Bhtt Edit Thon Hoa Cung Nu Tu Tai
Nhật tử trôi qua thật sự mau, gần đây thời tiết cũng không tệ lắm, mấy ngày nay cũng chưa thấy trời mưa.Phòng ở nhà Tạ Nhan đã trải qua giai đoạn đào đất, làm móng, giẫm bùn, xây tường... mấy công đoạn, rất nhanh, mấy gian phòng tường đều đã xây xong. Đến ngày thứ bảy, lão Trương đầu liền an bài người lên núi chặt gỗ làm xà nhà, trong đó có hai người chuyên môn phụ trách cắt cỏ tranh, để lại hai ba người san bằng mặt đất, xây giường sưởi cùng bếp lò, xử lý phòng tắm cùng nhà xí.Phân công hợp tác, đến buổi tối thì toàn bộ gỗ cùng cỏ tranh đã được chuẩn bị xong, chỉ chờ ngày hôm sau khởi công lợp nóc nhà.Nha môn cũng phái người tới thống kê số lượng cây bọn họ chặt, thu 300 văn tiền gỗ.Những người này đại bộ phận đều quen tay xây nhà, việc dựng xà lợp mái chỉ cần động bút như nước chảy thành văn, một ngày liền xong xà nhà, hôm sau lợp cỏ tranh.Cái lợp cỏ tranh này cũng không phải đơn giản đem cỏ trải trực tiếp lên mái, làm vậy vừa không ngăn muỗi, vừa dễ bị gió thổi bay, lại còn dễ cháy. Trong nhóm, số Tôn Nhược cùng phụ thân hắn Tôn lão nhị biên cỏ tranh là xuất sắc nhất, vì thế cỏ tranh đều do phụ tử bọn họ đi cắt, sau đó về nhà bắt đầu dùng dây mây tiến hành biên chế. Cỏ tranh biên chế xong kết cấu vô cùng chặt chẽ, sức kháng gió rất mạnh, nhưng nhìn từ bên ngoài lại giống như chỉ trải đơn giản mà thôi.Từng lớp cỏ tranh được lợp lên mái nhà, lại dùng dây mây buộc chặt từng bó cố định trên xà.Để phòng ngừa mái tranh nhanh sinh trùng hoặc mục nát, trong lúc thi công còn rắc một ít vôi bột lên mái, sau đó dội nước, kể từ đó có thể phòng trùng chống phân hủy, cũng không dễ cháy. Trong thôn phần lớn nhà tranh đều được làm như vậy, có nhà ở mấy chục năm vẫn bảo trì rất tốt, cũng không dột mưa.Nhìn Tôn lão nhị đem thùng vôi cuối cùng đổ lên nóc nhà, mọi người đều lộ ra nụ cười vui vẻ."Nha đầu, phòng ở này coi như bọn ta xây xong cho ngươi rồi, còn có chỗ nào không hài lòng sao?" Thái Trữ nhìn nhà mới trước mắt, lại nhìn sang hai gian lều tranh bên cạnh, trong lòng cũng nhịn không được cảm khái vạn ngàn. Mẹ con nhà Tạ gia thật không dễ dàng, hôm nay rốt cuộc cũng có phòng để ở."Nhà đẹp như vậy, ta sao còn có thể không hài lòng chứ."Phòng ở xây xong, Tạ Nhan coi như đã gác xuống một chuyện lớn trong lòng.Một bên Tào Nga lại cười đến không khép được miệng, có thể có nơi an thân, đây là nguyện vọng tha thiết nhiều năm nay. Vốn tưởng Tạ Vinh Sinh có thể cho mẹ con nàng một gia đình yên ổn, đáng tiếc hắn đi sớm, mấy năm nay phải sống nhờ nơi khác, khổ cực vô cùng, thật sự rất khát vọng có một căn nhà thuộc về chính mình."Mái nhà làm thật tốt, nền đất cũng san bằng, nha đầu, cửa này khi nào thì lắp lên?""Vài ngày trước ta đã cùng Trương thợ mộc nhà họ đặt cửa sổ cùng một ít gia cụ rồi, ngày mai sẽ đưa tới. Hắn nói đến lúc đó sẽ dẫn Đại Lang trong nhà hắn tới giữ cửa lắp lên cho chúng ta."Thái Trữ gật đầu: "Ân, ngươi tiểu nha đầu này tuổi còn nhỏ, mà có thể nghĩ chu toàn mọi việc như vậy, thúc bọn ta cũng không khỏi bội phục ngươi."Nói xong liền gọi mấy người thợ: "Được rồi, hiện giờ nhà đã xây xong, hôm nay liền trả công cho mọi người."Lấy ra ba lượng bạc lúc trước Tạ Nhan đưa cho hắn, cùng 500 văn sau đó, tính toán tiền công.Lúc trước dự tính chín ngày có thể hoàn công, nhưng để công trình tinh tế, Tạ Nhan lại điều chỉnh một số chi tiết, nên tổng cộng tốn mười ngày.Mười người, mỗi người một ngày 30 văn, trọn mười ngày vừa vặn ba lượng bạc, chia đều.Gỗ làm cột cùng xà mua hết 300 văn, thuê khuôn đúc cùng xe ba gác của lão Trương đầu tổng cộng một trăm văn, thêm vào lão Trương đầu cùng Thái Trữ mỗi người mỗi ngày thêm mười văn, Tạ Nhan còn phải trả riêng cho Thái Trữ một trăm văn.Tạ Nhan sảng khoái kết toán, chia đủ cho từng người. Mọi người nhận tiền công, ai cũng mặt mày rạng rỡ. Gặp chủ nhà trả công thoải mái như vậy, quả thật hiếm thấy.Chỉ là ai nấy cũng khá tò mò, mấy ngày nay Tạ Nhan đi sớm về muộn, vốn cả nhà nghèo không xu dính túi, làm sao có thể xây được phòng ở.
Hiện giờ trên núi quả dại cùng thảo dược đều đã bị Tạ Nhan hái gần hết, coi như có người khác muốn đi tìm cũng chẳng còn thứ gì, bởi vậy nàng cũng không ngại, bèn thành thật nói: "Trước đây khi còn ở Tạ gia, đại bá trong nhà ta vốn là đại phu, cho nên ta cũng nhận biết một chút dược thảo. Mấy ngày nay liền lên núi hái thảo dược mang đi bán kiếm chút tiền thôi."Đám người vừa nghe, lập tức lộ ra vẻ hâm mộ, nhưng cũng biết việc này bọn họ làm không được, rốt cuộc không phải đại phu, làm sao nhận biết dược thảo.Tạ Nhan lại nói: "Trên núi dược thảo cũng chỉ có bấy nhiêu, mấy ngày nay đã hái hết, về sau muốn tìm cũng không dễ, vậy nên sau này vẫn phải kiếm sinh kế khác. Mấy vị thúc thúc nếu có việc gì mà ta cùng nương có thể làm, cũng xin giới thiệu cho. Đúng rồi, không biết nhà nào có ruộng muốn cho thuê, thì cũng có thể cho chúng ta thuê để cày cấy."Chỗ này chỉ có Thái Trữ là cho thuê ruộng, mà hiện giờ cũng chưa có ai muốn thoái tô*, những nhà khác đều tự cày cấy, cho nên mọi người đều lắc đầu.*"Thoái tô" (退租) :Trả lại đất/ruộng/nhà thuê và thôi không thuê nữa.Tạ Nhan cười nói: "Không sao, việc này cũng không vội."Công nhân đi rồi, sắc trời dần dần tối xuống, Tào Nga nấu cơm, ba người ngồi quanh đống lửa ăn.Tạ Nhan hỏi: "Nương, giờ nhà đã xây xong, có nên mời người trong thôn tới ăn một bữa cơm không?"Vốn dĩ hôm nay xây xong, Tạ Nhan định mời Thái Trữ cùng lão Trương đầu mấy người công nhân ăn một bữa, nhưng nồi niêu chén bát trong nhà thiếu thốn, lại mới xây xong phải sắm gia cụ, trong tay cũng không dư dả, cho nên thôi. Chỉ là lúc từ trấn về có cắt hơn mười cân thịt, chia làm mười phần, lúc mọi người về thì mỗi người mang về hai cân, coi như lễ nghĩa chu toàn.Đám công nhân biết nhà nàng nghèo, vốn không muốn lấy, nhưng mẹ con hai người nhiệt tình, cũng đành cao hứng nhận lấy, lúc đi không ngớt lời khen ngợi mẹ con nàng.Tào Nga nghĩ nghĩ rồi nói: "Người trong thôn thì thôi, ngày thường ta cũng không dư dả, mời một bữa cơm cũng phải tốn không ít. Ngày mai còn phải trả tiền gia cụ, lại còn đất nền nhà này vẫn nợ một lượng bạc, cũng không biết có đủ không. Ngươi kiếm tiền đã không dễ dàng, hiện tại trên núi cũng chẳng còn gì để nhặt, cuộc sống này vẫn phải sống tiết kiệm mới được."Tạ Nhan nghe vậy cũng thấy có lý, gật đầu: "Từ sau khi tách ra khỏi Tào gia, cũng chỉ có Ngu bà cùng Trang tú tài là tốt bụng, khi thì cho cháo, khi thì cho nồi niêu, đến lúc đó chỉ mời hai bà cháu họ tới ăn một bữa là được rồi."Tào Nga nghe vậy cũng gật đầu: "Thành, vậy thì mời bà cháu họ tới ăn một bữa cơm."Trong nhà hiện giờ gia cụ còn chưa đủ, phòng mới cũng chưa sửa sang, nên việc nấu ăn vẫn giống như trước, ở bên ngoài bếp. Tào Nga tay chân nhanh nhẹn vo gạo nấu cơm, Tạ Nhan giúp rửa rau băm xương, sau đó chuẩn bị sang nhà mời người đến ăn cơm.Lần trước chuyện kia ở bụi cây giữa A Lương và Tống quả phụ đã qua hai ngày, hai ngày nay Tạ Nhan cũng chưa từng gặp lại Trang Uyển, trong lòng vừa nghĩ đến muốn gặp đối phương, không hiểu vì sao lại luôn có một loại cảm giác hơi xấu hổ. Nhưng nếu không đi, thì trong lòng lại thấy trống trải mất mát, giống như có một sợi tơ mảnh kéo căng, không buông ra được.Tào Nga thấy nàng dây dưa dây cà mãi chưa chịu đi, vừa nhóm lửa vừa nói: "Ngươi nếu lười chạy thì để Cốc nhi đi, tiểu hài tử thân mình nhẹ, đi một chuyến rồi về ngay."Tạ Nhan vội nói: "Vẫn là con tự đi, mời người ta ăn cơm cũng phải có chút thành ý."Lần trước đến nhà họ, còn có thể thấy được Trang Uyển ngồi trước bàn chép chữ, dáng vẻ chuyên chú kia thật sự đặc biệt hấp dẫn người. Lần này đi, có lẽ cũng lại có thể thấy."Vậy ngươi còn dây cà dây dưa làm gì, đồ ăn của nương sắp chín hết rồi."Tạ Nhan bước chân hơi dừng, lại quay sang nói với Tạ Nguyên Cốc: "Cốc nhi, cùng a tỷ đi tới nhà tú tài một chuyến."Tạ Nguyên Cốc trẻ nhỏ hiếu động, hưng phấn chạy theo ngay.Hai nhà vốn cách gần, chẳng mấy chốc đã đến ngoài sân. Tạ Nguyên Cốc đứng ngập ngừng trước cửa, khó hiểu nói: "A tỷ, mau vào đi nha."
Trong phòng, Ngu bà nghe được tiếng nói chuyện ngoài sân, thò đầu ra: "Là Cốc nhi cùng Cẩm nhi tới rồi, mau vào đi."Lúc này Tạ Nhan mới kéo đệ đệ bước vào sân, ánh mắt lại không tự chủ được mà hướng về phía trong phòng của Trang Uyển. Nữ nhân vốn đang ngồi trước bàn cặm cụi chép chữ kia nghe thấy động tĩnh ngoài sân cũng vừa vặn quay đầu lại. Ánh mắt hai người thoáng chạm nhau, lại theo bản năng vội vàng dời đi.Tạ Nhan làm như không có gì, mở miệng nói: "Ngu bà bà, trong nhà đã xây xong, nương con nấu cơm rồi, mời bà bà cùng tú tài qua ăn cơm chiều."Ngu bà cười nói: "Nha, vậy là dọn vào nhà mới rồi. Nhưng còn có mời ai khác không?"Tạ Nhan lắc đầu: "Chỉ mời bà bà cùng tú tài thôi, trong nhà điều kiện không tốt, chỉ mong bà bà không chê.""Đứa nhỏ này, nói chi mấy lời ấy. Cái gì mà chê với ghét bỏ, ở nông thôn ai chẳng đều chịu khổ mà sống tới nay. Ngươi xem giờ ngươi đã có tiền đồ, phòng ở cũng xây xong, sau này ngày tháng sẽ càng tốt, còn ai dám chê các ngươi nữa."Dứt lời, bà lại quay sang nói: "Tiểu Cẩm nhi, theo ta đi bắt một con gà, lát nữa đưa cho nương ngươi hầm, tối nay ta phải ăn thịt gà, náo nhiệt một phen."Tạ Nhan vội xua tay: "Không cần đâu, sáng nay con đã từ trấn mang về ít xương cốt với thịt heo, nương đã hầm rồi, bây giờ qua là có thể ăn cơm ngay.""Này sao được, nay nhà mới xây xong, là ngày vui mừng, ta ăn gà cũng chẳng sao. Bà bà ta nuôi hơn chục con, không giết ăn thì để già cũng phí."Tạ Nhan thế nào cũng không chịu nhận, Ngu bà bèn nhìn sang Trang Uyển vừa bước ra ngoài, nói: "Uyển nhi, con cùng ta đi bắt con gà trống thiến kia, lát nữa đem sang tân phòng của Tiểu Cẩm nhi."Trang Uyển khi ở trong phòng cũng nghe được đối thoại, gật đầu, theo Ngu bà đi ra sân.Tạ Nhan thấy chuyện này thành kết cục đã định, nhìn thấy tiểu Cốc nhi đã sớm chạy theo Ngu bà, đành cũng đi theo.Chỉ là bước hơi vội, đến cửa lại không ngờ cẩu tú tài kia đột nhiên dừng lại không báo trước, nàng không chú ý liền đâm sầm vào, cái mũi nhỏ xinh thẳng tắp va lên lưng Trang Uyển, đau đến bật kêu một tiếng.Trang Uyển vốn định vào nhà gọi Vượng Tài ra giúp bắt gà. Trời còn chưa tối hẳn, gà đều thả rong ngoài sân, khó bắt, phải có Vượng Tài dắt theo đại Mao, nhị Mao, tam Mao vây bắt mới dễ. Ai ngờ vừa dừng bước thì tiểu cô nương đi đường không nhìn trước mắt đã đụng vào.Nghe tiếng nàng kêu đau, Trang Uyển vội xoay lại, thấy tiểu cô nương ôm mũi, đôi mắt ngấn nước, vội hỏi: "Có đụng đau chỗ nào không?"
Đối diện ánh mắt lo lắng kia, Tạ Nhan trong lòng bỗng dâng lên một cỗ kiêu ngạo, hừ nhẹ một tiếng, bất mãn nói: "Ngươi đi thì cứ đi, làm chi đột nhiên dừng lại."Trang Uyển thấy nàng hiếm khi làm nũng nói như vậy, trong lòng mềm nhũn, nhẹ giọng: "Ta chỉ là muốn gọi Vượng Tài cùng đi, không nghĩ ngươi đi nhanh thế, đều trách ta, để ta xem thử nào."Nói rồi liền đưa tay nâng cằm nàng.Cằm nhỏ của Tạ Nhan bị nàng nâng, khuôn mặt nhỏ lập tức lọt gọn trong lòng bàn tay đối phương. Dưới ánh mắt sáng ngời kia chăm chú nhìn thẳng vào mũi mình, nháy mắt một luồng nhiệt từ bên tai lan ra, khuôn mặt nhỏ liền đỏ bừng.Ánh mắt Trang Uyển trở nên sâu thẳm, ngón tay thon dài khẽ chạm vào chóp mũi nàng, hỏi: "Có đau không?"Tạ Nhan chỉ thấy nơi ngón tay chạm vào bỗng trở nên ngứa ngáy, bị ánh mắt sáng rực kia nhìn chằm chằm đến cả người đều thấy không tự nhiên, bèn lắc đầu, định tránh thoát bàn tay ấy.Ai ngờ Trang Uyển thấy nàng không kêu đau, lại càng cảm thấy cái mũi nhỏ xinh này vừa khéo vừa đáng yêu, nhịn không được lại chọc thêm một cái, ngón tay mềm mại lướt qua chóp mũi, khiến Tạ Nhan run lên, trong lòng không khỏi hoài nghi cẩu tú tài này rõ ràng là đang công tư bất phân.
—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-
✦ Tác giả có lời muốn nói:
Cảm tạ các tiểu thiên sứ trong khoảng 2022-01-19 15:29:24 ~ 2022-01-20 19:06:03 đã đầu ra bá vương phiếu hoặc tưới dinh dưỡng dịch cho ta ~
Cảm tạ tiểu thiên sứ tặng hoa: Quyện nghe mưa gió 1 cái;
Cảm tạ tiểu thiên sứ tặng lựu đạn: Miêu hề hề 2 cái; littlekate 1 cái;
Cảm tạ tiểu thiên sứ tặng địa lôi: kanbu gian, tiểu hiến không, tiểu nghị, hôm nay cuối tuần tám, tiểu quả cam mỗi người 1 cái;
Cảm tạ tiểu thiên sứ tưới dinh dưỡng dịch: kanbu gian 20 bình; Uyển Nhi không trời cao 20 bình
Hiện giờ trên núi quả dại cùng thảo dược đều đã bị Tạ Nhan hái gần hết, coi như có người khác muốn đi tìm cũng chẳng còn thứ gì, bởi vậy nàng cũng không ngại, bèn thành thật nói: "Trước đây khi còn ở Tạ gia, đại bá trong nhà ta vốn là đại phu, cho nên ta cũng nhận biết một chút dược thảo. Mấy ngày nay liền lên núi hái thảo dược mang đi bán kiếm chút tiền thôi."Đám người vừa nghe, lập tức lộ ra vẻ hâm mộ, nhưng cũng biết việc này bọn họ làm không được, rốt cuộc không phải đại phu, làm sao nhận biết dược thảo.Tạ Nhan lại nói: "Trên núi dược thảo cũng chỉ có bấy nhiêu, mấy ngày nay đã hái hết, về sau muốn tìm cũng không dễ, vậy nên sau này vẫn phải kiếm sinh kế khác. Mấy vị thúc thúc nếu có việc gì mà ta cùng nương có thể làm, cũng xin giới thiệu cho. Đúng rồi, không biết nhà nào có ruộng muốn cho thuê, thì cũng có thể cho chúng ta thuê để cày cấy."Chỗ này chỉ có Thái Trữ là cho thuê ruộng, mà hiện giờ cũng chưa có ai muốn thoái tô*, những nhà khác đều tự cày cấy, cho nên mọi người đều lắc đầu.*"Thoái tô" (退租) :Trả lại đất/ruộng/nhà thuê và thôi không thuê nữa.Tạ Nhan cười nói: "Không sao, việc này cũng không vội."Công nhân đi rồi, sắc trời dần dần tối xuống, Tào Nga nấu cơm, ba người ngồi quanh đống lửa ăn.Tạ Nhan hỏi: "Nương, giờ nhà đã xây xong, có nên mời người trong thôn tới ăn một bữa cơm không?"Vốn dĩ hôm nay xây xong, Tạ Nhan định mời Thái Trữ cùng lão Trương đầu mấy người công nhân ăn một bữa, nhưng nồi niêu chén bát trong nhà thiếu thốn, lại mới xây xong phải sắm gia cụ, trong tay cũng không dư dả, cho nên thôi. Chỉ là lúc từ trấn về có cắt hơn mười cân thịt, chia làm mười phần, lúc mọi người về thì mỗi người mang về hai cân, coi như lễ nghĩa chu toàn.Đám công nhân biết nhà nàng nghèo, vốn không muốn lấy, nhưng mẹ con hai người nhiệt tình, cũng đành cao hứng nhận lấy, lúc đi không ngớt lời khen ngợi mẹ con nàng.Tào Nga nghĩ nghĩ rồi nói: "Người trong thôn thì thôi, ngày thường ta cũng không dư dả, mời một bữa cơm cũng phải tốn không ít. Ngày mai còn phải trả tiền gia cụ, lại còn đất nền nhà này vẫn nợ một lượng bạc, cũng không biết có đủ không. Ngươi kiếm tiền đã không dễ dàng, hiện tại trên núi cũng chẳng còn gì để nhặt, cuộc sống này vẫn phải sống tiết kiệm mới được."Tạ Nhan nghe vậy cũng thấy có lý, gật đầu: "Từ sau khi tách ra khỏi Tào gia, cũng chỉ có Ngu bà cùng Trang tú tài là tốt bụng, khi thì cho cháo, khi thì cho nồi niêu, đến lúc đó chỉ mời hai bà cháu họ tới ăn một bữa là được rồi."Tào Nga nghe vậy cũng gật đầu: "Thành, vậy thì mời bà cháu họ tới ăn một bữa cơm."Trong nhà hiện giờ gia cụ còn chưa đủ, phòng mới cũng chưa sửa sang, nên việc nấu ăn vẫn giống như trước, ở bên ngoài bếp. Tào Nga tay chân nhanh nhẹn vo gạo nấu cơm, Tạ Nhan giúp rửa rau băm xương, sau đó chuẩn bị sang nhà mời người đến ăn cơm.Lần trước chuyện kia ở bụi cây giữa A Lương và Tống quả phụ đã qua hai ngày, hai ngày nay Tạ Nhan cũng chưa từng gặp lại Trang Uyển, trong lòng vừa nghĩ đến muốn gặp đối phương, không hiểu vì sao lại luôn có một loại cảm giác hơi xấu hổ. Nhưng nếu không đi, thì trong lòng lại thấy trống trải mất mát, giống như có một sợi tơ mảnh kéo căng, không buông ra được.Tào Nga thấy nàng dây dưa dây cà mãi chưa chịu đi, vừa nhóm lửa vừa nói: "Ngươi nếu lười chạy thì để Cốc nhi đi, tiểu hài tử thân mình nhẹ, đi một chuyến rồi về ngay."Tạ Nhan vội nói: "Vẫn là con tự đi, mời người ta ăn cơm cũng phải có chút thành ý."Lần trước đến nhà họ, còn có thể thấy được Trang Uyển ngồi trước bàn chép chữ, dáng vẻ chuyên chú kia thật sự đặc biệt hấp dẫn người. Lần này đi, có lẽ cũng lại có thể thấy."Vậy ngươi còn dây cà dây dưa làm gì, đồ ăn của nương sắp chín hết rồi."Tạ Nhan bước chân hơi dừng, lại quay sang nói với Tạ Nguyên Cốc: "Cốc nhi, cùng a tỷ đi tới nhà tú tài một chuyến."Tạ Nguyên Cốc trẻ nhỏ hiếu động, hưng phấn chạy theo ngay.Hai nhà vốn cách gần, chẳng mấy chốc đã đến ngoài sân. Tạ Nguyên Cốc đứng ngập ngừng trước cửa, khó hiểu nói: "A tỷ, mau vào đi nha."
Trong phòng, Ngu bà nghe được tiếng nói chuyện ngoài sân, thò đầu ra: "Là Cốc nhi cùng Cẩm nhi tới rồi, mau vào đi."Lúc này Tạ Nhan mới kéo đệ đệ bước vào sân, ánh mắt lại không tự chủ được mà hướng về phía trong phòng của Trang Uyển. Nữ nhân vốn đang ngồi trước bàn cặm cụi chép chữ kia nghe thấy động tĩnh ngoài sân cũng vừa vặn quay đầu lại. Ánh mắt hai người thoáng chạm nhau, lại theo bản năng vội vàng dời đi.Tạ Nhan làm như không có gì, mở miệng nói: "Ngu bà bà, trong nhà đã xây xong, nương con nấu cơm rồi, mời bà bà cùng tú tài qua ăn cơm chiều."Ngu bà cười nói: "Nha, vậy là dọn vào nhà mới rồi. Nhưng còn có mời ai khác không?"Tạ Nhan lắc đầu: "Chỉ mời bà bà cùng tú tài thôi, trong nhà điều kiện không tốt, chỉ mong bà bà không chê.""Đứa nhỏ này, nói chi mấy lời ấy. Cái gì mà chê với ghét bỏ, ở nông thôn ai chẳng đều chịu khổ mà sống tới nay. Ngươi xem giờ ngươi đã có tiền đồ, phòng ở cũng xây xong, sau này ngày tháng sẽ càng tốt, còn ai dám chê các ngươi nữa."Dứt lời, bà lại quay sang nói: "Tiểu Cẩm nhi, theo ta đi bắt một con gà, lát nữa đưa cho nương ngươi hầm, tối nay ta phải ăn thịt gà, náo nhiệt một phen."Tạ Nhan vội xua tay: "Không cần đâu, sáng nay con đã từ trấn mang về ít xương cốt với thịt heo, nương đã hầm rồi, bây giờ qua là có thể ăn cơm ngay.""Này sao được, nay nhà mới xây xong, là ngày vui mừng, ta ăn gà cũng chẳng sao. Bà bà ta nuôi hơn chục con, không giết ăn thì để già cũng phí."Tạ Nhan thế nào cũng không chịu nhận, Ngu bà bèn nhìn sang Trang Uyển vừa bước ra ngoài, nói: "Uyển nhi, con cùng ta đi bắt con gà trống thiến kia, lát nữa đem sang tân phòng của Tiểu Cẩm nhi."Trang Uyển khi ở trong phòng cũng nghe được đối thoại, gật đầu, theo Ngu bà đi ra sân.Tạ Nhan thấy chuyện này thành kết cục đã định, nhìn thấy tiểu Cốc nhi đã sớm chạy theo Ngu bà, đành cũng đi theo.Chỉ là bước hơi vội, đến cửa lại không ngờ cẩu tú tài kia đột nhiên dừng lại không báo trước, nàng không chú ý liền đâm sầm vào, cái mũi nhỏ xinh thẳng tắp va lên lưng Trang Uyển, đau đến bật kêu một tiếng.Trang Uyển vốn định vào nhà gọi Vượng Tài ra giúp bắt gà. Trời còn chưa tối hẳn, gà đều thả rong ngoài sân, khó bắt, phải có Vượng Tài dắt theo đại Mao, nhị Mao, tam Mao vây bắt mới dễ. Ai ngờ vừa dừng bước thì tiểu cô nương đi đường không nhìn trước mắt đã đụng vào.Nghe tiếng nàng kêu đau, Trang Uyển vội xoay lại, thấy tiểu cô nương ôm mũi, đôi mắt ngấn nước, vội hỏi: "Có đụng đau chỗ nào không?"
Đối diện ánh mắt lo lắng kia, Tạ Nhan trong lòng bỗng dâng lên một cỗ kiêu ngạo, hừ nhẹ một tiếng, bất mãn nói: "Ngươi đi thì cứ đi, làm chi đột nhiên dừng lại."Trang Uyển thấy nàng hiếm khi làm nũng nói như vậy, trong lòng mềm nhũn, nhẹ giọng: "Ta chỉ là muốn gọi Vượng Tài cùng đi, không nghĩ ngươi đi nhanh thế, đều trách ta, để ta xem thử nào."Nói rồi liền đưa tay nâng cằm nàng.Cằm nhỏ của Tạ Nhan bị nàng nâng, khuôn mặt nhỏ lập tức lọt gọn trong lòng bàn tay đối phương. Dưới ánh mắt sáng ngời kia chăm chú nhìn thẳng vào mũi mình, nháy mắt một luồng nhiệt từ bên tai lan ra, khuôn mặt nhỏ liền đỏ bừng.Ánh mắt Trang Uyển trở nên sâu thẳm, ngón tay thon dài khẽ chạm vào chóp mũi nàng, hỏi: "Có đau không?"Tạ Nhan chỉ thấy nơi ngón tay chạm vào bỗng trở nên ngứa ngáy, bị ánh mắt sáng rực kia nhìn chằm chằm đến cả người đều thấy không tự nhiên, bèn lắc đầu, định tránh thoát bàn tay ấy.Ai ngờ Trang Uyển thấy nàng không kêu đau, lại càng cảm thấy cái mũi nhỏ xinh này vừa khéo vừa đáng yêu, nhịn không được lại chọc thêm một cái, ngón tay mềm mại lướt qua chóp mũi, khiến Tạ Nhan run lên, trong lòng không khỏi hoài nghi cẩu tú tài này rõ ràng là đang công tư bất phân.
—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-
✦ Tác giả có lời muốn nói:
Cảm tạ các tiểu thiên sứ trong khoảng 2022-01-19 15:29:24 ~ 2022-01-20 19:06:03 đã đầu ra bá vương phiếu hoặc tưới dinh dưỡng dịch cho ta ~
Cảm tạ tiểu thiên sứ tặng hoa: Quyện nghe mưa gió 1 cái;
Cảm tạ tiểu thiên sứ tặng lựu đạn: Miêu hề hề 2 cái; littlekate 1 cái;
Cảm tạ tiểu thiên sứ tặng địa lôi: kanbu gian, tiểu hiến không, tiểu nghị, hôm nay cuối tuần tám, tiểu quả cam mỗi người 1 cái;
Cảm tạ tiểu thiên sứ tưới dinh dưỡng dịch: kanbu gian 20 bình; Uyển Nhi không trời cao 20 bình
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz