ZingTruyen.Xyz

Bhtt Edit Toi Dem Ngon Tinh Viet Thanh Bach Hop Lam Sao Bay Gio

Rất cảm ơn bạn @HenryMilk đã giúp mình beta


Nghỉ ngơi tuyệt đối không phải là một ý kiến hay, Lâm Khuynh tỉnh lại với những ký ức khắc sâu.

Hiện tại là tối ngày 5 tháng 10, mặc dù đã qua một ngày, nhưng chỉ cần nghĩ đến những gì xảy ra chiều hôm qua, Lâm Khuynh vẫn cảm thấy mặt mình nóng lên.

Nói thật ra, từ khi bước vào cái gọi là "thời gian nghỉ ngơi" đó, cả hai cô và Kiều Ngộ đều không thể học hành một cách nghiêm túc.

Giống như tự nguyện bước vào một vùng đầm lầy, Lâm Khuynh mắc kẹt trong vòng tay Kiều Ngộ, không muốn thoát ra, và thậm chí khả năng phán đoán của cô cũng biến mất. Khi Kiều Ngộ nhẹ nhàng ôm lấy cô, cô ngồi dậy, Kiều Ngộ lại tiến tới gần, làm những việc hoàn toàn trái ngược với vẻ ngoài dịu dàng, thuần khiết của mình.

Từ khóe môi đến xương quai xanh, chỉ còn cách nhau hai cái hôn.

Không khí trở nên dày đặc, làm người ta khó thở, đầu óc của Lâm Khuynh rối tung thành một mớ hỗn độn. Tay cô run rẩy nhưng lại không đẩy Kiều Ngộ ra, thay vào đó lại nắm chặt sau cổ của Kiều Ngộ, gần như sẵn sàng cho điều gì đó xảy ra.

Sau đó... mẹ của Kiều Ngộ gõ cửa, hỏi xem hai người có muốn xuống dưới nhà nghỉ ngơi một lát và ăn chút gì đó vào buổi chiều không.

Nghĩ đến đây, Lâm Khuynh thở dài một tiếng và ôm mặt, đến giờ vẫn không thể đối mặt với cảm giác bối rối này — cái gì mà "trên đường"! Thực tế là cả hai vẫn đang trong giai đoạn thử nghiệm — nghe thấy giọng của bố mẹ làm cô muốn thoát ra ngay lập tức, và cảm thấy vô cùng ngại ngùng.

Tất nhiên, trong lúc hoảng loạn, Kiều Ngộ đã từ chối lời mời của mẹ mình một cách bình thường qua cánh cửa, cả hai cùng nín thở, lắng nghe tiếng bước chân của mẹ Kiều dần rời xa, và chỉ lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng lời của mẹ Kiều vẫn còn ám ảnh, tuy rằng với góc nhìn của bà, đó chỉ là lo lắng bình thường cho con cái. Nhưng với hai người trong phòng đang làm chuyện chẳng ra gì, thì lời nói đó thực sự có phần châm chọc.

Vì vậy, Lâm Khuynh im lặng tách ra khỏi Kiều Ngộ, trong suốt thời gian học tập sau đó, cả hai đều ít nói, tập trung vào vai trò của giáo viên và học sinh — thật ra, trong không khí như thế này mà Lâm Khuynh vẫn có thể kiên trì học đến giờ tan học bình thường thay vì chạy trốn ngay lập tức, cô cảm thấy bản thân mình thực sự rất nỗ lực.

Cái gọi là "thời gian nghỉ ngơi", theo cô nên đổi thành "thời gian mất kiểm soát" thì tốt hơn...!

Lâm Khuynh ôm một tiếng, úp mặt vào gối, cảm thấy mình đỏ mặt không còn dám đối diện với thế giới này.

Cảm giác này âm ỉ mà chắc chắn, cũng không biết khi nào mới có thể nguôi ngoai, điều này cần đến sự giúp đỡ của thời gian.

Nhưng thật đáng tiếc, Lâm Khuynh không còn nhiều thời gian như thế.

Cô úp mặt vào gối một lúc rồi ngồi dậy, cuối cùng hạ quyết tâm ngẩng đầu lên, cầm lấy điện thoại và nhìn giờ.

11:55 tối.

Đã đến lúc không thể kéo dài thêm được nữa, Lâm Khuynh hít một hơi thật sâu, quyết tâm gọi điện.

Đầu dây bên kia nhấc máy rất nhanh, Lâm Khuynh vẫn chưa kịp chuẩn bị tâm lý, liền nghe thấy giọng nói hơi ngại ngùng của người ấy vang lên. Giọng nói có phần nhỏ nhẹ, có lẽ vì đang gọi điện vào đêm khuya nên phải giữ âm lượng.

"Lâm Khuynh?"

Giờ đã không thể quay lại, Lâm Khuynh hít sâu, giả vờ bình tĩnh chào: "Buổi tối tốt lành, Kiều Ngộ."

"Buổi tối tốt lành, có chuyện gì vậy? Gọi cho mình vào giờ này?"

"... Cậu rõ ràng biết rồi còn hỏi."

"Không, vì những chuyện như thế này mà đoán sai thì sẽ rất xấu hổ đó."

Cả hai cùng cười qua điện thoại, Lâm Khuynh hừ nhẹ một tiếng, nghe theo và sửa lại lời mình.

"Được rồi, thật ra mình gọi để kiểm tra thôi. Mình đã nói trước là cậu nên ngủ trước 12 giờ mà? Sao giờ này vẫn còn nghe máy?"

"Cậu đúng là cảnh sát câu cá chính hiệu."

Lâm Khuynh bị giọng điệu đáng thương giả bộ của Kiều Ngộ chọc cười, nhưng vẫn không bỏ qua mà nói vài câu "Câu được cá là chính xác, cậu không cần lo nhiều như vậy." Thực tế là từ lúc bắt đầu cuộc trò chuyện, biểu cảm của cô đã từ căng thẳng trở nên dịu đi.

Không thể tưởng tượng được, rõ ràng trước khi gọi điện còn ngại ngùng kéo dài mãi, nhưng giờ đây chỉ cần nói chuyện với Kiều Ngộ vài câu, lòng cô đã trở nên bình yên.

Cả hai tiếp tục nói về những chuyện không quá quan trọng, Lâm Khuynh thỉnh thoảng liếc nhìn đồng hồ treo tường trong phòng, đến khi thấy thời gian đã qua 12 giờ thì thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng nói ra điều mà cả hai đều hiểu rõ từ đầu.

"Chúc cậu sinh nhật vui vẻ, Kiều Ngộ."

"Ừm, cảm ơn."

Lúc nói câu này chắc chắn cô ấy đang cười rất vui, từ giọng điệu có thể nhận ra. Lần này đến lượt Lâm Khuynh biết rõ còn hỏi: "Mình là người đầu tiên đúng không?"

"...Ừ... đúng vậy."

Hả?

Nghe giọng có vẻ không chắc chắn, Lâm Khuynh hơi nhíu mày. Cô gọi từ hôm qua đến hôm nay, sao có thể có người khác chúc sinh nhật trước cô được?

Ngay lập tức cô cảm thấy cảnh giác, sự độc chiếm khó tả trong lòng bắt đầu trỗi dậy, giọng nói cũng trở nên nghiêm túc: "Tại sao lại nói 'đúng vậy'?"

"... Bởi vì, mình bây giờ..."

Kiều Ngộ không hiểu vì sao lại có chút lúng túng, do dự một lúc rồi thở dài, thành thật nói.

"... Mình bây giờ đang ở phòng khách, vốn dĩ ba mẹ mình định cùng mình đón sinh nhật vào lúc nửa đêm."

"À..."

Lâm Khuynh lập tức cảm thấy áy náy, cắn môi dưới, trách bản thân tại sao không nghĩ tới điều này. Gọi vào lúc này chẳng phải đã làm phiền gia đình của Kiều Ngộ sao — không, đợi một chút.

Ý nghĩ mới nảy sinh lập tức bị ngăn chặn, Lâm Khuynh sợ hãi mở to mắt, thậm chí còn muốn tránh né, nhưng vẫn ôm lấy chút hy vọng cuối cùng và hỏi.

"...Cậu nói cậu đang ở phòng khách, vậy còn chú và cô thì sao?"

"..."

Sự im lặng, sự im lặng là câu trả lời tốt nhất.

Lâm Khuynh cảm thấy thần kinh yếu ớt của mình đã chịu đựng một cú sốc lớn, lắp bắp nói vài câu không đầu không đuôi, cuối cùng khi nghe thấy giọng nói mơ hồ của một người đàn ông từ xa vọng lại, cô vội vàng cúp điện thoại, nhắm mắt lại, rồi nằm vật ra giường.

... Vậy nên khi Kiều Ngộ nghe điện thoại, giọng nhỏ nhẹ không phải vì đang đêm khuya phải giữ yên lặng, mà là vì ba mẹ cô ấy đang ở bên cạnh nên mới phải như vậy.

Mặc dù Kiều Ngộ không nói to, lời cô ấy cũng sẽ không bị ba mẹ nghe thấy, nhưng...!

Cảm giác muốn độc chiếm Kiều Ngộ của mình có lẽ đã bị hai vị phụ huynh ấy nhìn thấu, Lâm Khuynh có cảm giác không chỗ nào để trốn, cô chui đầu vào chăn, tự lừa mình dối người.

May mắn thay thế giới này không để cô phải đối diện với tình huống xấu hổ hơn.

Sáng ngày 6 tháng 10, Lâm Khuynh nghĩ như vậy khi cô gõ cửa nhà Kiều Ngộ.

Rất nhanh cô nghe thấy tiếng bước chân từ trong nhà, cửa bật mở, lộ ra khuôn mặt của Kiều Ngộ.

"Cậu tới rồi."

Kiều Ngộ trông cũng có chút mất tự nhiên, nhưng vẫn vui vẻ cười, đón Lâm Khuynh vào nhà. Sau khi làm tròn bổn phận của chủ nhà, cả hai cùng ngồi xuống ghế sofa trong phòng khách, trong phòng không còn âm thanh nào khác.

Hôm qua Kiều Ngộ chính là ở đây nghe điện thoại của cô, rồi sau đó ba mẹ cũng ở đây — à, không thể nghĩ tiếp được nữa.

"... Ừm, giống như mình đã nói trong nhóm, ba mẹ mình hôm nay có việc nên không ở nhà, cậu đừng lo lắng."

Nhìn thấy Lâm Khuynh đứng ngồi không yên, Kiều Ngộ đặt cốc nước lên bàn và nói, khẽ gật đầu để trấn an cô.

"Cậu tới sớm đấy, chắc mấy người kia còn phải một lúc nữa mới tới..." Vừa nói, màn hình điện thoại của Kiều Ngộ sáng lên, cô cầm lên xem, "Cậu xem này, Tòng Diệp nói cậu ấy vừa mới ra khỏi nhà."

Đúng vậy, hôm nay Lâm Khuynh đến nhà Kiều Ngộ không phải để học gia sư, mà là với danh nghĩa bạn bè — hoặc là trên mức bạn bè — đến để mừng sinh nhật Kiều Ngộ. Không thể phủ nhận, việc ba mẹ Kiều Ngộ không ở nhà hôm nay đúng là một sự cứu rỗi đối với cô.

Điều này đã được quyết định từ mấy ngày trước, vì ba mẹ Kiều không thể vắng mặt trong ngày này, nên họ áy náy đề xuất làm một bữa tiệc nhỏ cho Kiều Ngộ, trùng hợp với ý kiến của Tòng Diệp và những người bạn khác.

Vì vậy, mọi người hẹn nhau đến hôm nay, chỉ có Lâm Khuynh ở gần nên đến sớm hơn một chút.

Được rồi, có lẽ cô cũng có một chút tư tâm muốn gặp Kiều Ngộ sớm hơn, chỉ một chút thôi.

Thành thật đối diện với bản thân, Lâm Khuynh thở dài, trước tiên xin lỗi vì đã làm phiền Kiều Ngộ ngày hôm qua.

"Hôm qua thật xin lỗi, mình không nghĩ đến lúc đó cậu đang cùng ba mẹ..."

"Không, không cần xin lỗi vì chuyện này đâu, mình rất vui khi nhận được cuộc gọi của cậu."

Kiều Ngộ xua tay liên tục, sau một thoáng do dự, cô bổ sung thêm.

"... Ba mẹ mình cũng trông có vẻ rất vui."

Lâm Khuynh im lặng quay đi, không biết phải nói gì.

Thôi kệ đi, mọi người đều vui vẻ là được rồi, đúng không?

Cô chỉ có thể tự nhủ bản thân sa ngã như thế, thở dài, nhấc ly uống nước.

"Nè, đây là quà tặng cho cậu, chúc mừng sinh nhật."

Quyết định kết thúc chủ đề này, Lâm Khuynh lấy ra từ trong túi một vật thể hình chữ nhật được bọc kín, đưa cho Kiều Ngộ, lần thứ hai trong ngày nói lời chúc sinh nhật.

"Hả? Mình đã nói không cần tặng rồi mà." Kiều Ngộ kinh ngạc chớp chớp mắt, đưa tay nhận lấy. Ngay lập tức, cô gần như đánh rơi vì không ngờ đến trọng lượng của nó. "Nặng quá!"

Cô nhìn chăm chú vào vật trên tay, nhíu mày, dò hỏi Lâm Khuynh.

"...Mình có thể mở ra luôn không?"

"Được mà, cậu cứ tự nhiên."

Lâm Khuynh cố nhịn cười, thoải mái giơ tay ra hiệu cho cô mở ra.

Kiều Ngộ nhìn biểu cảm của cô, trong lòng đã đoán được vài phần, cô đặt món quà lên bàn, chấp nhận số phận mà tháo lớp bọc ra.

Trời ạ, bên trong là hai quyển sách tham khảo dày cộp, rực rỡ lấp lánh.

Kiều Ngộ ngay lập tức nhắm mắt lại, có cảm giác không muốn đối mặt.

"Mặc dù cậu nói không cần tặng, nhưng mình cảm thấy không thể đến tay không, nên mình đã cẩn thận chọn chúng... Thích chứ?"

Lâm Khuynh hiển nhiên đang vui vẻ vì phản ứng của cô, giọng điệu có phần trêu chọc vang lên từ bên cạnh, không chịu bỏ qua mà hỏi cảm tưởng của Kiều Ngộ. Cô cười khổ mở mắt, nhún vai.

"Thích."

Không có gì ngạc nhiên khi nó nặng như vậy. Nghĩ đến việc Lâm Khuynh phải vác nó từ nhà đến đây, hẳn là rất mệt, chắc phải giúp cô ấy mát-xa vai mới được.

Đang nghĩ như vậy thì thấy Lâm Khuynh bỗng đỏ mặt, ánh mắt mơ hồ tránh đi, không tự nhiên mà nói: "...Vậy à, cậu thích quà của mình là được rồi."

"......"

Câu nói nhấn mạnh vào bốn chữ "quà của mình" quá rõ ràng, Kiều Ngộ nheo mắt lại.

"Ừ, mình rất thích."

Đột nhiên có chút tâm trạng nghịch ngợm, Kiều Ngộ không ngại ngần ngồi xuống cạnh Lâm Khuynh, cười rất hiền lành, và như mong muốn, thấy Lâm Khuynh một lần nữa cứng đờ, ngay sau đó nhìn cô đầy căm tức, mặc dù ánh mắt đó không có chút sát thương nào cả.

Quả nhiên, Lâm Khuynh có phản ứng hơi quá mức với hai chữ "thích."

Kiều Ngộ nhướng mày, cảm thấy trong lòng có chút phức tạp không nói rõ được, chỉ theo bản năng tiến gần hơn đến trước mặt Lâm Khuynh.

"Có phải trước giờ mình nói quá ít không?"

Câu hỏi này chẳng đầu chẳng đuôi, nhưng cả hai đều hiểu ý nghĩa của nó. Lâm Khuynh hơi mím môi, dường như đang đấu tranh trong đầu không biết nên giả vờ ngốc nghếch hay thừa nhận, cuối cùng cô không thể chống cự, nhỏ giọng lẩm bẩm.

"...Không chỉ là ít nói, mình chỉ nghe cậu nói một lần thôi."

Ánh mắt cô ngập ngừng, như muốn nói gì đó nhưng lại thôi, khiến Kiều Ngộ đột nhiên cảm thấy áy náy: "Lúc đó vẫn là... Mình chủ động nói trước."

"......"

Trong đầu Kiều Ngộ như động cơ đang chạy nhanh, cẩn thận hồi tưởng lại ký ức hai năm trước. Nhưng trước khi cô kịp nhớ ra, thì hệ thống vốn im lặng khi cô và Lâm Khuynh ở cùng nhau lại lên tiếng: "Đúng vậy đó, ký chủ chỉ có lần đó nói thẳng thích cô ấy, thật là."

"Nhân tiện nói luôn, sau đó cậu còn nói thêm câu 'làm lại lần nữa được không'—"

"Những lời như thế này thì không cần nhắc lại! Mình tự nhớ rõ mà!"

Cảm giác xấu hổ lập tức bùng lên trong lòng, khuôn mặt Kiều Ngộ nhanh chóng đỏ bừng, cô vội vã tắt hệ thống lắm lời, liên tục hít sâu, rồi mới dám nhìn về phía Lâm Khuynh đang cắn môi đầy ảo não.

"Trước đây mình... Ừm, thật xin lỗi, đúng là mình nói quá ít."

Trước tiên phải thành thật xin lỗi. Kiều Ngộ cúi đầu, nghiêm túc suy nghĩ về hành động của mình.

"...Không sao đâu, dù sao những lời như vậy cũng không cần phải nói thường xuyên, cậu cứ coi như mình chưa nhắc đến chuyện này thì tốt rồi."

Lâm Khuynh trông có vẻ muốn kết thúc chủ đề này càng sớm càng tốt, trong lời nói còn có sự thúc giục, nhưng ký ức của Kiều Ngộ một khi đã mở ra thì không thể dừng lại, cô không thể ngăn bản thân hồi tưởng lại những lần trước.

Quả thật những lời như vậy rất khó nói một cách bình thường, nhưng Lâm Khuynh lại nói nhiều hơn cô không ít.

... Nói thẳng ra thì, hầu hết những lời đó đều được nói trong những lúc hai người tiếp xúc thân mật.

Khi đó, cảnh tượng thường là Lâm Khuynh nói ra những câu ngắn gọn trong khoảng cách gần, còn Kiều Ngộ thì vội vàng... Ừm, tiếp tục.

A, chỉ là hồi tưởng lại thôi cũng đủ khiến đầu óc cô nóng bừng.

Kiều Ngộ vội vàng ngừng hồi tưởng, cảm thấy bản thân khi đó thật giống một học sinh trung học đang yêu, kỳ cục.

Nhưng giờ ít nhất cô vẫn còn có thể bù đắp phần nào, cô hít một hơi thật sâu, nắm lấy tay Lâm Khuynh. Đối phương giật mình khi tay cô đặt lên, nhưng không rút tay ra, chỉ hơi ngả người ra sau, nhìn cô bằng ánh mắt khó có thể gọi là cảnh cáo.

"Cậu đừng nói lung tung, mình vừa mới nói cậu coi như mình không nhắc đến—"

"Phải nói chứ."

Lần này, Kiều Ngộ lại kiên trì đến lạ, khiến Lâm Khuynh bị ép nhìn thẳng vào ánh mắt của cô, nghe thấy giọng nói nghiêm túc hiếm thấy.

"Mình thích cậu."

Nhiệt độ quen thuộc dâng lên từ đáy lòng, Lâm Khuynh không cần gương cũng biết mặt mình đỏ thế nào. Cô định nói "Tự nhiên lại nói chuyện này làm gì" để phá bầu không khí, nhưng mở miệng lại không thể phát ra tiếng, mà Kiều Ngộ vẫn chưa dừng lại.

"Từ nhỏ đến lớn mình chỉ thích mỗi cậu, từ giờ đến tương lai cũng vậy."

"Từ hôm nay trở đi mình sẽ nói điều này mỗi ngày, để bù đắp cho những lần trước chưa nói."

Cô không phân biệt được đây là tin tốt hay tin xấu, Lâm Khuynh chỉ có thể ý thức rằng ánh mắt Kiều Ngộ thoáng dừng lại trên môi cô, làm cô bối rối không biết phải làm gì.

Phải làm gì bây giờ? Có thể làm gì đây?

Khi chiếc hộp Pandora đã mở ra, không thể nào đóng lại được nữa, Lâm Khuynh âm thầm nhắm mắt.

"Bang bang!"

"Mở cửa đi Kiều Ngộ! Mình biết cậu ở nhà!"

""......""

Không khí trong phòng lập tức đông cứng, tiếng đập cửa và tiếng gọi vui vẻ của Tòng Diệp vang lên. Lâm Khuynh không dám mở mắt, nghe thấy Kiều Ngộ nghiến răng, tức giận đứng dậy đi ra mở cửa, vài câu liền cãi nhau với Tòng Diệp.

... Thật sự giống như thế giới này đang cố ngăn cản họ vậy.

Nhưng mà nói sao nhỉ, lần này thật ra là lỗi của cả hai, biết rõ chút nữa sẽ có người đến, vậy mà vẫn để bản thân lún vào bầu không khí này.

Lâm Khuynh nghĩ như vậy, cố gắng bình tĩnh lại, mở mắt ra, tự quạt cho mình một chút, cố làm cho mặt trở lại nhiệt độ bình thường trước khi Tòng Diệp vào, nhưng ngọn lửa trong lòng vẫn đang âm ỉ cháy.

Hôm nay mọi người khác đều sẽ đến, cũng tốt, ít nhất sẽ không còn mất kiểm soát nữa.

... Có lẽ vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz