ZingTruyen.Xyz

Bhtt Edit Troi Sinh Mot Doi Thai Duong Khuan

Trăng sáng sao thưa, gió nhẹ thổi.

Đến giờ đi ngủ, Yến Đỗ Nhược và những người khác đã đến tẩm điện do Nguyệt Hạo sắp xếp để nghỉ ngơi, Tô Phong Ngâm cũng định về phòng mình nghỉ ngơi, Yến Quy Chi đi theo phía sau nàng.

Vì Yến Quy Chi thân hình nhẹ nhàng, bước chân không gây tiếng động, ban đầu nàng không để ý, đến khi phát hiện ra thì nhìn lại, người này tay ngắn chân ngắn, chỉ cao đến bắp đùi nàng, như cái đuôi nhỏ theo sau lưng.

Tô Phong Ngâm ngồi xuống giường nhỏ, trong lòng suy nghĩ, nói với Yến Quy Chi: "Ở đây chỉ có một chiếc chăn gấm."

Yến Quy Chi nói: "Thân thể ta bây giờ nhỏ như vậy, cũng không chiếm nhiều chăn."

Tô Phong Ngâm không nói gì, chỉ nhìn Yến Quy Chi.

Yến Quy Chi liền xoay người ra khỏi phòng, bóng người biến mất, cửa phòng mở ra, hơi lạnh ban đêm từ bên ngoài bay vào.

Tô Phong Ngâm thấy Yến Quy Chi đi thẳng thắn như vậy, cảm thấy thật vô vị, eo mềm nhũn, ngã xuống giường, cứ nhìn ra cửa phòng, không muốn nhúc nhích.

Không lâu sau, Tô Phong Ngâm nghe thấy tiếng động rất nhỏ, ngước mắt nhìn lên, thấy một chiếc chăn gấm lơ lửng giữa không trung, Tô Phong Ngâm ngồi dậy, nhìn thấy hóa ra là Yến Quy Chi đang đẩy chăn gấm vào.

Yến Quy Chi thân thể quá nhỏ, không ôm được chăn, liền đội nó lên đầu. Yến Quy Chi nói: "Vậy là có hai chăn rồi."

Hai người trước đây vẫn thường ngủ chung, dù là hai chăn, đến sáng cũng lăn vào trong một chăn.

Yến Quy Chi biết Tô Phong Ngâm nói câu kia là không muốn ngủ chung với mình, chỉ là nàng không nói thẳng ra, nên Yến Quy Chi giả vờ không biết.

Chỉ có một chăn thì bất tiện ngủ chung.

Chỉ có một chăn bất tiện ngủ chung, vậy thì lấy thêm một cái nữa là được.

Tô Phong Ngâm nhận lấy chăn gấm, cũng không nói gì thêm.

Nàng trước đó ở Vu Sơn mười mấy ngày không cùng Yến Quy Chi ngủ chung, vốn đã rất nhớ nhung, lại nói tiểu biệt thắng tân hôn, người mình yêu lại biến thành dáng vẻ đáng yêu này, tất nhiên là càng thêm yêu mến nhung nhớ.

Tô Phong Ngâm hỏi: "Sao không gọi Nguyệt Hạo mang tới?"

Yến Quy Chi nói: "Đã khuya rồi, hắn qua đây không tiện."

Hai người tắt đèn đi ngủ, Yến Quy Chi cởi giày lên giường, nằm trong chăn gấm thật sự chỉ là một cục nhỏ.

Tô Phong Ngâm nằm nghiêng một bên, nhìn nàng, hỏi: "Sao ngươi không tức giận chút nào?"

"Tức giận?"

Tô Phong Ngâm nói: "Ta không nói một tiếng liền đến Nhân giới, còn trở thành hậu phi của quân vương Nhân giới, ngươi giống như không có chút nào tức giận."

Yến Quy Chi nhìn về phía Tô Phong Ngâm, trong phòng không có ánh nến, hai người vẫn có thể nhìn thấy mọi vật, một đôi mắt trong đêm đen càng thêm sáng ngời.

"Ngươi tuyệt đối tự do, dù cho là cùng ta thành hôn, miễn là không chạm vào điểm mấu chốt, ngươi vẫn có thể tự do tự tại, không bị ràng buộc."

Điểm mấu chốt.

Từ sau khi thành hôn, Tô Phong Ngâm lần đầu tiên nghe Yến Quy Chi nói chuyện rõ ràng như vậy, hứng thú, hỏi nàng: "Điểm mấu chốt là gì?"

"Điểm mấu chốt đương nhiên là, người của ngươi là của ta, còn có ngươi..."

Yến Quy Chi vô cùng tự nhiên nói ra, nhìn vào mắt Tô Phong Ngâm thì đột nhiên dừng lại.

Tô Phong Ngâm nói: "Còn có gì?"

Yến Quy Chi im lặng một hồi, không trả lời.

Tô Phong Ngâm liền tiếp tục cười nói: "Nhưng hôm nay ta đã là Vạn Quý phi của Thiên Khu."

Yến Quy Chi nói: "Hắn không dám đụng vào ngươi."

Tô Phong Ngâm nói: "Quân chủ Thiên Khu háo sắc nổi tiếng, trên đời này còn có người hắn không dám động vào sao?"

Yến Quy Chi dứt khoát nói: "Hắn không dám."

Tô Phong Ngâm nhẹ nhàng mỉm cười, ánh mắt cong cong, lắc nhẹ vòng eo mềm mại, tiến đến trước mặt Yến Quy Chi, ngón tay nhỏ nhắn vuốt ve những sợi tóc trắng bên tai Yến Quy Chi, như gió xuân thổi qua cành dương liễu, dịu dàng và trìu mến, nàng nói: "Vẫn là lần đầu tiên thấy Tộc trưởng mạnh mẽ như vậy, chẳng lẽ là Tộc trưởng không thích đồ vật của mình bị người khác đụng vào, bị người khác mơ ước?"

Yến Quy Chi nói: "Là phu nhân, không phải đồ vật."

Tô Phong Ngâm mím môi cười, trong lòng vui sướng, nhìn nàng một hồi, không nhịn được đưa tay lên, yêu thương xoa đầu Yến Quy Chi, nói: "Con ngoan, sao con ngoan thế?"

Yến Quy Chi bị nàng xoa đầu thì hơi lay động, khẽ quát: "Nói lời gì vô vị vậy."

"Ngoan ngoãn gọi một tiếng nương thân, ta liền sẽ hát đồng dao ru con ngủ."

"Phong Ngâm!"

Tiếng cười dịu dàng vang lên, như chính tên của Tô Phong Ngâm, như gió nhẹ thổi qua hương hoa, thổi vào lòng nàng, như một giọt mật ngọt, tan chảy trong lòng.

Yến Quy Chi thả lỏng khuôn mặt, trong lòng cũng lộ ra nụ cười dịu dàng.

...

Ngày hôm sau, Yến Quy Chi gọi Cửu Dương đến, sau khi hỏi thăm thì biết được trong hậu cung này tổng cộng chỉ còn lại một tên hoàng tử và hai vị công chúa.

Tang Nhiêu cười nói: "Nhi tử của quân chủ Thiên Khu trước kia nhiều như ngựa giống, bây giờ lại còn ít hơn ba người, thật là thảm."

Cửu Dương: "..."

Cửu Dương trước khi đến, nghe nói Hách Đình Quân lại nạp hai phi tử không rõ lai lịch, tuyệt sắc khuynh thành, có một không hai, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi đã được phong Quý phi, người ta đồn rằng hai người này dù không phải yêu ma, cũng không phải người lương thiện gì.

Trên đường đến, Nguyệt Giảo báo cho nàng, hai người này cùng Yến Quy Chi là người của tứ tộc, là Tiên tôn trên trời, lúc này nàng mới dứt bỏ ý định tìm hai người này để ra tay, cũng mừng vì không xảy ra chuyện nhận nhầm người như ở tửu lâu lần trước.

Bây giờ, nghe Tang Nhiêu nói chuyện, nàng còn ước gì mình nhận nhầm người, để có thể thoải mái đánh một trận với người đó.

...

Mọi người bàn bạc một hồi, cho rằng yêu quái kia có thể sẽ ra tay với hoàng tử, quyết định phân nhau canh giữ bên cạnh các vị hoàng tử, ôm cây đợi thỏ.

Lần này tổng cộng có tám người, ngoại trừ Tô Phong Ngâm và Yến Quy Chi, Cửu Dương đi tìm Thư Quý phi, những người còn lại mỗi người đi cùng một người, trông coi bên cạnh hoàng tử.

Ba ngày trôi qua, mọi chuyện đều yên bình.

Đêm đó, trăng bị mây che khuất, trời đất tối tăm.

Yến Quy Chi và Tô Phong Ngâm đang chuẩn bị đi ngủ thì bên ngoài điện ồn ào hỗn loạn, hình như có tiếng người.

Sau đó có quan đến bẩm báo, bị Nguyệt Giảo và Nguyệt Hạo ngăn lại, Nguyệt Hạo đến trước cửa báo tin.

Tô Phong Ngâm hỏi: "Chuyện gì?"

Nguyệt Hạo nói: "Bệ hạ đến."

Tô Phong Ngâm vốn định đi ra, nhưng nhìn vẻ mặt Yến Quy Chi, trong lòng suy nghĩ, nói với Nguyệt Hạo: "Bảo bệ hạ chờ một lát."

Tô Phong Ngâm đứng dậy mặc quần áo, lại phân phó Nguyệt Giảo: "Nguyệt Giảo, ngươi đi bảo bếp sau chuẩn bị đồ ăn khuya."

Yến Quy Chi nắm lấy tay Tô Phong Ngâm, nói: "Ngươi muốn đi gặp hắn?"

Tô Phong Ngâm nói: "Dù sao ta cũng chiếm vị trí Quý phi của hắn, nên diễn kịch thì cũng phải diễn cho trót."

Tô Phong Ngâm cúi xuống hôn lên đỉnh đầu Yến Quy Chi, nói: "Ngoan."

Yến Quy Chi: "..."

Tô Phong Ngâm thay hoa phục, chải lại búi tóc.

Hách Đình Quân đã đợi từ lâu, trên bàn bày biện rượu ngon, sơn hào hải vị, xung quanh đèn đuốc sáng rực, Tô Phong Ngâm tươi cười rạng rỡ bước vào.

Hách Đình Quân lập tức đứng dậy, nắm tay nàng kéo đến bên cạnh bàn ngồi xuống, gọi: "Ái phi."

Tô Phong Ngâm nói: "Sao hôm nay bệ hạ rảnh rỗi đến đây?"

Hách Đình Quân nói: "Đi ngang qua Khởi Âm Cung, liền muốn vào thăm nàng một chút."

Lúc này một cơn gió nhẹ từ bên ngoài thổi vào, làm lay động ánh nến. Hách Đình Quân nhíu mày, gọi cung nhân đóng hết cửa lại. Tô Phong Ngâm liếc mắt nhìn bóng người trên xà nhà, cúi mắt xuống, trong mắt mang theo ý cười, giả vờ như không nhìn thấy.

Trước mắt mỹ nhân cười duyên dáng, như hoa quỳnh nở rộ, Hách Đình Quân vừa nhìn thấy, như bị mê hoặc, nhìn chằm chằm Tô Phong Ngâm, nhất thời không kiềm chế được, tiến lên ôm lấy Tô Phong Ngâm, động tình nói: "Ái phi."

Đầu cúi xuống muốn hôn Tô Phong Ngâm.

Bỗng nhiên gió nổi lên trong phòng, bóng người lay động, đèn đuốc tụ lại thành một ngọn lửa lao về phía Hách Đình Quân, Hách Đình Quân giật mình hoảng sợ, vội vàng lùi lại, bị lửa đốt cháy một nhúm tóc trên trán.

Hách Đình Quân quát lớn: "Yêu nghiệt phương nào dám tác quái! Hộ giá!"

Lập tức có thị vệ đẩy cửa xông vào, Nguyệt Giảo và Nguyệt Hạo cũng đi theo vào. Chỉ thấy ngọn lửa trên không trung biến hóa, hóa thành Cự Lang, màu sắc thay đổi mấy lần, chuyển sang màu xanh thẳm.

Thị vệ chỉ biết nói là yêu quái, muốn xông lên, bị Hách Đình Quân quát một tiếng đuổi đi, Hách Đình Quân bèn nói: "Thần linh."

Bọn thị vệ nghe vậy, vội vàng quỳ xuống, cả Nguyệt Giảo và những người khác cũng giả vờ quỳ theo.

Hách Đình Quân nói: " Ngài vì sao giáng lâm?"

Ngọn lửa xanh lay động, Cư Lang há miệng, rống lên một tiếng kinh thiên động địa.

Hách Đình Quân nói: " Ngài vì sao nổi giận?"

"Ngươi thân là quân chủ Thiên Khu, xa hoa dâm dật, không biết tiến thủ, ta niệm tình tổ tiên ngươi ba mươi bốn đời cần cù tiết kiệm, một lòng vì dân, thương xót vạn ngàn dân chúng Thiên Khu vô tội, đặc biệt hiển lộ Pháp tướng, nhắc nhở ngươi, chỉ mới ba ngày, ngươi đã quên sạch, chỉ biết hưởng lạc, không nhớ đến chính sự."

"Hôn quân, nếu ngươi không biết hối cải, chỉ có thể rơi vào cảnh nước mất nhà tan, dòng dõi bị tiêu diệt. Thiên Khu sẽ không còn lâu nữa!"

Nói xong, thân hình Cự Lang tan biến, hóa thành những đốm lửa rơi xuống đỉnh đèn chúc tâm, căn phòng trở lại như cũ.

Hách Đình Quân nhìn chằm chằm vào khoảng không một lúc lâu, thất thần, những cung nhân đi theo sớm đã bị tiếng rống dọa cho run chân, không dám lên tiếng, chỉ có hộ vệ võ quan của Hách Đình Quân, có chút hiểu biết, nhân cơ hội khuyên nhủ: "Bệ hạ, thần linh thương xót Thiên Khu ta, nói những lời gan ruột, là mong quốc thái dân an, bệ hạ phải nghe theo."

Hách Đình Quân hoàn hồn, nhớ lại những lời vừa rồi, trong lòng vừa tức giận vừa hoảng sợ, không muốn nhìn Tô Phong Ngâm, xoay người bước ra ngoài, nói: "Bãi giá ngự thư phòng!"

Võ quan vô cùng vui mừng, nói: "Tuân lệnh!"

Tô Phong Ngâm ở phía sau, nói: "Cung tiễn bệ hạ."

Người ngoài đã đi xa, Tô Phong Ngâm lại ngồi xuống, nói: "Tộc trưởng Tham Lang lúc nào cũng thích làm trò trộm cướp."

Một bóng người hạ xuống, vừa đúng chỗ Hách Đình Quân vừa ngồi, nói: "Ta đã nói rồi, hắn không dám động vào ngươi."

Tô Phong Ngâm ôm người đó lên đùi, nắm mặt người đó, cười nói: "Con ngoan, sao con lại bướng bỉnh thế?"

Hai người đang nói chuyện thì một cơn gió mát thổi đến, Yến Đỗ Nhược đột ngột xuất hiện, nói với hai người: "Rắn đã xuất động."

Nguyệt Giảo nói: "Tang Tộc trưởng đi ra?"

Yến Đỗ Nhược: "..."

Yến Quy Chi hỏi: "Lục tỷ đâu?"

Yến Đỗ Nhược nói: "Lục muội đuổi theo người kia rồi, ta đến báo cho các ngươi."

Yến Quy Chi nói: "Chúng ta cũng đi gặp người này, Nguyệt Hạo, ngươi đi báo cho Tang Tộc trưởng."

Nguyệt Hạo nói: "Vâng."

Bốn người hóa thành một vệt sáng trắng, chạy về hai hướng.

...

Yến Quỳnh Cửu đuổi theo bóng người kia, vào sâu trong cung, càng lúc càng vắng vẻ, không một bóng người.

Người kia bước đi có chút khập khiễng, qua một cánh cửa điện, cảnh tượng trước mắt thay đổi hoàn toàn.

Chỉ thấy một cung điện khá kỳ dị, chỉ có cửa chính là màu đỏ sẫm, những chỗ khác đều đen kịt, bên trái có núi đá chất thành tường cao, một vũng nước như ao tù, trong ao đình mộc lan hư hỏng, bên phải là một bức tường đổ nát, một khoảng đất trống lớn, đầy cỏ dại.

Đi qua cửa chính, qua tiền đường, chỉ thấy trong sân trước bậc thềm có một lư hương bằng đồng cao bằng người.

Nơi này tử khí nồng nặc, lại hoang vu âm u, như bị thời gian bỏ quên, hoàn toàn không hợp với cảnh sắc hoàng cung, nếu đặt trong cung thì vô cùng đột ngột, nhưng bên ngoài bày trận pháp, người bình thường không phát hiện được, cũng không vào được, nếu không phải Yến Quỳnh Cửu đuổi theo người kia đến đây, cũng không phát hiện ra nơi này.

Người kia chạy trốn vào bên trong, Yến Quỳnh Cửu tiếp tục đi vào, qua tiền điện, xuyên qua hành lang uốn khúc, cây cối hai bên phần lớn đã chết khô, phía trước có một lầu các bốn tầng mái cong, trước lầu các trên đất trống trồng hai cây hòe âm u, cành lá xum xuê, chỉ là màu sắc thâm đen, khiến nơi vốn ít màu sắc càng thêm nặng nề.

Có một người mặc đạo bào đứng dựa vào chổi, vừa ngẩng đầu nhìn cây hòe, đầu nàng cài một chiếc trâm, tóc đen xõa xuống ngang eo.

Nữ tử dáng người nhỏ nhắn mềm mại, mặt mày tú lệ, da trắng nõn không tì vết, khi hơi cụp mắt xuống thì có thể thấy một nốt ruồi trên mí mắt.

Nữ tử này như sương giá ban đêm, tịch mịch lạnh lẽo, khó nắm bắt, Yến Quỳnh Cửu đứng đó, thất thần nhìn nàng rất lâu.

Nữ tử phát hiện có người, xoay người nhìn về phía Yến Quỳnh Cửu, hỏi: "Ngươi là ai?"

Âm thanh lạnh lùng.

Yến Quỳnh Cửu hơi đỏ mặt, luống cuống, bước lên phía trước thi lễ.

Nữ nhân hờ hững nhìn nàng, nói: "Ngươi là yêu?"

Yến Quỳnh Cửu gật đầu. Nữ nhân khẽ cười một tiếng, như sương hoa, tuy đẹp nhưng vô cùng lạnh lẽo, nàng nói: "Đã lâu rồi không có ai đến đây."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz