BHTT - EDIT - Sau Khi Trọng Sinh Cưới Hoàng Hậu Ốm Yếu - Du Phù
Chương 71. Nghe lời xem bệnh, trúng độc
Chương 71. Nghe lời xem bệnh, trúng độc
Tần Tố còn muốn nói gì đó, bờ môi mím chặt, nhưng cuối cùng lại chẳng thốt nên lời.
Hai người đối diện mà ngồi, mắt nhìn vào mắt, Tần Tố chỉ cảm thấy như có điều gì đó đang lặng lẽ thay đổi. Nhịp tim dần trở nên khó bề khống chế, máu nóng như cuồn cuộn dâng lên, nhanh chóng xông thẳng lên não khiến toàn thân nàng nóng bừng.
"An Bình, ta..." Tần Tố nắm lấy tay Thẩm Dịch, nhẹ nhàng xoa xoa, "Ta muốn sớm rước nàng về nhà."
Ánh mắt của Tần Tố cũng giống như chính con người nàng, không hề che giấu, tình ý nóng bỏng gần như muốn nhấn chìm Thẩm Dịch.
Cảm nhận rõ ràng hơi ấm từ tay Tần Tố truyền đến, Thẩm Dịch hiếm hoi lần này không né tránh, giương mắt đối diện Tần Tố, khẽ gật đầu: "Ta cũng vậy."
Lời đáp thẳng thắn đến mức Tần Tố chưa từng dám mơ tới, khiến nàng trong một thoáng vô cùng mừng rỡ: "Tốt quá rồi, An..."
Chỉ là vì quá vui mừng, nàng quên mất trong tay mình và Thẩm Dịch vẫn đang cầm chén trà. Nước trà ấm ấm bắn ra ngoài, theo tay hai người mà chảy xuống, sóng sánh tạt lên vạt áo Tần Tố.
"Này..." Thẩm Dịch vội đặt chén trà xuống, lấy khăn tay giúp Tần Tố lau áo. Đôi tay hai người khẽ chạm vào nhau, bốn mắt giao nhau, rồi chẳng hiểu sao lại bật cười.
Tần Tố cởi lớp áo khoác đã bị ướt, treo sang một bên, rồi cùng Thẩm Dịch đắp chung một chiếc chăn.
Thẩm Dịch tựa đầu lên vai Tần Tố, tay ôm nhẹ vòng eo Tần Tố, còn tay Tần Tố đặt sau lưng Thẩm Dịch, cũng ôm lấy nàng ấy vào lòng.
Hai người lặng lẽ dựa sát vào nhau, không nói lời nào. Chỉ có hai nhịp tim nóng rực hòa vào nhau, vang lên trầm ổn mà hữu lực, tựa như chỉ trong khoảnh khắc này thôi, đã nhìn thấy cả đoạn tương lai xa xôi phía trước.
Tình đến thì dừng ở lễ, đợi áo khoác của Tần Tố hơi khô, nàng chậm rãi ngồi dậy, dè dặt hạ một nụ hôn lên giữa chân mày Thẩm Dịch.
"Ngủ sớm đi, yến sinh thần gặp lại."
Thẩm Dịch nhìn sâu vào mắt Tần Tố, kéo nhẹ cổ áo Tần Tố, ngẩng đầu hôn lại lên giữa mày Tần Tố: "Lễ thượng vãng lai." (có qua có lại)
Nhìn gương mặt vì ngượng mà nhuộm đỏ, lại còn có dũng khí chủ động giữ lấy mình, trái tim Tần Tố như được rót đầy, thỏa mãn đến mức chỉ sợ bản thân đứng dậy không nổi.
Cuối cùng vẫn là Thẩm Dịch giúp Tần Tố chỉnh lại cổ áo, khẽ đẩy nàng một chút. Tần Tố như từ mộng đẹp tỉnh lại, đi được mấy bước lại quay đầu nhìn, đầy bịn rịn à không nỡ rời đi.
Lần này rời khỏi phủ Thừa tướng, Tần Tố chỉ thấy đôi chân như bị buộc lại, mỗi bước đều nặng trĩu, luôn không nhịn được mà ngoái đầu tìm bóng dáng người kia. Vì vậy, suýt nữa bị hộ viện phát hiện.
Loạng choạng phóng lên bức tường ngoài phủ, Tần Tố nhìn hộ viện đã đi xa, hiếm khi mạo hiểm ngồi hẳn lên tường, khẽ đung đưa chân, mặt tràn đầy ý cười hướng về nơi Thẩm Dịch ở, từ đầu đến cuối chưa từng tan đi.
"Điện hạ, Điện hạ..." Xích Thủy cùng mọi người đứng trong ngõ tối nhìn Tần Tố, nóng ruột đến phát hoảng. Điện hạ nhà bọn họ thật sự coi phủ Thừa tướng là Chính Dương cung hay sao, còn có tâm tình ngồi trên tường ngắm trăng?
Bị Xích Thủy thúc giục mấy tiếng, Tần Tố cuối cùng cũng kịp nhảy xuống trước khi hộ viện quay lại tuần tra. Tần Tố ngẩng đầu nhìn qua bức tường cao lần nữa, ánh mắt rơi vào vầng trăng tròn trên trời, tựa như cũng đang vượt qua tường cao mà đến gặp Thẩm Dịch.
"Đi Huyền Âm cung."
Tần Tố chỉ cảm thấy nếu tối nay mình không làm chút chuyện "đại sự", e là cả đêm sẽ trằn trọc không ngủ nổi, thế là dứt khoát đi quấy rầy Tần Mạc.
Nàng nhẹ nhàng lộn một vòng, đáp xuống trong Huyền Âm cung, lại phát hiện nơi luôn tắt đèn rất sớm của Tần Mạc hôm nay đèn sáng trưng. Ngay cả những ám vệ vốn có thể lập tức phát hiện sự xuất hiện của nàng cũng chẳng thấy một bóng.
Trong lòng Tần Tố dấy lên vài phần nghi hoặc xen lẫn bất an. Nàng có chút lo lắng, liền nhảy lên mái cung, vẫn không thấy bất kỳ ám vệ nào. Đành men theo nóc điện, hướng về tẩm cung của Tần Mạc mà đi.
Còn chưa kịp đến gần, một tiếng kêu thảm thiết, ngắn ngủi mà như xé gan xé phổi, suýt nữa khiến Tần Tố trượt chân rơi thẳng từ trên mái xuống.
Nỗi bất an trong lòng càng lúc càng lớn, Tần Tố vốn nghĩ có lẽ Tần Mạc đang thẩm vấn phạm nhân, nhưng âm thanh kia có chút quen thuộc.
Không kịp do dự, một tiếng rên nén xuống đầy đau đớn lại vang lên, nghe đến rợn cả da đầu.
Lần này Tần Tố khẳng định: là giọng của Tần Mạc.
Trong lòng kinh hãi, dưới chân vô tình tạo ra chút động tĩnh. Tần Tố vừa nhíu mày, trước mặt nàng đã xuất hiện một bóng đen quỷ mị như u linh.
"Ảnh Nhất? Nhị hoàng huynh xảy ra chuyện gì?!"
Đó là ám vệ thân cận nhất của Tần Mạc, Tần Tố tất nhiên nhận ra. Nhưng nhìn đối phương, cảnh giác bất an trong lòng Tần Tố chẳng những không giảm, mà còn càng lan rộng.
"Trưởng công chúa xin hãy trở về. Chủ tử hiện giờ không tiện gặp khách."
Giọng của Ảnh Nhất tuy vẫn máy móc như trước, không mang chút cảm xúc, nhưng Tần Tố vẫn nghe ra được sự run rẩy rất khẽ trong đó.
"Bản cung muốn gặp Tần Mạc, rốt cuộc huynh ấy sao rồi?!"
Càng không cho vào, Tần Tố càng bất an, Tần Tố luôn cảm thấy bản thân dường như đã bỏ qua điều gì đó vô cùng quan trọng, mà sự việc ấy sẽ dẫn đến hậu quả nàng không thể gánh nổi.
"Xin Trưởng công chúa đừng làm khó thuộc hạ."
Ảnh Nhất vẫn đứng chắn trước mặt Tần Tố, nửa bước cũng không lui.
"Tránh ra. Bản cung tự mình đi xem!"
Tần Tố rút bội kiếm ra khỏi vỏ, dưới ánh trăng lóe lên một luồng hàn quang sắc lạnh, thẳng tắp chỉ vào yết hầu Ảnh Nhất.
"Điện hạ, đắc tội."
Dẫu Tần Tố kiên quyết như thế, Ảnh Nhất vẫn không hề lùi bước. Hắn biết rõ, đối đầu với Tần Tố, lại không thể làm Tần Tố bị thương, thì chắn đường chỉ có một kết cục chết, nhưng hắn vẫn chọn xuất thủ.
"Ảnh Nhất!"
Một bóng đen khác xuất hiện trên nóc nhà, kịp thời ngăn hai người đang giương cung bạt kiếm. "Chủ tử mời Trưởng công chúa điện hạ đi xuống."
Ảnh Nhất rõ ràng có chút ngoài ý muốn, nhưng Tần Mạc đã nói như vậy, chỉ đành tuân theo.
"Đã đắc tội nhiều, Điện hạ, xin mời."
Lệnh của Tần Mạc vừa đến, Ảnh Nhất lập tức rút lui sang một bên, không còn ngăn trở.
Tần Tố lúc này chẳng còn tâm trí so đo, nàng nhảy xuống từ mái cung, đi thẳng vào phòng ngủ của Tần Mạc.
Tần Mạc mặc trung y đen thêu kim tuyến, tóc dài hơi ướt, tán loạn, cả người như chết lặng nằm trên giường, mắt nhắm chặt, tay vô lực rủ xuống mép giường.
"Nhị hoàng huynh?"
Tần Tố thu kiếm, bước nhanh đến, xung quanh không một bóng người. Nàng thử hơi thở của Tần Mạc.
"Chưa chết đâu."
Tần Mạc mở mắt, vô lực liếc Tần Tố: "Muội đến làm gì?"
"Đến tìm huynh, huynh thế này là sao?" Nghe thấy còn thở, trái tim treo lơ lửng của Tần Tố mới hạ xuống. Nàng kéo ghế ngồi xuống đối diện, bộ dạng nhất quyết hỏi cho ra lẽ.
Tần Mạc cúi đầu, dường như ngay cả khí lực để nhúc nhích cũng chẳng có, chỉ lẳng lặng nhìn Tần Tố: "Chính muội thấy đó."
"Chúng ta đi tìm Hoa Khê, thiên hạ thần y nhiều như vậy, chắc chắn có người chữa được."
Tần Tố chỉ thấy sống mũi cay cay, nắm lấy cổ tay Tần Mạc. Mạch tượng yếu ớt kia như đang báo trước tương lai ngắn ngủi của hắn.
Bao nghi ngờ khi trước nay đều bày ra ngay trước mắt, Tần Tố mới cảm thấy tim như bị bóp lại, nàng đã từng suy đoán kiếp trước Tần Mạc phải ngồi xe lăn có phải vì mắc trọng bệnh, Hoa Khê cũng nói qua, nhưng nàng chưa từng nhìn thấy trực diện như thế này.
"Sao trông giống muốn khóc tang ta như vậy? Buông ra đi, có gì to tát đâu. Nào, nói đi, muội đến tìm ta có chuyện gì? Chuyện của muội quan trọng hơn."
Ngón tay Tần Mạc hơi động, rõ ràng lúc này ngay cả nhấc tay cũng khó như lên trời.
"Mạng quan trọng hay chuyện quan trọng? Ta nghe thấy rồi, huynh còn định giấu ta đến bao giờ? Giờ việc quan trọng nhất là trị bệnh."
Tần Tố vẫn nắm chặt cổ tay hắn, không buông ra.
Bao huynh trưởng trong hoàng thất, từ nhỏ đến lớn, thật lòng mà nói, Tần Tố chỉ thật sự coi trọng Tần Mạc. Chỉ có Tần Mạc, vô luận là làm nàng cao hứng, hay trêu nàng nổi giận, tất cả đều là vì nàng là hoàng muội của hắn, chứ không phải để lấy lòng phụ hoàng.
"Ta thật sự không sao," Tần Mạc cười, khuôn mặt tái nhợt không chút biểu lộ đau đớn, vẫn còn đùa được: "Bệnh này chẳng có gì ghê gớm, thỉnh thoảng đau một trận, qua là ổn. Muội xem ta ngày thường chẳng phải thật tốt đó sao?
Không chết được, có điều được thấy Thập hoàng muội của ta khóc tang cho ta trước, ta coi như chết cũng nhắm mắt."
"Phi phi phi! Toàn nói lời xúi quẩy." Trong đầu Tần Tố bất chợt hiện lên cảnh kiếp trước, từ trên lầu thành, cả ngườiTần Mạc cùng xe lăn bị ném xuống. Khi ấy khoảng cách quá xa, nàng không thấy rõ nét mặt hắn, nhưng dưới chân tường, vũng máu đỏ tươi lúc ấy lại rõ ràng đến đáng sợ, cùng với gương mặt đã hoàn toàn mất sinh khí của hắn...
Kiếp trước tuy như một cơn ác mộng, đã bị Tần Tố chôn sâu tận đáy ký ức, nhưng chưa từng mơ hồ phai nhạt. Lúc này lại bất chợt trồi lên không kịp đề phòng, khiến trước mắt Tần Tố như phủ một tầng huyết sắc...
"Muội định bóp chết ta sao?"
Giọng Tần Mạc vang lên, kéo thần trí Tần Tố trở lại. Nhìn thấy trên cổ tay Tần Mạc in rõ một vòng dấu do chính nàng bóp ra, Tần Tố vội vàng buông tay.
"Tần Tử Tầm, muội rất không ổn." Tần Mạc liếc sang cổ tay mình, vô tội mà chịu họa, rồi nhìn về phía hung thủ là Tần Tố.
"Thật ra ta đã sớm muốn hỏi muội rồi, từ khi muội trở về từ Bắc Diêu Quan, cả người cứ như biến thành một người khác. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Cái gì cũng chưa phát sinh."
Tần Tố cúi đầu, tránh ánh mắt Tần Mạc.
"Muội nói ra, ta sẽ để Hoa Khê xem bệnh cho ta."
Tần Mạc hiểu rõ Tần Tố, một chiêu chế ngự hoàn toàn.
"Bệnh của huynh, còn phải ta còn phải đáp ứng điều kiện của huynh?"
Tần Tố cảm thấy Tần Mạc đúng là loại người có thể biến chuyện vô lý thành đúng lý hợp tình.
Không nói nhiều lời, Tần Mạc chỉ hơi nhướng mày, lẳng lặng nhìn Tần Tố, đợi nàng tự mở miệng.
Chỉ tay vào Tần Mạc cả nửa ngày, Tần Tố cuối cùng cũng chịu thua hắn: "Huynh nói lời giữ lời chứ?"
"Không giữ lời thì là rùa con." Tần Mạc gật đầu rất nghiêm túc.
Tần Tố vò đầu bứt tai, cuối cùng như quả bóng xì hơi, mí mắt rũ xuống, ngồi phịch lên ghế: "Ta mơ một giấc mơ... Trong mơ, các huynh... đều chết."
"Ai là 'các huynh'?" Tần Mạc lập tức truy hỏi.
Nhìn dáng vẻ hắn nhất quyết hỏi cho đến cùng, Tần Tố do dự một chút rồi đáp:
"Huynh, tất cả các hoàng huynh, phụ hoàng... còn có Thẩm Dịch và ta."
"Lúc đó muội đã quen Thẩm tiểu thư rồi sao? Không đúng sao?"
Tần Mạc đáng ghét chính là ở chỗ này, Tần Tố vừa nói được hai câu, hắn liền tóm ngay được trọng điểm.
Nhất thời lanh mồm lanh miệng, chỉ nhớ phải lấy chuyện kiếp trước che giấu thành giấc mơ, lại quên mất điểm này, cau mày đáp: "Cái đó... Ta là sau khi quen An Bình mới mơ thấy, không được sao?"
"Được, nhưng để ta đoán thử, trong giấc mơ của muội, phải chăng Tần Nghiêm không chết? Hơn nữa, chúng ta đều là bị Tần Nghiêm hại chết?"
Cái đầu óc suy một ra ba của Tần Mạc cũng đáng ghét y như nhau.
Tần Tố buông xuôi gật đầu: "Cả chuyện này huynh cũng đoán được?"
"Dùng chút não là đủ, quá rõ ràng rồi. Từ sau khi muội trở về, thái độ đối với mọi người đều khác hẳn, nhất là với Tần Nghiêm. Trước kia muội còn thân với hắn, vậy mà giờ lại đổi hẳn tính, nhìn hắn bằng ánh mắt hận không thể lột da, rút gân. Ta hỏi muội mấy lần, muội đều né tránh, ậm ờ không chịu nói. Giờ nghĩ lại, tám phần là vì chuyện này."
Tần Mạc dường như cũng hồi phục được chút khí lực, thu cánh tay đang đặt trên mép giường về, chắc bị Tần Tố bóp đau. "Có điều chuyện của muội cũng thật kỳ lạ. Một giấc mơ mà có thể đổi luôn cả cái tính con lừa bướng bỉnh của muội, đúng là khó tin."
Tần Tố cũng nhớ lại bản thân trước kia, lời ai cũng không nghe, thích gì làm nấy, kiêu căng ương ngạnh, cố chấp đến cùng: "Đó gọi là cơ duyên."
"Được, cơ duyên thì cơ duyên, coi như mệnh muội có tạo hóa này."
Không biết Tần Mạc tin thật hay bán tín bán nghi, nhưng trông dáng vẻ thì tin chiếm phần lớn.
"Vậy bao giờ chúng ta trị bệnh?"
Tần Tố chỉ đôi câu vài lời nói xong chuyện của mình, trong lòng vẫn một mực nhớ đến việc chữa bệnh cho Tần Mạc. Dù là bệnh gì đi nữa, trên đời này ắt hẳn phải có cách.
Tần Mạc rõ ràng có chút không tình nguyện, nhưng giờ cũng không thể đổi ý, dứt khoát nhắm mắt lại: "Tuỳ muội."
"Vậy thì để ngày mai đi. Ngày kia là sinh thần của ta, huynh để ta yên ổn mà qua một ngày sinh thần."
Tần Tố trong lòng đã có chủ ý, quyết định ngày mai gọi Hoa Khê vào cung.
"Cũng được," Tần Mạc đối với thời gian không có ý kiến gì, "Nhưng không thể ở trong cung. Trực tiếp đến chỗ vị Hoa thần y của muội thì hơn."
Trong cung người đông mắt tạp, một khi để kẻ hữu tâm nhìn thấy, biết Tần Mạc mang bệnh, vậy mới thật sự là đại họa. Tần Mạc có nỗi lo ấy cũng là điều dễ hiểu. Nhưng Tần Tố nghĩ lại, Hoa Khê hiện ở thanh lâu, để Tần Mạc tới đó thì thực sự không ổn.
"Hoa Khê bây giờ ở Hoa Mãn Lâu, e là không tiện? Nếu để người khác thấy được Nhị hoàng tử đương triều và Trưởng công chúa đương triều cùng nhau du ngoạn thanh lâu, thì e rằng sáng mai tấu chương trên bàn phụ hoàng sẽ dìm ngập cả Huyền Âm cung của huynh và Chánh Dương cung của ta. Không bằng để ngày mai ta tìm một biệt viện thì hơn?"
"Không cần, cứ đi Hoa Mãn Lâu."
Tần Mạc lại tỏ vẻ hoàn toàn không bận tâm, quyết định ngay.
Nhìn Tần Mạc, Tần Tố hơi nheo mắt lại: "Tần Mạc, huynh không phải là muốn nhân cơ hội đi dạo thanh lâu chứ?"
"Tâm nghĩ sao thì mắt thấy vậy, muội nghĩ thế thì cho rằng ai cũng xấu xa như muội à?"
Tần Mạc thuận miệng phản đòn một câu.
Tần Tố tức đến chỉ thẳng mặt Tần Mạc: "Huynh ngậm máu phun người, quên đi, mặc kệ huynh. Dù sao danh tiếng Trưởng công chúa của ta cũng chẳng ngại thêm một câu 'thường lui tới thanh lâu', đi Hoa Mãn Lâu thì đi!"
Kết quả của việc đạt thành nhất trí chính là, ngày hôm sau, Tần Tố xách cổ áo Tần Mạc, từ con ngõ nhỏ phía sau Hoa Mãn Lâu lén lút trèo vào phòng của Hoa Khê.
"... Hai người không thể đi cửa sau sao?"
Hoa Khê đang rót trà, bị hai người họ đột nhiên xông vào làm hoảng hốt, suýt chút nữa làm rơi cả ấm trà.
"Bên này nhanh liên, ngươi..."
Tần Tố vừa mở miệng, liền nhíu mày: "Trong phòng ngươi còn có người khác?"
"Thính lực lợi hại vậy sao?"
Hoa Khê kinh ngạc nhìn Tần Tố, cũng không che giấu.
"Là ai?"
Tần Tố hơi không vui, dù sao chuyện này quan hệ trọng đại, sao có thể để người ngoài biết?
Tần Mạc thì lại chẳng để tâm, không biết là vì tin Tần Tố hay tin thuộc hạ của nàng, còn có tâm tình ngồi bên cạnh bóc hạt dưa ăn.
"Ra đây đi, bảo bối~"
Hoa Khê rót xong trà, giọng kiều mị yêu kiều hô một tiếng về phía sau bình phong. Cái kiểu lảnh lót vòng vèo mười tám cái ngoặt, như sợ người ta không biết mối quan hệ giữa nàng ta và người kia, làm Tần Tố nổi cả da gà.
Một tràng bước chân nhẹ đến mức gần như không tiếng vang truyền lại, hẳn cũng là người luyện võ. Tần Tố nhìn sang, muốn xem thử "bảo bối" của Hoa Khê là thần thánh phương nào.
Một đôi tay ngọc vén lớp sa mỏng ra, cuối cùng cũng lộ diện chân dung. Mái tóc trắng cực kỳ nổi bật khiến Tần Tố lập tức nhận ra thân phận người kia.
Không phải ai xa lạ, chính là vị Lạc Vân đạo trưởng đã gặp ở phủ Dương Quốc Công.
Nhìn bàn tay Lạc Vân đang cài đai lưng, Tần Tố muốn giả vờ không biết vừa rồi hai người này đã làm gì cũng không được. Mặt nàng nhất thời nóng bừng, chỉ đành dời mắt, nhìn sang Hoa Khê: "Ngươi tốt nhất nên cho ta một lời giải thích."
Hoa Khê đưa tay đem ôm người vào lòng, hoàn toàn không hề kiêng kỵ, còn hôn khẽ một cái, rồi giới thiệu với Lạc Vân về Tần Tố: "Đến đây, nương tử, mau cảm tạ vị bà mối của chúng ta — Tần Tố Trưởng công chúa điện hạ."
Lạc Vân đạo trưởng cũng chẳng giống vẻ gặp lần trước, thản nhiên ôm lấy Hoa Khê, mỉm cười nhìn sang Tần Tố: "Đã gặp qua, đa tạ Trưởng công chúa điện hạ se duyên, mới có lương duyên ngày hôm nay của ta và nàng."
Tần Tố chỉ cảm thấy đầu mình đầy sương mù: "Hai người đang nói cái gì vậy?"
"Điện hạ đúng là quý nhân hay quên. Không phải hai ngày trước ngài đến tìm ta, nói trong phủ Dương Quốc Công có một vị cao nhân ẩn thế tên Lạc Vân đạo trưởng sao? Ta nghe vậy thì hứng thú, liền phái người đến mời. Ai ngờ vừa gặp mặt, ta và nàng chỉ thấy hận không gặp sớm hơn, nhất kiến như cố, liền hợp ý ngay tức khắc. Chờ ngày chúng ta thành thân, Trưởng công chúa điện hạ nhất định phải ngồi ghế thượng vị."
Hoa Khê từ tốn kể lại đầu đuôi, Tần Tố nghe xong chỉ cảm thấy bản thân thật tạo nghiệt. Hôm đó vì sao lại nhiều chuyện mà nhắc tới người ta chứ?
"Chúc mừng chúc mừng, chúc hai vị hỉ kết lương duyên."
Tần Tố ôm đầu thở dài, còn người bên cạnh đang ăn hạt dưa là Tần Mạc thì tiếp nhận tin này vô cùng thản nhiên, thậm chí còn mỉm cười chúc mừng, không thấy có gì bất ổn.
"Nương tử, ta giới thiệu với nàng, vị này là Tần Mạc Nhị hoàng tử điện hạ. Đa tạ đa tạ."
Hoa Khê cũng chẳng khách khí, nhận lấy lời chúc này.
"Tham kiến Nhị hoàng tử điện hạ, đa tạ."
Lạc Vân cũng đáp lại tự nhiên.
Nhìn ba người hòa thuận vui vẻ, Tần Tố chỉ cảm thấy bản thân đặc biệt dư thừa. Hôm nay nàng dẫn Tần Mạc đến đây rõ ràng không phải để chữa bệnh, mà giống như đến gặp mặt tân nhân.
"Chúc mừng hai vị."
Tần Tố cuối cùng cũng bị bầu không khí quái dị làm cho khuất phục, chỉ có thể nói một câu. Nhìn hai người kia vui mừng nhận lấy, chẳng hiểu sao, trong lòng nàng còn có chút hâm mộ, bao giờ nàng và An Bình mới được thong dong như vậy?
Vội xua đi những ý nghĩ kỳ quái trong đầu, Tần Tố nhìn ba người: "Nói chính sự trước."
Nhắc đến bệnh của Tần Mạc, nụ cười trên mặt Hoa Khê và Lạc Vân thu lại đôi phần. Hoa Khê đặt khăn lụa lên cổ tay Tần Mạc, bắt đầu bắt mạch.
Tần Tố là lần đầu tiên thấy nam nhân xem bệnh cũng dùng khăn che tay, nhất thời nhìn Hoa Khê và Lạc Vân thêm một chút, xem ra Hoa Khê tuy hành sự điên điên dở dở, nhưng những chuyện như thế này vẫn rất coi trọng.
Bắt mạch một lát, Hoa Khê khẽ nhíu mày: "Lạc Vân, nàng tới xem thử đi."
Thu tay lại, nàng nhường vị trí cho Lạc Vân.
Tần Tố không hiểu liếc Hoa Khê một cái, Hoa Khê gật đầu với Tần Tố, lúc này Tần Tố mới yên lòng, xem ra Lạc Vân không những đáng tin, mà y thuật còn cao minh.
Khác với Hoa Khê im lặng bắt mạch, Lạc Vân vừa bắt mạch vừa hỏi rõ ràng tình trạng thường ngày của Tần Mạc, mỗi lần phát bệnh có những triệu chứng gì, còn có đủ loại chi tiết.
Đợi Lạc Vân buông tay, hai người họ lại cùng trầm mặc hồi lâu.
"Thế nào?"
Tần Tố thấy cả hai cứ không nói nửa lời, cảm thấy kỳ quái, không nhịn được mở miệng hỏi.
"Nhị hoàng tử điện hạ không chỉ thân thể mang bệnh, trong cơ thể còn trúng hai loại độc. Một loại là kịch độc tích tụ đã lâu năm, một loại là độc được hạ trong vòng năm, sáu năm trở lại đây. Ba thứ cộng lại, uy lực tự nhiên không thể xem thường."
Lạc Vân thay Hoa Khê lên tiếng.
Tần Tố không thể tin nổi mà nhìn Tần Mạc: "Sao lại trúng độc? Lại còn hai loại?"
Đừng nói tính cách thận trọng đến cực điểm của Tần Mạc, hầu như không ai có thể dưới mí mắt hắn mà động tay chân. Hồi nhỏ, mẫu phi hắn là Tấn Hoàng Quý Phi, nắm quyền sinh sát trong hậu cung. Đối với đứa con độc nhất ấy, bà bảo vệ nghiêm ngặt, đến một tia khe hở cũng không để lọt, càng không nói ai dám hạ độc.
Nghe lời Lạc Vân nói, Tần Mạc vốn vẫn thản nhiên lúc này mới lộ ra chút kinh ngạc: "Lạc Vân cô nương thủ đoạn thật lợi hại, điều này cũng nhìn ra được?"
"Nhị hoàng tử định khảo nghiệm y thuật của chúng ta sao?"
Từ đầu đến cuối Tần Mạc không nói một câu, khi hỏi cũng không nhắc đến chuyện trúng độc, rất rõ ràng là hắn không đặt kỳ vọng gì vào Hoa Khê và Lạc Vân, chỉ xem như theo ý Tần Tố mà đến làm cho có lệ.
"Nhị vị y thuật cao minh."
Tần Mạc không phủ nhận.
Tần Tố nhìn gương mặt vẫn ung dung của Tần Mạc mà hận không thể đá hắn xuống giường: "Vậy có cách giải không?"
"Chứng bệnh của Nhị hoàng tử thật hiếm thấy trên đời. Hai chúng ta cũng chỉ miễn cưỡng nghe qua, chưa từng tận mắt chứng kiến. Nhưng mạnh dạn suy đoán, thứ kịch độc tích tụ nhiều năm trong cơ thể Điện hạ, hẳn là đến từ phương thuốc dùng để trị bệnh, tuy là đi đường tắt, nhưng lấy độc trị độc, chưa chắc không phải một phương pháp."
Lạc Vân trả lời câu hỏi của Tần Tố: "Còn loại độc thứ hai trong cơ thể Nhị hoàng tử, người hạ độc xem ra không định lấy mạng ngay, mà hạ chính là 'Huyết Diên' — thứ từng gây náo loạn giang hồ năm đó. Đó là độc dược đắc ý của Dịch gia thế gia, một đại tộc y độc, vừa có thể cứu người, cũng có thể giết người, thậm chí khiến người ta sống không bằng chết."
Tần Tố nghe đến ngẩn ra: "Dịch gia? Dịch gia nào? Ta đi xin giải dược."
"Dịch gia đã bị diệt môn năm, sáu năm trước, không còn một ai sống sót. Cả gia tộc bị một trận đại hỏa thiêu sạch không còn lại gì, những kỳ độc hiếm thấy cũng bị cháy sạch trong trận hỏa hoạn ấy, Huyết Diên cũng không ngoại lệ."
Lạc Vân bổ sung.
"Vậy... sau đó thì sao?"
Tần Tố dâng lên một dự cảm chẳng lành, lời tiếp theo của Hoa Khê đã khiến dự cảm ấy thành sự thật.
"Sau đó thì... phải chúc mừng Nhị hoàng tử rồi. Mang trên mình hai loại độc, một loại bệnh, đều là vô dược có thể trị. Xác suất nhỏ đến mức này, e rằng khắp thiên hạ cũng khó tìm ra người thứ hai."
Tần Mạc đối với kết luận ấy lại chẳng lấy gì làm bất ngờ. Bao nhiêu năm qua, hắn đã quen với đáp án như vậy, còn cười mà đáp lời Hoa Khê: "Không dám không dám, đa tạ Hoa thần y, đa tạ Lạc Vân đạo trưởng."
"Đừng đùa nữa, nói ta vô tâm vô phế, ta xem năm tạng sáu phủ của huynh cũng chẳng còn nguyên vẹn, còn biết nói đùa."
Tần Tố nhìn Tần Mạc, chỉ cảm thấy trong lòng nghẹn lại. Chẳng lẽ đời này dù không chết dưới chân tường thành, Tần Mạc cũng phải mất mạng bởi bệnh và độc hay sao?
"Mệnh người do trời định, sống được ngày nào hay ngày đó, nhìn thoáng một chút. Đây nói không chừng cũng là báo ứng của ta."
Tần Mạc đưa tay xoa nhẹ đỉnh đầu Tần Tố, hắn đã sớm chấp nhận điều này, chỉ e người khó chịu hơn lại chính là Tần Tố.
"Thật sự không còn cách nào sao?"
Tần Tố vẫn chưa chịu từ bỏ.
"Giải dược của Huyết Diên chỉ có hậu nhân Dịch gia mới có. Còn loại độc khác, hẳn gọi là 'Yên Diệt', xung khắc với bệnh chứng của Nhị hoàng tử. Nếu tìm được giải dược Huyết Diên, trong vài năm tới Nhị hoàng tử sẽ không lo tính mạng. Mà có thời gian rồi, trời không tuyệt đường người; biết đâu ông trời rủ lòng thương, cho chúng ta tìm được cách giải Yên Diệt và phương pháp trị liệu cũng khó nói."
Hoa Khê thấy Tần Tố không cam lòng, đành cho nàng một chút hy vọng. Dù vậy lời này cũng không phải an ủi suông, chỉ cần còn sống, là còn cơ hội, thế gian không thiếu kẻ tuyệt xứ phùng sinh.
"Nếu không tìm được giải dược Huyết Diên... hắn còn bao lâu?"
Tần Tố khẽ siết tay, liếc sang người Nhị hoàng huynh khiến nàng không bớt lo.
"Nhiều thì hơn hai năm, ít thì một năm."
Hoa Khê đáp.
Khoảng thời gian ấy khiến Tần Tố khẽ nhíu mày. Nhiều nhất là hai năm... kiếp trước hình như cũng khoảng mấy năm sau, Tần Mạc nói là bị gãy chân, rồi ngồi lên chiếc xe lăn của Dịch Huyền. Dịch Huyền... Dịch gia... Lẽ nào lại trùng hợp đến vậy?
Ánh mắt nghi hoặc của Tần Tố dừng trên người Tần Mạc. Kiếp trước Tần Mạc còn sống hơn mười năm nữa, cho đến ngày nàng chết, Tần Mạc mới bị Tần Nghiêm hãm hại mà chết. Vậy chẳng phải kiếp trước hắn đã tìm được giải dược rồi sao?
Một ý nghĩ đáng sợ lóe lên trong đầu Tần Tố, hay là mặc kệ hắn, tự hắn tìm thì đời này cũng sẽ tìm được giải dược?
Nhưng rồi lại lập tức do dự, kiếp này nàng đã thay đổi quá nhiều. Nhỡ đâu vì những thay đổi ấy mà Tần Mạc không tìm được giải dược nữa thì sao?
*****
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz