Bhtt Edit Xuyen Thanh Tuyet My Tong Tai Phao Hoi The Than Canh Tieu Luc
Editor: Callmenhinhoi--------------
Thẩm Chi Băng không thể kiềm chế mà nhớ lại những năm tháng đã qua, khi bản thân một mình chịu đựng những sóng gió cuộc đời. Dù cho có gian khổ đến đâu, chỉ cần một lời quan tâm từ Liên Ngạo là cô liền dễ dàng bỏ qua tất cả. Cô đã đặt toàn bộ sự kiên nhẫn và hy vọng của mình vào người thiếu niên ấy, để rồi những mong mỏi chân thành ấy lại trở thành lưỡi dao đâm thẳng vào lòng, khiến vết thương càng thêm rỉ máu.Không đáng, thật sự không đáng.Giây phút đó, cô bỗng nhận ra hàm ý trong lời Tề Tranh từng nói: "Không đáng." Cô cũng hiểu được vẻ lạnh lùng, thản nhiên trong mắt Tề Tranh từ đâu mà có. Đó là sự tỉnh ngộ sau những tổn thương và thất vọng cùng cực, là khi nhìn thấu bản thân đã mù quáng và hèn mọn thế nào trong cuộc tình ấy, để rồi cảm thấy chán ghét, khinh bỉ chính mình vì đã từng mù quáng đến mức đánh mất cả lòng tự trọng.May mắn thay là cô vẫn còn kịp tỉnh ngộ.Thẩm Chi Băng mang theo nỗi đau âm ỉ nhưng không nói ra, còn Liên Ngạo lại mỉm cười nhè nhẹ. Việc cô chưa rời đi chứng tỏ vẫn còn hy vọng cứu vãn. Liên Ngạo hiểu cô, biết rõ cô ấy luôn kiên nhẫn hơn người và có ý chí chịu đựng vượt xa kẻ khác."Tiểu Băng, trước đây là anh sai rồi," Liên Ngạo nói, giọng vẫn dịu dàng, pha chút mệt mỏi và hối tiếc. "Anh đã không để ý đến cảm xúc của em, cũng không bàn bạc cùng em nhiều chuyện quan trọng. Anh đã quá tự tin vào khả năng kiểm soát mọi thứ, nghĩ rằng có thể tự lo liệu mà không cần em phải bận lòng."Dứt lời, hắn từ từ ngước lên, ánh mắt thâm tình từng khiến Thẩm Chi Băng say mê nay lại chiếu thẳng vào cô: "Anh chỉ không muốn em phải chịu khổ."Những lời nói ấy kéo Thẩm Chi Băng trở về thực tại, nhưng khóe môi cô vẫn giữ nguyên nét cười lạnh lùng đầy châm biếm. Nếu ngày xưa mà nghe những lời đường mật đó làm cô cảm thấy say mê bao nhiêu, thì giờ đây chúng chẳng khác gì thuốc kịch độc làm con người ta cảm thấy ớn lạnh cả.Từng có bao nhiêu yêu thương, giờ đây lại có bấy nhiêu oán hận. Cô thậm chí không muốn nhìn thêm Liên Ngạo, càng không cần nghe những lời giải thích vô nghĩa từ hắn.Khi cô còn chờ đợi câu trả lời, hắn đã không cho. Vậy thì giờ đây, câu trả lời ấy có còn ý nghĩa gì đâu? Mọi tình cảm và mong chờ đều phải có giới hạn."Đừng nói gì nữa. Bây giờ tôi không còn quan tâm đến suy nghĩ gì của anh nữa." Giọng Thẩm Chi Băng lạnh nhạt. Dù lời nói có phần nặng nề, cô vẫn không đến mức yếu ớt hay tuyệt vọng."Em..."Thẩm Chi Băng ngước mắt lạnh lùng, ánh nhìn như muốn đâm xuyên đối phương: "Có những lời chỉ có ý nghĩa khi được nói đúng lúc. Ngày trước, chúng ta đã có những khoảnh khắc vui vẻ rồi. Nên bây giờ mong anh ít nhất hãy để chúng ta giữ lại một chút ấn tượng đẹp giữa chúng ta."Cô biết mục đích hôm nay Liên Ngạo tìm mình, nên không định nán lại thêm. Tâm trạng cô vẫn còn tồi tệ, cần thời gian để bình tĩnh. Trong lòng, cô chợt nghĩ tới Tề Tranh, người luôn mang đến cảm giác bình an mỗi khi đối diện.Hình bóng Tề Tranh như nhắc nhở cô rằng, chỉ cần vững tâm, một ngày nào đó cô sẽ được giải thoát hoàn toàn. Cuộc gặp gỡ hôm nay chỉ xác nhận rằng: Cô đã không còn chút rung động nào với Liên Ngạo, chỉ còn lại cảm giác chán ghét.Hóa ra, động tâm và cạn tình đều có thể đến nhanh như vậy.Thẩm Chi Băng xoay người bước ra cửa, nhưng chưa kịp đi thì bị kéo lại. Một bàn tay to nắm chặt lấy cánh tay cô, rồi chẳng để cô phản ứng, hắn đã ôm cô vào lòng, là cái ôm từng khiến cô khao khát và lưu luyến.Thế nhưng khi hơi ấm và mùi hương quen thuộc ùa về, cô lại chỉ muốn buồn nôn.Bản năng khiến cô đẩy mạnh để thoát ra, nhưng Liên Ngạo không còn giữ phong độ thường ngày, nhất quyết không chịu buông tay."Liên Ngạo, buông ra!"Hắn thở dốc, giọng khẩn thiết: "Tiểu Băng, cho anh thêm một cơ hội đi mà. Anh biết mình sai rồi, anh không muốn mất em."Một kẻ từng cao ngạo giờ đây cúi mình đầy hèn mọn. Hắn thật sự sợ hãi, sợ rằng khi cô đi rồi, tình cảm giữa họ cũng sẽ tan thành mây khói."Tôi không muốn lặp lại lần thứ hai," Thẩm Chi Băng lạnh lùng nói. "Khi anh chọn liên hôn vì gia tộc thì chắc hẳn anh đã biết kết cục giữa chúng ta rồi. Bây giờ lại ở đây nói những lời này, anh có tôn trọng tôi không vậy?"Liên Ngạo xoay mạnh người cô lại, buộc cô đối diện với hắn. Hắn cao lớn, gần như bao trọn cả người cô."Nếu em không muốn, anh sẽ hủy hôn. Anh có thể từ bỏ tất cả, chỉ cần em."Nói rồi, hắn cúi xuống, định hôn cô.Không chút do dự, Thẩm Chi Băng quay mặt đi, cương quyết tránh né.Cái sự gần gũi từng quen thuộc giờ đây chỉ khiến cô ghê tởm.Dồn hết sức lực, cô nghiêm giọng: "Bảo vệ đang đứng ngoài cửa. Nếu anh nghĩ mình có thể làm gì trong một phút thì cứ thử xem!"Lời cảnh cáo vô cùng rõ ràng. Liên Ngạo khựng lại, nhíu mày.Thừa cơ, Thẩm Chi Băng đẩy mạnh, khiến hắn lảo đảo.Cô chỉnh lại mái tóc hơi rối: "Nếu còn dám làm vậy lần nữa thì đừng trách tôi không khách khí. Tôi nhấn mạnh lần cuối, giữa chúng ta không còn gì cả. Nếu còn cố chấp, đừng mong tôi nể tình xưa."Thẩm Chi Băng tức giận sập cửa rời đi, Liên Ngạo đứng lặng nhìn về phía cánh cửa khép lại. Ánh mắt hắn lướt qua vài bóng người thấp thoáng bên ngoài. Hắn cười khổ, đúng là khi tình cảm thay đổi, cách đối xử cũng chẳng còn như trước. Ngày xưa, Thẩm Chi Băng vì muốn gặp hắn bí mật mà tìm mọi cách né tránh bảo vệ, chỉ sợ bị ai đó phát hiện.Thế mà bây giờ, cô đến gặp hắn tại khách sạn, lại dẫn theo không ít người như thể hắn là thú dữ.Trở lại trong xe, lòng Thẩm Chi Băng vẫn còn rối bời, không thể bình tĩnh lại. Từ trước đến nay, Liên Ngạo luôn là người lịch thiệp, vậy mà hôm nay suýt chút nữa dùng sức mạnh với cô, đây quả là điều vượt ngoài dự đoán. Nỗi thất vọng trong cô dâng trào, những tôn trọng từng có giờ đây tan thành mây khói. Cô nhận ra Liên Ngạo chẳng khác gì những công tử thế gia khác.Người đàn ông từng khắc chế và giữ lễ nghĩa, từng thề rằng sẽ chịu trách nhiệm với cô, hóa ra cũng chỉ là một kẻ dối trá. Khi nóng nảy, hắn chẳng khác gì những gã đàn ông bình thường, sẵn sàng dùng sức ép buộc người khác.Trong lòng Thẩm Chi Băng, một ngọn lửa cháy lên, đốt trụi những hoài niệm cuối cùng về hắn. Cô nhìn qua cửa sổ, những ký ức với Liên Ngạo dần nhạt nhòa. Một hình ảnh khác hiện lên trong đầu cô đó là Tề Tranh.Cô thấy rõ hình ảnh Tề Tranh khi ngủ, đôi môi khẽ hé nhưng chẳng thể đáp lại mình."Lái xe nhanh lên," Thẩm Chi Băng thúc giục. Đột nhiên, cô rất muốn nhìn thấy Tề Tranh ngay lúc này.Cô không biết sau khi gặp thì mình sẽ làm gì, nhưng chỉ cần gặp thôi, dường như điều đó mới có thể khiến lòng cô bình ổn và an yên trở lại.Tề Tranh ăn xong bát hoành thánh, thỏa mãn xoa bụng. Bị ốm nơi đất khách quê người quả thật đáng thương, nhưng được ăn món mình ngày đêm nhớ nhung khiến lòng nàng dịu lại, xua đi nỗi buồn bệnh tật.Cơn đau đầu đã giảm bớt. Nàng tranh thủ lúc ánh nắng dịu dàng, pha nước ấm để tắm, cảm giác dễ chịu hơn hẳn. Mặc dù người ta thường khuyên không nên tắm khi đang bệnh, nhưng cái cảm giác bết dính khó chịu khiến nàng thật không thể chịu nổi.Tắm xong, nàng lại thấy hai cuộc gọi nhỡ từ Vân Phỉ và một tin nhắn hỏi thăm sức khỏe. May mà không trễ thêm chút nào nữa, nếu không Vân Phỉ chắc đã phá cửa mà vào rồi.Khi Tề Tranh định gọi lại, tiếng gõ cửa vang lên."Bí thư Vân, tôi vừa định gọi cho cô."Vân Phỉ thở phào nhẹ nhõm. "Lúc nãy gọi mãi không được làm tôi lo cô lại khó chịu nên đến đây xem thế nào."Ánh mắt Vân Phỉ lướt nhanh, thấy sắc mặt Tề Tranh khá hơn, mái tóc vẫn còn ẩm như vừa tắm xong. "Cô tắm đấy à?""Ừ, người khó chịu quá không chịu nổi nữa."Vân Phỉ lắc đầu bất đắc dĩ, ánh mắt như nhìn một đứa trẻ: "Các cô trẻ trung thật, chẳng biết quý trọng sức khỏe."Tề Tranh cười: "Bí thư Vân, cô cũng trẻ lắm mà, không cần làm ra vẻ già hơn tôi như vậy đâu. Chúng ta cùng lắm chỉ cách nhau vài tuổi, cô còn ở tuổi có thể làm chị tôi nữa cơ mà."Vân Phỉ hơn Thẩm Chi Băng vài tuổi, ngoài ba mươi nhưng vẫn giữ vẻ trầm ổn, dịu dàng; là cái tuổi đẹp đẽ với sự chín chắn và quyến rũ đậm nét."Nghe cô khen vậy, tôi cũng cảm thấy mình trẻ ra vài tuổi."Hai người trò chuyện một lúc, Vân Phỉ dặn dò vài việc liên quan đến công việc rồi đứng dậy cáo từ. "Hôm nay cảm ơn cô đã mang hoành thánh đến. Ngon thật đấy.""Khách sáo làm gì. Nếu cần cảm ơn thì tôi cũng cảm ơn cô vì cho tôi cơ hội thử món ngon ấy chứ."Thực ra, hôm nay chính Thẩm Chi Băng nhờ Vân Phỉ mang hoành thánh tới cho Tề Tranh. Trên đường đi, cô gặp Thẩm Chi Băng ở hành lang khách sạn. Thẩm tổng bảo có việc muốn nói với Tề Tranh, tiện thể nhờ Vân Phỉ đưa đồ ăn vào phòng.Vì tò mò, Thẩm Chi Băng đặt thêm hai suất cho cả cô và Vân Phỉ nếm thử, bởi bọn họ tò mò không biết món hoành thánh này có sức hấp dẫn gì mà khiến Tề Tranh nhớ nhung đến vậy.Cả hai đang nói chuyện thì không hay biết Thẩm Chi Băng đã đứng gần từ lúc nào. Chỉ khi cô tiến lại gần, họ mới giật mình nhận ra.Vân Phỉ thấy sắc mặt Thẩm Chi Băng không tốt lắm, bèn hỏi: "Thẩm tổng, cô ổn chứ?"Thẩm Chi Băng khẽ lắc đầu. Cô không nói gì, nhưng ánh mắt không rời khỏi Tề Tranh.Tề Tranh tưởng Thẩm Chi Băng cũng giống Vân Phỉ, lo lắng cho sức khỏe của mình, liền lên tiếng: "Tôi đỡ nhiều rồi, cảm ơn cô đã quan tâm."Nàng vừa tắm xong, mùi hương nhẹ nhàng vẫn còn thoang thoảng, hơi ấm vẫn vương lại quanh người. Dù đứng cách xa, Thẩm Chi Băng vẫn cảm nhận được tất cả, đó là một mùi hương quen thuộc và trần ngập hơi thở quyến rũ.Sự thu hút ấy như nhiệt lượng ngấm vào tận xương tủy, khiến ngón tay cô khẽ động.Tề Tranh mặc áo sơ mi sạch sẽ, không cài hết cúc như khi đi làm. Ba chiếc cúc để mở làm lộ phần xương quai xanh đầy quyến rũ. Mỗi động tác của nàng đều khơi gợi sự tò mò về vẻ đẹp ẩn sau lớp vải.Ánh mắt Thẩm Chi Băng không thể rời khỏi Tề Tranh, cô đưa mắt nhìn từ làn da bóng mịn, chiếc cổ thanh mảnh, xương quai xanh mềm mại cho đến nơi ẩn giấu sau lớp áo sơ mi màu lam nhạt...-------------Editor:56 chương rồi đó hai chị iu à, chừng nào em mới được order món signature của cẩu độc thân khi trông 2 chị iu nhau ạ...
Thẩm Chi Băng không thể kiềm chế mà nhớ lại những năm tháng đã qua, khi bản thân một mình chịu đựng những sóng gió cuộc đời. Dù cho có gian khổ đến đâu, chỉ cần một lời quan tâm từ Liên Ngạo là cô liền dễ dàng bỏ qua tất cả. Cô đã đặt toàn bộ sự kiên nhẫn và hy vọng của mình vào người thiếu niên ấy, để rồi những mong mỏi chân thành ấy lại trở thành lưỡi dao đâm thẳng vào lòng, khiến vết thương càng thêm rỉ máu.Không đáng, thật sự không đáng.Giây phút đó, cô bỗng nhận ra hàm ý trong lời Tề Tranh từng nói: "Không đáng." Cô cũng hiểu được vẻ lạnh lùng, thản nhiên trong mắt Tề Tranh từ đâu mà có. Đó là sự tỉnh ngộ sau những tổn thương và thất vọng cùng cực, là khi nhìn thấu bản thân đã mù quáng và hèn mọn thế nào trong cuộc tình ấy, để rồi cảm thấy chán ghét, khinh bỉ chính mình vì đã từng mù quáng đến mức đánh mất cả lòng tự trọng.May mắn thay là cô vẫn còn kịp tỉnh ngộ.Thẩm Chi Băng mang theo nỗi đau âm ỉ nhưng không nói ra, còn Liên Ngạo lại mỉm cười nhè nhẹ. Việc cô chưa rời đi chứng tỏ vẫn còn hy vọng cứu vãn. Liên Ngạo hiểu cô, biết rõ cô ấy luôn kiên nhẫn hơn người và có ý chí chịu đựng vượt xa kẻ khác."Tiểu Băng, trước đây là anh sai rồi," Liên Ngạo nói, giọng vẫn dịu dàng, pha chút mệt mỏi và hối tiếc. "Anh đã không để ý đến cảm xúc của em, cũng không bàn bạc cùng em nhiều chuyện quan trọng. Anh đã quá tự tin vào khả năng kiểm soát mọi thứ, nghĩ rằng có thể tự lo liệu mà không cần em phải bận lòng."Dứt lời, hắn từ từ ngước lên, ánh mắt thâm tình từng khiến Thẩm Chi Băng say mê nay lại chiếu thẳng vào cô: "Anh chỉ không muốn em phải chịu khổ."Những lời nói ấy kéo Thẩm Chi Băng trở về thực tại, nhưng khóe môi cô vẫn giữ nguyên nét cười lạnh lùng đầy châm biếm. Nếu ngày xưa mà nghe những lời đường mật đó làm cô cảm thấy say mê bao nhiêu, thì giờ đây chúng chẳng khác gì thuốc kịch độc làm con người ta cảm thấy ớn lạnh cả.Từng có bao nhiêu yêu thương, giờ đây lại có bấy nhiêu oán hận. Cô thậm chí không muốn nhìn thêm Liên Ngạo, càng không cần nghe những lời giải thích vô nghĩa từ hắn.Khi cô còn chờ đợi câu trả lời, hắn đã không cho. Vậy thì giờ đây, câu trả lời ấy có còn ý nghĩa gì đâu? Mọi tình cảm và mong chờ đều phải có giới hạn."Đừng nói gì nữa. Bây giờ tôi không còn quan tâm đến suy nghĩ gì của anh nữa." Giọng Thẩm Chi Băng lạnh nhạt. Dù lời nói có phần nặng nề, cô vẫn không đến mức yếu ớt hay tuyệt vọng."Em..."Thẩm Chi Băng ngước mắt lạnh lùng, ánh nhìn như muốn đâm xuyên đối phương: "Có những lời chỉ có ý nghĩa khi được nói đúng lúc. Ngày trước, chúng ta đã có những khoảnh khắc vui vẻ rồi. Nên bây giờ mong anh ít nhất hãy để chúng ta giữ lại một chút ấn tượng đẹp giữa chúng ta."Cô biết mục đích hôm nay Liên Ngạo tìm mình, nên không định nán lại thêm. Tâm trạng cô vẫn còn tồi tệ, cần thời gian để bình tĩnh. Trong lòng, cô chợt nghĩ tới Tề Tranh, người luôn mang đến cảm giác bình an mỗi khi đối diện.Hình bóng Tề Tranh như nhắc nhở cô rằng, chỉ cần vững tâm, một ngày nào đó cô sẽ được giải thoát hoàn toàn. Cuộc gặp gỡ hôm nay chỉ xác nhận rằng: Cô đã không còn chút rung động nào với Liên Ngạo, chỉ còn lại cảm giác chán ghét.Hóa ra, động tâm và cạn tình đều có thể đến nhanh như vậy.Thẩm Chi Băng xoay người bước ra cửa, nhưng chưa kịp đi thì bị kéo lại. Một bàn tay to nắm chặt lấy cánh tay cô, rồi chẳng để cô phản ứng, hắn đã ôm cô vào lòng, là cái ôm từng khiến cô khao khát và lưu luyến.Thế nhưng khi hơi ấm và mùi hương quen thuộc ùa về, cô lại chỉ muốn buồn nôn.Bản năng khiến cô đẩy mạnh để thoát ra, nhưng Liên Ngạo không còn giữ phong độ thường ngày, nhất quyết không chịu buông tay."Liên Ngạo, buông ra!"Hắn thở dốc, giọng khẩn thiết: "Tiểu Băng, cho anh thêm một cơ hội đi mà. Anh biết mình sai rồi, anh không muốn mất em."Một kẻ từng cao ngạo giờ đây cúi mình đầy hèn mọn. Hắn thật sự sợ hãi, sợ rằng khi cô đi rồi, tình cảm giữa họ cũng sẽ tan thành mây khói."Tôi không muốn lặp lại lần thứ hai," Thẩm Chi Băng lạnh lùng nói. "Khi anh chọn liên hôn vì gia tộc thì chắc hẳn anh đã biết kết cục giữa chúng ta rồi. Bây giờ lại ở đây nói những lời này, anh có tôn trọng tôi không vậy?"Liên Ngạo xoay mạnh người cô lại, buộc cô đối diện với hắn. Hắn cao lớn, gần như bao trọn cả người cô."Nếu em không muốn, anh sẽ hủy hôn. Anh có thể từ bỏ tất cả, chỉ cần em."Nói rồi, hắn cúi xuống, định hôn cô.Không chút do dự, Thẩm Chi Băng quay mặt đi, cương quyết tránh né.Cái sự gần gũi từng quen thuộc giờ đây chỉ khiến cô ghê tởm.Dồn hết sức lực, cô nghiêm giọng: "Bảo vệ đang đứng ngoài cửa. Nếu anh nghĩ mình có thể làm gì trong một phút thì cứ thử xem!"Lời cảnh cáo vô cùng rõ ràng. Liên Ngạo khựng lại, nhíu mày.Thừa cơ, Thẩm Chi Băng đẩy mạnh, khiến hắn lảo đảo.Cô chỉnh lại mái tóc hơi rối: "Nếu còn dám làm vậy lần nữa thì đừng trách tôi không khách khí. Tôi nhấn mạnh lần cuối, giữa chúng ta không còn gì cả. Nếu còn cố chấp, đừng mong tôi nể tình xưa."Thẩm Chi Băng tức giận sập cửa rời đi, Liên Ngạo đứng lặng nhìn về phía cánh cửa khép lại. Ánh mắt hắn lướt qua vài bóng người thấp thoáng bên ngoài. Hắn cười khổ, đúng là khi tình cảm thay đổi, cách đối xử cũng chẳng còn như trước. Ngày xưa, Thẩm Chi Băng vì muốn gặp hắn bí mật mà tìm mọi cách né tránh bảo vệ, chỉ sợ bị ai đó phát hiện.Thế mà bây giờ, cô đến gặp hắn tại khách sạn, lại dẫn theo không ít người như thể hắn là thú dữ.Trở lại trong xe, lòng Thẩm Chi Băng vẫn còn rối bời, không thể bình tĩnh lại. Từ trước đến nay, Liên Ngạo luôn là người lịch thiệp, vậy mà hôm nay suýt chút nữa dùng sức mạnh với cô, đây quả là điều vượt ngoài dự đoán. Nỗi thất vọng trong cô dâng trào, những tôn trọng từng có giờ đây tan thành mây khói. Cô nhận ra Liên Ngạo chẳng khác gì những công tử thế gia khác.Người đàn ông từng khắc chế và giữ lễ nghĩa, từng thề rằng sẽ chịu trách nhiệm với cô, hóa ra cũng chỉ là một kẻ dối trá. Khi nóng nảy, hắn chẳng khác gì những gã đàn ông bình thường, sẵn sàng dùng sức ép buộc người khác.Trong lòng Thẩm Chi Băng, một ngọn lửa cháy lên, đốt trụi những hoài niệm cuối cùng về hắn. Cô nhìn qua cửa sổ, những ký ức với Liên Ngạo dần nhạt nhòa. Một hình ảnh khác hiện lên trong đầu cô đó là Tề Tranh.Cô thấy rõ hình ảnh Tề Tranh khi ngủ, đôi môi khẽ hé nhưng chẳng thể đáp lại mình."Lái xe nhanh lên," Thẩm Chi Băng thúc giục. Đột nhiên, cô rất muốn nhìn thấy Tề Tranh ngay lúc này.Cô không biết sau khi gặp thì mình sẽ làm gì, nhưng chỉ cần gặp thôi, dường như điều đó mới có thể khiến lòng cô bình ổn và an yên trở lại.Tề Tranh ăn xong bát hoành thánh, thỏa mãn xoa bụng. Bị ốm nơi đất khách quê người quả thật đáng thương, nhưng được ăn món mình ngày đêm nhớ nhung khiến lòng nàng dịu lại, xua đi nỗi buồn bệnh tật.Cơn đau đầu đã giảm bớt. Nàng tranh thủ lúc ánh nắng dịu dàng, pha nước ấm để tắm, cảm giác dễ chịu hơn hẳn. Mặc dù người ta thường khuyên không nên tắm khi đang bệnh, nhưng cái cảm giác bết dính khó chịu khiến nàng thật không thể chịu nổi.Tắm xong, nàng lại thấy hai cuộc gọi nhỡ từ Vân Phỉ và một tin nhắn hỏi thăm sức khỏe. May mà không trễ thêm chút nào nữa, nếu không Vân Phỉ chắc đã phá cửa mà vào rồi.Khi Tề Tranh định gọi lại, tiếng gõ cửa vang lên."Bí thư Vân, tôi vừa định gọi cho cô."Vân Phỉ thở phào nhẹ nhõm. "Lúc nãy gọi mãi không được làm tôi lo cô lại khó chịu nên đến đây xem thế nào."Ánh mắt Vân Phỉ lướt nhanh, thấy sắc mặt Tề Tranh khá hơn, mái tóc vẫn còn ẩm như vừa tắm xong. "Cô tắm đấy à?""Ừ, người khó chịu quá không chịu nổi nữa."Vân Phỉ lắc đầu bất đắc dĩ, ánh mắt như nhìn một đứa trẻ: "Các cô trẻ trung thật, chẳng biết quý trọng sức khỏe."Tề Tranh cười: "Bí thư Vân, cô cũng trẻ lắm mà, không cần làm ra vẻ già hơn tôi như vậy đâu. Chúng ta cùng lắm chỉ cách nhau vài tuổi, cô còn ở tuổi có thể làm chị tôi nữa cơ mà."Vân Phỉ hơn Thẩm Chi Băng vài tuổi, ngoài ba mươi nhưng vẫn giữ vẻ trầm ổn, dịu dàng; là cái tuổi đẹp đẽ với sự chín chắn và quyến rũ đậm nét."Nghe cô khen vậy, tôi cũng cảm thấy mình trẻ ra vài tuổi."Hai người trò chuyện một lúc, Vân Phỉ dặn dò vài việc liên quan đến công việc rồi đứng dậy cáo từ. "Hôm nay cảm ơn cô đã mang hoành thánh đến. Ngon thật đấy.""Khách sáo làm gì. Nếu cần cảm ơn thì tôi cũng cảm ơn cô vì cho tôi cơ hội thử món ngon ấy chứ."Thực ra, hôm nay chính Thẩm Chi Băng nhờ Vân Phỉ mang hoành thánh tới cho Tề Tranh. Trên đường đi, cô gặp Thẩm Chi Băng ở hành lang khách sạn. Thẩm tổng bảo có việc muốn nói với Tề Tranh, tiện thể nhờ Vân Phỉ đưa đồ ăn vào phòng.Vì tò mò, Thẩm Chi Băng đặt thêm hai suất cho cả cô và Vân Phỉ nếm thử, bởi bọn họ tò mò không biết món hoành thánh này có sức hấp dẫn gì mà khiến Tề Tranh nhớ nhung đến vậy.Cả hai đang nói chuyện thì không hay biết Thẩm Chi Băng đã đứng gần từ lúc nào. Chỉ khi cô tiến lại gần, họ mới giật mình nhận ra.Vân Phỉ thấy sắc mặt Thẩm Chi Băng không tốt lắm, bèn hỏi: "Thẩm tổng, cô ổn chứ?"Thẩm Chi Băng khẽ lắc đầu. Cô không nói gì, nhưng ánh mắt không rời khỏi Tề Tranh.Tề Tranh tưởng Thẩm Chi Băng cũng giống Vân Phỉ, lo lắng cho sức khỏe của mình, liền lên tiếng: "Tôi đỡ nhiều rồi, cảm ơn cô đã quan tâm."Nàng vừa tắm xong, mùi hương nhẹ nhàng vẫn còn thoang thoảng, hơi ấm vẫn vương lại quanh người. Dù đứng cách xa, Thẩm Chi Băng vẫn cảm nhận được tất cả, đó là một mùi hương quen thuộc và trần ngập hơi thở quyến rũ.Sự thu hút ấy như nhiệt lượng ngấm vào tận xương tủy, khiến ngón tay cô khẽ động.Tề Tranh mặc áo sơ mi sạch sẽ, không cài hết cúc như khi đi làm. Ba chiếc cúc để mở làm lộ phần xương quai xanh đầy quyến rũ. Mỗi động tác của nàng đều khơi gợi sự tò mò về vẻ đẹp ẩn sau lớp vải.Ánh mắt Thẩm Chi Băng không thể rời khỏi Tề Tranh, cô đưa mắt nhìn từ làn da bóng mịn, chiếc cổ thanh mảnh, xương quai xanh mềm mại cho đến nơi ẩn giấu sau lớp áo sơ mi màu lam nhạt...-------------Editor:56 chương rồi đó hai chị iu à, chừng nào em mới được order món signature của cẩu độc thân khi trông 2 chị iu nhau ạ...
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz