ZingTruyen.Xyz

Bhtt Edit Thuong Mang Truyen Ky Khuc Lac Vo Ngan

"Hoàng thượng đã phong đệ làm Phó đầu mục Ngục Ty Chúc, tham dự điều tra án kiện của Lăng đại nhân." Kim Hàn Khiếu từ bên hông xuất ra một khối kim lệnh, là căn cứ xác minh, hạ giọng: "Đồng thời, chuyện Kim Ngọc Điêu Long, Hoàng thượng chẳng biết nghe từ đâu, đã biết tên của Yến cô nương. Kế hoạch có vẻ hơi khó thực hiện!"

"Cái gì? Chuyện này phong toả nghiêm mật, sao Hoàng thượng lại biết được?" Liễu Tâm Tuyền nhíu mày, rơi vào trầm tư, Yến Phiêu Linh thấy thế, ngón tay nhẹ nhàng vuốt cằm, vòng vo đảo mắt, bĩu môi hỏi: "Như vậy, ý tứ của Hoàng thượng sắc phôi là?"

"Sắc phôi?" Kim Hàn Khiếu khó hiểu, trong lòng có chút nghi hoặc, nhưng cũng nói: "Ý tứ của Hoàng thượng, là gọi Yến cô nương vào cung yết kiến."

"Không được!" Liễu Tâm Tuyền ngăn cản, nam nhân kia làm sao cũng không có nửa điểm quan hệ với nàng, nhưng muốn cho Phiêu Linh tiến cung, trăm triệu không thể!

"Tam tỷ, lần này Hoàng thượng nhất định phải muốn Yến cô nương tiến cung." Kim Hàn Khiếu sâu kín nhìn Liễu Tâm Tuyền, mím môi nói: "Ý tứ của Vương gia, là tuân chỉ."

"Vì sao? Vương gia đều không phải..." Liễu Tâm Tuyền xám mặt, trong lòng không thể tin, tuy rằng Vương gia cùng Hoàng thượng bề ngoài sóng yên gió lặng, thế nhưng một ngày bại lộ dưới hoàng quyền, còn có thân tình gì đáng nói, sao hắn lại đồng ý đẩy Yến Phiêu Linh đi?

Chuyện Huyết Ngọc đã công bố thiên hạ, Vương gia và Hoàng thượng tranh nhau cướp giật, mà toàn bộ kế hoạch có thành công hay không, thì phải xem Yến Phiêu Linh nhân vật then chốt này, lúc này Hoàng thượng triệu kiến nàng, đó là Tư Mã Chiêu chi tâm*, rất rõ ràng!

*nguyên văn là "Tư Mã Chiêu chi tâm, lộ nhân giai tri", lòng của Tư Mã Chiêu, người đi đường đều biết. Tư Mã Chiêu chuyên quyền, định cướp ngôi của nhà Nguỵ, chuyện này ai ai cũng biết (nguồn: sstruyen.com)

"Nếu đã như vậy, ta đây đi hoàng cung." Yến Phiêu Linh híp mắt, cũng có dự định khác, ở một bên Liễu Tâm Tuyền nhíu mày, ngực tất nhiên là không muốn nàng đi, nhưng đây là mệnh lệnh của Hoàng thượng, ngay cả Vương gia đều vâng theo, nàng phải làm thế nào a? Kháng chỉ sao?

"Ý chỉ của Hoàng thượng, ta không thể vi phạm." Yến Phiêu Linh mím môi cười, đột nhiên ghé sát vào nàng, tại bên tai nàng thổi một hơi, nhẹ giọng nói: "Về phòng chờ ta, ta rất nhanh sẽ về."

Liễu Tâm Tuyền nao nao, gương mặt nổi lên một tia đỏ ửng, vừa muốn mở miệng nói cái gì đó, chỉ thấy Yến Phiêu Linh theo Kim Hàn Khiếu dần dần đi xa, tâm nhảy dựng, chạy nhanh ra cửa, nhưng chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng bọn họ rời đi, mâu quang tối sầm một chút, cắn môi, xoay người bay đi.

Hoàng cung, chính điện.

Cận Hạo Thiên lẳng lặng ngồi trên long ỷ, nhãn thần nhất mị, thâm ý đánh giá nữ tử áo đen đứng ngay trung ương, tóc đen nhu thuận, sáng bóng lượng lệ, khiến người ta có xung động muốn xoa, gương mặt tinh xảo tuyệt mỹ, mi tâm có một sự phong tình quyến rũ vô pháp che giấu, đuôi lông mày phi dương, nếu khoé môi cong lên, toàn bộ đường viền gò má sẽ biến thành thần thái cực kỳ ôn nhu, nhiếp hồn mị nhân, mà quanh thân nữ tử này cư nhiên tản ra lãnh ý nhàn nhạt, đem tất cả ý niệm tiếp cận nàng, cắt đứt ở bên ngoài.

Cận Hạo Thiên ngây người, không có gì ngoài một thân lãnh khí, chỉ nhìn khuôn mặt này thôi thì cũng đủ nhượng hắn nhiệt huyết sôi trào rồi, hơi thở dài, ở trên đời này lại có nữ nhân phong vận và lãnh ngạo cùng tồn tại, vì sao hắn ngôi vị cửu ngũ, hậu cung người đẹp vô số, lại không có phi tử nào có thể so sánh với, một Liễu Tâm Tuyền, một Yến Phiêu Linh, hai nữ nhân này đều là cực phẩm nhân gian, vì sao hắn không thể tả ủng hữu bão đâu?

Thần sắc Yến Phiêu Linh trầm xuống, nàng lại bất duyệt, thấy nhãn thần của Hoàng đế sắc phôi, nhãn thần nhộn nhạo thèm nhỏ dãi, giấu kín dục vọng, nàng miễn cưỡng khống chế tình tự, đành đè xuống tức giận trong lòng, chăm chú mím môi, mới nhịn xuống xung động muốn nôn ra.

"Hàn Khiếu, ngươi làm tốt lắm." Cận Hạo Thiên thu hồi ánh mắt, đứng dậy, chậm rãi đi xuống, vừa đi vừa cười: "Ngục Ty Chúc mấy người kia, ngươi có thể lĩnh trở về. Lăng Ngạo Thiên đã an nghỉ, trẫm mong muốn ngươi có thể kế tục hắn, trở thành..."

"Tuân chỉ!" Không đợi hắn nói xong, Kim Hàn Khiếu đột nhiên cắt đứt, nói tiếp: "Hoàng thượng đối Vương gia có ân, cả triều văn võ ai ai cũng biết. Thương Kiếm Thất Thương nhất định sẽ tận tâm tận lực, đền đáp triều đình, thuần phục Hoàng thượng!"

Nhãn thần Cận Hạo Thiên cất giấu thâm ý, khoé môi cong lên rõ ràng, cư nhiên không trách tội Kim Hàn Khiếu bất kính, ngược lại thoải mái nở nụ cười vài tiếng, nhẹ nói: "Được rồi, nếu Yến cô nương đã tới, ngươi lui ra đi."

"Vâng, thần xin cáo lui." Kim Hàn Khiếu khom lưng hành lễ, lui lại mấy bước đi ra ngoài, ngang qua cửa, thoáng nhìn, hai thị vệ cung kính đóng cửa điện lại.

Yến Phiêu Linh liếc nhìn cánh cửa đóng chặt, sa sầm mặt, trong lòng hiện lên dự cảm bất tường. "Mi phong tao nhã như thế, không nên nhăn nhó." Cận Hạo Thiên chẳng bao thuở đã đứng cạnh Yến Phiêu Linh, tỉ mỉ quan sát mỗi một biểu tình của nàng, khoé môi lộ ra tiếu ý thâm thuý.

Yến Phiêu Linh lơ đãng lùi về phía sau vài bước, tâm trạng bất duyệt, bản thân rơi vào trạng thái trầm tư sao, cư nhiên một điểm cũng không chú ý nam nhân này, hắn đi tới bên người, nàng còn không có phản ứng, điều này không tốt.

"Trẫm là mãnh thú và dòng nước lũ sao? Các ngươi đều phải ẩn úp trẫm?" Cận Hạo Thiên ngầm hạ mi, thần tình không thích, Liễu Tâm Tuyền là như vậy, Yến Phiêu Linh cũng là như vậy, thân phận Hoàng đế của hắn, đối với hai nữ tử này không có một chút hiệu quả, điểm này làm hắn rất không khoái trá!

"Hoàng thượng gọi dân nữ tới đây, không phải là vì nghiên cứu lông mi của thần đi?" Yến Phiêu Linh lạnh lùng, chi tiết này rơi vào mắt Cận Hạo Thiên, trong lòng kinh ngạc, biểu tình này, cực kỳ giống nữ tử áo xanh kia.

Chỉnh lý tư tự, Cận Hạo Thiên đột nhiên nghiêm túc, chắp tay động thân, nói: "Chuyện của Kim Ngọc Điêu Long, trẫm đã điều tra xong, cũng không phải do ngươi trộm. Ngươi là vô tội, không sai, chỉ có trẫm và Thương vương biết sự thật. Thương vương cho ngươi bao nhiêu chỗ tốt, trẫm cũng có thể cho ngươi, thậm chí còn nhiều hơn hắn. Về Huyết Ngọc, trẫm tình thế bắt buộc!"

"Hoá ra Hoàng thượng cũng giống như bọn nhân sĩ giang hồ, truy tìm Huyết Ngọc." Yến Phiêu Linh cười nhẹ, trong lòng phỉ nhổ, nhưng nét mặt vẫn bình thản, nói: "Hoàng thượng đã đả toạ, ủng giang sơn, sao còn để ý bảo tàng hư vô mờ mịt? Huống chi, chuyện này có khi không phải sự thật, chỉ là lời đồn đãi mà thôi."

"Mặc kệ là đồn đãi hay xác thực đều tốt. Huyết Ngọc, trẫm không tiếc tất cả đại giới cũng muốn cướp được." Cận Hạo Thiên mâu quanh lạnh lẽo, đảo mắt nhìn chằm chằm nàng, ẩn hàm thâm ý cười nói: "Yến cô nương tuyển trạch bang trợ Thương vương, hay là đầu nhập dưới trướng trẫm, chỉ cần so sánh lợi và hại giữa đôi bên a. Còn có một điểm, trẫm phát hiện Yến cô nương là một nữ tử rất đặc biệt. Giang hồ lùm cỏ không thích hợp nàng, có nghĩ đến một nơi quy túc không?"

"Quy túc?" Yến Phiêu Linh híp mắt nỉ non một tiếng, trong đầu xẹt qua một thân ảnh màu xanh, phát hiện Cận Hạo Thiên dần dần tới gần nàng, sâu kín cười, nhẹ giọng nói: "Hậu cung của trẫm còn cần mở rộng, Yến cô nương có thể lo lắng một chút, làm Yến phi của trẫm không?"

"Yến phi?" Yến Phiêu Linh bĩu môi rời xa hắn, trong lòng khinh bỉ tới cực điểm, nhưng cũng là khẳng định một điểm, tên Hoàng đế sắc phôi này, đời trước là một thái giám!

"Cơ hội chỉ có một lần, lựa chọn như thế nào, sẽ phải xem Yến cô nương." Cận Hạo Thiên thật sự không thèm để ý nàng cử động né tránh, hai tròng mắt lẳng lặng nhìn chằm chằm nàng, tiếp tục nói: "Thời gian không nhiều lắm, tối nay, phải quyết định. Nàng giúp trẫm trộm Huyết Ngọc, hay là giúp Thương vương. Nếu nàng tuyển trẫm, là tuyển hoàng quyền. Nếu nàng tuyển Thương vương, ngày mai nàng sẽ trở thành phi tử của trẫm. Đến lúc đó, Thương vương cũng sẽ không tín nhiệm nàng nữa, nàng là người của trẫm rồi. Nàng thông minh, hiểu được nên lựa chọn thế nào."

"Nói như vậy, thần chỉ có một con đường có thể đi?" Yến Phiêu Linh bĩu môi thở dài, trong lòng nhìn tên Hoàng đế này với cặp mắt khác xưa, hắn không chỉ có háo sắc, muốn nói ngoạn khởi âm mưu ngược lại cũng rất có tài, mâu quang tối sầm lại: "Thần có thể trở về nghĩ một chút không?"

"Nàng có thể suy nghĩ, nhưng không thể trở về." Cận Hạo Thiên đạm đạm nhất tiếu, ngón tay dài phủ phủ long bào vàng kim, mạn bất kinh tâm: "Trẫm cho nàng cả đêm suy nghĩ. Sáng sớm ngày mai, quyết định của nàng sẽ trực tiếp cải biến nhân sinh của nàng. Nàng tạm thời vào Long Vân Cung ở, nơi đó rất thưa thớt, không dễ dàng chọc người chú ý. Hy vọng nàng suy nghĩ cẩn trọng, không nên làm trẫm thất vọng."

"Ở nơi này?" Yến Phiêu Linh khiếp sợ nhìn hắn, vừa muốn nói, cửa đột nhiên mở, mấy trăm thị vệ đề đao đi đến, Cận Hạo Thiên thần sắc lạnh lùng, nhẹ nhàng phất tay, thì Phó thống lĩnh Lâm Nguyên lập tức tiến lên hai bước, đứng ở bên cạnh Yến Phiêu Linh, đưa tay làm tư thế mời, ngữ khí cung kính nói: "Long Vân Cung đã thu thập thoả đáng, Yến cô nương, mời."

Yến Phiêu Linh: "Tên Hoàng đế sắc phôi chết tiệt, ta muốn cắt tiểu đệ đệ của hắn!"

Liễu Tâm Tuyền *rút Thương Thanh Kiếm*

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz