ZingTruyen.Xyz

Bhtt Edit Troi Sinh Mot Doi Thai Duong Khuan

Ngày hôm sau, Yến Quy Chi cùng Tô Phong Ngâm cùng nhau trở về Vu Sơn. Biết tin Tô Phong Ngâm xuất quan và sẽ đến Đông Vọng Cung tham dự lễ thành niên, cảm xúc của những tộc nhân trẻ tuổi càng thêm dâng trào.

Bởi vì nghi thức có Tộc trưởng và Tộc trưởng phu nhân cùng tham dự, Tộc trưởng điểm hồng, Tộc trưởng phu nhân đeo nanh sói. Năm ngoái Tộc trưởng chưa thành hôn, cả hai việc đều do nàng làm. Năm nay Tộc trưởng đã thành hôn, được Tộc trưởng phu nhân đeo nanh sói là lần đầu tiên của họ, trong lòng cảm thấy vô cùng vinh quang.

Ngày tộc hội, hai người mặc trang phục dày dặn, áo bào trắng thêu kim hoa lệ, ngay cả bước chân cũng nặng nề hơn ngày thường. Tô Phong Ngâm búi tóc đen, đội Cửu Phượng kim quan trên đầu, đeo trâm cài và khuyên tai, từng bước đi tới, khí thế không hề kém Yến Quy Chi.

Người này khi trang nghiêm lên, cũng rất ra dáng.

Yến Quy Chi bước lên phía trước, nắm tay nàng, bốn mắt nhìn nhau, quyến luyến không rời.

Lúc này, từ phía chân trời một con chim vàng giương cánh bay tới. Vì trời âm u, chim vàng như một vệt kim quang, đặc biệt dễ thấy.

Chim vàng bay đến trước mặt hai người Yến Quy Chi, Yến Quy Chi đưa tay ra, nó liền đậu vào lòng bàn tay Yến Quy Chi, kim quang xoay chuyển một cái, hóa thành hai tờ giấy.

Yến Quy Chi cầm tờ giấy trong tay quan sát, lông mày hơi nhíu lại.

Tô Phong Ngâm nói: "Thư Cửu Hoa gửi?"

"Ừm."

Vừa lúc Yến Quỳnh Cửu đến gọi hai người, nhìn thấy con chim vàng kia, liền chạy đến bên cạnh Yến Quy Chi, tha thiết mong chờ nhìn nàng.

Yến Quy Chi nói: "Là thư của Cửu Hoa."

Yến Quỳnh Cửu lại nhìn nàng, đôi mắt trong veo ướt át, Yến Quy Chi cầm hai đầu tờ giấy cho Yến Quỳnh Cửu xem.

Ánh mắt Yến Quỳnh Cửu quét qua một lượt, thấy trên đó không có một chữ nào nhắc đến mình, trong mắt tràn ngập thất vọng, đầu cúi xuống, khóe miệng hơi mím lại, vẻ mặt rất tủi thân. Đừng nói Yến Quy Chi, ngay cả Tô Phong Ngâm đứng phía sau Yến Quy Chi cũng cảm thấy mềm lòng.

Đây là lá thư đầu tiên Cửu Hoa gửi đến. Yến Quỳnh Cửu tuy rất nhớ nàng, nhưng mỗi khi nghĩ đến việc phải viết thư cho nàng, cầm bút lên liền căng thẳng, không biết phải viết gì. Thứ hai, nàng lại sợ làm phiền Cửu Hoa, bởi vậy chưa từng gửi thư đi.

Bây giờ hai người ở hai nơi, nếu không có thư từ qua lại, thì ngay cả một chút liên hệ cũng không có. Yến Quỳnh Cửu tự mình không dám gửi thư, vẫn luôn chờ thư của Cửu Hoa, bây giờ thư đến rồi, lại không phải cho nàng...

Yến Quy Chi buông tay ra, từ mặt sau tờ giấy kia rút ra một tờ giấy khác, đưa cho Yến Quỳnh Cửu, cười ấm áp nói: "Lục tỷ, tờ này mới là Cửu Hoa gửi cho tỷ."

Yến Quỳnh Cửu ngẩn người một chút, rồi nhận lấy, ngay lập tức, ánh mắt sáng lên.

—— Hơn một tháng không gặp, khanh có khỏe không, vết thương thế nào rồi? Gần đây hoa Bỉ Ngạn ở Minh giới nở rộ, khắp nơi đỏ tươi, ta nhớ đến ngày hoa nở ở Tư Lượng Cung, trăm hoa đua nở, trời đất âm u, chỉ hận ta vì khanh mà mang đến ba ngàn đóa hoa, ta không thể mời khanh ngắm nhìn cảnh tượng Bỉ Ngạn tươi đẹp.

Yến Quỳnh Cửu mỉm cười, tiếp tục đọc.

—— Nghe nói trời đông giá rét ở Yêu giới rất lạnh, gió bấc dữ dội, mong khanh giữ gìn thân thể, quý trọng nanh sói, ta ngày ngày đeo bên mình, nguyện có một ngày, có thể tự tay trả lại.

—— Tử Tinh tự tay viết.

Đọc hai câu cuối này, Yến Quỳnh Cửu vừa thích thú vừa ưu sầu, cầm lá thư xem đi xem lại nhiều lần, khắc ghi từng chữ vào lòng.

So với trước đây, lời Cửu Hoa nói rất ít, mỗi câu cũng không dài, đây có lẽ là đoạn văn dài nhất Cửu Hoa từng nói với nàng.

Yến Quy Chi dịu giọng nói: "Lục tỷ không định hồi âm cho Cửu Hoa sao?"

Yến Quỳnh Cửu có chút do dự. Yến Quy Chi cong mắt cười dịu dàng nói: "Lục tỷ thích Cửu Hoa thì phải chủ động một chút, Cửu Hoa tính tình lạnh nhạt, còn chủ động gửi thư cho tỷ, tỷ ngược lại tốt, hơn một tháng không gửi cho người ta một lá thư, nàng không biết, còn tưởng tỷ xa lánh nàng."

Yến Quỳnh Cửu lập tức lắc đầu, nhìn về phía Yến Quy Chi, nói về chuyện nanh sói.

Yến Quy Chi nói: "Nàng không biết ý nghĩa của nanh sói, nói vậy cũng không có gì đáng trách, mọi chuyện cứ từ từ, đợi đến khi Lục tỷ có thể nói cho nàng ý nghĩa của nanh sói, chính là thời điểm tộc Tham Lang sinh ra ở Minh giới."

Mặt Yến Quỳnh Cửu ửng đỏ, lại hỏi Yến Quy Chi nên hồi âm như thế nào.

Tô Phong Ngâm từ phía sau cười nói: "Cứ nói là tỷ nhớ nàng."

Nghe vậy, mặt Yến Quỳnh Cửu càng đỏ hơn, hai tai cũng đỏ bừng, có chút giống lúc xấu hổ với Yến Quy Chi, Tô Phong Ngâm không nhịn được muốn trêu chọc nàng, bị Yến Quy Chi kéo lại.

Yến Quy Chi nói: "Lục tỷ cứ kể chuyện ở Vu Sơn cho nàng nghe, hỏi lại nàng ở Minh giới thế nào, nàng nhất định sẽ hồi âm cho tỷ, như vậy, mấy ngày nữa Lục tỷ sẽ nhận được thư của Cửu Hoa."

Mắt Yến Quỳnh Cửu sáng lên, gật đầu với Yến Quy Chi, rồi vội vàng xoay người muốn đi viết thư, đi được hai bước lại quay lại nói với Yến Quy Chi là nàng đến gọi hai người xuống, tộc hội sắp bắt đầu rồi.

Yến Quy Chi nói: "Biết rồi."

Yến Quỳnh Cửu vừa đi.

Tô Phong Ngâm đến nhẹ nhàng ôm Yến Quy Chi, nàng thích dựa toàn bộ trọng lượng lên người Yến Quy Chi, toàn thân như không xương, không cố gắng đứng vững.

Tô Phong Ngâm nói: "Nàng và các tỷ tỷ tình cảm thật tốt."

Yến Quy Chi vỗ nhẹ lên tay nàng đặt trên vai mình, cười nói: "Vì vậy nên có người trước đây ghen với cả tỷ tỷ và Đại tẩu."

Tô Phong Ngâm cãi lại: "Khi đó nàng còn chưa phải là người của ta, người ta đương nhiên lo được lo mất, cả ngày căng thẳng, sợ người khác cướp mất nàng."

Yến Quy Chi nói: "Bây giờ ta là của nàng, không ai cướp được."

Tô Phong Ngâm véo tai Yến Quy Chi, nói: "Ta là Tộc trưởng, ta thích nghe nàng nói những lời này, nói nhiều hơn nữa đi."

Yến Quy Chi khẽ cười, nhìn theo hướng Yến Quỳnh Cửu rời đi, nàng nói: "Vậy thì những lời ta nói với nàng trong hôn yến không phải là thăm dò nàng, huynh đệ tỷ muội đối với ta mà nói không chỉ là huynh đệ tỷ muội, mà còn là cha mẹ, ta..."

Tô Phong Ngâm tiến lên hôn lên môi Yến Quy Chi, nói: "Ta biết, ta cũng sẽ đối xử tốt với họ, chỉ là bây giờ nàng có thể đừng nói chuyện làm mất hứng nữa được không?"

Yến Quy Chi ôm eo Tô Phong Ngâm, nói: "Ta là Tộc trưởng phu nhân, ta còn phải nói những lời làm mất hứng hơn nữa, tộc hội sắp bắt đầu rồi, chúng ta xuống dưới thôi, tối nay sẽ rất bận rộn."

Tô Phong Ngâm rên rỉ một tiếng, nàng là người không thích bị ràng buộc bởi quy tắc, tộc hội Đồ Sơn bình thường nàng muốn làm gì thì làm, trong đại hội tộc, nàng chỉ mặc áo đơn nhẹ nhàng, đi chân trần, sẽ không có tộc nhân nào nói gì. Nhưng ở tộc Tham Lang thì không được, tộc Tham Lang có rất nhiều quy tắc, nàng ở Vu Sơn, đương nhiên phải tuân theo quy tắc của Tham Lang.

Tuy không thích, Tô Phong Ngâm vẫn theo Yến Quy Chi xuống dưới.

Trên đường đi, Tô Phong Ngâm hỏi về chuyện của Cửu Hoa, nàng nói: "Nàng thấy lá thư đó thế nào?"

Trong Minh giới, tám lộ Tướng quân đã có bốn lộ thần phục Ân Tử Dương.

Yến Quy Chi nói: "Minh giới từ trước đến giờ thực lực vi tôn, bốn lộ Tướng quân kia phụng sự cho Ân Tử Dương cũng không có gì lạ, kỳ lạ là bọn họ lại hành sự trắng trợn như vậy."

Tô Phong Ngâm nói: "Trong Minh giới nhất định có điều kỳ lạ."

Yến Quy Chi nói: "Tình hình hiện tại bất lợi cho Cửu Hoa, nhưng Minh giới cự tuyệt người ngoài nghiêm trọng, chúng ta làm sao bảo vệ nàng an toàn, giúp nàng..."

Yến Quy Chi trầm ngâm một lúc, nhìn về phía Tô Phong Ngâm, cả hai đồng thanh nói: "Tiên giới."

Một lát sau, cả hai lại lộ vẻ khó khăn, Tô Phong Ngâm nói: "Nhưng nếu không có lý do chính đáng, Tiên giới sẽ không ra tay, bây giờ chứng cứ chúng ta nắm giữ về việc Minh giới tham gia vào tai họa ở Nhân giới và Yêu giới ngày càng ít, làm sao thuyết phục Tiên đế?"

Hai người suy tư suốt đường đi, không nghĩ ra cách, bất giác đã đến sân tế.

Sân tế của tộc Tham Lang rất rộng lớn, nằm gần khu vực phía sau núi, ở phía tây Đông Vọng Cung, bốn phía cây cối rậm rạp bao quanh tạo thành một hình tròn. Khi Yến Quy Chi và Tô Phong Ngâm đến quảng trường trước sân tế, hai bên đường đi dựng thẳng cờ kim hồng, phía sau cờ là các tộc nhân đứng thẳng, cúi chào hai người: "Tộc trưởng, Phu nhân."

Tuyết trắng bay, cờ hồng phấp phới, gần ngàn tộc nhân Tham Lang cường tráng cùng nhau hô vang, âm thanh chấn động trời đất.

Đa số các tộc nhân này là trưởng bối của những người thành niên, hoặc là con cái của thuộc hạ, hoặc là bằng hữu trong tộc, đều có quan hệ thân thích.

Yến Quy Chi nắm tay Tô Phong Ngâm cùng nhau vào sân tế, ở chính giữa đại sảnh gần trăm thanh niên đứng thẳng, mỗi người đều tràn đầy khí phách, số lượng người thành niên so với người bên ngoài chênh lệch rất lớn, dù vậy, số người thành niên trong tộc năm nay vẫn được coi là nhiều.

Yến Quy Chi và Tô Phong Ngâm được tiến vào đón, Đại trưởng lão đọc một bài tế từ, mọi người cùng nhau bái tế tổ tiên, sau đó Đại trưởng lão cất cao giọng nói: "Điểm hồng, đeo nanh sói, ghi vào gia phả."

Âm thanh mộc mạc du dương, vang vọng ra bên ngoài quảng trường, truyền xa trong không trung bao la.

Yến Nhân Trạch bưng một cái khay, trên đó đặt một bát chu sa, một cái đĩa mực và hai cây bút; Tân Sinh bưng một cái khay khác, trên đó bày mấy chục chiếc nanh sói.

Phụ mẫu hoặc huynh đệ của những tộc nhân vừa thành niên đều đứng ở một bên trong sân tế, cầm gia phả của gia đình mình. Những bậc trưởng bối đã trải qua vài lần nghi thức thành niên thì còn đỡ, những bậc phụ mẫu lần đầu đến thì không khỏi căng thẳng, ôm chặt gia phả, một luồng hơi lạnh nghẹn ở cổ họng, tim đập liên hồi.

Đại trưởng lão cầm danh sách, gọi: "Lục Thừa Phong."

Lục Thừa Phong bước lên phía trước, quỳ xuống trước mặt Yến Quy Chi, ngẩng đầu lên. Yến Quy Chi cầm bút trong khay, chấm chu sa. Lục Vô Tẫn và phu nhân đứng bên cạnh, ôm chặt gia phả trong ngực. Lục Tướng quân dũng mãnh thiện chiến trên chiến trường giờ lại nuốt từng ngụm nước, nhìn chằm chằm vào hài tử của mình không chớp mắt, chỉ sợ hắn xảy ra chuyện gì.

Yến Quy Chi vén vạt áo dài, hạ bút, một vệt đỏ tươi điểm lên trán Lục Thừa Phong, ý là "Hồng quang kề bên người, phúc uy trường hữu" (Ánh sáng đỏ bên cạnh, phúc lành và uy danh mãi mãi).

Tô Phong Ngâm cầm lấy nanh sói, đứng phía sau Yến Quy Chi, đeo nanh sói cho Lục Thừa Phong, ý là "Tình đường thông thuận, có thể đến sở yêu" (Đường tình duyên thuận lợi, có thể đến được với người mình yêu).

Khuôn mặt tuấn tú của Lục Thừa Phong đỏ bừng, không dám ngẩng lên nhìn Tô Phong Ngâm và Yến Quy Chi, tiếp tục quỳ xuống, lắp bắp nói: "Thuộc, thuộc hạ, nguyện, nguyện làm, Phu nhân, Tộc trưởng, không, không phải, thuộc hạ nguyện máu chảy đầu rơi, đền đáp Tham Lang."

Những người trong tộc không khỏi bật cười. Lục Vô Tẫn tiến lên đưa gia phả cho Yến Quy Chi, khi đi ngang qua Lục Thừa Phong thì thấp giọng mắng một câu: "Vô dụng."

Yến Quy Chi điền tên vào gia phả. Tô Phong Ngâm ở bên cạnh cười nói: "Lục tướng quân, công tử nhà ngài thật là thiếu niên anh tài, ngài thật có phúc lớn."

Lục Vô Tẫn nói: "Phu nhân quá khen."

Tuy nói vậy, nhưng vẻ mặt già nua của ông không giấu được tâm tư, lộ rõ vẻ hài lòng. Sau khi nhận gia phả, ông ngẩng cao đầu ưỡn ngực bước trở lại.

Yến Quy Chi cười nhìn Tô Phong Ngâm, Tô Phong Ngâm nháy mắt với Yến Quy Chi.

Trưởng lão lại hô: "Du Hữu Phương..."

...

Chỉ riêng việc điểm hồng và ghi tên lên nanh sói đã tốn gần một canh giờ. Tại sân tế, Yến Quy Chi và Tô Phong Ngâm bị tộc nhân kính rượu hết lượt này đến lượt khác. Nghi thức mới kết thúc, hai người có thể nghỉ ngơi một lát ở lầu hai của sân tế. Sau đó, họ còn phải đến quảng trường phía trước để chủ trì tiệc rượu của tộc.

Yến Quy Chi ngồi trước giường, nắm tay Tô Phong Ngâm. Cả hai đều đã uống khá nhiều rượu, trên mặt đều ửng hồng, chỉ là Yến Quy Chi là vẻ thanh tú, còn Tô Phong Ngâm là vẻ quyến rũ.

Yến Quy Chi thấy Tô Phong Ngâm có vẻ mệt mỏi, hỏi: "Có phải là mệt rồi không?"

Tô Phong Ngâm lắc đầu.

Yến Quy Chi nhìn nàng một hồi, ánh mắt dịu dàng, trìu mến. Nàng đột nhiên đứng dậy, tháo phượng quan và trang sức của Tô Phong Ngâm, một lọn tóc đen trượt xuống, xõa tung sau lưng.

Tô Phong Ngâm giật mình nói: "Nàng làm gì vậy? Lát nữa còn có yến tiệc."

Yến Quy Chi cũng cởi bỏ lớp áo ngoài dày cộm, cởi bỏ hết những trang sức vướng víu. Nàng đưa ngón trỏ lên môi, khẽ nói: "Suỵt, nhỏ tiếng thôi."

Trong mắt Tô Phong Ngâm hiện lên ý cười, khẽ hỏi: "Nàng muốn làm gì?"

Yến Quy Chi nói: "Bỏ trốn."

Yến Quy Chi kéo Tô Phong Ngâm đến bên cửa sổ, bên ngoài cửa sổ không có ai. Yến Quy Chi nhìn xuống phía dưới một lượt, quay đầu lại cười với Tô Phong Ngâm: "Ta dẫn nàng đến một nơi."

Hai người từ cửa sổ nhảy xuống, lặng lẽ rời đi.

Trên không trung tuyết vẫn rơi, mờ mịt, trên mặt đất tuyết trắng mênh mông, chói mắt, trong trời đất màu xám đan xen, hai bóng người một trắng một đỏ lướt đi trong núi rừng, như là Tinh Linh sinh ra từ núi lớn, tiếng cười trong trẻo vang vọng, rất lâu không tan.

Yến Quy Chi dẫn Tô Phong Ngâm vượt qua khe núi, xuyên qua rừng rậm, đến một vách đá cheo leo. Vách đá này chót vót, cùng Đông Vọng Cung trên đỉnh Vu Sơn nhìn nhau từ xa. Bên cạnh vách đá có một cây đại thụ che trời, cắm rễ vào vách đá, thân cây gần như tám người ôm không xuể.

Yến Quy Chi nói: "Trên cây này, gần như có thể nhìn thấy toàn bộ cảnh tượng Đông Vọng Cung. Nơi này là cấm địa của Vu Sơn, bên ngoài có cấm chế, người bình thường không vào được, sẽ không ai đến quấy rầy chúng ta."

Yến Quy Chi nhìn lại Tô Phong Ngâm, hỏi: "Nàng dường như không hề ngạc nhiên."

Tô Phong Ngâm lặng lẽ nhìn nàng, gió lay động tóc nàng, những bông tuyết rơi trên tóc nàng, nàng nói: "Nàng đã từng nói, sẽ dẫn ta đến đây."

"Nàng nói ánh trăng ở đây là độc nhất vô nhị."

Yến Quy Chi bước tới, bế ngang nàng lên, nhảy lên ngọn cây đại thụ. Đại thụ hướng về phía vách đá có một hốc cây, bên trong rộng rãi, đủ chỗ cho hai người. Yến Quy Chi nói: "Ta còn chưa nói, cảnh tuyết ở đây cũng là hiếm có trên thế gian."

Yến Quy Chi đặt nàng xuống, nhẹ nhàng hôn lên đuôi lông mày Tô Phong Ngâm, nàng nói: "Xin lỗi, ta đã muộn như vậy mới thực hiện lời hứa của chúng ta."

Tô Phong Ngâm lắc đầu, nàng nói: "Ta rất vui."

Hai người ngồi xuống trong hốc cây, bên ngoài tuyết rơi càng lúc càng lớn, như ngọc vỡ đầy trời, hoa quỳnh bay loạn, Đông Vọng Cung trong tuyết trở nên lúc ẩn lúc hiện, cảnh núi trước mắt cũng mờ mờ ảo ảo, giống như một bức tranh thủy mặc mơ hồ.

Yến Quy Chi đưa tay ra ngoài, hứng những bông tuyết lớn, nàng nói: "Nơi này từng là nơi nương thân và phụ thân thích nhất đến."

Yến Quy Chi cười vài tiếng, nói: "Hốc cây này vẫn là do phụ thân vì nương thân đào."

"Trước đây ta thích ở đây, vì muốn được gần họ hơn, ta thích một mình ở đây ngắm trăng, cũng thích một mình ở đây ngắm tuyết, vô tình, nơi này trở thành nơi tốt nhất để ta thả lỏng."

Yến Quy Chi nói với Tô Phong Ngâm: "Phong Ngâm, ta nói muốn dẫn nàng đến đây, nhất định là cảm thấy ở bên cạnh nàng cũng giống như ở đây, cũng khiến ta thả lỏng, cũng khiến ta an tâm."

Tô Phong Ngâm tựa đầu vào vai Yến Quy Chi, cùng nàng đan mười ngón tay vào nhau, nhìn những bông tuyết bay lả tả bên ngoài, nàng dường như có thể xuyên qua những bông tuyết đó, nhìn thấy bóng lưng Yến Quy Chi một mình ngồi ở đây.

Tô Phong Ngâm nói rất nhẹ: "Quy Chi, chúng ta cứ ở đây thôi, chỉ có hai chúng ta, cứ ở đây mãi, không ra ngoài có được không?"

Yến Quy Chi dựa trán vào trán Tô Phong Ngâm, dịu dàng trả lời: "Được."

Lúc này, bên trong Đông Vọng Cung lại đang nháo nhào, trên dưới tìm kiếm hai vị tổ tông mất tích, lật tung cả Đông Vọng Cung cũng không thấy người, bất đắc dĩ phải do Yến Nhân Trạch thay Yến Quy Chi chủ trì tiệc rượu.

Ngày hôm sau, vẫn là Tân Sinh nghĩ ra, dẫn Yến Nhân Trạch đến hốc cây bên vách đá tìm người, nhìn thấy hai người đang ôm nhau ngủ say trong hốc cây, lại không nỡ đánh thức họ.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz