Bhtt Edit Sung Phi Cu Lieu Liem Chu Hien Dai
"Cô... không phải là Thẩm Thu Hoa chứ?" Nhân viên phát hiện là một cô bé mắt to tròn, vẻ mặt không dám tin.Mắt phượng của Thẩm Thu Hoa hơi cong lên, lộ ra nụ cười hiền hòa. Nàng giơ ngón trỏ lên môi, "Suỵt, đừng nói ra nha!"Cô bé tự tay che miệng mình, gật đầu như gà mổ thóc. Nhìn xung quanh không có ai để ý, cô thò lại gần nhỏ giọng hỏi: "Thẩm... Thẩm... Thẩm tiểu thư, có thể ký tên cho em được không?" Cô kích động nói lắp.Thẩm Thu Hoa nhận bút từ cô, ký lên vở của cô.Cô bé cầm chặt quyển vở, kích động đến đỏ mặt. Bất chợt cô phát hiện ra gì đó, nhìn Dương Quỳnh bên cạnh Thẩm Thu Hoa hỏi: "Chị là Dương Quỳnh?"Dương Quỳnh gật đầu, "Em cũng muốn ký tên?""Có thể không?" Cô bé sắp khóc, mình hôm nay thật may mắn.Dương Quỳnh ký tên xong, còn xoa đầu cô bé hai cái, "Nhớ giữ bí mật nha."Cô bé tiếp tục gật đầu. Đưa mắt nhìn hai người trước mặt rời đi."Cũng may là dỗ được. Nếu không chúng ta thực sự gặp phiền toái rồi." Dương Quỳnh trong lòng còn sợ hãi.Thẩm Thu Hoa hỏi: "Chị nói nếu tiểu Duyệt thấy thần tượng Lạc Hoa của em ấy thì có như vậy không?"Dương Quỳnh nhớ đến dáng vẻ mê gái của minh Tề Duyệt, cả người lạnh toát, "Nghĩ lại thật đáng sợ."Hai người sợ cô bé vừa rồi làm lộ hành tung của hai người, nên không dám đi dạo phố tiếp nữa, còn chút thời gian hai người đến rạp phim, dự định coi phim.Ở rạp chiếu phim chủ yếu treo poster hai bộ phim Hollywood nổi tiếng. Thẩm Thu Hoa không hứng thú mấy với loại phim này, hai người tiếp tục xem, đứng hàng thứ ba trong danh sách chiếu là vai chính Lạc Hoa trong phim Kiêu Dương đây là bộ phim kinh doanh lớn."Xem phim này đi, tiểu Duyệt chắc chắn sẽ xem, quay về có thể trao đổi với em ấy một chút." Thẩm Thu Hoa cười nói.Dương Quỳnh đi mua vé, hai người đã lâu không đến rạp chiếu phim, thỉnh thoảng đến cũng có cảm giác mới mẻ.Cầm bắp rang và nước uống quay về, Dương Quỳnh nhìn Thẩm Thu Hoa đang im lặng ngồi trên sô pha, không giống như người khác ngồi xem di động. Nàng chỉ ngồi im lặng, ánh mắt nhìn một góc không có gì, dù đeo khẩu trang, nhưng khi chất của nàng vẫn đặc biệt, đến nỗi có người đang tới gần cũng không biết.Một người trẻ tuổi mặc đồ thời trang ngồi cạnh Thẩm Thu Hoa, định nói chuyện vài câu với Thẩm Thu Hoa, liền có một cô gái ôm đồ ăn nước uống chen vào giữa mình và người đẹp.Thẩm Thu Hoa đưa bắp rang qua, nhét một miếng cho Dương Quỳnh, nụ cười kia, ánh mắt kia, thanh niên cảm giác mình bị nhét đầy cơm chó, liền buồn bã rời đi.Chân mày Dương Quỳnh nhếch nhếch, nói bên tai Thẩm Thu Hoa: "Em hấp dẫn người quá rồi đó, chị mới đi mua bắp rang thôi đã có người mò đến rồi."Thẩm Thu Hoa lại nhét một miếng cho Dương Quỳnh, "Chị có cảm thấy mình rất may mắn không?"Nếu không phải có nhiều người ở đây, Dương Quỳnh đã sớm ôm người vào lòng, "Chị cảm thấy cả thiên hạ này chị là người may mắn nhất."Phòng chiếu bắt đầu soát vé, hai người vào trong, phim không có nhiều thành tựu nghệ thuật, nhưng là phim kinh doanh, giá trị bù lại cũng nhờ tiền vé. Toàn bộ hành trình Thẩm Thu Hoa chỉ im lặng, Dương Quỳnh nghĩ nàng đang chìm đắm trong phim, nên không có để ý. Nhưng khi phim chiếu xong, đèn bật lên, Thẩm Thu Hoa cũng không có phản ứng gì, Dương Quỳnh lúc này mới phát hiện có chuyện."Em sao vậy?" Dương Quỳnh kéo tay Thẩm Thu Hoa lắc lắc.Thẩm Thu Hoa hồi thần lắc đầu, "Không có gì, em chỉ thấy Lạc Hoa này rất quen thuộc.""Hả?" Dương Quỳnh có chút ngẩn ra, "Nhìn người đó có giống ai sao." Nếu không Dương Quỳnh đã sớm nhận ra."Đúng vậy, nhìn mặt mũi thì không giống ai cả." Thẩm Thu Hoa bộ dạng cũng khổ não, "Nhưng em lại cảm thấy người đó rất quen." Cảm giác này khi nàng nhìn thấy Lạc Hoa cũng không có, nhưng khi Lạc Hoa hành động, vừa đi vừa dừng lại, mỗi lời nói cử động, luôn khiến nàng cảm thấy quen thuộc."Không phải là..." Dương Quỳnh nói đến đây liền im lặng.Thẩm Thu Hoa không nói gì, nàng luôn cố gắng nhớ người này, trong đầu lại mờ mịt, nghĩ không ra.Xem phim xong ra ngoài, trời đã tối, hai người lái xe đến nhà hàng đã hẹn với Lôi Nguyệt, Lôi Nguyệt đã đặt phòng trước.Hai người đến phòng, Lôi Nguyệt còn chưa đến. Công việc buôn bán của nàng ngày càng nhiều, người cũng tự nhiên càng bận rộn.Dương Quỳnh thấy Thẩm Thu Hoa dường như còn đang nghĩ đến chuyện Lạc Hoa, tay cô ở dưới bàn kéo tay Thẩm Thu Hoa, "Đừng nghĩ nữa, hai ngày nữa gặp Tiểu Duyệt, cứ hỏi em ấy một chút, chắc em ấy có tài liệu sẽ nghĩ ra."Thẩm Thu Hoa nghĩ không ra, sau đó cũng không nghĩ nữa. Nguyên Hương và Như Quyên gửi một video tới, hai người đang tập luyện ở phòng khiêu vũ, nói muốn để nương nương bình phẩm một chút.Thẩm Thu Hoa xem qua một lần, "Kiếp trước em luôn cho rằng Nguyên Hương hai người là trách nhiệm của em. Em phải bảo vệ họ, suy nghĩ cho tương lai hai em ấy. Bây giờ cũng đã rõ, các hai em ấy đã có cuộc sống của mình, không cần dựa vào em, cũng có thể sống tốt.""Có lẽ do em không bỏ xuống họ được, nên mới vô tình vào giới giải trí.""Đời này em thiếu quá nhiều người." Thẩm Thu Hoa nhớ lại kiếp trước, những thái giám cung nữ bị đánh chết ở Lung Hoa Cung, vì mình ra tay mà có phi tần bị hoàng đế ban chết, những chuyện này đều là tội của nàng. "Em đến giờ cũng không phải người tốt gì, đối với chuyện từng xảy ra, em cũng không hối hận. Chỉ là em nghĩ muốn dùng năng lực lớn nhất của mình bảo vệ người bên cạnh."Thẩm Thu Hoa ngẩng đầu, ánh mắt im lặng nhìn Dương Quỳnh, "Kể cả chị.""Chị biết." Tay Dương Quỳnh ấm áp khô ráo, bao lấy tay Thẩm Thu Hoa, ủ ấm đôi tay lạnh như băng kia.Wechat báo tin trên di động, là video Nguyên Hương và Như Quyên gửi đến, thấy lâu quá không trả lời liền gửi video hỏi."Điệu múa của hai em chị đâu có hiểu? Nhìn cũng đẹp đó. Nhưng mà vẫn chưa đều, hai em phải nhảy cái này hả?" Thẩm Thu Hoa không chắc.Sau khi trả lời xong, nàng chỉ ra những chỗ không đều nhau, "Hai em ăn ý rất tốt, nhảy một bài không đều cũng không sao, có thể tập luyện nhiều vào."Lúc này cửa vừa mở ra, Lôi Nguyệt phóng vào, vừa đi vào vừa áy náy: "Xin lỗi nha, tôi đến chậm.""Không sao, là chúng tôi đến sớm." Thẩm Thu Hoa và Dương Quỳnh đứng dậy, đến bắt tay Lôi Nguyệt, "Đã lâu không gặp."Lôi Nguyệt đâu thỏa mãn bắt tay, nhất định phải ôm một cái mới hài lòng dừng lại, "Đã lâu không gặp, Thu Hoa."Ba người ngồi xuống liền gọi món. Thẩm Thu Hoa và Dương Quỳnh để Lôi Nguyệt chọn món.Lôi Nguyệt quen thuộc nhà hàng này, liền gọi thức ăn xong. Nhân viên mang một ấm trà lài lên.Lôi Nguyệt rót trà cho hai người, "Tôi biết tay nghề pha trà của Thu Hoa rất giỏi, chờ hôm nào em rảnh đến công ty, phòng làm việc của tôi có một bộ Thiết Quan Âm rất tốt, chỉ có tài nghệ của em mới có thể ngâm trà ra hương khí.""Lôi tổng quá khen."Lôi Nguyệt lại có chút không hài lòng, "Chúng ta quen biết nhiều năm rồi, em không thể đổi xưng hô sao?""Được vậy gọi cô là.... chị Nguyệt?" Thẩm Thu Hoa cười xinh đẹp, tựa như cô gái hai mươi tám thanh xuân nở hoa, mặc dù là phụ nữ nhưng tim cũng đập thình thịch."Nói xong rồi, tiếng chị này tôi nhận nha." Hàn huyên xong, ba người liền nói đến chuyện phát triển một năm qua của Nhất Sắc Tài Phục. Danh tiếng của Thẩm Thu Hoa càng lúc càng lớn, quần áo của Nhất Sắc Tài Phục nàng mặc cũng ngày càng tiêu thụ tốt hơn.Cũng như khi Nhất Sắc Tài Phục đổi qua Hán phục, vốn không thể nào sản xuất quy mô lớn, nhưng bình thường cũng xuất hiện chuyện cung không đủ cầu."Trang phục mẫu mới tôi vẫn còn giữ, chuẩn bị ngày mai nhờ người mang đến nhà em." Lôi Nguyệt không thể bỏ qua bảng hiệu sống di động này được. "Ngoài ra tôi cũng đã chuẩn bị xong hợp đồng năm tới rồi, nếu em không có ý kiến thì."Thẩm Thu Hoa lắc đầu, "Tôi đương nhiên không có ý kiến. Nhưng mà chị Nguyệt à, chuyện này chị nên thương lượng với người bên nhóm kinh doanh của tôi."Lôi Nguyệt cười nói, "Em xem tôi đó, còn tưởng là em đang một mình gánh hết vậy. Quên mất là em còn có nhóm làm việc. Được rồi, mấy ngày tới tôi sẽ cho người qua thương lượng với đại diện của em."Lúc này đồ ăn mang lên, ba người vừa ăn vừa nói chuyện."Tiểu Dương cũng bắt đầu đóng phim rồi, hai người cũng rất có tài nha." Lôi Nguyệt chú ý đến Dương Quỳnh.Dương Quỳnh kẹp chút đồ ăn cho vào chén của Dương Quỳnh, "Tôi chỉ là trùng hợp có duyên thôi, không có kỹ năng gì cả.""Khiêm tốn, nghe nói hai người hiện tại liên thủ quay phim." Tinh tức của Lôi Nguyệt khá nhạy bén."Khó nói rõ được, nhưng mà cũng hy vọng có thể diễn chung với nhau, như vậy chúng tôi sẽ không chia ra. Nếu không thể, cùng lắm thì tôi không diễn nữa, dù sao tôi cũng không muốn xa nhau với Thu Hoa." Dương Quỳnh buông tay, vẻ mặt bất cần."Tình cảm hai người tốt như vậy, đúng là khiến người ta ước ao." Lôi Nguyệt hiện tại đã lớn tuổi rồi, nhưng vẫn độc thân. Chuyện tình cảm đúng là mờ mịt.Thẩm Thu Hoa và Dương Quỳnh nhìn nhau một cái, dù sao cũng là chuyện tình cảm của người khác, các nàng cũng không muốn nhiều chuyện."Chúng tôi cũng muốn được tuổi trẻ tài cao như chị Nguyệt mà." Thẩm Thu Hoa đổi chủ đề.Lôi Nguyệt nâng ly rượu lên, "Là do miệng em nói đó nha."Ăn xong chủ và khách đều vui vẻ. Lôi Nguyệt là một người tương đối thành thật, cho nên Thẩm Thu Hoa mới đồng ý làm bạn với cô.Lúc ăn, Thẩm Thu Hoa có uống vài ly, lúc này ngồi trong xe đã buồn ngủ. Dương Quỳnh sợ nàng u đầu, cố nói chuyện với nàng không để cho nàng ngủ.Thật vất vả về đến nhà, Thẩm Thu Hoa xấu tính không chịu xuống xe, muốn Dương Quỳnh bế nàng mới chịu, Dương Quỳnh dừng xe xong, khom lưng bế người vào nhà."Em có say hay là không say vậy?" Dương Quỳnh hỏi có dụng tâm kín đáo."Không có say." Thẩm Thu Hoa ôm cổ Dương Quỳnh không buông. Dựa đầu vào cổ Dương Quỳnh, trong miệng đều là hương rượu.Dương Quỳnh ôm nàng lên lầu, "Em đừng nói chị lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn nha, là do em trêu chọc chị trước đó."Trong phòng tắm, hai người ở trong bồn tắm hôn nhau, nước tràn ra sàn. Cả người Thẩm Thu Hoa mềm nhũn nằm trên người Dương Quỳnh, da thịt trắng mềm, mang theo xúc cảm tốt đẹp. Dương Quỳnh không uống rượu, lúc này đang say hương ôn nhu của Thẩm Thu Hoa.Sáng hôm sau, Thẩm Thu Hoa mở mắt, chỉ cảm thấy đau đầu muốn nứt ra. Nàng đưa tay ôm đầu mình, mi nhíu lại."Nhức đầu đúng không?" Âm thanh Dương Quỳnh kéo đến, ngay sau đó, là chuỗi âm thanh nhỏ, Dương Quỳnh cầm thuốc và nước ấm ở đầu giường đưa cho nàng, "Uống thuốc rồi sẽ đỡ."Thẩm Thu Hoa nghe lời uống thuốc, cái hông động nhẹ đã đau mỏi rã rời. Nàng cau mày, chỉ có chút ấn tượng với chuyện tối qua. Nàng ngẩng đầu nghi ngờ nhìn Dương Quỳnh, chỉ thấy Dương Quỳnh như con mèo thỏa mãn, đang đắc ý liếm móng vuốt vậy."Tối qua chị...""Thu Hoa, tối hôm qua em rất nhiệt tình. Muốn một lần không đủ, còn ôm chị không chịu buông." Dương Quỳnh nghĩ đến tối qua, cảm thấy sau này nên cho Thẩm Thu Hoa dùng rượu nhiều hơn để giao lưu tình cảm.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz