[BHTT][EDIT] Sờ Sờ Cái Đuôi Nhỏ Của Sơn Pi | Qua Tử Miêu
Chương 31
Đầu mùa đông trời rất nhanh tối, khi Thẩm Khuynh Y đưa Thẩm Kiều Kiều về tới trời đã tối hoàn toàn.
Đào Uyển Duyệt và dì Khương đã sớm chờ ở cửa biệt thự, nhìn thấy xe của Thẩm Khuynh Y vội đi ra đón. Thẩm Kiều Kiều cũng rất vui vẻ kêu một tiếng 'mẹ', chờ xe dừng hẳn mới mở cửa xuống.
"Kiều Kiều." Đào Uyển Duyệt nhìn Thẩm Kiều Kiều từ trên xuống dưới, duỗi tay sờ mặt cô bé. Mới thả lỏng nhìn Thẩm Khuynh Y, cười khẽ nói với Thẩm Khuynh Y: "Cảm ơn con đã dẫn Kiều Kiều đi chơi."
Thẩm Khuynh Y nhìn người phụ nữ trước mặt, bình tĩnh nói: "Không có việc gì."
Cô biết Đào Uyển Duyệt đối với sự tồn tại của mình cũng có ý kiến. Dù sao cũng là con vợ trước, trong phương diện kế thừa di sản sẽ cạnh tranh cùng Thẩm Kiều Kiều.
Người khác có thể không biết bệnh của mẹ Thẩm Khuynh Y, nhưng người phụ nữ này khẳng định biết. Tất nhiên cũng biết vấn đề di truyền của Thẩm Khuynh Y, mỗi khi Thẩm Khuynh Y tới nhà họ Thẩm, người phụ nữ này luôn khách sáo nhưng xa cách.
Thẩm Khuynh Y biết mẹ kế cũng khó làm, huống chi hai người cũng chỉ kém mười mấy tuổi, càng thêm không được tự nhiên.
Hơn nữa, Đào Uyển Duyệt sợ cô cũng dễ hiểu, dù sao cô cũng là người bệnh.
Đào Uyển Duyệt cúi đầu nhìn con gái của mình, nắm tay Thẩm Kiều Kiều, nói: "Hôm nay chị dẫn con đi chơi gì vậy?"
"Chị dẫn con đi khu trò chơi, còn ăn KFC, còn ăn cháo." Thẩm Kiều Kiều vui vẻ nói với Thẩm Khuynh Y: "Cảm ơn chị hôm nay đã dẫn em đi chơi, sau này chúng ta còn có thể đi ra ngoài chơi sao?"
Thẩm Khuynh Y hơi sửng sốt, tuy rằng cô có ý định dẫn Thẩm Kiều Kiều ra ngoài chơi thường xuyên. Nhưng nghe đứa nhỏ này hỏi như vậy, có cảm giác rất kỳ lạ.
Cô chỉ muốn tiếp cận Sơn Linh, mới có ý tưởng dẫn Thẩm Kiều Kiều đi ra ngoài chơi.
Cô cũng không thích trẻ em, cũng không muốn tình cảm chị em gì cả. Hôm nay làm tất cả cũng không phải muốn có quan hệ tốt với Thẩm Kiều Kiều.
Thẩm Khuynh Y là người trưởng thành, sao có thể muốn có quan hệ tốt với Thẩm Kiều Kiều chứ!
Chỉ là......
Thẩm Khuynh Y nhìn ánh mắt chân thành của Thẩm Kiều Kiều, cảm giác kỳ lạ lại càng rõ ràng. Cô xấu hổ 'ừ' một tiếng, mới nói với Đào Uyển Duyệt và dì Khương: "Con về trước."
Đào Uyển Duyệt phất tay về phía cô: "Trên đường nhớ lái xe cẩn thận."
Thẩm Khuynh Y lái xe đi như đang trốn tránh gì đó, lại không tự chủ được nhìn qua gương chiếu hậu. Cô thấy Đào Uyển Duyệt ngồi xổm xuống nói chuyện với Thẩm Kiều Kiều. Vì khoảng cách quá xa, cô không nghe được hai người nói gì, nhưng là có thể nhìn ra Thẩm Kiều Kiều rất vui vẻ làm nũng, nhào vào lồng ngực của mẹ cô bé.
Hình ảnh ấm áp như vậy làm Thẩm Khuynh Y có chút hoảng hốt. Rất nhiều năm trước, cô cũng có một người mẹ dịu dàng như vậy.
Chẳng qua bệnh tâm thần phân liệt đã biến bà ấy thành một người điên, mà căn bệnh điên này còn di truyền cho Thẩm Khuynh Y.
Trong phòng bệnh tối tăm, mẹ bị trói giống cái bánh chưng, khuôn mặt cũng cực kỳ gầy ốm, nhìn như một bà điên.
【Bác sĩ, vợ của tôi......? 】
Thẩm Khuynh Y ngồi trước giường bệnh của mẹ, nghe Thẩm Hồng Tuấn nói chuyện bác sĩ ngoài cửa.
【Haizzz, ông Thẩm, ông cũng thấy trạng thái của bà ấy rồi.】
【Tôi biết, nhưng tôi không thể chấp nhận việc này.】
【Ông Thẩm, so với bà Thẩm, tôi kiến nghị ông nên xem xét về trạng thái tinh thần của con ông hơn. Bệnh tâm thần phân liệt giống với vợ ông rất dễ di truyền cho con, ông nên sớm để cô bé kiểm tra toàn diện.】
【Có ý gì? Ông có ý gì?! 】
【Ông Thẩm......】
【Ý của ông, con của tôi cũng có khả năng bị...... tâm thần phân liệt? 】
【Đúng, rất có khả năng.】
Ngoài cửa vang lên tiếng người khàn giọng, sau đó hẳn là sợ người trong phòng nghe thấy, Thẩm Hồng Tuấn thấp giọng, dùng giọng khàn khàn hỏi: 【Chắc chắn sẽ di truyền sao?】
【Không thể chắc chắn, rốt cuộc trước kia bà Thẩm cũng không có vấn đề gì. Loại bệnh này không có triệu chứng rõ rệt, chỉ khi chịu kích thích mới có thể biểu hiện ra ngoài 】
【...... Tôi không tin, tôi không tin 】
【Ông Thẩm, ông đừng kích động, có vài người người không chịu kích thích cả đời đều là người bình thường 】
【Người bình thường, ha ha ha ha người bình thường...... Hiện tại ông nói những việc này cho tôi, sao tôi có thể tin tưởng về sau con gái tôi sẽ là người bình thường? 】
Đôi khi ông trời đúng là trêu ngươi, Thẩm Hồng Tuấn trăm phương nghìn kế để Thẩm Khuynh Y không chịu kích thích. Thậm chí hy vọng cô có thể vui sướng như một đứa khờ, bình an sống sót, nhưng luôn là không như mong muốn.
Thẩm Khuynh Y lái xe, nhớ lại cảnh tượng Thẩm Kiều Kiều nhào vào trong lòng Đào Uyển Duyệt, cảm thấy đây mới là cuộc sống ấm áp của 'người bình thường'.
Là cuộc sống mà cả đời cô cũng không có biện pháp có được.
Lái xe về tới chung cư, Thẩm Khuynh Y mở cửa phòng, mặc kệ ánh đèn hành lang phía sau chiếu vào trong nhà.
Ánh đèn mờ nhạt ngoài hành lang chiếu bóng dáng của Thẩm Khuynh Y vào nhà, kéo thật dài.
Cô độc, trống vắng.
Đen tối, sợ hãi.
Căn hộ chung cư đã ở nhiều năm giờ phút này giống như một cái miệng khổng lồ đen hun hút, đáng sợ mà hướng về phía Thẩm Khuynh Y mở ra cái miệng đầy răng nhọn. Chỉ cần Thẩm Khuynh Y bước vào một bước, sẽ tan xương nát thịt.
Những cảm xúc này lẳng lặng giấu ở các góc trong phòng. Chỉ cần Thẩm Khuynh Y đi vào, chúng nó sẽ từ bốn phương tám hướng đánh úp lại. Làm Thẩm Khuynh Y phá tan thành từng mảnh.
Không thể đi vào.
Trong đầu Thẩm Khuynh Y hoảng hốt mà suy nghĩ, cô không thể vào nhà.
Rõ ràng đây là nơi cô quen thuộc, đêm nay lại vô cùng đáng sợ.
Đèn trên hành lang tắt, toàn bộ không gian đều đen tối, Thẩm Khuynh Y thậm chí có thể nghe được tiếng hít thở nặng nề của mình.
Không thể đi vào......
Thẩm Khuynh Y chau mày, cô dứt khoát đóng sầm cửa lại, tiếng 'phanh' vang lên, làm cho đèn cảm biến âm thanh ngoài hành lang sáng lại.
Sau đó, cô xoay người sải bước rời khỏi chung cư, lái xe tùy tiện tìm một khách sạn vào ở. Sau đó, cô bật tất cả đèn trong phòng, làm cho đèn đuốc sáng trưng.
Coi như chút an ủi trong hoàn cảnh lạ lẫm, Thẩm Khuynh Y nhớ đến ngày mai còn phải gặp Sơn Linh, mới vùi mình vào chăn nặng nề chìm vào giấc ngủ.
***
Hôm nay, hiếm khi Sơn Linh được nghỉ ngơi, bình thường nàng không có việc gì sẽ không nghỉ. Vì chủ khu vui chơi nói, nếu không nghỉ sẽ được thêm mấy trăm đồng tiền lương, vì mấy trăm đồng tiền, Sơn Linh đã rất lâu không nghỉ ngơi.
Hôm nay chưa đến 9 giờ Sơn Linh đã chạy ra từ khu ký túc, nàng nhìn thoáng qua đã thấy xe hơi ngừng ở bên cạnh tiểu khu, hơi sửng sốt.
Trước cửa tiểu khu xe rất nhiều, hơn nữa cũng không có đèn xanh đèn đỏ. Sơn Linh canh chuẩn thời gian liền chạy qua, sau khi xác định đây là xe Thẩm Khuynh Y, mới gõ cửa sổ xe.
Lúc này Thẩm Khuynh Y đang ngồi ở trong xe nghe radio nhắm mắt dưỡng thần, thình lình bị người gõ cửa sổ xe mới chậm rãi mở mắt.
Khi nhìn thấy người đến là Sơn Linh, Thẩm Khuynh Y cũng ngẩn người.
Chờ cửa sổ xe hạ xuống, Sơn Linh mới nghiêng đầu nhìn Thẩm Khuynh Y, kinh ngạc nói: "Là chị thật nha, sao lại tới sớm như vậy? Không phải nói là 10 giờ sao?"
"Ừm." Thẩm Khuynh Y suy nghĩ, nói: "Chị thấy không có việc gì, nên tới đây chờ em."
Thật ra do giường của khách sạn không thoải mái, hơn nữa cách âm cũng kém. Thẩm Khuynh Y thức sớm, cũng không có chuyện gì làm, chỉ có thể đến nơi này chờ Sơn Linh.
"Vậy chị ăn sáng chưa?" Sơn Linh cười khúc khích nói: "Em mới vừa thức, định qua kế bên mua ít bánh bao ăn, chị có muốn ăn không? Bánh bao cà rốt của tiệm đó ăn rất ngon."
Bánh bao cà rốt?
Không chờ Thẩm Khuynh Y nói chuyện, Sơn Linh đã chủ động nói: "Chị đợi em một chút, em đi mua mấy cái bánh bao!"
Không đợi Thẩm Khuynh Y ngăn cản, nàng đã chạy tới tiệm bánh bao mua vài cái bánh bao.
Giờ này tiệm bánh bao không có khách, cho nên rất nhanh đưa bánh bao cho Sơn Linh, Sơn Linh lại gọi thêm một ly sữa đậu nành. Mua xong nàng đi đến đối diện xe, ngồi vào.
"Cho chị" Sơn Linh dùng một cái bao nilon sạch sẽ chia bánh bao ra, còn đem sữa đậu nành nóng hầm hập đưa cho Thẩm Khuynh Y: "Sữa đậu nàng của quán này hơi ngọt, không biết chị có thích hay không."
Thẩm Khuynh Y nhìn một cái bánh bao cùng một ly sữa đậu nành, cúi mắt xuống, cười nói: "Chị đều được."
Bánh bao cà rốt không khó ăn như trong tưởng tượng, dư vị còn có chút ngọt thanh, có chút cảm giác cay, cà rốt và nấm mộc nhĩ trộn cùng nhau, sau đó được hấp lên mềm mại, ăn cũng không tệ.
Sữa đậu nành là ngọt, nhưng cũng không phải đặc biệt ngọt, Thẩm Khuynh Y miễn cưỡng có thể uống.
Hai người mỗi người một cái bánh bao, Thẩm Khuynh Y cũng là đói bụng, hai ba ngụm đã ăn xong rồi. Quay đầu lại mới phát hiện Sơn Linh còn chưa ăn được một nửa, một đôi mắt đen láy nhìn Thẩm Khuynh Y, giống như kinh ngạc cô ăn nhanh như vậy.
Thẩm Khuynh Y buồn cười nhìn nàng, hỏi: "Chị ăn quá nhanh?"
"Có chút." Sơn Linh mơ hồ không rõ trả lời, ánh mắt nhìn Thẩm Khuynh Y uống hai ngụm sữa đậu nành.
Thẩm Khuynh Y hình như cũng không thích uống sữa đậu nành ngọt, đến khi Sơn Linh ăn xong bánh bao trong tay, cũng không thấy cô uống lại lần hai.
Sơn Linh nhớ tới lúc trước khi sống cùng nhau, Thẩm Khuynh Y cũng không thích ăn ngọt, nếu rau xào là củ cải đường sẽ chỉ ăn một miếng, không nghĩ tới sữa đậu nành thế nhưng cũng không uống.
Thật lãng phí.
Sơn Linh nhìn thoáng qua Thẩm Khuynh Y, suy nghĩ một lát mới nói: "Có phải chị không thích uống sữa đậu nành hay không?"
Thẩm Khuynh Y nhìn thoáng qua sữa đậu nành đặt ở một bên, đúng sự thật trả lời: "Có chút không thích uống đồ ngọt."
"Nhưng mà lãng phí là không tốt nha." Sơn Linh đôi mắt sáng lấp lánh nói: "Nếu chị không uống, có thể cho em sao?"
Thẩm Khuynh Y ngây ngẩn cả người.
Tuy rằng cô biết con gái rất hay trao đổi đồ uống với nhau, cảm thấy đó là hành vi thân mật bình thường. Nhưng với người thích đồng giới như Thẩm Khuynh Y, vẫn không quá có thể thích ứng hành động thân mật này.
"Này......" Thẩm Khuynh Y hơi xấu hổ nói: "Nhưng chị đã uống qua."
"Không có sao." Sơn Linh không cảm thấy có gì, trước kia ở nhà Thẩm Khuynh Y, chính mình cũng là ăn qua đồ của cô, còn mặc quần áo của cô. Sữa đậu nành này chỉ uống hai ngụm, không thể lãng phí.
Sơn Linh nói: "Lãng phí là không tốt, huống chi em cũng có chút khát."
Thẩm Khuynh Y nhìn ly sữa đậu nành của mình, cảm thấy cũng không thể trực tiếp nói với Sơn Linh là mình thích con gái, uống cùng ly đồ uống quá mập mờ, cô đề nghị: "Hay là đổi cái ống hút đi?"
"Không có gì." Sơn Linh lấy ly sữa đậu nành Thẩm Khuynh Y đã uống, uống một ngụm nói: "Em cũng không chê chị."
Thẩm Khuynh Y nhìn đôi môi hồng nhuận của nàng, cảm thấy lỗ tai mình quá nóng.
Nóng rát.
"Uống ít chút, chúng ta còn phải đi uống cái khác nữa." Thẩm Khuynh Y hơi xấu hổ nhìn Sơn Linh, chỉ có thể quay đầu lại khởi động xe, nói với nàng: "Chúng ta đi đến quán cà phê trước được không? Ở quán gần đây hơi bận, chị cần phụ giúp một chút."
"Được nha." Sơn Linh mút ống hút, dựa vào trên ghế, nói: "Vậy em ngồi trong quán chờ chị."
Thẩm Khuynh Y nhẹ nhàng 'ừm' một tiếng, tính toán sau khi làm xong việc ở quán, sẽ cùng Sơn Linh đi dạo phố, hôm nay cô muốn ở cạnh Sơn Linh.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz