ZingTruyen.Xyz

[BHTT][EDIT] Sờ Sờ Cái Đuôi Nhỏ Của Sơn Pi | Qua Tử Miêu

Chương 50

namkha1407hn

Chiếc Ferrari màu đỏ an tĩnh ngừng ở ven đường, màu sắc tươi sáng làm mọi người cảm thấy nó cùng phòng nhỏ hẹp bên cạnh hoàn toàn không hòa hợp, thậm chí có cảm giác như hai thế giới.

An Hân ngồi trên xe, bên ngoài cửa kính có người đi tới đi lui, đối với chiếc xe xa hoa lãng phí này cảm thấy hứng thú.

Quý Lăng Dao ngồi ở ghế lái sắc mặt không tốt, tuổi nhỏ nhưng lại tỏa ra thần thái lạnh lùng như người lớn. Nhưng An Hân biết cô đến tột cùng chỉ là một đứa trẻ vừa thành niên.

"Cô gái đi với chị hôm nay là ai? Vì sao hai người còn lôi lôi kéo kéo?" Giọng nói Quý Lăng Dao khó chịu hỏi: "Em đến dưới lầu nhà chị, chị đều tránh không thấy. Chị đối với em cũng không có một chút sắc mặt tốt, vì sao lại cười với người đó?"

Quý Lăng Dao không hiểu, bản thân rốt cuộc thua cô gái phổ thông kia ở điểm nào? Là cô lớn lên không xinh đẹp, hay là tiền tài vẫn chưa đủ nhiều? Vì sao chị tình nguyện cười vui với người đó cũng không muốn nhìn mình một cái?

Đối mặt yêu cầu vô lý như vậy, An Hân chỉ cảm thấy đầu óc 'ong ong' đau.

"Đào Đào là bạn chị quen ở trung tâm thương mại, hôm nay chỉ là ra ngoài làm chút việc." An Hân kiên nhẫn cùng Quý Lăng Dao giải thích: "Chị với cô ấy cũng không có gì, cô ấy chỉ là bạn bè bình thường thôi."

"Em không tin." Quý Lăng Dao xoay người, gắt gao nhìn chằm chằm An Hân nói: "Chị đều không cười với em, vì sao lại cười vui vẻ với cô ấy như vậy?!"

An Hân cảm thấy có miệng cũng khó trả lời.

Quý Lăng Dao vươn tay, ôm An Hân vào trong ngực, lực tay như muốn đem người cắt đứt.

"Xa Xa......"

"Chị, một năm trước ba em đã qua đời."

Quý Lăng Dao đem mặt chôn ở trên vai An Hân, ồm ồm nói: "Hiện tại anh hai đã nắm quyền, hắn không để bụng em thích nam vẫn là nữ, cũng sẽ không quản chuyện của chúng ta. Em đã thành niên, mỗi năm công ty chia hoa hồng cũng đủ nuôi sống hai chúng ta."

An Hân hơi ngẩn người, cô rũ mắt xuống không nói gì.

Quý Lăng Dao vẫn tiếp tục nói: "Chị, giữa chúng ta không còn trở ngại gì, cả đời này chị là người duy nhất em thích, em không thể sống mà không có chị."

Người trong lòng ngực nâng tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của Quý Lăng Dao thấp giọng nói: "Em mới 18 tuổi, nói cả đời còn quá dài."

18 tuổi vẫn là một đứa trẻ, cô làm sao có thể tin đối phương sẽ ở cạnh mình cả đời?

Quý Lăng Dao có thể tùy hứng, bởi vì tuổi còn nhỏ, cô vẫn là một đứa nhỏ chưa lớn. Nhưng An Hân thì khác, năm nay cô đã 30 tuổi, cô yêu cầu lên kế hoạch cho tương lai của chính mình. Vô luận nhìn từ góc độ nào, Quý Lăng Dao đều không phải người mà cô nên thích.

An Hân nhẹ nhàng mà dỗ dành, nói: "Đừng bướng bỉnh nữa, sau này em hãy tiếp xúc với con trai nhiều hơn đi. Điều kiện của em tốt như vậy, nhất định sẽ có rất nhiều chàng trai ưu tú theo đuổi em, cần gì phải dây dưa với chị đâu?"

"Chị đặc biệt hơn mọi người." Quý Lăng Dao nhìn cô, thấp giọng nói: "Em cũng từng cố gắng thử ở bên người khác, nhưng không có một giây nào em quên được chị. Em không chịu nổi khi thấy chị và người khác ở bên nhau, cũng không chịu nổi khi chị cười với người khác...... Chị, có lẽ chị không biết rốt cuộc em thích chị đến nhường nào."

Khi nụ hôn của Quý Lăng Dao sắp rơi xuống, điện thoại trên xe đột nhiên vang lên, làm cho hai người đều  sửng sốt.

Quý Lăng Dao nguyên bản không muốn quan tâm nó, cô cúi xuống kề sát An Hân, môi lưỡi quấn lấy nhau. Nhưng điện thoại vang lên như đòi mạng, một cuộc tiếp một cuộc, ồn ào đến mức làm đầu óc đau nhức.

An Hân đẩy cô một cái, quay mặt đi chỗ khác nói: "Nghe điện thoại trước đi."

Quý Lăng Dao nhìn đôi môi hồng nhuận của cô, mới không tình nguyện quay đầu đi nghe điện thoại.

"Có phải chị An Hân ở cùng cô không?"

Bởi vì lúc bắt máy cô không có xem tên người gọi, nên khi giọng của Sơn Linh vang lên, hai người trong xe đều ngây ngẩn.

"Tiểu Linh?" An Hân ngồi thẳng người lên, nói vào điện thoại: "Sao em biết số điện thoại này?"

Sơn Linh nghe được giọng của An Hân thì thở dài nhẹ nhõm một hơi: "Chị An Hân, chị không sao chứ? Quý Lăng Dao có đánh chị hay không?"

An Hân còn chưa nói lời nói, Quý Lăng Dao liền tức muốn hộc máu nói: "Sao tôi có thể đánh chị ấy, các người nghĩ cái gì vậy!"

Quý Lăng Dao nhìn tên người gọi là Thẩm Khuynh Y, liền biết hai người lại ở cạnh nhau, bất mãn nói: "Đây là việc riêng của tôi và chị ấy, hai người đừng xen vào được không?"

Lúc này, giọng nữ thứ ba truyền tới: "Cái gì kêu là chuyện riêng của cô và chị An Hân chứ? Cô đập phá cửa hàng chị ấy, còn trực tiếp lôi người từ giữa đường đi, ai biết cô có ý đồ gì?"

Quý Lăng Dao chưa từng nghe qua giọng nói này, không biết người này là ai, An Hân ngồi ở ghế phụ nói: "Đào Đào, chị thật sự không có việc gì, chị...... nói vài câu với em ấy rồi sẽ tự về, em không cần lo lắng cho chị."

"Chị An Hân......"

Lúc này Quý Lăng Dao mới nhớ tới, cô gái xa lạ này chắc là người hôm nay đi dạo phố cùng An Hân.

Cô ở trên đường nhìn thấy cô gái này kéo tay An Hân, An Hân cũng cùng cô ấy vừa nói vừa cười, hai người thân mật khăng khít. Làm bình dấm chua của Quý Lăng Dao lập tức vỡ, xuống xe kéo tay An Hân, còn chửi cô gái đó một trận.

Hiện tại ngẫm lại chính mình thật là ghen lung tung.

Nhưng Quý Lăng Dao vẫn không muốn thừa nhận mình ăn dấm sai, giọng nói lí nhí nói với người ở đầu bên kia: "Có nghe hay không, tôi sẽ không làm hại chị ấy, chờ kết thúc tôi sẽ đưa chị ấy về."

Nói xong, liền cắt đứt điện thoại.

An Hân từ từ thở dài, bất đắc dĩ nói với Quý Lăng Dao: "Xa xa, sao em vẫn như vậy?"

"Em thế nào?" Quý Lăng Dao nhào qua, ấn người vào lưng ghế nói: "Em muốn sao thì làm vậy."

Nói xong liền cúi đầu ngậm lấy môi đối phương.

***

Tuy rằng đầu bên kia điện thoại, An Hân nói chính mình không có việc gì, nhưng Sơn Linh và Hứa Văn Đào vẫn rất lo lắng cho cô. Rốt cuộc Quý Lăng Dao là người đập phá cửa hàng, các nàng thật sự không yên tâm hai người ở bên nhau.

Hứa Văn Đào rất lo, người là bị cướp đi từ trước mặt cô, cô hoặc nhiều hoặc ít đều có một chút bất an.

"Vạn nhất chị An Hân xảy ra chuyện gì thì biết làm sao bây giờ?" Hứa Văn Đào nói: "Cô gái đó nhìn qua rất hùng hổ, mắng mình một trận rồi kéo chị An Hân chạy đi. Lúc ấy mình quá sửng sốt, phản ứng hơi chậm chút cô gái đó đã lái xe đi rồi."

Hứa Văn Đào suy nghĩ nói: "Chiếc xe đó thật sự rất đẹp, cảm giác ít nhất phải trăm vạn hơn, sao chị An Hân sẽ quen biết một người bạn trẻ có tiền như vậy?"

Sơn Linh nhìn Thẩm Khuynh Y, dùng ngón tay nhẹ nhàng chọc chọc cô: "Y Y."

"Hả?" Thẩm Khuynh Y nâng mắt lên, bình tĩnh nhìn nàng.

"Chị nói xem, Quý Lăng Dao có thể động thủ với chị An Hân hay không?" Sơn Linh có chút lo lắng.

"Yên tâm đi, Quý Lăng Dao đập xe của cô ấy cũng sẽ không động thủ với An Hân." Thẩm Khuynh Y nhìn Sơn Linh, cười nói: "Nếu em thật sự lo lắng, chị ở đây chờ với em, xác định hai người họ an toàn trở về thì chị lại về nhà."

Sơn Linh chớp mắt: "Cuối tuần chị không bận việc gì sao, sao cả hai ngày nay đều ngâm mình ở chỗ em vậy?"

Thẩm Khuynh Y nói: "Đúng là không có chuyện gì làm, quán cà phê cuối tuần không mở cửa."

Hứa Văn Đào kinh ngạc: "Còn có quán cà phê cuối tuần không mở cửa?"

"Có." Thẩm Khuynh Y nói: "Quán của chị liền không mở."

Hứa Văn Đào đối với loại người này chỉ có thể lắc đầu, ai kêu người ta là chủ chứ.

Buổi chiều lúc 4-5 giờ, An Hân gọi cho Hứa Văn Đào, nói chính mình đã đã trở lại, Hứa Văn Đào cũng trước nói cho Sơn Linh.

Thẩm Khuynh Y nhìn bộ dáng nhẹ nhàng thở ra của Sơn Linh, uống cà phê nói: "Ngày mai là thứ hai, chúng ta hẹn Quý Lăng Dao nói chuyện đi."

"Có tiện không?" Sơn Linh hỏi: "Em với cô ấy cũng không quá thân mà?"

"Có quen hay không dù sao cũng phải nói chuyện một chút mới biết được." Thẩm Khuynh Y nói: "Hơn nữa chị cảm thấy, cô ấy cũng nhất định muốn chia sẻ chuyện xưa của hai người họ với chúng ta."

Sơn Linh gật đầu: "Vậy ngày mai em xin nghỉ, đến đó em tới quán cà phê tìm chị."

"Được." Thẩm khuynh ngồi trên ghế, nhìn Sơn Linh bằng ánh mắt mềm mại nói: "Vậy hôm nay chị về trước, buổi sáng ngày mai chị tới đón em."

"Không cần không cần." Sơn Linh cười khúc khích nói: "Lần trước em đã xem qua, từ bên này nếu đi tàu điện ngầm đến quán cà phê, chỉ cần đi một chuyến hai phút là đến."

Thẩm Khuynh Y nhìn nàng, có chút không bỏ được nói: "Thật sự không cần chị tới đón em sao?"

Thật ra là vì Thẩm Khuynh Y muốn ở cạnh Sơn Linh lâu hơn.

Cô không biết người khác có phải hay không cũng như vậy, nhưng Thẩm Khuynh Y chính là rất thích Sơn Linh, muốn mỗi ngày đều ở cạnh nàng.

Chẳng qua bí mật nhỏ này hiện tại còn chưa thể nói.

"Ngày mai vẫn là chị tới đón em đi." Thẩm Khuynh Y đứng dậy, cầm ly cà phê mình đã uống còn phân nửa, nói: "Giờ làm việc trên tàu rất chen chút, chị sợ em không thích ứng, chị sẽ hẹn trước thời gian với Quý Lăng Dao rồi nói với em sau."

Sơn Linh nằm trên bàn, nhìn Thẩm Khuynh Y kiên trì như vậy cũng không dám nói cái gì, chỉ có thể hướng cô phất tay: "Vậy buổi tối chị nhớ phải gọi điện thoại cho em."

Thẩm Khuynh Y sờ sờ đầu nàng, mới xoay người rời đi.

Nhìn người đi rồi, Sơn Linh mới sờ sờ đầu mình, tưởng tượng động tác tự nhiên vừa rồi của Thẩm Khuynh Y, không khỏi cảm thấy rất vui vẻ.

Buổi tối hơn 8-9 giờ Thẩm Khuynh Y gọi điện thoại hẹn Quý Lăng Dao  buổi sáng ngày mai 11 giờ gặp mặt ở quán cà phê.

"Ngày mai chị tới đón em." Thẩm Khuynh Y ngồi ở ban công, nhìn ánh đèn neon lập lòe bên ngoài nói: "Tan làm rồi sớm một chút trở về, ngày mai nhiệt độ không khí sẽ thấp hơn 0 độ, phải chú ý giữ ấm."

"Dạ~" Sơn Linh mềm mại đáp: "Ngày mai gặp."

Ngày hôm sau, Sơn Linh gọi cho sếp xin nghỉ, đối phương ở trong điện thoại hình như rất không vui. Trong tối ngoài sáng tỏ vẻ gần đây Sơn Linh xin nghỉ quá nhiều, Sơn Linh rất buồn bực, chính mình cũng không xin nghỉ nhiều. Huống hồ thời gian làm việc đều mười mấy tiếng, nàng cũng chưa từng oán giận, sao đối phương còn ngược lại nói nàng.

Thật vất vả mới xin nghỉ được, Sơn Linh liền thay quần áo ra cửa.

Hôm nay hiếm khi có nắng, nhưng vừa ra tới vẫn là bị đông lạnh đến sắp ngã ra đất.

Quá lạnh, sao sẽ lạnh như vậy?!

Sơn Linh run run rẩy rẩy đi về phía trước, một chân nông một chân sâu dẫm lên mặt đất đóng băng, bị ánh nắng chiếu xuống chúng nó đều hóa thành nước. Sơn Linh mới đi từ hàng hiên đến cửa tiểu khu đôi giày thể thao đều đã ướt đẫm.

Quá muốn biến thành chim!.

Sơn Linh cúi đầu nhìn đôi giày ướt dầm dề, cảm thấy nếu chính mình biến thành chim, vừa giữ ấm lại vừa không làm ướt giày.

Nguyên bản Sơn Linh tính toán thừa dịp Thẩm Khuynh Y chưa tới quay về thay một đôi khác. Nhưng nhớ đến giày khác của mình cũng đều là giày vải, hoàn toàn không có giày da không thấm nước hoặc là giày nhựa, làm cho Sơn Linh nhăn lại cái mũi nhỏ.

Nhìn dáng vẻ, còn phải mua một đôi giày không thấm nước để dành trời mưa hoặc tuyết rơi thì mang mới được.

Lúc này, một chiếc xe màu đen quen thuộc ngừng ở trước mặt Sơn Linh.

Thẩm Khuynh Y hạ kính xe xuống, ló đầu ra nhìn nhìn đôi giày thể thao đen ướt dầm dề của Sơn, ngước mắt nhìn nàng, nói: "Giày ướt?"

"Ừm." Sơn Linh tay cắm túi quần, quơ quơ một chân nói: "Ướt nhẹp rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz