ZingTruyen.Xyz

Bhtt Edit Thon Hoa Cung Nu Tu Tai

Ngày kế, Điền lão nhị đến rất sớm cày ruộng.

Tào Nga là một quả phụ trẻ, cũng không tiện đơn độc cùng Điền lão nhị tiếp xúc, Tạ Nhan liền để nàng ở nhà lo việc bếp núc, chính mình thì mời Ngu bà cùng ra ruộng chỉ rõ địa giới, xác nhận xong liền để mặc cho hắn cày. Chờ đến trưa Tào Nga nấu cơm xong, Tạ Nhan lại mang một phần ra đồng cho Điền lão nhị.

Điền lão nhị vốn là lão nông, làm việc chắc tay, cày ruộng cũng không có chuyện để lại đất nông bỏ đất sâu, nhìn từng luống lật đất lên gọn gàng. Ngu bà đứng bên cạnh, nhìn cảnh ấy không khỏi mắng Kỷ lão tam mấy câu. Nhiều năm cho thuê ruộng mà không cày bừa tử tế, cứ thế gieo trồng, đất đều bị hắn làm bạc màu, vụ mùa sao mà tốt nổi, vậy mà còn có mặt mũi đến cửa đòi giảm tô.

Trong thôn cũng nhờ vậy mà biết, hóa ra mảnh ruộng kia là mẹ con Tạ Nhan thuê lại, lại còn bỏ tiền mời người tới cày. Ai nấy đều cảm thấy khó hiểu, nên mấy ngày Điền lão nhị cày ruộng, cũng có không ít người đến xem náo nhiệt. Nghe nói Tạ Nhan bỏ ra 300 văn mời người giúp, thế là bàn tán đủ điều.

"Cẩm Nương mẹ con đúng là đầu óc có hố, đã có tiền mời người cày, chi bằng khỏi thuê ruộng của người khác, tự mình giữ lại mà làm."
"Không phải ruộng kia vốn dĩ là Kỷ lão tam trồng sao, sao giờ biến thành Tạ gia làm rồi?"

"Ngươi không biết à, hôm qua đại tỷ ta đến nhà Cẩm tỷ nhi, nghe nàng kể, rằng vợ chồng Kỷ lão tam thừa dịp danh tiếng Trang tú tài bị hao tổn, liền chạy tới giậu đổ bìm leo, đòi hạ tô, còn nói không giảm thì họ không thuê, đến lúc ấy cũng chẳng ai chịu làm cho nhà họ đâu. Thêm vào Ngu bà lại bệnh, họ đoán Trang tú tài thế nào cũng không dám cứng rắn. Ai ngờ Trang tú tài lại thẳng tay thu hồi ruộng, khiến vợ chồng hai người kia hoảng hốt, liên tục xin lỗi, mà nhà bên kia không thèm đáp, cuối cùng đành xám xịt cuốn gói trở về."

"Ra là vậy, cười chết người, đúng là ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo."

"Chỉ là... Trang tú tài kia ta nghĩ không thể chỉ nghe lời một nhà. Nói theo lý, Tạ Cẩm Nương bị liên lụy như vậy, hẳn phải cùng tú tài thành kẻ thù mới đúng. Nhưng hiện giờ hai nhà lại càng ngày càng thân, Cẩm tỷ nhi chẳng những thuê lại ruộng, mỗi lần lên phố còn cùng tú tài kề vai mà đi. Ta xem chuyện này e không như mọi người nghĩ đâu."

"Đúng đó, ta cũng thấy lạ. Cái chuyện khắc phu kia ép xuống đầu, đổi là ai cũng không nuốt nổi, vậy mà Trang tú tài chẳng những cho bọn họ ghi sổ mua đất, lúc phân gia lại đứng về phía Cẩm Nương, nay còn đem địa tô cho mẹ con nàng. Này, ta thật xem không hiểu."

"Ai, tư thục bây giờ không mở, nhà ta hai đứa nhỏ muốn đọc sách cũng chẳng biết gửi đi đâu. Trên trấn thì phí nhập học quá cao, mà đường đi mất hơn nửa canh giờ, dọc đường xe cộ người ngựa, cũng chẳng dám để chúng đi một mình, lỡ gặp bọn buôn người thì sao. Nhanh nhanh nghĩ cách mời Trang tú tài trở lại mở trường, ta còn tin được nhân phẩm nàng."

"Không thì nói với Lí Chính, bảo ông ta đi mời Trang tú tài về dạy học đi. Cứ thế này, sau này thôn ta không ai biết chữ, phải làm sao?"

"Dù sao nhà ta không có con, ta mặc kệ. Nhưng nếu ta là Trang tú tài, bị đối đãi như vậy, kiệu tám người khiêng đến mời ta cũng không về.

Nói nữa, nàng giờ chép sách cho hiệu sách, một ngày cũng mấy trăm văn, phí nhập học kia tính là gì, tội gì nhặt hạt mè mà vứt dưa hấu?"

"Ấy, cũng bởi vậy, ban đầu không nên nghe lời Tào gia với Phương gia, càng không không cho tụi nhỏ nghỉ học."

Người trong thôn mồm năm miệng mười bàn tán, nhìn Điền lão nhị đánh xe bò qua lại, chỉ chốc lát đã cày xong một khoảnh, không khỏi sinh lòng hâm mộ.

"Sau này trời càng lạnh, nhà ta ruộng còn chưa tới phiên, nếu bỏ ra 300 văn có thể cày được mười mẫu, ta cũng muốn mời. Ta phải nhanh đi nói với Điền lão nhị thôi..."

"Ai, Trương thẩm chờ ta với, ta cũng mời, ta xếp sau ngươi—"

Ở cuối thôn Thượng Diêm, tại Tào gia, căn thính đường bị cháy một nửa còn hở gió lùa vào. Ngoài Tào Hồng, vợ hắn Đậu thị và con cả Tào Hưng Ngũ đi trấn, trong nhà những người khác đều ở, quây quanh bàn cơm.

Tào lão thái vừa gắp thức ăn, vừa càm ràm: "Nhà người ta giờ đều xuống đồng rồi, nhà ta một khoảnh cũng chưa động. Ngũ ca nhi với lão nhị đi giết heo thì thôi, cơm nước xong, lão tam mang Thọ ca nhi với Nguyệt ca nhi ra đồng cày. Đào tỷ nhi với Liễu tỷ nhi cũng phải đi, Ngũ ca nhi tức phụ ở nhà coi con."

Lời vừa dứt, Tào Hưng Nguyệt mười hai tuổi bĩu môi, không vui nói: "Ta không đi. Mẹ ta nói, giờ nhà ta đều dựa vào cha ta với đại ca đi ông ngoại làm nghề giết heo kiếm tiền nuôi cả nhà. Muốn làm thì người khác làm, ta không làm."

Tào lão thái nghe xong, liền dùng đũa gõ mạnh đầu nó, hung hăng nói: "Cha ngươi có ba đứa con, đều không làm việc, chẳng lẽ để mỗi Thọ ca nhi với Đào tỷ nhi cày mười lăm mẫu đất đến bao giờ?"

"Trước kia lúc đại cô với Tạ Cẩm Nương còn ở, cũng chỉ hai người cày mà chẳng phải cũng xong sao!" Tào Hưng Nguyệt bướng bỉnh đáp lại.
"Ngươi đừng nhắc đến hai tiện nhân kia! Liễu tỷ nhi vừa mới nghe nói, hai tiện nhân đó hiện giờ thuê lại ruộng, sáng sớm đã mời người đến cày, ba ngày xong, mất 300 văn. Tiện nhân Tào Nga kia túi có tiền, tình nguyện mang đi hiếu kính người ngoài, lại không chịu đem về cho cha mẹ ruột dùng. Tách riêng rồi liền lười, chẳng thèm xuống đồng, thật coi mình là tiểu thiếu nãi nãi nhà giàu."

"Nãi, Tạ Cẩm Nương kia chỉ đi đào dược thảo, hái nấm, thế mà kiếm được từng ấy tiền. Không thì chúng ta cũng đi núi tìm dã vật đi, nãi nhìn nàng hơn một tháng đã có thể dựng nhà mới, ta thấy nhà ta người nhiều hơn, không chừng một ngày kiếm được mấy lượng bạc cũng nên."
Tào Tiểu Đào nhớ tới hôm kia giành được mảnh vải, nghĩ đến Tạ Cẩm Nương bây giờ có thể mặc được vải tốt như thế, mắt liền đỏ ngầu vì ghen.

"Ngươi chỉ biết ăn, chẳng có đầu óc, có nhận ra dã vật không, có biết nhặt không?"

Tào lão thái nói xong, cả bàn lại rơi vào trầm mặc. "Kia tiểu tiện nhân thật là tâm cơ sâu, có bản lĩnh như vậy mà giấu kín không cho người biết, tức chết ta!"

Nghĩ đến Tạ Nhan chỉ hơn một tháng đã có thể kiếm xuống vài lượng bạc, Tào lão thái không nhịn được đấm ngực giậm chân. Nếu không phải phân gia, để Tạ Cẩm Nương ngày ngày lên núi nhặt dã vật, một tháng năm lượng bạc, một năm chẳng mấy chốc cũng thành năm sáu chục lượng. Lúc trước nói muốn bán cho kỹ viện cũng mới tám lượng, so đi so lại, nặng nhẹ thế nào vừa nhìn đã rõ ràng.

Nghĩ đến đây, lửa giận lại dâng, bà ta hất mạnh chén cơm trong tay xuống bàn, rồi giơ chân đạp thẳng vào người lão tam Tào Bân đang cắm đầu ăn cơm bên cạnh, miệng mắng: "Đều là do ngươi cái đồ bại gia tử! Nếu không phải ngươi mở miệng đòi đem Đại Nga Tử một nhà bán vào kỹ viện, thì gà mái biết đẻ trứng kia sao có thể chạy thoát? Giờ ngươi nhìn xem, người ta mỗi ngày kiếm bao nhiêu tiền, còn khiến cả thôn đều chán ghét chúng ta."

Tào Bân vốn thân thể to lớn, bị một chân ấy dẫm xuống cũng chẳng thấy đau, Tào lão thái mắng thì mắng, hắn tai này lọt vào tai kia, như thể không nghe thấy, căn bản không thèm để ý.

"Nói ngươi đó, như kẻ điếc, cả ngày nằm lì trong nhà, chẳng chịu làm việc, đến giờ ăn thì ba chén đầy ụ, cơm trong kho đều bị ngươi ăn sạch. Đến bữa thì nôn nóng cắm đầu ăn, đến khi làm thì đùn đẩy, trong nhà Tào gia ta nuôi ra một đám phế vật như các ngươi để làm gì?"

Mắng hết người này đến người khác, nhưng mấy đứa cháu đều đã nghe quen tai, những lời chì chiết ấy chẳng còn lọt tai, không ai thèm đáp, chỉ cúi đầu húp cơm, mặt mày trơ ra như gỗ.

"Còn ngươi, Thọ ca nhi, đã gần hai mươi mà vợ cũng chưa có, lẽ nào thật định giống tam thúc ngươi cả đời làm quang côn*? Đào tỷ nhi, Liễu tỷ nhi hôn sự cũng phải để ý một chút, xem thôn nào có tỷ muội có thể đổi thì đổi, đến lúc đó gả qua gả lại, một đổi một cũng coi như xong chuyện. Bằng không thì đợi đến bao giờ?"

*"Quang côn" (光棍) là từ xưa chỉ người đàn ông cả đời không lấy được vợ, sống độc thân.

Nghe đến đây, Tào Tiểu Liễu – con gái Tào lão nhị và Đậu thị – liền bĩu môi phản bác: "Nãi, bây giờ thiếu tức phụ rõ ràng là tam thúc với đại đường ca, dựa vào gì bắt ta đi đổi? Muốn đổi thì để đường tỷ đi, mẹ ta nói rồi, đến lúc đó sẽ tìm cho ta một nhà tử tế."

Tào Tiểu Đào bị đường muội lôi ra bán đứng, trong lòng không khỏi uất ức. Nhưng nàng vốn là đứa bé mồ côi, cha chết từ khi còn chưa chào đời, mẹ sinh nàng xong cũng bỏ đi, trong nhà chẳng ai che chở. Khi còn có Tạ Cẩm Nương, Tào lão thái còn kiêng dè đôi chút, chú ý thường đổ dồn về phía nàng kia, nhưng nay Cẩm Nương không còn, mũi nhọn lập tức chuyển sang nàng. Vì cưới vợ cho đại ca và tam thúc, người đầu tiên phải hy sinh chắc chắn chính là nàng.

Hơn nữa, nếu thực sự đi đổi hôn, thì đổi về được nhà nào ra gì? Người ta chịu đem tỷ muội gả đi đổi tức phụ, chẳng lẽ là gia cảnh tốt đẹp? Đổi rồi cũng chẳng khác nào sa vào hố bùn như Tào gia bây giờ. Nghĩ vậy, trong mắt Tào Tiểu Đào lóe lên oán hận. Nếu cha nàng còn sống khỏe mạnh, mẹ nàng không bỏ đi, thì mấy đứa đường đệ đường muội này nào có tư cách mà chỉ trỏ lên đầu nàng? Cho dù có ngoại gia làm nghề giết heo, thì đã sao!

Lúc này, Tào lão hán vốn ngồi im không nói, mới ồm ồm cất tiếng: "Ồn cái gì mà ồn, ăn xong thì tất cả đều phải xuống ruộng."

Tức thì trên bàn vang lên một trận kêu ca oán thán.

Lại nghe Tào lão hán hướng về lão tam Tào Bân mà quát: "Ngươi cũng đi, ở trong cái nhà này một ngày thì phải xuống ruộng, không đi thì cút, đừng trở về nữa."

Tào Bân vẫn im lặng không đáp.

Cơm nước xong, sáu bảy người vác cuốc xẻng, ầm ầm kéo nhau ra đồng. Trận thế ấy đi trên đường, khiến người trong thôn đều ngoái nhìn, có kẻ còn giễu cợt: "Tào gia chư vị thiếu gia tiểu thư rốt cuộc cũng ra đồng lập công rồi!"

Nói xong, người bên cạnh nghe liền phá ra cười lớn.

Dân quê ai chẳng phải chân lấm tay bùn, chỉ có nhà Tào gia mấy năm nay cứng rắn đem hơn mười mẫu đất toàn giao cho mẹ con Tào Nga làm, còn con cháu trong nhà thì lười nhác nằm ngủ. Người ta vốn đã chướng mắt từ lâu, nay thấy cảnh này thì sao nhịn được không cười nhạo đôi câu.

Tào Tiểu Đào và Tào Tiểu Liễu còn biết đỏ mặt, cúi đầu vác cuốc, im thin thít. Nhưng Tào Hưng Nguyệt lại tưởng mọi người hô hào là khen hắn, liền vênh váo nói: "Bổn thiếu gia bất quá là đi thể nghiệm dân tình một chút, lát nữa sẽ trở về."

Lời vừa dứt, liền bị một cái tát của Tào lão hán giáng thẳng lên gáy. Hắn quay đầu, thấy người đánh mình chính là tổ phụ, lập tức cụp đuôi, mấy câu thô tục vừa dâng lên liền nuốt xuống, rụt cổ lầm lũi đi theo mọi người ra đồng.
————————————————————————————————————————————————————————————————————————
Tác giả có lời muốn nói:
Mọi người đều hỏi, tú tài rốt cuộc có biết công phu hay không. Tới hiện giờ mà nói, tác giả quân định vị cho nàng vẫn chỉ là... ngoài miệng công phu mà thôi.
Cảm tạ ở 2022-02-0220:39:57~2022-02-0318:26:23 trong lúc vì ta đầu ra bá vương phiếu hoặc tưới dinh dưỡng dịch tiểu thiên sứ nga ~
Cảm tạ đầu ra nước sâu ngư lôi tiểu thiên sứ: Úc phi, hoặc nhiều hoặc ít 1 cái;
Cảm tạ đầu ra hoa tiễn tiểu thiên sứ: littlekatez cái; hoặc nhiều hoặc ít 2 cái; quyện nghe mưa gió 1 cái;
Cảm tạ đầu ra địa lôi tiểu thiên sứ: Một chi bút chì 2 cái; dracule, tiểu nghị, cốc khê, vô địch đại trần ca, tiểu quả cam, người ngốc, mạo đến tiền, as~ileli, ice, tiêu heo 1 cái;
Cảm tạ tưới dinh dưỡng dịch tiểu thiên sứ: Cá mặn không nghĩ xoay người, cốc khê 10 bình; xuyên quần cộc đại thúc 6 bình;
canh ngọ 5 bình; băng nhận phía trên 3 bình; từ tâm không túng, trở về sơ tâm vưu tang, lấy cái tra danh, luôn là ngủ không đủ 2 bình; tiểu nghị, lão bạch, băng nguyên hồ ly, lạn cam một cái sọt 1 bình;
Phi thường cảm tạ đại gia đối ta duy trì, ta sẽ tiếp tục nỗ lực!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz