ZingTruyen.Xyz

Bhtt Edit Troi Sinh Mot Doi Thai Duong Khuan

Hai người lại ngồi xuống bên giường, nói về lần gặp gỡ với Trọng Nham, Yến Quy Chi cũng kể lại tâm trạng khi lần đầu gặp Tô Phong Ngâm.

Tô Phong Ngâm ngồi trên đùi Yến Quy Chi, hai tay ôm cổ nàng, trong mắt tràn ngập nhu tình, nàng nói: "Nàng trước đây đối với người khác thì ôn nhu rộng lượng, đối đãi với ta lại cứ như mang mưu mô, đầy bụng ý đồ xấu, vốn tưởng qua trăm năm ngươi sẽ thành thật hơn một chút, không ngờ nàng lại giả vờ ngoan ngoãn ngốc nghếch, giả heo ăn hổ."

Yến Quy Chi ôn nhu cười khẽ, nói với nàng: "Cũng không phải giả vờ ngoan ngoãn ngốc nghếch, là bởi vì nàng quá đẹp, nhìn thấy nàng liền không kiềm chế được, tay chân luống cuống."

Nàng từ lần đầu gặp Tô Phong Ngâm, trong lòng liền cảm thấy hơi khác thường.

Yến Quy Chi lại nói: "Mà cũng không phải giả heo ăn hổ, phải là ăn hồ ly mới đúng."

Tô Phong Ngâm đột nhiên tiến sát lại, môi chạm vào môi trên của Yến Quy Chi, dùng lưỡi liếm nhẹ, khi tách ra, nhìn Yến Quy Chi, khóe mắt ánh lên vẻ quyến rũ, ngón tay nhỏ nhắn vuốt ve môi Yến Quy Chi, giọng khàn khàn nói: "Ta nói sao nàng nói chuyện ngọt như vậy, hóa ra là bôi mật."

Yến Quy Chi yêu thương nhẹ nhàng hôn lên lòng bàn tay Tô Phong Ngâm, nói: "Ai bảo ta muốn dụ dỗ con hồ ly thích ăn đồ ngọt này."

Tô Phong Ngâm khẽ rên một tiếng, âm cuối hơi hất lên, nàng chế nhạo nói: "Là ai hôm qua còn nói Đồ Sơn có tính toán khác, mưu đồ gây rối?"

Yến Quy Chi cười nhẹ, ôn nhu dỗ dành nàng: "Còn nói ta mưu mô, ta hôm qua nói dối nàng, đến giờ vẫn còn nhớ. Ta lúc nãy cũng nói rồi, ban đầu ta cũng tin Đồ Sơn đến là để củng cố địa vị hai tộc, ổn định Yêu giới, là do nàng làm ra vẻ kỳ quái, mới khiến ta cảm thấy có điều bất thường."

Tô Phong Ngâm bóp nhẹ tai nàng, nói: "Vậy nên lúc trước nàng ôn nhu, nghe lời như vậy, một nửa là đang thăm dò ta."

Yến Quy Chi ôn nhu nhìn nàng, nói: "Dù cưới ai, ta cũng có thái độ như vậy."

Tay Tô Phong Ngâm đột ngột dùng sức hơn, nói: "Ngoài ta ra, nàng còn muốn cưới ai nữa!"

Tô Phong Ngâm lại nhẹ nhàng đẩy mặt Yến Quy Chi ra, nói: "Không được nhìn ta như vậy, lại làm ta mềm lòng."

"Hôm qua nàng hỏi những câu đó làm ta giật mình. Nếu nàng nói nàng sớm đã thích ta, cứ nói thẳng với ta là được, hà tất phải cố ý đi tìm Cửu Hoa kiểm tra chuyện năm xưa, còn lừa gạt ta."

Yến Quy Chi ôm chặt nàng, nói: "Bởi vì biết nàng đã từng yêu ta, vì vậy mới tìm đến ta, đối với ta mà nói, đó là một chuyện rất quan trọng."

Tô Phong Ngâm biết trong lòng nàng có điều kiêng dè, đây không phải là ảo giác của nàng, bây giờ Yến Quy Chi so với trăm năm trước càng thêm phòng bị, mọi chuyện đều cẩn thận, giấu kín mọi vui buồn trong lòng, không còn tùy ý như trước.

Tô Phong Ngâm đẩy nhẹ nàng ra, nâng khuôn mặt nàng lên, nhìn sâu vào mắt nàng, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve, nàng nói: "Nàng đã thay đổi rất nhiều, thu hết răng nanh vào rồi. Lúc đầu gặp lại nàng, ta còn hơi bất ngờ, sao người lại thành thật như vậy, sau đó nghĩ lại, thực ra ta cũng đã thay đổi. Chúng ta đều đã trưởng thành rồi, chỉ là so với hiện tại, ta càng thích dáng vẻ phóng khoáng trước đây của nàng, Quy Chi."

Vẻ mặt Yến Quy Chi khựng lại, hàng mi hơi rũ xuống, ánh mắt dần trở nên nặng trĩu, nàng khẽ nói: "Làm Tộc trưởng, phải thận trọng từ lời nói đến việc làm, bước chân ra ngoài cũng không thể làm nhục danh tiếng Tham Lang, không thể làm hỏng việc, khi còn trẻ người non dạ thì có ca ca tỷ tỷ gánh vác, bây giờ đã lớn rồi, sao còn có thể cố tình làm bậy, không kiêng dè chút nào."

Yến Quy Chi hơi ngước mắt nhìn Tô Phong Ngâm, đôi mắt như hai hồ nước sâu thẳm dưới ánh trăng mờ ảo, khiến tim Tô Phong Ngâm tan chảy. Yến Quy Chi nói: "Xin lỗi, Phong Ngâm, bây giờ ta có phải đã làm nàng thất vọng rồi không?"

Tô Phong Ngâm nhẹ nhàng xoa mái tóc trắng của nàng, nói: "Nàng có thể trước mặt người khác là Tộc trưởng, chỉ cần ở chỗ ta, hãy là Yến Quy Chi là được."

Yến Quy Chi ngẩn người nhìn nàng một hồi lâu, sau đó nở nụ cười dịu dàng, nói: "Con hồ ly nhỏ này, sao lại biết cách quyến rũ người như vậy."

Tim nàng đập mạnh, khóe mắt nóng lên, trong suốt trăm năm qua chưa bao giờ có một khoảnh khắc nào nàng căm hận việc mất đi đoạn ký ức kia như lúc này.

Yến Quy Chi nhẹ nhàng cúi xuống, đặt Tô Phong Ngâm nằm xuống giường, mái tóc trắng từ gáy trượt xuống, rơi trên vai Tô Phong Ngâm, trắng như tuyết. Vạt áo nàng hơi mở, trên làn da trắng như ngọc điểm xuyết những dấu hôn đỏ, đôi mắt ngập sương mù, khi nhìn vào một chỗ thì tràn đầy nhu tình. Yến Quy Chi khàn giọng hỏi nàng: "Một trăm năm, vì sao đến đêm nay mới tìm ta?"

"Ta đi tìm tình lang rồi, chọn lựa một hồi, vẫn cảm thấy Tộc trưởng của chúng ta hợp ý ta nhất, nên lại quay về." Tô Phong Ngâm không dám nhìn vào mắt Yến Quy Chi, sợ nàng phát hiện ra điều khác lạ, liền một tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn mềm mại của Yến Quy Chi, nhìn những dấu hôn trên ngực Yến Quy Chi, dùng ngón tay ngọc nhẹ nhàng vuốt ve, ngữ khí lả lơi nói.

Yến Quy Chi cười nói: "Ai dám muốn nàng."

Tô Phong Ngâm nói: "Nàng!"

Hai người đang nói chuyện thì cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, Yến Đỗ Nhược từ ngoài cửa bước vào một cách đường hoàng. Nàng cùng Nguyệt Hạo và những người khác đã đợi cả đêm, thấy kết giới vẫn còn, đến sáng nay mới vừa về nghỉ ngơi không lâu, Nguyệt Hạo chạy tới báo kết giới đã tan, lúc này mới vội vàng chạy đến xem có chuyện gì không.

Không ngờ vừa bước vào phòng, nàng đã thấy Thất muội của mình áo quần xộc xệch, Tô Phong Ngâm nằm dưới thân nàng. Với con mắt tinh tường, nàng nhìn thấy những dấu vết trên người hai người. Hai người nhìn về phía nàng, nàng liền luống cuống tay chân, che mắt, khom lưng nhỏ giọng lùi về phía sau, khóe miệng run rẩy vì nhịn cười, nàng nói: "Quấy rầy, quấy rầy, không cần để ý Nhị tỷ, hai người cứ tiếp tục, cứ tiếp tục."

Yến Đỗ Nhược vừa nói vừa đóng sầm cửa lại rồi chạy mất. Trong phòng, hai người nhìn nhau, bất đắc dĩ cười khẽ. Tô Phong Ngâm nằm ngửa trên giường, hai tay ôm cổ Yến Quy Chi, càng nhìn người trên người mình càng thấy yêu thích. Nàng đã dùng một trăm năm để cùng người ấy quay lại, tình cảm này qua thời gian càng thêm sâu đậm, và việc khiến người mình yêu một lần nữa yêu mình là một điều vô cùng thỏa mãn. Niềm vui trong lòng dâng trào, lan tỏa khắp cơ thể, khiến tứ chi tê dại, chỉ muốn cùng người kia quấn quýt không rời.

Tô Phong Ngâm kéo người xuống, muốn hôn nàng, không ngờ cửa phòng lại bị đẩy ra, Yến Đỗ Nhược thò đầu vào. Tô Phong Ngâm đành dừng lại, oán hận nhìn Yến Quy Chi.

Yến Quy Chi mỉm cười nhìn Yến Đỗ Nhược, hỏi: "Nhị tỷ, có chuyện gì sao?"

Yến Đỗ Nhược bước vào, lấy ra mấy bình đan dược đặt lên bàn, nói: "Đây là đan dược cố bản bồi nguyên, bổ khí huyết, hai người... nên chú ý thân thể..."

Nói xong, nàng lại lùi ra, đóng cửa lại.

Yến Quy Chi, Tô Phong Ngâm: "..."

Yến Đỗ Nhược vừa ra khỏi cửa, gặp Nguyệt Giảo và Nguyệt Hạo ở hành lang.

Nguyệt Giảo hỏi: "Điện hạ, ngươi không phải đi khuyên Tộc trưởng sao, thế nào rồi?"

Nguyệt Hạo nói: "Ngươi xem điện hạ mặt mày hớn hở, chắc là Tộc trưởng và phu nhân đã làm hòa rồi."

Khóe miệng Yến Đỗ Nhược vẫn cong lên, nàng bước tới, một tay khoác vai mỗi người, dặn dò hai người như thế này như thế kia một lượt.

Nguyệt Hạo và Nguyệt Giảo đồng thanh vui vẻ nói: "Thật sao?!"

Yến Đỗ Nhược thu tay về, khoanh tay nói: "Điện hạ còn có thể lừa các ngươi chắc! Mau ra ngoài canh gác, những người không liên quan, tuyệt đối không cho vào!"

Nguyệt Giảo và Nguyệt Hạo đồng thanh đáp: "Vâng!" Giọng nói đầy hưng phấn, vui vẻ chạy về phía Yến Quy Chi.

Yến Đỗ Nhược đi ra ngoài, gặp Cửu Dương đang đi về phía này ở chính đạo ngoài điện. Cửu Dương thấy nàng thì gọi: "Điện hạ."

Yến Đỗ Nhược đáp: "Công chúa."

Cửu Dương cười nói: "Điện hạ có chuyện gì vui sao, cười... khó kiềm chế như vậy..."

Mặt Yến Đỗ Nhược gần như sắp co giật, rõ ràng là đang cố nhịn cười, sự vui mừng trong mắt nàng gần như sắp hóa thành vật chất hiện ra. Yến Đỗ Nhược xoa xoa gò má, nói: "Quá trình tu luyện gặp sự cố, quá trình tu luyện gặp sự cố, đừng để ý."

Cửu Dương: "..."

Yến Đỗ Nhược hỏi: "Công chúa đến đây là có việc gì?"

Cửu Dương nói: "Ta đến tìm Tiên tôn..."

Yến Đỗ Nhược lập tức nói: "Thất muội có việc, tạm thời không tiện gặp khách."

Cửu Dương định đi về phía thư phòng, nói: "Không sao, ta đến thư phòng chờ Tiên tôn."

Yến Đỗ Nhược chặn Cửu Dương lại, nói: "Ấy... Thất muội nàng... hôm qua tu luyện gặp sự cố, bây giờ đang điều dưỡng, không tiện bị quấy rầy."

Cửu Dương lo lắng nói: "Tiên tôn tu luyện cũng xảy ra sự cố?! Có nghiêm trọng không, đã uống thuốc chưa?"

Yến Đỗ Nhược xoay người Cửu Dương, đẩy nàng ra ngoài, nói: "Đa tạ công chúa quan tâm, Thất muội nghỉ ngơi một ngày là được, nếu công chúa có việc thì ngày mai hãy đến."

Nói xong, Yến Đỗ Nhược đưa Cửu Dương ra khỏi cửa cung. Cửu Dương vẫn nhìn vào bên trong điện, nói: "Nếu vậy, Cửu Dương ngày mai lại đến quấy rầy."

Cửu Dương cáo từ Yến Đỗ Nhược rồi rời đi.

Yến Đỗ Nhược tiễn Cửu Dương xong, duỗi người một cái, ngửa mặt lên trời, cảm thấy hôm nay trời trong xanh, điện ngọc thanh tịnh, hoa càng thêm thơm, gió càng thêm mát, ngay cả con rắn nhìn cũng thấy xinh đẹp.

Yến Đỗ Nhược vỗ vai Tang Nhiêu đang đi tới, cười nói với nàng: "Tang Nhiêu, hôm nay nhìn ngươi thật vừa mắt."

Tang Nhiêu: "..."

Yến Đỗ Nhược gật đầu với Ưng Bất Hối coi như chào hỏi, rồi bỏ lại hai người đi về phía Tư Lượng Cung.

Tang Nhiêu nhìn theo hướng Yến Đỗ Nhược rời đi, nói: "Con chó chết này hôm nay uống nhầm thuốc à?"

Ưng Bất Hối nói: "Điện hạ hôm nay chắc là có chuyện gì vui."

Tang Nhiêu nói với Ưng Bất Hối: "Ngươi nhìn nàng cười mà thấy ghê tởm." Tang Nhiêu kéo tay áo lên, để lộ một đoạn cánh tay trắng nõn cho Ưng Bất Hối xem, nói: "Ta nổi hết cả da gà rồi."

Ưng Bất Hối nói: "Hôm nay Tộc trưởng không tìm điện hạ đòi vảy ngược sao?"

Tang Nhiêu buông tay xuống, vẩy tay áo, tức giận nói: "Bây giờ ta nào có tâm trạng mà đấu với nàng, đợi về Yêu giới, ta sẽ tính sổ với nàng cả vốn lẫn lãi!"

Hai người đi vào Khởi Âm Cung, Tang Nhiêu lại nói: "Còn nữa, gọi ta là Tang đại nhân!"

Ưng Bất Hối nói: "Vâng..."

Hai người không thấy Tô Phong Ngâm ở phía trước, liền đi về phía phòng ngủ của Tô Phong Ngâm ở phía sau. Vừa đến ngoài cửa, liền thấy Nguyệt Giảo và Nguyệt Hạo đứng hai bên canh cửa, khí thế hiên ngang, uy phong lẫm liệt, như hai vị thần giữ cửa.

Tang Nhiêu định bước vào, Nguyệt Giảo và Nguyệt Hạo khoanh tay, chắn ngang trước cửa, nói: "Phu nhân tạm thời không tiếp khách."

Tang Nhiêu bước lên một bước, hai người liền biến sắc, như hai con chó dữ canh cửa, nhe răng trợn mắt, miệng gầm gừ.

Tang Nhiêu nói: "Nhìn cho rõ, bản tôn là Tang Nhiêu!"

Nguyệt Hạo nói: "Hôm nay cắt đứt mọi quan hệ, không nhận người quen."

Tang Nhiêu nhìn Ưng Bất Hối, tay chỉ vào hai người kia, nói thẳng: "Hai con chó con này mắc bệnh gì vậy!"

...

Yến Đỗ Nhược đến Tư Lượng Cung thì tìm thấy Yến Quỳnh Cửu trong một góc của lầu các. Nàng đang ngồi xổm, không biết làm gì.

Yến Đỗ Nhược bước vào nhìn thì phát hiện Yến Quỳnh Cửu đang làm vườn, vùi một ít hạt giống xuống đất.

Yến Đỗ Nhược nhẹ nhàng gọi: "Lục muội."

Yến Quỳnh Cửu quay lại thấy Yến Đỗ Nhược thì đứng lên phủi đất trên người, cười với Yến Đỗ Nhược.

"Đang làm gì vậy?"

Yến Quỳnh Cửu nói với Yến Đỗ Nhược về việc trồng hoa của mình, rồi hỏi nàng có chuyện gì tìm mình.

Yến Đỗ Nhược liền tiến lại gần, thần bí nói với nàng: "Kể cho ngươi nghe một chuyện vui."

Yến Quỳnh Cửu ghé tai lại, Yến Đỗ Nhược ghé vào tai nàng nói nhỏ, kể lại sự việc.

Yến Quỳnh Cửu mắt sáng lên, cười tít mắt, bảo Yến Đỗ Nhược nhanh chân đi xem Yến Quy Chi.

Yến Đỗ Nhược vẫn chưa biết thân phận thật sự của Cửu Hoa, chỉ chỉ vào trong lầu các, hỏi: "Chỗ này ai trông coi?"

Yến Quỳnh Cửu lắc đầu, ra hiệu không sao.

Hai người bèn đến Khởi Âm Cung, Tang Nhiêu đã đi gặp Ưng Bất Hưu và Triều Âm, lúc này Yến Quy Chi và Tô Phong Ngâm đã dậy, đang ngồi trong thư phòng.

Yến Quy Chi biết chuyện bị Yến Đỗ Nhược nhìn thấy thì không thể giấu được nữa, vốn dĩ nàng cũng không định giấu, chỉ là không ngờ Yến Đỗ Nhược lại hứng thú bừng bừng kéo cả Yến Quỳnh Cửu đến.

Tô Phong Ngâm nhìn ba tỷ muội họ nói chuyện, muốn vận động một chút nên ra ngoài đi dạo, nói với Yến Quy Chi một tiếng, Yến Quy Chi gật đầu, bảo Nguyệt Hạo và Nguyệt Giảo đi theo nàng.

Yến Quỳnh Cửu nắm lấy tay Yến Quy Chi, nhìn nàng, trong lòng rất vui mừng.

Yến Quy Chi cười nói với hai người: "Ta và nàng là bạn lữ, chuyện này vốn dĩ là chuyện bình thường, có gì đáng chúc mừng chứ."

Trời vừa sáng đã vui mừng không biết trời trăng gì.

Yến Đỗ Nhược khoanh tay, xoay người ngồi dựa vào một chiếc ghế gấp, nói: "Chuyện này không giống, trong lòng tỷ tỷ có một loại vui mừng như nhà có con gái lớn."

Yến Quy Chi cười nhẹ, lấy khăn lụa trong tay áo lau những vết bẩn trên mặt Yến Quỳnh Cửu, nói: "Lục tỷ, sao người đầy bùn đất thế này, hai người từ đâu tới vậy?"

Yến Đỗ Nhược nói: "Ta vừa đi Tư Lượng Cung tìm nàng, cô nương này đang làm vườn trồng hoa."

Yến Quy Chi hỏi: "Nhưng là trồng cho Cửu Hoa sao?"

Yến Quỳnh Cửu ngại ngùng mím môi, gật đầu.

Yến Đỗ Nhược không hiểu nói: "Ngươi cho nàng trồng loại hoa gì?"

Yến Quy Chi nói: "Lục tỷ, Tư Lượng Cung âm khí quá nặng, hạt giống sẽ không thể nở hoa được."

Yến Quy Chi trầm ngâm một lát, nói với Yến Quỳnh Cửu: "Lục tỷ, tỷ về Vu Sơn một chuyến đi."

Yến Đỗ Nhược hỏi: "Ngươi bảo Lục muội về Vu Sơn làm gì?"

"Việc tộc Hỏa Sư và Vu Sơn liên lạc lúc nào cũng không có tin tức, ta lo lắng có chuyện gì xảy ra, vẫn là để người trở về điều tra một phen mới yên tâm."

Yến Quỳnh Cửu nghe nói bảo nàng về Vu Sơn, tuy chưa phản đối, nhưng nghĩ đến việc phải rời khỏi Tư Lượng Cung, không khỏi trong lòng có chút mất mát.

Yến Quy Chi mỉm cười, lại nói: "Hoa Giải Ngữ ở Vu Sơn ẩn chứa linh khí của đất trời, có thể xua đuổi âm khí, trừ tà, dù cho là ở những nơi như Tư Lượng Cung, cũng có thể nở rộ như thường, Lục tỷ không muốn để cho nàng nhìn thấy vẻ đẹp nhất của Vu Sơn chúng ta sao?"

Hoa Giải Ngữ!

Lời của Yến Quy Chi thức tỉnh Yến Quỳnh Cửu, hai mắt nàng sáng lên, khóe miệng cong lên, cười rất vui vẻ, lập tức gật đầu với Yến Quy Chi, hỏi khi nào thì khởi hành.

Yến Quy Chi nói: "Việc này không nên chậm trễ, đợi Phong Ngâm trở về, tỷ liền cùng Nguyệt Giảo cùng nhau khởi hành, đi sớm về sớm."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz