ZingTruyen.Xyz

Bhtt Edit Sau Khi Bi Bat O Re Toi Len Nhu Dieu Gap Gio Luc Tieu Canh

Edit: phuong_bchii

________________

Lê Tử Phong giương nanh múa vuốt, hận không thể theo tín hiệu từ trong điện thoại bò ra giáp mặt chỉ trích Khương Nghiêm: "Cậu đừng giả vờ với tôi, tôi nói với cậu nhà tôi muốn thu mua cửa hàng cũ thống nhất đóng gói đưa ra thị trường, kết quả cậu âm thầm bảo ông chủ Tiền làm đồ ăn vặt cho tiệc cưới của các cậu. Bây giờ thì tốt rồi, ông ấy nổi tiếng rồi, làm ăn cũng phát đạt, ngay cả cửa hàng trên con phố kia cũng không chịu nói chuyện với chúng tôi."

Ồ? Sức ảnh hưởng nhanh như vậy đã hiện ra rồi sao, không hổ là tiệc cưới hào môn. Khương Nghiêm mím môi, ổn định hơi thở, khẽ thở dài: "Cậu cảm thấy tôi có năng lực điều khiển tiệc cưới?"

Lê Tử Phong dừng một chút: "Cậu có ý gì?"

"Tiệc cưới vẫn luôn là nhà họ Hạ chuẩn bị, tôi cùng lắm là tích cực phối hợp theo. Hơn nữa giống như khâu món ăn tiệc cưới quan trọng như vậy, ý kiến của tôi có thể có trọng lượng à?"

Lê Tử Phong hồi tưởng lại bộ dáng hèn mọn ngoan ngoãn của Khương Nghiêm ở trước mặt Hạ Y Ninh trong mấy năm qua, ngược lại cảm thấy có chút có lý. Nhưng cuối cùng cô không phải vẫn cưới được người tình trong mộng sao, mọi việc không có tuyệt đối như vậy.

"Cậu đừng dọa tôi, tiệc cưới này cũng có phần của cậu, sao cậu không thể đưa ra ý kiến. Hơn nữa cửa hàng rách nát của ông chủ Tiền căn bản không đáng chú ý, nếu không phải cậu nói, nhà họ Hạ làm sao có thể chú ý tới."

Khương Nghiêm thầm châm chọc trong lòng, Lê Tử Phong bình thường không có đầu óc, hôm nay hình như có thêm căn gân. Nhưng cô cũng không vì vậy mà do dự, rất tự nhiên tiếp tục giải thích: "Nhà họ Hạ và nhà họ Úc đều là người Hải Thành, đối với đồ ăn vặt truyền thống của Hải Thành có tình cảm đặc biệt là rất bình thường. Hơn nữa nhà họ Hạ muốn hỏi thăm chuyện gì còn có chuyện không hỏi ra được? Các người có thể tìm được cửa hàng của ông chủ Tiền, nhà họ Hạ sao lại không thể tìm thấy?"

Lê Tử Phong hiển nhiên bị cô nói như vậy, có chút tự mình hoài nghi.

Khương Nghiêm cong môi, không ngừng cố gắng: "Khả năng lớn nhất thật ra là giai đoạn đầu nhà cậu quá cao ngạo, còn chưa ký hợp đồng với cửa hàng cũ đã gióng trống khua chiêng tuyên truyền, người có lòng muốn không chú ý cũng khó."

Đúng là như vậy, lúc trước kế hoạch của nhà họ Lê chính là dùng những cửa hàng cũ này làm mánh lới, căn bản không có ý định kinh doanh thật sự. Những cửa hàng này trữ trong tay càng lâu thì khả năng lỗ càng lớn, cách tốt nhất chính là tay trái thu mua, tay phải bán ra.

Trong quá trình mua bán lại thông qua tuyên truyền marketing, huy động vốn mấy vòng, tuyệt đối là kiếm ổn không lỗ. Nhưng nghe Khương Nghiêm nói như vậy, giống như tuyên truyền khắp nơi này có tác dụng ngược.

Khí thế vấn tội của Lê Tử Phong lập tức yếu đi, quanh co ở đầu dây bên kia không thuận theo logic.

Khương Nghiêm ra vẻ tiếc nuối: "Chuyện làm ăn, có đôi khi cũng phải nói duyên phận, có thể lần này thời cơ không đúng."

Lê Tử Phong còn đang hấp hối giãy dụa: "Vậy cậu biết ông chủ Tiền đến tiệc cưới hỗ trợ, sao không nói cho tôi biết?"

Hắn nhớ tới lúc tiệc cưới kết thúc, hắn còn đặc biệt một mình đợi đến khuya, chỉ vì nhắc nhở Khương Nghiêm đừng bỏ lỡ cơ hội tốt. Như vậy xem ra, giống như là cố ý muốn nhìn hắn chê cười.

"Tiệc cưới tôi bận rộn ở phía trước tiếp đón khách, sau đó cùng ở bàn chính xã giao, làm sao tôi có thời gian đi dạo ra sau bếp? Cho dù là thật đi, cũng không nhìn liền nhận ra ông chủ Tiền, cậu nói đúng không?"

Lê Tử Phong khóc không ra nước mắt, giống như nhìn thật nhiều thật nhiều tiền ở trước mắt chạy đi. Vốn muốn cho Khương Nghiêm ra đầu to, hắn đi nhờ xe theo gia tộc kinh doanh kiếm một khoản tiền riêng, không nghĩ tới giỏ trúc múc nước công dã tràng.

"Tôi ở nhà họ Hạ thật sự là một chút chỗ đứng cũng không có!" Lê Tử Phong cũng thật thay Khương Nghiêm cảm thấy bi ai, hôn lễ xa hoa long trọng như vậy, cô chính là một tấm phông nền.

Có điều lúc này mới phù hợp với định vị trước sau như một của Khương Nghiêm, thật muốn cho cô có quyền lên tiếng ở nhà họ Hạ, Lê Tử Phong ngược lại càng thêm khó chịu.

Quên đi, kiếm không được số tiền này coi như xui xẻo, bên cạnh chứng thực Khương Nghiêm không có địa vị ở nhà họ Hạ cũng đủ khiến hắn vui vẻ.

Hắn xin lỗi vì thái độ mất mặt vừa rồi, cũng không có ý định nghiêm túc xin lỗi. Nhưng vẫn giả mù sa mưa an ủi Khương Nghiêm: "Sau này cậu ở nhà họ Hạ còn phải chịu đựng, tôi nghe nói hai anh họ của Hạ Y Ninh kia cũng không phải đèn cạn dầu, vợ của bọn họ cũng đều không dễ tiếp xúc."

Khương Nghiêm thật sự phục hắn, hóng hớt chuyện nhà người ta sao có thể nghe rõ ràng như vậy.

"Tôi biết rồi, cảm ơn đã nhắc nhở."'

Nói xong lời cuối cùng, Lê Tử Phong cuối cùng cũng nói một câu ra dáng: "Lần này bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy, lần sau có cơ hội kiếm tiền tôi nhất định bồi thường gấp bội cho cậu."

Nghe ý này, hẳn là ngầm thừa nhận lần thu mua này bị cản trở là bởi vì nhà mình cao ngạo tuyên truyền.

Khương Nghiêm nhịn cười, ngoài lạnh trong nóng nói: "Không sao, dù sao bây giờ tôi cũng không có nhiều tiền như vậy. Cơ hội kiếm tiền rất nhiều, tạm thời không vội."

**

Khương Nghiêm chính thức nhậm chức ở Hạ thị trong vòng một tuần sau khi hôn lễ kết thúc, quả nhiên phù hợp với thời gian Hạ Y Ninh nói. Về phần chức vụ, lúc trước Hạ Lang Ngôn có hỏi qua ý kiến của cô, Khương Nghiêm cũng rất biết điều chọn một bộ phận không quá nổi bật —— văn phòng.

Thân phận của cô bày ở nơi đó, để cô làm nhân viên bình thường khẳng định không ổn, nhưng cô lại không có kinh nghiệm gì, nhảy dù đến tạm giữ chức chỉ có thể làm trợ thủ.

Vì thế, thiên kim nhà họ Khương, phó chủ nhiệm Khương văn phòng tập đoàn Hạ thị cứ như vậy chính thức đi làm.

Những người khác trong ngành đều biết thân phận của Khương Nghiêm, cũng biết rõ loại hoàng thân quốc thích này đắc tội không nổi, đối với cô đều vô cùng khách sáo và nhiệt tình. Trong tay Khương Nghiêm không được phân công công việc cụ thể, ngoại trừ buổi sáng đi theo chủ nhiệm làm quen môi trường một chút, buổi chiều gần như ngồi yên trong phòng làm việc.

Nhưng điện thoại của Khương Đạt Minh tới rất đúng lúc, Khương Nghiêm biết khẳng định không phải giống như anh ta nói là vì chúc mừng cô chính thức nhậm chức.

Quả nhiên, dặn dò cô nghiêm túc làm việc, Khương Đạt Minh chuyển đề tài, nói đến chuyện của Khương thị: "Mấy hạng mục hợp tác đã chính thức bắt đầu, tiến triển rất thuận lợi, có cơ hội thay nhà chúng ta nói tiếng cảm ơn Hạ Y Ninh."

"Vâng."

"Chuyện lần trước anh nói với em, em cũng phải ghi nhớ trong lòng. Tuy rằng hiện tại chỉ là làm phó chủ nhiệm, nhưng cũng có thể nhân cơ hội đi làm quen với một số quản lý bộ phận nghiệp vụ, hiểu rõ động thái phát triển của Hạ thị một chút."

"Anh, em ở trong tổng bộ, từ trên xuống dưới đều nhìn chằm chằm em, em cũng không thể cả ngày đi từng bộ phận du đãng. Hơn nữa, sự tình của bộ phận nghiệp vụ làm sao có thể tùy tiện nói với em, em đi hỏi thăm không phải tự mình bại lộ sao?"

Khương Đạt Minh cũng biết có chút khó xử cho cô, nhưng cơ hội hiếm có, một người cũng không nên dễ dàng bỏ qua: "Em phải động não nhiều lên, học cách dùng sách lược nói bóng nói gió hiểu không? Tóm lại nhà chúng ta dựa vào em, em sớm ngày tiến vào trung tâm Hạ thị, công ty chúng ta có thể sớm thoát khỏi khủng hoảng một chút."

Khương Nghiêm có chút không vui, cô thật sự chán ghét tình cảnh không ngừng đẩy cô về phía trước trao đổi lợi ích: "Em và Hạ Y Ninh đều đã làm được chuyện đã đồng ý lúc trước, những lời anh nói chỉ sợ không dễ dàng thực hiện."

Huống hồ ngay cả Hạ Y Ninh cũng không tính là quản lý cấp cao, nửa người ngoài cô còn vọng tưởng cái gì.

"Vậy em cũng không thể mặc kệ tình hình trong nhà, tóm lại mọi thứ em phải cố hết sức, bằng không nhà họ Khương sụp đổ em ở nhà họ Hạ liền càng không có địa vị!"

Khương Nghiêm cúp điện thoại, phiền não ném điện thoại lên bàn, xoay ghế ngồi ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ. Hạ Y Ninh vừa vặn họp xong đi ngang qua, đặc biệt vòng qua muốn xem cô thích ứng công việc như thế nào.

Xuyên qua cửa kính nhìn thấy chính là phía sau ghế ngồi của Khương Nghiêm, lúc này ngẩn người ra bên ngoài hiển nhiên là không ở trạng thái. Nàng gõ cửa hai cái rồi đi vào, thấy sắc mặt Khương Nghiêm xoay người lại cũng không tốt lắm.

"Ngày đầu tiên đi làm đã gặp phải chuyện không vui?"

Khương Nghiêm điều chỉnh lại cảm xúc, nở nụ cười công nghiệp phủ nhận: "Không có, tất cả đều rất tốt."

"Thích nghi với môi trường làm việc và nội dung công việc rồi?"

"Trước mắt chỉ là hiểu đại khái, còn cần chậm rãi làm quen."

Hạ Y Ninh thấy cô cũng không có ý định nói thật, chỉ coi như hôm trước cô đi làm tâm trạng căng thẳng. Chức vụ này chỉ là nhàn rỗi, chỉ cần Khương Nghiêm không gây chuyện, an phận cơ bản sẽ không gây ra vấn đề lớn.

Hạ Y Ninh sắp xếp cô đến vị trí này cũng là cầu bớt lo, không trông cậy vào Khương Nghiêm có thể ở trong công ty giúp nàng cái gì, chỉ mong đừng làm nàng mất mặt là được.

"Vậy lúc tan ca em chờ tôi một chút."

Vì để cho ba mẹ yên tâm, hai người sẽ tận lực cùng đi cùng về. Hiện tại cùng làm việc ở một công ty, càng không có lý do gì tách ra về nhà.

Khương Nghiêm nhàn nhã đợi đến khi tan ca, không thấy Hạ Y Ninh gọi điện thoại, đoán là nàng còn đang bận. Cô cũng không vội tắt máy tính, tiện tay lên mạng xem tuyên truyền gần đây về ông chủ Tiền.

Những người khác trong văn phòng thấy Khương Nghiêm không đi, cũng không dám rời đi quá sớm trước mặt cô, không ai nhìn thấu tính cách của nhân vật mới của nhà họ Hạ này. Đẩy tới đẩy lui chọn một đại diện giả vờ hỏi cô: "Chủ nhiệm Khương còn có việc sao?"

Khương Nghiêm chống cằm, ngẩng đầu lên trước màn hình: "Tôi không có việc gì, đang đợi quản lý Hạ tan ca, mọi người đi trước đi."

Thì ra là thế, vừa mới kết hôn, cùng nhau về nhà là chuyện rất bình thường. Nghe cô nói như vậy, những người khác thở phào nhẹ nhõm, có người dẫn đầu đi trước, phía sau tất nhiên có người đuổi theo. Chẳng mấy chốc, trong phòng chẳng còn lại mấy người.

Khương Nghiêm lại đợi nửa giờ, suy nghĩ một chút quyết định gọi điện thoại cho Hạ Y Ninh.

"Em là Khương Nghiêm, muốn hỏi khoảng mấy giờ chị tan ca?"

Hạ Y Ninh đang cùng đồng nghiệp thảo luận sửa chữa một phương án khẩn cấp, không ngờ thời gian lập tức trôi qua, nhận được điện thoại của Khương Nghiêm mới phát hiện thì ra đã sớm giờ tan ca.

"Có lẽ còn cần nửa tiếng nữa." Nàng hơi thấy có lỗi, nhưng công việc phải hoàn thành trong hôm nay.

"Vậy em tới đó chờ chị có tiện không?"

Hạ Y Ninh nhìn mấy người trong phòng họp, đồng ý: "Em trực tiếp đến phòng làm việc của tôi đi, sau khi tôi kết thúc sẽ qua."

Khương Nghiêm thu dọn đồ đạc xong trực tiếp đi đến bộ phận phát triển mở rộng của Hạ Y Ninh, Hạ Y Ninh là quản lý phòng một.

Phong cách trang trí phòng làm việc của Hạ Y Ninh không khác phòng ngủ của nàng là mấy, ngắn gọn thanh thoát thậm chí mang theo một tia cường tráng sảng khoái, không có khí chất nũng nịu gì.

Khương Nghiêm đặt túi xách sang một bên, tự mình ngồi trên sô pha, lấy điện thoại ra nghiên cứu video mấy ngày hôm trước làm bánh rán hành. Cô rất nghiêm túc chuyên chú với chuyện mình thích, mỗi một chi tiết đều cố gắng đạt tới hoàn hảo.

Sợ mình có điều xem nhẹ, cho nên cô sẽ ghi lại quá trình chế biến, có rảnh thì lấy ra phân tích lại.

Hạ Y Ninh cuối cùng cũng cùng các đồng nghiệp hoàn thành phương án sửa chữa, thời gian cách nửa tiếng nàng nói với Khương Nghiêm lại vượt qua mười lăm phút. Nàng ra hiệu mọi người có thể tan ca: "Hôm nay vất vả rồi, trà sáng mai tính cho tôi."

Tần Ích San lại không cùng những người khác rời đi, cô ấy giúp Hạ Y Ninh thu dọn tài liệu trên bàn, vừa nói: "Phương án này lát nữa mình sẽ gửi qua cho bên đối tác, đêm nay mình sẽ thúc giục một chút."

Cô ấy là quản lý phòng hai, là bạn học cấp ba với Hạ Y Ninh, sau này lên đại học hai người đến hai trường khác nhau, nhưng vẫn giữ liên lạc.

"Vất vả rồi, đối phương trả lời xong lập tức báo cho mình biết."

Tần Ích San ôm tài liệu cùng nàng ra khỏi phòng họp, vốn định tiếp tục nói chút chuyện công việc với nàng, không ngờ vào phòng làm việc phát hiện trên sô pha có thêm một người.

Cô ấy đã gặp Khương Nghiêm ở tiệc cưới, cô ấy cũng biết hôm nay Khương Nghiêm chính thức nhậm chức, nhưng tâm trạng vẫn lập tức rơi xuống đáy cốc.

Hạ Y Ninh quay lưng về phía cô ấy, không phát hiện cô ấy buồn, đối với sự chờ đợi của Khương Nghiêm ngược lại có chút áy náy.

"Chờ lâu chưa?"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz