[BHTT][Edit] Sau khi cởi giáp về quê đi ở rể
Chương 5: A Tỷ 🌸
Chương 5: A Tỷ 🌸
"Ngươi nói Trương phó tướng đã đem thuế ruộng đưa đến nhà Trịnh cái đem rồi sao?"
Lúc nghe được tin tức này, Thôi Quân vừa vặn tế bái xong vong phụ vong mẫu.
Trước mộ phần song thân, nàng mặc một thân y phục vải thô sơ, nhã nhặn và đạm bạc, trên đầu chỉ dùng một chiếc trâm gỗ cùng một chiếc lược cố định búi tóc, trên mặt cũng không hề thoa son điểm phấn.
Thanh Khê đáp: "Dạ, hôm ấy đội bộ khúc đi cùng nô tỳ thấy xe do trấn binh thuộc hạ của Trương phó tướng áp tải đi qua trên đồng ruộng, trên bao tải thóc và tiền đồng đều in huy hiệu của Thôi thị tộc."
Thôi Quân nói: "Hắn nghĩ thật là chu đáo."
Việc trực tiếp mang thuế ruộng đi đưa cho Trịnh cái đem dưới mí mắt toàn bộ trấn binh trong doanh, người của hai doanh còn lại nhìn thấy nhất định sẽ có lời ra tiếng vào, Trịnh cái đem cũng sẽ thấy ngượng mà không tiện nhận.
Việc đưa thẳng đến nhà Trịnh cái đem đã vừa giữ được thể diện cho Trịnh Cái Đem, lại không để người của hai doanh khác có thể nắm được nhược điểm.
Trịnh cái đem muốn trả lại thì người nhà của ông ấy cũng chưa chắc đã đồng ý.
Đương nhiên, nếu gặp phải một vị cái đem tính tình cương trực, thủ đoạn như thế sẽ không thể thực hiện được, nhưng Trương Trạo Ca đã dám làm như vậy, ắt hẳn đã dò rõ được tính tình của Trịnh cái đem.
Sau khi cúng tế xong và trở về biệt viện, giữa đường liền thấy tỳ nữ Triều Yên chạy như bay tới báo: "Tiểu nương tử, mau quay về, Đậu, Đậu nương tử tới! Là Trương..."
Thôi Quân vốn đang chậm rãi ngắm cảnh thu trên đường bỗng khựng bước, rồi lập tức đi nhanh vài bước, sau đó chạy gấp lên.
Đến cửa biệt viện, thấy trấn binh đứng gác tại đó, nàng lập tức lấy lại tinh thần, vịn cửa xe điều chỉnh hơi thở đang gấp gáp.
Triều Yên đuổi kịp, hổn hển bổ sung nốt câu còn dang dở: "Là Trương phó tướng đưa tới."
Thôi Quân đã đoán được. Nàng thong dong bước vào cửa, qua nhị môn liền thấy Đỗ Ảo và một đám gia nhân đang đứng nghiêm chỉnh ở sảnh trước.
Chưa kịp vào nhà, một bóng hình kiều diễm đã nhảy ra, Thôi Quân liền bị ôm trọn vào lòng.
"Thất Nương."
Nghe tiếng gọi quen thuộc ấy, Thôi Quân không kìm được hốc mắt cay xè, rồi nước mắt rơi xuống.
"A tỷ." Nàng nhìn người biểu tỷ Đậu Anh năm nay 21 tuổi, với cuộc đời từng trải nhiều sóng gió thăng trầm trước mặt, cảm thấy có cả một bụng nỗi niềm uất ức muốn thổ lộ.
Một bên, Trương Trạo Ca dựa cửa doanh nhìn cảnh đoàn viên này, nội tâm hơi cảm xúc: Không biết cha mẹ ra sao, có tranh thủ lúc còn trẻ sinh thêm đứa con thứ hai hay không. Số tiền bồi thường giải tỏa nhà ở mấy năm trước vẫn chưa hề động đến, nhà dọn về có tam bộ, cửa hàng cũng có sáu gian, chỉ cần không cờ bạc, không khởi nghiệp, không đầu tư, an dưỡng tuổi già là dư dả.
Ai. Ai có thể ngờ nàng tuổi còn trẻ đã xuyên không như vậy đâu?
Nếu không phải trận lũ quét khắp cả tỉnh, nếu không phải nửa đêm chạy đến vùng núi di dời dân chúng, nếu không phải trận lở đất kia...
Thôi kệ, tốt xấu gì thì vẫn còn sống.
Nửa năm xuyên không này, nàng luôn gắng nhịn không nghĩ đến phản ứng của cha mẹ sau khi nàng mất tích, cũng không dám tưởng nhớ song thân, bạn bè, nhưng nỗi nhớ thương như dòng nước trào dâng, không biết một ngày nào đó, trong tình huống nào đó sẽ vỡ đê.
Trương Trạo Ca không đành lòng phá vỡ giây phút tỷ muội đoàn tụ ấm áp, liền bước ra ngoài.
Đậu Anh gọi nàng lại: "Đại Lang."
Trương Trạo Ca quay đầu lại, nói: "Ta về doanh trại, ngươi có việc thì cho người đến đó tìm ta."
Thôi Quân buông biểu tỷ ra, lau đi nước mắt trên mặt, hướng về Trương Trạo Ca bày tỏ lòng biết ơn.
Sau khi Trương Trạo Ca rời đi, Thôi Quân không muốn Đỗ Ảo cùng đám người ở bên cạnh nhìn chằm chằm, liền kéo Đậu Anh đến Bắc Đường phía trong để tâm sự.
"A tỷ mấy năm nay đã chịu nhiều khổ sở."
Đậu Anh cong khóe mắt, trêu ghẹo nói: "Ngươi cảm thấy ta là già nua vì phong sương, hay là bị giày vò trở nên tiều tụy rồi?"
Thôi Quân vội nói: "A tỷ vẫn như cũ rạng rỡ sáng ngời."
Thuở thiếu thời, vẻ đẹp của biểu tỷ nàng, Đậu Anh, đã đứng đầu Biện Châu, sau khi cập kê lại càng đẹp đến khuynh thành.
Lúc trước Lý Tặc chiếm lĩnh Biện Châu, nghe danh Đậu Anh tuyệt sắc, liền xâm nhập Đậu gia đưa ra yêu cầu nạp nàng làm thiếp.
Đậu gia cũng là dòng dõi thư hương quan lại thế gia, Đậu Tể Tướng đương triều chính là tộc tổ phụ của Đậu Anh, với điều kiện của nàng, gả cho hoàng thân quốc thích cũng không thua về dòng dõi, Lý Tặc là một võ phu, còn có con trai chỉ lớn hơn Đậu Anh mấy tuổi thì làm sao có mặt mũi để nạp Đậu Anh làm thiếp?
Nhưng để bảo toàn Đậu gia trên dưới, để bảo vệ cô mẫu và biểu muội đang đến Đậu gia tị nạn, Đậu Anh 16 tuổi đã chủ động đứng ra. (Editor: Haiz, quá thương Đậu Anh)
Dưới sự che chở của nàng, Thôi Quân năm 13 tuổi, khi khuôn mặt mới chớm nở, mới tránh được cảnh trở thành vật mua vui bị Lý Tặc ban thưởng cho bộ hạ.
Sự hy sinh và ân tình này Thôi Quân trọn đời khó quên, càng sẽ không có bất cứ ý niệm nào khinh thường nàng.
Đậu Anh cười rộng rãi nói: "Ta chưa từng chịu khổ, cho nên không cần thương hại ta."
Mặc dù tai ương của Đậu Anh trong mắt thế nhân là bất hạnh, nhưng bản thân nàng lại không hề để nỗi thống khổ quá khứ ở trong lòng. Ba năm qua, dung nhan không hề đổi thay, tâm tính cũng vẫn rộng rãi và phóng khoáng như vậy.
Trước mặt nàng, Thôi Quân cảm thấy hổ thẹn.
Đậu Anh yêu thương xoa đầu Thôi Quân, nói: "Lúc trước ta ủy thân cho Lý Tặc, vốn đã ôm tâm tư xả thân thủ nghĩa để tiêu diệt Lý Tặc, không hoàn toàn là vì các ngươi mà phải nhẫn nhục cầu toàn, cho nên không cần để tâm."
Qua lời kể chậm rãi của Đậu Anh, Thôi Quân mới biết được năm đó Đậu Anh sau khi nghĩ cách lấy được sự tín nhiệm của Lý Tặc, đã lấy cớ hàn gắn quan hệ giữa Lý Tặc và nha môn đô úy Trần Tiên, kết tình tỷ muội với Đậu thị, vợ của Trần Tiên.
Đậu Anh hiểu rõ uy lực của lời bên gối, liền thường xuyên tẩy não Đậu thị, nhiều năm đầu tư, cuối cùng khiến Trần Tiên có tâm tư quy hàng triều đình.
Trần Tiên mua chuộc y quan bên cạnh Lý Tặc, nhân cơ hội khám bệnh mà hạ độc Lý Tặc.
Ngày mùng hai tháng Tư năm nay, Lý Tặc trúng độc phát bệnh, con trai hắn phong tỏa tin tức, Đậu Anh đặt mật thư vào trong điểm tâm đưa cho Đậu thị, Trần Tiên liền dẫn nha binh giết vợ con Lý Tặc, tự lĩnh chức Tiết độ sứ.
Nhưng chỉ ba tháng, tâm phúc của Lý Tặc là Ngô Thành liền dương cờ báo thù cho Lý Tặc, giết chết Trần Tiên.
Dù Ngô Thành không rõ Đậu Anh đã đóng vai trò gì trong việc Lý Tặc bị giết, nhưng nhìn thấy vợ con Lý Tặc đều bị giết sạch, mà nàng lại được Trần Tiên thả cho một con đường sống, cũng có thể đoán được nàng là đồng lõa với Trần Tiên.
"Lúc ấy ta không ở Trần Trạch, tặc quân không thể tìm được ta ngay từ đầu, Trương Đại Lang lại đuổi kịp trước khi tặc binh đến, cứu ta đi, nhờ vậy ta tránh thoát một kiếp, đáng tiếc Kính Nhan..."
Đậu Anh ảm đạm.
Kính Nhan là tỳ nữ bên cạnh nàng, lúc trước nàng bị Lý Tặc nạp làm thiếp, Kính Nhan cũng đi theo bên nàng.
Khi Ngô Thành trả thù nàng, Kính Nhan lo lắng nàng không thể thoát thân, liền thay y phục của nàng để thu hút sự chú ý của tặc quân đến giết nàng, tranh thủ thời gian cho Trương Trạo Ca cứu nàng đi.
"Thảo nào lần này a tỷ đến không có Kính Nhan bầu bạn."
Thôi Quân không khỏi cảm thấy tiếc nuối cho Kính Nhan, "Thế sau đó thì sao?"
"Sau đó, Trương Đại Lang theo nha tướng tâm phúc của Trần Tiên đi Đông Đô Lạc Dương để nhờ cậy Giả Sử, hắn đưa ta về Biện Châu. Ta nghe nói hắn muốn đến Nhữ Châu nhậm chức Trấn Úy, liền nhờ hắn giúp hỏi thăm tung tích của ngươi."
Nghe thấy lời nói của biểu tỷ có vẻ thân cận với Trương Trạo Ca, lòng Thôi Quân ghen tuông mọc lên lan tràn.
Đậu Anh nhạy bén phát hiện nét mặt của Thất Nương, nhớ tới điều gì, liền an ủi nàng: "Ngươi hẳn là biết Trương Đại Lang xuất thân từ Hoài Ninh quân? Kỳ thực ngươi hiểu lầm hắn, hắn vốn không phải là người xuất thân từ Hoài Ninh quân chính quy."
Thôi Quân kinh ngạc, Hoài Ninh quân còn chia ra chính quy hay không chính quy sao?
"Trương Đại Lang là người Quan Trung, Quan Trung mất mùa, tháng Ba hắn theo người quê nhà chạy nạn đến Thái Châu, sau đó gặp phải Lý Tặc chiêu mộ binh mã. Hắn tòng quân chưa bao lâu liền gặp phải việc Trần Tiên giết Lý Tặc rồi tự lập, sau đó được chọn làm thân binh của Trần Tiên, việc sau đó ngươi cũng có thể đoán được. Cho nên năm đó khi Lý Tặc dẫn Hoài Ninh quân phá thành, cướp bóc, hắn vẫn chưa có mặt."
Thôi Quân nghe vậy, chút khúc mắc trong lòng đối với Trương Trạo Ca cũng tan biến.
"Không nhắc đến hắn nữa, cũng không nhắc đến chuyện của ta."
Đậu Anh quan tâm hỏi: "Thất Nương mấy năm nay thế nào?"
Thôi Quân nói: "Lúc trước a tỷ bị mang đi, ta đợi rất lâu cũng không thấy thư từ tỷ truyền về, mà mẹ sau khi bị kinh hãi thì triền miên trên giường bệnh hồi lâu, nhưng thuốc thang và kim châm đều vô hiệu, không bao lâu thì qua đời. Ta đành phải mang di thể của mẹ về Nhữ Châu. Ta tìm kiếm ở Lỗ Sơn huyện rất lâu mới tìm được mộ phần của a gia, hợp táng ông ấy cùng với mẹ. Sau đó ta được đại bá phụ đón về Đặng Châu..."
Nàng cũng từng nhờ đại bá phụ Thôi Nguyên Phong phái người hỏi thăm tin tức của Đậu Anh, nhưng Thái Châu là địa bàn của phản tặc, Đậu Anh lại ở hậu viện của Lý Tặc, muốn liên lạc được với nàng cũng không dễ dàng.
Sau này, đầu tiên là Lý Tặc bị giết, Trần Tiên thay thế, rồi Ngô Thành lại giết Trần Tiên... Khắp nơi binh hoang mã loạn, tin tức cũng có tính chất chậm trễ, thật giả khó phân biệt.
"Ta lúc nào cũng muốn truyền tin báo bình an cho ngươi, nhưng ta không thể."
Đậu Anh thở dài, nàng lúc trước làm một thị thiếp, địa vị không thể so với chính thê, hành động cũng bị hạn chế, cho nên cũng không hề truyền lại bất cứ tin tức nào cho người nhà.
Chính vì nguyên nhân này, mới khiến Lý Tặc dần dần buông lỏng cảnh giác.
Ngay cả khi Trần Tiên giết Lý Tặc, nàng cũng vẫn chưa đạt được tự do chân chính.
Đương nhiên, nỗi chua xót này không cần phải nhắc đến, miễn cho làm Thôi Quân càng thêm đau lòng.
Trùng hợp là Thôi Quân cũng không muốn cuộc hội ngộ tốt đẹp biến thành đại hội kể khổ, chỉ chọn những chuyện vui vẻ để nói.
Tỷ muội xa cách lâu ngày gặp lại, ắt hẳn có rất nhiều lời muốn kể, ăn tối xong, hai người ngủ chung một giường, trò chuyện thâu đêm cho đến khi gà gáy mới ngủ.
Hôm sau, hai chị em chuẩn bị đến Chiêu Bình hồ gần đó để du ngoạn thưởng cảnh.
Vừa ra cửa, gặp một phụ nhân đang kéo tay Đỗ Ảo ở cửa.
Đỗ Ảo gọi tỳ nữ đến kéo phụ nhân ra, hai đứa bé vài tuổi bên cạnh phụ nhân thấy thế liền xông lên cào Đỗ Ảo và tỳ nữ, vì thân hình gầy yếu tuổi còn nhỏ, nên bị dễ dàng đẩy ngã xuống đất.
Thấy cảnh tượng đó, sắc mặt Thôi Quân khẽ biến.
Tịch Lam tiến lên quát ngăn các nàng: "Các ngươi đang làm gì đấy? Trước mặt tiểu nương tử mà xé rách cấu xé nhau, còn ra thể thống gì nữa!"
Phụ nhân nhìn thấy Thôi Quân, vội ngồi phịch xuống đất khóc lớn, hai tiểu đồng thấy thế cũng gào khóc theo.
Đỗ Ảo bị kéo đến quần áo xộc xệch, thật là mất mặt, tức giận tiến lên định đánh phụ nhân, nhưng bị tỳ nữ ngăn lại.
Đậu Anh thấy vú già này không hề coi Thất Nương ra gì, nghiêng mặt nhìn sắc mặt Thất Nương, trong lòng mơ hồ hiểu ra điều gì.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz