ZingTruyen.Xyz

Bhtt Edit Xin Khuoc Tu Chuyen Nhan Gian Luu Dien Truong Ngung

“Thiên linh linh, địa linh linh, yêu tà mau hiện thân!”

Sáng sớm ngày thứ hai, tiểu đạo sĩ làm bộ làm tịch chạy đến trước cổng phủ Hoài Thanh hầu rồi bắt đầu làm phép. Bởi vì hắn ở khá xa, lại ở trong phạm vi công chúng, cho nên vệ sĩ canh gác cũng không xua đuổi hắn, chỉ đứng nhìn tiểu đạo sĩ như đang xem diễn xiếc.

Một lá bùa vàng đột nhiên cháy trên đầu ngón tay của tiểu đạo sĩ, dường như có thêm sinh khí, bay về phía sư tử đá trước phủ Hoài Thanh, thoáng chốc bức ra một luồng quỷ ảnh, mọi người trước cửa sợ tới mức phát ra một tiếng kinh hô.

Vệ sĩ phẫn nộ quát: “Không có mắt sao! Cũng không nhìn xem nơi này là địa phương nào, dám đến nơi này làm mấy trò thủ thuật che mắt người!” Nói xong, chuẩn bị tiến lên đuổi tiểu đạo sĩ đi.

Tiểu đạo sĩ không chút hoang mang, mặc kệ vệ sĩ gác trường kích lên cổ hắn, nghiêm mặt nói: “Các vị đừng nên không tin tà ma, chẳng lẽ không nhìn thấy sư tử đá trước cửa trừ tà đã nhiễm yêu khí?”

“Nói hươu nói vượn!” Vệ sĩ xô đẩy tiểu đạo sĩ, “Mau cút! Nếu để hầu gia nghe thấy, ngươi không thoát được đòn roi đâu!”

Tiểu đạo sĩ lấy thẻ bài gỗ đào của mình ra, để lộ thân phận: “Bần đạo là nội môn đệ tử của Huyền Ninh Tông, đạo hào là Ngộ Hòe, tuyệt đối không phải phương sĩ giả danh lừa bịp trên giang hồ! Hôm nay nếu hầu gia không nghe lời khuyên của bần đạo, sau này phủ trạch nhất định sẽ gặp tai ương đổ máu!”

Huyền Ninh Tông nằm ở phía nam Vân Mộng, cách Kim Lăng khá xa, nhưng cũng coi là một tông môn nổi tiếng. Nghe thấy Ngộ Hòe nói ra dáng ra hình, đám vệ sĩ chần chờ đưa mắt nhìn nhau, suy nghĩ có nên báo việc này cho Hoài Thanh hầu không.

“Xin hãy cho bần đạo đi vào gặp hầu gia, nếu như hầu gia vẫn cảm thấy bần đạo hồ ngôn loạn ngữ, bần đạo nhận phạt là được.” Tiểu đạo sĩ nói một cách khẩn thiết.

“Ngươi đi thông truyền hầu gia.”

“Được.”

Được vệ sĩ thông truyền, Ngộ Hòe liền biết sự tình đã thành công một nửa. Chỉ cần gặp được Hoài Thanh hầu, hắn sẽ có biện pháp làm Hoài Thanh hầu tin hắn. Hơn nữa, yêu khí trong phủ trạch này như có như không, nếu không phải là đại yêu đạo hạnh rất cao, chính là tiểu yêu mới vào đời không lâu, hắn chắc chắn nó ở ngay trong phủ, hắn cũng không xem là nói dối.

Từ xưa chính tà không đội trời chung, yêu nghiệt không ở nơi sơn dã dốc lòng tu luyện, chạy tới nhân gian lẩn trốn, đã là trái với đạo luật của nhân gian, hắn thu thập yêu nghiệt này cũng coi như thay trời hành đạo.

Mấy ngày nay Hoài Thanh hầu nhiễm phong hàn, đã uống chút thuốc, vẫn không thấy khoẻ hơn, nghe nói bên ngoài có một vị tiểu đạo sĩ từ Huyền Ninh tông đến, liền sai người mau mời vào.

Ngộ Hòe đợi một lát ngoài tiền sảnh, cuối cùng đã gặp được Hoài Thanh hầu mặt mày ốm yếu. Hắn không mở miệng hàn huyên, mà liền báo trước: “Hầu gia, ngài đã bị yêu tà nhập vào thân thể, thuốc và châm cứu bình thường đều vô dụng.”

Trong lòng Hoài Thanh hầu chợt lạnh, thầm nghĩ tiểu đạo sĩ quả nhiên có chút bản lĩnh, lập tức bất động thanh sắc nói: “Thành Kim Lăng là kinh đô Đại Trần, có long khí ở đây, yêu tà ở đâu ra?”

Ngộ Hòe lắc đầu nói: “Hầu gia ngài không biết đấy thôi, nơi có long khí thường thường dư thừa linh lực, cho nên yêu nghiệt càng thích ẩn nấp ở nơi này, hấp thu linh lực tăng cường đạo hạnh.”

Hoài Thanh hầu trầm mặt nói: “Cho nên, theo đạo trưởng thấy, trong phủ của ta thì thứ gì là yêu?”

Ngộ Hòe ra vẻ thâm trầm, bấm tay tính tính, lại ngửi ngửi mùi yêu khí tràn ngập trong phủ, nghiêm mặt nói: “Trên người yêu nghiệt này có mùi hoa lê, hẳn là loài mộc tinh.”

“Hoa lê yêu?” Đáy mắt Hoài Thanh hầu nổi lên tia hoài nghi, trong phủ chưa bao giờ trồng cây lê, sao lại có loại yêu nghiệt này.

Ngộ Hòe cũng không thể xác định, chắp tay hành lễ với Hoài Thanh hầu, nói: “Bần đạo tìm được nơi phát ra yêu khí, mới có thể kết luận.”

“Tiểu đạo trưởng ngụ ý, là muốn lục soát phủ của ta?” Hoài Thanh hầu cố ý nhấn mạnh câu sau, uy thế nổi lên, tiểu đạo sĩ sợ tới mức tim cũng lộp bộp một chút.

Ngộ Hòe vội vàng xua tay nói: “Bần đạo không có ý này.”

“Vậy ý ngươi là gì?” Hoài Thanh hầu hỏi lại.

Ngộ Hòe chỉ phải lui về sau một bước: “Có thể cho phép bần đạo đi dạo trong viện một chút, chỉ đi một chút thôi, không cần vào phòng, bần đạo cũng có thể tìm được nơi yêu nghiệt kia ẩn nấp.”

Hoài Thanh hầu không trả lời ngay, chỉ lạnh mặt nhìn Ngộ Hòe hồi lâu —— tiểu đạo sĩ này bề ngoài mảnh khảnh, vẻ mặt ngay thẳng, bộ đạo bào màu đen đã giặt nhiều đến mức có chút trắng bệch, nếu thật là hạng người giả danh lừa bịp, chỉ sợ đã ăn no béo tốt, làm sao có dáng vẻ tiên phong đạo cốt thế này.

“Nếu như không tìm được yêu nghiệt thì sao?” Hôm nay Hoài Thanh hầu mời hắn vào phủ, nếu không tìm được yêu nghiệt, truyền ra ngoài đường đường là Hoài Thanh hầu vậy mà bị một kẻ thuật sĩ giang hồ xoay một vòng, chẳng phải là làm người ta chê cười.

Ngộ Hòe cúi đầu nói: “Nếu như tìm không được, hầu gia có thể đánh gãy chân tiểu nhân rồi ném ra khỏi phủ.”

Cũng đúng, như vậy xem như là cảnh cáo, ít nhất thuật sĩ giang hồ giả danh lừa bịp sẽ không dám tiếp tục đến hồ ngôn loạn ngữ, cũng coi như được thanh tịnh. Hoài Thanh hầu nghĩ thông suốt chuyện này, gật đầu nói: “Người đâu, mang tiểu đạo trưởng đi dạo trong phủ một vòng.” Nói xong, đưa một ánh mắt cho vệ sĩ.

Trong viện có không ít bồn hoa xa xỉ, cần phải nhìn chằm chằm, chớ có để tiểu đạo sĩ này mượn gió bẻ măng.

Vệ sĩ tự nhiên hiểu được, hắn lĩnh mệnh mang tiểu đạo sĩ rời khỏi tiền sảnh, đi một vòng trong tiền viện, rồi đi về phía hậu viện của vài vị công tử.

Ngộ Hòe vòng vài vòng trong hậu viện, vẫn không tìm được nơi yêu khí phát ra.

Vệ sĩ đi theo một đường, nhìn tiểu đạo sĩ sau một lúc lâu vẫn không tìm được yêu nghiệt, liền biết người này đã gặp nguy. Hắn đã nghĩ kỹ rồi, đợi ra khỏi phủ uyển của công tử, tiểu đạo sĩ này còn không tìm được yêu nghiệt, hắn liền lấy bội kiếm trực tiếp đập gãy chân hắn ta, trực tiếp ném ra khỏi phủ, cũng coi như đoạt một công, có lẽ còn có thể được hầu gia ban thưởng.

Ngộ Hòe đi đến trước phủ uyển, lại bỗng nhiên đứng lại, nghiêng mặt nhìn về phía hậu viện của nữ quyến, hỏi: “Bần đạo có thể đến bên kia không?”

“Làm càn! Địa phương phu nhân nghỉ ngơi, sao có thể để loại người như ngươi đi vào!” Vệ sĩ gầm lên.

Cánh mũi Ngộ Hòe khẽ nhúc nhích, ngửi rồi lại ngửi, hắn có thể xác định, yêu khí từ bên trong truyền ra, lập tức nói: “Yêu khí chính xác là từ bên trong truyền ra, nếu không đi vào, bần đạo sẽ không có cách nào giải thích với hầu gia!”

Vệ sĩ cười lạnh: “Lỗ mũi trâu của đạo sĩ thúi nhà ngươi, tính toán cũng hay quá nhỉ! Ngươi biết rõ không có khả năng cho ngươi đi vào, ngươi liền nói bên trong có yêu nghiệt, dù thế nào thì ngươi cũng có lý do!”

Ngộ Hòe vội la lên: “Nếu tướng quân không tin, bần đạo có thể chứng minh!” Nói xong, hắn móc ra một lá bùa vàng từ trong lòng ngực, niệm chú tìm yêu, rồi tung bùa vàng lên.

Bùa vàng có linh, mang theo một sợi linh quang bay về phía hậu viện của nữ quyến, chưa đi vào, đã bị một linh quang màu đỏ đậm bắn tới, vỡ thành bột mịn trên không trung.

Vệ sĩ nhìn đến ngây người.

“Nhìn đi! Yêu nghiệt này rất lợi hại! Đánh nát bùa vàng của bần đạo trong chớp mắt!” Ngộ Hòe vừa nói, vừa rút kiếm gỗ đào đeo trên lưng, dùng lưỡi kiếm cắt ngón tay, thấm máu tươi, rồi lại đọc chú.

“Cấp tốc nghe lệnh!”

Cửa viện đột nhiên mở ra, Tiểu Dung từ bên trong đi ra, chuẩn bị đến phòng bếp lấy cơm trưa cho đại tiểu thư, lại bị Ngộ Hòe đột nhiên chỉ vào mũi, suýt nữa bị dọa đánh rơi hộp đồ ăn trong tay.

“Đạo sĩ thúi từ đâu tới!” Tiểu Dung biến sắc, lớn tiếng quát.

Ngộ Hòe tiến lại gần, ngửi ngửi, trên người người này có mùi hoa lê rất nồng, là người bị nhiễm yêu khí.

Bang!

Tiểu Dung tát một cái vào mặt Ngộ Hoè, cả giận nói: “Vô sỉ!”

“Trên người cô nương có yêu khí! Ngươi hiểu lầm bần đạo!” Ngộ Hòe nhanh chóng giải thích, không nghĩ Tiểu Dung là người cương liệt, nghe xong lời này chỉ cảm thấy đây là cưỡng từ đoạt lí, lập tức lại cho hắn một bạt tai.

Tiểu Dung chỉ vào mũi Ngộ Hòe, nói cho vệ sĩ nghe: “Các ngươi lại để loại đăng đồ tử này vào phủ khi dễ nữ quyến sao!”

Vệ sĩ biết Tiểu Dung nóng nảy, lại không nghĩ rằng nàng ta dám ra tay đánh người, sau khi kinh ngạc chỉ cảm thấy buồn cười. Hắn quay đầu lại đưa cho hai tên vệ sĩ đi theo một ánh mắt, nghiêm túc nói: “Bắt người đi.”

Ngộ Hòe cảm thấy không ổn, đâu còn để ý đến nóng rát trên mặt, gấp giọng nói: “Trên người nàng ấy thật sự có yêu khí! Thật sự có yêu khí! Nếu không tin, bần đạo biến ra cho các ngươi xem!” Nói xong, đầu ngón tay của Ngộ Hoè câu lại, liền nhìn thấy một tia ánh sáng đỏ từ người Tiểu Dung xông ra.

“Ngươi mới có yêu khí!” Tiểu Dung tức giận, một nha hoàn sống sờ sờ như nàng, vô cớ bị đạo sĩ thúi này áp sát khinh bạc thì thôi đi, còn luôn miệng nói nàng có yêu khí, nếu để hầu gia nghe thấy, không phải là muốn nàng bị bán cho bọn buôn người sao! Tiểu Dung vừa tức vừa giận, sao có thể để hắn nói hết lời, lúc này cũng mặc kệ hộp đồ ăn là dùng để lấy cơm trưa cho đại tiểu thư, vung hộp đồ ăn lên đập vào đầu Ngộ Hòe.

Ngộ Hòe nào dám phản kháng, chỉ phải tránh né, nhưng vệ sĩ đã đi đến phía sau, không phân trần liền bắt lấy hai tay hắn, áp đảo hắn trên mặt đất.

“Bên trong thật sự có yêu khí, tướng quân, các ngươi tin ta một lần! Tin ta một lần! A!”

Tiểu Dung nhân cơ hội đánh hắn một cái, hung tợn nói: “Cái loại người giang hồ bịm bợp giả danh lừa bịp như ngươi, ta thấy nhiều rồi! Nói ta có yêu khí à? Ta ngày ngày cùng đại tiểu thư tụng kinh cầu phúc với Bồ Tát, nếu ta là yêu quái, Bồ Tát đã sớm thu thập ta, còn chờ ngươi tới sao? Đen đủi!” Nói xong, nàng còn không hết tức giận, lại hung hăng đá Ngộ Hòe một cái.

Ngộ Hòe có khổ mà không nói nên lời, hắn không có nói này nha hoàn là yêu quái mà, hắn chỉ nói trên người nàng có yêu khí, sao liền không nói đạo lý như vậy?

Tuy Tiểu Dung hiện đang nổi nóng, nhưng nói rất có lý. Từ khi tam thiếu phu nhân vào phủ, vẫn luôn dốc lòng tu Phật, tòa nhà nàng ấy ở sao lại có yêu quái? Vệ sĩ tiến lên sờ sờ túi áo của Ngộ Hòe, từ bên trong lấy ra vài cái chai. Tiểu Dung nói hắn giả danh lừa bịp, vậy phải trình ra chút chứng cứ cho hầu gia.

Ngộ Hòe cả kinh: “Tướng quân ngươi làm gì vậy! Những cái đó đều là thuốc ta dùng hàng phục yêu ma……”

“Lưu huỳnh.” Vệ sĩ phát hiện trong đó có một lọ là lưu huỳnh, “Hay cho cái tên đạo sĩ Huyền Ninh Tông lỗ mũi trâu nhà ngươi! Mấy cái kỹ xảo giở trò này, ngươi cho rằng ta không hiểu sao?” Nói xong, cởi bội kiếm bên hông xuống, hung hăng nện vào khuỷu chân Ngộ Hòe. Hắn xuống tay rất nặng, không chút lưu tình, chỉ nghe vang lên tiếng xương vỡ, Ngộ Hòe kêu rên giống như heo rừng.

Ngộ Hòe biết chân phải của mình đã phế, lúc này đau đến nửa chữ cũng nói không nên lời, chỉ có thể để vệ sĩ kéo hắn rời khỏi phủ, ném ra ngoài đường.

Hắn chật vật ghé vào đường cái, không cam lòng gắt gao nhìn chằm chằm cổng phủ Hoài Thanh hầu. Yêu quái kia hại hắn chịu tai họa này, chờ hắn dưỡng thương xong, hắn nhất định sẽ trở về, băm thây yêu nghiệt kia thành ngàn mảnh, làm thần hồn của nó cũng bị hủy diệt!

Dưới bức tường của phủ viện hậu trạch, Hủ Hủ thở phào nhẹ nhõm một hơi thật dài, chỉ thiếu chút nữa, tên đạo sĩ kia đã có thể tìm được nàng. Nếu không phải Tiểu Dung nóng nảy, cũng sẽ không đánh bậy đánh bạ mà giúp nàng. Nhà cao cửa rộng, xem ra cũng không phải chỗ che chở, nàng cùng đạo sĩ kia chắc chắn đã kết oán, nàng phải nghĩ ra biện pháp thoát thân trước mới được.

Nhưng mà, nếu nàng đi luôn, Thẩm Yến Uyển làm sao bây giờ?

Hủ Hủ chần chờ, tuy nàng cùng Thẩm Yến Uyển đã nhận nhau trong mộng, nhưng Thẩm Yến Uyển tỉnh lại, chỉ xem đó là một giấc mộng, tuyệt đối sẽ không coi là sự thật, căn bản sẽ không cùng đi với nàng. Nàng vì Thẩm Yến Uyển mới vào phủ, sao có thể rời đi một mình?

Nghĩ đến đây, Hủ Hủ một lần nữa lấy hết can đảm, thời gian còn lại dành cho nàng không nhiều lắm, nàng phải nhanh chóng làm Thẩm Yến Uyển chân chính thích nàng. Thoáng chốc linh quang lóe lên, Hủ Hủ nghĩ tới một biện pháp.

Rượu.

_____

Chú giải

Phương sĩ: đạo sĩ, pháp sư......

Tiên phong đạo cốt: phong thái của thần tiên, cốt cách của người tu đạo.

Đăng đồ tử: thường để chỉ mấy kẻ không đứng đắn, hay quấy rối phụ nữ.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz