ZingTruyen.Xyz

[BHTT - EDIT - HOÀN] Trời Sinh Một Đôi - Thái Dương Khuẩn

Chương 23

dec_dwhoisl

Cửu Dương lo lắng việc nước, thấy sau một hồi trò chuyện, vẻ mặt Hách Đình Quân hoàn toàn không lo lắng, trong lòng càng thêm lo lắng, nói: "Phụ hoàng, thư mà nhi thần đã gửi về, phụ hoàng có xem chưa?"

Hách Đình Quân không nói gì. Cửu Dương không khỏi nói thẳng: "Lần này nhi thần về nước, một là khuyên phụ hoàng chuyên tâm triều chính, trừ gian nạp hiền, đình chỉ chiến tranh, hai là để tiêu diệt những kẻ yêu ma quỷ quái mê hoặc Thánh thượng trong hậu cung. Đại sự quốc gia không ngờ lại bị yêu tà can thiệp, phụ hoàng..."

Trên mặt Hách Đình Quân lộ ra vài tia không vui, hắn ngắt lời Cửu Dương, nói: "Là mấy đại thần kia nói cho ngươi biết?"

Hách Đình Quân hừ lạnh một tiếng, đi đến trước cửa điện lớn, nhìn cung điện nguy nga, hắn trầm giọng nói: "Mấy năm gần đây, sáu nước không ngừng quấy nhiễu biên giới Thiên Khu, khiến cho dân chúng lầm than, Thiên Khu ta đã nhường nhịn hết lần này đến lần khác, vậy mà chúng càng ngày càng hung hăng ngông cuồng. Thiên Khu nếu không dùng binh, làm sao lập uy! Còn về yêu nghiệt..." Hách Đình Quân khẽ cười một tiếng, nói: "Dưới chân thiên tử, nơi nào có yêu nghiệt dám làm càn, chẳng qua chỉ là đám thần tử vô năng kia cứng nhắc cổ hủ, nhát gan khiếp nhược, gặp phải chút chuyện liền cho là điềm báo diệt vong, bây giờ còn dám ở bên tai ngươi nói luyên thuyên!"

"Phụ hoàng..."

Cửu Dương muốn tiếp tục khuyên nhủ, nhưng Hách Đình Quân hoàn toàn không muốn nghe, bởi vì những lời này không biết đã có bao nhiêu gián quan nói rồi. Sau khi Hách Đình Quân cùng Cửu Dương vội vã nói vài câu, liền bảo Cửu Dương cáo lui.

Cửu Dương không còn cách nào, đành phải rời đi trước, vừa đi vừa nghĩ kế khuyên nhủ.

Trên đường về hành cung của mình, Cửu Dương âm thầm tức giận: "Phụ hoàng đã bị lời gièm pha mê hoặc quá sâu, đến nỗi ngay cả việc cung nhân và hoàng tử liên tiếp qua đời cũng chỉ cho là bệnh chết. Vài ba câu nói đơn giản như vậy, sao có thể khiến hắn thay đổi ý định."

Yến Quy Chi hỏi Cửu Dương: "Cửu Dương công chúa, vừa rồi bệ hạ nói hoàng tử trong hậu cung chết bệnh là chuyện gì?"

Trong cung người liên tiếp chết, trong hồ phía sau ngự hoa viên đầy xác chết, chuyện này Cửu Dương vừa nói ra một câu đã bị Hách Đình Quân vội vàng bỏ qua, nhưng lại bị Yến Quy Chi để ý nghe được.

Cửu Dương nói: "Khoảng một năm trước, trong hậu cung có một hoàng tử qua đời, chỉ trong một năm ngắn ngủi, đã có hơn mười người lần lượt chết. Ban đầu chỉ là hoàng tử và công chúa, gần đây thì không ít cung nhân cũng gặp độc thủ. Những người đó chết rất thảm, bị người hút hết máu mà chết, phụ hoàng không biết bị ai lừa gạt mà chỉ nói là bị bệnh chết."

Cửu Dương suy nghĩ một lát, chợt nghĩ ra một kế, nói: "Tiên tôn, đệ tử có một chuyện muốn nhờ, đối với ngài chỉ là chuyện nhỏ, mong ngài giúp đỡ."

Yến Quy Chi vẫn đang suy nghĩ, thuận miệng nói: "Ngươi cứ nói trước đi."

Cửu Dương nói: "Ngày mai có đại lễ tế trời, phụ hoàng sẽ cùng các quan đại thần tại đàn tế bái tế thần linh, cầu xin thần linh che chở, xua đuổi bệnh tật, bảo vệ Thiên Khu ngàn năm hưng thịnh. Cửu Dương hy vọng Tiên tôn hóa thân thành bản thể, giáng xuống đàn tế, khuyên nhủ phụ hoàng. Tiên tôn là hậu duệ của thần thú, có uy nghiêm của thần thú, lẫm liệt không thể xâm phạm, người thấy ắt sẽ cúi đầu kính phục, chắc chắn không ai dám nghi ngờ. Đến lúc đó mọi người sẽ chỉ nói là thần thú hạ phàm, có lời răn dạy, lời thần thú nói chính là lời thần dụ, phụ hoàng không thể không tin, cũng không thể không nghe, đến lúc đó chắc chắn sẽ suy nghĩ lại, ăn năn hối cải."

Yến Quy Chi hỏi Yến Đỗ Nhược: "Nhị tỷ cảm thấy thế nào?"

"Hả?" Yến Đỗ Nhược nhìn ánh mắt cầu khẩn của Cửu Dương, nói: "Ta thấy có thể được, coi như là báo đáp việc nàng đã cho chúng ta tá túc nơi này."

Yến Quy Chi liền nói: "Được."

Cửu Dương vô cùng mừng rỡ, tươi cười nói với Yến Quy Chi: "Đa tạ Tiên tôn!"

...

Đêm đó, họ nghỉ lại tại hành cung của Cửu Dương.

Yến Quy Chi nằm trên giường, trằn trọc khó ngủ, lấy ra chiếc chuông bạc trong ngực ngắm nghía một hồi, nhẹ nhàng vuốt ve hai chữ "Tích Vũ".

Rời khỏi giường, ra ngoài phòng.

Trăng rằm sáng vằng vặc treo cao trên bầu trời đêm, ánh sáng bạc bao phủ khắp nơi, xung quanh một mảnh tĩnh lặng.

Yến Quy Chi bay lên tường cung, cảm thán trong cung điện này bây giờ âm khí nặng nề, khiến người ta rợn tóc gáy, tử khí quá nặng.

Nàng ngẩng đầu nhìn trăng tròn, lại cảm thấy hoảng hốt.

Phía sau có người nói: "Tháng này còn một tháng nữa là đến Trung thu rồi."

Yến Quy Chi quay đầu lại nhìn, thấy Yến Đỗ Nhược chậm rãi đi tới, hai tay chống hông ngửa đầu nhìn nàng, nói: "Sao thế, không ngủ được? Đang nghĩ đến Phong Ngâm à?"

Yến Quy Chi cười cười, quay đầu lại nhìn mặt trăng, nói: "Ta cảm thấy nơi này có chút quen thuộc, trăm năm trước ta đã từng đến Thiên Khu, chuyện Giao Nhân xảy ra ở trong cung, có thể ta cũng đã từng vào cung này, bây giờ trở lại nơi cũ, nhưng lại hoàn toàn không nhớ ra được gì."

Yến Đỗ Nhược nói: "Không nhớ ra được thì đừng cố ép bản thân, vẫn là nên nghĩ nhiều đến Phong Ngâm thì hơn."

Yến Quy Chi: "..."

Yến Đỗ Nhược đứng dưới ánh trăng, ánh bạc phủ lên người, dáng vẻ anh tú thẳng tắp. Nàng khẽ nhíu mày, hiếm khi nghiêm túc: "Lần này nàng bỏ nhà ra đi tuy là hồ đồ, nhưng cũng có một nửa là lỗi của ngươi."

"Ngươi càng lớn, tâm tư càng nặng, rất nhiều chuyện đều giấu kín trong lòng không nói ra, đối với các ca ca tỷ tỷ thì không sao, chúng ta biết ngươi thân là Tộc trưởng, có rất nhiều điều khó nói, nhưng Phong Ngâm là thê tử của ngươi, tâm ý tương thông, có những lời nên nói thì phải nói rõ ràng."

Yến Quy Chi nói: "Ta biết."

Yến Đỗ Nhược nói: "Được rồi, xuống đây thôi, đi ngủ."

Yến Đỗ Nhược giơ hai tay lên, muốn ôm Yến Quy Chi xuống, Yến Quy Chi khẽ nhảy một cái, nhẹ nhàng đáp xuống bên cạnh Yến Đỗ Nhược, rồi đứng dậy đi vào phòng. Nói: "Nhị tỷ ngủ ngon."

Yến Đỗ Nhược: "..."

Yến Đỗ Nhược bất mãn thu tay lại, đi theo phía sau, thở dài: "Vẫn là lúc còn bé lanh lợi đáng yêu hơn."

...

Ngày hôm sau, trời trong xanh, văn võ bá quan theo quân chủ Thiên Khu đến đàn tế trời.

Thần giới và Thần thú khai sáng vạn vật, sinh linh thiên hạ cảm ân đội đức. Tuy Tiên giới được Thần giới giáo huấn, mơ hồ thành công trở thành chủ tể lục giới, nhưng các giới thực sự thần phục đều chỉ có Thần giới.

Hách Đình Quân muốn tế bái tự nhiên cũng là Thần giới chứ không phải Tiên giới.

Đàn tế rộng lớn, phía dưới quảng trường mênh mông đứng thẳng mấy ngàn người, bá quan chỉnh tề triều phục, đứng ở hai bên. Hách Đình Quân mặc long bào, đầu đội mũ mười hai lưu miện, bước lên bậc thềm, tự mình lấy đuốc châm lửa vào đỉnh đồng thau chứa củi ở giữa đàn tế, khói đen lững lờ bay lên không trung.

Yến Quỳnh Cửu, Yến Đỗ Nhược và Cửu Dương đồng thời đứng ở dưới bậc đàn, cùng tham gia tế lễ.

Yến Quy Chi vừa sáng sớm đã vòng ra phía sau đàn tế, biến mất thân hình, người phàm khó lòng nhìn thấy.

Đến khi Hách Đình Quân chuẩn bị đọc lời tế, Yến Quy Chi giơ hai ngón tay lên trời, linh lực tuôn trào, bầu trời quang đãng bỗng nhiên mây đen kéo đến, sấm chớp đan xen.

Trời giáng điềm lạ, bá quan kinh hãi, đứng không vững, xôn xao bàn tán.

Chỉ thấy một tia chớp giáng xuống, đánh trúng vào đỉnh đồng thau, lập tức ngọn lửa xanh bùng lên, ngưng tụ thành hình dáng một Cự Lang, miệng nói tiếng người: "Kẻ đứng dưới đài là ai?"

Âm thanh uy nghiêm, vang dội khắp nơi.

Tham Lang vốn là huyết thống Thần thú, Yến Quy Chi lại được thừa hưởng thần lực của tổ tiên, Pháp tướng của nàng và tổ tiên không khác biệt mấy, uy nghiêm phi phàm, người phàm không dám nhìn thẳng. Ngay cả Hách Đình Quân có chân khí đế vương cũng khó phân biệt thật giả. Mọi người dưới đài đều tin là thật, đồng loạt nói thần thú hiển linh, bái phục.

Hách Đình Quân hành lễ, cung kính nói: "Thần đời thứ ba mươi sáu của Thiên Khu, Hách Đình Quân, cảm tạ sâu sắc ân điển của trời, kính cẩn tế thần."

"Ngươi cầu xin điều gì?"

"Một là cầu cho trọc khí bụi bặm tan biến, hai là cầu cho muôn dân an khang thịnh thế."

Ngọn lửa xanh bao trùm, nhìn xuống chúng sinh. Không trung tĩnh lặng một lát, âm thanh lại vang lên: "Thịnh thế vẫn còn, đáng tiếc, không còn được bao lâu nữa."

Các đại thần dưới đài nghe thấy thì kinh hãi, Hách Đình Quân cũng giật mình, hỏi: "Ngài sao lại nói lời như vậy?"

"Trong cung đình trọc khí tràn ngập, tử khí bao trùm, âm tà hoành hành, vận mệnh đế vương đã rối loạn."

Hách Đình Quân hoảng sợ, kết thúc đại lễ, quỳ xuống, nói: "Cầu ngài chỉ điểm."

Yến Quy Chi còn muốn nói thêm, thì một luồng linh lực bắn thẳng vào đỉnh đồng thau, khiến thân hình Cự Lang khó duy trì, lung lay sắp đổ. Yến Quy Chi tìm theo dấu vết, chỉ thấy ở một góc xa của cung điện, một bóng đen vụt qua.

Ánh mắt Yến Quy Chi ngưng lại, Pháp tướng khó duy trì nữa, Yến Quy Chi vội vàng nói: "Yêu quý xã tắc, tránh xa tửu sắc, thu nạp người hiền tài, kiềm chế kiêu ngạo và giận dữ, thì Thiên Khu mới có thể trường tồn. Mong bệ hạ tự lo liệu."

Âm thanh lúc gần lúc xa, khó phân biệt rõ.

Sau đó Yến Quy Chi thu pháp thuật, đuổi theo bóng đen kia.

Hách Đình Quân còn muốn cầu thêm, thì thấy lửa trong đỉnh đồng thau bắn ra tứ tung, mây đen trên không trung tan đi, tiếng sấm cũng dứt, bầu trời lại trở nên quang đãng.

Bá quan thấy vậy, quỳ rạp xuống đất, đồng thanh khuyên nhủ: "Mong bệ hạ nghe theo lời Thần dạy, chăm lo việc nước, để quốc gia mãi hùng cường."

Hách Đình Quân mặt mày ủ dột, một lúc lâu không nói gì.

...

Tại một đình viện trong cung, ba cây hoa quế tựa vào nhau, thân cây thẳng tắp, cành lá xum xuê, cánh hoa màu vàng nhạt điểm xuyết khắp nơi, hương thơm nồng nàn bay xa mười dặm.

Dưới gốc quế có một chiếc giường của Quý phi, một nữ tử mặc áo đơn mỏng màu hồng nhạt, mềm mại như không xương nằm nghiêng trên giường nhỏ, để lộ một đoạn chân nhỏ trắng nõn như ngó sen, cánh tay nhỏ như bạch ngọc, một tay cầm quạt tròn, cổ tay trắng muốt khẽ động, uể oải quạt.

Trong đình viện có một nữ nhân khác đi tới, mặc áo bào đen thêu hoa, khí thế hiên ngang, đi đến trước giường, giọng điệu quái gở kêu lên: "Muội muội thật nhàn nhã."

Nữ nhân kia liếc nhìn người đến, nói: "Hóa ra là Hoa Quý phi, muội muội thân thể không tiện, nên không đứng dậy nghênh đón."

Người đến không giận, cười duyên nói: "Vạn Quý phi được bệ hạ sủng ái, khí thế cũng ngày càng lớn."

Nữ nhân kia nói: "Đương nhiên là không thể so với tỷ tỷ, bệ hạ hận không thể đêm nào cũng đến, vị trí phi tần cũng thăng tiến cực nhanh."

Người đến nhíu mày, vẻ mặt cực kỳ chán ghét, thở dài một tiếng, xua tay nói: "Đừng diễn nữa! Đừng diễn nữa! Nữ nhân hậu cung chốn nhân gian này sống thật phiền phức."

Nữ nhân kia cười nói: "Không phải chính ngươi bắt đầu trước sao?"

Hai người này, một người là Tô Phong Ngâm bỏ nhà ra đi, một người là vì việc trong tộc Tang tộc trưởng.

Hai người trước sau đặt chân vào hoàng cung này, mới đến đây vài ngày liền được phong quý phi. Hôm qua vừa gặp mặt, vì có người khác ở đó nên không nói được mấy câu, hôm nay Tang Nhiêu đặc biệt đến tìm Tô Phong Ngâm để hỏi thăm tình hình.

Tang Nhiêu nói: "Một mình đến chốn nhân gian này, để ta đoán xem, ngươi là bỏ nhà trốn đi."

Tô Phong Ngâm cười nói: "Không thể giấu được ngươi."

Tang Nhiêu ngồi xuống bên giường, nhìn gương mặt Tô Phong Ngâm, hỏi: "Sao vậy? Bị việc buổi tiệc ở Tiên giới làm tổn thương sao? Trốn đến đây để liếm láp vết thương? Nghe nói từ khi ngươi trở về từ chỗ tiệc ở Tiên giới, mấy ngày nay ngươi không thèm để ý đến nàng."

Tô Phong Ngâm nói: "Chỉ là nhất thời chán nản thôi, đến đây, tất nhiên là có suy tính."

Tang Nhiêu che miệng cười nói: "Ngươi không để ý đến nàng, lại bỏ nhà trốn đi, đặc biệt chạy đến Thiên Khu, lúc gần lúc xa, lúc nóng lúc lạnh, chẳng lẽ muốn dùng chiêu dục cầm cố túng để trêu chọc nàng, hay là muốn trở lại chốn cũ, nối lại tình xưa?"

Tô Phong Ngâm nói: "Cả hai đều có. Ta vừa sáng đã muốn đến đây rồi, chỉ là thiếu một lý do."

Tang Nhiêu nói: "Sao ngươi biết nàng nhất định sẽ đuổi theo ngươi, Tộc trưởng của tộc Tham Lang bận trăm công nghìn việc."

"Nàng không đến?" Tô Phong Ngâm một tay chống đầu, mái tóc đen buông xuống, lộ ra xương quai xanh trắng ngần như ngọc sứ, "Các ca ca của ta sẽ không đồng ý."

Tô Phong Ngâm nở nụ cười, ánh mắt quyến rũ như tơ, yêu mị mê người: "Là người của Tô Phong Ngâm ta, sẽ không có chuyện chạy thoát khỏi lòng bàn tay ta."

"Đối xử với thiếp thân như vậy, sẽ đánh cho nàng tan tác."

Tô Phong Ngâm hỏi: "Đúng rồi, ngươi vốn nên ở Sài Tang Sơn trông giữ Phong Ma Lĩnh, sao lại chạy đến đây?"

Tang Nhiêu nói: "Ta đến đây xử lý việc tộc, Phong Ma Lĩnh tự có các trưởng lão trong tộc lo."

"Có thể khiến Tộc trưởng đích thân đến đây, chắc không phải chuyện nhỏ."

Tang Nhiêu mặt trở nên nghiêm trọng, thở dài: "Không giấu gì ngươi."

"Không lâu trước đây, Ưng Bất Hưu để lại một bức thư, nói muốn phản bội tộc Đằng Xà, bây giờ phát hiện tung tích của nàng ở Nhân giới. Ưng Bất Hối muốn đến tìm nàng, ta đương nhiên cũng phải đến. Ta quản lý tộc Đằng Xà nhiều năm như vậy, sao có thể để nàng muốn rời tộc là rời, ta muốn tìm nàng để hỏi cho rõ, nếu không vừa ý ta thì ta sẽ đánh gãy chân nàng, xem nàng còn dám chạy loạn, dám để thư lại nữa không!"

Ưng Bất Hưu này Tô Phong Ngâm cũng nhận ra, là a tỷ của Ưng Bất Hối, cùng Tang Nhiêu lớn lên, tình cảm như tỷ muội trong nhà, bây giờ hai người cùng nhau phò tá Tang Nhiêu, thống trị bộ tộc Đằng Xà.

Ưng Bất Hối chủ yếu hoạt động bên ngoài, cùng Tang Nhiêu bôn ba ngược xuôi, Ưng Bất Hưu thì chủ yếu ở bên trong, rất ít khi ra khỏi tộc. Trăm năm trước Tô Phong Ngâm mỗi năm còn có thể gặp nàng vài lần, những năm gần đây thì rất khó gặp được bóng dáng của nàng...

Chú thích

Mười hai lưu miện: Là mũ đội đầu có 12 tua mũ, thể hiện thân phận tôn quý bậc nhất, chỉ dành cho bậc đế vương hoặc người thực hiện nghi thức thay mặt thiên tử.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz