Bhtt Edit Ntrem Xuyen Qua Thanh Bi Truong Cong Chua Bao Duong Phe Sai
Mộ Dung Thanh quay sang hỏi Từ Lãng:
"Lão đạo sĩ kia, là người do ngươi sắp xếp đến phải không?"Từ Lãng cúi người đáp:
"Hồi bẩm điện hạ, người ta đã được an bài, hiện đang trên đường đến, chỉ ít ngày nữa sẽ vào kinh." Nói xong hắn liếc nhìn Thẩm Ngọc một cái.Thẩm Ngọc nghe vậy liền hiểu ra, thầm nghĩ: Thì ra lão đạo sĩ kia là do công chúa an bài. Cổ nhân quả nhiên thâm sâu khó lường, không thể coi thường được. Vị điện hạ này mọi chuyện đều tính toán trước, hy vọng mình đặt cược đúng người. Dù có đặt sai, mình cũng phải làm cho nàng thắng.Nghĩ vậy, Thẩm Ngọc thầm hạ quyết tâm: dù sao cũng là đánh cược, nhưng trước tiên phải kiếm thật nhiều bạc rồi sau sẽ tính tiếp.Mộ Dung Thanh không nói gì thêm, cùng Thẩm Ngọc tiếp tục đi về phía Bách Hoa Lâu.Khi ngang qua cửa sòng bạc Vĩnh Thái, hai người thấy ở hai bên cửa có mấy người bày bàn, phía sau mỗi bàn đều có người ngồi, xung quanh là đám đông đang nghe giảng giải.Một nam nhân thấp bé, mắt nhỏ ánh lên tia tinh quang, thấy bọn họ đi đến liền vội đứng lên chào:
"Vài vị công tử, ghé lại xem qua đi! Tiểu nhân ở đây biết rõ hơn bọn họ nhiều lắm."Hắn còn ân cần tiến lên, vừa nói vừa lau ghế bằng khăn tay:
"Vài vị công tử trông lạ mặt, chắc là lần đầu đến sòng bạc Vĩnh Thái? Mời ngồi, có gì muốn hỏi cứ hỏi, tiểu nhân biết gì sẽ nói hết."Mộ Dung Thanh liếc nhìn Từ Lãng. Từ Lãng khom lưng thấp giọng giải thích:
"Chủ tử, mấy hôm trước nô tài đã bẩm với ngài, tam hoàng tử mở trò cá cược về kỳ thi khoa cử. Những người này chính là bán tin tức, trong tay họ có hồ sơ chi tiết về các cử nhân, giới thiệu ưu khuyết điểm từng người để khách đặt cược."Mộ Dung Thanh gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.Nam nhân nhỏ kia cười niềm nở:
"Các vị công tử, sòng bạc Vĩnh Thái là lớn nhất kinh thành, danh tiếng tuyệt đối bảo đảm. Nếu các vị xem trọng cử nhân nào, cứ đặt cược vào người đó."Từ Lãng lại nói thêm:
"Chủ tử, dạo gần đây trò cá cược này rất rầm rộ, tiền cược cũng cực cao. Từ thế gia vọng tộc cho đến dân thường, hễ có chút tiền nhàn rỗi đều tham gia."Thẩm Ngọc nghe vậy liền nhíu mày, trong lòng cảm thấy kinh ngạc: Đánh cược lớn như vậy, phạm vi còn rộng đến thế sao?Nam nhân nhỏ kia nghe thấy, lập tức gật đầu lia lịa:
"Đúng đúng! Vị tiểu gia này hiểu rõ sự tình. Giờ trong kinh thành, hầu như nhà nào cũng tham gia cược. Nếu đoán trúng Trạng Nguyên, tỷ lệ thắng là một ăn hai mươi! Đặt một trăm lượng có thể thành hai ngàn lượng."Thẩm Ngọc và Mộ Dung Thanh liếc nhau, đều không nói gì.Nam nhân nhỏ thấy vậy tiếp tục dụ dỗ:
"Xem ra hai vị công tử là lần đầu tìm hiểu, vậy ta miễn phí tiết lộ chút tin tức, không lấy tiền. Nếu hai vị muốn đặt cược, chỉ cần báo tên ta, đảm bảo được ưu đãi."Hắn lấy ra một quyển sách, mở ra:
"Xin mời xem, đây là danh sách những tài tử nổi bật năm nay: các Giải Nguyên từ các châu phủ, cùng một số tài tử nổi danh ở kinh thành và vùng Lưỡng Giang."Hắn chỉ vào một cái tên:
"Đây là Tổng Văn, công tử nhà Tổng Hàn Lâm, năm ngoái thi Hội đạt Á nguyên. Phụ thân từng là nhị giáp tiến sĩ, hiện tại làm ở Hàn Lâm Viện. Nếu Tổng công tử đỗ nữa, đây sẽ là một nhà hai tiến sĩ, thật sự vinh quang."Nói rồi hắn lắc đầu thở dài:
"Đáng tiếc trước Tổng Văn còn có Giải Nguyên, mà vị Giải Nguyên đó lại chính là phò mã, nay không tham gia khoa cử nữa. Tiếc quá, tiếc quá! Thôi, ta nói tiếp..."Mộ Dung Thanh nghe vậy buồn cười liếc nhìn Thẩm Ngọc, chỉ thấy nàng mặt không chút biểu cảm, như thể không hề để tâm.Thẩm Ngọc thì thầm trong lòng: Không ngờ ăn dưa lại ăn đến mình...Tên nam nhân thấp bé tiếp tục nhiệt tình giới thiệu:
"Công tử xem vị này, là cháu nội của Thủ phụ đại nhân, năm trước đỗ hạng ba. Người này xuất thân hiển hách, tài học cũng không kém. Nếu là trước kia, gần như chắc chắn sẽ nằm trong top ba. Nhưng mà bệ hạ gần đây lại đặc biệt ban thưởng cho phò mã, còn tặng cả bảng hiệu ngự bút. Ai biết được kỳ thi này có khi hàn môn cử nhân lại nổi lên."Hắn liếc xung quanh rồi hạ giọng nói tiếp:
"Người đặt cược vào hai vị này nhiều lắm, vì xuất thân và tài học đều vững vàng. Nhưng vì quá nổi bật, tỷ lệ cược thấp, chỉ một ăn một. Nhớ kỳ trước, ai cũng nghĩ công tử nhà Phùng Thị lang sẽ đỗ Trạng Nguyên, ai ngờ lại bị Mã công tử - Tế tửu Quốc Tử Giám - bất ngờ đoạt giải. Mã công tử trước đó chỉ đỗ hạng mười ở kỳ thi mùa thu, vậy mà ai đặt cược vào hắn thì thắng gấp trăm lần! Có người đặt 100 lượng, khi thắng ôm về hẳn 10.000 lượng. Tiểu nhân cũng hâm mộ không để đâu cho hết."Hắn tiếp tục hạ giọng, đầy vẻ thần bí:
"Năm nay, tiểu nhân thấy hàn môn cử nhân tuy không xuất thân danh gia, nhưng tài học chẳng hề thua kém con cháu thế gia. Lại thêm bệ hạ gần đây có ý nâng đỡ, biết đâu lần này top bốn lại xuất hiện một nhân tài từ hàn môn!"Nghe vậy, nhiều người xung quanh đều tỏ ra phấn khích. Quả nhiên, cơ hội kiếm tiền nhanh chóng khiến ai cũng động lòng.Đúng là cách kiếm tiền vừa nhanh vừa nhiều, Thẩm Ngọc thầm nghĩ, chẳng trách dân cờ bạc đều ôm tâm thái một vốn bốn lời. Nhưng mấy ai thắng được thật sự? Cuối cùng đều là táng gia bại sản. Sòng bạc lời nhiều thế, nhưng ta chưa từng nghĩ đến tham gia.Tuy vậy, ý nghĩ về tỷ lệ cược cao vẫn khiến nàng thoáng dao động: Nếu đặt vào một người có tài học, danh tiếng vượt trội thì không hẳn không có khả năng thắng.Tên bán tin tức kia còn nói thêm:
"Muốn đặt bao nhiêu cũng được. Chỉ cần cược vào top ba hoặc nhị giáp truyền lư, tỷ lệ ăn khác nhau. Nếu không có tiền cũng có thể ký giấy nợ, thắng thì trừ thẳng vào tiền lời, thua thì phải trả cả vốn lẫn lãi. Tiểu nhân thấy vài vị công tử đều là người phú quý, chắc không thiếu mấy lượng bạc. Sao không thử vận may?"Thẩm Ngọc yên lặng nuốt một ngụm nước bọt, trong lòng liên tục nhắc nhở bản thân: Quân tử yêu tiền nhưng phải kiếm bằng chính đạo. Tuyệt đối không được sa vào cờ bạc! Đánh bạc chỉ dẫn đến cửa nát nhà tan, thân bại danh liệt.Mộ Dung Thanh thì lại hứng thú, nhận lấy bốn quyển sách mà hắn đưa, chăm chú lật xem. Khi nhìn đến một cái tên được khoanh tròn - Tần Châu Liễu Giang, nàng khẽ nhướng mày.Thấy vậy, nam nhân thấp bé cười híp mắt nói:
"Công tử có mắt nhìn! Vị Liễu cử nhân này đang là ứng cử viên sáng giá, tài học nổi danh, được gọi là tài tử đất Tần. Chỉ tiếc xuất thân thấp hèn, cha mẹ đều là nông dân bình thường."Nghe đến đây, trong mắt Mộ Dung Thanh lóe lên một tia sáng: Những người này quả thật nắm rõ tin tức, ngay cả xuất thân cha mẹ cũng tra được.Thẩm Ngọc đứng bên cạnh chỉ có thể thầm cảm thán: Những kẻ này quả thực giỏi tìm thông tin. Vĩnh Thái sòng bạc lại nằm ngay cạnh Văn Hưng trà lâu - nơi các tài tử tụ tập làm thơ, cũng là chỗ dân thường có thể nhìn thấy họ. Tin tức chảy về đây chẳng khác nào nước lũ.Nàng lại đi đến một quầy khác xem thử, ai nấy thao thao bất tuyệt giới thiệu ứng cử viên mình đề cử. Từ tuổi tác, quá trình đỗ tú tài, đỗ cử nhân, tình trạng hôn nhân, xuất thân gia đình... tất cả đều rõ như lòng bàn tay.Đi một vòng quanh các sạp, Thẩm Ngọc phát hiện số người đề cử ứng viên cho vị trí Trạng Nguyên nhiều nhất lại không phải con cháu thế gia mà là hai cử nhân xuất thân hàn môn: Ôn Hành đến từ Tùng Giang Phủ và Liễu Giang đến từ Tân Châu.Trong khi đó, nhóm cử nhân kinh thành xuất thân thế gia chỉ có hai người được nhắc đến nhiều: cháu ngoại của Thủ phụ đại nhân - một đệ tử được chính tay bồi dưỡng, và Tổng Văn, người từng đạt Á Nguyên kỳ thi mùa thu năm trước, hiện đứng hạng ba trong bảng xếp hạng đề cử.Điều này khiến Thẩm Ngọc không khỏi ngạc nhiên: Thì ra năm nay, kỳ vọng của mọi người lại đặt vào những kẻ hàn môn...
"Lão đạo sĩ kia, là người do ngươi sắp xếp đến phải không?"Từ Lãng cúi người đáp:
"Hồi bẩm điện hạ, người ta đã được an bài, hiện đang trên đường đến, chỉ ít ngày nữa sẽ vào kinh." Nói xong hắn liếc nhìn Thẩm Ngọc một cái.Thẩm Ngọc nghe vậy liền hiểu ra, thầm nghĩ: Thì ra lão đạo sĩ kia là do công chúa an bài. Cổ nhân quả nhiên thâm sâu khó lường, không thể coi thường được. Vị điện hạ này mọi chuyện đều tính toán trước, hy vọng mình đặt cược đúng người. Dù có đặt sai, mình cũng phải làm cho nàng thắng.Nghĩ vậy, Thẩm Ngọc thầm hạ quyết tâm: dù sao cũng là đánh cược, nhưng trước tiên phải kiếm thật nhiều bạc rồi sau sẽ tính tiếp.Mộ Dung Thanh không nói gì thêm, cùng Thẩm Ngọc tiếp tục đi về phía Bách Hoa Lâu.Khi ngang qua cửa sòng bạc Vĩnh Thái, hai người thấy ở hai bên cửa có mấy người bày bàn, phía sau mỗi bàn đều có người ngồi, xung quanh là đám đông đang nghe giảng giải.Một nam nhân thấp bé, mắt nhỏ ánh lên tia tinh quang, thấy bọn họ đi đến liền vội đứng lên chào:
"Vài vị công tử, ghé lại xem qua đi! Tiểu nhân ở đây biết rõ hơn bọn họ nhiều lắm."Hắn còn ân cần tiến lên, vừa nói vừa lau ghế bằng khăn tay:
"Vài vị công tử trông lạ mặt, chắc là lần đầu đến sòng bạc Vĩnh Thái? Mời ngồi, có gì muốn hỏi cứ hỏi, tiểu nhân biết gì sẽ nói hết."Mộ Dung Thanh liếc nhìn Từ Lãng. Từ Lãng khom lưng thấp giọng giải thích:
"Chủ tử, mấy hôm trước nô tài đã bẩm với ngài, tam hoàng tử mở trò cá cược về kỳ thi khoa cử. Những người này chính là bán tin tức, trong tay họ có hồ sơ chi tiết về các cử nhân, giới thiệu ưu khuyết điểm từng người để khách đặt cược."Mộ Dung Thanh gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.Nam nhân nhỏ kia cười niềm nở:
"Các vị công tử, sòng bạc Vĩnh Thái là lớn nhất kinh thành, danh tiếng tuyệt đối bảo đảm. Nếu các vị xem trọng cử nhân nào, cứ đặt cược vào người đó."Từ Lãng lại nói thêm:
"Chủ tử, dạo gần đây trò cá cược này rất rầm rộ, tiền cược cũng cực cao. Từ thế gia vọng tộc cho đến dân thường, hễ có chút tiền nhàn rỗi đều tham gia."Thẩm Ngọc nghe vậy liền nhíu mày, trong lòng cảm thấy kinh ngạc: Đánh cược lớn như vậy, phạm vi còn rộng đến thế sao?Nam nhân nhỏ kia nghe thấy, lập tức gật đầu lia lịa:
"Đúng đúng! Vị tiểu gia này hiểu rõ sự tình. Giờ trong kinh thành, hầu như nhà nào cũng tham gia cược. Nếu đoán trúng Trạng Nguyên, tỷ lệ thắng là một ăn hai mươi! Đặt một trăm lượng có thể thành hai ngàn lượng."Thẩm Ngọc và Mộ Dung Thanh liếc nhau, đều không nói gì.Nam nhân nhỏ thấy vậy tiếp tục dụ dỗ:
"Xem ra hai vị công tử là lần đầu tìm hiểu, vậy ta miễn phí tiết lộ chút tin tức, không lấy tiền. Nếu hai vị muốn đặt cược, chỉ cần báo tên ta, đảm bảo được ưu đãi."Hắn lấy ra một quyển sách, mở ra:
"Xin mời xem, đây là danh sách những tài tử nổi bật năm nay: các Giải Nguyên từ các châu phủ, cùng một số tài tử nổi danh ở kinh thành và vùng Lưỡng Giang."Hắn chỉ vào một cái tên:
"Đây là Tổng Văn, công tử nhà Tổng Hàn Lâm, năm ngoái thi Hội đạt Á nguyên. Phụ thân từng là nhị giáp tiến sĩ, hiện tại làm ở Hàn Lâm Viện. Nếu Tổng công tử đỗ nữa, đây sẽ là một nhà hai tiến sĩ, thật sự vinh quang."Nói rồi hắn lắc đầu thở dài:
"Đáng tiếc trước Tổng Văn còn có Giải Nguyên, mà vị Giải Nguyên đó lại chính là phò mã, nay không tham gia khoa cử nữa. Tiếc quá, tiếc quá! Thôi, ta nói tiếp..."Mộ Dung Thanh nghe vậy buồn cười liếc nhìn Thẩm Ngọc, chỉ thấy nàng mặt không chút biểu cảm, như thể không hề để tâm.Thẩm Ngọc thì thầm trong lòng: Không ngờ ăn dưa lại ăn đến mình...Tên nam nhân thấp bé tiếp tục nhiệt tình giới thiệu:
"Công tử xem vị này, là cháu nội của Thủ phụ đại nhân, năm trước đỗ hạng ba. Người này xuất thân hiển hách, tài học cũng không kém. Nếu là trước kia, gần như chắc chắn sẽ nằm trong top ba. Nhưng mà bệ hạ gần đây lại đặc biệt ban thưởng cho phò mã, còn tặng cả bảng hiệu ngự bút. Ai biết được kỳ thi này có khi hàn môn cử nhân lại nổi lên."Hắn liếc xung quanh rồi hạ giọng nói tiếp:
"Người đặt cược vào hai vị này nhiều lắm, vì xuất thân và tài học đều vững vàng. Nhưng vì quá nổi bật, tỷ lệ cược thấp, chỉ một ăn một. Nhớ kỳ trước, ai cũng nghĩ công tử nhà Phùng Thị lang sẽ đỗ Trạng Nguyên, ai ngờ lại bị Mã công tử - Tế tửu Quốc Tử Giám - bất ngờ đoạt giải. Mã công tử trước đó chỉ đỗ hạng mười ở kỳ thi mùa thu, vậy mà ai đặt cược vào hắn thì thắng gấp trăm lần! Có người đặt 100 lượng, khi thắng ôm về hẳn 10.000 lượng. Tiểu nhân cũng hâm mộ không để đâu cho hết."Hắn tiếp tục hạ giọng, đầy vẻ thần bí:
"Năm nay, tiểu nhân thấy hàn môn cử nhân tuy không xuất thân danh gia, nhưng tài học chẳng hề thua kém con cháu thế gia. Lại thêm bệ hạ gần đây có ý nâng đỡ, biết đâu lần này top bốn lại xuất hiện một nhân tài từ hàn môn!"Nghe vậy, nhiều người xung quanh đều tỏ ra phấn khích. Quả nhiên, cơ hội kiếm tiền nhanh chóng khiến ai cũng động lòng.Đúng là cách kiếm tiền vừa nhanh vừa nhiều, Thẩm Ngọc thầm nghĩ, chẳng trách dân cờ bạc đều ôm tâm thái một vốn bốn lời. Nhưng mấy ai thắng được thật sự? Cuối cùng đều là táng gia bại sản. Sòng bạc lời nhiều thế, nhưng ta chưa từng nghĩ đến tham gia.Tuy vậy, ý nghĩ về tỷ lệ cược cao vẫn khiến nàng thoáng dao động: Nếu đặt vào một người có tài học, danh tiếng vượt trội thì không hẳn không có khả năng thắng.Tên bán tin tức kia còn nói thêm:
"Muốn đặt bao nhiêu cũng được. Chỉ cần cược vào top ba hoặc nhị giáp truyền lư, tỷ lệ ăn khác nhau. Nếu không có tiền cũng có thể ký giấy nợ, thắng thì trừ thẳng vào tiền lời, thua thì phải trả cả vốn lẫn lãi. Tiểu nhân thấy vài vị công tử đều là người phú quý, chắc không thiếu mấy lượng bạc. Sao không thử vận may?"Thẩm Ngọc yên lặng nuốt một ngụm nước bọt, trong lòng liên tục nhắc nhở bản thân: Quân tử yêu tiền nhưng phải kiếm bằng chính đạo. Tuyệt đối không được sa vào cờ bạc! Đánh bạc chỉ dẫn đến cửa nát nhà tan, thân bại danh liệt.Mộ Dung Thanh thì lại hứng thú, nhận lấy bốn quyển sách mà hắn đưa, chăm chú lật xem. Khi nhìn đến một cái tên được khoanh tròn - Tần Châu Liễu Giang, nàng khẽ nhướng mày.Thấy vậy, nam nhân thấp bé cười híp mắt nói:
"Công tử có mắt nhìn! Vị Liễu cử nhân này đang là ứng cử viên sáng giá, tài học nổi danh, được gọi là tài tử đất Tần. Chỉ tiếc xuất thân thấp hèn, cha mẹ đều là nông dân bình thường."Nghe đến đây, trong mắt Mộ Dung Thanh lóe lên một tia sáng: Những người này quả thật nắm rõ tin tức, ngay cả xuất thân cha mẹ cũng tra được.Thẩm Ngọc đứng bên cạnh chỉ có thể thầm cảm thán: Những kẻ này quả thực giỏi tìm thông tin. Vĩnh Thái sòng bạc lại nằm ngay cạnh Văn Hưng trà lâu - nơi các tài tử tụ tập làm thơ, cũng là chỗ dân thường có thể nhìn thấy họ. Tin tức chảy về đây chẳng khác nào nước lũ.Nàng lại đi đến một quầy khác xem thử, ai nấy thao thao bất tuyệt giới thiệu ứng cử viên mình đề cử. Từ tuổi tác, quá trình đỗ tú tài, đỗ cử nhân, tình trạng hôn nhân, xuất thân gia đình... tất cả đều rõ như lòng bàn tay.Đi một vòng quanh các sạp, Thẩm Ngọc phát hiện số người đề cử ứng viên cho vị trí Trạng Nguyên nhiều nhất lại không phải con cháu thế gia mà là hai cử nhân xuất thân hàn môn: Ôn Hành đến từ Tùng Giang Phủ và Liễu Giang đến từ Tân Châu.Trong khi đó, nhóm cử nhân kinh thành xuất thân thế gia chỉ có hai người được nhắc đến nhiều: cháu ngoại của Thủ phụ đại nhân - một đệ tử được chính tay bồi dưỡng, và Tổng Văn, người từng đạt Á Nguyên kỳ thi mùa thu năm trước, hiện đứng hạng ba trong bảng xếp hạng đề cử.Điều này khiến Thẩm Ngọc không khỏi ngạc nhiên: Thì ra năm nay, kỳ vọng của mọi người lại đặt vào những kẻ hàn môn...
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz