ZingTruyen.Xyz

Bhtt Edit Troi Sinh Mot Doi Thai Duong Khuan

Hôm nay Sài Tang Sơn đặc biệt náo nhiệt, tộc nhân Đằng Xà tụ tập trên núi, tộc nhân Tham Lang tập trung dưới chân núi.

Ưng Bất Hối đứng trên núi hô hào: "Sài Tang Sơn không phải muốn đến là đến! Dù cho là Đế tôn, đến Sài Tang Sơn cũng phải tuân theo quy củ của Sài Tang Sơn!"

Yến Đỗ Nhược ôm đao, cười đầy khí phách, nói: "Ta quản các ngươi nhiều như vậy, thu đồ của ta rồi mà còn dám tìm người khác, ta đánh gãy chân nàng!"

Yến Đỗ Nhược chỉ trường đao, đạp lên một tảng đá lớn, hét lớn: "Bọn tiểu nhân kia, xông lên cho ta, đoạt Tộc trưởng Đằng Xà về!"

Khóe miệng Nguyệt Hạo giật giật, nói: "Nhị điện hạ, chúng ta là Đế quân, không nên làm như bọn sơn tặc."

Hai tộc giao chiến, đánh nhau rất vui vẻ. Sau khi chiến loạn Bán yêu lắng xuống, Yêu tộc được an nhàn nửa năm, tay chân sớm đã ngứa ngáy, giờ có cơ hội tỷ thí tốt như vậy, đánh nhau rất hăng.

Một tộc nhân Đằng Xà lo lắng nói: "Ưng đại nhân, đối diện dù sao cũng là Nhị điện hạ, chúng ta làm vậy có chọc Đế tôn không vui không?"

Ưng Bất Hối cười xua tay, nói: "Cứ yên tâm, Đế tôn không phải người như vậy."

"Nhưng chúng ta lừa Tộc trưởng tung tin giả này, đến lúc Tộc trưởng biết được thì..."

Ưng Bất Hối nói: "Hậu quả ta một mình gánh chịu là được, bây giờ việc cần làm là cho Tham Lang biết, Tộc trưởng của chúng ta không dễ dàng bị người ta cướp đi như vậy! Phải cho Nhị điện hạ một bài học!"

"Vâng!"

Đằng Xà và Tham Lang đánh thành một đoàn, vô cùng náo nhiệt. Ưng Bất Hối chắp tay trước ngực, cúi đầu về phía cung điện, lẩm bẩm: "Tộc trưởng, ta cũng là muốn tốt cho người, nếu không làm vậy, không biết người và điện hạ đến bao giờ mới có thể tiến thêm một bước."

Yến Đỗ Nhược cùng Yến Quy Chi và Tô Phong Ngâm đi cùng nhau, có Yến Quy Chi và Tô Phong Ngâm mở đường, Yến Đỗ Nhược có thể nói là đi thẳng không gặp trở ngại.

Một tộc nhân Đằng Xà bị Yến Quy Chi đánh ngã xuống đất khóc không ra nước mắt, nói: "Đến cả Đế tôn cũng đến, quá vô lý!"

Yến Quy Chi áy náy cười nói: "Xin lỗi, dù sao cũng là chuyện nhà, bản tôn cũng không tránh khỏi."

"Quá, quá xảo quyệt!"

Có Yến Quy Chi và Tô Phong Ngâm ở đây, đối phó với bọn họ chẳng khác nào thái rau hẹ.

Tô Phong Ngâm liếc mắt một cái, tộc nhân vừa nói chuyện liền ôm chầm lấy tộc nhân bên cạnh, "Đế, Đế Hậu vạn an."

Hai mắt Tô Phong Ngâm cong lên, cười dịu dàng, nói: "Chư vị có thể tạo chút thuận tiện không?"

Mọi người run rẩy, đồng thanh nói: "Vâng!"

Phía trước nhường ra một con đường, một bóng người vụt qua không trung, "Vậy ta đi trước một bước!"

Yến Đỗ Nhược mượn lực trên cành cây nhảy vọt về phía trước, biến mất trong rừng núi.

Gió mạnh thổi tung tay áo mọi người, Yến Quy Chi đứng tại chỗ, tóc trắng bị gió thổi bay: "Thật là một màn hài kịch."

Tô Phong Ngâm đưa tay lên chỉnh lại mái tóc rối bời trên thái dương cho Yến Quy Chi, tay áo trượt xuống, lộ ra cánh tay ngọc: "Ta thấy bọn họ náo nhiệt cũng rất vui vẻ mà."

Tô Phong Ngâm hỏi những người bên ngoài: "Các ngươi nói có đúng không?"

Tô Phong Ngâm hơi nghiêng mắt liếc nhìn mọi người, vẻ quyến rũ trêu ngươi. Nói Tô Phong Ngâm là tuyệt sắc của Yêu giới cũng không ngoa, mọi người trong khoảnh khắc đó đều cảm thấy kinh hãi, cùng nhau nuốt nước bọt.

Yến Quy Chi thản nhiên nhìn mọi người, mọi người rùng mình một cái, như vừa tỉnh khỏi giấc mơ. Yến Quy Chi gõ nhẹ vào trán Tô Phong Ngâm, nói: "Không được dùng mấy trò mê hoặc linh tinh."

Tô Phong Ngâm cười nói: "Sao, nàng ghen sao?"

Yến Quy Chi không nói gì, xoay người đi lên núi, Tô Phong Ngâm cười tủm tỉm đi theo sau nàng. Mọi người thấy hai người đi rồi mới thở phào nhẹ nhõm.

...

"Hôm nay Sài Tang Sơn sao ồn ào vậy?" Tang Nhiêu hỏi một vị trưởng lão bên cạnh.

Trưởng lão nói: "Chắc là tộc nhân đang luyện võ thôi."

"Luyện võ sao lại ồn ào đến vậy? Thôi kệ bọn họ, mà sao không thấy Ưng Bất Hối?"

Trưởng lão nói: "Người dẫn tộc nhân luyện võ chính là Bất Hối. Nghe nói là đang ở bên ngoài huấn luyện tộc nhân, mấy ngày nay vẫn bận rộn việc này, cùng mấy người tro tàn ra ra vào vào, rất thần bí."

"Ồ?" Tang Nhiêu trầm ngâm nói: "Vậy thì thật lạ."

Trưởng lão thở dài: "Không biết nha đầu đó đang làm cái gì nữa..."

Hai người vừa nói chuyện thì ngoài phòng bỗng vang lên một tiếng: "Địch tấn công!"

Như sấm nổ giữa trời quang.

Tiếng ồn ào huyên náo ngày càng gần.

Trưởng lão kinh ngạc nói: "Ai, dám đến Sài Tang Sơn làm càn?"

Tang Nhiêu nói: "Có chút thú vị."

Hai người ra khỏi phòng, vừa bước lên đài ngắm trăng thì một bóng người rơi xuống lan can đá, vung trường đao nói: "Biết điều thì tốt nhất tránh ra, nếu không đừng trách ta."

Trưởng lão nói: "Nhị điện hạ?!"

Ánh mắt Yến Đỗ Nhược rơi xuống hai người, sau đó dừng lại trên người Tang Nhiêu, khóe miệng nhếch lên, tự tin cười.

Thân hình biến mất, giữa tiếng kinh hô của mọi người, lao đến trước mặt Tang Nhiêu, thu đao lại, hai tay ôm ngang Tang Nhiêu, dùng lực ở bắp đùi nhảy lên không trung, hướng về phía tộc nhân trên đài ngắm trăng nói lớn: "Tộc trưởng của các ngươi do ta mang đi!"

Mọi người kinh ngạc đứng im tại chỗ, không có động tác gì. Một phần vì chuyện Tang Nhiêu vượt qua Lôi Hỏa, tộc nhân Đằng Xà rất tin tưởng Yến Đỗ Nhược. Tuy rằng Yến Đỗ Nhược đột nhiên xông vào khiến mọi người cảnh giác, nhưng khi thấy rõ là nàng thì mọi người liền không còn phòng bị. Họ hoàn toàn không ngờ Yến Đỗ Nhược lại làm ra chuyện này. Phần khác vì Yến Đỗ Nhược hành động quá nhanh, họ vẫn chưa kịp phản ứng chuyện gì xảy ra thì Yến Đỗ Nhược đã để lại một câu nói rồi ôm Tang Nhiêu chạy mất.

"Trưởng lão? Đây là tình huống gì? Nhị điện hạ sao đột nhiên đến Sài Tang Sơn rồi còn đột nhiên ôm Tộc trưởng đi?"

Mắt trưởng lão mở to, lảo đảo vài bước về phía trước, ngửa mặt lên trời kêu lên: "Hỗn xược! Vô liêm sỉ! Mau thả Tộc trưởng của ta xuống!"

Yến Đỗ Nhược ôm Tang Nhiêu chạy trốn trong rừng, tốc độ rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đến hồ Ngũ Sắc.

Tang Nhiêu vẫn giữ vẻ mặt bình thản, không hề bị tình huống bất ngờ này làm kinh hãi, nàng khoanh tay hỏi: "Nàng lại diễn trò gì vậy?"

Yến Đỗ Nhược đặt Tang Nhiêu xuống, kể lại đầu đuôi sự việc, chỉ vào nàng nói: "Đồ Đằng Xà thay lòng đổi dạ!"

Tang Nhiêu tát một cái vào tay Yến Đỗ Nhược, lạnh nhạt nói: "Ngu ngốc."

"Hừ!" Yến Đỗ Nhược không ngốc, cũng hiểu Tang Nhiêu, sau khi bình tĩnh lại thì biết trong chuyện này chắc chắn có nguyên do.

"Chắc chắn là chủ ý của Ưng Bất Hối." Tang Nhiêu cười lạnh nói: "Dám gạt ta, gan càng ngày càng lớn."

"Ý nàng là chuyện luận võ kén rể là do một tay Ưng Bất Hối bày ra? Nhưng tại sao lại làm vậy?"

"Ai biết." Tang Nhiêu vừa đi vừa nói, cười: "Một màn kịch buồn cười."

"Đợi đã!" Yến Đỗ Nhược nắm lấy tay nàng: "Ta mặc kệ là thật hay giả, ta chỉ biết việc ta cướp nàng đi là thật."

Tang Nhiêu buồn cười, không hề hoảng hốt, hỏi: "Vậy nàng muốn làm gì?"

Yến Đỗ Nhược nghiêm mặt nói: "Không có đạo lý trả lại!"

Nàng mặc kệ nguyên nhân là gì, nàng muốn làm là thuận nước đẩy thuyền.

"Nhị điện hạ! Mau thả Tộc trưởng của chúng ta xuống! Nếu ngươi còn vô lễ, dù ngươi là điện hạ của Yêu giới, chúng ta cũng không khách khí!" Tộc nhân Đằng Xà từ trong rừng đuổi theo.

Yến Đỗ Nhược vội vàng ôm chặt Tang Nhiêu, vẻ mặt ngang ngược nói: "Không thả! Có bản lĩnh thì lại cướp đi!"

"Đứng lại!"

Yến Đỗ Nhược nhảy vọt, thừa gió mà đi, một nhóm tộc nhân phía sau đuổi theo không ngừng. Yến Đỗ Nhược nói lớn: "Không cướp về được đâu, Tang Nhiêu từ nay là người của Vu Sơn ta!"

Tộc nhân Đằng Xà giận dữ, mỗi người thi triển thần thông, đuổi theo nhanh như chớp: "Đừng hòng!"

Yến Đỗ Nhược chạy như bay, đón ánh mặt trời, trên mặt đầy ý cười.

Tang Nhiêu thầm nói: "Đồ ngốc."

Khóe miệng nàng bất giác cong lên.

Yến Đỗ Nhược lướt đi, cuốn theo gió mạnh, như hai đám mây đen nhanh chóng lướt qua, để lại một bóng mờ.

Yêu tộc trên mặt đất nhìn thấy vậy, ngẩng đầu lên trời, kinh ngạc nói: "Vừa rồi hình như là tộc nhân Đằng Xà, hôm nay có chuyện gì mà náo nhiệt vậy?"

Yêu tộc đi cùng cười nói: "Ngươi còn không biết sao, hôm nay Sài Tang Sơn luận võ kén rể, chắc là người cầu hôn đang tỷ thí với tộc nhân Đằng Xà."

"Không biết là vị nào mà có gan dám xông vào Sài Tang Sơn?"

"Này! Hướng kia hình như là... Vu Sơn?!"

...

Vào tiết trời Kim Thu, Yêu giới lại đón nhận tin vui, Sài Tang Sơn một màu đỏ rực như con hỏa long nằm phủ phục trên núi, là màu sắc vui mừng nhất, náo nhiệt như đêm nay của tộc Đằng Xà.

Trong điện yến tiệc của Sài Tang Sơn bày tiệc lớn, rất nhiều Yêu tộc đến chúc mừng, thậm chí Minh giới cũng có Quỷ Vương và Quỷ Hậu đích thân đến chúc mừng.

Cửu Hoa và Yến Quy Chi có địa vị ngang nhau, ngồi cùng bàn, bên cạnh lần lượt là Tô Phong Ngâm và Yến Quỳnh Cửu.

Cửu Hoa cùng Yến Quy Chi cạn chén, cười nói: "Ta cũng không ngờ người gả cho Tang Nhiêu lại là Đỗ Nhược, ta còn tưởng với tính cách của hai người, thế nào cũng phải tranh đấu một phen, chuyện này ít nhất cũng phải kéo dài một thời gian, không ngờ Đỗ Nhược lại chủ động đề nghị gả đến Sài Tang Sơn."

"Ngươi đừng nhìn Nhị tỷ như vậy, thực ra nàng cũng có suy nghĩ riêng. Tôn thất Đằng Xà đời này chỉ còn lại một mình Tang Nhiêu, huyết thống suy yếu đến mức này, tuy rằng Tang Nhiêu gả đến Vu Sơn về bản chất sẽ không có gì thay đổi, nàng vẫn là Tộc trưởng Đằng Xà, nhưng trong Yêu giới sẽ có những kẻ nói ra nói vào, nói đùa rằng Đằng Xà đã diệt vong, chỉ còn lại Tham Lang. Nhị tỷ chắc là đã nghĩ đến điều này..."

Yến Quy Chi nhìn Yến Đỗ Nhược đang cụng ly với tộc nhân Đằng Xà. Đám cưới của tộc Đằng Xà không có nhiều lễ nghi phức tạp, vì vậy đôi tân nương tân nương khá thoải mái như khách mời.

Yến Quy Chi cười nói: "Chỉ cần có thể ở bên nhau, thế nào cũng tốt đẹp."

Cửu Hoa cụp mắt, cười nói: "Đúng là vậy."

Một bên khác càng lúc càng náo nhiệt. Từ khi tộc nhân Đằng Xà biết Tộc trưởng của mình và Yến Đỗ Nhược đã trao đổi tín vật đính ước, thái độ của họ đối với Yến Đỗ Nhược đã thay đổi hoàn toàn, ngay cả chuyện Yến Đỗ Nhược "cướp người" ở Sài Tang Sơn cũng không còn ai nhắc đến.

Yến Đỗ Nhược không chỉ có ơn với Sài Tang Sơn, mà địa vị và thân phận cũng không tầm thường. Một người như vậy trở thành bạn đời của Tộc trưởng, sao có thể không vui mừng? Điều quan trọng nhất là Yến Đỗ Nhược nguyện ý gả đến Sài Tang Sơn. Hơn một tháng trước hôn lễ, Yến Đỗ Nhược đã hòa nhập với tộc Đằng Xà.

Bây giờ, tộc nhân náo động rất hăng, ai cũng muốn đến kính Yến Đỗ Nhược một chén.

Yến Đỗ Nhược đã say khướt. Tộc nhân Đằng Xà đang vây quanh Yến Đỗ Nhược bỗng thấy lạnh sống lưng, dừng lại, run giọng nói: "Tộc, Tộc trưởng..."

Tang Nhiêu liếc nhìn mọi người, mọi người cầm chén rượu lùi lại một bước. Tang Nhiêu kéo gáy Yến Đỗ Nhược, lôi người ra khỏi đám đông.

Tô Tích Giáp rót một chén rượu, nhìn theo hướng hai người rời đi, nói: "Xem ra hôm nay lệnh muội yếu thế rồi."

Yến Nhân Trạch đập chén rượu xuống bàn, khoanh tay ngẩng đầu nói: "Con cháu Tham Lang chưa bao giờ thua cuộc."

"Cược gì không?"

"Mười vò rượu ngon!"

Hai người nhìn nhau cười, lén la lút lút dẫn Yến Quỳnh Cửu đến tẩm điện của Yến Đỗ Nhược và Tang Nhiêu.

Vừa đến gần, họ nghe thấy tiếng kêu đau đớn trong phòng: "Á! Đồ chó con, nhẹ chút! A... Nàng cắn cái gì!"

Mặt Yến Quỳnh Cửu đỏ bừng, lặng lẽ bịt tai lại. Yến Nhân Trạch nhướng mày với Tô Tích Giáp, đắc ý.

Tô Tích Giáp không cam tâm, tiếp tục lắng nghe, lại nghe thấy một tiếng rên rỉ, tiếng vật nặng va chạm, sau đó là giọng Yến Đỗ Nhược: "Đã bảo cẩn thận đừng để lộ yêu thân mà, nếu nàng không thu đuôi lại thì ta không khách khí!"

Tô Tích Giáp và Yến Nhân Trạch nhìn nhau, nghe thấy tiếng động trong phòng càng lúc càng kỳ lạ, như đang đánh nhau. Họ chỉ nghe thấy một tiếng trầm thấp: "Dám cắn đuôi bản tôn, Yến Đỗ Nhược, đừng tưởng nàng chiếm được ta trên giường là xong!"

Hai người vốn định để Yến Quỳnh Cửu đi nhìn trộm tình hình trong phòng, nhưng ngay lập tức từ bỏ ý định này, lặng lẽ dẫn Yến Quỳnh Cửu trở lại yến tiệc.

"Coi như là hòa nhau vậy..."

Khi trở lại, Cửu Hoa và hai người kia vẫn đang uống rượu nói chuyện vui vẻ. Cửu Hoa dịu dàng hỏi nàng: "Đi đâu vậy?"

Yến Quỳnh Cửu ngượng ngùng, mặt đỏ bừng, ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh Cửu Hoa.

Tô Phong Ngâm đang tựa vào lòng Yến Quy Chi. Yến Quy Chi nhìn những ngôi sao trên trời, cười nói: "Thật là một ngày yên bình."

Chính Văn Hoàn

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz