[BHTT-Edit] Phạm Thượng - Huyền Tiên
C06 - Tiêu chuẩn kép
Phó Thanh Vi ngửa chiếc cổ trắng nõn ra sau, sinh mệnh dần dần rời xa cùng với dòng máu nóng, cảm giác quen thuộc này khiến nàng xác nhận lần trước không phải là ảo giác.Nhưng người phụ nữ vẫn áp sát lên người nàng, nàng phản kháng bằng cách vòng tay qua vai cô, dường như giống một cái ôm tự nguyện chấp nhận hơn.Phó Thanh Vi lần thứ ba ngất lịm trong đêm.Lần này còn nghiêm trọng hơn hai lần trước, nàng đã bị chồn tinh chiếm giữ gần một tháng, cơ thể vốn đã suy yếu, đêm nay liên tục bị hành hạ, cuối cùng là mất máu quá nhiều, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, hơi thở yếu ớt.Chúc Yêu Thuật không thể tái tạo lại máu, Mục Nhược Thủy nhận ra tình huống nguy cấp, lập tức lấy từ trong tay áo ra một chiếc điện thoại khác.Lần trước cô đã học cách sử dụng điện thoại từ hình ảnh phản chiếu trong gương nước, dù chưa thành thạo nhưng cũng thành công mở được màn hình, nhấn vào danh bạ, trong đó chỉ có một cái tên: "Chân chạy vặt - Chiêm Anh (bấm vào tôi nhanh lên)."Chiêm Anh đang sốt ruột tìm kiếm tung tích của Mục Nhược Thủy, lâm vào cảnh tuyệt vọng (1). Hy vọng bỗng lóe lên khi cô đang trên đường thì điện thoại rung lên trong đêm!Người gọi: Đạo trưởng Nhược Thủy.Chiêm Anh suýt bật khóc vì vui mừng, vội vàng nhấc máy: "Quán chủ, xin hãy ra lệnh, Chiêm Anh sẵn sàng phục vụ người!"Đồng nghiệp và cấp dưới xung quanh: "......"Mục Nhược Thủy: "Chân chạy vặt, gọi đại phu."Chiêm Anh: "Được, được, tôi sẽ mang người đến ngay."Mục Nhược Thủy đã nhớ địa chỉ khi đến, liền đọc cho cô ấy. Chiêm Anh vội vàng chạy tới, đồng thời liên hệ bệnh viện chuẩn bị sẵn sàng.Kết thúc cuộc gọi, đồng nghiệp của Chiêm Anh giơ ngón tay cái lên tán thưởng.Sử dụng máy bay không người lái để tiếp tế, thật sự rất sáng suốt, không uổng công cô ấy còn trẻ mà đã trở thành người giỏi nhất của khoa.Ngay từ hôm lên núi, Chiêm Anh đã chuẩn bị kỹ lưỡng hai phương án: nếu mọi việc suôn sẻ, họ sẽ gặp mặt và cô sẽ truyền đạt ý muốn của cấp trên, tận tâm cống hiến. Còn nếu không suôn sẻ... Đúng là chẳng suôn sẻ, khi sắp xếp người canh giữ dưới chân núi, cô đã chuẩn bị một máy bay không người lái, gửi kèm một chiếc điện thoại có gắn thẻ sim cùng hướng dẫn sử dụng, đồ sinh hoạt hàng ngày và cẩm nang sống. Tất cả đều được đóng gói rồi thả vào đạo quán từ trên không.Muốn nắm bắt hành tung của Mục Nhược Thủy, có cách dễ hơn là cài thiết bị định vị trong điện thoại. Kỹ thuật thì hoàn toàn có thể, nhưng mệnh lệnh cấp trên là theo dõi chặt chẽ nhưng không được xâm phạm quyền riêng tư, luôn sẵn sàng hỗ trợ nếu cần. Cục mong muốn mời Mục Nhược Thủy trở về quản lý, nếu để cô phát hiện ra những thủ đoạn này, một khi Từ Nhượng chân nhân nổi giận sẽ chỉ gây hậu quả nghiêm trọng.May thay, mọi thứ đều đang tiến triển theo kế hoạch của cô.Chiêm Anh và xe cứu thương đến gần như cùng lúc, không còn thấy bóng dáng Mục Nhược Thủy, Phó Thanh Vi nằm trong khoang xe, Chiêm Anh ngồi bên cạnh nàng, xe cứu thương chạy theo một hướng hoàn toàn khác so với lúc đến.Rạng sáng hôm sau, Chiêm Anh nhận được tin nhắn từ đồng nghiệp đóng quân tại Bồng Lai Quán:[Quán chủ đã trở về, đang ở trên núi]Chiếm Anh suy nghĩ một chút, rồi nói: [Rút một nửa nhân lực về, để họ trở lại Cục][Rõ, còn cô thì sao?]Đêm đen dày đặc bị hút đi từng chút một, ánh sáng ban mai len lỏi qua rèm chiếu rơi xuống sàn nhà, Chiêm Anh đứng bên ngoài cửa sổ phòng bệnh đơn, nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào.[Tôi còn việc quan trọng hơn cần làm, chưa quay lại được]......Tí tách- Tí tách -Mục Nhược Thủy mở mắt trong quan tài đá, đưa tay chạm vào mép quan tài, chuỗi hạt gỗ màu nâu trên cổ tay trái lăn nhẹ trên xương cổ tay, làn da cổ tay vẫn mịn màng như cũ.Cô dùng lực nhảy khỏi quan tài, bước đến trước gương nước ở góc đông nam sân sau.Phó Thanh Vi có thính giác nhạy bén, đầu tiên nàng nghe thấy tiếng truyền dịch nhỏ giọt bên tai, rồi đến khứu giác bắt đầu hoạt động, mùi nước khử trùng của bệnh viện, sau đó là xúc giác, lòng bàn tay nàng đang nắm chặt ga giường, và cuối cùng là bóng dáng mờ ảo ngồi ở đầu giường trong ánh sáng lờ mờ.Vị đạo trưởng đó... vẫn chưa đi sao?"Cô tỉnh rồi."Chiêm Anh giả vờ không nhìn thấy người giấy nhỏ run rẩy như tờ giấy sắp rách, len lén ẩn trong tóc nàng.Ánh sáng trắng trước mắt Phó Thanh Vi dần tan biến, nàng thấy một người phụ nữ trẻ với vẻ mặt hiền hòa ở trước mặt mình, chân mày nàng khẽ động, cảm thấy người này có vẻ quen thuộc.Chiêm Anh nói: "Chúng ta đã từng gặp nhau."Đã hơn một tháng trôi qua, Phó Thanh Vi không nhớ rõ lắm, hơn nữa nàng đã bị chồn vàng nhập vào cơ thể, một tháng nay đầu óc mơ mơ hồ hồ, ký ức cũng rối loạn, thật khó mà nhớ ra.Chiêm Anh đưa tay thả mái tóc đuôi ngựa xuống, lấy từ túi ra một cây trâm gỗ, khéo léo búi thành kiểu tóc đạo sĩ, cây trâm cài vào mái tóc đen.Phó Thanh Vi chợt nhớ ra: "Cô là tiểu đạo trưởng trên xe buýt."Chiêm Anh cười: "Đúng vậy, là tôi."Cô chạm nhẹ vào mũi, nói: "Cũng không phải nhỏ lắm đâu, tôi lớn hơn cô một tuổi đấy."Phó Thanh Vi hỏi: "Sao cô biết tuổi của tôi?"Chiêm Anh ngạc nhiên trước sự nhạy bén của nàng, vừa tỉnh dậy đã nhận ra kẽ hở trong lời nói của cô, cô thành thật đáp: "Chúng tôi có quyền truy xuất thông tin công dân, theo quy trình hợp pháp.""Chúng tôi? Rốt cuộc cô là ai?""Thật ra tôi định đợi cô phục hồi hẳn mới nói." Chiếm Anh đứng dậy, vươn bàn tay dài và mạnh mẽ về phía Phó Thanh Vi, trong mắt hiện lên vẻ trang nghiêm và nghiêm túc, nói: "Xin tự giới thiệu lại, tôi là trưởng phòng điều tra thuộc Cục Điều tra và Quản lý Sự kiện Thần bí, bộ phận Điều tra Số Hai, Chiêm Anh."Phó Thanh Vi ngồi thẳng dậy, lịch sự bắt tay cô."Xin chào, Phó Thanh Vi.""Nếu cảm thấy khó trình bày, cô có thể gọi đến các bộ phận liên quan." Chiêm Anh ngồi xuống, nở một nụ cười thân thiện.Nghe nói quốc gia nào cũng có những cục thần bí như vậy, chỉ là không bao giờ lộ diện. Bây giờ họ lại tìm đến mình, Phó Thanh Vi không chắc liệu điều này có liên quan đến con chồn tinh chiếm cơ thể nàng hay không, hay là do người phụ nữ vừa xuất hiện lần nữa tối qua.Nếu là vì điều thứ hai, mục đích của họ là gì? Họ định làm gì với vị đạo trưởng ấy?Tạm thời gác lại những suy nghĩ ấy, Phó Thanh Vi hỏi: "Cô là đạo sĩ à?""Tất nhiên rồi."Hôm nay Chiêm Anh không mặc đạo bào, đây cũng là lý do Phó Thanh Vi không nhận ra cô ngay lập tức.Phó Thanh Vi nhìn cô từ đầu đến chân, không nhịn được hỏi một câu thắc mắc mãi không giải đáp nổi."Đạo sĩ có cần phải thi công chức không?"Tình hình việc làm hiện giờ khó khăn đến vậy sao???Chiêm Anh phì cười một tiếng, suýt bị sặc, quay đầu ho khan một hồi, vừa đập vào chân ghế vừa vỗ ngực.Quả thật quá buồn cười, cô nhất định sẽ truyền câu chuyện này khắp cục khi trở về."Xin lỗi." Chiêm Anh cố gắng giữ nét mặt nghiêm túc, điều chỉnh giọng nói: "Thật ra, tôi không phải thi đầu vào, sư phụ tôi làm việc trong cục."Phó Thanh Vi: "......"Hóa ra đây cũng có dạng con ông cháu cha nữa.Chiếm Anh nhận thấy ánh mắt nàng nhìn mình ngày càng phức tạp, vội vàng xua tay giải thích: "Tôi không phải nhờ quan hệ đâu, tôi chính là thủ khoa khóa của chúng tôi đó."Phó Thanh Vi nở một nụ cười lịch sự, trong mắt vẫn hiện lên vẻ: Thật sao? Tôi không tin, con ông cháu cha mà là thủ khoa?Chiếm Anh càng giải thích càng rối, bèn từ bỏ: "Có duyên tự nhiên cô sẽ biết." Nếu không có duyên, có lẽ đây là lần gặp cuối của họ, hiểu lầm thì cũng đành thôi.Phó Thanh Vi: "Được thôi, đồng chí.""Gọi là đạo trưởng được rồi.""Đạo trưởng." Phó Thanh Vi liền thuận theo. Đây là vị đạo trưởng thứ hai nàng gặp, còn vị thứ nhất... Phó Thanh Vi chạm tay lên cổ mình, cảm nhận làn da mịn màng không vết thương.Chiếm Anh nói: "Hôm đó trên xe buýt, tôi và một đạo hữu khác thấy vận thế (2) của cô cực kỳ tệ, lửa của ba ngọn đèn sinh mệnh đã sắp tàn, khả năng cao sẽ đụng phải quỷ hoặc gặp phải hiện tượng thần quái, nên tôi muốn đưa cô một lá bùa trừ tà, nhưng không ngờ cô lại đi vào một con hẻm rồi biến mất. Hôm đó cô gặp chuyện gì vậy?"Phó Thanh Vi cụp mắt xuống.Chiêm Anh nói thêm: "Nếu không tin vào thân phận của tôi, tôi có thể gọi một cảnh sát đến."Phó Thanh Vi nhìn chằm chằm vào củ cải.Chiêm Anh: "......Được rồi."Hai mươi phút sau, Phó Thanh Vi ngồi trên chiếc ghế đơn trong phòng bệnh, Chiêm Anh và một nữ cảnh sát ngồi đối diện nàng, nữ cảnh sát không nói một lời, chỉ đóng vai trò xác nhận tính chân thực.Chiêm Anh: "Vậy sau khi cô biến mất vào con hẻm hôm đó, rốt cuộc đã gặp chuyện gì?"Vì tin tưởng vào công an nhân dân, Phó Thanh Vi kể lại toàn bộ sự việc xảy ra sáng hôm đó, nhưng theo trực giác, nàng lược bớt phần Mục Nhược Thủy cắn cổ nàng, như thể hút máu của nàng.Sắc mặt Chiêm Anh trở nên nghiêm trọng.Thì ra Từ Nhượng chân nhân đã tỉnh lại từ lúc đó, nhưng tại sao lại là nàng?Chiêm Anh: "Vậy còn tối hôm qua? Chân... à, quán chủ đến tìm cô để làm gì?"Chân?Phó Thanh Vi chú ý đến âm tiết này, ngẩn người một lúc, rồi theo phản xạ chậm rãi đưa tay lên cổ mình.Động tác của nàng rất có ý nghĩa, như thể vừa chạm vừa hồi tưởng lại, "ngẫm nghĩ kỹ càng". Với kinh nghiệm dày dặn của một trưởng phòng điều tra, Chiêm Anh lập tức tưởng tượng ra vô số khả năng.Dựa trên tâm lý hành vi, điều có khả năng nhất tất nhiên là Mục Nhược Thủy đã chạm vào cổ nàng tối qua.Là dùng tay? Hay là dùng... miệng?Chiêm Anh không dám suy nghĩ sâu thêm.Nhưng Từ Nhượng chân nhân, người nổi tiếng dễ nổi giận, lại liên tục gặp nàng hai lần và chạm vào cổ nàng thân mật như vậy, thực sự khiến người ta khó mà không nghĩ ngợi!Chiêm Anh khẽ rít lên.Phó Thanh Vi: "Chắc là vì tôi bị chồn tinh nhập vào chăng."Màn cua xe này quá gắt, Chiêm Anh ngồi không vững, suýt chút nữa thì ngã khỏi ghế: "Hả? Con chồn tinh nào?"Phó Thanh Vi: "Các cô không phát hiện ra sao?"Chiếm Anh: "........."Bọn họ thậm chí còn chưa vào nhà Phó Thanh Vi, cũng chưa gặp được Từ Nhượng chân nhân, mà chỉ tình cờ chạm mặt đội cứu thương đang đưa Phó Thanh Vi ra khỏi nhà ngay dưới lầu. Cô đi theo nàng đến bệnh viện, những người khác lên kiểm tra, phát hiện cửa khóa, không tiện tự ý xâm nhập.Làm sao mà phát hiện được tung tích của chồn tinh chứ?Ánh mắt của Phó Thanh Vi đầy vẻ nghi ngờ về khả năng của cơ quan huyền bí này. Cái gọi là "Linh Quản Cục," chỉ có vậy thôi sao?Chiếm Anh: "......"Cô chỉ còn cách nuốt cục tức vào trong, tiếp tục hỏi: "Sau đó thì sao? Con chồn tinh đó thế nào rồi?"Phó Thanh Vi: "Chắc là bị chân..."Chiếm Anh không ngắt lời nàng, Phó Thanh Vi thăm dò không thành, đành nói thẳng: "Bị quán chủ giải quyết rồi, cụ thể thế nào thì tôi không rõ, lúc đó tôi đang bất tỉnh."Lúc này, Chiếm Anh thể hiện tác dụng của Linh Quản Cục, cô lấy điện thoại ra gọi điện, cử người đi điều tra về con chồn tinh, và nói với Phó Thanh Vi: "Sẽ có kết quả sớm thôi, chúng tôi nhất định sẽ làm rõ chuyện này và cho cô một câu trả lời.""Cảm ơn."Hình ảnh của Linh Quản Cục trong lòng Phó Thanh Vi đã được khôi phục đôi chút.Chiêm Anh: "Câu hỏi cuối cùng, quán chủ tìm cô tối qua, có làm gì cô không?"Phó Thanh Vi: "Không có."Chiêm Anh mỉm cười.Nàng phủ nhận quá nhanh, thậm chí không để lại một chút thời gian để suy nghĩ. Dù muốn tin nàng, Chiêm Anh cũng khó lòng tin nổi, huống hồ cô đã có suy đoán từ trước.Chiêm Anh lấy điện thoại, chọn tên Đạo trưởng Nhược Thủy trong danh bạ và gọi đi.Từ gương nước, Mục Nhược Thủy đã thấy Chiêm Anh bấm vào màn hình điện thoại. Xung quanh đang yên tĩnh, nhưng tiếng chuông phiền phức bất chợt vang lên từ trong tay áo, khiến cô giật mình. Một lúc sau, cô mới tìm ra nơi phát ra âm thanh và nhấn nút nghe.Chiêm Anh: "Quán chủ, là Tiểu Anh Tử đây."Mục Nhược Thủy lạnh lùng: "Cút."Chiêm Anh mặt mày rạng rỡ, đưa điện thoại đến bên tai Phó Thanh Vi, dùng khẩu hình nhắc nàng: Nói đi.Phó Thanh Vi đành phải lên tiếng: "Quán chủ."Giọng của quán chủ vẫn lạnh băng, nhưng so với thái độ đối với Chiếm Anh và những người khác, rõ ràng khác biệt một trời một vực."Thân thể đỡ hơn chưa?"***Lời tác giả:Chiếm Anh (đập tay vào đùi): Còn nói hai người không có gì với nhau sao?! Khai thật đi, dùng tay hay dùng miệng?Phó Thanh Vi: ......Ghi chú:(1) 山穷水尽/ Sơn cùng thủy tận: ví với tình cảnh không có lối thoát; lâm vào cảnh tuyệt vọng(2) 运势/ Vận thế: ám chỉ hướng đi trong tương lai của một người, cho dù đó là phước lành hay lời nguyền.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz