ZingTruyen.Xyz

Bhtt Edit Ntrem Xuyen Qua Thanh Bi Truong Cong Chua Bao Duong Phe Sai

Mộ Dung Thanh thầm nghĩ: Ta đâu có đối xử tệ với ngươi, nhưng cũng không thể để ngươi cứ thế mà dễ chịu như vậy.

Nàng quay đầu nhìn về phía Thẩm Ngọc, chậm rãi nói:
"Uy Xa Tiêu Cục dâng bổn cung một món đại lễ, bổn cung cũng nên hồi lễ cho phò mã mới phải. Nay người đứng ra ký khế ước với tiêu cục chính là quản gia của Hầu phủ nhị phu nhân, nhà mẹ đẻ của Phương Thị Lang. Người của bổn cung đi theo quản gia ấy đến phủ Phương Thị Lang, nghe được chuyện phò mã ngươi bị tạc thuyền, kẻ ra tay chính là nhị phu nhân bên quý phủ, khiến Phương Thị Lang phải phái người làm."

Nghe lời ấy, trong lòng Thẩm Ngọc cơn hận lại dâng trào. Nàng nhắm mắt ổn định tâm thần, rồi mới chậm rãi mở miệng:
"Đa tạ điện hạ đã báo sự thật, việc này vi thần sẽ tự mình xử lý."

"Ân." Mộ Dung Thanh thấy nàng bình tĩnh, cũng mất đi ý định trêu chọc, chỉ nói:
"Lần này sinh ý tất sẽ kéo Phương Thị Lang vào. Khi ấy, ngươi nhớ nhắc mẫu thân vài câu, đừng để đến lúc Quảng Bình Hầu sai người đến làm thuyết khách lại mềm lòng mà nhượng bộ."

"Vi thần đã hiểu."

Ôm được cái đùi này thật thơm, không cần tốn nhiều sức cũng biết rõ ai là kẻ đã hại nguyên thân mất mạng. Thẩm Ngọc thở dài trong lòng: Đáng tiếc, đáng tiếc, cái đùi này hiện tại vẫn chưa phải của ta.

Hai người lúc này mới xoay người ngủ, một đêm yên ắng không lời.

Canh giữ ngoài cửa, Từ Lãng nghe phòng trong không còn động tĩnh, cũng xoay người nằm xuống, chuẩn bị chợp mắt.

---

Lúc này, trong phủ Quảng Bình Hầu vẫn bận rộn rộn ràng. Nguyên do không gì khác, bởi ngày mai Chiêu Hoa Công Chúa cùng phò mã sẽ hồi môn.

Nhị phu nhân Phương Thị hiện nắm quyền quản lý phủ, tự nhiên mọi việc đều do nàng sắp đặt. Giờ này, nàng đang nghe bọn bà tử báo cáo việc sắp xếp, trong lòng lại dâng lên một trận phiền muộn.

Hai ngày nay nàng bận đến chân không chạm đất, vậy mà phải lo nghênh đón cái đứa con của tiện nhân Lư thị. Nếu không phải nó cưới Chiêu Hoa Công Chúa, làm gì có chuyện nàng phải đích thân hạ mình?

Gần đây Hầu Gia thường xuyên qua lại viện của Lư thị, nàng từng ra mặt ngăn cản, nhưng Hầu Gia chỉ nói: nàng là hương quân do bệ hạ thân phong, không thể lạnh nhạt nàng nữa, nếu không là đánh vào mặt bệ hạ. Một câu đã chặn mọi lời.

Đêm nay, nàng mệt mỏi đến cực điểm, nghe thị nữ nói Hầu Gia vẫn như cũ qua đêm ở viện Lư thị, trước mắt nàng tối sầm, suýt ngã. Lão ma ma bên cạnh vội đỡ lấy, bưng chén trà nóng, vỗ nhẹ lưng, nhỏ giọng an ủi:
"Phu nhân, ngài chớ để mình tức hỏng thân. Vì kẻ xuất thân thương hộ kia mà hại sức khỏe, không đáng."

Lão ma ma này vốn là hồi môn tâm phúc của Phương Thị, từ khi nàng chưa xuất giá đã theo bên người.

"Hảo một cái Thẩm Phục," Phương Thị nghiến răng, "lần trước còn cầu phụ thân lên Lại Bộ, mong có thể thăng chức. Giờ lại suốt đêm ở viện tiện nhân ấy!"

"Phu nhân, hiện tại trong phủ vẫn là ngài nắm quyền, Phương Thị kia dưới tay ngài có thể nhảy được bao xa? Ngày mai công chúa cùng phò mã trở về, đêm nay dù có giận cũng chớ gây ra sóng gió. Vì đại công tử, ngài phải nhẫn nhịn."

Phương Thị hít sâu một hơi, trong mắt hận ý vẫn chưa tan:
"Phò mã hiện giờ xuân phong đắc ý, nhưng hắn làm quan không được, dù có cưới công chúa, Hầu Gia cũng không thể để hắn cướp tước vị của Hầu phủ. Sớm muộn gì, tước vị này vẫn là của đại công tử. Ngày lành của ta, còn ở phía sau!"

“Đây là bổn cung đặc biệt sai người chọn lựa, mong hầu gia cùng đại ca nhận lấy, coi như một chút tâm ý.”

Lời vừa dứt, Thẩm Phục liền cười hòa nhã, vội vàng đáp:
“Công chúa khách khí, lễ vật quý trọng như vậy, làm sao dám nhận.”

Thẩm Ngọc chỉ cười nhạt, “Chút lễ mọn, hầu gia không cần khách sáo.”

Sau đó, nàng quay sang Lư thị, đưa ra một hộp trang sức ngọc lưu ly tinh xảo:
“Đây là cho mẫu thân, mong người thích.”

Lư thị nhìn thấy, khóe mắt lập tức đỏ hoe. Bao nhiêu năm chịu ủy khuất, hôm nay rốt cuộc cũng được một lần nở mày nở mặt. Nàng run giọng nhận lấy, chỉ cúi đầu không dám nhiều lời, sợ mình rơi lệ trước mặt mọi người.

Thẩm Ngọc tiếp tục phân lễ cho từng người, ngay cả hai thông phòng cũng không bỏ sót, chỉ là lễ vật cực kỳ đơn giản.

Khi đến phiên Phương thị, nàng lấy ra một chiếc trâm vàng khắc hoa văn tỉ mỉ, mỉm cười mà nói:
“Nhị phu nhân, đây là lễ vật cho người. Công chúa điện hạ nói, phu nhân vất vả trông coi trong phủ, xứng đáng nhận chút tâm ý này.”

Phương thị cứng mặt, dù trong lòng hận đến nghiến răng, vẫn phải gượng cười nhận lấy, “Đa tạ điện hạ, đa tạ phò mã.”

Không khí trong sảnh đường, lúc này ngoài mặt yên hòa, bên trong lại ngầm sóng dữ dội.

Mộ Dung Thanh nhấp một ngụm trà, ánh mắt nhàn nhạt lướt qua từng người trong phủ, trong lòng đã hiểu rõ mười phần: Hầu phủ này, không yên tĩnh được lâu.

“Đại ca, ta nay đã là phò mã, về sau tự nhiên không thể tham gia khoa cử nữa, kỳ thi mùa xuân năm tới cũng sẽ không dự. Tương lai cửa nhà hầu phủ, đều phải dựa vào vai đại ca mà gánh vác.

Vì vậy, ta đã chọn từ tư khố của bổn cung một cây bút lông sói, tặng cho đại ca, cầu chúc năm sau kỳ thi mùa thu, kim bảng đề danh.”

Thẩm Hưng nghe xong, sắc mặt tràn đầy xấu hổ, nhưng không dám mở miệng. Hắn và Thẩm Ngọc cùng tuổi, vậy mà Thẩm Ngọc đã sớm đỗ Giải Nguyên, còn hắn thi hương hai lần mới miễn cưỡng đỗ tú tài, kỳ thi mùa thu vừa rồi lại trượt bảng.

Lời này rõ ràng khiến hắn khó chịu, như một cục nghẹn trong ngực, muốn phun ra cũng không được, nuốt vào cũng chẳng xong.

Thẩm Phục nghe xong, cũng cảm thấy mất mặt, nhưng trước mặt Mộ Dung Thanh, ông không tiện trách mắng Thẩm Ngọc.

Mộ Dung Thanh nhếch môi cười:
“Quả nhiên phò mã gia mắt nhìn rất tốt, chọn quà xác thực không tệ, ngay cả bổn cung cũng không tìm ra được chỗ nào chê.”

Lời này vừa nói ra, mọi người đều im lặng. Lời khen của công chúa vừa tỏ rõ rằng lễ vật đã qua mắt nàng, lại thể hiện tình cảm phu thê hòa hợp.

Nếu ngay cả công chúa cũng nói quà tặng rất tốt, vậy còn ai dám chê bai?

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz