ZingTruyen.Xyz

[ BHTT - EDIT ] Thảo Tình Trái - Nhất Chỉ Hoa Giáp Tử

Chương 9

Ntrem09

Hỏi xong rồi, Phó Khả lập tức hối hận.

Nàng vốn không định có thêm liên hệ gì với Dụ Cận Kỳ, vậy mà lại hỏi một câu nhạy cảm như thế, chẳng khác nào tự tay nối lại hai đầu dây đã đứt.

Nàng tự hỏi, có lẽ là do ảnh hưởng từ buổi tối hôm nay.

Trong mắt người khác, nàng và Dụ Cận Kỳ trước giờ luôn đi cùng nhau. Giờ lại thành ra thế này, thật khiến người ta thở dài.

“Ta…” 
Sau vài giây, Dụ Cận Kỳ chậm rãi mở miệng.

Phó Khả lập tức cắt ngang: 
“Thôi.” 
Nàng thở ra một hơi, 
“Ta không muốn biết.”

Một câu trả lời sau sáu năm, chẳng khác nào một viên kẹo quá hạn — biết rõ sẽ khiến người ta đau bụng, còn cố ăn làm gì.

Dụ Cận Kỳ bên kia không đáp lại. Phó Khả điều chỉnh lại giọng điệu, trở về bình thường: 
“Ta không phải môi giới bất động sản, ngươi muốn thuê nhà thì đừng tìm ta.”

Công ty Dương Vũ có ứng dụng riêng, ngoài việc bán nhà còn phụ trách cả mảng cho thuê. Dụ Cận Kỳ nếu muốn tìm nhà, chỉ cần liên hệ môi giới là được.

Cần gì phải tìm nàng.

Phó Khả nghĩ đến đó, lại nói thêm lý do: 
“Hơn nữa là ngươi ở, đâu phải ta ở.”

“Vạn nhất thì sao?” 
Dụ Cận Kỳ không tiếp tục chủ đề trước, chuyển hướng.

“Cái gì vạn nhất?” 
Phó Khả sửng sốt.

“Không có gì.” 
Giọng Dụ Cận Kỳ mang theo chút lạnh lùng, không cho phản bác: 
“Ta đã hẹn môi giới, ba giờ chiều mai, gặp ở cổng khu Trời Cao.”

Phó Khả không đáp, chỉ lặng lẽ ngắt cuộc gọi.

Lúc đó nàng mới nhận ra mình đã đứng yên từ lúc nào.

Vừa rồi đầu óc như mơ hồ, giờ thì tỉnh táo lại.

Vu Thấm thấy nàng gọi xong, từ cách đó hơn mười mét hét lớn: 
“Khả Khả! Mau lên đây!”

Thời đi học, Vu Thấm thân thiết với nhiều bạn cùng lớp, nên mới đồng ý tham gia buổi tụ họp nhỏ này.

Còn Phó Khả thì khác. Hồi đó nàng không có bạn thân đặc biệt trong lớp, người duy nhất nàng thân thiết thời trung học chính là Dụ Cận Kỳ.

Nhưng nhiều năm trôi qua, giờ Dụ Cận Kỳ với nàng cũng chỉ là đồng nghiệp tạm thời.

Phó Khả khẽ thở dài.

Sáng thứ bảy, vừa tỉnh dậy, nàng mới sực nhớ hôm nay là ngày nàng chia tay với Mục Hàm.

Nàng chẳng có chút đau buồn hay tiếc nuối nào, cũng không biết Mục Hàm — kẻ đào hoa ấy — có cảm giác gì.

Mà nàng cũng chẳng quan tâm.

Rời giường xong, nàng gọi điện cho mẹ — không rõ bà lại đang đi chơi ở đâu.

Ba mẹ nàng đã ra ngoài du lịch hơn nửa năm, đến giờ vẫn chưa về.

Ngay cả Tết cũng không về.

Phó mẫu bắt máy rất nhanh: 
“Con gái à, cuối tuần vui vẻ nhé. Hôm nay không tăng ca chứ?”

“Không tăng ca.” 
Phó Khả vừa ăn bánh mì, vừa hỏi: 
“Mẹ, hai người đang ở đâu vậy?”

Người khác đi du lịch còn giống như chú ếch xanh trong truyện, ít nhất cũng gửi vài tấm ảnh phong cảnh.

Còn ba mẹ nàng thì như biến mất khỏi thế giới.

“Giờ đang ở Tân Thành.” 
Phó mẫu đáp, 
“Không tăng ca thì hai hôm nay về nhà xem thử, dọn dẹp một chút.”

“Biết rồi.”

Vì công ty cách nhà quá xa, nên Phó Khả thuê chung cư gần đó.

Nhưng vẫn phải về nhà định kỳ để quét dọn.

Phó mẫu dặn dò trước khi cúp máy: 
“Khả Khả à, ba mẹ định đi công viên rừng rậm chơi, con nhớ ăn uống đầy đủ nhé.”

“Vâng.” 
Phó Khả nuốt thêm một miếng bánh mì, rồi nhớ ra một chuyện quan trọng: 
“Mẹ, mẹ còn nhớ chú Dụ và dì Dụ không?”

“Nhớ chứ.”

“Hồi đó là hàng xóm của mình.”

“Sao vậy?”

Phó Khả quay đầu nhìn ra cửa sổ, giọng nhẹ: 
“Không có gì.”

Phó mẫu “Ai nha” một tiếng: 
“Đừng nghĩ đến nhà họ nữa. Không biết họ làm chuyện gì mà lúc đi cũng chẳng chào hỏi ai.”

Trước kia hai nhà rất thân. Nhưng hôm Dụ Cận Kỳ xuất ngoại, nhà họ Dụ cũng thuê xe tải, dọn hết đồ đi.

Không ai biết họ đi đâu, vì họ xóa sạch mọi dấu vết.

Sau cuộc trò chuyện, Phó Khả cầm điện thoại, nhìn màn hình đen.

Một lát sau, nàng lấy điện thoại công việc, mở WeChat, gửi tin nhắn cho Dụ Cận Kỳ.

Phó Khả: [ Chiều nay ta phải về nhà. ]

Thật ra mai về cũng được.

Dụ Cận Kỳ trả lời: [ Chú Dụ và dì Dụ vẫn khỏe chứ? ]

Phó Khả không đáp, chỉ nhắn: [ Tự ngươi đi xem nhà đi. ]

Nàng không muốn đi cùng.

Dụ Cận Kỳ cũng không ép: [ Được. ]

Khu Trời Cao cách công ty không xa, lại chỉ cách khu nàng đang ở một con phố.

Phó Khả thở ra nhẹ nhõm.

Nàng không thể phủ nhận rằng chuyện Dụ Cận Kỳ rời đi trước kia vẫn khiến nàng canh cánh trong lòng.

Giờ Dụ Cận Kỳ đã trở lại, còn có tiếp xúc với nàng, nhưng tuyệt nhiên không nhắc đến chuyện cũ.

Sau bữa trưa, Phó Khả về nhà, dọn dẹp sơ qua.

Trong nhà đã chẳng còn hơi thở sinh hoạt.

Xong việc, nàng gọi cho Đồng Ninh hỏi kế hoạch hôm nay.

Đồng Ninh nghe xong liền vui vẻ: 
“Trùng hợp ghê, hôm nay ta hẹn bạn đi chơi phòng mật thất, ngươi muốn đi cùng không?”

Phó Khả do dự vài giây: 
“Cũng được.”

“Hay quá.”

Ba giờ chiều đã qua, nàng cũng không rõ Dụ Cận Kỳ xem nhà thế nào rồi.

Trên đường đến phòng mật thất, Phó Khả vẫn gửi một tin nhắn:

[ Dụ phiên dịch, xem nhà có vừa ý không? ] 
Lời hỏi khách sáo, xa cách.

Lỡ Lạc Thịnh hỏi đến, nàng không biết gì thì lại bị trách.

Xuống xe, nàng mới nhận được hồi âm từ Dụ Cận Kỳ: 
[ Không hài lòng. ]

Phó Khả cau mày: 
[ Vậy có hẹn xem căn tiếp theo chưa? ]

Tìm nhà cũng là chuyện dựa vào vận may. Nếu vừa xem lần đầu đã thấy ưng ý, thì đúng là vận khí bùng nổ.

Phó Khả lúc trước tìm nhà cũng phải xem qua vài căn mới quyết định được.

【Có.】Dụ Cận Kỳ trả lời.

Phó Khả không hỏi thêm, vì nàng đã thấy Đồng Ninh.

Đồng Ninh vẫy tay với nàng, cười rạng rỡ: 
“Khả Khả!”

Bên cạnh nàng ấy còn ba người nữa, Phó Khả đều nhận ra.

Nàng từng gặp họ trước đây, biết tên từng người, thậm chí ba người đó còn nằm trong danh bạ của nàng — chỉ là không liên lạc.

Có điều hơi ngại một chút, vì trong số đó có một người tên Cảnh Hàn, từng tỏ tình với Phó Khả.

Nhưng chuyện đó cũng đã hơn một năm rồi.

Đồng Ninh kéo tay Phó Khả, cười hì hì: 
“Đi thôi, đã hẹn với chủ phòng rồi.”

Vì buổi tối không tiện ra ngoài, nên Đồng Ninh cố gắng chơi vào ban ngày. Cuối tuần thế này, nàng ấy có thể ở ngoài thì sẽ ở ngoài.

Phó Khả thì gan lớn, nhưng bốn người còn lại thì hét lên không ngừng.

Cả nhóm năm người cùng bước vào phòng mật thất chủ đề kinh dị.

Một giờ sau.

“Khả Khả.” 
Đồng Ninh kéo vạt áo nàng, 
“Bên kia vừa có tiếng động.”

Nàng chỉ về một góc phòng.

Ánh sáng trong phòng không quá rõ, góc đó hơi tối.

Ba người còn lại cũng nhìn theo. Phó Khả nhíu mày, định bước tới.

Cảnh Hàn kéo cổ tay nàng: 
“Phó Khả.” 
Đợi nàng quay lại nhìn, Cảnh Hàn mới nhận ra hành động của mình, vội buông tay, mím môi dưới: 
“Ta đi cùng ngươi.”

“Ngươi không phải sợ sao? Ta đi một mình được.”

Cảnh Hàn là kiểu cao gầy, trắng trẻo, thanh thuần. Trước đây Đồng Ninh từng nghĩ hai người có cảm tình, nhưng hóa ra chỉ là đơn phương.

Nghe Phó Khả nói vậy, Cảnh Hàn không đáp, mà tự bước về phía góc phòng.

Phó Khả bất đắc dĩ, đành đi theo sau.

Quả nhiên trong góc có tiếng động. Nàng mở nắp lên, một cái… mặt quỷ bật ra.

Cảnh Hàn cố không hét lên, muốn tỏ ra bình tĩnh, nhưng vẫn sợ đến mức nhắm mắt lại, tay thì siết chặt lấy tay Phó Khả.

Phó Khả nghiêng đầu nhìn dáng vẻ của nàng ấy, bật cười: 
“Không sao rồi.”

Trên đường về buổi tối, Đồng Ninh lái xe, miệng không ngừng nói.

“Ngươi thật sự không có hứng thú với Cảnh Hàn sao?”

“Ta nhìn ra được, nàng ấy rất thích ngươi.”

“Khả Khả, ngươi thử tiếp xúc với nàng ấy đi. Ta quen Cảnh Hàn nhiều năm rồi, chưa từng thấy nàng ấy dựa dẫm vào ai như vậy.”

Phó Khả xoa thái dương, giơ tay ra: 
“Để sau đi.” 
Nàng nhắc thêm: 
“Hôm nay ta vừa chia tay với Mục Hàm.”

Đồng Ninh bĩu môi: 
“Ngươi còn nghĩ đến chuyện chia tay, Mục Hàm hôm sau đã có bạn gái mới rồi, ngươi biết không?”

Phó Khả: “……”

Nàng hơi bất ngờ, nhưng cũng không quá ngạc nhiên.

Mục Hàm đẹp trai, nói chuyện ngọt ngào, được thích là chuyện bình thường.

Đồng Ninh thở dài: 
“Khả Khả.” 
Nàng do dự rồi hỏi: 
“Ngươi có phải đang yêu một người… mà không thể có được?”

Phó Khả chống khuỷu tay lên cửa sổ xe, nhìn đèn giao thông phía trước, mắt hơi cụp xuống, giọng mệt mỏi: 
“Sao lại hỏi vậy?”

“Mấy năm nay ngươi quen bạn gái, ai ngươi cũng đối xử rất tốt. Quà cáp, kỷ niệm, ngươi đều nhớ rõ.”

“Nhưng mà… giống như ăn mì gói không bỏ gia vị, không có linh hồn.”

“Ngươi yêu đương như đang hoàn thành nhiệm vụ.”

“Ta biết, trừ Mục Hàm ra, những người trước đều đánh giá ngươi rất tốt. Dù chia tay, cũng không ai nói xấu ngươi.”

“Nhưng yêu đương không nên như vậy.”

Phó Khả nhắm mắt, nhéo giữa mày, không nói gì.

Sau khi Dụ Cận Kỳ rời đi ba năm, nàng bắt đầu chấp nhận lời tỏ tình từ người khác. Nàng cũng thử thích người mới, cố gắng đối xử tốt với họ.

Nhưng… thật sự rất khó.

Dụ Cận Kỳ như một hạt giống, nằm sâu trong lòng nàng.

Thời gian là nước, là ánh nắng. Ngày qua ngày, hạt giống ấy đã nảy mầm, thành một cái cây lớn, dù mưa gió cũng không lay chuyển được.

Đồng Ninh thấy nàng như vậy, chỉ có thể thở dài: 
“Khả Khả…”

Vì Phó Khả là người mà ai cũng biết là quật cường.

Phó Khả vỗ nhẹ đầu mình, hỏi Đồng Ninh một câu ngốc nghếch:

“Sáu năm trước ta bị ai đó ngủ mất, giờ có thể ngủ lại được không?”

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz