ZingTruyen.Xyz

[BHTT][EDIT] Từ Nhập Môn Đến Tinh Thông Khai Hoang Sinh Hoạt | Thái Dương Khẩn

Chương 22

minhthu4869


Lúa trong ruộng đã ngả vàng, bông lúa nặng trĩu uốn cong cả thân cây.

Nước trong ruộng đã rút cạn, mọi người đi giày lội xuống ruộng, kéo thùng đập lúa ra.

Triệu Bồng Lai nắm một nắm bông lúa, tuốt vài hạt thóc xuống tay. Hứa Ấn nhón vài hạt từ tay anh ta bỏ vào miệng, cắn "tách" một tiếng.

Triệu Bồng Lai cũng bắt chước hắn nhai cả vỏ trấu. Thực ra chẳng có mùi vị gì đặc biệt, nhưng anh ta lại thấy thơm, bởi vì đây là thành quả do chính tay họ trồng nên.

Đứng trên bờ ruộng, phóng tầm mắt ra xa đều là lúa vàng óng ả. Gió thu thổi tung vạt áo họ, trong không khí thoang thoảng mùi rơm rạ ngai ngái.

"Ruộng của chúng ta! Lúa của chúng ta! A --!!!" Vu Mộc Dương đứng trên bờ ruộng, dang rộng hai tay như muốn ôm trọn gió thu, gào lên điên dại.

Lý Thốn Tâm cười mắng: "Gào cái gì mà gào, mau xuống ruộng làm việc đi."

Mọi người gặt lúa, đập bông lúa vào thùng gỗ để thóc rơi ra.

Lúc cấy mạ, trông coi ruộng lúa, ai nấy đều rất chăm chỉ. Việc này liên quan đến cái ăn cái mặc của họ, ai dám lười biếng. Nhờ vậy mà cây lúa không có mấy cây bị đổ rạp hay vàng lá.

Ruộng mới khai hoang tuy lúa không trổ bông mạnh như ruộng đã trồng nhiều năm, nhưng được cái năm nay mưa thuận gió hòa, nắng mưa đúng lúc, hạt thóc chắc mẩy, ít hạt lép, coi như là một năm được mùa.

Mọi người gặt xong lúa, vận chuyển về sân phơi, lại ngựa không dừng vó thu hoạch bông, chuẩn bị đất gieo lúa mì vụ đông.

Bận rộn đến mức không kịp thở, ngày nào cũng sạch sẽ đi ra, mặt mũi lấm lem trở về, mệt đến mức chẳng buồn động đũa, chẳng buồn mở miệng nói chuyện.

Nhưng chính cuộc sống bận rộn mệt nhọc này lại mang đến cho họ một niềm vui bất ngờ.

Tình trạng của Liễu Thác Kim ngày càng tốt lên.

Cô ấy không giống kiểu bị hiện thực ép buộc phải bất đắc dĩ chấp nhận, rồi bị số phận xô đẩy đành phải nhận mệnh sống qua ngày. Cô ấy đang thực sự sống.

Trong mắt cô ấy có ánh sáng, cô ấy chủ động nói cười với mọi người, gần gũi với mọi người. Lúc này mọi người mới biết, cô gái này bản tính vốn hướng ngoại hoạt bát.

Mọi người phân tích, cho rằng chính sự vận động đã giúp Liễu Thác Kim thoát khỏi trạng thái trầm cảm u uất. Lao động khổ sai cũng được coi là một dạng vận động cực mạnh mà.

Khi Lý Thốn Tâm đang chăm sóc vườn rau ở sân sau, Nhan Bách Ngọc tìm đến nói chuyện về Liễu Thác Kim.

Hai người nhất trí cho rằng Liễu Thác Kim đã có ý muốn sống tiếp, nhưng vì tuổi cô ấy còn nhỏ, lại có tiền sử suy sụp tinh thần nên cần đặc biệt cẩn trọng với tâm lý của cô ấy.

Nhan Bách Ngọc nói: "Thốn Tâm, Maslow có một tháp nhu cầu, nói nhu cầu của con người chia làm năm tầng bậc từ thấp đến cao: Nhu cầu sinh lý, nhu cầu an toàn, nhu cầu xã hội, nhu cầu được tôn trọng và nhu cầu thể hiện bản thân.

Chúng ta cho cô ấy thức ăn, chỗ ở. Có bầy sói, có chú Hứa và chúng ta ở đây, cơ bản có thể bảo vệ sự an toàn của cô ấy. Chúng ta tôn trọng cô ấy, bảo vệ cô ấy, tôi tin cô ấy cũng cảm nhận được và đã chấp nhận chúng ta. Sinh lý, an toàn, xã hội và tôn trọng, chúng ta đều đã cung cấp cho cô ấy.

Nhưng để cô ấy có trạng thái tinh thần sung mãn, có đủ động lực phấn đấu vươn lên, cô ấy còn cần tầng bậc cuối cùng: nhu cầu thể hiện bản thân."

Lý Thốn Tâm gật đầu. Cô tuy không biết Maslow là ai nhưng đạo lý Nhan Bách Ngọc nói cô hiểu: "Phải khích lệ cô ấy, khẳng định giá trị của cô ấy, để cô ấy có cảm giác thành tựu, đúng không?"

Nhan Bách Ngọc nói: "Thực ra tháp nhu cầu này không chỉ áp dụng cho cô ấy, mà áp dụng cho bất kỳ ai, chú Hứa, Vân Tú, Hạ Tình, tôi... và cả cô nữa. Chúng ta chưa chắc đã thiếu sự thể hiện bản thân, cũng có thể là thiếu tình yêu thương, thiếu cảm giác an toàn về tâm lý.

Thốn Tâm, ở thế giới này, sự sụp đổ trong tâm hồn còn đáng sợ hơn bất kỳ tai nạn nào. Chúng ta cần phải giữ vững trạng thái tâm lý tốt đẹp, cho nên, nếu như..."

Lý Thốn Tâm bật cười. Nhan Bách Ngọc khựng lại, lẳng lặng nhìn cô.

Lý Thốn Tâm nói: "Tôi biết, tôi hiểu ý cô mà, Bách Ngọc. Không sao đâu, sau này nếu cô có tâm sự gì cứ tìm tôi, tôi giúp cô điều chỉnh tâm thái. Dù không an ủi được cô thì tôi cũng có thể cho cô một cái ôm."

Lý Thốn Tâm hiểu sai ý, đảo ngược thứ tự câu chuyện. Nhan Bách Ngọc mím môi cười nhẹ, cũng không giải thích mà thuận theo lời cô: "Vậy có qua có lại, nếu cô có chuyện phiền não, có khúc mắc không giải tỏa được, cô cũng phải nói với tôi, đừng giữ trong lòng một mình."

Mắt Lý Thốn Tâm rủ xuống nhìn nghiêng sang bên cạnh. Cô như đang xuất thần ngắm nhìn ngọn cỏ dại mọc trong luống rau, trên chiếc lá non có một con bọ rùa bảy chấm đang đậu.

Gió thổi tới không mạnh, ngược lại rất dịu dàng, nhưng con bọ rùa vẫn co mình lại.

Một lúc lâu sau, Lý Thốn Tâm nói: "Được."

Nhan Bách Ngọc nói: "Coi như đây là bí mật giữa tôi và cô, đừng nói cho người khác biết nhé?"

Lý Thốn Tâm vô thức hỏi lại: "Tại sao?"

Nhan Bách Ngọc giây trước còn bình tĩnh, giây sau đã mỉm cười e lệ: "Tôi xấu hổ."

Lý Thốn Tâm trợn tròn mắt ngạc nhiên, đột ngột ngẩng đầu nhìn Nhan Bách Ngọc. Trong đầu cô lóe lên một tia sáng, chợt bừng tỉnh đại ngộ, tự cho là đã nhìn thấu bí ẩn.

'Hóa ra Nhan Bách Ngọc đôi khi khách sáo xa cách là do xấu hổ!'

Bởi vì được giáo dục tốt nên trước mặt người khác luôn tỏ ra tự nhiên hào phóng, nhưng thực ra sau lưng lại là người rất dễ xấu hổ. Đúng là có kiểu người như vậy.

Cô như phát hiện ra châu lục mới, nhìn lại Nhan Bách Ngọc bằng con mắt khác, thầm nghĩ: 'Người phụ nữ bề ngoài trưởng thành này cũng quá đáng yêu rồi đấy chứ.'

'Đây chính là cái gọi là gì nhỉ... À đúng rồi, tương phản a!'

Lý Thốn Tâm dõng dạc nói: "Không thành vấn đề!"

Đáp ứng xong, Lý Thốn Tâm bỗng nhận ra mình lạc đề. Vừa nãy rõ ràng đang nói chuyện Liễu Thác Kim, sao lại lái sang chuyện hai người rồi.

Cô hắng giọng, nghiêm túc trở lại: "Cô vừa nhắc đến chuyện thể hiện bản thân, tôi nghĩ đã đến lúc hỏi về thiên phú của Tiểu Liễu rồi. Khi kỹ năng và kiến thức thuộc về thiên phú của cô ấy mang lại tiện ích cho cuộc sống của chúng ta, đó chính là lúc cô ấy cảm thấy có thành tựu nhất."

"Cô định lúc nào hỏi cô ấy?"

"Đương nhiên là chọn ngày không bằng gặp ngày!"

Cơm tối xong xuôi, bát đũa được dọn đi. Vân Tú múc cho mỗi người một bát nước đường đỏ hoa quế, trên bàn thắp một cây nến.

Mọi người chỉ nói là ngồi tán gẫu để không gây áp lực cho Liễu Thác Kim.

Thực ra qua bao lâu nay, Liễu Thác Kim đã không còn kháng cự việc nói chuyện về thế giới này nữa.

Cho nên khi Lý Thốn Tâm mở lời hỏi về thiên phú của cô.

Liễu Thác Kim không hề phản đối, lập tức ngoan ngoãn trả lời: "Tôi không có thiên phú."

Mọi người ngẩn ra, căn phòng tĩnh lặng chỉ còn tiếng hít thở.

Hạ Tình há hốc mồm: "Cái... cái gì gọi là không có thiên phú?"

Trong lòng họ đã đoán già đoán non đủ ba trăm sáu mươi nghề, duy chỉ không nghĩ tới trường hợp có người không có thiên phú.

Liễu Thác Kim nói: "Trong đầu tôi không đột nhiên xuất hiện kiến thức gì mới mẻ cả, năng lực thực hành cũng chẳng mạnh hơn trước kia bao nhiêu."

"Cái này!" Vu Mộc Dương đập bàn đứng dậy, "Hóa ra trong một đống thẻ vàng lại lẫn vào một thẻ trắng? Thiên phú không phải ai cũng có à? Ông trời thế này chẳng phải lừa đảo tình cảm người ta sao!"

Lý Thốn Tâm trừng mắt nhìn Vu Mộc Dương. Triệu Bồng Lai đá chân Vu Mộc Dương dưới gầm bàn.

Vu Mộc Dương kêu lên: "Ai đá tôi?" Ngẩng đầu thấy ánh mắt cảnh cáo của Lý Thốn Tâm và tia nhìn lạnh lẽo của Hứa Ấn từ bên cạnh chiếu tới, Vu Mộc Dương rụt cổ, chợt nhận ra mình phản ứng thái quá trước việc Liễu Thác Kim không có thiên phú.

Một đám người ai cũng có thiên phú, chỉ mình Liễu Thác Kim là người thường, hắn lại còn phản ứng mạnh như vậy, không khỏi làm tổn thương người ta.

Vu Mộc Dương cười gượng gạo: "Thực ra không có thiên phú cũng chẳng sao, cô nhìn tôi có thiên phú đây này, thực ra cũng chẳng có tác dụng gì mấy."

Nhan Bách Ngọc chống cằm suy tư một lát, hỏi Liễu Thác Kim: "Tiểu Liễu, trong đầu cô từng xuất hiện cái ý nghĩ bảo cô lựa chọn không?"

Tay Liễu Thác Kim bất an mân mê vạt áo: "Có, nhưng tôi không chọn. Lúc đó... lúc đó tôi sợ lắm, trong lòng hoảng loạn vô cùng, tôi chẳng để tâm đến cái đó."

Thời gian đó cô rất mâu thuẫn, cả người rối loạn, trong đầu trừ những cảm xúc tiêu cực ra thì chẳng chứa chấp được gì khác.

Mọi người khi mới đến thế giới này, hoặc là tâm lý vững vàng có thể bình tĩnh phân tích tình hình, hoặc là coi đây như một trò chơi hay giấc mơ nên đều đã đưa ra lựa chọn. Đâu ai ngờ lại có trường hợp như Liễu Thác Kim.

Nhan Bách Ngọc phân tích: "Nói cách khác, không phải cô không có thiên phú, mà là cô chưa đưa ra lựa chọn."

Lý Thốn Tâm hỏi: "Từ đó về sau, trong đầu cô không còn xuất hiện ý niệm bảo cô lựa chọn nữa à?"

Liễu Thác Kim nói: "... Tôi không cố ý nghĩ đến nó, tôi quên béng mất chuyện này rồi."

Vu Mộc Dương sốt ruột nói: "Vậy giờ cô thử xem, cô thử hồi tưởng lại cảm giác lúc ý nghĩ đó xuất hiện xem --"

"Khoan đã!" Nhan Bách Ngọc ngắt lời Vu Mộc Dương, "Nếu như vẫn còn cơ hội lựa chọn, chúng ta phải nghĩ kỹ xem nên chọn cái gì đã. Nếu không lúc cô ấy đang tập trung suy nghĩ lựa chọn, hoặc chúng ta ở bên cạnh bàn tán làm phiền, cô ấy suy nghĩ lệch hướng chọn sai thiên phú thì không tốt."

Suy nghĩ lệch hướng... Vu Mộc Dương không hiểu sao cảm thấy đầu gối mình trúng một mũi tên.

Mọi người kích động hẳn lên. Hạ Tình nói: "Đương nhiên là Thợ tre rồi. Có Thợ tre phối hợp với tôi, chúng ta có thể làm ra máy xay xát, không cần ngày nào cũng hì hục giã gạo mệt chết đi được. Hơn nữa Thợ tre còn đan được chiếu trúc chiếu cói, giày rơm mũ rơm, các loại rổ rá dần sàng, đây đều là vật dụng thiết yếu trong sinh hoạt hàng ngày."

Vu Mộc Dương phản bác: "Thế không được, giờ phải xem cái gì khan hiếm nhất. Nếu được chọn thì phải chọn Dệt vải! Không có quần áo thay đổi, mùa đông còn đỡ, mùa hè vừa vặn lo không có áo mà thay. Tôi chỉ có mỗi bộ áo ngắn quần đùi này, sắp rách tả tơi rồi. Quần áo chỉ cần giặt một cái là phải lấy lá chuối che thân, nói ra mà lệ rơi đầy mặt."

Triệu Bồng Lai nói: "Nếu được chọn thì cơ hội này quả thực hiếm có, sau này chưa chắc đã gặp lại. Chúng ta đã có năng lực sinh tồn rồi, quần áo hay những thứ kia đều không phải vấn đề lớn, dù không có thiên phú thì cũng có cách giải quyết, chẳng qua là sống khổ hơn chút thôi.

Nhưng có một số việc, thiếu kỹ thuật là hoàn toàn không thể vượt qua được. Trưởng thôn, đây có thể là cơ hội duy nhất chúng ta không cần cân nhắc vấn đề sinh tồn mà có thể tự chủ lựa chọn thiên phú. Vậy thì hướng chúng ta cần cân nhắc bây giờ không phải là hướng sinh tồn, mà là hướng phát triển."

Mọi người đổ dồn ánh mắt về phía Lý Thốn Tâm. Đây là lần đầu tiên mỗi người một ý.

Tuy nhiên, Lý Thốn Tâm không cần suy nghĩ, trong lòng cô đã có đáp án trước khi mọi người lên tiếng.

"Chọn Luyện kim."

Giọng cô vang lên, dứt khoát như quân cờ gõ xuống bàn cờ.

Một lúc lâu sau, Hứa Ấn nói: "Rất tốt."

Đây chính là thiên phú họ đang thiếu và cũng cực kỳ quan trọng.

Mọi người không còn gì để nói, gật đầu tán thành.

Lý Thốn Tâm nhìn Liễu Thác Kim, ra hiệu: "Tiểu Liễu."

Liễu Thác Kim hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, cố gắng hồi tưởng cảm giác ngày đó.

Lý Thốn Tâm nắm lấy mu bàn tay cô ấy: "Đừng căng thẳng."

Mọi người không khỏi nín thở chờ đợi, trong lòng thấp thỏm lo âu.

Bấc nến nổ lép bép một tiếng, mọi người cảm thấy thời gian trôi qua thật chậm.

Triệu Bồng Lai lau mồ hôi trán. Hạ Tình thấy nóng, dịch mông ra xa Vân Tú một chút. Vu Mộc Dương chắp tay trước ngực, lẩm bẩm khấn vái gì đó.

Cuối cùng, Liễu Thác Kim mở mắt.

Mọi người cảm thấy tim như ngừng đập.

Liễu Thác Kim nở nụ cười, nói: "Tôi chọn Luyện kim."

Căn phòng tĩnh lặng trong tích tắc.

"Yeah!!!!!"

Tiếng hoan hô đinh tai nhức óc bùng nổ.

Triệu Bồng Lai và Vu Mộc Dương chạy tới bế bổng Liễu Thác Kim lên cao. Vân Tú và Hạ Tình cười đỡ lấy cô ấy, nhắc nhở: "Các người cẩn thận chút."

Tất cả mọi người đều vui mừng khôn xiết, mặt mày hớn hở.

Ánh mắt Nhan Bách Ngọc lướt qua nhóm người đang cười đùa, nhìn về phía Lý Thốn Tâm. Lý Thốn Tâm vẫn ngồi chỗ cũ, chỉ khẽ mỉm cười.

Nhan Bách Ngọc nhìn ra được trong nụ cười ấy có mấy phần chua xót.

----

Lời tác giả:

Tháp nhu cầu Maslow là một trong những lý thuyết khoa học hành vi, do nhà tâm lý học người Mỹ Abraham Maslow đề xuất năm 1943 trong bài viết "Lý thuyết về động lực của con người". Trong đó chia nhu cầu của con người thành năm loại theo thứ tự từ thấp đến cao như bậc thang: Nhu cầu sinh lý, nhu cầu an toàn, nhu cầu xã hội, nhu cầu được tôn trọng và nhu cầu thể hiện bản thân. -- Baidu

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz