[BHTT 😺 EDIT] [Hoàn] Thính Thần - Cá Muối Không Ăn Rau
Chương 108. Quá khứ và ước mơ
Chương 108. Quá khứ và ước mơEditor: LăngNgày 24 tháng 6, tại thành cổ của thành phố Sùng Lăng, phim trường [Liễu Vô Ương].Liễu Vô Ương đang dạo quanh trong sân viện rộng lớn, tay cầm một bông hoa trắng không biết tên vừa hái. Đây là phủ đệ của đại tướng quân trấn quốc Dương Đình.Nếu hỏi tại sao nàng lại có mặt ở đây, vậy phải kể lại câu chuyện từ một canh giờ trước.Một canh giờ trước, nàng vừa đặt chân đến kinh thành để tham dự lễ mừng thọ năm mươi tuổi của nghĩa mẫu tổ chức hai ngày sau. Nàng đã cưỡi ngựa lặn lội ngàn dặm từ vùng hoang mạc trở về. Tất cả chỉ vì nghĩa mẫu viết thư nói rằng năm nay vườn vải được mùa, quả rất đẹp. Bà đã dùng một ít để ủ rượu, dự định mang ra thưởng thức trong buổi tiệc.Vì thế, bất chấp cát bụi hoang mạc và bọn sơn tặc nơi rừng núi, nàng đã vượt qua cả phong cảnh hữu tình của vùng Giang Nam để đến kinh thành. Không phải vì điều gì khác, mà chỉ vì vườn vải riêng của nghĩa mẫu và bình rượu vải ấy.Khi đến kinh thành, vốn định đi thẳng tới vườn vải, nhưng tiểu hắc mã dưới thân nàng có vẻ đã mệt mỏi vì hành trình dài. Nó tức giận đến mức muốn hất nàng xuống. May thay, nàng có võ công khá tốt, chế ngự một con ngựa không phải việc khó. Có lẽ con ngựa nhỏ cũng có chút tình cảm với nàng, nên không hất quá mạnh. Khi thấy chủ nhân tự mình nhảy xuống, nó liền rúc vào một góc trên phố mà nằm nghỉ.Liễu Vô Ương vỗ lưng ngựa, nhìn nó thở hổn hển, thân mình run rẩy, nàng nói:
"Ngươi nghỉ ngơi một lát đi. Về đến nhà sẽ có đồ ăn ngon và nước uống cho ngươi."Sau khi vỗ thêm vài cái, nàng đứng dậy quan sát xung quanh. Kinh thành đối với nàng không hề xa lạ, ít nhất nàng đã sống ở đây mười năm. Nàng biết rõ con đường nào dẫn đến đâu, trên phố có những cửa hàng nào. Tuy nhiên, sau mười năm rời đi, những cửa hàng đó liệu có đổi chủ hay thay đổi gì không, nàng không biết.Dẫu sao, nàng đã rời khỏi nơi này suốt mười năm rồi.Nhưng nhìn kỹ lại, dường như mọi thứ vẫn giống như hồi nhỏ. Bà cụ bán kẹo hồ lô vẫn còn ở đó, nhưng "tiểu ca bán thịt lợn ở thành Nam" giờ đã trở thành "tiểu thúc bán thịt lợn ở thành Nam", và giờ thúc ấy đã có ba đứa con.Vừa cảm thán, nàng vừa ngẩng đầu, bắt gặp một tấm biển lớn với bốn chữ "Vạn Hương Tửu Lâu" được viết to rõ ràng. Những chữ vàng rực rỡ trên tấm bảng đen tuyền như rồng bay phượng múa, nghe nói được viết bởi Hạo Tốn, người được mệnh danh là đại thư pháp gia số một của kinh thành.Nàng vẫn nhớ nghĩa mẫu rất thích món gà nướng đất sét của quán này, thế là lập tức sải bước vào trong, dự định mua một con mang về để bày tỏ lòng hiếu kính.Không ngờ vừa bước vào, nàng đã thấy phía xa có một đám đông đang tụ tập, rõ ràng là đang xcem náo nhiệt. Từ nhỏ nàng đã thích tham gia những chuyện thế này, và cũng vì vậy mà từng bị mũi tên của Vương Béo hàng xóm vô tình làm bị thương. Đến giờ, trên cổ nàng vẫn còn một vết sẹo mờ không xóa được đây này.Nàng chen qua đám đông, len lỏi vào bên trong, lập tức thấy một thư sinh đang đấu cờ với một thiếu gia béo trông cực kỳ giàu có. Xung quanh, không ít người đang thì thầm bàn tán. Nàng lắng nghe một chút, thì ra mọi người đều nói thư sinh này sắp thua rồi.Thư sinh trông có vẻ rất khổ sở, mãi vẫn chưa đặt được nước cờ tiếp theo. Trong khi đó, thiếu gia béo ngồi đối diện thì ngẩng cao đầu, giọng điệu đầy kiêu ngạo:
"Theo ta thấy, kỳ nghệ của ngươi cũng chẳng có gì cao siêu, vậy mà dám múa rìu qua mắt ta?"Liễu Vô Ương chăm chú quan sát vị thư sinh trước mặt. Người này môi đỏ răng trắng, đôi mắt đào hoa, cặp lông mày cong như lá liễu... Trông chẳng giống nam nhân chút nào!Nàng nhìn kỹ hơn phần cổ, không thấy có yết hầu nhô lên. Đích thị là nữ tử!Sinh ra đã có lòng thương cảm với nữ nhân, nàng vừa nhìn thấy vẻ mặt của những người xem xung quanh, cộng thêm thái độ hống hách của thiếu gia béo, cũng không cần biết trước đó cô nương này đã làm gì khiến thiếu gia kia tức giận. Nàng bước tới, rút kiếm, một nhát liền hất tung bàn cờ. Những quân cờ đen trắng rơi tung tóe khắp nơi, thư sinh và thiếu gia béo vội vàng lùi lại tránh né."Hừ! Là kẻ nào không biết điều mà dám...""Xin lỗi, có con chuột thối nào đó thôi." Vừa nói, giọng điệu không hề có chút gì gọi là xin lỗi, Liễu Vô Ương thu thanh kiếm chưa rút ra khỏi vỏ về.Thiếu gia béo ngã ngồi xuống đất, đôi mắt nhỏ như hạt dưa trợn to hết cỡ, muốn xem thử kẻ nào không biết điều dám phá chuyện tốt của mình. Nhìn thấy đó chỉ là một cô gái ăn mặc rách rưới, hắn liền lớn tiếng quát:
"Đồ ăn mày từ đâu chui ra vậy!"Liễu Vô Ương hoàn toàn phớt lờ hắn, đưa tay đỡ vị thư sinh cũng đang ngồi bệt dưới đất, nói:
"Ta nói rồi, tìm ngươi mãi không thấy, hóa ra ngươi lại ở đây."Thư sinh ngơ ngác, cho đến khi bị nàng kéo đứng dậy mới lí nhí nói được một câu:
"Cảm ơn..."Liễu Vô Ương nhíu mày. Vị thư sinh này, nàng đoán chắc là tiểu thư nhà nào đó cải trang đi dạo phố. Đã không chịu dán râu giả, giờ còn dùng giọng nói mềm mỏng thế này để cảm ơn nàng. Người xung quanh không lẽ mắt mù tai điếc hết rồi, không nhận ra đây là nữ giả nam sao?"Đi thôi!"Liễu Vô Ương nắm tay kéo thư sinh rời đi. Ai ngờ thiếu gia béo không chịu buông tha, chắn ngang đường của cả hai, lớn tiếng:
"Dám gây rối khi ta đang đấu cờ, ngươi có biết ta là ai không?""Xin lỗi công tử, ta đã rời kinh thành nhiều năm, chuyện trong kinh ta không rõ lắm."Thiếu gia béo vung cây quạt kiểu cách của mình, ưỡn ngực, ngẩng cao đầu, nói:
"Ta chính là Vương đại thiếu gia Vương của Vương gia chuyên kinh doanh lụa là gấm vóc ở thành Đông...""Xin lỗi, ta không rõ ngươi là Vương Đại hay Vương Nhị, mà cũng không hứng thú. Cáo từ trước nhé."Liễu Vô Ương nghiêng người lách qua thiếu gia béo, chen qua đám đông, kéo thư sinh rời đi. Chỉ còn lại thiếu gia béo bị ngắt ngang màn tự giới thiệu, đứng ngẩn ngơ tại chỗ.Hắn chắc chắn chưa từng chịu thiệt thòi như vậy, đến mức chưa kịp phản ứng, người ta đã đi mất.Dẫn người ra khỏi Vạn Hương Tửu Lâu, Liễu Vô Ương hỏi:
"Xin hỏi tiểu thư là con gái nhà nào? Đi chơi sao không mang theo nha hoàn hay thị vệ theo?"Thư sinh thoáng sững sờ, không trả lời câu hỏi của nàng mà ngược lại hỏi:
"Ngươi có thể nhìn ra ta là nữ nhi sao?""Ta đâu có mù, ai mà không nhìn ra?" Liễu Vô Ương tỏ vẻ bất đắc dĩ, nhưng nghe thấy phía sau có tiếng ồn ào, bèn nói:
"Tiểu thư dẫn đường đi, ta đưa ngươi về nhà, không thì tên béo kia lại đuổi theo bây giờ."Thế là hai người một trước một sau rời khỏi tửu lâu. Liễu Vô Ương tiện tay kéo con ngựa nhỏ đang nằm dưới đất dậy rồi cùng đi. Đi mãi, đi mãi, họ đến trước cổng phủ của Dương Đình, vị đại tướng quân trấn quốc lừng lẫy.Dù không quen biết đám quyền quý trong thành, nhưng cái danh " trấn quốc đại tướng quân " như sấm bên tai, nàng vẫn biết. Huống chi phu nhân của Dương tướng quân còn có một đội quân nữ binh, hồi nhỏ nàng từng mơ ước được gia nhập.Nhưng cũng chỉ là mơ thôi.Người gác cổng nhìn thấy người đến đã nhận ra ngay là tiểu thư nhà mình, lập tức gọi bà vú trong phủ ra đón."Vị tiểu thư, nếu tiện, không biết có thể mời cô vào uống chén trà không?" Đại tiểu thư nhà họ Dương mỉm cười rạng rỡ, cử chỉ tao nhã, không còn bước đi kỳ cục kiểu chân vòng kiềng hay cố tình ưỡn ngực như trước nữa.Liễu Vô Ương định từ chối, nhưng vừa liếc mắt đã thấy trong sân có rất nhiều loài hoa đẹp. Nghĩ đến chuyện chưa mua được gà nướng đất sét cho nghĩa mẫu, không mang chút gì về thì không tiện bước vào phủ. Nhưng nếu có thể hái vài bông hoa, bó lại thành một bó tặng nghĩa mẫu thì cũng rất tốt."Trà thì không cần, nhưng những bông hoa trong sân, ta có thể hái vài bông được không?"Dương tiểu thư ngây người một lúc, rồi nói: "Cô nương cứ tự nhiên, ta đi thay trang phục trước."Sau đó, Dương tiểu thư được bà vú và các nha hoàn vây quanh đi vào trong, còn Liễu Vô Ương thì bắt đầu hành trình thu thập hoa của mình."Cắt!"Vừa nghe thấy tiếng gọi của Lý Hà, Cố Trọng lập tức cầm hoa đi đến trước máy quay và cùng đạo diễn xem lại cảnh quay vừa rồi."Chờ một chút, quay lại một lần nữa, phần này của cảnh quay hơi lệch, hướng đi của em có thể lệch sang bên trái một chút, rồi động tác của em có thể tự nhiên hơn, cũng có thể thêm một vài động tác nhỏ như thế này hoặc như thế này..."Cố Trọng chăm chú nghe Lý Hà nói, phía sau có người lại gần cùng xm, Cố Trọng quay đầu lại thì thấy là Lâm Sách, cười với cô ấy.Thấy Lâm Sách cũng đến, Lý Hà nói với cô ấy: "Chúng ta quay lại một lần nữa, cảnh này xong thì đến cảnh của Dương Ninh.""Vâng, đạo diễn!" Lâm Sách gật đầu đồng ý, liếc mắt với Cố Trọng rồi quay lưng đi.Xa xa, Diệp Tây Nhã nhìn tất cả mà không nói gì, vì cô đã quen rồi. Cố Trọng và Lâm Sách từ lúc mới gặp nhau ngượng ngùng đã biến thành quan hệ có thể đùa giỡn với nhau trên trường quay.Mặc dù bên ngoài có những fan không biết gì vẫn đang tranh cãi ầm ĩ, lý do là vì Lâm Sách đã ký hợp đồng với vai nữ hai quan trọng trong "Liễu Vô Ương".Nhưng cô ấy cũng không ngờ rằng, mặc dù Lâm Sách không có ý giành lấy vai Liễu Vô Ương, nhưng vì những chiêu trò của công ty cũ, các fan của cô ấy lại nghĩ rằng Cố Trọng đã chơi chiêu giành lấy vai nữ chính mà lẽ ra phải thuộc về Lâm Sách, giờ lại để Lâm Sách làm vai phụ, còn là nữ hai tầm thường. Các fan của cô ấy càng không hài lòng, từ khi quay phim đến nay, họ liên tục dùng hashtag "Liễu Vô Ương" để nói những lời ám chỉ đầy mỉa mai.Dù cho hai diễn viên thỉnh thoảng vẫn bình thản ngồi chơi cờ trên phim trường, họ còn chia sẻ với nhau một vài mẹo dưỡng nhan.Nói về việc Lâm Sách ký hợp đồng với vai nữ hai, thì đó là do Từ tổng nói. Một ngày nọ, khi cô và Cố Trọng cùng nhau đến công ty giải quyết công việc, cô ấy đã nói cho họ biết chuyện này trong văn phòng. Lúc đó, thư ký Vạn vừa mang cà phê vào và suýt chút nữa đã làm cà phê đổ ra.Có thể tưởng tượng được, ngay cả thư ký Vạn, người thường ngày biểu hiện bình tĩnh như một cái máy, nghe tin này mà tay cũng phải run, thì đủ biết tin này chấn động đến mức nào.Nhân tiện, thư ký Vạn đã từ thư ký tạm thời được thăng chức thành thư ký chính thức. Vì thư ký trước sau khi sinh con nói rằng việc chăm sóc con cái làm cô ấy kiệt sức, không còn sức để phục vụ Từ Đồ Chi nữa, nên sếp Từ của chúng ta đành phải đau lòng điều cô ấy sang bộ phận khác nhẹ nhàng hơn.Bề ngoài là đau lòng, nhưng trong lòng Từ Đồ Chi lại khá vui mừng khi thấy thư ký Vạn vẫn tiếp tục ở lại. Nếu thư ký trước không rời đi, Diệp Tây Nhã nghi ngờ bà chủ Từ nhà mình có thể sẽ ép cô ấy phải nhận thêm một thư ký phụ.Đang hồi tưởng về những chuyện mấy tháng trước, Diệp Tây Nhã thấy từ xa Cố Trọng đã quay xong cảnh vừa rồi, giờ đang cùng Lâm Sách bàn về vị trí đi lại. Cô cảm thấy buồn chán, bèn cúi đầu chơi điện thoại, mở Weibo lên và thấy một tin hot search trong top 10 mà cô quan tâm."Bữa tối thân mật giữa Cố Trọng và Lâm Sách", Diệp Tây Nhã vừa nhìn tiêu đề là biết ngay có người đang chơi trò "xem hình đoán chuyện".Vào xem thì đúng là có paparazzi đã tung ra một bức ảnh, trong đó Cố Trọng và Lâm Sách ngồi cạnh nhau, cùng nhìn vào một thực đơn."Vì sao không chụp tôi vào luôn chứ!" Diệp Tây Nhã nhìn bức ảnh, rõ ràng cô cũng có mặt trong đó, chỉ là bị bức tường của nhà hàng che mất thôi.Cô không nhớ rõ là chuyện gì đã xảy ra từ lúc nào, nhưng từ khi Cố Trọng gia nhập đoàn phim, cô ấy ngoài bản thân ra thì chưa từng đi ra ngoài với ai một mình, Lâm Thương Từ không tính, cô chỉ nhớ là có hai ba lần sau khi tan ca, Lý Hà mời mọi người đi ăn tối, thường thì là vài nghệ sĩ cùng trợ lý và các nhân viên trong đoàn bao một phòng riêng để ăn, lúc chụp bức ảnh này, vừa vặn mọi người đều không có mặt trong phòng, chỉ có hai người nắm tay nhau đi vào nhà vệ sinh.Diệp Tây Nhã đột nhiên nảy ra một suy nghĩ xấu xa, cô muốn gửi cái tin hot search này cho Lâm Thương Từ cùng xem, ahihi.Tuy nhiên, nghĩ lại thì thôi, cô thực ra có một việc quan trọng hơn cần làm, đó là làm gián điệp.Dù sao hôm nay cũng là sinh nhật của Lâm Thương Từ, Cố Trọng đã chuẩn bị một món quà bất ngờ, vì món quà này mà sáng nay cô ấy đã chúc Lâm Thương Từ sinh nhật vui vẻ, rồi tặng cô một chiếc đồng hồ cùng một nụ hôn chào buổi sáng. Lại còn đặc biệt nói với Lâm Thương Từ rằng hôm nay sau khi tan ca, cô ấy sẽ đi ăn tối với Lâm Sách, có thể sẽ ăn đến rất muộn, bảo Lâm Thương Từ ở lại khách sạn chơi một mình.Tại sao Diệp Tây Nhã lại biết những chuyện này? Vì cô đoán được.Vì là sinh nhật, chắc chắn phải chúc sinh nhật vui vẻ rồi đúng không, vì thế không thể giả vờ quên đi được!Sau khi chúc sinh nhật xong, chắc chắn phải có một chút biểu hiện gì đó chứ, nếu chỉ có lời chúc mà không có quà thì cũng không hợp lý!Sau khi tặng quà rồi, hai người sẽ phải quấn quýt một lúc, khi tỉnh dậy thì phải đi làm, không thể dành quá nhiều thời gian, nên một nụ hôn nhanh gọn như vậy cũng là hợp lý mà!Ừm, tất cả đều rất hợp lý, Diệp Tây Nhã tin chắc như vậy.Nhưng mỗi khi nhắc đến Lâm Thương Từ, cô lại muốn phàn nàn một chút, rõ ràng là tổng biên tập, nhưng số lần xuất hiện trên phim trường lại đếm trên đầu ngón tay. Ban đầu còn khá chăm chỉ, mỗi ngày có thể dành hai ba giờ ở phim trường, nhưng có lẽ vì những lần đó đều không có tác dụng gì mấy, nên sau đó cô ấy ít đến hơn.Cố Trọng kết thúc quay phim vào khoảng sáu giờ chiều, hôm nay là cảnh quay của người khác, ngày mai mới đến lượt cô thức khuya.Lúc tẩy trang, Cố Trọng hỏi Diệp Tây Nhã: "Diệp Tây Nhã, việc chị làm thế nào rồi?""Chị làm việc bao giờ cần cô lo lắng?" Diệp Tây Nhã vừa khoanh tay vừa cười mỉm, "Đồ đạc đã để trong phòng em rồi."Cố Trọng không kìm được mà cười thầm, chỉ cần nghĩ đến việc Lâm Thương Từ có thể sẽ lộ vẻ mặt kinh ngạc, cô đã cảm thấy rất thú vị.Sau khi tẩy xong lớp trang điểm, Cố Trọng cầm túi xách đi đến gần Diệp Tây Nhã, nhỏ giọng hỏi: "Chị ấy vẫn ở trong khách sạn đúng không?""Chị quen bản chất cô ấy lâu rồi, chắc chắn là ở trong khách sạn, cả tháng rồi mà tôi chưa thấy cô ấy ra ngoài một mình lần nào." Diệp Tây Nhã vỗ ngực đảm bảo.Có lẽ vì Diệp Tây Nhã luôn tạo cho người khác cảm giác rất đáng tin, nên khi Cố Trọng nhìn thấy vẻ mặt đầy tự tin của cô, cô cảm thấy cô ấy rất đáng tin cậy.Hai người đi xe chung của đoàn phim về khách sạn, Cố Trọng là người về phòng trước, cầm lấy đồ trên bàn nhìn kỹ một lúc, rồi mang theo đồ đến phòng của Lâm Thương Từ.Cô và Lâm Thương Từ ở đối diện nhau, đi lại khá tiện lợi, thường thì Diệp Tây Nhã sẽ giả vờ đi dạo ngoài hành lang để xem có ai không, nếu không có ai sẽ báo cho họ, lúc đó họ sẽ chạy sang phòng đối phương chơi. Có lúc chơi cả đêm, có lúc chơi vài tiếng rồi lại về phòng mình ngủ. Thỉnh thoảng Từ Xu Đồ Chi cũng vui vẻ đến thăm đoàn, Diệp Tây Nhã cũng sẽ tham gia chơi bài cùng ba người họ, nếu đúng lúc muốn chơi bài mà thiếu một người, Lâm Sách không có việc gì làm cũng sẽ bị kéo qua chơi chung.Dù sao thì hai người có cách chơi của hai người, bốn người cũng có cách chơi của bốn người, tùy vào Cố Trọng hôm đó muốn như thế nào.Cố Trọng gõ cửa phòng của Lâm Thương Từ, đợi một lúc lâu vẫn không có ai trả lời, cô gọi điện cho Lâm Thương Từ, nhưng điện thoại không ai nghe."Cô ấy không ở trong phòng sao?" Cố Trọng nhíu mày nhìn Diệp Tây Nhã."Chẳng lẽ sáng nay chị lạnh lùng quá, lại bảo cô ấy ở lại chơi một mình, cô ấy buồn rồi sao?" Diệp Tây Nhã thử hỏi.Dù sao thì hôm nay cũng là sinh nhật, người yêu không ở bên cạnh chơi, lại đi ăn tối với người phụ nữ khác, ai mà nghĩ đến cũng sẽ tức giận.Hơn nữa vừa rồi còn có hot search, dù cô ấy không cố tình đăng, nhưng Lâm Thương Từ là một người "lướt web 5G", chắc chắn cũng sẽ thấy.Cố Trọng trong đầu lướt qua ký ức sáng nay, cảm thấy đó hoàn toàn là trái ngược với sự lạnh lùng.Họ thậm chí còn nóng bỏng đến mức không thể nóng hơn nữa!"Lúc quay phim cô ấy còn nhắn tin trả lời chị mà? Không lẽ đột nhiên buồn bã sao?" Theo hiểu biết của cô, Lâm Thương Từ không phải kiểu người dễ dàng buồn bã như vậy."Chị và Lâm Sách đều lên hot search rồi, có khi nào cô ấy..."Cố Trọng lại gọi thêm một lần nữa, lần này thì không kết nối được, nhưng đã bị cúp máy.Cố Trọng mở to mắt, không dám gọi lần thứ ba, không lẽ thật sự vì hot search mà cô ấy buồn sao? Cô thậm chí còn nhìn Diệp Tây Nhã bằng ánh mắt dò hỏi, không biết mình có làm sai điều gì không, nhưng Diệp Tây Nhã chắc chắn không thể biết được, vì chuyện cô và Lâm Thương Từ yêu nhau trong đoàn phim, cô ấy luôn làm như không thấy không nghe.Tuy nhiên, là một người quản lý kiêm trợ lý, cô vẫn phải giúp nghệ sĩ của mình giải quyết vấn đề, vì vậy cô nhanh chóng rút điện thoại ra gọi cho Phòng Gia Duệ, bên kia nhanh chóng bắt máy."Cô Phòng ơi, hôm nay Lâm Thương Từ có tìm cô không?""Có tìm, con bé buồn lắm." Phòng Giai Nhuế vừa nói xong, Cố Trọng đã vội vàng muốn chen vào nói chuyện.Diệp Tây Nhã đẩy cô về phòng mình, vì cô nghe thấy tiếng thang máy "đinh" vang lên, có người vừa xuống ở tầng này."Chịấy nói gì không cô?" Cố Trọng giành lấy điện thoại hỏi."Không nói gì, chỉ bảo mình rất buồn, muốn đi biển dạo một chút."Cố Trọng nghe xong, đưa điện thoại lại cho Diệp Tây Nhã, rồi lấy điện thoại của mình ra kiểm tra bãi biển gần đó, cách khách sạn chỉ mười phút lái xe. Cô lấy chìa khóa xe màu xanh nhỏ của mình, chuẩn bị mang theo quà và đi tìm cô ấy."Em có muốn chị đi cùng không?" Diệp Tây Nhã nghiêng đầu hỏi một cách tùy ý."Không cần đâu ạ."Diệp Tây Nhã biết ngay mà.Cố Trọng đến bãi đậu xe của khách sạn, lái xe của mình ra. Trước đó cô đã nhờ Từ Đồ Chi lái chiếc xe này đến cho cô, để tiện việc khuya khoắt đưa Lâm Thương Từ đi dạo, vì vậy trong đoàn phim không ai biết cô đã mang xe theo, nếu muốn hẹn hò bí mật thì thật tiện lợi.Theo chỉ dẫn của hệ thống định vị, cô lái xe đến bãi biển. Bãi biển rất rộng, nhưng người không đông, chỉ có vài người ngồi rải rác, vì mặt trời sắp lặn, nơi này có thể ngắm hoàng hôn.Cố Trọng nhìn quanh những người đang ngồi, rồi tìm thấy Lâm Thương Từ ngồi ở cạnh xa nhất của bãi biển.Cô đội mũ thấp xuống và đi về phía Lâm Thương Từ, rồi ngồi xuống cạnh Lâm Thương Từ, không hỏi vì sao cô ấybuồn, cũng không hỏi vì sao lại cúp máy, chỉ đơn giản là ngồi sát bên cô ấy.Lâm Thương Từ quay đầu nhìn cô, hỏi: "Chị không có gì muốn hỏi sao?"Như cô mong muốn, Cố Trọng hỏi: "Từ buồn thật hả?""Không phải đâu, là chị bảo họ lừa em đến đây đó."Cố Trọng nhướn mày, biểu cảm "mưu mô quỷ kế" đầy ngạc nhiên, Lâm Thương Từ không nhịn được mà cười."Hoàng hôn hôm nay thật đẹp, chị muốn emcũng nhìn thấy."Cố Trọng có chút bất lực, chỉ là ngắm hoàng hôn thôi mà, gửi một tin nhắn hay gọi điện là xong, sao phải giả vờ buồn bã để lừa cô đến đây."Hoàng hôn hôm qua và hôm nay khác nhau, hoàng hôn hôm nay và ngày mai cũng sẽ khác nhau, mỗi buổi hoàng hôn đều là duy nhất, vì vậy chị muốn nhân cơ hội này, dưới ánh hoàng hôn duy nhất này, tặng emmột món quà duy nhất." Lâm Thương Từ chỉ tay vào Cố Trọng, nói: "Nhưng món quà đó giờ đang bị em ngồi lên rồi."Cố Trọng đứng dậy, rõ ràng chỗ cô vừa ngồi không có gì, nhưng ngay lập tức cô nhận ra, đưa tay xới vài nhúm cát, quả nhiên cô đã tìm thấy vật cứng, đào ra là một cuốn sổ dày."Cố Trọng, chị đã từng nói, nếu thời gian có thể quay lại khi còn nhỏ, em sẽ sẵn sàng thích cả tuổi thơ của chị." Lâm Thương Từ nhìn chằm chằm vào cuốn sổ, ánh mắt dịu dàng mà Cố Trọng không lạ gì, "Embiết không? Câu nói đó chị đã nhớ rất lâu .""Chị luôn băn khoăn, không biết nên tặng em món quà gì, em không thiếu tiền, muốn gì cũng có thể tự mua, chị cũng tự cho rằng đã mang đến đủ sự an toàn và tình yêu cho em. Vậy nên nếu em thiếu gì, có lẽ là những khoảnh khắc quá khứ mà chúng ta chưa kịp gặp nhau. Vì vậy chị đã viết lại những khoảnh khắc quá khứ của mình thành nhật ký tặng em, em có thể có quá khứ, hiện tại và tương lai của chị."Cố Trọng cảm động đến mức suýt khóc, cô nắm chặt cuốn nhật ký trong tay, nghẹn ngào nói: "Hôm nay rõ ràng là sinh nhật của chị, sao lại là chị tặng quà cho em?""Bởi vì mỗi ngày chị đều nhận được quà, em đã cho chị quá nhiều điều ngoài sức tưởng tượng, nên chị phải đáp lễ thôi.""Nhắc đến đáp lễ, nghe có vẻ quá khách sáo..." Cố Trọng cúi đầu, ngón tay nhẹ nhàng vuốt lên bìa sách."Vậy em thích không?" Lâm Thương Từ ôm đầu gối, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt Cố Trọng, ánh sáng hoàng hôn nhuốm lên làn da cô."Rất thích." Cố Trọng ôm cuốn nhật ký vào lòng, rồi hỏi lại: "Nhưng chị đã tặng món quà quý giá như vậy cho em rồi, đến lúc sinh nhật em, chẳng phải chị sẽ không có gì để tặng sao?"Lâm Thương Từ quay mắt đi, nhìn về phía chân trời nơi những đám mây có viền vàng, nghe tiếng sóng biển vỗ về, rất nhẹ nhàng, cô mới nói: "Sinh nhật em à, đến lúc đó rồi tính."Cố Trọng không quên mình cũng mang quà đến, vì vậy cô từ túi phía sau rút ra một phong thư, đưa cho Lâm Thương Từ, nói: "Đây là món quà thứ hai tặng chị, tranh thủ trước khi mặt trời lặn, chị mở ra xem đi."Lâm Thương Từ xé phong thư, lấy ra một xấp giấy hơi dày, mở ra xcem kỹ rồi mới nói: "Em muốn mở quán cà phê mèo à?""Không phải em muốn mở, mà là chúng ta cùng mở, nhưng chủ yếu vẫn để tên của chị. Cửa hàng đã chọn xong rồi, bản thiết kế cũng đã vẽ mấy kiểu để chị chọn, khi khai trương, chúng ta sẽ để chị làm Miêu Từ tổng." Cố Trọng hào hứng nói."Vì sao đột nhiên lại muốn mở quán cà phê mèo thế?""Vì có lần chị chị em mơ thấy mình đang ngồi trong một quán cà phê mèo viết kịch bản, những chú mèo nhỏ cứ đi quanh chân chị, chịi cảm thấy rất thư giãn và dễ thương.""Chỉ là một giấc mơ thôi mà.""Không chỉ vì một giấc mơ đâu, hồi nhỏ em cũng từng mơ ước mở một cửa hàng cho riêng mình, chỉ là chưa tìm được hướng đi, là chị đã cho em hướng đi." Cố Trọng nhớ lại ước mơ thời trung học của mình, chỉ là khi đó giấc mơ nhỏ bé ấy đã bị giấc mơ lớn về sự nghiệp diễn xuất thay thế."Và hơn nữa, nếu chị có thể tặng em thời gian của mình, thì em cũng có thể biến giấc mơ của chị thành hiện thực. Chị nói xem, chị có thích không?"Lâm Thương Từ trong đầu lại nhớ lại giấc mơ ấy, thực ra cô không còn nhớ rõ chi tiết, nhưng cảm giác ấm áp thì vẫn còn, vì vậy cô gật đầu cười nói: "Rất thích."Cố Trọng tựa đầu vào vai Lâm Thương Từ, ánh mắt dừng lại ở phía xa, nơi có màu cam vừa quen thuộc vừa xa lạ, cô lại nhớ về những khoảnh khắc trong quá khứ, "Chị còn nhớ không, lần đầu tiên chúng ta xem hoàng hôn ở thành phố Kiều Lâm?""Nhớ chứ." Lâm Thương Từ nhìn về phía mặt trời chỉ còn lại một nửa, bầu trời chia thành hai nửa, một nửa tím, một nửa cam, "Hoàng hôn hôm đó rất đẹp, hoàng hôn hôm nay còn đẹp hơn.""Sao lại vậy?""Vì hôm nay chúng ta cùng ngồi ở đây, em ôm lấy quá khứ của chị, chị giữ lấy giấc mơ của em. Mỗi một ngày hôm nay đều sẽ đẹp hơn hôm qua, em là vậy, chị là vậy, và hoàng hôn cũng vậy.""Thật lãng mạn quá..."Lâm Thương Từ luôn nói những câu lãng mạn như vậy, không phải là cố ý bịa ra, mà là tự nhiên thốt lên vào một thời điểm, một địa điểm nào đó khi nhìn vào một cảnh vật nào đó, chỉ nói cho cô nghe. Lúc đó, Cố Trọng sẽ cảm thán về tài năng viết kịch bản của cô ấy, nghĩ rằng những lời này chỉ nói cho mình cô nghe, vừa cảm thấy ấm áp, lại vừa thấy cô thật quyến rũ.Cô muốn mãi như vậy, hai người không cần những trải nghiệm kỳ lạ, chỉ cần những điều rất bình thường như ăn cơm, ngủ, trò chuyện, ngắm cảnh, cứ thế sống mãi, cũng tốt lắm."Thời gian đến rồi, em không đi ăn cùng Lâm Sách à?""Lừa chị đấy.""Chị biết mà."Sau đó, họ cùng nhau ăn tối ở một quán nướng ven đường, khi trở về khách sạn, họ không tách ra đi riêng, nhưng cũng không nắm tay nhau, dù sao thì xung quanh cũng đông người, cách họ trò chuyện thoải mái nhìn vào mắt người khác chỉ như hai người bạn tốt đi dạo cùng nhau mà thôi.Tối đó, Cố Trọng ngồi trên giường xem kịch bản cho ngày mai, Lâm Thương Từ uống một chút rượu, đã mệt mỏi ngủ thiếp đi. Cô nhìn thấy dáng vẻ Lâm Thương Từ ngủ sát bên cạnh mình, không thể không muốn ôm lấy khuôn mặt cô ấy.Kiềm chế cơn muốn ôm lấy Lâm Thương Từ, Cố Trọng chỉ nhẹ nhàng vuốt những sợi lông mi của cô ấy, rồi cẩn thận đắp chăn lại cho cô ấy, tránh để gió điều hòa thổi vào.Cô quay đầu, nhìn thấy trên đèn bàn bên cạnh vẫn còn cuốn nhật ký thời gian, vì vậy cô đặt kịch bản xuống, cầm lấy cuốn nhật ký, mở trang đầu ra..."Gửi Cố Trọng, chị tặng em thời gian độc nhất vô nhị của chị, muôn vàn yêu em."
"Ngươi nghỉ ngơi một lát đi. Về đến nhà sẽ có đồ ăn ngon và nước uống cho ngươi."Sau khi vỗ thêm vài cái, nàng đứng dậy quan sát xung quanh. Kinh thành đối với nàng không hề xa lạ, ít nhất nàng đã sống ở đây mười năm. Nàng biết rõ con đường nào dẫn đến đâu, trên phố có những cửa hàng nào. Tuy nhiên, sau mười năm rời đi, những cửa hàng đó liệu có đổi chủ hay thay đổi gì không, nàng không biết.Dẫu sao, nàng đã rời khỏi nơi này suốt mười năm rồi.Nhưng nhìn kỹ lại, dường như mọi thứ vẫn giống như hồi nhỏ. Bà cụ bán kẹo hồ lô vẫn còn ở đó, nhưng "tiểu ca bán thịt lợn ở thành Nam" giờ đã trở thành "tiểu thúc bán thịt lợn ở thành Nam", và giờ thúc ấy đã có ba đứa con.Vừa cảm thán, nàng vừa ngẩng đầu, bắt gặp một tấm biển lớn với bốn chữ "Vạn Hương Tửu Lâu" được viết to rõ ràng. Những chữ vàng rực rỡ trên tấm bảng đen tuyền như rồng bay phượng múa, nghe nói được viết bởi Hạo Tốn, người được mệnh danh là đại thư pháp gia số một của kinh thành.Nàng vẫn nhớ nghĩa mẫu rất thích món gà nướng đất sét của quán này, thế là lập tức sải bước vào trong, dự định mua một con mang về để bày tỏ lòng hiếu kính.Không ngờ vừa bước vào, nàng đã thấy phía xa có một đám đông đang tụ tập, rõ ràng là đang xcem náo nhiệt. Từ nhỏ nàng đã thích tham gia những chuyện thế này, và cũng vì vậy mà từng bị mũi tên của Vương Béo hàng xóm vô tình làm bị thương. Đến giờ, trên cổ nàng vẫn còn một vết sẹo mờ không xóa được đây này.Nàng chen qua đám đông, len lỏi vào bên trong, lập tức thấy một thư sinh đang đấu cờ với một thiếu gia béo trông cực kỳ giàu có. Xung quanh, không ít người đang thì thầm bàn tán. Nàng lắng nghe một chút, thì ra mọi người đều nói thư sinh này sắp thua rồi.Thư sinh trông có vẻ rất khổ sở, mãi vẫn chưa đặt được nước cờ tiếp theo. Trong khi đó, thiếu gia béo ngồi đối diện thì ngẩng cao đầu, giọng điệu đầy kiêu ngạo:
"Theo ta thấy, kỳ nghệ của ngươi cũng chẳng có gì cao siêu, vậy mà dám múa rìu qua mắt ta?"Liễu Vô Ương chăm chú quan sát vị thư sinh trước mặt. Người này môi đỏ răng trắng, đôi mắt đào hoa, cặp lông mày cong như lá liễu... Trông chẳng giống nam nhân chút nào!Nàng nhìn kỹ hơn phần cổ, không thấy có yết hầu nhô lên. Đích thị là nữ tử!Sinh ra đã có lòng thương cảm với nữ nhân, nàng vừa nhìn thấy vẻ mặt của những người xem xung quanh, cộng thêm thái độ hống hách của thiếu gia béo, cũng không cần biết trước đó cô nương này đã làm gì khiến thiếu gia kia tức giận. Nàng bước tới, rút kiếm, một nhát liền hất tung bàn cờ. Những quân cờ đen trắng rơi tung tóe khắp nơi, thư sinh và thiếu gia béo vội vàng lùi lại tránh né."Hừ! Là kẻ nào không biết điều mà dám...""Xin lỗi, có con chuột thối nào đó thôi." Vừa nói, giọng điệu không hề có chút gì gọi là xin lỗi, Liễu Vô Ương thu thanh kiếm chưa rút ra khỏi vỏ về.Thiếu gia béo ngã ngồi xuống đất, đôi mắt nhỏ như hạt dưa trợn to hết cỡ, muốn xem thử kẻ nào không biết điều dám phá chuyện tốt của mình. Nhìn thấy đó chỉ là một cô gái ăn mặc rách rưới, hắn liền lớn tiếng quát:
"Đồ ăn mày từ đâu chui ra vậy!"Liễu Vô Ương hoàn toàn phớt lờ hắn, đưa tay đỡ vị thư sinh cũng đang ngồi bệt dưới đất, nói:
"Ta nói rồi, tìm ngươi mãi không thấy, hóa ra ngươi lại ở đây."Thư sinh ngơ ngác, cho đến khi bị nàng kéo đứng dậy mới lí nhí nói được một câu:
"Cảm ơn..."Liễu Vô Ương nhíu mày. Vị thư sinh này, nàng đoán chắc là tiểu thư nhà nào đó cải trang đi dạo phố. Đã không chịu dán râu giả, giờ còn dùng giọng nói mềm mỏng thế này để cảm ơn nàng. Người xung quanh không lẽ mắt mù tai điếc hết rồi, không nhận ra đây là nữ giả nam sao?"Đi thôi!"Liễu Vô Ương nắm tay kéo thư sinh rời đi. Ai ngờ thiếu gia béo không chịu buông tha, chắn ngang đường của cả hai, lớn tiếng:
"Dám gây rối khi ta đang đấu cờ, ngươi có biết ta là ai không?""Xin lỗi công tử, ta đã rời kinh thành nhiều năm, chuyện trong kinh ta không rõ lắm."Thiếu gia béo vung cây quạt kiểu cách của mình, ưỡn ngực, ngẩng cao đầu, nói:
"Ta chính là Vương đại thiếu gia Vương của Vương gia chuyên kinh doanh lụa là gấm vóc ở thành Đông...""Xin lỗi, ta không rõ ngươi là Vương Đại hay Vương Nhị, mà cũng không hứng thú. Cáo từ trước nhé."Liễu Vô Ương nghiêng người lách qua thiếu gia béo, chen qua đám đông, kéo thư sinh rời đi. Chỉ còn lại thiếu gia béo bị ngắt ngang màn tự giới thiệu, đứng ngẩn ngơ tại chỗ.Hắn chắc chắn chưa từng chịu thiệt thòi như vậy, đến mức chưa kịp phản ứng, người ta đã đi mất.Dẫn người ra khỏi Vạn Hương Tửu Lâu, Liễu Vô Ương hỏi:
"Xin hỏi tiểu thư là con gái nhà nào? Đi chơi sao không mang theo nha hoàn hay thị vệ theo?"Thư sinh thoáng sững sờ, không trả lời câu hỏi của nàng mà ngược lại hỏi:
"Ngươi có thể nhìn ra ta là nữ nhi sao?""Ta đâu có mù, ai mà không nhìn ra?" Liễu Vô Ương tỏ vẻ bất đắc dĩ, nhưng nghe thấy phía sau có tiếng ồn ào, bèn nói:
"Tiểu thư dẫn đường đi, ta đưa ngươi về nhà, không thì tên béo kia lại đuổi theo bây giờ."Thế là hai người một trước một sau rời khỏi tửu lâu. Liễu Vô Ương tiện tay kéo con ngựa nhỏ đang nằm dưới đất dậy rồi cùng đi. Đi mãi, đi mãi, họ đến trước cổng phủ của Dương Đình, vị đại tướng quân trấn quốc lừng lẫy.Dù không quen biết đám quyền quý trong thành, nhưng cái danh " trấn quốc đại tướng quân " như sấm bên tai, nàng vẫn biết. Huống chi phu nhân của Dương tướng quân còn có một đội quân nữ binh, hồi nhỏ nàng từng mơ ước được gia nhập.Nhưng cũng chỉ là mơ thôi.Người gác cổng nhìn thấy người đến đã nhận ra ngay là tiểu thư nhà mình, lập tức gọi bà vú trong phủ ra đón."Vị tiểu thư, nếu tiện, không biết có thể mời cô vào uống chén trà không?" Đại tiểu thư nhà họ Dương mỉm cười rạng rỡ, cử chỉ tao nhã, không còn bước đi kỳ cục kiểu chân vòng kiềng hay cố tình ưỡn ngực như trước nữa.Liễu Vô Ương định từ chối, nhưng vừa liếc mắt đã thấy trong sân có rất nhiều loài hoa đẹp. Nghĩ đến chuyện chưa mua được gà nướng đất sét cho nghĩa mẫu, không mang chút gì về thì không tiện bước vào phủ. Nhưng nếu có thể hái vài bông hoa, bó lại thành một bó tặng nghĩa mẫu thì cũng rất tốt."Trà thì không cần, nhưng những bông hoa trong sân, ta có thể hái vài bông được không?"Dương tiểu thư ngây người một lúc, rồi nói: "Cô nương cứ tự nhiên, ta đi thay trang phục trước."Sau đó, Dương tiểu thư được bà vú và các nha hoàn vây quanh đi vào trong, còn Liễu Vô Ương thì bắt đầu hành trình thu thập hoa của mình."Cắt!"Vừa nghe thấy tiếng gọi của Lý Hà, Cố Trọng lập tức cầm hoa đi đến trước máy quay và cùng đạo diễn xem lại cảnh quay vừa rồi."Chờ một chút, quay lại một lần nữa, phần này của cảnh quay hơi lệch, hướng đi của em có thể lệch sang bên trái một chút, rồi động tác của em có thể tự nhiên hơn, cũng có thể thêm một vài động tác nhỏ như thế này hoặc như thế này..."Cố Trọng chăm chú nghe Lý Hà nói, phía sau có người lại gần cùng xm, Cố Trọng quay đầu lại thì thấy là Lâm Sách, cười với cô ấy.Thấy Lâm Sách cũng đến, Lý Hà nói với cô ấy: "Chúng ta quay lại một lần nữa, cảnh này xong thì đến cảnh của Dương Ninh.""Vâng, đạo diễn!" Lâm Sách gật đầu đồng ý, liếc mắt với Cố Trọng rồi quay lưng đi.Xa xa, Diệp Tây Nhã nhìn tất cả mà không nói gì, vì cô đã quen rồi. Cố Trọng và Lâm Sách từ lúc mới gặp nhau ngượng ngùng đã biến thành quan hệ có thể đùa giỡn với nhau trên trường quay.Mặc dù bên ngoài có những fan không biết gì vẫn đang tranh cãi ầm ĩ, lý do là vì Lâm Sách đã ký hợp đồng với vai nữ hai quan trọng trong "Liễu Vô Ương".Nhưng cô ấy cũng không ngờ rằng, mặc dù Lâm Sách không có ý giành lấy vai Liễu Vô Ương, nhưng vì những chiêu trò của công ty cũ, các fan của cô ấy lại nghĩ rằng Cố Trọng đã chơi chiêu giành lấy vai nữ chính mà lẽ ra phải thuộc về Lâm Sách, giờ lại để Lâm Sách làm vai phụ, còn là nữ hai tầm thường. Các fan của cô ấy càng không hài lòng, từ khi quay phim đến nay, họ liên tục dùng hashtag "Liễu Vô Ương" để nói những lời ám chỉ đầy mỉa mai.Dù cho hai diễn viên thỉnh thoảng vẫn bình thản ngồi chơi cờ trên phim trường, họ còn chia sẻ với nhau một vài mẹo dưỡng nhan.Nói về việc Lâm Sách ký hợp đồng với vai nữ hai, thì đó là do Từ tổng nói. Một ngày nọ, khi cô và Cố Trọng cùng nhau đến công ty giải quyết công việc, cô ấy đã nói cho họ biết chuyện này trong văn phòng. Lúc đó, thư ký Vạn vừa mang cà phê vào và suýt chút nữa đã làm cà phê đổ ra.Có thể tưởng tượng được, ngay cả thư ký Vạn, người thường ngày biểu hiện bình tĩnh như một cái máy, nghe tin này mà tay cũng phải run, thì đủ biết tin này chấn động đến mức nào.Nhân tiện, thư ký Vạn đã từ thư ký tạm thời được thăng chức thành thư ký chính thức. Vì thư ký trước sau khi sinh con nói rằng việc chăm sóc con cái làm cô ấy kiệt sức, không còn sức để phục vụ Từ Đồ Chi nữa, nên sếp Từ của chúng ta đành phải đau lòng điều cô ấy sang bộ phận khác nhẹ nhàng hơn.Bề ngoài là đau lòng, nhưng trong lòng Từ Đồ Chi lại khá vui mừng khi thấy thư ký Vạn vẫn tiếp tục ở lại. Nếu thư ký trước không rời đi, Diệp Tây Nhã nghi ngờ bà chủ Từ nhà mình có thể sẽ ép cô ấy phải nhận thêm một thư ký phụ.Đang hồi tưởng về những chuyện mấy tháng trước, Diệp Tây Nhã thấy từ xa Cố Trọng đã quay xong cảnh vừa rồi, giờ đang cùng Lâm Sách bàn về vị trí đi lại. Cô cảm thấy buồn chán, bèn cúi đầu chơi điện thoại, mở Weibo lên và thấy một tin hot search trong top 10 mà cô quan tâm."Bữa tối thân mật giữa Cố Trọng và Lâm Sách", Diệp Tây Nhã vừa nhìn tiêu đề là biết ngay có người đang chơi trò "xem hình đoán chuyện".Vào xem thì đúng là có paparazzi đã tung ra một bức ảnh, trong đó Cố Trọng và Lâm Sách ngồi cạnh nhau, cùng nhìn vào một thực đơn."Vì sao không chụp tôi vào luôn chứ!" Diệp Tây Nhã nhìn bức ảnh, rõ ràng cô cũng có mặt trong đó, chỉ là bị bức tường của nhà hàng che mất thôi.Cô không nhớ rõ là chuyện gì đã xảy ra từ lúc nào, nhưng từ khi Cố Trọng gia nhập đoàn phim, cô ấy ngoài bản thân ra thì chưa từng đi ra ngoài với ai một mình, Lâm Thương Từ không tính, cô chỉ nhớ là có hai ba lần sau khi tan ca, Lý Hà mời mọi người đi ăn tối, thường thì là vài nghệ sĩ cùng trợ lý và các nhân viên trong đoàn bao một phòng riêng để ăn, lúc chụp bức ảnh này, vừa vặn mọi người đều không có mặt trong phòng, chỉ có hai người nắm tay nhau đi vào nhà vệ sinh.Diệp Tây Nhã đột nhiên nảy ra một suy nghĩ xấu xa, cô muốn gửi cái tin hot search này cho Lâm Thương Từ cùng xem, ahihi.Tuy nhiên, nghĩ lại thì thôi, cô thực ra có một việc quan trọng hơn cần làm, đó là làm gián điệp.Dù sao hôm nay cũng là sinh nhật của Lâm Thương Từ, Cố Trọng đã chuẩn bị một món quà bất ngờ, vì món quà này mà sáng nay cô ấy đã chúc Lâm Thương Từ sinh nhật vui vẻ, rồi tặng cô một chiếc đồng hồ cùng một nụ hôn chào buổi sáng. Lại còn đặc biệt nói với Lâm Thương Từ rằng hôm nay sau khi tan ca, cô ấy sẽ đi ăn tối với Lâm Sách, có thể sẽ ăn đến rất muộn, bảo Lâm Thương Từ ở lại khách sạn chơi một mình.Tại sao Diệp Tây Nhã lại biết những chuyện này? Vì cô đoán được.Vì là sinh nhật, chắc chắn phải chúc sinh nhật vui vẻ rồi đúng không, vì thế không thể giả vờ quên đi được!Sau khi chúc sinh nhật xong, chắc chắn phải có một chút biểu hiện gì đó chứ, nếu chỉ có lời chúc mà không có quà thì cũng không hợp lý!Sau khi tặng quà rồi, hai người sẽ phải quấn quýt một lúc, khi tỉnh dậy thì phải đi làm, không thể dành quá nhiều thời gian, nên một nụ hôn nhanh gọn như vậy cũng là hợp lý mà!Ừm, tất cả đều rất hợp lý, Diệp Tây Nhã tin chắc như vậy.Nhưng mỗi khi nhắc đến Lâm Thương Từ, cô lại muốn phàn nàn một chút, rõ ràng là tổng biên tập, nhưng số lần xuất hiện trên phim trường lại đếm trên đầu ngón tay. Ban đầu còn khá chăm chỉ, mỗi ngày có thể dành hai ba giờ ở phim trường, nhưng có lẽ vì những lần đó đều không có tác dụng gì mấy, nên sau đó cô ấy ít đến hơn.Cố Trọng kết thúc quay phim vào khoảng sáu giờ chiều, hôm nay là cảnh quay của người khác, ngày mai mới đến lượt cô thức khuya.Lúc tẩy trang, Cố Trọng hỏi Diệp Tây Nhã: "Diệp Tây Nhã, việc chị làm thế nào rồi?""Chị làm việc bao giờ cần cô lo lắng?" Diệp Tây Nhã vừa khoanh tay vừa cười mỉm, "Đồ đạc đã để trong phòng em rồi."Cố Trọng không kìm được mà cười thầm, chỉ cần nghĩ đến việc Lâm Thương Từ có thể sẽ lộ vẻ mặt kinh ngạc, cô đã cảm thấy rất thú vị.Sau khi tẩy xong lớp trang điểm, Cố Trọng cầm túi xách đi đến gần Diệp Tây Nhã, nhỏ giọng hỏi: "Chị ấy vẫn ở trong khách sạn đúng không?""Chị quen bản chất cô ấy lâu rồi, chắc chắn là ở trong khách sạn, cả tháng rồi mà tôi chưa thấy cô ấy ra ngoài một mình lần nào." Diệp Tây Nhã vỗ ngực đảm bảo.Có lẽ vì Diệp Tây Nhã luôn tạo cho người khác cảm giác rất đáng tin, nên khi Cố Trọng nhìn thấy vẻ mặt đầy tự tin của cô, cô cảm thấy cô ấy rất đáng tin cậy.Hai người đi xe chung của đoàn phim về khách sạn, Cố Trọng là người về phòng trước, cầm lấy đồ trên bàn nhìn kỹ một lúc, rồi mang theo đồ đến phòng của Lâm Thương Từ.Cô và Lâm Thương Từ ở đối diện nhau, đi lại khá tiện lợi, thường thì Diệp Tây Nhã sẽ giả vờ đi dạo ngoài hành lang để xem có ai không, nếu không có ai sẽ báo cho họ, lúc đó họ sẽ chạy sang phòng đối phương chơi. Có lúc chơi cả đêm, có lúc chơi vài tiếng rồi lại về phòng mình ngủ. Thỉnh thoảng Từ Xu Đồ Chi cũng vui vẻ đến thăm đoàn, Diệp Tây Nhã cũng sẽ tham gia chơi bài cùng ba người họ, nếu đúng lúc muốn chơi bài mà thiếu một người, Lâm Sách không có việc gì làm cũng sẽ bị kéo qua chơi chung.Dù sao thì hai người có cách chơi của hai người, bốn người cũng có cách chơi của bốn người, tùy vào Cố Trọng hôm đó muốn như thế nào.Cố Trọng gõ cửa phòng của Lâm Thương Từ, đợi một lúc lâu vẫn không có ai trả lời, cô gọi điện cho Lâm Thương Từ, nhưng điện thoại không ai nghe."Cô ấy không ở trong phòng sao?" Cố Trọng nhíu mày nhìn Diệp Tây Nhã."Chẳng lẽ sáng nay chị lạnh lùng quá, lại bảo cô ấy ở lại chơi một mình, cô ấy buồn rồi sao?" Diệp Tây Nhã thử hỏi.Dù sao thì hôm nay cũng là sinh nhật, người yêu không ở bên cạnh chơi, lại đi ăn tối với người phụ nữ khác, ai mà nghĩ đến cũng sẽ tức giận.Hơn nữa vừa rồi còn có hot search, dù cô ấy không cố tình đăng, nhưng Lâm Thương Từ là một người "lướt web 5G", chắc chắn cũng sẽ thấy.Cố Trọng trong đầu lướt qua ký ức sáng nay, cảm thấy đó hoàn toàn là trái ngược với sự lạnh lùng.Họ thậm chí còn nóng bỏng đến mức không thể nóng hơn nữa!"Lúc quay phim cô ấy còn nhắn tin trả lời chị mà? Không lẽ đột nhiên buồn bã sao?" Theo hiểu biết của cô, Lâm Thương Từ không phải kiểu người dễ dàng buồn bã như vậy."Chị và Lâm Sách đều lên hot search rồi, có khi nào cô ấy..."Cố Trọng lại gọi thêm một lần nữa, lần này thì không kết nối được, nhưng đã bị cúp máy.Cố Trọng mở to mắt, không dám gọi lần thứ ba, không lẽ thật sự vì hot search mà cô ấy buồn sao? Cô thậm chí còn nhìn Diệp Tây Nhã bằng ánh mắt dò hỏi, không biết mình có làm sai điều gì không, nhưng Diệp Tây Nhã chắc chắn không thể biết được, vì chuyện cô và Lâm Thương Từ yêu nhau trong đoàn phim, cô ấy luôn làm như không thấy không nghe.Tuy nhiên, là một người quản lý kiêm trợ lý, cô vẫn phải giúp nghệ sĩ của mình giải quyết vấn đề, vì vậy cô nhanh chóng rút điện thoại ra gọi cho Phòng Gia Duệ, bên kia nhanh chóng bắt máy."Cô Phòng ơi, hôm nay Lâm Thương Từ có tìm cô không?""Có tìm, con bé buồn lắm." Phòng Giai Nhuế vừa nói xong, Cố Trọng đã vội vàng muốn chen vào nói chuyện.Diệp Tây Nhã đẩy cô về phòng mình, vì cô nghe thấy tiếng thang máy "đinh" vang lên, có người vừa xuống ở tầng này."Chịấy nói gì không cô?" Cố Trọng giành lấy điện thoại hỏi."Không nói gì, chỉ bảo mình rất buồn, muốn đi biển dạo một chút."Cố Trọng nghe xong, đưa điện thoại lại cho Diệp Tây Nhã, rồi lấy điện thoại của mình ra kiểm tra bãi biển gần đó, cách khách sạn chỉ mười phút lái xe. Cô lấy chìa khóa xe màu xanh nhỏ của mình, chuẩn bị mang theo quà và đi tìm cô ấy."Em có muốn chị đi cùng không?" Diệp Tây Nhã nghiêng đầu hỏi một cách tùy ý."Không cần đâu ạ."Diệp Tây Nhã biết ngay mà.Cố Trọng đến bãi đậu xe của khách sạn, lái xe của mình ra. Trước đó cô đã nhờ Từ Đồ Chi lái chiếc xe này đến cho cô, để tiện việc khuya khoắt đưa Lâm Thương Từ đi dạo, vì vậy trong đoàn phim không ai biết cô đã mang xe theo, nếu muốn hẹn hò bí mật thì thật tiện lợi.Theo chỉ dẫn của hệ thống định vị, cô lái xe đến bãi biển. Bãi biển rất rộng, nhưng người không đông, chỉ có vài người ngồi rải rác, vì mặt trời sắp lặn, nơi này có thể ngắm hoàng hôn.Cố Trọng nhìn quanh những người đang ngồi, rồi tìm thấy Lâm Thương Từ ngồi ở cạnh xa nhất của bãi biển.Cô đội mũ thấp xuống và đi về phía Lâm Thương Từ, rồi ngồi xuống cạnh Lâm Thương Từ, không hỏi vì sao cô ấybuồn, cũng không hỏi vì sao lại cúp máy, chỉ đơn giản là ngồi sát bên cô ấy.Lâm Thương Từ quay đầu nhìn cô, hỏi: "Chị không có gì muốn hỏi sao?"Như cô mong muốn, Cố Trọng hỏi: "Từ buồn thật hả?""Không phải đâu, là chị bảo họ lừa em đến đây đó."Cố Trọng nhướn mày, biểu cảm "mưu mô quỷ kế" đầy ngạc nhiên, Lâm Thương Từ không nhịn được mà cười."Hoàng hôn hôm nay thật đẹp, chị muốn emcũng nhìn thấy."Cố Trọng có chút bất lực, chỉ là ngắm hoàng hôn thôi mà, gửi một tin nhắn hay gọi điện là xong, sao phải giả vờ buồn bã để lừa cô đến đây."Hoàng hôn hôm qua và hôm nay khác nhau, hoàng hôn hôm nay và ngày mai cũng sẽ khác nhau, mỗi buổi hoàng hôn đều là duy nhất, vì vậy chị muốn nhân cơ hội này, dưới ánh hoàng hôn duy nhất này, tặng emmột món quà duy nhất." Lâm Thương Từ chỉ tay vào Cố Trọng, nói: "Nhưng món quà đó giờ đang bị em ngồi lên rồi."Cố Trọng đứng dậy, rõ ràng chỗ cô vừa ngồi không có gì, nhưng ngay lập tức cô nhận ra, đưa tay xới vài nhúm cát, quả nhiên cô đã tìm thấy vật cứng, đào ra là một cuốn sổ dày."Cố Trọng, chị đã từng nói, nếu thời gian có thể quay lại khi còn nhỏ, em sẽ sẵn sàng thích cả tuổi thơ của chị." Lâm Thương Từ nhìn chằm chằm vào cuốn sổ, ánh mắt dịu dàng mà Cố Trọng không lạ gì, "Embiết không? Câu nói đó chị đã nhớ rất lâu .""Chị luôn băn khoăn, không biết nên tặng em món quà gì, em không thiếu tiền, muốn gì cũng có thể tự mua, chị cũng tự cho rằng đã mang đến đủ sự an toàn và tình yêu cho em. Vậy nên nếu em thiếu gì, có lẽ là những khoảnh khắc quá khứ mà chúng ta chưa kịp gặp nhau. Vì vậy chị đã viết lại những khoảnh khắc quá khứ của mình thành nhật ký tặng em, em có thể có quá khứ, hiện tại và tương lai của chị."Cố Trọng cảm động đến mức suýt khóc, cô nắm chặt cuốn nhật ký trong tay, nghẹn ngào nói: "Hôm nay rõ ràng là sinh nhật của chị, sao lại là chị tặng quà cho em?""Bởi vì mỗi ngày chị đều nhận được quà, em đã cho chị quá nhiều điều ngoài sức tưởng tượng, nên chị phải đáp lễ thôi.""Nhắc đến đáp lễ, nghe có vẻ quá khách sáo..." Cố Trọng cúi đầu, ngón tay nhẹ nhàng vuốt lên bìa sách."Vậy em thích không?" Lâm Thương Từ ôm đầu gối, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt Cố Trọng, ánh sáng hoàng hôn nhuốm lên làn da cô."Rất thích." Cố Trọng ôm cuốn nhật ký vào lòng, rồi hỏi lại: "Nhưng chị đã tặng món quà quý giá như vậy cho em rồi, đến lúc sinh nhật em, chẳng phải chị sẽ không có gì để tặng sao?"Lâm Thương Từ quay mắt đi, nhìn về phía chân trời nơi những đám mây có viền vàng, nghe tiếng sóng biển vỗ về, rất nhẹ nhàng, cô mới nói: "Sinh nhật em à, đến lúc đó rồi tính."Cố Trọng không quên mình cũng mang quà đến, vì vậy cô từ túi phía sau rút ra một phong thư, đưa cho Lâm Thương Từ, nói: "Đây là món quà thứ hai tặng chị, tranh thủ trước khi mặt trời lặn, chị mở ra xem đi."Lâm Thương Từ xé phong thư, lấy ra một xấp giấy hơi dày, mở ra xcem kỹ rồi mới nói: "Em muốn mở quán cà phê mèo à?""Không phải em muốn mở, mà là chúng ta cùng mở, nhưng chủ yếu vẫn để tên của chị. Cửa hàng đã chọn xong rồi, bản thiết kế cũng đã vẽ mấy kiểu để chị chọn, khi khai trương, chúng ta sẽ để chị làm Miêu Từ tổng." Cố Trọng hào hứng nói."Vì sao đột nhiên lại muốn mở quán cà phê mèo thế?""Vì có lần chị chị em mơ thấy mình đang ngồi trong một quán cà phê mèo viết kịch bản, những chú mèo nhỏ cứ đi quanh chân chị, chịi cảm thấy rất thư giãn và dễ thương.""Chỉ là một giấc mơ thôi mà.""Không chỉ vì một giấc mơ đâu, hồi nhỏ em cũng từng mơ ước mở một cửa hàng cho riêng mình, chỉ là chưa tìm được hướng đi, là chị đã cho em hướng đi." Cố Trọng nhớ lại ước mơ thời trung học của mình, chỉ là khi đó giấc mơ nhỏ bé ấy đã bị giấc mơ lớn về sự nghiệp diễn xuất thay thế."Và hơn nữa, nếu chị có thể tặng em thời gian của mình, thì em cũng có thể biến giấc mơ của chị thành hiện thực. Chị nói xem, chị có thích không?"Lâm Thương Từ trong đầu lại nhớ lại giấc mơ ấy, thực ra cô không còn nhớ rõ chi tiết, nhưng cảm giác ấm áp thì vẫn còn, vì vậy cô gật đầu cười nói: "Rất thích."Cố Trọng tựa đầu vào vai Lâm Thương Từ, ánh mắt dừng lại ở phía xa, nơi có màu cam vừa quen thuộc vừa xa lạ, cô lại nhớ về những khoảnh khắc trong quá khứ, "Chị còn nhớ không, lần đầu tiên chúng ta xem hoàng hôn ở thành phố Kiều Lâm?""Nhớ chứ." Lâm Thương Từ nhìn về phía mặt trời chỉ còn lại một nửa, bầu trời chia thành hai nửa, một nửa tím, một nửa cam, "Hoàng hôn hôm đó rất đẹp, hoàng hôn hôm nay còn đẹp hơn.""Sao lại vậy?""Vì hôm nay chúng ta cùng ngồi ở đây, em ôm lấy quá khứ của chị, chị giữ lấy giấc mơ của em. Mỗi một ngày hôm nay đều sẽ đẹp hơn hôm qua, em là vậy, chị là vậy, và hoàng hôn cũng vậy.""Thật lãng mạn quá..."Lâm Thương Từ luôn nói những câu lãng mạn như vậy, không phải là cố ý bịa ra, mà là tự nhiên thốt lên vào một thời điểm, một địa điểm nào đó khi nhìn vào một cảnh vật nào đó, chỉ nói cho cô nghe. Lúc đó, Cố Trọng sẽ cảm thán về tài năng viết kịch bản của cô ấy, nghĩ rằng những lời này chỉ nói cho mình cô nghe, vừa cảm thấy ấm áp, lại vừa thấy cô thật quyến rũ.Cô muốn mãi như vậy, hai người không cần những trải nghiệm kỳ lạ, chỉ cần những điều rất bình thường như ăn cơm, ngủ, trò chuyện, ngắm cảnh, cứ thế sống mãi, cũng tốt lắm."Thời gian đến rồi, em không đi ăn cùng Lâm Sách à?""Lừa chị đấy.""Chị biết mà."Sau đó, họ cùng nhau ăn tối ở một quán nướng ven đường, khi trở về khách sạn, họ không tách ra đi riêng, nhưng cũng không nắm tay nhau, dù sao thì xung quanh cũng đông người, cách họ trò chuyện thoải mái nhìn vào mắt người khác chỉ như hai người bạn tốt đi dạo cùng nhau mà thôi.Tối đó, Cố Trọng ngồi trên giường xem kịch bản cho ngày mai, Lâm Thương Từ uống một chút rượu, đã mệt mỏi ngủ thiếp đi. Cô nhìn thấy dáng vẻ Lâm Thương Từ ngủ sát bên cạnh mình, không thể không muốn ôm lấy khuôn mặt cô ấy.Kiềm chế cơn muốn ôm lấy Lâm Thương Từ, Cố Trọng chỉ nhẹ nhàng vuốt những sợi lông mi của cô ấy, rồi cẩn thận đắp chăn lại cho cô ấy, tránh để gió điều hòa thổi vào.Cô quay đầu, nhìn thấy trên đèn bàn bên cạnh vẫn còn cuốn nhật ký thời gian, vì vậy cô đặt kịch bản xuống, cầm lấy cuốn nhật ký, mở trang đầu ra..."Gửi Cố Trọng, chị tặng em thời gian độc nhất vô nhị của chị, muôn vàn yêu em."
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz