[BHTT][EDIT] Sờ Sờ Cái Đuôi Nhỏ Của Sơn Pi | Qua Tử Miêu
Chương 52
Quý Lăng Dao rất nhanh đã đi rồi, chỉ để lại ly cà phê nóng chưa uống hết.
Sơn Linh dọn dẹp cái bàn, đem cà phê và bộ trà ấm trà xuống dưới, bỏ vào sau bếp.
Có lẽ là bởi vì gần tới giữa trưa, các công ty ở gần đây đều nghỉ trưa, khách tới mua cà phê bắt đầu nhiều lên. Một mình Nặc Nặc vừa phải đứng gọi món, lại phải pha cà phê, thật sự là bận tối mày tối mặt.
Sơn Linh nhìn thấy Nặc Nặc phải xay cà phê, rồi lại phải pha cà phê, sau đó còn phải làm latte art, bên cạnh bàn pha chế dã dán mười mấy đơn đặt hàng.
"Cần hỗ trợ không?" Sơn Linh quan tâm hỏi: "Nhìn cậu như lo liệu không hết việc."
Nặc Nặc nhìn Sơn Linh, cười nói: "Không có việc gì, mình pha cà phê rất nhanh, nếu cậu muốn hỗ trợ thì đi ra phía trước giúp cửa hàng trưởng đi."
Sơn Linh nhìn thoáng qua bên ngoài, trước quầy đã đứng không ít người, đúng thật là cần người hỗ trợ.
"Chị cần em giúp không?" Sơn Linh đi đến phía trước, nhìn Thẩm Khuynh Y đang bấm đơn và làm việc, nói: "Em có thể làm cái gì?"
Thẩm Khuynh Y nhìn nàng suy nghĩ nói: "Em vào phòng thay quần áo, thay đồng phục của quán đi. Phòng thay quần áo có tạp dề và áo sơmi, chờ thay xong lại đây giúp chị đưa cà phê cho khách."
"Dạ." Sơn Linh đồng ý một tiếng, lại quay về sau bếp, tìm được phòng thay quần áo.
Phòng thay quần áo cũng không lớn, có một cái bàn gấp và hai cái ghế dựa, còn có một cái tủ nhôm loại thường dùng trong văn phòng được đặt dựa vào tường. Giá treo quần áo bên cạnh treo một cái tạp dề màu nâu và một cái áo sơmi màu trắng.
Sơn Linh nhìn số đo, hẳn là quần áo của Thẩm Khuynh Y, nàng liền cởi áo khoác, bắt đầu thay đồ.
Máy sưởi ở quán cà phê rất ấm, cho nên Sơn Linh chỉ mặc một cái áo giữ nhiệt bên trong, bên ngoài mặc áo sơ mi của Thẩm Khuynh Y, lại đeo tạp dề lên. Lúc này nhìn nàng hoàn toàn giống nhân viên của quán cà phê.
Lúc nàng đi ra từ phòng thay đồ, Nặc Nặc vừa quay đầu lại liền sửng sốt, ngay sau đó cười vui vẻ khích lệ: "Tiểu Linh, cậu mặc đồng phục của quán nhìn rất hợp."
"Thật không?" Sơn Linh cười cười, hỏi: "Có dây cột tóc không? Mình buộc tóc lên."
"Có, cậu xem túi của tạp dề thử, hẳn là có thể tìm được một cái dây buộc tóc màu đen." Nặc Nặc vừa pha cà phê vừa nói: "Quần áo cậu đang mặc là của cửa hàng trưởng, chị ấy có thói quen bỏ dây buộc tóc vào túi của tạp dề."
Sơn Linh sờ sờ trong túi, quả nhiên tìm được một cái dây buộc tóc màu, tùy tay liền buộc tóc lên.
Kiểu tóc đuôi ngựa cao rất đơn giản, nhìn thấy Nặc Nặc đã làm xong một ly cà phê, Sơn Linh liền đi qua dùng khay bưng ra ngoài.
"Ly cà phê này của bàn số mấy?"
Thẩm Khuynh Y nghe vậy thì quay đầu lại, khi cô nhìn thấy Sơn Linh buộc tóc đuôi ngựa, mặc đồng phục của quán cà phê, cả người đều nao nao.
Sơn Linh bưng khay, cười đến đôi mắt cong cong: "Ly này đưa đến bàn số mấy?"
Thẩm Khuynh Y lúc này mới hoàn hồn, nhìn hóa đơn nói: "Bàn số 19."
"Dạ."
Sơn Linh bưng khay đi đến bàn số 19, đặt ly cà phê xuống, rồi đi về, một lần nữa đứng ở bên cạnh Thẩm Khuynh Y.
Cũng không biết có phải là ảo giác hay không, Sơn Linh nhìn thấy Thẩm Khuynh Y bấm hóa đơn sai vài chỗ. Khách hàng muốn không đường, chị ấy bấm thành ít đường, khách hàng muốn latte sữa dừa, chị ấy lại bấm latte đá. Sau đó thấy sắp in đơn, Sơn Linh ở bên cạnh nhắc nhở một chút, Thẩm Khuynh Y mới phản ứng lại.
"Thật ngại quá." Thẩm Khuynh Y khó xử nói: "Ngài vừa gọi món gì, có thể nhắc lại lần nữa không ạ?"
Khách hàng bất đắc dĩ nói: "Latte sữa dừa không đường, size lớn, đóng gói mang đi."
Thẩm Khuynh Y không được tự nhiên nhìn máy tính một lúc rồi mới in đơn.
Giữa trưa khách tới thực sự nhiều, lại còn có đơn hàng trên app. Sơn Linh rất cần mẫn hỗ trợ chạy chân, đưa cà phê, dọn dẹp cái bàn, đóng gói đơn hàng.
Thẩm Khuynh Y ngẫu nhiên cũng sẽ nhìn Sơn Linh chạy tới chạy lui ở quán cà phê, cảm thấy rất là an tâm.
Sơn Linh cũng rất cần mẫn, vốn dĩ nàng chính là người rất nghiêm túc với công việc, ngay cả thuận tay hỗ trợ cũng làm không hề cẩu thả. Tay bưng cà phê rất ổn định, còn sẽ tri kỷ nhắc nhở khách hàng cẩn thận nóng. Thấy cái bàn chưa được dọn, Sơn Linh liền sẽ thuận tay lau khô, đơn hàng cũng là xác định không có vấn đề mới đóng gói đưa cho người giao hàng.
Bởi vì có người thứ ba hỗ trợ, công việc của mọi người đều thuận lợi, đến khi không còn đơn của khách, Nặc Nặc đi ra từ sau bếp ra, dựa vào cửa nói: "Tiểu Linh, hay là cậu tới đây làm đi, cửa hàng trưởng của chúng ta rất tốt, lại còn được uống cà phê miễn phí."
Sơn Linh nghe vậy thì ngẩng đầu nhìn Nặc Nặc, cười nói: "Nhưng như vậy thì mình phải thuê nhà ở chỗ khác."
Thẩm Khuynh Y không có ngẩng đầu, cô đang kiểm tra lại hóa đơn bán hàng của hôm nay, nhưng lỗ tai lại dựng lên.
Nặc Nặc là cô gái có ánh mắt tinh tường, lập tức liền nói: "Cậu có thể thuê nhà rẻ một chút, giá nhà của các khu gần đây cũng không mắc, hơn nữa giao thông cũng thuận tiện."
Sơn Linh suy nghĩ, lại nhìn Thẩm Khuynh Y một cái, nói: "Mình sẽ suy xét một chút, trước mắt mình cũng không có tiền tiết kiệm, nếu muốn đổi công việc thì ăn cơm và thuê nhà đều là vấn đề."
Thẩm Khuynh Y nghe thế thì nói: "Được rồi, bận đến bây giờ cũng đói bụng đi, chị đã đặt đồ ăn lát nữa ăn với nhau đi."
"Vâng." Nặc Nặc vui vẻ nói: "Vội đến bây giờ bụng em đều đói meo, em pha chút đồ uống cho mọi người, cửa hàng trưởng chị vẫn uống cà phê hả? Còn Tiểu Linh uống gì?"
Thẩm Khuynh Y nói: "Cà phê là được."
Sơn Linh suy nghĩ, hơi xấu hổ nói: "Quán ngoài cà phê còn món gì không? Mình muốn uống chút ngọt."
"Có trà hoa quả." Nặc Nặc nghĩ nghĩ, nói: "Sau bếp hình như có chanh, cậu uống nước chanh không? Loại nước chua chua ngọt ngọt như vậy rất giải khát."
"Uống." Sơn Linh cảm thấy không thành vấn đề: "Mình thích ăn trái cây."
Nặc Nặc pha một ly cà phê cho Thẩm Khuynh Y trước, sau đó cắt một trái chanh, làm hai ly nước chanh lớn.
Vừa mới làm xong, đồ ăn Thẩm Khuynh Y đặt cũng đã đến.
Đồ ăn nhìn rất ngon, là ba phần cơm nhà, có thịt có đồ ăn, còn có một phần lòng bò Tứ Xuyên, mọi người đều thích ăn cay nên ăn rất vui vẻ.
Buổi chiều không nhiều khách, Nặc Nặc vẫn luôn rất thích Sơn Linh, cùng nàng ghé vào cùng nhau, thừa dịp không có khách liền ở phía sau bếp trò chuyện.
5 giờ, quán cà phê đóng cửa.
Ba người thay xong quần áo, Nặc Nặc và Thẩm Khuynh Y khóa cửa lại, lúc này ba người mới đi ra ngoài.
Trời mùa đông vừa đến 5 giờ đã tối rồi, cũng may đèn đường rất sáng, Nặc Nặc rúc người vào áo bông và khăn quàng cổ, chỉ lộ ra một đôi mắt cùng cái trán trơn bóng, nói với Sơn Linh: "Mình từ đây đi đến tàu điện ngầm, không đi cùng hai người nữa, cửa hàng trưởng hai người lái xe chú ý an toàn nha."
Thẩm Khuynh Y gật đầu, nói với cô: "Em cũng vậy."
Nhìn Nặc Nặc đi rồi, Sơn Linh đứng run run, nói: "Lạnh quá đi."
Thẩm Khuynh Y nhìn nàng rồi tháo khăn quàng cổ của mình ra, ở trong gió đêm quàng khăn lên cho Sơn Linh.
"Hả?" Sơn Linh khó hiểu nhìn cô, đợi người mang khăn quàng cổ xong, mới hỏi: "Sao lại đưa khăn quàng cổ cho em, chị không lạnh sao?"
"Còn ổn." Thẩm Khuynh Y nói xong câu đó, một trận gió lạnh liền thổi tới, làm hai người lạnh đến run lập cập.
Không được không được, quá lạnh.
Sơn Linh rõ ràng mặc rất dày, vậy mà còn lạnh, được gọi là bếp lò nhỏ như nàng cũng không chịu nổi, dậm dậm chân nói: "Chúng ta đi vào trong xe trước, đứng ở chỗ này sẽ bị thổi thành đứa ngốc."
Thẩm Khuynh Y cũng rất lạnh, cùng Sơn Linh vội vàng chui vào trong xe, sau khi mở máy sưởi mới thấy đỡ hơn một chút.
Ánh đèn trong xe rất tối, có thể nhìn thấy cảnh sắc ngoài kính chắn gió.
Gió đêm thổi nhánh cây lắc lư, ở dưới lớp kính đen giống như yêu ma quỷ quái đang giương nanh múa vuốt.
Sơn Linh thậm chí có thể tưởng tượng đến gió thổi qua ngọn cây phát ra tiếng vang quỷ dị, khẳng định kêu "vù vù vù" giống như tiếng quỷ khóc sói gào.
May mắn nàng có Thẩm Khuynh Y, Thẩm Khuynh Y lại có xe, lúc này mới để hai người có chỗ che mưa chắn gió.
"Sơn Linh."
Thẩm Khuynh Y đột nhiên lên tiếng ở không gian an tĩnh, làm Sơn Linh khó hiểu quay đầu nhìn cô.
"Sao vậy?" Sơn Linh khó hiểu hỏi.
Thẩm Khuynh Y nhìn nàng, im lặng một lúc nói: "Nếu em thật sự có thể đến làm ở quán, thì không cần đi ra ngoài thuê nhà. Giống như lần trước đã nói chúng ta có thể ở cùng nhau."
Sơn Linh chớp chớp mắt, không nói gì.
Thẩm Khuynh Y lại nói: "Quán đúng là không bao ăn ba bữa, nhưng nếu chúng ta ở chúng, chị cũng là có thể gánh tiền cơm. Em làm đồ ăn là rất hợp khẩu vị chị, nếu có thể chị muốn thuê em nấu ba bữa cơm cho chị. Như vậy em có thể làm 2 công việc, cũng không cần lo lắng vấn đề ăn uống và nhà ở."
Nói xong những lời này, Thẩm Khuynh Y có chút bất an, nhưng tất cả đều là lời cô đã suy xét cẩn thận.
Cô thừa nhận cô có tình cảm với Sơn Linh.
Nhưng tinh thần của Thẩm Khuynh Y có vấn đề, nên khiến cô không thể thẳng thắn giống như người thường.
Đời này Thẩm Khuynh Y đã xác định phải lẻ loi một mình. Từ khi cô biết được chính mình có khả năng sẽ phát điên vào một ngày nào đó, cô cũng không còn hy vọng xa vời có người yêu và bạn bè.
Cô tỏ tình với bất kỳ ai đều là một loại gánh nặng, Thẩm Khuynh Y không muốn làm Sơn Linh khó xử.
Nếu có thể cô hy vọng chính mình có thể cùng Sơn Linh bình đạm như vậy thật lâu, lâu đến khi phần cảm tình này lắng đọng lại, cô sẽ không đau khổ nữa.
Hơn nữa, Thẩm Khuynh Y cũng cảm thấy một cô gái tốt như Sơn Linh, mỗi ngày đi làm 12 tiếng đồng hồ ở khu trò chơi, sống trong ký túc xá công ty nam nữ sống cùng nhau, thật sự không nên.
Tuy rằng Thẩm Khuynh Y không có cách nào cung cấp cho Sơn Linh một hoàn cảnh làm việc hoàn hảo. Nhưng là ít nhất có thể bảo đảm không để nàng vất vả như vậy. Mỗi ngày vì số tiền như vậy mà lao tâm lao lực, làm đến có quầng thâm mắt.
Sơn Linh vẫn không nói gì, nàng ngồi ở trên ghế, cúi đầu nhìn đôi giày thể thao của Thẩm Khuynh Y mà nàng mang trên chân, qua thật lâu mới nói: "Nếu em và chị ở cùng một chỗ, chị sẽ không để ý sao?"
Thẩm Khuynh Y không cần nghĩ ngợi nói: "Không ngại."
Sơn Linh ngẩng đầu nhìn cô một cái, lặng lẽ đỏ lỗ tai, có chút khó xử nói: "Vậy nếu chúng ta ngủ chung một giường thì sao?"
"Giai đoạn hiện tại cũng không có cách đổi giường khác, chúng ta chỉ có thể ngủ chung một cái giường."
"Em nấu cơm cho chị, chị sẽ trả lương cho em sao?"
"Ngoại trừ nấu cơm ra việc khác em không cần làm, việc nhà chị có thể làm chị sẽ làm, chị làm không được, mỗi tuần sẽ có dì Khương đến dọn đẹp."
"Còn có phúc lợi khác sao?" Sơn Linh nghiêng đầu hỏi cô.
Thẩm Khuynh Y suy nghĩ, nói: "Mỗi ngày chị sẽ đi làm, tan làm cùng em, đón đưa em đi bất luận chỗ nào, làm tài xế miễn phí cho em, em thấy được không?"
Sơn Linh quơ quơ chân, chớp mắt nói: "Chị cũng không thể bắt em hiện tại phải trả lời chị chứ, ít nhất phải để em suy nghĩ một tuần."
Thẩm Khuynh Y thấy nàng như vậy, liền biết Sơn Linh đã dao động, nhịn không được nở nụ cười: "Được, vậy một tuần sau phải cho chị một đáp án chắc chắn."
"Dạ." Sơn Linh gật đầu, nói: "Hiện tại chúng ta đi ăn cơm trước, hay là chị đưa em về ký túc xá trước?"
Thẩm Khuynh Y đánh lái, nói: "Đi ăn trước."
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz