Bhtt Edit Thon Hoa Cung Nu Tu Tai
Trên đường trở về, Tạ Nhan quay sang nói với Trang Uyển: "Tú tài, ta nghĩ kỹ rồi, chờ quyển này viết xong, tiếp theo chúng ta viết một cái gọi là "Liên Thành Chuyện Xưa", được không?""Ngươi thấy tốt thì tất nhiên không thành vấn đề."Tạ Nhan nghĩ nghĩ, lại lắc đầu: "Thôi, 'Tân Thập Tứ Nương Truyền Kỳ' quyển hạ còn chưa viết xong, chờ ngươi hoàn thành lại nói, miễn cho đến lúc đó lẫn lộn."Nói xong, nàng nhấc giỏ tre trên lưng xuống, trong sọt đầy thịt cùng xương, còn có ít đồ lặt vặt mua về cho nhà, nặng trĩu.Quay đầu thấy Trang Uyển cũng đang tháo khiếp tử trên lưng xuống, không khỏi nghi hoặc hỏi: "Làm sao vậy?""Ngươi bỏ sọt xuống đi, ta gánh cho ngươi.""Không cần, trên người ngươi cũng không có mấy lạng thịt, nói không chừng còn không có ta sức lực lớn, ta tự mình gánh." Tạ Nhan không cần nghĩ đã từ chối."Ta vóc dáng cao, lại lớn hơn ngươi mấy tuổi, khí lực tự nhiên cũng tích cóp nhiều hơn, ngươi buông ra." Trang Uyển nói."Ta gánh được, ngươi nhìn một trận gió là đủ thổi bay, ta còn khỏe hơn ngươi nè."Hai người tranh chấp một hồi, Trang Uyển không phí miệng lưỡi với nàng, cứ nắm chặt giỏ tre không buông. Tạ Nhan đối diện ánh mắt điềm tĩnh của nàng, cuối cùng cũng chịu nhượng bộ.Hai người vừa đi đến đầu thôn, liền gặp một phụ nhân, Tạ Nhan nhận ra, chính là Nhị nương – muội muội của bà thím Phương Văn Bác bên Ngô Đồng thôn, gả về Lý gia thôn Thượng Diêm.Nhị nương kia hai mắt sáng quắc, gắt gao nhìn chằm chằm vào giỏ tre sau lưng hai người, tham lam dừng lại ở móng heo cùng thịt đỏ tươi trong sọt Trang Uyển.Tạ Nhan biết trong thôn người ta đều chú ý hành tung của mình, ánh mắt tò mò đã quen, nghĩ đến chuyện trước kia Phương gia từng đến gây sự, đối với phụ nhân trước mắt này lại càng không chút hảo cảm, chẳng buồn liếc lấy một cái, ưỡn ngực ngẩng cằm đi thẳng qua.Nhị nương thấy Tạ Nhan bộ dáng ngạo kiều này, tức đến ngứa răng mà chẳng làm gì được, chỉ có thể hung hăng phỉ nhổ bóng dáng hai người.Đến ngã ba, Tạ Nhan nói: "Hiện giờ mới trưa, ta trước đem đồ về nhà, rồi xuống ruộng tìm nương ta, Ngu bà bà chắc cũng đang cùng nương. Buổi tối nhớ đến nhà ta ăn cơm chung."Hai người đổi giỏ cho nhau, Tạ Nhan đi được mấy bước lại quay đầu: "Thoại bản cũng không cần gấp, làm việc nghỉ ngơi xen kẽ mới là kế lâu dài."Trang Uyển khẽ ừ, xem như đồng ý.Tạ Nhan về đến nhà, đem thịt mua về đặt vào bếp, giấy mực chuẩn bị làm thực nghiệm in dầu thì đặt ở thính đường.Nhà quê bình thường thính đường để bàn thờ cùng bài vị tổ tiên, dán gia phả, hoặc tiếp khách. Nhưng nhà các nàng chẳng có bài vị gì, ngày thường cũng chỉ có Ngu bà và Trang Uyển đến. Ngu bà thì cùng mẫu thân ngồi trong bếp hay sân viện nói chuyện, Trang Uyển thì phần lớn thời gian ở phòng viết chữ. Cái thính đường này bấy lâu chẳng dùng tới, Tạ Nhan liền tính biến thành "phòng thí nghiệm" của mình.Tào Nga mấy ngày nay đang làm cỏ xới đất ngoài ruộng cạn. Mảnh đất vốn trước đó cho nhà Kỷ lão tam thuê, cả nhà đó lười biếng, để cỏ mọc um tùm.Qua tiết xuân mới gieo trồng, Tào Nga tính nhân lúc này cuốc sạch cỏ, xới kỹ đất.Trong thôn đa phần đều dùng trâu để cày bừa, Tạ gia không có trâu, chỉ có thể tự làm thủ công, dùng xẻng sắt xắn đất lật lên từng mảng. Vài mẫu đất như vậy, cũng coi như công trình không nhỏ.Trước đây Kỷ lão tam chỉ dùng cuốc qua loa, chẳng chịu cày bừa, đất không được xới kỹ, dễ chai cứng, dưỡng chất không đều, lúa hoa mọc cũng so le chẳng đồng đều.Tạ Nhan ở nhà trước tiên nấu bình trà nóng, hấp lại bánh bao, rồi mới mang đồ ra đồng.Quả nhiên từ xa đã thấy Ngu bà ngồi bên bờ ruộng nói chuyện với mẫu thân, Tào Nga cầm xẻng lom khom xới đất.Tạ Nguyên Cốc thì dẫn mấy con cún nhỏ chạy nhảy trên ruộng, vui vẻ vô cùng. Thấy tỷ tỷ, liền chạy ùa đến, mấy con Đại Mao, Nhị Mao, Tam Mao cũng lon ton đuổi theo phía sau.Tạ Nhan đưa bánh bao cho đệ đệ: "Cầm đi, chia cho Ngu bà bà và nương."Tạ Nguyên Cốc ôm bánh bao, hí hửng chạy đi chia.Ngu bà vẫn cảm thấy nhà các nàng sống khổ, mua cái bánh bao cũng tốn mấy văn tiền, sao nỡ chiếm tiện nghi, liền xua tay không ăn.
Chờ Tạ Nhan đến gần, cười nói: "Bà bà, ngài cứ yên tâm ăn đi. Lúc trước không phải con nói cùng ngài và nương sao, gần đây ta với tú tài cùng nhau viết thoại bản, hôm nay mang đi bán, đoán xem được bao nhiêu tiền?"Ngu bà còn chưa kịp nói, Tào Nga đã chen vào: "Ngươi con bé này, bản thân còn chưa viết được chữ, thoại bản đều là tú tài viết, ngươi có giúp được cái gì, chỗ nào gọi là cùng nhau?"Tạ Nhan lập tức làm nũng: "Nương, nương đừng xem thường người. Câu chuyện vốn là do con nghĩ, tú tài chỉ sửa từ ngữ, viết thành văn, sau đó còn nhờ nương đóng thành sách nữa. Đây rõ ràng là hai chúng con hợp lực."Thoại bản sau này sẽ càng làm nhiều, hai nhà sớm muộn cũng biết, Tạ Nhan cũng không định giấu."Ngươi cái đầu nhỏ này nghĩ ra được cái gì hay, đừng chiếm tiện nghi của tú tài."Ngu bà nghe vậy vội cười xoa dịu: "Đại Nga Tử, chuyện của bọn nhỏ cứ để chúng tự quyết, ta chẳng xen vào."Tạ Nhan nghe câu này, lại càng thêm mến lão thái thái này vài phần. Người làm trưởng bối tốt chính là không tùy tiện can thiệp con cháu. Nàng liền quay sang mẫu thân nói: "Nương coi con hư thế nào cũng được, nhưng tuyệt đối không làm chuyện chiếm tiện nghi của tú tài."Tào Nga hừ một tiếng, trừng mắt: "Nương chẳng qua sợ ngươi không hiểu chuyện thôi."Ngu bà vội hòa giải: "Tiểu Cẩm nhi, ngươi còn chưa nói cho chúng ta biết, hôm nay bán được bao nhiêu tiền?"Tạ Nhan giơ năm ngón tay, làm động tác."Năm mươi văn?"Thấy Tạ Nhan ánh mắt khinh thường, Tào Nga vội sửa lời: "Năm trăm văn? Trời, thật nhiều thế sao? Cái này so với nhặt dược liệu còn kiếm nhiều hơn."Nhìn thấy Tạ Nhan lại lắc đầu.Ngu bà cẩn thận suy đoán: "Uyển nhi một ngày chép sách cũng được chừng trăm văn, lần này hai đứa thần thần bí bí làm thoại bản, coi như mất bốn năm ngày, nghe Tiểu Cẩm nhi nói năm trăm văn thì không đúng —— chẳng lẽ thật sự có đến năm lượng?"Ngu bà vừa nói ra, chính mình cũng bị dọa, vội vỗ ngực sợ đến tê cả đầu lưỡi, càng khỏi nói đến Tào Nga đứng bên cạnh.Lúc này Tạ Nhan mới thong thả vạch trần đáp án: "Thoại bản này tổng cộng ba quyển, hôm nay bán chính là quyển đầu, giá ba lượng. Lại thu được tiền đặt cọc của hai quyển sau, cho nên hôm nay tổng cộng năm lượng. Chúng ta giữ lại một lượng mua giấy bút và mấy thứ chi phí khác, còn lại thì chia nửa."Ngu bà xoa xoa trái tim nhỏ, nói: "Đại Nga Tử, hai đứa nhỏ này thật có tiền đồ, cái bánh bao này ta phải mở bụng mà ăn."Tạ Nhan nhận lấy cái xẻng trong tay mẫu thân, để bà nghỉ ngơi một lát, chính mình khom lưng bắt đầu xới đất. Nhưng Tào Nga nào chịu ngồi, lại ngồi xổm một bên rút cỏ.Giờ đây ngày tháng đã có hi vọng, hàng mày vốn cau chặt cũng dần dần giãn ra. Chỉ mấy ngày mà như thay đổi cả con người. Lại thêm Ngu bà ngày ngày bầu bạn nói chuyện, cả đời này Tào Nga cũng chưa từng có ai chịu cùng bà trò chuyện lâu như vậy, ngay cả khi còn sống Tạ Vinh Sinh cũng không."Nương, lần sau con đi trấn trên sẽ mua cho nương chút dầu gội với nhuận da cao, bao đảm chỉ cần thoa lên là trẻ ra năm sáu tuổi."*"Nhuận da cao" (润肤膏 / 潤膚膏): chính là một loại cao/thuốc mỡ bôi ngoài da, có công dụng làm mềm da, giữ ẩm, dưỡng da, chống nứt nẻ hoặc trị khô ráp.Tào Nga trừng nàng một cái: "Ngần ấy tuổi rồi còn bày vẽ làm gì."Ngu bà cười nói: "Đại Nga Tử ngươi đã một phen tuổi thì ta đây tính là cái gì lão bà tử? Nghe Tiểu Cẩm nhi đi, trang điểm một chút, sau này ngày tháng còn dài, chẳng phải vì cho người ta nhìn, mà chính mình soi gương cũng thấy thư thái."Tạ Nhan liên tục gật đầu: "Ngu bà bà sống là thông suốt nhất."Ngu bà thở dài: "Sống lâu rồi, thấy nhiều, còn cái gì để chấp nhặt? Buồn cũng một ngày, vui cũng một ngày, lo lắng cũng vô ích thôi."Đang nói, xa xa thấy một bóng người dần dần đến gần, bà nheo mắt lại: "Tiểu Cẩm nhi, kia chẳng phải là Uyển nhi nhà ta sao? Con bé này ngày thường đóng cửa không ra khỏi nhà, hôm nay sao lại ra ruộng?"Tạ Nhan nhìn kỹ, quả nhiên là Trang Uyển, liền cười: "Con với tú tài hợp tác viết thoại bản, nếu làm ổn định thì cũng coi như không trở ngại gì. Nhưng việc này là lâu dài, cả ngày nhốt trong nhà chép viết, dễ mệt đầu mà thân thể cũng buồn bã, cho nên con khuyên nàng ra ngoài một chút. Không ngờ cái hũ nút này cũng chịu nghe, thật là khó được —— Ngu bà bà ở nhà cũng nên khuyên tú tài nhiều ra ngoài đi một chút."Ngu bà cười: "Ta thường nói với nó, nhưng nó chỉ miệng dạ một tiếng, trừ lúc đi tư thục, còn lại thì đều ở trong phòng, hôm nay mà chịu ra ngoài, thật đúng là mặt trời mọc từ hướng Tây."Trang Uyển không đi thẳng đến chỗ các nàng, mà vòng theo bờ ruộng một vòng lớn, đi đi dừng dừng, từ xa nhìn dáng áo trắng phong tư trác tuyệt, nhưng lại mang dáng vẻ giống như lão cán bộ tuần tra.Mãi đến khi mấy con chó con đang chơi với Tạ Nguyên Cốc nhìn thấy chủ nhân, gâu gâu gâu mà chạy đến, Trang Uyển mới ngồi xổm xuống, bế lấy con Tam Mao nhỏ nhất, rồi mới chậm rãi đi về phía các nàng.Mỹ nhân ôm chó con, cảnh tượng ấy khiến ngay cả Tạ Nhan đang xới đất cũng nhịn không được ngừng tay, ngẩng đầu nhìn.Quần áo vẫn một màu thanh đạm, người nàng cao gầy, thiên về mảnh mai, cho dù mặc thêm xiêm y dày cũng toát ra một cỗ khí chất phiêu dật. Đi trên con đường nhỏ đan xen trong ruộng, sau lưng là dãy núi xanh thẫm kéo dài, dung nhan và cảnh sắc hòa thành một thể, như một bức thủy mặc màu xanh lục."Tú tài tỷ tỷ ——"Tạ Nguyên Cốc nhìn thấy Trang Uyển, hưng phấn gọi to.Trẻ con đặc biệt thích chốn đồng không mông quạnh, nay lại có mấy con chó nhỏ bầu bạn, niềm vui thơ ngây mấy năm qua thiếu hụt lập tức tìm lại được. Bên người lại không còn đám biểu ca biểu tỷ chán ghét bên Tào gia, chỉ có mẫu thân thương yêu, lão thái thái hiền từ, thêm cả mấy vị tỷ tỷ xinh đẹp giỏi giang, thử hỏi làm sao nó không nhảy nhót vui mừng?Trang Uyển khẽ "ừ" một tiếng, đi đến bên hắn, đặt Tam Mao vào lòng Tạ Nguyên Cốc, lại đưa tay xoa đầu, rồi mới hướng về phía Ngu bà đi tới."Uyển nhi, hôm nay là thấy ngồi trong phòng đến buồn chán sao?"Trang Uyển vốn ít khi ra ngoài, nay chịu bước ra, Ngu bà tuy vui mừng nhưng vẫn lo nàng gần đây vất vả, sợ thân thể không chịu nổi.
"Không buồn, chẳng qua muốn làm việc nghỉ ngơi kết hợp thôi." Trang Uyển đáp, ánh mắt hữu ý vô tình đảo qua phía Tạ Nhan.Tạ Nhan cúi đầu cười khẽ: Tú tài này, thật đúng là ngạo kiều."Ra ngoài giải sầu thôi thì chưa đủ, còn phải vận động một chút, miễn cho xương cốt rỉ sét."Nói xong, nàng đem xẻng trong tay đưa tới trước mặt Trang Uyển: "Ngươi thử đi, chờ cày xong mảnh này, đêm nay đảm bảo ngủ say như chết."Trang Uyển mặt không biểu tình: "Ta buổi tối vốn ngủ rất ngon."Mặc dù miệng nói thế, nàng vẫn đưa tay nhận lấy xẻng, đi đến bên Tạ Nhan, nhẹ nhàng đẩy nàng sang một bên. Rồi đem xẻng cắm xuống đất, chân dài giẫm lên, hơi dùng sức, lưỡi xẻng liền cắm trọn vào đất. Hai tay nàng nắm chắc, cánh tay dùng chút lực, đất lập tức lật lên, hiện ra tầng đất đen màu mỡ.Toàn bộ động tác liền mạch như nước chảy mây trôi, không chỉ chuẩn xác mà còn mang theo phong tư cảnh đẹp, ý vị vô cùng.Tạ Nhan nhìn nữ nhân trước mắt, ngây người há hốc mồm. Nàng còn chưa kịp phân rõ cái lời đồn tú tài tay chân vụng về, ngũ cốc không nhận ra thế nào lại có thể xắn tay làm việc nhà nông không hề kém mình nửa phần."Con bướm sắp bay cả vào trong miệng ngươi rồi."Bên tai truyền đến thanh âm thanh nhã thường ngày của Trang Uyển.Tạ Nhan vội vàng ngậm miệng lại, chính mình lại bị bắt gặp cảnh nhìn mỹ nhân xới đất đến xuất thần, trong lòng có chút thẹn quá hóa giận, hừ nói: "Ai thèm nhìn ngươi."Vừa nói xong, liền ý thức được chính mình nói lỡ, mà nữ nhân trước mặt, trên gương mặt vốn thản nhiên lại không biết từ khi nào nổi lên một tia cười như có như không. Tạ Nhan lập tức hiểu, người này rõ ràng cố ý bắt được điểm yếu của nàng để chọc cười, bèn hừ một tiếng: "Nếu ngươi đã làm việc nhà nông tốt như vậy, vậy thì ngươi phụ trách xới xong cả mảnh này đi."Trang Uyển không đáp, chỉ nắm chặt chuôi xẻng trong tay, dùng sức đem lưỡi xẻng phía trước cắm sâu xuống đất.Một bên Tào Nga vội nói: "Ngươi đứa nhỏ này, làm sao có thể để Uyển nhi, đường đường một người đọc sách, đi làm chuyện này? Nếu ngươi lười thì về nhà nghỉ đi, nương xới một lát liền xong."Còn chưa đợi Tạ Nhan mở miệng, thanh âm của Trang Uyển đã vang lên: "Nga thẩm, không sao. Ta mấy hôm nay vẫn luôn ngồi bên bàn chép sách, xương cốt bả vai lưng đều sắp cứng hết rồi, ngẫu nhiên động một chút cũng tốt cho thân thể."Tạ Nhan lập tức tiếp lời: "Đúng vậy đó, thường dùng thì sáng loáng, không dùng thì đầu óc cũng rỉ sét."Tào Nga bị hai đứa nhỏ nhất ngôn nhất ngữ nói đến á khẩu, đành phải ngậm miệng tiếp tục ngồi xổm nhổ cỏ. Ngu bà ngồi bên bờ ruộng lại cười ha ha: "Nhìn mấy đứa làm việc khí thế như vậy, khiến ta đây cũng muốn xuống đất góp tay.""Cái đó sao được, người trẻ tuổi có sức thì để chúng làm, ngài đều tuổi này rồi, nên hưởng phúc thì hưởng phúc, cần gì tự vất vả?""Con cháu có phúc của con cháu, ta cũng quản không được nhiều, bất quá Tiểu Cẩm nhi nhìn ra đúng là có tiền đồ. Đại Nga Tử, về sau ngươi cũng thật có phúc."Tào Nga nghe vậy, ngừng tay, nhìn Tạ Nhan đang chỉ trỏ bên cạnh Trang Uyển, thở dài: "Cũng là ta không biết phấn đấu, làm hại hai đứa nhỏ cùng ta chịu liên lụy. Cẩm nhi bây giờ mới phải gánh vác cái nhà này, nói đến cùng vẫn là ta thật có lỗi với nó."Ngu bà thấy bà lại đỏ mắt, vội khuyên: "Ngày tháng bây giờ đã có đường, còn nhớ những chuyện trước kia làm gì."Đúng lúc này, thanh âm Tạ Nhan từ trong ruộng truyền đến: "Ngu bà bà, hôm nay cùng tú tài về thì mua chút thịt ngon, tối nay đến nhà ta ăn cơm.""Được a, lại để ngươi vất vả rồi, lão bà tử ta cũng không khách khí.""Khách khí gì, tiền này đều là ta cùng tú tài cùng nhau kiếm, ai cũng không chiếm tiện nghi của ai. Bất quá nhà ta rau mầm còn chưa mọc, phải sang vườn nhà của ngài hái ít đồ ăn, cái này tiện nghi thì ta không khách khí đâu.""Bà bà cũng nói nương ngươi mấy vòng rồi, rau trong vườn cứ việc lấy. Ta đầu năm gieo một vườn đầy, ngày thường chỉ ta với Uyển nhi ăn, đâu hết được. Đại bá nàng thỉnh thoảng về cũng rút một ít mang vào thành, còn lại rau già ta đều hái băm cho gà. Ngươi muốn ăn cứ lấy, đừng khách khí với bà bà."Tạ Nhan cười hì hì: "Vậy ta liền yên tâm đi hái."Mấy người vừa làm việc vừa trò chuyện, Tạ Nhan nhìn trời không còn sớm, bèn đứng lên nói: "Giờ này, ta về nấu cơm trước, mọi người về là có cơm ăn nóng hổi."Nguyên thân lúc nhỏ theo bên Tào Nga, ít nhiều cũng biết nấu chút cơm, chỉ là sau khi bị đưa về Tào gia thì hầu như không chạm vào bếp núc nữa. Nhưng Tạ Nhan để sau này có danh chính ngôn thuận, bèn thỉnh thoảng học hỏi cầm muỗng. Mấy hôm nay mẫu thân nấu cơm, nàng liền luôn đứng cạnh xem, còn nói hồi trước lúc đưa nấm cho tửu lâu Cát Tường, Liêu tam thúc trong bếp cũng truyền cho nàng vài chiêu nấu nướng. Bởi vậy Tào Nga hiện giờ cũng không còn nghi ngờ trù nghệ của nàng nữa.Chỉ là khi Tạ Nhan vừa xoay người đi về nhà, Trang Uyển đang xới đất liền ngừng động tác, cắm xẻng xuống đất, vỗ bụi trên tay, hướng Ngu bà cùng Tào Nga nói: "Nãi, thẩm, ta cũng về đây."Nói xong liền nhanh chân đi về phía Tạ Nhan.Tạ Nhan nghe phía sau có tiếng bước chân, quay đầu lại, khó hiểu hỏi: "Ngươi không phải còn muốn rèn luyện thân thể sao, sao lúc này lại về rồi?""Ta phải về viết thoại bản."Tạ Nhan trong lòng cảm khái, nữ nhân này đúng thật là khi thì gió khi thì mưa. Nàng "nga" một tiếng, xoay người tiếp tục đi, chỉ là đi một đoạn, phía sau bước chân vẫn cứ bám sát theo."Tú tài, không phải ngươi muốn về viết thoại bản sao, sao còn theo ta?""Ta đến nhà ngươi viết.""......"Tạ Nhan lập tức cạn lời. Bất quá cũng chẳng sao, mấy ngày nay Trang Uyển vẫn thường đến nhà nàng viết, bên này cũng sẵn có giấy bút, nàng thích chỗ nào thì cứ chỗ đó. Vì thế liền nói: "Vậy ngươi cầm chìa khóa đi trước, ta còn muốn vào vườn ngươi hái ít rau.""Ta cùng ngươi cùng đi."Tạ Nhan ngạc nhiên nhìn nàng, chỉ cảm thấy hôm nay Trang Uyển có chút...... dính người?
—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-
Tác giả có lời muốn nói:
Trang Uyển: "Miệng há to như vậy, con bướm sắp bay vào rồi."
Tạ Nhan: "Không, là lòng ta có con bướm muốn bay ra." (cười hí hí)
Chờ Tạ Nhan đến gần, cười nói: "Bà bà, ngài cứ yên tâm ăn đi. Lúc trước không phải con nói cùng ngài và nương sao, gần đây ta với tú tài cùng nhau viết thoại bản, hôm nay mang đi bán, đoán xem được bao nhiêu tiền?"Ngu bà còn chưa kịp nói, Tào Nga đã chen vào: "Ngươi con bé này, bản thân còn chưa viết được chữ, thoại bản đều là tú tài viết, ngươi có giúp được cái gì, chỗ nào gọi là cùng nhau?"Tạ Nhan lập tức làm nũng: "Nương, nương đừng xem thường người. Câu chuyện vốn là do con nghĩ, tú tài chỉ sửa từ ngữ, viết thành văn, sau đó còn nhờ nương đóng thành sách nữa. Đây rõ ràng là hai chúng con hợp lực."Thoại bản sau này sẽ càng làm nhiều, hai nhà sớm muộn cũng biết, Tạ Nhan cũng không định giấu."Ngươi cái đầu nhỏ này nghĩ ra được cái gì hay, đừng chiếm tiện nghi của tú tài."Ngu bà nghe vậy vội cười xoa dịu: "Đại Nga Tử, chuyện của bọn nhỏ cứ để chúng tự quyết, ta chẳng xen vào."Tạ Nhan nghe câu này, lại càng thêm mến lão thái thái này vài phần. Người làm trưởng bối tốt chính là không tùy tiện can thiệp con cháu. Nàng liền quay sang mẫu thân nói: "Nương coi con hư thế nào cũng được, nhưng tuyệt đối không làm chuyện chiếm tiện nghi của tú tài."Tào Nga hừ một tiếng, trừng mắt: "Nương chẳng qua sợ ngươi không hiểu chuyện thôi."Ngu bà vội hòa giải: "Tiểu Cẩm nhi, ngươi còn chưa nói cho chúng ta biết, hôm nay bán được bao nhiêu tiền?"Tạ Nhan giơ năm ngón tay, làm động tác."Năm mươi văn?"Thấy Tạ Nhan ánh mắt khinh thường, Tào Nga vội sửa lời: "Năm trăm văn? Trời, thật nhiều thế sao? Cái này so với nhặt dược liệu còn kiếm nhiều hơn."Nhìn thấy Tạ Nhan lại lắc đầu.Ngu bà cẩn thận suy đoán: "Uyển nhi một ngày chép sách cũng được chừng trăm văn, lần này hai đứa thần thần bí bí làm thoại bản, coi như mất bốn năm ngày, nghe Tiểu Cẩm nhi nói năm trăm văn thì không đúng —— chẳng lẽ thật sự có đến năm lượng?"Ngu bà vừa nói ra, chính mình cũng bị dọa, vội vỗ ngực sợ đến tê cả đầu lưỡi, càng khỏi nói đến Tào Nga đứng bên cạnh.Lúc này Tạ Nhan mới thong thả vạch trần đáp án: "Thoại bản này tổng cộng ba quyển, hôm nay bán chính là quyển đầu, giá ba lượng. Lại thu được tiền đặt cọc của hai quyển sau, cho nên hôm nay tổng cộng năm lượng. Chúng ta giữ lại một lượng mua giấy bút và mấy thứ chi phí khác, còn lại thì chia nửa."Ngu bà xoa xoa trái tim nhỏ, nói: "Đại Nga Tử, hai đứa nhỏ này thật có tiền đồ, cái bánh bao này ta phải mở bụng mà ăn."Tạ Nhan nhận lấy cái xẻng trong tay mẫu thân, để bà nghỉ ngơi một lát, chính mình khom lưng bắt đầu xới đất. Nhưng Tào Nga nào chịu ngồi, lại ngồi xổm một bên rút cỏ.Giờ đây ngày tháng đã có hi vọng, hàng mày vốn cau chặt cũng dần dần giãn ra. Chỉ mấy ngày mà như thay đổi cả con người. Lại thêm Ngu bà ngày ngày bầu bạn nói chuyện, cả đời này Tào Nga cũng chưa từng có ai chịu cùng bà trò chuyện lâu như vậy, ngay cả khi còn sống Tạ Vinh Sinh cũng không."Nương, lần sau con đi trấn trên sẽ mua cho nương chút dầu gội với nhuận da cao, bao đảm chỉ cần thoa lên là trẻ ra năm sáu tuổi."*"Nhuận da cao" (润肤膏 / 潤膚膏): chính là một loại cao/thuốc mỡ bôi ngoài da, có công dụng làm mềm da, giữ ẩm, dưỡng da, chống nứt nẻ hoặc trị khô ráp.Tào Nga trừng nàng một cái: "Ngần ấy tuổi rồi còn bày vẽ làm gì."Ngu bà cười nói: "Đại Nga Tử ngươi đã một phen tuổi thì ta đây tính là cái gì lão bà tử? Nghe Tiểu Cẩm nhi đi, trang điểm một chút, sau này ngày tháng còn dài, chẳng phải vì cho người ta nhìn, mà chính mình soi gương cũng thấy thư thái."Tạ Nhan liên tục gật đầu: "Ngu bà bà sống là thông suốt nhất."Ngu bà thở dài: "Sống lâu rồi, thấy nhiều, còn cái gì để chấp nhặt? Buồn cũng một ngày, vui cũng một ngày, lo lắng cũng vô ích thôi."Đang nói, xa xa thấy một bóng người dần dần đến gần, bà nheo mắt lại: "Tiểu Cẩm nhi, kia chẳng phải là Uyển nhi nhà ta sao? Con bé này ngày thường đóng cửa không ra khỏi nhà, hôm nay sao lại ra ruộng?"Tạ Nhan nhìn kỹ, quả nhiên là Trang Uyển, liền cười: "Con với tú tài hợp tác viết thoại bản, nếu làm ổn định thì cũng coi như không trở ngại gì. Nhưng việc này là lâu dài, cả ngày nhốt trong nhà chép viết, dễ mệt đầu mà thân thể cũng buồn bã, cho nên con khuyên nàng ra ngoài một chút. Không ngờ cái hũ nút này cũng chịu nghe, thật là khó được —— Ngu bà bà ở nhà cũng nên khuyên tú tài nhiều ra ngoài đi một chút."Ngu bà cười: "Ta thường nói với nó, nhưng nó chỉ miệng dạ một tiếng, trừ lúc đi tư thục, còn lại thì đều ở trong phòng, hôm nay mà chịu ra ngoài, thật đúng là mặt trời mọc từ hướng Tây."Trang Uyển không đi thẳng đến chỗ các nàng, mà vòng theo bờ ruộng một vòng lớn, đi đi dừng dừng, từ xa nhìn dáng áo trắng phong tư trác tuyệt, nhưng lại mang dáng vẻ giống như lão cán bộ tuần tra.Mãi đến khi mấy con chó con đang chơi với Tạ Nguyên Cốc nhìn thấy chủ nhân, gâu gâu gâu mà chạy đến, Trang Uyển mới ngồi xổm xuống, bế lấy con Tam Mao nhỏ nhất, rồi mới chậm rãi đi về phía các nàng.Mỹ nhân ôm chó con, cảnh tượng ấy khiến ngay cả Tạ Nhan đang xới đất cũng nhịn không được ngừng tay, ngẩng đầu nhìn.Quần áo vẫn một màu thanh đạm, người nàng cao gầy, thiên về mảnh mai, cho dù mặc thêm xiêm y dày cũng toát ra một cỗ khí chất phiêu dật. Đi trên con đường nhỏ đan xen trong ruộng, sau lưng là dãy núi xanh thẫm kéo dài, dung nhan và cảnh sắc hòa thành một thể, như một bức thủy mặc màu xanh lục."Tú tài tỷ tỷ ——"Tạ Nguyên Cốc nhìn thấy Trang Uyển, hưng phấn gọi to.Trẻ con đặc biệt thích chốn đồng không mông quạnh, nay lại có mấy con chó nhỏ bầu bạn, niềm vui thơ ngây mấy năm qua thiếu hụt lập tức tìm lại được. Bên người lại không còn đám biểu ca biểu tỷ chán ghét bên Tào gia, chỉ có mẫu thân thương yêu, lão thái thái hiền từ, thêm cả mấy vị tỷ tỷ xinh đẹp giỏi giang, thử hỏi làm sao nó không nhảy nhót vui mừng?Trang Uyển khẽ "ừ" một tiếng, đi đến bên hắn, đặt Tam Mao vào lòng Tạ Nguyên Cốc, lại đưa tay xoa đầu, rồi mới hướng về phía Ngu bà đi tới."Uyển nhi, hôm nay là thấy ngồi trong phòng đến buồn chán sao?"Trang Uyển vốn ít khi ra ngoài, nay chịu bước ra, Ngu bà tuy vui mừng nhưng vẫn lo nàng gần đây vất vả, sợ thân thể không chịu nổi.
"Không buồn, chẳng qua muốn làm việc nghỉ ngơi kết hợp thôi." Trang Uyển đáp, ánh mắt hữu ý vô tình đảo qua phía Tạ Nhan.Tạ Nhan cúi đầu cười khẽ: Tú tài này, thật đúng là ngạo kiều."Ra ngoài giải sầu thôi thì chưa đủ, còn phải vận động một chút, miễn cho xương cốt rỉ sét."Nói xong, nàng đem xẻng trong tay đưa tới trước mặt Trang Uyển: "Ngươi thử đi, chờ cày xong mảnh này, đêm nay đảm bảo ngủ say như chết."Trang Uyển mặt không biểu tình: "Ta buổi tối vốn ngủ rất ngon."Mặc dù miệng nói thế, nàng vẫn đưa tay nhận lấy xẻng, đi đến bên Tạ Nhan, nhẹ nhàng đẩy nàng sang một bên. Rồi đem xẻng cắm xuống đất, chân dài giẫm lên, hơi dùng sức, lưỡi xẻng liền cắm trọn vào đất. Hai tay nàng nắm chắc, cánh tay dùng chút lực, đất lập tức lật lên, hiện ra tầng đất đen màu mỡ.Toàn bộ động tác liền mạch như nước chảy mây trôi, không chỉ chuẩn xác mà còn mang theo phong tư cảnh đẹp, ý vị vô cùng.Tạ Nhan nhìn nữ nhân trước mắt, ngây người há hốc mồm. Nàng còn chưa kịp phân rõ cái lời đồn tú tài tay chân vụng về, ngũ cốc không nhận ra thế nào lại có thể xắn tay làm việc nhà nông không hề kém mình nửa phần."Con bướm sắp bay cả vào trong miệng ngươi rồi."Bên tai truyền đến thanh âm thanh nhã thường ngày của Trang Uyển.Tạ Nhan vội vàng ngậm miệng lại, chính mình lại bị bắt gặp cảnh nhìn mỹ nhân xới đất đến xuất thần, trong lòng có chút thẹn quá hóa giận, hừ nói: "Ai thèm nhìn ngươi."Vừa nói xong, liền ý thức được chính mình nói lỡ, mà nữ nhân trước mặt, trên gương mặt vốn thản nhiên lại không biết từ khi nào nổi lên một tia cười như có như không. Tạ Nhan lập tức hiểu, người này rõ ràng cố ý bắt được điểm yếu của nàng để chọc cười, bèn hừ một tiếng: "Nếu ngươi đã làm việc nhà nông tốt như vậy, vậy thì ngươi phụ trách xới xong cả mảnh này đi."Trang Uyển không đáp, chỉ nắm chặt chuôi xẻng trong tay, dùng sức đem lưỡi xẻng phía trước cắm sâu xuống đất.Một bên Tào Nga vội nói: "Ngươi đứa nhỏ này, làm sao có thể để Uyển nhi, đường đường một người đọc sách, đi làm chuyện này? Nếu ngươi lười thì về nhà nghỉ đi, nương xới một lát liền xong."Còn chưa đợi Tạ Nhan mở miệng, thanh âm của Trang Uyển đã vang lên: "Nga thẩm, không sao. Ta mấy hôm nay vẫn luôn ngồi bên bàn chép sách, xương cốt bả vai lưng đều sắp cứng hết rồi, ngẫu nhiên động một chút cũng tốt cho thân thể."Tạ Nhan lập tức tiếp lời: "Đúng vậy đó, thường dùng thì sáng loáng, không dùng thì đầu óc cũng rỉ sét."Tào Nga bị hai đứa nhỏ nhất ngôn nhất ngữ nói đến á khẩu, đành phải ngậm miệng tiếp tục ngồi xổm nhổ cỏ. Ngu bà ngồi bên bờ ruộng lại cười ha ha: "Nhìn mấy đứa làm việc khí thế như vậy, khiến ta đây cũng muốn xuống đất góp tay.""Cái đó sao được, người trẻ tuổi có sức thì để chúng làm, ngài đều tuổi này rồi, nên hưởng phúc thì hưởng phúc, cần gì tự vất vả?""Con cháu có phúc của con cháu, ta cũng quản không được nhiều, bất quá Tiểu Cẩm nhi nhìn ra đúng là có tiền đồ. Đại Nga Tử, về sau ngươi cũng thật có phúc."Tào Nga nghe vậy, ngừng tay, nhìn Tạ Nhan đang chỉ trỏ bên cạnh Trang Uyển, thở dài: "Cũng là ta không biết phấn đấu, làm hại hai đứa nhỏ cùng ta chịu liên lụy. Cẩm nhi bây giờ mới phải gánh vác cái nhà này, nói đến cùng vẫn là ta thật có lỗi với nó."Ngu bà thấy bà lại đỏ mắt, vội khuyên: "Ngày tháng bây giờ đã có đường, còn nhớ những chuyện trước kia làm gì."Đúng lúc này, thanh âm Tạ Nhan từ trong ruộng truyền đến: "Ngu bà bà, hôm nay cùng tú tài về thì mua chút thịt ngon, tối nay đến nhà ta ăn cơm.""Được a, lại để ngươi vất vả rồi, lão bà tử ta cũng không khách khí.""Khách khí gì, tiền này đều là ta cùng tú tài cùng nhau kiếm, ai cũng không chiếm tiện nghi của ai. Bất quá nhà ta rau mầm còn chưa mọc, phải sang vườn nhà của ngài hái ít đồ ăn, cái này tiện nghi thì ta không khách khí đâu.""Bà bà cũng nói nương ngươi mấy vòng rồi, rau trong vườn cứ việc lấy. Ta đầu năm gieo một vườn đầy, ngày thường chỉ ta với Uyển nhi ăn, đâu hết được. Đại bá nàng thỉnh thoảng về cũng rút một ít mang vào thành, còn lại rau già ta đều hái băm cho gà. Ngươi muốn ăn cứ lấy, đừng khách khí với bà bà."Tạ Nhan cười hì hì: "Vậy ta liền yên tâm đi hái."Mấy người vừa làm việc vừa trò chuyện, Tạ Nhan nhìn trời không còn sớm, bèn đứng lên nói: "Giờ này, ta về nấu cơm trước, mọi người về là có cơm ăn nóng hổi."Nguyên thân lúc nhỏ theo bên Tào Nga, ít nhiều cũng biết nấu chút cơm, chỉ là sau khi bị đưa về Tào gia thì hầu như không chạm vào bếp núc nữa. Nhưng Tạ Nhan để sau này có danh chính ngôn thuận, bèn thỉnh thoảng học hỏi cầm muỗng. Mấy hôm nay mẫu thân nấu cơm, nàng liền luôn đứng cạnh xem, còn nói hồi trước lúc đưa nấm cho tửu lâu Cát Tường, Liêu tam thúc trong bếp cũng truyền cho nàng vài chiêu nấu nướng. Bởi vậy Tào Nga hiện giờ cũng không còn nghi ngờ trù nghệ của nàng nữa.Chỉ là khi Tạ Nhan vừa xoay người đi về nhà, Trang Uyển đang xới đất liền ngừng động tác, cắm xẻng xuống đất, vỗ bụi trên tay, hướng Ngu bà cùng Tào Nga nói: "Nãi, thẩm, ta cũng về đây."Nói xong liền nhanh chân đi về phía Tạ Nhan.Tạ Nhan nghe phía sau có tiếng bước chân, quay đầu lại, khó hiểu hỏi: "Ngươi không phải còn muốn rèn luyện thân thể sao, sao lúc này lại về rồi?""Ta phải về viết thoại bản."Tạ Nhan trong lòng cảm khái, nữ nhân này đúng thật là khi thì gió khi thì mưa. Nàng "nga" một tiếng, xoay người tiếp tục đi, chỉ là đi một đoạn, phía sau bước chân vẫn cứ bám sát theo."Tú tài, không phải ngươi muốn về viết thoại bản sao, sao còn theo ta?""Ta đến nhà ngươi viết.""......"Tạ Nhan lập tức cạn lời. Bất quá cũng chẳng sao, mấy ngày nay Trang Uyển vẫn thường đến nhà nàng viết, bên này cũng sẵn có giấy bút, nàng thích chỗ nào thì cứ chỗ đó. Vì thế liền nói: "Vậy ngươi cầm chìa khóa đi trước, ta còn muốn vào vườn ngươi hái ít rau.""Ta cùng ngươi cùng đi."Tạ Nhan ngạc nhiên nhìn nàng, chỉ cảm thấy hôm nay Trang Uyển có chút...... dính người?
—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-
Tác giả có lời muốn nói:
Trang Uyển: "Miệng há to như vậy, con bướm sắp bay vào rồi."
Tạ Nhan: "Không, là lòng ta có con bướm muốn bay ra." (cười hí hí)
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz