ZingTruyen.Xyz

Bhtt Edit Troi Sinh Mot Doi Thai Duong Khuan

Yến Đỗ Nhược sau khi nghe lời Yến Quy Chi trở về Khởi Âm Cung thì bị trì hoãn một lúc. Trên đường, nàng tình cờ gặp Văn Xương, kẻ đó đang ngang nhiên hút tinh huyết của một cung nhân, ngay cả kết giới cũng không đặt, vô cùng càn rỡ.

Yến Đỗ Nhược giao chiến với hắn một lát, định đuổi theo thì cảnh tượng trước mắt đột ngột thay đổi, một vầng trăng máu bay lên trên không trung, xung quanh mấy dặm không một tiếng động, Văn Xương cũng biến mất không dấu vết. Yến Đỗ Nhược biết mình đã bị kéo vào một nơi tương tự như ảo cảnh.

Nàng múa Trảm Khí đao, tập trung linh lực chém về phía vầng trăng, một tia sáng trắng phóng lên không trung, sau đó không gian vặn vẹo, hấp thụ tia sáng.

Yến Đỗ Nhược cau mày, sắc mặt nặng nề, nàng trầm ngâm một lát rồi quyết định đến Khởi Âm Cung xem xét tình hình.

Một đường đi qua, bốn phía tĩnh lặng. Đến trước cửa Khởi Âm Cung, Yến Đỗ Nhược hiên ngang bước vào từ cửa chính, hô: "Phong Ngâm, con rắn kia, có ở đó không!"

Gọi nửa ngày mà không có tiếng trả lời.

Yến Đỗ Nhược đi vào phòng ngủ của Tô Phong Ngâm nhìn quanh, không có ai. Nàng định quay lại quảng trường thì nghe thấy động tĩnh lạ ở đình viện bên cạnh.

Yến Đỗ Nhược cầm đao, nhẹ nhàng nhảy lên tường, thân hình còn chưa đứng vững thì một bóng đen lao tới. Yến Đỗ Nhược vung đao chém đứt vật đó, nhìn kỹ thì thấy đó là một bụi gai.

Nhìn xuống, toàn bộ đình viện đều là những thứ này, nhỏ thì bằng cánh tay, lớn thì bằng chum nước, màu đen sì, trên thân có những gai nhọn tua tủa như răng nanh của mãnh thú.

Những bụi gai ngày càng lớn và nhiều, quấn quýt lấy nhau trong đình viện như những con rắn.

Yến Đỗ Nhược khẽ quát: "Thứ quỷ quái gì vậy."

Ánh mắt nàng lướt qua và phát hiện giữa đình viện có một bóng người, tóc dài xõa tung như tơ lụa đen, trên y phục đen thêu những đóa Hải Đường đỏ rực, như những bông hoa mọc trên bụi gai.

Yến Đỗ Nhược kêu lên: "Này, Tang Nhiêu, Phong Ngâm đâu?"

Tang Nhiêu ngẩng đầu nhìn nàng một cái, không biết có phải do ánh trăng kỳ dị hay do cảnh tượng ở đây quá quái lạ mà Yến Đỗ Nhược thấy trong mắt Tang Nhiêu ngấn lệ.

Yến Đỗ Nhược nghĩ lại thì cả người nổi da gà.

Tang Nhiêu kia, sao có thể...

Yến Đỗ Nhược đứng trên tường nhìn xung quanh, bốn phía vẫn tĩnh lặng, khi nàng nhìn lại vào trong viện thì bụi gai đã nhiều hơn, Tang Nhiêu vẫn chưa hành động, chỉ có một kết giới ngăn cản bụi gai.

Yến Đỗ Nhược nói lớn: "Tang Nhiêu, Trọng Nham có vấn đề, có người bày kế lấy Giao Nhân chúc, đặt khắp trong cung, Quy Chi bảo ta đến báo cho các ngươi, phải để mắt đến Ưng Bất Hưu."

Tang Nhiêu nói: "Ưng Bất Hưu chạy rồi."

Giọng Tang Nhiêu rất nhỏ, lại run rẩy, Yến Đỗ Nhược nhất thời không nghe rõ, ghé tai hỏi lại: "Ngươi nói gì? Nói rõ hơn được không?"

Yến Đỗ Nhược thấy Tang Nhiêu vẫn đứng trong đám bụi gai, tức giận nói: "Ngươi có thể ra ngoài nói chuyện được không, đến lúc nào rồi còn đùa với mấy bụi gai đó."

Ngay sau đó, kết giới của Tang Nhiêu vỡ tan, bụi gai đồng loạt lao về phía Tang Nhiêu, nhưng Tang Nhiêu không có ý định chống cự, chỉ đứng im, con ngươi run rẩy, khóe miệng căng thẳng, muốn lùi lại nhưng không còn đường lui.

Yến Đỗ Nhược kinh ngạc nhìn bụi gai quấn lấy Tang Nhiêu, như rắn độc săn mồi, răng nanh cắm vào da thịt con mồi, thân thể siết chặt con mồi.

Yến Đỗ Nhược nhìn theo bụi gai, nhìn Tang Nhiêu bị nhấc lên không trung.

Yến Đỗ Nhược nói: "Tang Nhiêu, ngươi không lẽ sợ bụi gai chứ?"

Tang Nhiêu nhìn chằm chằm vào nàng, nghiến răng mắng: "Con chó con!..."

Lời còn chưa dứt, bụi gai quấn càng chặt, Tang Nhiêu im bặt, như thể nín thở.

Yến Đỗ Nhược thấy vậy, càng tin chắc, nàng bật cười, tiếng cười trong trẻo vang vọng trên không trung. Yến Đỗ Nhược ôm bụng, dừng bước, nói: "Ngươi, Tang Nhiêu, tộc trưởng oai phong lẫm liệt của tộc Đằng Xà, Thanh Miểu Tiên tôn của Tiên giới, tu vi gần ngàn năm, vậy mà... lại sợ mấy bụi gai nhỏ bé, ôi trời ơi, ha ha ha..."

Yến Đỗ Nhược nghĩ đến dáng vẻ thường ngày hung hăng của Tang Nhiêu, giờ lại rơi vào tình cảnh này, trong lòng vui sướng khôn tả, cười lớn không ngừng, nước mắt cũng trào ra.

Cười đến đau cả bụng, hít gió mát, ho khan vài tiếng, nàng mới dừng lại.

Yến Đỗ Nhược nói: "Tang Tộc trưởng."

Yến Đỗ Nhược nhẹ nhàng bước vài bước trên đầu tường, đến đối diện Tang Nhiêu, nàng rút thanh trường đao, khóe miệng mang theo nụ cười hả hê nói: "Có muốn ta giúp một tay không?"

Tang Nhiêu nhìn nàng, không nói gì.

Nụ cười trên khóe miệng Yến Đỗ Nhược càng sâu, nàng nói: "Ngươi cầu xin ta, ta sẽ cứu ngươi."

Bụi gai quấn càng chặt, Tang Nhiêu hít một ngụm khí lạnh, nàng nhìn Yến Đỗ Nhược, nghiến răng hung tợn nói: "Cút!"

"Miệng vẫn cứng thật." Yến Đỗ Nhược khẽ cười, cắm mũi đao xuống tường, khoanh tay dựa vào chuôi đao, nói: "Ta xem ngươi có thể chống cự được bao lâu."

Tang Nhiêu bắt đầu nhắm mắt, lông mày nhíu chặt. Do ánh trăng đỏ như máu, không thể nhìn rõ sắc mặt nàng trắng bệch đến mức nào. Yến Đỗ Nhược nghịch ngón tay, thong thả quan sát phản ứng của Tang Nhiêu, nghĩ đến dáng vẻ kiêu ngạo thường ngày của nàng, cảnh tượng này quả thật là trăm năm khó gặp.

Mắt Tham Lang rất tinh tường, Yến Đỗ Nhược nhận ra toàn thân Tang Nhiêu đang run rẩy. Nàng quả thực rất sợ hãi, nhưng với tính cách ngông nghênh, sao có thể chịu yếu thế.

Đám bụi gai quấn ngày càng chặt, một nhánh gai chọc vào cổ nàng, những gai nhọn đâm vào da thịt, máu tươi lập tức trào ra, chảy xuống.

Tang Nhiêu khẽ than một tiếng, run rẩy nghẹn ngào. Yến Đỗ Nhược mở to mắt, thấy một giọt nước mắt trong suốt lăn xuống từ gò má Tang Nhiêu.

Yến Đỗ Nhược ngẩn người một lúc lâu, nói nhỏ: "Haizz, cứng đầu như vậy cũng không đáng mất mạng đâu!"

Sau đó, nàng ngang ngược đá vào thân đao, rút đao ra, cầm chắc trong tay, mũi chân chạm đất, bay về phía đám bụi gai, vung trường đao, chỉ thấy ánh bạc lóe lên, đám bụi gai trong chớp mắt hóa thành tro bụi.

Yến Đỗ Nhược hai tay ôm lấy người đang rơi xuống, tiếp đất an toàn. Nàng nói: "Thật là cứng đầu!"

Tang Nhiêu ban đầu còn nhắm mắt, sau đó chậm rãi mở mắt, thấy đám bụi gai đã biến mất, nàng thất thần chớp mắt. Đột nhiên, sắc mặt nàng thay đổi, nắm lấy vạt áo Yến Đỗ Nhược, hung ác nói: "Hôm nay chuyện này nếu ngươi dám nói ra, ta sẽ lấy mạng ngươi!"

Sắc mặt Tang Nhiêu thay đổi quá nhanh, nếu không phải khóe mắt nàng vẫn còn vương lệ, viền mắt vẫn còn đỏ, Yến Đỗ Nhược đã nghĩ rằng vừa rồi nàng chỉ đang giả vờ.

Yến Đỗ Nhược nói: "Ta dù sao cũng là ân nhân cứu mạng của ngươi, ngươi không cảm thấy thái độ của ngươi quá vô lễ sao?"

Sát khí hiện lên trong mắt Tang Nhiêu, nàng nói: "Ngươi!"

"Tộc trưởng!"

"Điện hạ!"

Hai người nghe tiếng kêu thì nhìn lại, thấy Ưng Bất Hối và Nguyệt Hạo chạy như bay tới, đáp xuống đình viện. Tang Nhiêu quay sang Yến Đỗ Nhược nói: "Nếu ngươi dám nói, ta sẽ diệt cả tộc ngươi!"

Yến Đỗ Nhược hất Tang Nhiêu ra. Tang Nhiêu phản ứng nhanh nhẹn, lộn một vòng, quỳ xuống đất. Ưng Bất Hối vội vàng chạy đến đỡ nàng.

Yến Đỗ Nhược cười lạnh nói: "Ta nghe nói pháp thuật mà Thuấn Vưu am hiểu nhất chính là tạo ra bụi gai, ngươi sợ bụi gai như vậy, là sợ Thuấn Vưu sao? Đường đường là Tộc trưởng của một tộc, lại sợ một kẻ bán yêu đến mức này, thật sự là làm mất uy nghiêm của tộc Đằng Xà!"

Tang Nhiêu vừa đứng dậy, nghe những lời này, khí lực toàn thân bộc phát, hai mắt lập tức biến thành mắt thú, một tay triệu hồi Hồi Văn kiếm, xoay người dốc toàn lực tấn công Yến Đỗ Nhược.

Yến Đỗ Nhược cũng lập tức triệu hồi Trảm Khí đao, vung đao nghênh chiến, nói: "Chẳng lẽ ta lại sợ ngươi sao!"

Ưng Bất Hối thấy tình hình không ổn, lập tức lao vào ngăn cản Tang Nhiêu, hô lớn: "Tộc trưởng bớt giận!"

Nguyệt Hạo cũng vội vàng ôm lấy Yến Đỗ Nhược, nói: "Điện hạ, bây giờ không phải lúc để nội chiến."

Yến Đỗ Nhược nói: "Các ngươi cũng thấy rồi đó, là nàng muốn gây sự!"

Ưng Bất Hối nói: "Điện hạ, xin điện hạ hãy bớt tranh cãi."

Ưng Bất Hối quay sang Tang Nhiêu nói: "Tộc trưởng, a tỷ đã bắt được quân chủ Thiên Khu và muốn thiêu sống hắn, chuyện này đã kinh động đến Tiên tướng và được báo lên Tiên giới. Yến Tộc trưởng phái chúng ta đến tìm Tộc trưởng và Điện hạ để cùng với ngài ấy bàn bạc cách thoát ra khỏi nơi này."

Nghe vậy, Tang Nhiêu lập tức thu kiếm về, lạnh lùng liếc nhìn Yến Đỗ Nhược, rồi quyết định rời đi trước. Ưng Bất Hối và Nguyệt Hạo đi theo Tang Nhiêu dẫn đường.

Ưng Bất Hối ở lại, đứng trước mặt Yến Đỗ Nhược với vẻ mặt nghiêm nghị, cúi đầu nói: "Điện hạ."

"Điện hạ cũng biết chuyện bộ tộc Đằng Xà cố thủ tại Phong Ma Lĩnh."

Yến Đỗ Nhược thu Trảm Khí đao về, tự nhớ lại những lời mình đã nói có phần nặng nề. Giờ thấy vẻ mặt trịnh trọng của Ưng Bất Hối, biết nàng muốn nói đỡ cho Tang Nhiêu, trong lòng Yến Đỗ Nhược cũng cảm thấy hối hận, liền chỉ gật đầu, không nói gì.

Ưng Bất Hối nói: "Phong Ma Lĩnh đã hoàn toàn rơi vào tay bọn bán yêu. Viện binh vẫn chưa đến, Tộc trưởng trước tiên đã dẫn dắt tộc nhân cố thủ bên trong Phong Ma Lĩnh, không cho bọn bán yêu xâm phạm sự yên bình của tứ tộc. Hơn một nghìn tộc nhân đã mất mạng tại Phong Ma Lĩnh, ngay cả Tộc trưởng và phu nhân trước đây cũng không may qua đời. Thuấn Vưu đã dùng bụi gai treo thi thể tộc nhân trước doanh trại để thị uy. Chính Tộc trưởng đã dẫn dắt tộc nhân, tự tay đoạt lại di thể của Tộc trưởng và phu nhân."

"Dù bộ tộc ta đã mất đi sự ngông nghênh của Đằng Xà, nhưng Tộc trưởng của chúng ta vẫn xứng đáng với danh tiếng anh dũng của Đằng Xà!"

Lời nói của Ưng Bất Hối đánh mạnh vào nội tâm Yến Đỗ Nhược.

"Ta, ta không biết chuyện này." Yến Đỗ Nhược hơi nhíu mày, vẻ mặt có chút hối lỗi, nàng nói: "Xin lỗi, là ta đã lỡ lời..."

Vẻ mặt Ưng Bất Hối dịu lại, nàng nói: "Ưng Bất Hối cầu xin Điện hạ, xin đừng kể chuyện Tộc trưởng sợ bụi gai cho ai biết. Nếu bị kẻ xấu lợi dụng, e rằng sẽ bị hãm hại."

Yến Đỗ Nhược khoát tay, nói: "Chuyện như vậy ta đương nhiên sẽ giữ kín như bưng."

Dứt lời, nàng lại nhỏ giọng lẩm bẩm: "Nếu lúc trước thái độ của nàng ấy tốt hơn một chút, ta cũng đã giúp rồi."

Hai người lên đường đuổi theo Tang Nhiêu và Nguyệt Hạo. Nguyệt Hạo lần theo mùi của Yến Quy Chi dẫn đường phía trước, Ưng Bất Hối đi bên trái Tang Nhiêu, Yến Đỗ Nhược đi phía sau bên phải Tang Nhiêu.

Bốn người đều im lặng, bầu không khí có chút nặng nề. Yến Đỗ Nhược muốn mở lời xin lỗi trực tiếp với Tang Nhiêu nhưng lại không thể hạ mình.

Khi mấy người đi qua quảng trường, họ vội vàng liếc nhìn xuống. Những chiếc bàn ghế, bàn tiệc vẫn còn đó, chỉ là không thấy một bóng người.

Nếu nói đây là ảo giác thì cũng quá chân thực.

Ưng Bất Hối hỏi Tang Nhiêu: "Tộc trưởng, lúc trước Yến Tộc trưởng nói đây là pháp khí Thị Phi kính, là thật sao?"

Yến Đỗ Nhược biến sắc, nói: "Thị Phi kính? Sao có thể là Thị Phi kính?!"

Tang Nhiêu liếc nhìn Yến Đỗ Nhược, nhìn về phía trước, ánh mắt lạnh lẽo, nàng nói: "Đây chính là Thị Phi kính."

Yến Đỗ Nhược nói: "Không thể nào, Thuấn Vưu đã chết rồi..."

Tang Nhiêu nói: "Thuấn Vưu chết rồi, không có nghĩa là Thị Phi kính bị phá hủy, hoặc là rơi rớt ở đâu đó, bị người nhặt được."

Ưng Bất Hối nói: "Vậy chúng ta nên làm gì để ra ngoài?"

"Thị Phi kính, không phân biệt đúng sai, thật thật giả giả, điên đảo hư thực, không chỉ có thể tạo ra ảo cảnh, dò xét ký ức người khác..." Tang Nhiêu liếc nhìn Yến Đỗ Nhược, từ từ nói: "Ta nghe Phong Ngâm nói, sói con đã từng bị người xóa mất một đoạn ký ức. Nói đến, Thị Phi kính này nếu được dùng tốt, thì việc xóa bỏ và bóp méo ký ức đúng là một pháp khí cực kỳ lợi hại!"

Yến Đỗ Nhược sững người lại, vội vàng đáp xuống nóc một cung điện. Vì quá gấp gáp, chân nàng đạp vỡ cả nóc nhà. Yến Đỗ Nhược dừng lại, nói: "Ngươi nói cái gì?!"

"Cái gì xóa ký ức? Cái gì pháp khí?"

Tang Nhiêu chỉ nhìn nàng một cái. Yến Đỗ Nhược mặt lạnh như băng, mũi chân chạm đất, thân hình như một sao băng, bay ra ngoài.

Từ đằng xa vọng lại tiếng hét giận dữ của Yến Đỗ Nhược: "Nguyệt Hạo, đuổi theo!"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz