ZingTruyen.Xyz

[BHTT] [Edit] Sau Khi Chết, Ta Thành Chim Nhỏ Trong Tay Sư Tỷ

Chương 22: Chuyện Đời Xưa (21)

Kately1989

Thảm họa xảy ra vào một buổi sáng bình thường.

Vị trưởng lão Kim Tiên cảnh phụ trách ở lại trấn giữ tông môn buông bỏ tu dưỡng của mình mà chửi ầm lên, mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, thậm chí đến tận bây giờ ông vẫn không hiểu được đối phương đã xâm nhập vào tông môn bằng cách nào, và bản thân ông bị hạ cấm chế ra sao.

Suy đi nghĩ lại, khả năng duy nhất chính là trong tông môn đã xuất hiện gian tế.

Bao nhiêu đệ tử chỉ là đến tham gia khóa học buổi sáng đã bỏ mạng tại tông môn, nhìn những thi thể la liệt khắp nơi, trong lòng Doãn trưởng lão như đang rỉ máu.

Tông Chủ đã giao phó chuyện trấn giữ tông môn cho ông, ông đã thề thốt đảm bảo với Tông Chủ chỉ cần có mình ở đây, mọi thứ sẽ bình an, kết quả Tông Chủ mới ra ngoài được mấy ngày, tông môn đã bị công phá dưới tay mình.

Ông không còn mặt mũi nào đối diện với Tông Chủ, cũng không còn mặt mũi nào đối diện với các đệ tử đã gặp phải tai họa này.

Nếu có thể, ông thà trực tiếp tự bạo, kéo theo đám ma tu này cùng chết, nhưng bị hạ cấm chế, ông hoàn toàn không thể sử dụng sức mạnh, chỉ có thể trơ mắt nhìn các đệ tử bị ma tu tàn sát.

Vạn Hồn Ma Chủ biết làm thế nào để hành hạ người khác nhất, nên mới để con cá trên thớtnày lại xử lý sau cùng.

Mà sư tôn của Đổng Thi Nguyệt vì hành động đưa tiểu đồ đệ ra ngoài đã chọc giận Vạn Hồn Ma Chủ, cho nên bị bắt ra đầu tiên để giết gà dọa khỉ.

Vị trưởng lão này vốn đã bị thương nặng, cho nên không có nhiều sức phản kháng khi đối mặt với Vạn Hồn Ma Chủ.

Vạn Hồn Ma Chủ lần này ra ngoài cần thu hoạch một lượng lớn linh hồn, hắn đã luyện hóa mấy tông môn, nhưng đệ tử của những tông môn nhỏ đó thực lực yếu kém, linh hồn đâu có chất lượng cao như ở Vấn Thần Tông?

"Tất cả những gì ngươi đã làm với tông môn chúng ta hôm nay, ngày sau Tông Chủ sẽ đòi lại gấp trăm lần!" Giọng của một đệ tử Vấn Thần Tông lọt vào tai Vạn Hồn Ma Chủ.

Hắn liền giơ tay giết chết đệ tử đó, không khó để nhận ra lời của đối phương quả thật đã chọc vào chỗ đau của hắn.

Từ sau khi Vân Hành đến biên vực, ưu thế của Ma Vực trong nháy mắt tan thành mây khói, tuy hắn đã đột phá đến Chân Tiên cảnh, nhưng vẫn có chênh lệch khá lớn với Vân Hành, bọn họ vừa đánh vừa lui, hai Ma Chủ còn lại tuy không nói gì ra mặt, nhưng sau lưng không biết đã chế giễu hắn thế nào.

"Tất cả mọi người của Vấn Thần Tông đều ở đây cả rồi chứ?" Vạn Hồn Ma Chủ hỏi người toàn thân trùm trong áo choàng đen bên cạnh mình.

"...Đều ở đây cả." Người ẩn trong áo choàng đen nhẹ nhàng gật đầu.

Vạn Hồn Ma Chủ đa nghi, hơn nữa chuyện lần này vô cùng trọng đại, tuyệt đối không thể để Vấn Thần Tông giống như Thiên Vũ Tông để lại người sống sót ra ngoài báo tin, hắn cần thời gian để luyện hóa người ở đây, trước đó không thể để Vân Hành phát hiện.

Cho nên dù "người" bên cạnh đảm bảo tông môn này đã không còn người sống nào khác, hắn vẫn không yên tâm mà dùng thần thức quét qua từng tấc đất của Vấn Thần Tông.

Mãi cho đến khi xác định những nơi khác trong toàn bộ tông môn không có một chút khí tức của người sống, Vạn Hồn Ma Chủ mới hoàn toàn yên tâm, hắn liếc nhìn thi thể trên mặt đất, sau đó ánh mắt lại đặt lên người vị trưởng lão Kim Tiên cảnh kia.

"Quả thật, đối với chúng ta, Tông Chủ của các ngươi vô cùng khó giải quyết." Vạn Hồn Ma Chủ thừa nhận sự thật này, nhưng đối mặt với ánh mắt phẫn nộ khinh bỉ của vị trưởng lão Kim Tiên cảnh kia, hắn nhếch miệng: "Cho nên ta đã đến tìm các ngươi."

Trước vẻ mặt kinh ngạc và bất định của mọi người Vấn Thần Tông, hắn nói tiếp: "Đợi ta luyện hóa linh hồn của tất cả các ngươi thành một tấm khiên bày ra trước mặt nàng ấy, các ngươi nghĩ nàng ấy có thể xuống tay được không?"

"Vô sỉ!" Doãn trưởng lão phẫn nộ đến mức gân xanh trên cổ nổi lên.

Ma Chủ không có quan niệm đạo đức, hắn chỉ coi như Doãn trưởng lão đang khen mình.

Đối với Ma Vực mà nói, Vân Hành chính là phiền phức lớn khó giải quyết nhất, từ rất nhiều năm trước, Ma Chủ đã lên kế hoạch đối phó với nàng, đáng tiếc một thời gian dài đều không thể nắm được điểm yếu của nàng.

Cho đến mấy chục năm trước, Vạn Hồn Ma Chủ bỗng phát hiện một ma chủng bị thất lạc ở bên ngoài lại bất ngờ "bén rễ nảy mầm" ở Vấn Thần Tông, lúc này hắn nhận ra cơ hội cuối cùng cũng đã đến.

Ma Chủ bỗng giơ tay từ trong đám đông bắt ra một người, đó là sư tôn của Đổng Thi Nguyệt, nàng ấy tuy toàn thân là máu, hơi thở thoi thóp, nhưng vẫn cố gắng gượng dậy tinh thần lén lút gửi đi tín hiệu cầu cứu.

Nhưng tín hiệu đó chẳng những không truyền ra ngoài được, còn bị Ma Chủ bắt được tại trận.

Vạn Hồn Ma Chủ nắm chặt tay, trên không trung liền có một móng vuốt ác linh siết chặt cổ vịnữ tu, người bị thương nặng không sức giãy giụa, sau hai lần giãy giụa liền không thể cử động nữa.

"Có phải rất tò mò tại sao tín hiệu cầu cứu của ngươi không gửi đi được không?" Vạn Hồn Ma Chủ cười khẩy một tiếng, "Bởi vì bây giờ bao trùm tông môn các ngươi không phải là đại trận hộ sơn, mà là Yểm Thiên Đại Trận trong truyền thuyết thời thượng cổ, chỉ cần các ngươi ở lại đây, đừng nói là Vân Hành, ngay cả thiên đạo cũng sẽ không biết ở đây đã xảy ra chuyện gì."

Cho nên Vạn Hồn Ma Chủ sẽ có đủ thời gian để luyện hóa bọn họ, mấy tông môn trước đó cũng đã lặng lẽ biến mất như vậy.

"Trận..." Đồng tử Doãn trưởng lão khẽ co lại, tuy ông không giỏi về trận pháp, nhưng cũng biết đại trận hộ tông của họ không thể nói thay đổi là thay đổi, muốn thay đổi loại đại trận cấp bậc này ít nhất cần mấy năm thời gian, mà những năm này người phụ trách trông coi đại trận sẽ không hề hay biết sao?

Người có thể được chọn làm trưởng lão trông coi đại trận đều là cao thủ trong lĩnh vực này, không thể có người giở trò dưới mí mắt họ mà không bị phát hiện, cho nên...

Doãn trưởng lão nhìn xung quanh mình, hiện nay ở lại trấn giữ tông môn chỉ có hai vị trưởng lão từ Địa Tiên cảnh trở lên, một là ông, còn một là Lục Xảo Nghi.

Hiện nay mình ở đây, nhưng Lục Xảo Nghi lại không rõ tung tích.

Rốt cuộc là không rõ tung tích, hay là thật ra nàng ta chính là gian tế của Ma Vực?

Doãn trưởng lão chỉ cảm thấy toàn thân lạnh toát, Lục Xảo Nghi là một trong những người Tông Chủ tin tưởng nhất, bao gồm cả bọn họ, chưa từng có ai nghi ngờ nàng ấy, nếu nàng ấy thật sự là gian tế, đợi sau khi người biết chuyện chết hết, nàng ấy nếu lại trà trộn đến bên cạnh Tông Chủ, Tông Chủ có thể phát hiện ra không?

"Ngươi không cầu xin tha sao? Cầu xin ta có lẽ ta sẽ cho ngươi một cái chết thống khoái." Vạn Hồn Ma Chủ hứng thú nhìn nữ tu toàn thân là máu.

Sư tôn của Đổng Thi Nguyệt miễn cưỡng kéo ra một nụ cười lạnh, nàng sẽ không tin lời ma quỷ của Ma Chủ.

"Rất tốt rất tốt, ta luôn đánh giá cao người có khí tiết." Vạn Hồn Ma Chủ từ trong tay áo lấy ra một chiếc đỉnh đồng nhỏ, sau đó tay kia lấy ra một vũ khí giống như lưỡi hái.

Trên lưỡi hái khẽ rỉ ra sương đen, nữ tu bị bắt nhắm mắt lại, những người khác muốn cứu nàng lại bất lực, chỉ có thể trơ mắt nhìn lưỡi hái hạ xuống.

Ngay lúc này, sắc trời hơi tối đi một chút, ánh sáng của mặt trời vốn đã bị sương máu che khuất lại bị mất đi thêm mộtphần nữa.

Khi Thương Vọng Giới vừa mới ra đời, kiếp nạn đầu tiên đã trải qua chính là mặt trời sụp đổ, đó là kiếp nạn diệt thế, một mũi tên đại diện cho 'lạc nhật chi kiếp' bắn ra, ngay cả hóa thân của Chân Tiên cảnh cũng cảm nhận được nguy hiểm.

Vạn Hồn Ma Chủ không chút do dự mà lập tức kéo hắc y nhân bên cạnh ra chắn trước mặt mình, mũi tên đó đã bắn vỡ chiếc đỉnh trong tay hắn, đồng thời cũng bắn rơi chiếc áo choàng đen đó.

"Ầm ầm!" Ma khí cấp cao nổ tung, những vong hồn bị nhốt bên trong tản ra tứ phía.

Máu tươi thuận theo gò má của hắc y nhân trượt xuống, khuôn mặt luôn được che giấu cẩn thận đã lộ ra ngoài.

"Khụ..." Ôn Thê Ngô sau khi bắn ra mũi tên này chỉ cảm thấy khí huyết trong lồng ngực cuộn trào, nàng khẽ thở dốc hai hơi, đối với nàng bây giờ, sử dụng thần khí vẫn là quá miễn cưỡng.

Nhưng khi nàng nhìn thấy khuôn mặt của hắc y nhân bên cạnh Ma Chủ, khí huyết nghẹn trong lồng ngực bỗng dâng lên, trong cổ họng tràn ra vị tanh ngọt, nàng trực tiếp phun ra một ngụm máu.

Chiếc đỉnh đó là bảo bối của Vạn Hồn Ma Chủ, hắn tuy giàu có, nhưng bảo bối cấp bậc này vẫn tương đối ít, nhưng hắn không kịp đau lòng vì chiếc đỉnh này, vì điều đáng chú ý hơn là người đã khiến hắn cảm nhận được nguy hiểm!

Tuy nhiên khi hắn nhìn thấy người bắn ra mũi tên đó, trong mắt cũng lộ ra vài phần khác biệt, đó là một tu sĩ tình trạng cơ thể trông rất tệ, hơn nữa thực lực của nàng ấy chỉ ở Luyện Hư kỳ, một tu sĩ Luyện Hư quèn sao lại có thể khiến hắn cảm nhận được nguy hiểm?!

"Sao lại là người?" Ôn Thê Ngô lẩm bẩm.

Nàng nhìn người bên cạnh Vạn Hồn Ma Chủ, dáng vẻ của người đó nàng vô cùng quen thuộc, đó là trưởng bối từ nhỏ đã nhìn mình lớn lên, những năm này đã chăm sóc mình hết mực à!

Khuôn mặt đó... là của Lục Xảo Nghi.

Nàng ta mặc một bộ y phục đen, trên người cuồn cuộn ma khí thuần khiết nhất, chỉ là trên khuôn mặt đó không còn thấy sự linh động và ấm áp như xưa, giống như một con rối không có chút nhân tính nào.

Ôn Thê Ngô bất giác cho rằng nhất định là vì Lục trưởng lão đã bị đám người vô sỉ của Ma Vực khống chế, cho nên mới biến thành bộ dạng này, nàng cố nén cơn đau trong lòng, lặng lẽ giải từng tầng phong ấn trên thần khí.

Nàng biết làm như vậy sẽ phải trả cái giá như thế nào, nhưng vì những ngườicòn sống trong tông môn, vì để cứu Lục Xảo Nghi, nàng không hối hận.

Hơn nữa Ôn Thê Ngô vừa mới nghe được, tên Vạn Hồn Ma Chủ đó muốn dùng người trong tông môn để uy hiếp sư tỷ, nàng sẽ không để chuyện như vậy xảy ra.

"Các ngươi quen biết nhau?" Có lẽ là vì thực lực của Ôn Thê Ngô trong mắt Vạn Hồn Ma Chủ yếu như con kiến, cho nên sau sự kinh ngạc ban đầu hắn liền không còn cảnh giác nữa, trong thần sắc của Ma Chủ thậm chí còn lộ ra vài phần khinh miệt, một tu sĩ Luyện Hư quèn còn muốn giết hắn?

"Xem câu hỏi của ta kìa, ngươi ở nơi này mấy chục năm, sao có thể không quen biết người ở đây." Vạn Hồn Ma Chủ nói với "Lục Xảo Nghi": "Ngươi có muốn qua đó chào hỏi nàng ấy không? Ta cho phép."

Mấy chục năm? Nhưng Lục trưởng lão rõ ràng đã ở trong tông môn mấy trăm năm rồi mà!

"Lục Xảo Nghi" khi nhìn Ôn Thê Ngô thần sắc không chút dao động, cũng giống như nhìn cỏ cây đá cuội bên cạnh không có gì khác biệt, nói chính xác hơn, trong mắt nàng ta không có vật gì, giống như một con rối đã được luyện chế.

Vạn Hồn Ma Chủ sau khi thấy phản ứng của nàng ta, khóe miệng lộ ra một nụ cười, quả nhiên ma chủng chính là ma chủng, sẽ không đối với người khác nảy sinh tình cảm không nên có, chính vì vậy những vật phẩm này mới dễ sử dụng đến thế.

Hắn đâu có lòng tốt để "Lục Xảo Nghi" và Ôn Thê Ngô chào hỏi, câu nói vừa rồi chẳng qua chỉ là thử dò xét mà thôi.

"Lục trưởng lão..." Đôi môi Ôn Thê Ngô khẽ động, thần sắc cũng lộ ra vẻ bất lực như trẻ con, nàng nhận ra biến cố trong tông môn lần này hoàn toàn là vì Lục Xảo Nghi làm nội ứng, cho nên Ma Chủ mới có thể dễ dàng xâm nhập vào trong tông môn.

Nhưng tại sao nàng ta lại làm như vậy? Lục Xảo Nghi năm tuổi nhập tông, có thể nói tông môn chính là nhà của nàng ta, nàng ta không có lý do gì giúp đám ma tu đó tàn sát tông môn.

"Ôn sư muội! Đừng bị nàng ta lừa! Ta biết rồi ta biết rồi! Nàng ta căn bản không phải Lục trưởng lão! Nàng ta là ma chủng! Lục trưởng lão có lẽ đã chết từ lâu, mà ma chủng ký sinh trong cơ thể bà ấy thay thế bà ấy!" Một giọng nói thê lương vang vọng khắp bầu trời Văn Đạo Sơn.

"Ồ? Trong Vấn Thần Tông lại có người nhận ra ma chủng." Vạn Hồn Ma Chủ nhìn người vừa mới nói, trong giọng điệu lộ ra vài phần kinh ngạc, chuyện ma chủng là cơ mật của Ma Vực, không ngờ lại có người của tiên vực biết. "Đúng vậy, nàng ta chính là ma chủng."

"Ta, ta..." Người bị Ma Chủ nhìn chằm chằm co rúm lại, nhưng sau khi nhận ra mình đã lộ vẻ run sợ trước kẻ thù, người đó lập tức ưỡn cổ đối mặt với Ma Chủ, "Đây là chuyện chúng ta vừa mới điều tra ra, vì còn chưa có chứng cứ xác thực, cho nên Tông Chủ bảo chúng ta tiếp tục tìm hiểu."

"Ba vị Ma Chủ hiện tại của Ma Vực đã chiết xuất ra hạt giống từ vị Chân Ma đã cùng Yêu Hoàng đồng quy vu tận mấy vạn năm trước, rồi tiến hành bồi dưỡng, tương truyền hạt giống này có thể chui vào cơ thể sinh vật khi họ sắp chết, sau đó cướp đoạt luồng sinh khícuối cùng của họ, như vậy ma chủng có thể tiếp tục sống trong cơ thể của người đó, những thủ đoạn thông thường căn bản không thể tra ra được!"

Câu nói này như sét đánh ngang tai rơi vào tai Ôn Thê Ngô, tay nàng đang cầm cung khẽ run rẩy, Ôn Thê Ngô nhìn "Lục Xảo Nghi" hỏi: "Lục trưởng lão, ta nên gọi người là ma chủng sao?"

"Lục Xảo Nghi" giống như một con rối không có ý thức tự chủ, đối với câu hỏi run rẩy của Ôn Thê Ngô không hề có phản ứng.

Cuối cùng là Ma Chủ thay nàng ta trả lời: "Phải."

Hy vọng cuối cùng trong lòng Ôn Thê Ngô hoàn toàn tan vỡ, cơ thể nàng khẽ lảo đảo, suýt nữa không đứng vững.

Cho nên Lục trưởng lão đã qua đời, mấy chục năm trước đã không còn nữa, và những năm này ở bên cạnh mình là một ma vật có ngoại hình của Lục trưởng lão?

Ôn Thê Ngô thậm chí không biết Lục trưởng lão đã bị thay thế từ lúc nào, ít nhất trong ấn tượng của nàng, tính cách và hành vi của Lục trưởng lão chưa từng có thay đổi, lẽ nào là chuyện trước khi mình đến Vấn Thần Tông?

Ma Chủ sau khi thấy dáng vẻ lung lay sắp đổ của nàng, tâm trạng khá tốt, thế là đã giải đáp thắc mắc cho nàng.

Sở dĩ ma chủng là vũ khí bí mật của Ma Vực, là vì khi chúng ra đời sẽ cướpđoạt ký ức của chủ nhân ban đầu, chúng sẽ thông qua những ký ức này để mô phỏng nhất cử nhất động của chủ nhân ban đầu, ma chủng vừa mới ra đời chính là một tờ giấy trắng, chúng không có bản ngã, cho nên khi tờ giấy trắng này sao chép hoàn chỉnh tính cách của chủ nhân ban đầu, cho dù là người thân cận nhất với chủ nhân ban đầu cũng rất khó phát hiện ra sơ hở của ma chủng.

"Ma chủng vô tâm vô tình, là vũ khí tốt nhất, chúng ta không cần lo lắng chúng sẽ vì tình cảm mà làm hỏng chuyện." Ngược lại, người bên cạnh ma chủng ngược lại sẽ vì tình cảm mà ôm giữ những kỳ vọng không thực tế.

Cảnh tượng như vậy đã xảy ra vô số lần, trong những tông môn bị tiêu diệt trước đây gần như đều diễn ra những chuyện tương tự, Vạn Hồn Ma Chủ thích nhất là thưởng thức cảm xúc đau khổ tuyệt vọng của bọn họ.

"Ta chỉ hỏi ngươi một chuyện." Nói những chuyện khác cũng không còn ý nghĩa nữa, Ôn Thê Ngô mắt đỏ hoe lại một lần nữa cong cung lắp tên, trên Cửu Kiếp Cung màu bạc chảy qua những đường vân như phù văn. "Cái chết của sư tôn ta có liên quan đến ngươi không."

Năm đó Lục trưởng lão vì tìm thuốc cho mình mà gặp nguy hiểm, sư tôn đi cứu người, cuối cùng không trở về, Ôn Thê Ngô bây giờ nghi ngờ chuyện này có liên quan đến "Lục Xảo Nghi".

Trong mắt Ma chủng dường như có một tia sáng đen lóe lên, Ôn Thê Ngô ở xa, nên không dám chắc liệu trong ánh mắt của nàng ta có ẩn chứa chút ấm áp nàokhông.

Ma chủng gật đầu, thừa nhận chuyện đó có liên quan đến nàng ta.

Ôn Thê Ngô đau khổ nhắm mắt lại, nàng đại khái đã biết đối phương thay thế Lục trưởng lão từ khi nào rồi.

Nếu không phải vì chữa bệnh cho mình, Lục trưởng lão và sư tôn cũng sẽ không gặp bất trắc, từ đó để Ma Vực có cơ hội lợi dụng.

Nước mắt trong suốt lăn dài từ khóe mắt, sau đó Ôn Thê Ngô mở ra đôi mắt đỏ hoe, sự yếu đuối trong ánh mắt đã được thay thế bằng sát ý và sự kiên định, thần khí trong tay sau khi cảm nhận được ý niệm của Ôn Thê Ngô liền phát ra tiếng ngân, nàng sẽ không tiếc bất cứ giá nào để cứu vãn tông môn, và khiến tất cả những kẻ thù đã nhuốm máu tươi của thân hữu và đồng môn của nàng phải trả giá!


Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz