ZingTruyen.Xyz

[BHTT][EDIT] Từ Nhập Môn Đến Tinh Thông Khai Hoang Sinh Hoạt | Thái Dương Khẩn

Chương 33

minhthu4869


Trời đã sáng, Vân Tú chống cửa sổ nhà tre lên, ánh sáng từ cánh cửa nhỏ thông giữa nhà tre và nhà chính tràn vào.

Vân Tú mặc xong quần áo, rón rén đi ra, đến bên giường thấy Nhan Bách Ngọc đang mở mắt, còn Lý Thốn Tâm thì úp cả mặt vào trong chăn, chỉ lộ ra cái gáy.

Vân Tú khẽ hỏi: "Sao rồi?"

Nhan Bách Ngọc trả lời bằng giọng cực nhỏ: "Ngủ rồi."

"Nhiệt độ cơ thể có cao không?"

"Không sốt."

Vân Tú lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, vén rèm ra ngoài, phát hiện Hứa Ấn đã dậy.

Hứa Ấn cho Thái Sử Hoàn uống chén nước, rồi lôi hắn ra khỏi chuồng lừa, trói vào gốc cây ngô đồng trước cửa.

Nhan Bách Ngọc, Hạ Tình, Vu Mộc Dương và Triệu Bồng Lai lần lượt tỉnh dậy. Hôm qua mọi người đã hẹn hôm nay làm sủi cảo, dưa chua đã được lấy ra, cách rất xa cũng ngửi thấy mùi chua thơm.

Vu Mộc Dương và Triệu Bồng Lai ngồi xổm đánh răng một bên. Hứa Ấn băm nhân trên thớt. Vân Tú cán vỏ sủi cảo xong giao cho Nhan Bách Ngọc và Hạ Tình gói.

Trên bếp còn ninh một nồi cháo. Khi cháo sôi, Vân Tú dùng tay không nhấc vung nồi sang một bên, dùng muôi gỗ khuấy đều.

Cháo nấu đặc sánh, bên trong có trứng thái sợi và thịt băm, mùi thơm rất thuần hậu. Món ăn liên quan đến lương thực chính này tuy không khiến người ta kinh diễm ngay lập tức nhưng luôn khiến người ta cảm nhận được vị ngon khi thưởng thức kỹ.

Vu Mộc Dương ngửi thấy mùi lại sán đến: "Hôm nay chẳng phải ăn sủi cảo sao, còn có cả cháo à?"

Vân Tú đá hắn một cái: "Cậu nghĩ hay nhỉ. Trưởng thôn hôm qua bị cảm lạnh nôn mửa, dạ dày không tốt, đây là nấu cho cô ấy. Muốn ăn à? Đợi cậu ốm đi rồi tính."

Mọi người gói sủi cảo đủ cho hai bữa. Một phần gói kỹ đặt vào cái mẹt tròn Miêu Bỉnh mới đan, phần còn lại cho vào nồi luộc.

Vân Tú thả chút mỡ lợn vào nước, múc cả sủi cảo lẫn nước dùng ra bát. Những chiếc sủi cảo hình thoi nổi bồng bềnh trong nước canh trắng sữa, trong làn hơi nóng tỏa ra mùi mỡ lợn và thịt thơm phức.

Tuy không có giấm nhưng ăn một miếng sủi cảo, húp một ngụm canh nóng giữa trời đông giá rét thế này cũng là cực phẩm nhân gian.

Vu Mộc Dương chuyển cái đôn gỗ nhỏ ra trước cây ngô đồng, ngồi vắt chéo chân, ăn cho Thái Sử Hoàn xem.

Thái Sử Hoàn cả buổi sáng mới uống một bát nước lạnh, vốn cũng chưa đến nỗi đói lắm, nhưng thằng nhãi Vu Mộc Dương cứ cố tình chép miệng nhồm nhoàm bên cạnh, hơi nóng từ bát sủi cảo cứ như trêu ngươi bay về phía hắn, dạ dày hắn bắt đầu co bóp.

Thái Sử Hoàn vô thức nuốt nước miếng, lạnh lùng chế giễu: "Sủi cảo cái gì? Gói như bánh trôi ấy."

Hạ Tình gói sủi cảo quả thực rất tròn trịa.

"Ông đây ăn bánh trôi, còn cậu uống gió Tây Bắc." Vu Mộc Dương ăn sủi cảo cứ một miếng một cái, giờ cố tình cắn một nửa để lộ nhân bên trong, húp canh xì xụp rõ to.

Thái Sử Hoàn nhìn vào bát hắn: "Nhân gì?"

Vu Mộc Dương đáp: "Nhân thịt lợn dưa chua." Khai vị sảng khoái. Hắn thật không ngờ ngày xưa mình luộc sủi cảo đông lạnh ăn đến phát ngán, giờ nếm một miếng mà muốn khóc.

"Làm bộ làm tịch cái gì, còn nhân thịt lợn dưa chua."

"Mở to mắt chó của cậu ra mà nhìn cho rõ."

Vu Mộc Dương vừa đưa bát lại gần, Thái Sử Hoàn nhổ toẹt một bãi nước bọt vào bát hắn, cười khanh khách: "Con ngoan, nếu không muốn uống nước bọt của bố thì cùng uống gió Tây Bắc với bố đi."

"Mẹ kiếp!" Vu Mộc Dương nổi trận lôi đình, tung một cước đá Thái Sử Hoàn kêu oai oái.

Thái Sử Hoàn vẫn cười. Vu Mộc Dương đấm thêm một phát vào quai hàm hắn, quay người đi đến lều cỏ, đưa bát ra trước cửa lều gọi: "Mai Văn Khâm, lại đây."

Lừa đen háu ăn không kén chọn, cái gì cũng xơi. Nó chúi mõm vào bát, môi nhồm nhoàm, một bát sủi cảo bị nó chén sạch, nước canh bắn tung toé. Vu Mộc Dương đặt bát xuống đất, liếc xéo Thái Sử Hoàn một cái, hừ lạnh một tiếng rồi vào bếp rửa tay.

Lý Thốn Tâm đã dậy, tinh thần không tốt lắm. Vân Tú vốn lo cô ăn đồ dầu mỡ dạ dày không chịu nổi nên nấu cháo, nhưng Lý Thốn Tâm cũng không ăn hết. Bưng đến lúc hết nóng, cô cũng chỉ miễn cưỡng ăn nửa bát.

Cô nhìn bát cháo nguội, bưng bát đi đến trước chuồng lừa, thấy cái bát Vu Mộc Dương để lại, bèn đổ bát cháo của mình vào bát đó, cầm lên đưa cho lừa đen lần nữa.

Lừa đen kêu hai tiếng vang dội chào cô rồi liếm láp ăn cháo. Lý Thốn Tâm vỗ đầu con lừa.

Thái Sử Hoàn nhìn thấy cảnh đó, cơn đói cồn cào khiến hắn nảy sinh sự ghen tị với con lừa.

Hắn chưa từng thấy nhóm Lý Thốn Tâm khai hoang, cũng chưa từng vào kho lương của họ, không rõ họ dự trữ lương thực đến mức nào. Hắn thẹn quá hóa giận, hét lên: "Đầu óc có vấn đề!"

Lý Thốn Tâm nghe tiếng, liếc nhìn hắn một cái. Cô cúi người đặt bát xuống, đứng bên cạnh lừa đen vuốt ve đầu nó, ánh mắt đánh giá Thái Sử Hoàn. Một lúc sau, cô đi tới.

Thái Sử Hoàn chịu được đấm đá nhưng lại không chịu nổi ánh mắt nhìn chằm chằm bình tĩnh này. Hắn bị đôi mắt của Lý Thốn Tâm nhìn đến phát cáu, gân xanh trên đầu nổi lên, mở miệng văng tục: "Nhìn cái gì mà nhìn!"

Lý Thốn Tâm hỏi: "Tại sao anh trộm lợn của chúng tôi? Chỉ muốn kiếm miếng ăn thôi à?"

"Ông đây muốn ăn thịt." Thái Sử Hoàn nói.

Một tiếng cười lạnh vang lên. Lý Thốn Tâm quay đầu lại, Nhan Bách Ngọc không biết đã đứng sau lưng cô từ lúc nào.

Nhan Bách Ngọc đứng không cao nhưng khi nhìn Thái Sử Hoàn lại mang một cảm giác bề trên nhìn xuống.

Thái Sử Hoàn cảm thấy như bị đôi mắt người phụ nữ này nhìn thấu tâm can.

Nhan Bách Ngọc nhàn nhạt nói: "Anh tưởng Phùng Hòe và Miêu Bỉnh bỏ anh chỉ vì mấy miếng thịt này, chỉ vì lương thực mà ở lại chỗ chúng tôi ư? Anh tưởng anh trút sự bất mãn lên những yếu tố này là có thể che giấu sự thật anh thua kém chúng tôi mọi mặt sao?

Cho dù hôm nay anh thả hết gia cầm, cướp hết gia súc của chúng tôi đi, anh gọi Phùng Hòe và Miêu Bỉnh đến hỏi xem, liệu hai người họ có chịu quay về với anh không."

Lớp mặt nạ của Thái Sử Hoàn bị lột sạch sành sanh, sắc mặt hắn chuyển từ trắng bệch sang đỏ gắt, trừng mắt nhìn Nhan Bách Ngọc.

Nhan Bách Ngọc tiếp tục: "Chúng tôi đã từ bi cho anh đủ lương thực qua đông rồi. Anh có thể hỏi tất cả mọi người ở đây xem, ai chịu đi theo anh."

Thái Sử Hoàn gân cổ: "Mồm mép nói gì ai chẳng biết, cô bảo bọn họ nghĩ gì thì bọn họ đương nhiên nghĩ thế ấy."

"Tôi không chỉ biết bọn họ nghĩ gì, mà còn biết anh đang nghĩ gì nữa." Giọng Nhan Bách Ngọc như ma âm, không hề nể nang Thái Sử Hoàn chút nào.

"Anh không chịu gia nhập làng chúng tôi, chẳng qua là vì ghen tị với cô ấy. Anh cảm thấy cô ấy không có sức mạnh, không cường tráng bằng anh. Có lẽ anh còn mang cái sứ mệnh cảm của nhân vật chính, cho rằng thiên phú của cô ấy không bằng anh.

Nhưng điều kiện sống của cô ấy an toàn, vật tư phong phú, bên cạnh cô ấy tụ tập nhiều người như vậy, ngay cả Hứa Ấn vũ lực mạnh nhất cũng nguyện ý để cô ấy làm Trưởng thôn.

Từng chuyện, từng chuyện một, cô ấy đều mạnh hơn anh, đều đang nhắc nhở anh rằng: Anh chính là không bằng cô ấy."

"Tôi ghen tị với cô ta á?!" Thái Sử Hoàn như bị giẫm phải đuôi, hét lên quái gở, như thể Nhan Bách Ngọc vừa nói điều gì hoang đường lắm.

Hắn nhìn Lý Thốn Tâm: "Chỉ là xây mấy gian nhà đất, biết trồng mấy cây hoa màu chết tiệt, tôi đáng phải ghen tị với cô ta à? Có cái thiên phú đó thì ai chẳng làm được. Cô ta chỉ chiếm được lợi thế đến sớm thôi. Tôi mà đốt khói tín hiệu mấy năm thì bên cạnh tôi cũng đầy người như thường! Mẹ kiếp tôi ghen tị với cô ta, đúng là nực cười..."

Vu Mộc Dương lao tới tát một cái: "Cho cậu thể diện rồi đấy, cậu còn dám nói tục với cô ấy câu nữa thử xem, tin tôi xé xác cậu ra không!"

Thái Sử Hoàn đỏ mặt tía tai, mắt như sắp lồi ra: "Nếu không phải tôi bị trói thì mẹ kiếp chưa biết ai xé ai đâu, chỉ giỏi làm chó sủa qua tường!"

Nhan Bách Ngọc cúi xuống rút một cọng rơm trong đống cỏ khô: "Vu Mộc Dương, cởi trói cho hắn."

"Cởi... hả?" Vu Mộc Dương quay đầu ngơ ngác nhìn Nhan Bách Ngọc.

Nhan Bách Ngọc buộc tóc lên, lãnh đạm liếc nhìn hắn: "Cởi trói cho hắn. Tôi muốn cân thử xem hắn nặng bao nhiêu cân lượng mà ngông cuồng thế."

Vu Mộc Dương nhìn Lý Thốn Tâm, Lý Thốn Tâm cũng có vẻ bất ngờ. Vu Mộc Dương thầm nghĩ, dù sao có chú Hứa ở đây, sói cũng ở đây, còn sợ hắn chạy thoát à? Hắn vào bếp lấy dao, cắt đứt dây thừng trói trên người Thái Sử Hoàn.

Thái Sử Hoàn vươn vai, xương cốt kêu răng rắc. Hắn liếc nhìn Nhan Bách Ngọc: "Tôi không đánh phụ nữ."

"Anh cứ việc đứng im." Nhan Bách Ngọc buộc tóc xong, cởi luôn áo khoác đưa cho Lý Thốn Tâm cầm, bảo Lý Thốn Tâm và Vu Mộc Dương đứng xa ra một chút.

Lúc này nhóm Hứa Ấn vẫn luôn chú ý động tĩnh bên này đều bước lại gần vài bước.

Nhan Bách Ngọc nghiêng người, tiến lại gần Thái Sử Hoàn. Thái Sử Hoàn cảm thấy có gì đó không ổn, như cảm giác gai người sau gáy, hắn không kìm được nắm chặt tay, đề phòng.

Nhan Bách Ngọc vừa động, lông tóc Thái Sử Hoàn dựng đứng, tung một cước đá ra, nắm đấm vung tới, quên sạch lời vừa nói.

Thái Sử Hoàn chỉ thấy hoa mắt, bóng người kia vút tới, thoắt cái lặn xuống thấp. Hai chân hắn như bị ngáng, thân trên bị húc mạnh, cơ thể như trụ nhà bị rút móng, không đứng vững được, ầm ầm sụp đổ.

Đầu đập xuống đất bùn, trước mắt nổ đom đóm, đại não trống rỗng.

Mọi người nhìn cảnh này há hốc mồm. Hạ Tình hỏi: "Chị Bách Ngọc làm thế nào... Tôi thấy chị ấy vèo một cái là quật ngã được hắn."

Vân Tú ngưỡng mộ: "Eo dẻo thật."

Triệu Bồng Lai nhận xét: "Hình như là đấu vật." Chỉ là động tác của Nhan Bách Ngọc quá nhanh, lóe lên rồi biến mất, anh ta không nhớ kịp chiêu thức.

Hứa Ấn vuốt râu cằm, đôi mắt cười híp lại lóe lên tia sáng. Hắn nhìn rõ mồn một. Nhan Bách Ngọc nhân lúc Thái Sử Hoàn ra đòn sơ hở liền áp sát, chân sau ngáng vào chân trụ của Thái Sử Hoàn, dùng vai húc mạnh.

Thái Sử Hoàn không muốn ngã cũng phải ngã. Cực kỳ chuẩn xác. Tiểu Đức Hợp. (Một kỹ thuật trong Judo)

Thái Sử Hoàn không biết 'chịu thân', nhưng một năm kinh nghiệm sinh tồn dã ngoại đã tôi luyện tố chất thân thể, cộng thêm nền đất mềm nên cú ngã không nghiêm trọng.

*Chịu thân: kỹ thuật giảm chấn thương khi ngã.

Thái Sử Hoàn chớp mắt, bật dậy, nhìn Nhan Bách Ngọc, mặt đỏ bừng rồi chuyển sang trắng bệch vì xấu hổ: "Tôi chưa chuẩn bị kỹ, vừa nãy không tính."

Thái Sử Hoàn cũng chẳng màng đến sĩ diện không đánh phụ nữ nữa, lần này chủ động tấn công. Năm ngón tay quắp lại định túm cổ áo Nhan Bách Ngọc, tay kia nắm nắm đấm giơ cao định giáng xuống.

Nhưng hắn không hiểu tại sao động tác và phản ứng của người trước mặt lại có thể nhanh đến vậy, xảo quyệt và tàn nhẫn như con chạch.

Nhan Bách Ngọc bắt lấy một cánh tay của Thái Sử Hoàn, quay người quỳ một chân xuống, nâng cánh tay Thái Sử Hoàn lên, mượn lực lao tới của hắn, quăng hắn qua vai.

Thái Sử Hoàn bị ép lộn một vòng trên không trung, đập mạnh lưng xuống đất, cả khuôn mặt ngây dại.

Lần này ngã cái "uỵch" rất mạnh, tiếng động rõ mồn một truyền vào tai mọi người.

Mọi người nhíu mày, làm khẩu hình "Ui da" kêu đau hộ.

"Hít hà --" Vu Mộc Dương dịch lại gần Lý Thốn Tâm, "Trưởng thôn, trước kia tôi không đắc tội chị Nhan chỗ nào chứ?"

Lý Thốn Tâm không trả lời hắn.

Nhan Bách Ngọc đã đứng dậy. Thái Sử Hoàn vẫn giữ nguyên tư thế nằm trên mặt đất, mặt hắn như bức tranh vải bị tẩy trắng bệch.

Một lúc lâu sau, hắn run rẩy, trong giọng nói chứa đựng nỗi kinh hoàng tột độ: "Tôi không cử động được."

Sắc mặt Thái Sử Hoàn cắt không còn giọt máu, cả người tái nhợt đến cực điểm, đồng tử rung động, sợ hãi nhìn quanh: "Tôi... tôi... tôi không có cảm giác ở nửa người dưới." Hắn muốn ngồi dậy nhưng không dậy nổi.

Ý nghĩ đầu tiên của hắn là xương sống bị gãy, bị liệt rồi. Một nỗi sợ hãi vô biên tràn ngập, hắn như người chết đuối muốn bám víu vào thứ gì đó.

Cái chết trong tích tắc không đáng sợ vì hối hận cũng không kịp. Sống sót cũng không đáng sợ vì sẽ còn rất nhiều cơ hội. Nửa sống nửa chết mới khiến người ta tuyệt vọng.

Trong khoảnh khắc đó, Thái Sử Hoàn nghĩ đến rất xa, nghĩ đến việc mình tàn phế phải sống trong thế giới nguyên thủy này. Hắn rùng mình một cái như bị ai bóp cổ.

Lý Thốn Tâm bước nhanh tới, đưa áo cho Nhan Bách Ngọc định tiến lên xem xét. Nhan Bách Ngọc một tay cầm áo, một tay ngăn cô lại, tự mình tiến lên ngồi xổm xuống nắn xương cho Thái Sử Hoàn.

Lúc này Thái Sử Hoàn ngoan ngoãn và yên tĩnh chưa từng thấy.

Hứa Ấn cũng tới, liếc nhìn qua rồi nói: "Có thể là chèn ép dây thần kinh thôi, để hắn nằm một lúc xem tình hình thế nào đã."

Một lát sau, Hứa Ấn bảo: "Tự cậu cử động thử xem."

Thái Sử Hoàn đã cảm thấy tri giác ở chân từ từ trở lại, hắn vẫn còn sợ hãi, mồ hôi lạnh đầy đầu. Vu Mộc Dương thấy chân hắn co lại được bèn kéo tay hắn đỡ dậy.

Hứa Ấn ôn nhu mà lạnh lùng nói: "Dắt hắn đi hai vòng hoạt động một chút, không vấn đề gì thì trói lại vào cây ngô đồng."

Vu Mộc Dương và Vương Nhiên một trái một phải xốc Thái Sử Hoàn lên, thực hiện mệnh lệnh của Hứa Ấn.

Nhan Bách Ngọc mặc áo xong, Hứa Ấn cười hỏi: "Cô biết cả vật lộn à?"

Nhan Bách Ngọc đáp: "Để phòng thân thôi, có học qua một chút."

Hứa Ấn ngứa nghề: "Nhìn cô không giống chỉ học qua một chút đâu." Chọn vị trí, căn thời cơ đều rất thành thục, phản ứng nhanh nhạy, động tác linh hoạt, nhìn là biết lão luyện.

Cái này mà là nền xi măng, Nhan Bách Ngọc ra tay tàn độc chút thì có thể làm Thái Sử Hoàn tàn phế thật.

Nhan Bách Ngọc nhìn ra ý tứ của Hứa Ấn, chỉ cười cười: "Chú Hứa, tôi với chú chênh lệch hạng cân quá lớn, không so được với chú đâu."

Nếu không phải Thái Sử Hoàn chưa từng luyện võ, chỉ biết vung quyền lung tung thì nàng quật ngã hắn cũng không dễ dàng như vậy.

Lý Thốn Tâm mím môi. Không cần thiết thì giấu tài, khi cần thiết thì tung đòn sấm sét trấn áp, nhìn rõ lòng người, dọn sạch chướng ngại. Rõ ràng Nhan Bách Ngọc thích hợp làm Trưởng thôn hơn cô, tại sao...

Trong lòng cô như bị ai khuấy đảo, lại thấy khó chịu, không nói rõ được là cảm giác gì.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz