thoáng hiện tự thị: "Chú Nhung Hiên muội muội gả cho lão Tứ, ngươi phải lưu tâm, kẻo hắn khởi nhị tâm."
Tư Đồ Thừa Cơ khẽ lắc đầu:
"Chú Thái phó trung liệt, hài nhi tuyệt không nghi ngờ. Lần này muội muội gả cho lão Tứ, cũng là ý chỉ miệng vàng lời ngọc của phụ hoàng, Thái phó nào dám kháng chỉ. Tuy bề ngoài ông ta chẳng tỏ thái độ gì, nhưng trong lòng hẳn còn khúc mắc khó nói."
"Không có thì càng hay. Nhưng người trong thiên hạ, lòng ai đoán được? Ngươi vẫn phải đề phòng. Chú Nhung Hiên từ trước vốn là chỗ dựa vững chắc, nay lại càng phải thận trọng." Lý Quý Phi căn dặn.
"Vâng, mẫu thân, nhi tử minh bạch."
"Nghe nói hôm nay phụ hoàng ngươi còn gặp cả lão Tứ? Việc ấy là thế nào?"
Nghe đến đây, sắc mặt Tư Đồ Thừa Cơ thoáng cổ quái:
"Lão Tứ chính mình tới cầu kiến, còn đưa ra một thỉnh cầu cực kỳ khác lạ."
"Ồ? Hắn còn có thể cầu xin được phóng thích chăng?" Lý Quý Phi giọng mang châm chọc.
"Hắn khẩn cầu phụ hoàng lập ngài làm hoàng hậu."
"Cái gì?!" Lý Quý Phi thoáng chốc ngồi bật dậy, thần sắc vừa mừng vừa nghi hoặc: "Lão Tứ thực sự nói như thế?"
"Nhi tử nào dám lừa gạt mẫu thân." Tư Đồ Thừa Cơ mỉm cười: "Việc này chân thực không sai."
"Kia... phụ hoàng ngươi hồi đáp ra sao?" Hơn hai mươi năm tâm nguyện sắp thành, tim nàng đập loạn không yên.
"Phụ hoàng đã chấp thuận, lại còn khen ngợi lão Tứ hiểu đại nghĩa, biết yêu huynh trọng đệ."
Toàn thân Lý Quý Phi buông lỏng, dựa hẳn vào gối, trên mặt vừa mừng vừa sợ:
"Rốt cục... rốt cục..."
Tư Đồ Thừa Cơ khẽ cười:
"Nhi tử chúc mừng mẫu thân... không, mẫu hậu."
Lý Quý Phi nắm chặt tay hắn:
"Thừa Cơ, ngươi tuyệt không được gạt ta. Nếu chuyện này có nửa điểm hư vọng, ta..."
"Mẫu hậu cứ việc yên tâm. Phụ hoàng đã hạ chỉ, lệnh Khâm Thiên Giám chọn ngày hoàng đạo, chuẩn bị cử hành đại điển sách hậu cho người." Tư Đồ Thừa Cơ vỗ nhẹ bàn tay bà, trấn an.
"Tốt! Tốt lắm!" Lý Quý Phi cười lớn, tiếng cười tràn đầy đắc ý:
"Vi nương rốt cục cũng chờ tới ngày này! Thượng Quan Nguyệt a Thượng Quan Nguyệt, bổn cung sắp đăng vị hoàng hậu, nhi tử bổn cung là thái tử... Còn hài tử của ngươi, từ trưởng tử sẽ trở thành thứ xuất, chẳng mấy chốc liền bị che lấp không còn dấu vết. Để xem ngươi còn có gì so sánh với bổn cung nữa!"
Tiếng cười vang dội, chất chứa oán độc sâu tận đáy lòng.
Mà Tư Đồ Thừa Cơ chỉ lặng lẽ đứng một bên, khóe miệng khẽ cong, nụ cười mơ hồ chẳng rõ, phảng phất như nhìn thấy một người xa lạ thay vì mẫu thân năm xưa.
Lý Quý Phi đột ngột dừng cười, giọng trầm xuống:
"Thừa Cơ, đến ngày đại hôn của lão Tứ, ngươi nhất định phải dâng một phần đại lễ. Hắn đã thức thời như vậy, chúng ta tự nhiên cũng phải đáp lễ."
"Vâng, mẫu hậu."
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz