ZingTruyen.Xyz

Bhtt Edit Tu Chan Tu Duyen Chi Vi Nang Thoi Vi Nguyet Thuong

Thư Khinh Thiển và Mặc Quân đều mỉm cười nhìn các nàng, khiến Lang Gia mặt hơi đỏ, vội vàng mở miệng: "Ngươi đừng hôn lung tung, mau xuống đi! Đầy mặt nước bọt bẩn chết đi được."

Sợ Lang Gia ghét bỏ mình, Linh Lung vội vã bò xuống, nắm lấy vạt áo Lang Gia cười ngây ngô.

Thư Khinh Thiển nhìn đến không nhịn được cười, đi tới ngồi xổm xuống, đem bộ ngoại sam đang quấn lộn xộn trên người Linh Lung thay nàng mặc lại cẩn thận. Lang Gia bây giờ hình dạng đã khoảng mười ba mười bốn tuổi, y phục mặc trên người Linh Lung mới chỉ bằng đứa trẻ một tuổi, tự nhiên khá là không hài hòa. Thư Khinh Thiển giúp nàng lận tay áo lên, vạt áo nhét vào đai lưng, tuy rằng trông qua vẫn rộng thùng thình buồn cười nhưng ít nhất sẽ không gây trở ngại cho nàng bước đi.

Linh Lung vẫn cười không khép được miệng, mặc cho Thư Khinh Thiển hành động. Dáng vẻ đó không thể không nói, tuy ngốc nhưng lại vô cùng đáng yêu. Thư Khinh Thiển véo véo má nàng, "Hôm đó đa tạ Linh Lung rồi, hôm nay ngươi cứ tạm mặc đồ của Lang Gia, ngày mai ta sẽ tìm cho ngươi một bộ đồ nhỏ."

Linh Lung thấy Thư Khinh Thiển dịu dàng như vậy, còn thay mình chỉnh lý y phục, trong lòng vui mừng vô cùng, ngọt ngào hỏi: "Cảm tạ chủ nhân!" Nàng hưng phấn đi theo Lang Gia, vây quanh nàng ấy xoay vòng, trêu đến Lang Gia trợn tròn mắt.

Mặc Quân nhìn dáng vẻ kia của Lang Gia, khẽ cười cười: "Lang Gia, cô cố gắng mang theo Linh Lung, tuy đã hóa hình, tu vi cũng không thể bỏ bê."

"Ta hiểu rồi, ta sẽ không để nàng làm mất mặt chúng ta." Dù đã đủ mất mặt rồi.

Hai người dặn dò vài câu, cũng chỉ là rời đi. Lang Gia nhìn Linh Lung mặc bộ y phục chẳng ra đâu vào đâu mà chạy biến đi, như một làn khói đi tìm Thảo Nhi cùng Củ Khoai, sắc mặt nàng tối sầm lại, tìm bộ y phục mặc vào, chuẩn bị đi xách người về.

Mặc Quân cùng Mặc Nham đi thương nghị công việc ngày mai, Thư Khinh Thiển ở lại trong cung điện nhắm mắt đả tọa tiếp tục củng cố thực lực. Cũng không biết qua bao lâu, nàng mở mắt ra thấy Mặc Quân vẫn chưa về, nghĩ đến chuyện tìm y phục cho Linh Lung, nàng suy nghĩ một chút, không muốn lại đi làm phiền Mặc Dĩnh và họ, dù sao trước đây y phục của mình đều là Nguyệt di làm cho, sau khi lớn lên mình cũng đã học được một chút, liền chuẩn bị làm cho Linh Lung một bộ y phục mới.

Từ khi gặp Hạ Tâm Nghiên, y phục của các nàng đều là do Hạ Tâm Nghiên chuẩn bị sẵn, thu rất nhiều vào túi trữ vật. Trở về đây cũng có người chuyên chuẩn bị, cũng không cần phải tự làm nữa. Nàng lục lọi hồi lâu mới từ trong góc túi trữ vật tìm được bộ kim chỉ đã bị lãng quên từ lâu.

Mặc Quân lúc đi vào liền nhìn thấy Thư Khinh Thiển đang vùi đầu may may vá vá. Nàng cúi thấp đầu, sắc mặt chuyên tâm, kim chỉ trong tay nàng đặc biệt linh hoạt, nhanh chóng xuyên qua lớp vải vóc, lông mi thật dài rủ xuống trên mặt, đổ xuống một mảng bóng mờ nhỏ, cả người trông dịu dàng động lòng người.

Cảm nhận được ánh mắt của Mặc Quân, Thư Khinh Thiển ngẩng đầu dừng động tác trong tay, dịu dàng cười nói: "Về rồi à."

Mặc Quân mím môi, gật đầu, Thư Khinh Thiển như thế này vô cùng thanh tao và tốt đẹp, trong mắt người thường, nữ tử như vậy đúng là hình mẫu hiền thê lương mẫu. Nhưng Thư Khinh Thiển so với những người phàm tục kia lại có thêm nhiều linh khí thanh nhã, những việc đầy hơi thở khói lửa nhân gian này do nàng ấy làm, ngoài việc đẹp mắt ra, càng khiến nàng cảm thấy những ngày tháng như vậy vô cùng ấm áp và yên bình, câu nói ngắn gọn "Về rồi à" kia khiến cả người nàng ấm áp hẳn lên.

Nàng đi tới, nhìn kỹ chiếc áo nhỏ trong tay Thư Khinh Thiển, kiểu dáng tuy đơn giản, nhưng từng đường kim mũi chỉ vô cùng cẩn thận, nơi vạt áo thậm chí còn thêu một toà tháp nhỏ, rất sống động, chính là bản thể của Linh Lung. NNgón tay nàng vuốt nhẹ, cảm giác dưới đầu ngón tay trơn láng phẳng phiu, đường may nhỏ và đều. Mặc Quân cong khóe môi: "Không ngờ Khinh Thiển còn giấu một tay nghề như vậy, thực sự là khéo tay. Bất quá y phục này cho ta có phải là quá nhỏ không?"

Thư Khinh Thiển "phì" một tiếng bật cười: "Không biết xấu hổ, ai nói là đưa cho nàng, nàng đừng nói là không biết cho ai nhé?"

Mặc Quân ra vẻ như không có chuyện gì ngẩng đầu lên, sau đó trên khuôn mặt tinh xảo mang theo chút tiếc nuối, "Ta chỉ là không muốn tin, Khinh Thiển chưa bao giờ may y phục cho ta, bộ này lại không phải là của ta."

Sắc mặt Thư Khinh Thiển đỏ lên: "Ta... y phục của nàng đều là do thợ may chuyên nghiệp làm, tinh xảo vô cùng, ta lúc đầu chỉ theo Nguyệt di học một chút, tay nghề không tốt, làm xong sợ nàng chê."

Mặc Quân tới gần, nhìn kỹ chiếc áo nhỏ này: "Ta thấy rất đẹp, bộ này nhỏ quá, đành cho Linh Lung vậy, nhưng sau này nàng phải hứa làm cho ta một bộ."

Thư Khinh Thiển nhìn dáng vẻ có chút nghiêm túc của nàng, nghĩ Mặc Quân nếu có thể mặc y phục do mình làm, trong lòng tức thì dâng lên một niềm vui khó tả, vội vàng gật đầu đồng ý: "Chỉ cần nàng vui vẻ, bao nhiêu cũng được."

Mặc Quân liếc nàng một cái, lúc này mới hài lòng gật đầu. Sau đó lấy một quyển sách ngồi sang một bên, dường như đọc rất chăm chú. Thư Khinh Thiển nhìn tay áo còn chưa hoàn thành, ngồi đó tiếp tục khâu lại cho xong. 

Ánh mắt Mặc Quân nhìn như liên tục nhìn chằm chằm vào sách, nhưng dư quang vẫn lưu lại trên người Thư Khinh Thiển. Thư Khinh Thiển cũng sẽ thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn nàng một cái. Hai người im lặng không nói lời nào, nhưng lại vô cùng ăn ý và ấm áp, mỗi người đều thưởng thức sự tốt đẹp của khoảnh khắc này.

Sáng sớm hôm sau, Mặc Nham đã đến tìm Mặc Quân.

"Thiếu Chủ, đặc sứ của các tông tộc ở Lưu Thương Thành đã đến Tử Lăng Châu."

Mặc Quân chậm rãi đi ra đại sảnh, nhìn Tử Lăng Châu ẩn hiện sau làn sương mù, nhạt giọng nói: "Tất cả đều đến rồi sao?"

Mặc Nham nhìn Thư Khinh Thiển đang đứng một bên, nhẹ giọng nói: "Ngọc gia còn chưa tới."

Mặc Quân không có biểu hiện gì, "Cho người cẩn thận canh giữ lối vào, người không phận sự không được lại gần Tử Lăng Châu, chúng ta nên qua đó thôi."

Mặc Quân nói rồi liếc nhìn Thư Khinh Thiển, Thư Khinh Thiển có chút do dự: "Ta đi có thích hợp không?"

"Có gì không thích hợp, đối mặt với những người đó thật vô vị, nàng nếu không đi, ta nhàm chán vô cùng."

Mặc Nham ở bên cạnh mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, coi như mình không nghe thấy. Thư Khinh Thiển không kìm được mà trách: "Có ai làm Thiếu Chủ như nàng không?"

"Thiếu Chủ thì sao? Thiếu Chủ cũng là người, ở bên cạnh thê tử tự nhiên so với ở cùng họ thú vị hơn nhiều."

Thư Khinh Thiển sợ nàng càng nói càng quá, vội vã nói: "Người ta đều đến rồi, Thiếu Chủ đại nhân, có thể đi được chưa?"

Mặc Quân cười cười: "Tự nhiên có thể." Nàng mang theo Thư Khinh Thiển đi thẳng đến Tử Lăng Châu. Thư Khinh Thiển có chút bất mãn, "Ta đã là cảnh giới Động Hư rồi, còn bị nàng xách đi xách lại."

Mặc Quân áp sát vào tai nàng thấp giọng nói: "Ta chỉ là muốn ôm nàng thôi."

Sắc mặt Thư Khinh Thiển đỏ lên, cúi đầu cũng không nói thêm gì nữa, trong lòng lại là những bong bóng ngọt ngào.

Bên trong Bích Lạc Các của Tử Lăng Châu, ngoại trừ Ngọc gia, đại biểu của tứ đại gia tộc còn lại, cùng với Vạn Kiếm Môn toàn bộ đều đã ngồi trong đại sảnh. Lần này đến đều là gia chủ các phái, Thư Huyền Lăng đại diện cho Thư gia đến đây. 

Lần này nói là mấy nhà liên danh gửi bái thiếp mời Mặc Quân chủ trì đại cục, không bằng nói là Vạn Kiếm Môn, Sầm gia, Ngôn gia, Bạch gia, còn có các môn phái nhỏ liên danh, trực tiếp phớt lờ quyết định của Thư gia và Ngọc gia. Họ tuy tức giận nhưng cũng không nói nhiều, vì họ đã sớm đoán được Mặc Quân sẽ từ chối. Lần này Mặc Quân gửi thiệp, Thư Huyền Lăng tự nhiên rất vui lòng đến, dù sao cũng đã hai năm không gặp nữ nhi.

Mấy người ở đây đợi gần nửa canh giờ, trên mặt tuy không biểu hiện, nhưng trong mắt rõ ràng có chút nóng vội và không kiên nhẫn. Họ tuy sợ hãi Vô Tận Hải Vực, nhưng đối với chuyện Ma tộc họ lại càng sợ hãi hơn. 

Trước đó nghĩ rằng có thể để Vô Tận Hải Vực ở phía trước thay họ chống đỡ, nhưng rõ ràng Mặc gia Thiếu Chủ không có ý định này. Lần này họ đến đây ngoài việc tìm hiểu sự thật, càng hy vọng thuyết phục Mặc Quân có thể cùng họ chống lại Ma tộc. Bây giờ bị cho ngồi chờ ở đây, quả thực có chút nóng lòng.

Bạch Cảnh Niệm nhíu mày, hỏi một đệ tử Mặc gia bên cạnh: "Xin hỏi vị tiểu ca này, Mặc thiếu chủ khi nào có thể đến?"

Đệ tử kia thần sắc điềm nhiên, trả lời: "Mấy vị cứ kiên nhẫn chờ đợi, Thiếu Chủ chốc lát sẽ đến." Hắn vừa dứt lời, mấy người liền nhìn thấy hai bóng người một xanh một trắng xuất hiện ở cửa, hai người thần sắc điềm nhiên, sóng vai bước vào.

Mấy người này ngoài Thư Huyền Lăng, thấy hai người này cùng bước vào đều có chút kinh ngạc, không hiểu tại sao Mặc Quân đến nghị sự với họ lại còn mang theo một nữ tử trẻ tuổi. Hai người thân hình cao ráo, đều có khí chất và dung mạo tuyệt vời, cùng lúc bước vào khiến mấy người kinh diễm vô cùng, nhưng lại không dám quá mức làm càn.

Mặc Quân nhìn thấy Thư Huyền Lăng khẽ gật đầu ra hiệu, trên mặt Thư Khinh Thiển có chút thích thú, nhưng cũng hiểu được trường hợp này không tiện, liền truyền âm cho Thư Huyền Lăng, gọi một tiếng "cha".

Thư Huyền Lăng thấy thực lực của nàng dường như đã đến cảnh giới Động Hư, mắt đều trợn lớn, hồi lâu sau vẻ vui mừng không thể che giấu.

Mấy người khác ngoài tân gia chủ của Sầm gia, đều có chút không hiểu, nhưng vẫn lập tức đứng dậy hành lễ với Mặc Quân.

Mặc Quân dẫn Thư Khinh Thiển ngồi vào ghế chủ vị, lúc này mới khẽ nói: "Làm phiền các vị đã đợi lâu, mời ngồi."

Mấy người nhìn Thư Khinh Thiển ngồi bên cạnh Mặc Quân, ánh mắt dò xét rõ ràng. Bạch Cảnh Niệm vì chuyện của đệ đệ nên với Mặc Quân cũng có chút giao tình, không kìm được mở miệng hỏi: "Mặc Thiếu chủ, không biết vị này là?"

Mặc Quân lại không hề né tránh, "Là phu nhân của ta, nhưng điều này không ảnh hưởng đến cuộc nói chuyện của chúng ta, phải không?"

Mấy người không biết chuyện đều kinh ngạc, nhưng không dám biểu lộ chút nào. Bạch Cảnh Niệm có chút lúng túng nói: "Phải, phải."

Thư Khinh Thiển tuy có chút ngại ngùng, nhưng trước mặt mọi người, lại vô cùng điềm nhiên, không hề biểu lộ ra ngoài.

Mặc Quân quét mắt nhìn họ một lượt, chậm rãi mở lời: "Lần này mời các vị gia chủ chưởng môn đến đây, nguyên do chắc các vị đều đã hiểu. Đã như vậy, ta cũng không hàn huyên nhiều nữa."

Mặc Quân đang định đi thẳng vào chủ đề, người đệ tử vừa rồi lại lặng lẽ tiến tới, nói mấy câu.

Giọng hắn tuy nhỏ, nhưng mấy người đều nghe rõ, đều có chút kinh ngạc, vậy mà là người của Ngọc gia đến. Ân oán năm đó giữa Ngọc gia và Vô Tận Hải Vực họ đều đã từng nghe, không hiểu sao Ngọc gia lại có thể bình an vô sự, hơn nữa bây giờ còn dám đến Vô Tận Hải Vực.

Mặc Quân đôi mắt lóe lên, "Mời nàng vào."

Một lát sau, một nữ tử thân mặc váy lụa mỏng màu hồng, tư thái ưu nhã đi vào đại sảnh, vậy mà là Ngọc Liên Thốn! Đệ tử bên cạnh đã sớm đặt một chiếc ghế ở bên phải, nàng ngẩng đầu nhìn Mặc Quân một cái, sau đó yên lặng ngồi xuống, lạnh lùng nói: "Ta đến muộn, mong Mặc Thiếu chủ lượng thứ."

Giọng Mặc Quân điềm nhiên không chút gợn sóng, "Không sao, đến đúng lúc lắm." Nàng nhìn mấy người bên dưới tiếp tục nói: "Khoảng thời gian này tu sĩ ở Lưu Thương Thành liên tiếp gặp nạn, trước đây ta đã thông báo cho các vị, các vị có lẽ cũng đã hiểu là chuyện gì rồi."

Mấy người gật đầu, nghĩ đến những cao thủ trong tộc đã mất, sắc mặt cũng vô cùng ngưng trọng. Sầm gia gia chủ Sầm Tịch Nghiêm trầm giọng hỏi: "Mặc thiếu chủ nói cho chúng ta là Ma tộc tác quai tác quái, chúng ta cũng đều đã trở về tìm chứng cứ từ các trưởng bối trong tộc, quả thực phát hiện có điểm tương đồng với phong cách hành sự của Ma tộc trước đây, nhưng cũng có nhiều điểm khác biệt. Ma tộc năm đó sau mấy vạn năm vây quét của tu chân giới đã sớm biến mất từ ngàn năm trước, cớ gì bây giờ lại xuất hiện?"

Hắn vừa dứt lời, mấy người khác cũng đều lên tiếng phụ họa, chỉ có Thư Huyền Lăng cùng Liên Thốn lẳng lặng uống trà, như thể việc không liên quan đến mình.

"Vậy Sầm gia chủ cảm thấy ta đang nói dối?"

Sầm Tịch Nghiêm trong lòng giật thót, "Mặc Thiếu chủ đừng hiểu lầm, ta chỉ sợ có người cố ý mượn danh Ma tộc, cố tình gây án rồi mưu đồ che giấu tội ác."

Mặc Quân ngước mắt nhẹ nhàng liếc hắn một cái, "Vậy sao? Đã như vậy, tại sao lại cùng nhau mời ta chủ trì đại cục? Nếu có người mượn danh Ma tộc gây án, dù có lợi hại đến đâu, cũng không đến mức khiến mấy đại gia tộc phải làm đến bước này?"

Sầm Tịch Nghiêm sắc mặt cứng đờ, bên dưới tức thì một mảnh tĩnh lặng. Chỉ có tiếng chén trà va chạm là vô cùng rõ ràng.

Thư Khinh Thiển nghe Mặc Quân nói, ánh mắt lại vô tình liếc đến Liên Thốn, nàng có thể cảm nhận được nàng ấy đang cố gắng duy trì bình tĩnh, nhưng ánh mắt vẫn thỉnh thoảng quét qua Mặc Quân, tức thì thở dài lắc đầu.

Thấy Mặc Quân vẫn một mực thanh lãnh ngồi đó, bầu không khí có chút ngưng trệ, nàng có chút bất đắc dĩ liếc nhìn người rõ ràng đang chuẩn bị dồn người đến cùng kia, chậm rãi mở lời: "Bất kể trong lòng các vị nghĩ thế nào, chuyện này vẫn đang xảy ra, trong lòng các vị có nghi hoặc cũng là chuyện thường tình. Mời các vị đến đây, chúng ta sẽ nói chi tiết những gì chúng ta biết. Sau đó trong lòng các vị nghĩ thế nào, lựa chọn ra sao, hoàn toàn tùy thuộc vào các vị."

Bạch Cảnh Niệm thấy Thư Khinh Thiển mở lời, áp lực tức thì giảm đi rất nhiều: "Đúng như lời Thiếu phu nhân nói, Sầm gia chủ có nghi ngờ cũng là bình thường, còn mấy nhà chúng ta thì đã đại khái xác nhận được chuyện Ma tộc. Năm đó Mặc Thiên tiền bối một mình diệt trừ thống lĩnh Ma tộc, khiến cho đại nghiệp diệt ma tiến triển nhanh chóng. Không ngờ Ma tộc lại xuất hiện lần nữa, thực sự khiến cho hậu bối chúng ta hổ thẹn, thiết nghĩ Mặc Thiếu chủ là hậu nhân của Mặc Thiên tiền bối, nhất định có thể dẫn dắt chúng ta một lần nữa diệt trừ Ma tộc, vì vậy mới có đề nghị này."

Thư Khinh Thiển hơi nhướng mày, nam nhân này thực sự vô cùng xảo quyệt, lời lẽ tuy đề cao Mặc Thiên, nhưng lại muốn Mặc Quân một lần nữa đồng ý đảm nhận vai trò lãnh đạo. Nghĩ đến việc Mặc Quân từng nói có giao tình với Bạch gia, bây giờ xem ra lại không phải như vậy.

Nhìn thấy Mặc Quân nhíu mày, Thư Khinh Thiển trong lòng càng thêm không thoải mái, nàng thần sắc điềm nhiên, khóe môi thậm chí còn cong lên một nụ cười: "Những lời này của Bạch gia chủ có phải là suy nghĩ trong lòng của các vị không?"

Mấy người tưởng có manh mối, đều gật đầu đồng ý, biểu cảm lại vô cùng chân thành.

"Tại sao năm đó khi ba nhà liên hợp đối phó Vô Tận Hải Vực, các vị dường như chưa từng nghĩ đến chuyện của Mặc Thiên tiền bối, cũng không nghĩ Mặc gia là con cháu của người? Chẳng lẽ lúc đó đã quên, bây giờ bị Ma tộc nhắc nhở mới nhớ ra sao?" Nàng giọng điệu rất chân thành, không hề nghe ra ý chất vấn, chỉ là ý cười trong mắt không chạm đến đáy mắt.

Mặc Quân nghiêng đầu nhìn nàng một cái, ý cười trong mắt tụ lại, khóe miệng không kìm được mà nhếch lên, Khinh Thiển đây là đang thay nàng tính sổ sao?


Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz