ZingTruyen.Xyz

[BHTT][EDIT] Sờ Sờ Cái Đuôi Nhỏ Của Sơn Pi | Qua Tử Miêu

Chương 35

namkha1407hn

"Bé Sơn Tước đã rời khỏi em một tháng, em hình như còn không có quên nó."

"Bác sĩ Chu, chị biết mấy năm nay em vẫn luôn sống một mình, nàng là sinh vật duy nhất làm bạn em."

"Chị hiểu, bé Sơn Tước đó chị cũng gặp qua, nó đáng yêu như vậy, em luôn nhớ nó cũng rất bình thường." Chu Xu mở notebook đặt lên đầu gối, nhẹ giọng nói: "Chúng ta có thể đổi góc độ để suy nghĩ, nó vốn dĩ chính là tới từ bên ngoài, hiện tại có lẽ nó chỉ là đi về nhà."

"Về nhà......"

Thẩm Khuynh Y thở dài: "Đúng vậy, có lẽ nàng đã về nhà."

Ở tổ chim ấm áp nào đó có người yêu của nàng, có người thân của nàng, đó mới là căn nhà thuộc về bé Sơn Tước, mà không phải lồng chim của mình.

Chu Xu thấy dáng vẻ cô, thì vươn tay vỗ nhẹ, cười khẽ nói: "Chúng ta trước không nói về Sơn Tước, chúng ta nói một chút về em đi."

"Một tuần này, em có gặp được chuyện gì sao?" Chu Xu gợi ý: "Vui vẻ, không vui, bực bội, hoặc là sợ hãi, đều có thể nói cùng chị một chút."

Thẩm Khuynh Y suy nghĩ nói: "Em gặp một người."

"Người? Là người như thế nào?" Chu Xu hỏi cô.

"Là...... người trong mộng của em."

Cây viết đang ghi chép của Chu Xu ngừng lại, cô ngẩng đầu nhìn Thẩm Khuynh Y, hỏi: "Là người mà em mơ thấy trong một tháng sao?"

"Đúng vậy."

"Chuyện khi nào?"

"Thứ sáu tuần trước, em cùng Nặc Nặc đến một trung tâm thương mại, sau đó gặp được nàng."

"Vậy sao cách một tuần em mới nói ra, hôm sau đó chị đã tới trị liệu cho em, nhưng em không nói chuyện này, là không muốn nói cho chị sao?"

"Không phải." Thẩm Khuynh Y bình tĩnh nói: "Em không xác định nàng có phải thật sự tồn tại hay không. Ngay từ đầu em không có nói cho chị, bởi vì em cảm thấy có thể nàng là do em ảo tưởng ra tới. Cho nên một tuần này em làm quen nàng, sau đó em phát hiện nàng thật sự tồn tại."

Chu Xu im lặng nửa ngày, mới viết xuống hai chữ trên vở: 【ảo giác】

Sau đó viết một dấu chấm hỏi ở phía sau.

"Vậy...... Người đó nhìn như thế nào? Giống y như đúc như trong mộng của em sao?"

"Giống nhau, em thậm chí có thể khẳng định đó chính là nàng."

"Vậy em có nói chuyện trong mộng với nàng không?"

"Không có, em sợ dọa đến nàng." Thẩm Khuynh Y nói: "Em sợ nàng cho rằng em là người điên."

Đồng tử nhạt màu của Chu Xu nhìn Thẩm Khuynh Y, dùng ngữ khí dịu dàng mà chuyên nghiệp nói với cô: "Thẩm Khuynh Y, em không phải người điên, em không giống với mẹ em."

Cô nắm tay Thẩm Khuynh Y, an ủi nói: "Em cũng yêu cầu một ít bạn bè xã giao, giống Nặc Nặc. Chị biết Nặc Nặc là một cô gái rất tốt, cô bé hoạt bát rộng rãi, cũng năng động, có lẽ em có thể thử xem cô bé như bạn bè."

Thẩm Khuynh Y cúi mặt xuống, không nói gì.

Chu Xu thấy cô không muốn mở miệng, còn nói thêm: "Về người trong mộng này, nhất định là một câu chuyện thần kỳ. Em có thể nói cho chị biết nàng là người như thế nào sao? Nàng có đẹp không, tên nàng là gì?"

Thẩm Khuynh Y nhìn cô một cái, nói: "Tên nàng là Sơn Linh, linh trong lông vũ."

"Tên rất êm tai, giống như một con chim nhỏ."

"......"

Thẩm Khuynh Y nghe vậy nao nao, nhìn về phía Chu Xu đang ghi chép, chân mày cau lại: "Chị nói cái gì?"

"Cái gì?" Chu Xu dùng bút chọc chọc vào cằm, ngẩng đầu nhìn biểu tình của Thẩm Khuynh Y, từ từ nói: "Chị mới nói cái gì sao?"

"Chị nói tên nàng giống một con chim nhỏ." Thẩm Khuynh Y nhắc nhở.

Chu Xu nghe vậy mới cười nói: "Đúng vậy, từ Linh này rất ít người dùng. Nàng nhất định là một cô gái rất đáng yêu, có lẽ cha mẹ hy vọng nàng có thể giống chim nhỏ vui vẻ tự do."

Thẩm Khuynh Y thu hồi ngọn lửa vừa toát ra, hơi nhíu lại mày nói: "Vậy sao, đúng là Sơn Linh rất đáng yêu."

"Có thể làm em đánh giá là đáng yêu, vậy nhất định cô gái đó là một người vô cùng hoàn mỹ." Chu Xu cảm thán nhìn cô: "Chị trị liệu cho em nhiều năm như vậy, em rất ít sẽ khen người khác đâu."

Thẩm Khuynh Y trừng mắt nhìn cô: "Chị rốt cuộc có muốn tiếp tục trị liệu hay không?"

Chu Xu cười cong mắt: "Làm không khí náo nhiệt chút, người bệnh nhỏ của chị không cần cứng nhắc như vậy, em nhìn biểu tình hiện tại của em rất tốt nha, tràn đầy sinh cơ."

Thẩm Khuynh Y bất đắc dĩ nói: "Vậy phải cảm ơn chị, bác sĩ Chu."

"Không khách sáo không khách sáo, chị chỉ là lấy tiền làm việc."

"......"

Đôi khi Thẩm Khuynh Y thật sự không biết, Chu Xu rốt cuộc là cố ý, vẫn là đơn thuần có ý xấu.

Lúc gần đi, Chu Xu kê cho cô một ít thuốc, nói: "Nếu trong khoảng thời gian này em thật sự không muốn ở nhà, cũng có thể thử đổi một hoàn cảnh. Có thể làm cho tình huống của em có chuyển biến tốt đẹp."

Thẩm Khuynh Y gật đầu: "Em đã biết, em sẽ thuê phòng dài hạn ở khách sạn, ở một tháng xem thử hiệu quả."

Chu Xu cũng tán thành, nói: "Không cần tạo áp lực quá lớn cho bản thân, mọi chuyện sẽ tốt lên."

Thẩm Khuynh Y nhìn Chu Xu vào thang máy rời đi, theo bản năng nắm chặt tay.

Tất cả...... Tất cả mọi chuyện sẽ tốt lên sao?

***

Lúc Sơn Linh ra cửa còn ngáp liên tiếp, Hứa Văn Đào nhìn nàng, bất đắc dĩ kéo cánh tay của nàng nói: "Đêm qua cậu làm gì? Hơn nửa đêm còn không ngủ, làm mình đều thức theo."

"Chơi đồng hồ." Sơn Linh xoa đôi mắt nói.

"......" Hứa Văn Đào vẻ mặt rối rắm nói: "Đồng hồ của cậu chỉ có thể gọi điện thoại, lại qua mấy ngày cậu sẽ nhận tiền lương, đến lúc đó mua cái điện thoại là tốt rồi. Mua cùng nhãn hiệu còn có thể dùng cùng nhau, sẽ tiện lợi hơn."

Sơn Linh nghe vậy lại ngáp một cái, buồn ngủ mà đi về phía cổng của khu.

Hứa Văn Đào ở bên cạnh nói cái gì nàng không nghe rõ, chỉ cảm thấy buồn ngủ tới mức đôi mắt không mở ra được. Hy vọng lát nữa ăn sáng có thể đỡ hơn một chút.

Khu này đã khá cũ xưa, xung quanh đều cho công nhân thuê, cho nên vào giờ này người đến người đi vẫn là rất nhiều. Sơn Linh nhìn thấy có không ít người mặc đồng phục của trung tâm, hẳn là làm việc trong trung tâm giống như nàng.

"Sao em nói không đi làm là không đi chứ?"

Lúc này, Sơn Linh nghe được người đi ở phía trước mình đang gọi điện thoại. Dáng người đối phương tinh tế, tóc đen cột ở sau đầu, quần áo rất bình thường. Không nhìn ra tới làm nghề gì, chỉ là lúc gọi điện thoại giọng có chút lớn.

Hứa Văn Đào cũng chú ý tới người gọi điện thoại phía trước, hai người vô thức nghiêng đầu, động tác giống hệt nhau đi phía sau cô gái kia, nghe cô ấy gọi điện thoại.

"Tôi biết, lúc trước em có nói chuyện này với tôi rồi, nhưng mà gần đây ở quán rất bận. Không phải tôi cũng nói chờ qua lúc bận rộn này sẽ bù mấy ngày nghỉ cho em sao?"

Cô gái rất bất đắc dĩ nói: "Tiền lương tháng sau tăng thêm cho em một chút, em thấy được không?"

Đầu bên kia điện thoại không biết nói gì đó, bộ dáng cô gái rất sốt ruột: "Nhưng, nhưng hôm nay em không tới, một mình tôi không thể mở quán."

"Hai ngày trước đó là vì tôi tắt phần mềm giao hàng mới có thể làm xuể"

"Hôm nay sao tôi có thể lại tắt tiếp? Nếu hôm nay tắt phần mềm, chẳng lẽ mấy ngày sao tôi cũng phải đóng sao sao?"

"Tôi mở cửa hàng cũng không dễ dàng, em không tới ít nhất cũng phải báo trước sớm chứ, đột nhiên gọi điện nói không đến tôi phải làm sao?"

Cô gái luôn nói chuyện điện thoại, hoàn toàn không có chú ý tới một chiếc xe đạp điện từ con đường bên cạnh cửa khu chạy tới. Khi cô gái vừa định nhấc chân đi qua đường, chiếc xe điện cũng không né tránh, sắp đâm vào bên phải người cô gái.

Sơn Linh phản ứng rất nhanh, lập tức kéo cô gái kia một chút, xe điện sượt qua. Người lái xe còn quay đầu lại trừng mắt nhìn cô gái kia một cái, không nói liền chạy đi rồi.

Cô gái cũng hoảng sợ, lúc này mới phản ứng lại. Nếu không phải vừa mới có người kéo cô một cái, cô sẽ trực tiếp bị chiếc xe kia đụng vào.

【 công đức +50】

"Cô không sao chứ?" Sơn Linh quan tâm hỏi.

Cô gái quay đầu lại nhìn Sơn Linh, cảm kích nói: "Cảm ơn cô."

"Không có gì." Sơn Linh cười vẫy vẫy tay, nói: "Đi sang đường không nên chỉ lo gọi điện thoại, gần đây xe rất nhiều."

"Được, được." Cô gái hơi lấy lại tinh thần nhìn lại điện thoại, phát hiện cuộc gọi đã bị tắt.

Cô gái cũng lười gọi lại, lặng lẽ thở dài cất điện thoại vào, lại nhìn Sơn Linh nói: "Có phải hai người làm việc ở khu trò chơi trong trung tâ, trước không? Hình như tôi đã từng gặp hai người."

Sau khi Hứa Văn Đào nghe xong liền cười cong mắt: "Chị biết hai chúng tôi sao?"

Cô gái được kêu là 'chị' có hơi xấu hổ, nói: "Đồng phục của hai người rất dễ nhận biết, tôi cũng mở cửa hàng ở trong trung tâm đó."

Cô gái nhìn thoáng qua Sơn Linh, cười nói: "Tôi nhớ rồi, hai ngày trước hình như cô có dẫn theo một bé gái vào tiệm cháo của tôi ăn, hôm ấy chỉ có mình tôi làm, nên nhớ kỹ cô."

"Là chị sao?." Sơn Linh cũng thấy ngoài ý muốn: "Chị cũng ở đây à?"

"Đúng rồi, mua một căn nhà cũ ở chỗ này."

Hứa Văn Đào cảm thán nói: "Giá nhà ở đây cũng không rẻ đâu, ít nhất một căn chắc cũng gần trăm vạn nhỉ?"

Thần thái của cô gái hơi thay đổi, rồi rất nhanh lại nở nụ cười ôn hòa: "Đúng vậy, giá nhà nơi này cũng không quá rẻ, cho nên sau khi mua tôi liền mở một quán cháo trong trung tâm đối diện, làm chút kinh doanh nhỏ để kiếm tiền."

"Cháo của chị nấu ăn rất ngon." Sơn Linh nhắc nhở Hứa Văn Đào: "Lúc trước cậu từng mua đó, hương vị rất ngon."

Hứa Văn Đào cũng có ấn tượng, cô cười nói với cô gái: "Đúng đúng đúng, tôi nhớ rõ cháo của quán chị, hương vị rất là ngon."

Cô gái cười cười, nói với hai người: "Chúng ta vừa đi vừa nói đi, vừa rồi thật sự cảm ơn hai người giúp tôi, nếu không tôi đã bị xe đụng trúng."

"Chị đi đường cần phải cẩn thận một chút." Hứa Văn Đào choàng tay vào cánh tay Sơn Linh, nhìn cô gái kia cười nói: "Vừa mới nghe thấy chị cãi nhau với người trong điện thoại, chuyện như thế nào vậy?"

"Là nhân viên của quán tôi." Cô gái bất đắc dĩ nói: "Mấy bữa nay cô ấy luôn xin nghỉ, hôm nay đột nhiên nói không làm nữa. Tôi đoán mấy hôm trước chắc là cô ấy đi tìm việc khác, sau khi tìm được việc mới nói chuyện này với tôi."

Cô gái đau đầu nói: "Trong quán chỉ có hai người gồm tôi và cô ấy, vốn dĩ cô ấy phụ trách thu ngân, bếp cháo và đồ ăn kèm đều do tôi làm. Hiện tại cô ấy không tới, hơn nữa nay là cuối tuần, tôi sợ hai ngày này không làm xuể."

Hứa Văn Đào nghe vậy cũng 'a' một tiếng: "Đột nhiên nghỉ việc vậy thì chị sẽ luống cuống tay chân lắm, hôm nay chị phải làm sao?"

"Có lẽ vẫn phải tắt app đặt hàng, chỉ bán trực tiếp tôi vẫn lo được." Cô gái thở dài: "Nhưng mà vẫn nên tuyển thêm một người mới được."

Ba người đi đến trước cổng trung tâm, Sơn Linh cùng Hứa Văn Đào và cô gái mới tách ra.

"Hôm nay thật sự cảm ơn hai người." Cô gái cười nói: "Giữa trưa tôi sẽ đem ít đồ ăn đến cho hai người, đều là do chính tôi làm, hy vọng hai người không cần cự tuyệt."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz