Bhtt Edit Ntrem Xuyen Qua Thanh Bi Truong Cong Chua Bao Duong Phe Sai
Mộ Dung Thanh nghe vậy, đặt đũa xuống, nói:
“Bổn cung chưa từng gặp qua, nhưng từng nghe mẫu hậu nhắc đến.”
Nói tới đây, trong mắt nàng lóe lên một tia u ám, vẻ mặt như đang suy nghĩ điều gì.“Mẫu hậu nói thời tiên triều từng mở cửa giao thương, có một số thương nhân vượt biển từ hải ngoại đến, trong đó có những người giống như ngươi vừa nhắc.”
Nói xong, nàng nghi ngờ nhìn Thẩm Ngọc mấy lần. Đại Càng từ khi lập triều đến nay không hề giao thương với hải ngoại, vậy tại sao Thẩm Ngọc lại biết rõ những chuyện này?Thẩm Ngọc nhận ra ánh mắt dò xét đó, liền hiểu mình vừa lỡ lời, vội tìm cớ:
“Vi thần từng nghe ông ngoại kể qua. Ông nói hồi trẻ từng theo đoàn thương buôn miền nam đi thuyền ra nước ngoài. Hơn nữa, ở hải ngoại có một loại cây lương thực, sản lượng cực cao, có thể thu hoạch đến ngàn cân.
Chỉ là đến nay, vi thần vẫn chưa từng thấy loại cây này ở Đại Càng.”Cô đổ hết mọi chuyện lên người ông ngoại, suy cho cùng, một người áp tải hàng, trẻ tuổi đi khắp nơi là chuyện bình thường.May mà thời tiên triều từng có giao thương, nếu không lời vừa rồi đúng là khó mà giải thích. Chờ có thời gian, cô sẽ bảo mẫu thân viết thư dặn dò kỹ, tránh nhắc đến những chuyện liên quan đến tiên triều, để lỡ bị tra ra thì nguy hiểm.Gần đây, trước vị công chúa xinh đẹp này, bản thân cô nói chuyện dường như cũng không cẩn trọng như trước.Thẩm Ngọc liếc nhìn Mộ Dung Thanh đang dùng bữa, trong lòng thở dài: Đáng tiếc, mỹ nhân như vậy, lại gánh vác quá nhiều.Nghĩ đến tiên triều, cô nhíu mày. Xem ra bản thân cần tìm hiểu thêm nhiều hơn. Đại Càng mới lập triều hơn hai mươi năm, người hiểu rõ chuyện tiên triều hầu hết đều đã ngoài bốn mươi, người trẻ biết rất ít.Phải tìm gặp ông ngoại mới được. Những chuyện này không thể ghi trong thư, nếu bị phát hiện, sẽ gặp họa sát thân.Dù là khoai lang hay khoai tây, chỉ cần đưa được một loại về, sẽ cứu sống vô số dân chúng. Đây là công đức lớn, cô nhất định phải tìm cách.Mộ Dung Thanh thấy Thẩm Ngọc có vẻ đang suy nghĩ điều gì, liền hỏi:
“Phò mã hứng thú với chuyện tiên triều sao?”Thẩm Ngọc ngẩng đầu, khẽ cười:
“Vi thần chỉ là một thương nhân, trên thương trường chỉ nói chuyện làm ăn. Chẳng qua đối với giao thương và những loại cây lương thực đó, quả thật có chút hứng thú.”Quả nhiên, ánh sáng trong mắt Mộ Dung Thanh khi nghe đến chuyện tiên triều dần phai nhạt.Thẩm Ngọc tiếp tục:
“Bất quá, vi thần có một chuyện cần điện hạ giúp đỡ.”Mộ Dung Thanh đặt đũa xuống, nhìn nàng, chờ nàng nói tiếp.“Vi thần muốn mượn công công Từ Lãng một chút.”Từ Lãng đứng bên nghe vậy cũng bất giác nhìn về phía Thẩm Ngọc.Thẩm Ngọc chậm rãi nói:
“Vi thần muốn nhờ Từ công công ban đêm đến Tông Chính Tự, tìm và chép lại những tư liệu liên quan đến giao thương của tiên triều và thương nhân hải ngoại. Vi thần muốn xác định xem loại cây lương thực kia xuất phát từ quốc gia nào.”Nghe xong, Mộ Dung Thanh giật mình. Nếu tìm được loại cây lương thực đó, đối với nàng cũng vô cùng có lợi.Nàng gật đầu với Từ Lãng:
“Ngươi mang theo vài người cùng đi, nếu có thông tin quan trọng, chép lại đem về cho phò mã xem.”Từ Lãng thấp giọng đáp:
“Thuộc hạ tuân lệnh.”
Rồi xoay người đi an bài.Mộ Dung Thanh liếc nhìn Thẩm Ngọc, nở nụ cười:
“Phò mã dám trước mặt bổn cung, công chúa Đại Càng, mà hỏi thăm chuyện tiên triều. Ngươi không lo bổn cung bẩm báo phụ hoàng, để người trị tội ngươi sao?”Thẩm Ngọc mỉm cười, gắp cho Mộ Dung Thanh một miếng đồ ăn rồi nói đùa:
“Hiện tại đã thành thân với điện hạ được mấy tháng, điện hạ là người như thế nào, vi thần còn không rõ sao? Điện hạ luôn quan tâm đến bá tánh, chỉ cần việc gì có lợi cho dân, điện hạ sẽ không chấp nhặt những chuyện nhỏ nhặt này.”Mộ Dung Thanh trợn mắt:
“Phò mã chắc chắn rằng bổn cung sẽ không nói gì sao?”“Haha, vi thần nào dám ăn mất điện hạ.” Thẩm Ngọc nghĩ đến chuyện tìm được giải pháp cho vấn đề lương thực, tâm trạng tốt lên, buột miệng đùa thêm một câu.“Ăn? Phò mã nói gì vậy?” Mộ Dung Thanh nghi hoặc hỏi.“Không có gì, vi thần lỡ lời.” Thẩm Ngọc vội xua tay, may mắn là vị công chúa này không hiểu ý tứ trong câu vừa rồi.Hai người dùng bữa xong liền đi về nội thất. Vừa đến cửa, đã thấy Hải Đường đang xách một nha hoàn, mặt đầy tức giận bước ra.Thẩm Ngọc hỏi:
“Hải Đường, giận quá sẽ hại thân. Có chuyện gì vậy?”Hải Đường hơi khom người, bẩm:
“Điện hạ, phò mã gia, nô tỳ này dám tự tiện muốn vào phòng ngủ của hai người, rõ ràng rắp tâm bất lương. Ta đang định bán ả ra ngoài.”Trong phủ vốn đã thanh lọc không ít, không ngờ vẫn còn kẻ to gan như vậy.Thẩm Ngọc quan sát nha hoàn kia. Cô ta trông yếu đuối, kiều diễm, nhưng ánh mắt lại lộ ra vẻ xảo quyệt. Đúng là một bạch liên hoa sống động.Vừa thấy Thẩm Ngọc nhìn mình, nha hoàn lập tức quỳ xuống, khóc lóc nói:
“Phò mã gia minh xét, nô tỳ chỉ muốn xem phòng có cần quét dọn không, tuyệt không có ý xông vào. Không ai nói cho nô tỳ biết là không được vào, xin phò mã gia tha cho nô tỳ.”Thẩm Ngọc thầm cười khổ, đúng là tiểu bạch hoa giỏi diễn.Mộ Dung Thanh ở bên cạnh thiếu chút nữa bật cười. Trước mặt chính chủ mà còn dám làm trò quyến rũ phò mã? Nàng chỉ đứng một bên, vẻ mặt xem kịch, ánh mắt đầy ý cười, nhìn Thẩm Ngọc xem nàng xử lý thế nào.Hải Đường lạnh lùng hừ một tiếng, tiến lên tát thẳng vào mặt nha hoàn:
“Tiện nhân, ngươi định câu dẫn ai?”“Dừng tay.” Thẩm Ngọc bỗng lên tiếng.Hải Đường sững sờ, trong lòng thầm tức giận. Phò mã trước kia ta còn thấy nhân phẩm tốt, hóa ra cũng mềm lòng với loại tiện nhân này sao? Điện hạ còn ở đây kia mà!Mộ Dung Thanh cũng liếc Thẩm Ngọc một cái, ánh mắt có chút bất mãn. Lẽ nào muốn bảo vệ ả? Nàng vẫn còn là chính thê đấy!Nha hoàn nghe vậy lập tức chuyển khóc thành cười, kiều nhược bò tới ôm lấy chân Thẩm Ngọc:
“Đa tạ phò mã gia đại ân, nô tỳ nguyện làm trâu ngựa báo đáp phò mã gia.”Thẩm Ngọc nhìn cô ta, cười lạnh trong lòng. Quả là biết diễn trò. Nàng liền đá văng cô ta ra, lạnh nhạt nói:
“Đúng là loại khiến người nhìn mà thấy thương. Ta bảo Hải Đường không đánh vào mặt ngươi, là vì sợ làm hỏng khuôn mặt này. Dù sao khi bị bán vào thanh lâu, mặt mũi là thứ quan trọng nhất.”Nói xong, nàng phủi nhẹ chỗ quần áo vừa bị nha hoàn kia chạm vào, rồi quay sang Hải Đường:
“Đừng lãng phí thời gian. Áp giải ả đến chỗ bọn môi giới, bán thẳng vào kỹ viện tiếp khách cho ta. Loại thích khoe mẽ phong tao này, ở đó mới có đất dụng võ.”Nghe đến câu phán xử lạnh lùng kia, sắc mặt thị nữ lập tức tái nhợt như tờ giấy, cả người run rẩy ngã quỵ xuống đất, hoảng loạn không dám ngẩng đầu.Gái giang hồ ở nhà thổ – đó là nơi nào? Khác xa với Bách Hoa Lâu – thanh lâu cao cấp, nơi dù tiếp khách cũng toàn là người có thân phận, còn có thể giữ chút thể diện.Nhưng gái giang hồ trong những nhà thổ hạ cửu lưu thì sao? Ở đó chỉ toàn phường hạ tiện, khách đến phần lớn là kẻ nghèo hèn, thô lỗ. Một khi bị bán vào đó, chỉ có thể chờ ngày bị chà đạp, sống không bằng chết.Thị nữ run giọng cầu xin:
“Điện hạ, phò mã gia, nô tỳ biết sai rồi, xin đừng bán nô tỳ đến chỗ đó… nô tỳ nguyện làm trâu làm ngựa, chỉ cầu một con đường sống…”Nhưng Mộ Dung Thanh chỉ nhàn nhạt liếc một cái, vẻ mặt không hề dao động, còn Thẩm Ngọc đứng cạnh, ánh mắt lạnh băng, nửa phần thương hại cũng không có.Hải Đường hừ lạnh, túm lấy tay thị nữ, kéo ra ngoài không chút lưu tình.
“Cầu xin cũng vô ích. Đi đường cho nhanh, đừng ở đây khóc lóc làm bẩn tai điện hạ.”Tiếng khóc thảm thiết của thị nữ dần xa, chỉ còn lại trong viện sự yên tĩnh lạnh lẽo.Mộ Dung Thanh chậm rãi cầm chén trà, nhấp một ngụm, khóe môi khẽ cong:
“Phò mã xử lý rất dứt khoát.”Thẩm Ngọc nhún vai, cười nhạt:
“Loại người này, để lại bên cạnh chẳng khác nào nuôi ong tay áo. Cắt bỏ sớm, mới yên ổn.”Ánh mắt hai người giao nhau, đều ẩn chứa một tia ăn ý ngầm mà không cần nói ra.
“Bổn cung chưa từng gặp qua, nhưng từng nghe mẫu hậu nhắc đến.”
Nói tới đây, trong mắt nàng lóe lên một tia u ám, vẻ mặt như đang suy nghĩ điều gì.“Mẫu hậu nói thời tiên triều từng mở cửa giao thương, có một số thương nhân vượt biển từ hải ngoại đến, trong đó có những người giống như ngươi vừa nhắc.”
Nói xong, nàng nghi ngờ nhìn Thẩm Ngọc mấy lần. Đại Càng từ khi lập triều đến nay không hề giao thương với hải ngoại, vậy tại sao Thẩm Ngọc lại biết rõ những chuyện này?Thẩm Ngọc nhận ra ánh mắt dò xét đó, liền hiểu mình vừa lỡ lời, vội tìm cớ:
“Vi thần từng nghe ông ngoại kể qua. Ông nói hồi trẻ từng theo đoàn thương buôn miền nam đi thuyền ra nước ngoài. Hơn nữa, ở hải ngoại có một loại cây lương thực, sản lượng cực cao, có thể thu hoạch đến ngàn cân.
Chỉ là đến nay, vi thần vẫn chưa từng thấy loại cây này ở Đại Càng.”Cô đổ hết mọi chuyện lên người ông ngoại, suy cho cùng, một người áp tải hàng, trẻ tuổi đi khắp nơi là chuyện bình thường.May mà thời tiên triều từng có giao thương, nếu không lời vừa rồi đúng là khó mà giải thích. Chờ có thời gian, cô sẽ bảo mẫu thân viết thư dặn dò kỹ, tránh nhắc đến những chuyện liên quan đến tiên triều, để lỡ bị tra ra thì nguy hiểm.Gần đây, trước vị công chúa xinh đẹp này, bản thân cô nói chuyện dường như cũng không cẩn trọng như trước.Thẩm Ngọc liếc nhìn Mộ Dung Thanh đang dùng bữa, trong lòng thở dài: Đáng tiếc, mỹ nhân như vậy, lại gánh vác quá nhiều.Nghĩ đến tiên triều, cô nhíu mày. Xem ra bản thân cần tìm hiểu thêm nhiều hơn. Đại Càng mới lập triều hơn hai mươi năm, người hiểu rõ chuyện tiên triều hầu hết đều đã ngoài bốn mươi, người trẻ biết rất ít.Phải tìm gặp ông ngoại mới được. Những chuyện này không thể ghi trong thư, nếu bị phát hiện, sẽ gặp họa sát thân.Dù là khoai lang hay khoai tây, chỉ cần đưa được một loại về, sẽ cứu sống vô số dân chúng. Đây là công đức lớn, cô nhất định phải tìm cách.Mộ Dung Thanh thấy Thẩm Ngọc có vẻ đang suy nghĩ điều gì, liền hỏi:
“Phò mã hứng thú với chuyện tiên triều sao?”Thẩm Ngọc ngẩng đầu, khẽ cười:
“Vi thần chỉ là một thương nhân, trên thương trường chỉ nói chuyện làm ăn. Chẳng qua đối với giao thương và những loại cây lương thực đó, quả thật có chút hứng thú.”Quả nhiên, ánh sáng trong mắt Mộ Dung Thanh khi nghe đến chuyện tiên triều dần phai nhạt.Thẩm Ngọc tiếp tục:
“Bất quá, vi thần có một chuyện cần điện hạ giúp đỡ.”Mộ Dung Thanh đặt đũa xuống, nhìn nàng, chờ nàng nói tiếp.“Vi thần muốn mượn công công Từ Lãng một chút.”Từ Lãng đứng bên nghe vậy cũng bất giác nhìn về phía Thẩm Ngọc.Thẩm Ngọc chậm rãi nói:
“Vi thần muốn nhờ Từ công công ban đêm đến Tông Chính Tự, tìm và chép lại những tư liệu liên quan đến giao thương của tiên triều và thương nhân hải ngoại. Vi thần muốn xác định xem loại cây lương thực kia xuất phát từ quốc gia nào.”Nghe xong, Mộ Dung Thanh giật mình. Nếu tìm được loại cây lương thực đó, đối với nàng cũng vô cùng có lợi.Nàng gật đầu với Từ Lãng:
“Ngươi mang theo vài người cùng đi, nếu có thông tin quan trọng, chép lại đem về cho phò mã xem.”Từ Lãng thấp giọng đáp:
“Thuộc hạ tuân lệnh.”
Rồi xoay người đi an bài.Mộ Dung Thanh liếc nhìn Thẩm Ngọc, nở nụ cười:
“Phò mã dám trước mặt bổn cung, công chúa Đại Càng, mà hỏi thăm chuyện tiên triều. Ngươi không lo bổn cung bẩm báo phụ hoàng, để người trị tội ngươi sao?”Thẩm Ngọc mỉm cười, gắp cho Mộ Dung Thanh một miếng đồ ăn rồi nói đùa:
“Hiện tại đã thành thân với điện hạ được mấy tháng, điện hạ là người như thế nào, vi thần còn không rõ sao? Điện hạ luôn quan tâm đến bá tánh, chỉ cần việc gì có lợi cho dân, điện hạ sẽ không chấp nhặt những chuyện nhỏ nhặt này.”Mộ Dung Thanh trợn mắt:
“Phò mã chắc chắn rằng bổn cung sẽ không nói gì sao?”“Haha, vi thần nào dám ăn mất điện hạ.” Thẩm Ngọc nghĩ đến chuyện tìm được giải pháp cho vấn đề lương thực, tâm trạng tốt lên, buột miệng đùa thêm một câu.“Ăn? Phò mã nói gì vậy?” Mộ Dung Thanh nghi hoặc hỏi.“Không có gì, vi thần lỡ lời.” Thẩm Ngọc vội xua tay, may mắn là vị công chúa này không hiểu ý tứ trong câu vừa rồi.Hai người dùng bữa xong liền đi về nội thất. Vừa đến cửa, đã thấy Hải Đường đang xách một nha hoàn, mặt đầy tức giận bước ra.Thẩm Ngọc hỏi:
“Hải Đường, giận quá sẽ hại thân. Có chuyện gì vậy?”Hải Đường hơi khom người, bẩm:
“Điện hạ, phò mã gia, nô tỳ này dám tự tiện muốn vào phòng ngủ của hai người, rõ ràng rắp tâm bất lương. Ta đang định bán ả ra ngoài.”Trong phủ vốn đã thanh lọc không ít, không ngờ vẫn còn kẻ to gan như vậy.Thẩm Ngọc quan sát nha hoàn kia. Cô ta trông yếu đuối, kiều diễm, nhưng ánh mắt lại lộ ra vẻ xảo quyệt. Đúng là một bạch liên hoa sống động.Vừa thấy Thẩm Ngọc nhìn mình, nha hoàn lập tức quỳ xuống, khóc lóc nói:
“Phò mã gia minh xét, nô tỳ chỉ muốn xem phòng có cần quét dọn không, tuyệt không có ý xông vào. Không ai nói cho nô tỳ biết là không được vào, xin phò mã gia tha cho nô tỳ.”Thẩm Ngọc thầm cười khổ, đúng là tiểu bạch hoa giỏi diễn.Mộ Dung Thanh ở bên cạnh thiếu chút nữa bật cười. Trước mặt chính chủ mà còn dám làm trò quyến rũ phò mã? Nàng chỉ đứng một bên, vẻ mặt xem kịch, ánh mắt đầy ý cười, nhìn Thẩm Ngọc xem nàng xử lý thế nào.Hải Đường lạnh lùng hừ một tiếng, tiến lên tát thẳng vào mặt nha hoàn:
“Tiện nhân, ngươi định câu dẫn ai?”“Dừng tay.” Thẩm Ngọc bỗng lên tiếng.Hải Đường sững sờ, trong lòng thầm tức giận. Phò mã trước kia ta còn thấy nhân phẩm tốt, hóa ra cũng mềm lòng với loại tiện nhân này sao? Điện hạ còn ở đây kia mà!Mộ Dung Thanh cũng liếc Thẩm Ngọc một cái, ánh mắt có chút bất mãn. Lẽ nào muốn bảo vệ ả? Nàng vẫn còn là chính thê đấy!Nha hoàn nghe vậy lập tức chuyển khóc thành cười, kiều nhược bò tới ôm lấy chân Thẩm Ngọc:
“Đa tạ phò mã gia đại ân, nô tỳ nguyện làm trâu ngựa báo đáp phò mã gia.”Thẩm Ngọc nhìn cô ta, cười lạnh trong lòng. Quả là biết diễn trò. Nàng liền đá văng cô ta ra, lạnh nhạt nói:
“Đúng là loại khiến người nhìn mà thấy thương. Ta bảo Hải Đường không đánh vào mặt ngươi, là vì sợ làm hỏng khuôn mặt này. Dù sao khi bị bán vào thanh lâu, mặt mũi là thứ quan trọng nhất.”Nói xong, nàng phủi nhẹ chỗ quần áo vừa bị nha hoàn kia chạm vào, rồi quay sang Hải Đường:
“Đừng lãng phí thời gian. Áp giải ả đến chỗ bọn môi giới, bán thẳng vào kỹ viện tiếp khách cho ta. Loại thích khoe mẽ phong tao này, ở đó mới có đất dụng võ.”Nghe đến câu phán xử lạnh lùng kia, sắc mặt thị nữ lập tức tái nhợt như tờ giấy, cả người run rẩy ngã quỵ xuống đất, hoảng loạn không dám ngẩng đầu.Gái giang hồ ở nhà thổ – đó là nơi nào? Khác xa với Bách Hoa Lâu – thanh lâu cao cấp, nơi dù tiếp khách cũng toàn là người có thân phận, còn có thể giữ chút thể diện.Nhưng gái giang hồ trong những nhà thổ hạ cửu lưu thì sao? Ở đó chỉ toàn phường hạ tiện, khách đến phần lớn là kẻ nghèo hèn, thô lỗ. Một khi bị bán vào đó, chỉ có thể chờ ngày bị chà đạp, sống không bằng chết.Thị nữ run giọng cầu xin:
“Điện hạ, phò mã gia, nô tỳ biết sai rồi, xin đừng bán nô tỳ đến chỗ đó… nô tỳ nguyện làm trâu làm ngựa, chỉ cầu một con đường sống…”Nhưng Mộ Dung Thanh chỉ nhàn nhạt liếc một cái, vẻ mặt không hề dao động, còn Thẩm Ngọc đứng cạnh, ánh mắt lạnh băng, nửa phần thương hại cũng không có.Hải Đường hừ lạnh, túm lấy tay thị nữ, kéo ra ngoài không chút lưu tình.
“Cầu xin cũng vô ích. Đi đường cho nhanh, đừng ở đây khóc lóc làm bẩn tai điện hạ.”Tiếng khóc thảm thiết của thị nữ dần xa, chỉ còn lại trong viện sự yên tĩnh lạnh lẽo.Mộ Dung Thanh chậm rãi cầm chén trà, nhấp một ngụm, khóe môi khẽ cong:
“Phò mã xử lý rất dứt khoát.”Thẩm Ngọc nhún vai, cười nhạt:
“Loại người này, để lại bên cạnh chẳng khác nào nuôi ong tay áo. Cắt bỏ sớm, mới yên ổn.”Ánh mắt hai người giao nhau, đều ẩn chứa một tia ăn ý ngầm mà không cần nói ra.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz