[ BHTT- EDIT - NTREM ] Xuyên qua thành bị trưởng công chúa bao dưỡng phế sài
Chương 31 : Lư thị rửa sạch hầu phủ
Lư Thị nhìn sắc mặt Thẩm Phục càng lúc càng đen, trong lòng không khỏi vô cùng thống khoái. Bà vẫn tiếp tục nói:"Lão gia, ta vốn không quản gia, nhưng không quản gia thì không biết củi gạo quý. Có lẽ trong phủ chi tiêu quá lớn, mới không thể để lại gì cho bọn nhỏ. Chỉ đành phải tạm thời tiết kiệm một chút."Thẩm Phục nghe xong, lật đi lật lại sổ sách, rồi “bang” một tiếng ném ly rượu xuống đất, nghiến răng nghiến lợi quát:
"Kêu quản gia tới đây!"Quản gia của phủ là Phương Vân – đường đệ xa bên ngoại của nhị phu nhân Phương Thị, vốn là tay chân đắc lực của nàng. Hắn nghe tin bị gọi, còn chưa rõ chuyện gì, liền vội vàng chạy đến, miệng cười lấy lòng:
"Tỷ phu, ngài gọi tiểu nhân?"Thẩm Phục âm trầm nhìn chằm chằm, giọng lạnh lẽo:
"Bản hầu không dám nhận ngươi gọi một tiếng tỷ phu."Hắn mở sổ sách, chỉ vào một khoản:
"Khoản phí này ghi 500 lượng, tiêu ở đâu, sao không viết rõ?"Phương Vân vừa thấy sắc mặt hầu gia, lại thấy sổ sách trong tay, liền biết sự tình không ổn. Trước đây hắn vẫn xem thường Lư Thị – chỉ là con gái nhà thương hộ, làm sao biết quản lý nội vụ? Nhưng hôm nay lại để hầu gia chính mình tra xét.Khoản 500 lượng này chính là Phương Thị khi đó sai hắn mang cho đệ đệ bên ngoại, để hắn đi sòng bạc gỡ vốn. Nào ngờ thua sạch 300 lượng, còn giữ lại 200 lượng cho riêng mình.Lúc này hắn ấp úng:
"Hầu gia... tiểu nhân, tiểu nhân không nhớ rõ, có lẽ... thời gian lâu rồi.""Hỗn xược!" Thẩm Phục lập tức tung một cước đá hắn ngã quỵ, giận dữ quát:
"Mới có một tháng mà đã không nhớ? Có cần bản hầu cầm gậy đánh vỡ đầu ngươi để xem trí nhớ có quay lại không? Nói thật thì thôi, còn quanh co, ta đánh chết ngươi!"Lư Thị ngồi một bên, lạnh nhạt nhìn, không thốt lời nào. Bà thấy rõ, liên quan đến lợi ích của mình, Thẩm Phục cũng chẳng còn che giấu cơn giận.Phương Vân đau đến run rẩy, sợ hãi kêu:
"Hầu gia tha mạng! Tiểu nhân nói, tiểu nhân nói! Là... là nhị phu nhân sai tiểu nhân đưa cho huynh đệ bên ngoại của nàng."Hắn khôn khéo không dám nói bản thân đã giữ lại 200 lượng."Tiện nhân! Bản hầu tin tưởng nàng như vậy, vậy mà dám làm loạn trong hầu phủ!" Thẩm Phục gầm lên, lại đá thêm một cước nữa.Rồi hắn quát:
"Cút! Mau gọi toàn bộ quản gia và các bà tử đến đây, ngay lập tức!"Phương Vân ôm bụng, lảo đảo chạy đi. Một lát sau, tất cả người hầu quản sự đều bị gọi tới, đứng run rẩy dưới hành lang.Thẩm Phục ngồi phịch xuống ghế, giọng uy nghiêm vang lên:
"Từ hôm nay, nhị phu nhân bị cấm túc trong viện, không có lệnh, không được bước ra một bước. Nội vụ hầu phủ từ nay do đại phu nhân toàn quyền quản lý. Kẻ nào không phục, lập tức cuốn gói ra khỏi phủ!"Hắn âm trầm đảo mắt qua đám người phía dưới, ai nấy đều cúi đầu, không dám thở mạnh.Ngươi, quản gia, dẫn hai người đến chỗ nhị phu nhân, đem toàn bộ thân khế hạ nhân trong hầu phủ giao cho đại phu nhân. Đồng thời lục soát thật kỹ phòng của nhị phu nhân. Đại phu nhân muốn kiểm tra sổ sách cũng được, muốn bán người cũng được, tất cả không cần hỏi qua ta. Giải tán!Lúc này Lư thị mới thực sự thở phào nhẹ nhõm. Khi thân khế hạ nhân đã nằm trong tay mình, bà mới có thể hoàn toàn nắm quyền kiểm soát hầu phủ. Nếu người trong phủ vẫn toàn là tay chân của nhị phu nhân, dù bà có muốn thu dọn cũng chẳng thể sạch sẽ.Khi trở về phòng, Lư thị mang vẻ cảm động nói:
“Lão gia, ngài tín nhiệm ta như vậy, ta nhất định sẽ xử lý mọi việc trong phủ thật tốt, không để ngài phải bận tâm. Ngài có thể yên tâm lo cho đại công tử sớm ngày trúng cử.”Thẩm Phục vừa lòng gật đầu, sắc mặt cũng dịu lại:
“Vẫn là ngươi hiểu đại cục.”Lư thị quay sang dặn Trân Châu:
“Từ tráp của ta lấy chút bạc đưa xuống phòng bếp, bảo họ chuẩn bị bữa tối thật tốt cho lão gia.”Trong lòng bà thầm mừng, nhưng ngoài mặt vẫn giữ vẻ điềm tĩnh. Phòng bếp tất nhiên không cần thêm bạc, chỉ cần một câu phân phó là xong.Phương thị tuy đã quản hầu phủ lâu năm, nhưng hầu hết đều dựa vào việc làm giả sổ sách, chiếm đoạt hồi môn. Bao năm qua chắc chắn đã vơ vét được không ít, có lẽ lên tới mấy vạn lượng bạc. Chờ khi lục soát ra, xem nàng ta còn dám kiêu ngạo thế nào.Quả nhiên, chẳng bao lâu sau Chu gia bà tử quay lại, trong tay bưng một cái tráp.
“Lão gia, từ phòng nhị phu nhân lục soát được cái tráp này, bên trong có sáu vạn lượng bạc.”Thẩm Phục lập tức tức giận đến sắc mặt xanh mét. Lư thị ý bảo Trân Châu nhận lấy tráp, dịu giọng nói:
“Lão gia, xin ngài bớt giận, uống ly rượu. Vì người như vậy mà tức giận không đáng. Số bạc này ta sẽ bổ sung vào chi tiêu trong phủ, không để ngài phải lo lắng.”Thẩm Phục nghe xong mới hơi dịu lại:
“Trong phủ đã sớm nên giao cho ngươi xử lý. Cái tiện nhân kia, khi ta cần bạc khơi thông Lại Bộ, nàng lại dám nói không có!”Lư thị lập tức rút ra năm ngàn lượng bạc:
“Lão gia, ngài cầm số này đi dùng. Trong phủ còn nhiều khoản cần kiểm tra. Từ ngày mai ta sẽ điều tra kỹ, những kẻ tham lam sẽ không để yên. Người trong phủ được nuôi là để hầu hạ chủ tử, không phải để vơ vét của chủ tử.”Thẩm Phục nhận bạc, sắc mặt rốt cuộc cũng có chút vui:
“Có kẻ nào không nghe lời, đánh hay đuổi đều do ngươi quyết. Không cần nói với ta.”Ngày hôm sau, Lư thị bảo Trân Châu đem khế thư tửu lầu và cửa hàng giao cho Thẩm Ngọc, dặn nàng toàn quyền xử lý, giữ hay đuổi người đều do nàng quyết định. Đồng thời đưa thêm bốn vạn lượng bạc, để nàng khôi phục kinh doanh.Lư thị cũng thu dọn hầu phủ một lượt, đặc biệt chỉnh trị đại quản gia Phương Vân. Bà ép hắn nhổ ra toàn bộ bạc tham nhũng, cuối cùng hắn phải bán hai tòa nhà và nộp bốn ngàn lượng bạc. Phương Vân vốn nhờ bám víu Quảng Bình Hầu mà có chút oai phong, nhưng lần này gặp bàn tay sắt của Lư thị, hắn chỉ biết cúi đầu chịu tội.Sau đó, Lư thị sai Trân Châu đến chỗ người môi giới, đưa những người thuộc hồi môn năm xưa trở lại hầu phủ. Trước kia, Phương thị từng đuổi bọn họ ra ngoài hoặc bắt xuống thôn trang làm việc nặng, nhưng may mà thân khế vẫn còn trong tay Lư thị. Nếu không, e rằng những người này đã sớm bị bán đi sạch.Sau một hồi chỉnh đốn, Lư thị cũng tốn không ít thời gian, nhưng mọi việc trong phủ dần đi vào nề nếp.Trong khoảng thời gian đó, Thẩm Ngọc cũng sắp xếp lại toàn bộ thôn trang ngoại ô. Sau khi xử lý xong, nàng vô cùng hài lòng, đích thân đi dạo quanh sân hai vòng để kiểm tra.Khu sân này, phía bắc giáp một hồ nước rộng khoảng hai mươi mẫu. Thẩm Ngọc hỏi thăm, biết hồ này trước kia là đất vô chủ, liền đến quan phủ mua lại.Ruộng tốt giá mười lượng bạc một mẫu, còn hồ nước chỉ ba lượng một mẫu.Sau khi mua về, nàng cho mở thêm một cửa nhỏ ở bức tường phía bắc, sai người rào chắn quanh hồ. Đồng thời, nàng cho trồng hoa sen, thả rái cá, tôm và cua vào hồ.Thẩm Ngọc dự tính, sau này khi các tiểu thư và phu nhân đến đây du ngoạn, có thể chèo thuyền trên hồ, tự tay thả lồng tôm, cua, câu cá. Tự họ bắt được nguyên liệu rồi làm thành món ăn, vừa tao nhã vừa thú vị, chẳng phải rất tuyệt hay sao?
"Kêu quản gia tới đây!"Quản gia của phủ là Phương Vân – đường đệ xa bên ngoại của nhị phu nhân Phương Thị, vốn là tay chân đắc lực của nàng. Hắn nghe tin bị gọi, còn chưa rõ chuyện gì, liền vội vàng chạy đến, miệng cười lấy lòng:
"Tỷ phu, ngài gọi tiểu nhân?"Thẩm Phục âm trầm nhìn chằm chằm, giọng lạnh lẽo:
"Bản hầu không dám nhận ngươi gọi một tiếng tỷ phu."Hắn mở sổ sách, chỉ vào một khoản:
"Khoản phí này ghi 500 lượng, tiêu ở đâu, sao không viết rõ?"Phương Vân vừa thấy sắc mặt hầu gia, lại thấy sổ sách trong tay, liền biết sự tình không ổn. Trước đây hắn vẫn xem thường Lư Thị – chỉ là con gái nhà thương hộ, làm sao biết quản lý nội vụ? Nhưng hôm nay lại để hầu gia chính mình tra xét.Khoản 500 lượng này chính là Phương Thị khi đó sai hắn mang cho đệ đệ bên ngoại, để hắn đi sòng bạc gỡ vốn. Nào ngờ thua sạch 300 lượng, còn giữ lại 200 lượng cho riêng mình.Lúc này hắn ấp úng:
"Hầu gia... tiểu nhân, tiểu nhân không nhớ rõ, có lẽ... thời gian lâu rồi.""Hỗn xược!" Thẩm Phục lập tức tung một cước đá hắn ngã quỵ, giận dữ quát:
"Mới có một tháng mà đã không nhớ? Có cần bản hầu cầm gậy đánh vỡ đầu ngươi để xem trí nhớ có quay lại không? Nói thật thì thôi, còn quanh co, ta đánh chết ngươi!"Lư Thị ngồi một bên, lạnh nhạt nhìn, không thốt lời nào. Bà thấy rõ, liên quan đến lợi ích của mình, Thẩm Phục cũng chẳng còn che giấu cơn giận.Phương Vân đau đến run rẩy, sợ hãi kêu:
"Hầu gia tha mạng! Tiểu nhân nói, tiểu nhân nói! Là... là nhị phu nhân sai tiểu nhân đưa cho huynh đệ bên ngoại của nàng."Hắn khôn khéo không dám nói bản thân đã giữ lại 200 lượng."Tiện nhân! Bản hầu tin tưởng nàng như vậy, vậy mà dám làm loạn trong hầu phủ!" Thẩm Phục gầm lên, lại đá thêm một cước nữa.Rồi hắn quát:
"Cút! Mau gọi toàn bộ quản gia và các bà tử đến đây, ngay lập tức!"Phương Vân ôm bụng, lảo đảo chạy đi. Một lát sau, tất cả người hầu quản sự đều bị gọi tới, đứng run rẩy dưới hành lang.Thẩm Phục ngồi phịch xuống ghế, giọng uy nghiêm vang lên:
"Từ hôm nay, nhị phu nhân bị cấm túc trong viện, không có lệnh, không được bước ra một bước. Nội vụ hầu phủ từ nay do đại phu nhân toàn quyền quản lý. Kẻ nào không phục, lập tức cuốn gói ra khỏi phủ!"Hắn âm trầm đảo mắt qua đám người phía dưới, ai nấy đều cúi đầu, không dám thở mạnh.Ngươi, quản gia, dẫn hai người đến chỗ nhị phu nhân, đem toàn bộ thân khế hạ nhân trong hầu phủ giao cho đại phu nhân. Đồng thời lục soát thật kỹ phòng của nhị phu nhân. Đại phu nhân muốn kiểm tra sổ sách cũng được, muốn bán người cũng được, tất cả không cần hỏi qua ta. Giải tán!Lúc này Lư thị mới thực sự thở phào nhẹ nhõm. Khi thân khế hạ nhân đã nằm trong tay mình, bà mới có thể hoàn toàn nắm quyền kiểm soát hầu phủ. Nếu người trong phủ vẫn toàn là tay chân của nhị phu nhân, dù bà có muốn thu dọn cũng chẳng thể sạch sẽ.Khi trở về phòng, Lư thị mang vẻ cảm động nói:
“Lão gia, ngài tín nhiệm ta như vậy, ta nhất định sẽ xử lý mọi việc trong phủ thật tốt, không để ngài phải bận tâm. Ngài có thể yên tâm lo cho đại công tử sớm ngày trúng cử.”Thẩm Phục vừa lòng gật đầu, sắc mặt cũng dịu lại:
“Vẫn là ngươi hiểu đại cục.”Lư thị quay sang dặn Trân Châu:
“Từ tráp của ta lấy chút bạc đưa xuống phòng bếp, bảo họ chuẩn bị bữa tối thật tốt cho lão gia.”Trong lòng bà thầm mừng, nhưng ngoài mặt vẫn giữ vẻ điềm tĩnh. Phòng bếp tất nhiên không cần thêm bạc, chỉ cần một câu phân phó là xong.Phương thị tuy đã quản hầu phủ lâu năm, nhưng hầu hết đều dựa vào việc làm giả sổ sách, chiếm đoạt hồi môn. Bao năm qua chắc chắn đã vơ vét được không ít, có lẽ lên tới mấy vạn lượng bạc. Chờ khi lục soát ra, xem nàng ta còn dám kiêu ngạo thế nào.Quả nhiên, chẳng bao lâu sau Chu gia bà tử quay lại, trong tay bưng một cái tráp.
“Lão gia, từ phòng nhị phu nhân lục soát được cái tráp này, bên trong có sáu vạn lượng bạc.”Thẩm Phục lập tức tức giận đến sắc mặt xanh mét. Lư thị ý bảo Trân Châu nhận lấy tráp, dịu giọng nói:
“Lão gia, xin ngài bớt giận, uống ly rượu. Vì người như vậy mà tức giận không đáng. Số bạc này ta sẽ bổ sung vào chi tiêu trong phủ, không để ngài phải lo lắng.”Thẩm Phục nghe xong mới hơi dịu lại:
“Trong phủ đã sớm nên giao cho ngươi xử lý. Cái tiện nhân kia, khi ta cần bạc khơi thông Lại Bộ, nàng lại dám nói không có!”Lư thị lập tức rút ra năm ngàn lượng bạc:
“Lão gia, ngài cầm số này đi dùng. Trong phủ còn nhiều khoản cần kiểm tra. Từ ngày mai ta sẽ điều tra kỹ, những kẻ tham lam sẽ không để yên. Người trong phủ được nuôi là để hầu hạ chủ tử, không phải để vơ vét của chủ tử.”Thẩm Phục nhận bạc, sắc mặt rốt cuộc cũng có chút vui:
“Có kẻ nào không nghe lời, đánh hay đuổi đều do ngươi quyết. Không cần nói với ta.”Ngày hôm sau, Lư thị bảo Trân Châu đem khế thư tửu lầu và cửa hàng giao cho Thẩm Ngọc, dặn nàng toàn quyền xử lý, giữ hay đuổi người đều do nàng quyết định. Đồng thời đưa thêm bốn vạn lượng bạc, để nàng khôi phục kinh doanh.Lư thị cũng thu dọn hầu phủ một lượt, đặc biệt chỉnh trị đại quản gia Phương Vân. Bà ép hắn nhổ ra toàn bộ bạc tham nhũng, cuối cùng hắn phải bán hai tòa nhà và nộp bốn ngàn lượng bạc. Phương Vân vốn nhờ bám víu Quảng Bình Hầu mà có chút oai phong, nhưng lần này gặp bàn tay sắt của Lư thị, hắn chỉ biết cúi đầu chịu tội.Sau đó, Lư thị sai Trân Châu đến chỗ người môi giới, đưa những người thuộc hồi môn năm xưa trở lại hầu phủ. Trước kia, Phương thị từng đuổi bọn họ ra ngoài hoặc bắt xuống thôn trang làm việc nặng, nhưng may mà thân khế vẫn còn trong tay Lư thị. Nếu không, e rằng những người này đã sớm bị bán đi sạch.Sau một hồi chỉnh đốn, Lư thị cũng tốn không ít thời gian, nhưng mọi việc trong phủ dần đi vào nề nếp.Trong khoảng thời gian đó, Thẩm Ngọc cũng sắp xếp lại toàn bộ thôn trang ngoại ô. Sau khi xử lý xong, nàng vô cùng hài lòng, đích thân đi dạo quanh sân hai vòng để kiểm tra.Khu sân này, phía bắc giáp một hồ nước rộng khoảng hai mươi mẫu. Thẩm Ngọc hỏi thăm, biết hồ này trước kia là đất vô chủ, liền đến quan phủ mua lại.Ruộng tốt giá mười lượng bạc một mẫu, còn hồ nước chỉ ba lượng một mẫu.Sau khi mua về, nàng cho mở thêm một cửa nhỏ ở bức tường phía bắc, sai người rào chắn quanh hồ. Đồng thời, nàng cho trồng hoa sen, thả rái cá, tôm và cua vào hồ.Thẩm Ngọc dự tính, sau này khi các tiểu thư và phu nhân đến đây du ngoạn, có thể chèo thuyền trên hồ, tự tay thả lồng tôm, cua, câu cá. Tự họ bắt được nguyên liệu rồi làm thành món ăn, vừa tao nhã vừa thú vị, chẳng phải rất tuyệt hay sao?
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz