[ BHTT- EDIT - NTREM ] Xuyên qua thành bị trưởng công chúa bao dưỡng phế sài
Chươmg 70 : Thi hội đệ nhất
Điện hạ vốn không nghĩ sâu xa, nhưng nhớ lại trước kia bản thân luôn ôm tâm trạng có thể giết nàng bất cứ lúc nào. Giờ dù đã dần tín nhiệm, nhưng Thẩm Ngọc cũng không dám quá thân cận.Mộ Dung Thanh nghĩ tới đây, trong lòng buồn bực rồi ngủ thiếp đi.Còn Thẩm Ngọc lại bị tiếng “Ngọc tỷ tỷ” dịu dàng kia khiến cho cả đêm lăn qua lộn lại, không ngủ được. Sáng hôm sau tỉnh dậy, sắc mặt nàng vẫn vô cùng mệt mỏi.Sau khi cùng ăn sáng, Mộ Dung Thanh dự định tự mình mang người đi sòng bạc Vĩnh Thái để đặt cược vào Thân Cảnh.Thẩm Ngọc suy nghĩ một chút rồi nói:
"Điện hạ, chúng ta nên chờ thêm một chút.""Tại sao?" Mộ Dung Thanh nghi ngờ."Điện hạ định đặt bao nhiêu? Và đặt cho ai?" Thẩm Ngọc hỏi."Tất nhiên là cho Thân Cảnh, chẳng phải đã bàn là hai mươi vạn lượng sao?" Mộ Dung Thanh cảm thấy kỳ lạ, chuyện này vốn đã quyết định xong."Thân Cảnh hôm nọ chặn xe giữa đường, đã đắc tội với sĩ tộc. Có thể tam hoàng tử thấy danh tiếng hắn lúc này không tốt, nên sẽ không nâng đỡ hắn." Thẩm Ngọc phân tích,
"Nhưng nếu điện hạ đột nhiên đặt một khoản lớn như vậy, sẽ khiến người khác chú ý. Tam hoàng tử và phe cánh của hắn chắc chắn sẽ nghi ngờ."Mộ Dung Thanh nghe xong cau mày, chẳng lẽ số tiền này không kiếm được?
"Phò mã nghĩ sao?""Thi hội còn vài ngày nữa mới yết bảng. Theo lẽ thường, cá cược sẽ kết thúc trước kỳ thi. Nhưng điện hạ có từng nghĩ, nếu tam hoàng tử vì tiền mà sau đó lại mở cược thêm thì sao?Người ta nói phú quý thì phải liều, nhưng không thể liều vô căn cứ. Vi thần thấy tốt nhất nên chờ xem kỳ thi có biến cố gì không. Nếu không chắc chắn, đừng vội khiến người khác để ý."Mộ Dung Thanh nghe vậy cũng thấy hợp lý. Hiện giờ nàng vừa nhận được sổ sách cuối tháng của Bách Hoa Lâu, bạc trong tay dư dả, nên cũng không nóng vội. Trước mắt, nàng tập trung thử từng người trong danh sách mà mẫu hậu đã đưa.Đến mấy ngày trước khi thi hội kết thúc, sòng bạc Vĩnh Thái đóng cược. Người được đặt cược nhiều nhất quả nhiên là Ôn Hành và Liễu Giang, bỏ xa Tôn tử của Thủ phụ và Tống Văn.Khi thi hội kết thúc, đến ngày yết bảng, Thẩm Ngọc và Mộ Dung Thanh cải trang ra phố xem náo nhiệt."Hội nguyên! Hội nguyên! Khâm Châu – Thân Cảnh!" Có người reo lên, "Là cử nhân Lưỡng Giang của chúng ta!""Thân Cảnh? Thân Cảnh là ai? Sao trước giờ không ai đề cử hắn?""Ta mượn mười lượng bạc, đặt hết cho Liễu cử nhân. Người này chỉ đỗ thứ 15!""Đừng nhắc nữa, ta đặt cho Ôn cử nhân, vậy mà hắn chỉ đỗ hơn ba mươi. Với trình độ này, làm sao thành Trạng nguyên?""Người ta bảo Liễu cử nhân ba tuổi làm thơ, bốn tuổi giỏi văn, toàn là lừa gạt!""Xong rồi, ta vừa nghe ngóng, Thân Cảnh còn là tiểu Tam nguyên. Xem ra rất có khả năng đỗ Trạng nguyên. Ôi, bạc của ta biết làm sao bây giờ!" Người kia vỗ đùi than thở.Liễu Giang, Thân Cảnh và Ôn Hành đều ở trọ trong phủ phò mã, nên cùng nhau ra xem bảng.Liễu Giang hạ giọng nói:
"Thân huynh, vẫn là ngươi không phụ lòng kỳ vọng của chủ tử. Giờ cầm đầu bảng, chắc sòng bạc kia cũng khó mà xoay xở nổi."Thân Cảnh xua tay:
"Tất cả là nhờ chủ tử sắp xếp. Chưa tới thì đình, không thể lơ là."Ôn Hành – lớn tuổi hơn một chút – cười nói:
"Nếu không phải huynh thi tốt, lúc này ta đã giận huynh rồi."Liễu Giang cũng gật đầu:
"Đúng vậy."Nói xong, "bang" một tiếng, hắn làm vỡ cái ly, rồi kéo Ôn Hành rời đi.Thân Cảnh vội đuổi theo:
"Nhị vị huynh đài, hai người làm gì vậy?"Ở bên, Mộ Dung Thanh và Thẩm Ngọc vừa xem vừa cười – ba người này diễn cũng ra trò.Tiểu nhị chạy lại:
"Khách quan, vừa rồi mấy vị cử nhân nói tiền trà tính vào sổ các ngài. À, còn cái ly, mười văn tiền."Mộ Dung Thanh: "...."Hiện tại tình hình lại đang rất có lợi cho sòng bạc. Người đặt cược nhiều nhất là Liễu Giang và Ôn Hành, nhưng cả hai chỉ đỗ thứ hạng không cao. Trong khi đó, Tống Văn xếp thứ hai, còn con trai của Thủ phụ xếp thứ ba. Tuy nhiên, số tiền cược vào hai người này cộng lại cũng chỉ bằng một nửa số đặt vào Liễu Giang và Ôn Hành.Khi về phủ, Mộ Dung Thanh bảo Từ Lãng:
"Đem danh sách số bạc mà mọi người đã đặt cược tới đây."Mộ Dung Thanh nhìn qua, rồi đưa cho Thẩm Ngọc. Thẩm Ngọc thầm tính toán, rồi nói:
"Dựa theo kết quả hiện tại, tam hoàng tử có thể kiếm khoảng 120 vạn lượng bạc trắng. Nhưng phần lớn tiền cược là của dân thường, chiếm đến bảy phần. Rất nhiều người thua sạch, phải thế chấp nhà cửa, ruộng đất, thậm chí cả con cái."Nói đến đây, nàng tiếp:
"Nghĩa là rất nhiều nhà cửa và ruộng đất ở kinh thành sẽ rơi vào tay tam hoàng tử. Hơn nữa, hắn còn sẽ thu được rất nhiều nô tỳ.""Những nô bộc này, rốt cuộc là để hầu hạ, hay sẽ bị đem đi huấn luyện?" Mộ Dung Thanh nghe xong, cười lạnh:
"Bổn cung thấy tam ca này đúng là gan lớn thật."Từ Lãng tiếp lời:
"Điện hạ, Bách Hoa Lâu vừa có tin mới. Quản gia của tam hoàng tử đến lâu uống rượu, lỡ miệng nói sắp có tiền để chuộc thân cho một cô nương. Hắn còn nói tam hoàng tử đang giúp cậu và nhị thúc Quách Thông của mình chuẩn bị mở rộng đại nghiệp của nhà họ Quách.""Thì ra lão tam bày cục này là để nhanh chóng gom đủ tiền, mở rộng sản nghiệp?" Mộ Dung Thanh trầm ngâm.Từ Lãng gật đầu:
"Đúng là như vậy."Thẩm Ngọc nghe đến đây nhíu mày:
"Điện hạ chẳng phải đã sắp xếp một đạo sĩ ở bên cạnh hắn? Giờ tình hình thế nào?"Mộ Dung Thanh đáp:
"Lão tam tìm vài người bệnh cho đạo sĩ kia xem, và đều được chữa khỏi. Quả là người có bản lĩnh. Hiện giờ hắn đã đưa đạo sĩ đó vào cung, dâng lên cho phụ hoàng."Thẩm Ngọc gật đầu:
"Đã như thế, có cảm giác chuyện này không chỉ một mình tam hoàng tử làm được. Không biết bên cạnh hắn gần đây có người phụ tá nào không?"Mộ Dung Thanh nghe vậy, như có điều suy nghĩ:
"Lão tam vốn dựa vào Quách đại tướng quân, luôn cẩn trọng không để phụ hoàng nghi kỵ. Nhưng hiện giờ thủ đoạn này, quả thật không giống tác phong của hắn."Thẩm Ngọc bỗng ngẩng đầu nói:
"Trừ khi còn một khả năng, đó là tam hoàng tử cho rằng có thể khiến đạo sĩ kia đến lúc thích hợp làm gì đó với bệ hạ. Mà hắn lại cần rất nhiều tiền để nuôi quân."Mộ Dung Thanh nghe vậy, đặt chén trà xuống, nhíu mày:
"Nếu đúng như phò mã nói, trong 120 vạn lượng bạc này, lão tam chỉ có thể lấy được ba phần tiền thật, cũng chỉ khoảng 36 vạn lượng. Số đó còn xa mới đủ."Nếu suy đoán này là thật, thì số tiền còn thiếu rất nhiều. Thiếu như vậy, hắn sẽ làm gì? Đương nhiên là tiếp tục moi từ tay dân chúng. Huống hồ, hiện tại xem ra, lão tam không chỉ cần tiền, mà còn cần cả người.Mộ Dung Thanh quay sang ra lệnh:
"Từ Lãng, sắp xếp người giám sát chặt chẽ Vĩnh Thái sòng bạc và phủ lão tam. Có bất kỳ động tĩnh nào, lập tức báo về."Nói xong, nàng gõ nhẹ ngón tay lên bàn, rồi ngước mắt nhìn Thẩm Ngọc, khóe môi khẽ cong:
"Phò mã thông minh như vậy, bổn cung cũng không nhịn được mà động tâm."
"Điện hạ, chúng ta nên chờ thêm một chút.""Tại sao?" Mộ Dung Thanh nghi ngờ."Điện hạ định đặt bao nhiêu? Và đặt cho ai?" Thẩm Ngọc hỏi."Tất nhiên là cho Thân Cảnh, chẳng phải đã bàn là hai mươi vạn lượng sao?" Mộ Dung Thanh cảm thấy kỳ lạ, chuyện này vốn đã quyết định xong."Thân Cảnh hôm nọ chặn xe giữa đường, đã đắc tội với sĩ tộc. Có thể tam hoàng tử thấy danh tiếng hắn lúc này không tốt, nên sẽ không nâng đỡ hắn." Thẩm Ngọc phân tích,
"Nhưng nếu điện hạ đột nhiên đặt một khoản lớn như vậy, sẽ khiến người khác chú ý. Tam hoàng tử và phe cánh của hắn chắc chắn sẽ nghi ngờ."Mộ Dung Thanh nghe xong cau mày, chẳng lẽ số tiền này không kiếm được?
"Phò mã nghĩ sao?""Thi hội còn vài ngày nữa mới yết bảng. Theo lẽ thường, cá cược sẽ kết thúc trước kỳ thi. Nhưng điện hạ có từng nghĩ, nếu tam hoàng tử vì tiền mà sau đó lại mở cược thêm thì sao?Người ta nói phú quý thì phải liều, nhưng không thể liều vô căn cứ. Vi thần thấy tốt nhất nên chờ xem kỳ thi có biến cố gì không. Nếu không chắc chắn, đừng vội khiến người khác để ý."Mộ Dung Thanh nghe vậy cũng thấy hợp lý. Hiện giờ nàng vừa nhận được sổ sách cuối tháng của Bách Hoa Lâu, bạc trong tay dư dả, nên cũng không nóng vội. Trước mắt, nàng tập trung thử từng người trong danh sách mà mẫu hậu đã đưa.Đến mấy ngày trước khi thi hội kết thúc, sòng bạc Vĩnh Thái đóng cược. Người được đặt cược nhiều nhất quả nhiên là Ôn Hành và Liễu Giang, bỏ xa Tôn tử của Thủ phụ và Tống Văn.Khi thi hội kết thúc, đến ngày yết bảng, Thẩm Ngọc và Mộ Dung Thanh cải trang ra phố xem náo nhiệt."Hội nguyên! Hội nguyên! Khâm Châu – Thân Cảnh!" Có người reo lên, "Là cử nhân Lưỡng Giang của chúng ta!""Thân Cảnh? Thân Cảnh là ai? Sao trước giờ không ai đề cử hắn?""Ta mượn mười lượng bạc, đặt hết cho Liễu cử nhân. Người này chỉ đỗ thứ 15!""Đừng nhắc nữa, ta đặt cho Ôn cử nhân, vậy mà hắn chỉ đỗ hơn ba mươi. Với trình độ này, làm sao thành Trạng nguyên?""Người ta bảo Liễu cử nhân ba tuổi làm thơ, bốn tuổi giỏi văn, toàn là lừa gạt!""Xong rồi, ta vừa nghe ngóng, Thân Cảnh còn là tiểu Tam nguyên. Xem ra rất có khả năng đỗ Trạng nguyên. Ôi, bạc của ta biết làm sao bây giờ!" Người kia vỗ đùi than thở.Liễu Giang, Thân Cảnh và Ôn Hành đều ở trọ trong phủ phò mã, nên cùng nhau ra xem bảng.Liễu Giang hạ giọng nói:
"Thân huynh, vẫn là ngươi không phụ lòng kỳ vọng của chủ tử. Giờ cầm đầu bảng, chắc sòng bạc kia cũng khó mà xoay xở nổi."Thân Cảnh xua tay:
"Tất cả là nhờ chủ tử sắp xếp. Chưa tới thì đình, không thể lơ là."Ôn Hành – lớn tuổi hơn một chút – cười nói:
"Nếu không phải huynh thi tốt, lúc này ta đã giận huynh rồi."Liễu Giang cũng gật đầu:
"Đúng vậy."Nói xong, "bang" một tiếng, hắn làm vỡ cái ly, rồi kéo Ôn Hành rời đi.Thân Cảnh vội đuổi theo:
"Nhị vị huynh đài, hai người làm gì vậy?"Ở bên, Mộ Dung Thanh và Thẩm Ngọc vừa xem vừa cười – ba người này diễn cũng ra trò.Tiểu nhị chạy lại:
"Khách quan, vừa rồi mấy vị cử nhân nói tiền trà tính vào sổ các ngài. À, còn cái ly, mười văn tiền."Mộ Dung Thanh: "...."Hiện tại tình hình lại đang rất có lợi cho sòng bạc. Người đặt cược nhiều nhất là Liễu Giang và Ôn Hành, nhưng cả hai chỉ đỗ thứ hạng không cao. Trong khi đó, Tống Văn xếp thứ hai, còn con trai của Thủ phụ xếp thứ ba. Tuy nhiên, số tiền cược vào hai người này cộng lại cũng chỉ bằng một nửa số đặt vào Liễu Giang và Ôn Hành.Khi về phủ, Mộ Dung Thanh bảo Từ Lãng:
"Đem danh sách số bạc mà mọi người đã đặt cược tới đây."Mộ Dung Thanh nhìn qua, rồi đưa cho Thẩm Ngọc. Thẩm Ngọc thầm tính toán, rồi nói:
"Dựa theo kết quả hiện tại, tam hoàng tử có thể kiếm khoảng 120 vạn lượng bạc trắng. Nhưng phần lớn tiền cược là của dân thường, chiếm đến bảy phần. Rất nhiều người thua sạch, phải thế chấp nhà cửa, ruộng đất, thậm chí cả con cái."Nói đến đây, nàng tiếp:
"Nghĩa là rất nhiều nhà cửa và ruộng đất ở kinh thành sẽ rơi vào tay tam hoàng tử. Hơn nữa, hắn còn sẽ thu được rất nhiều nô tỳ.""Những nô bộc này, rốt cuộc là để hầu hạ, hay sẽ bị đem đi huấn luyện?" Mộ Dung Thanh nghe xong, cười lạnh:
"Bổn cung thấy tam ca này đúng là gan lớn thật."Từ Lãng tiếp lời:
"Điện hạ, Bách Hoa Lâu vừa có tin mới. Quản gia của tam hoàng tử đến lâu uống rượu, lỡ miệng nói sắp có tiền để chuộc thân cho một cô nương. Hắn còn nói tam hoàng tử đang giúp cậu và nhị thúc Quách Thông của mình chuẩn bị mở rộng đại nghiệp của nhà họ Quách.""Thì ra lão tam bày cục này là để nhanh chóng gom đủ tiền, mở rộng sản nghiệp?" Mộ Dung Thanh trầm ngâm.Từ Lãng gật đầu:
"Đúng là như vậy."Thẩm Ngọc nghe đến đây nhíu mày:
"Điện hạ chẳng phải đã sắp xếp một đạo sĩ ở bên cạnh hắn? Giờ tình hình thế nào?"Mộ Dung Thanh đáp:
"Lão tam tìm vài người bệnh cho đạo sĩ kia xem, và đều được chữa khỏi. Quả là người có bản lĩnh. Hiện giờ hắn đã đưa đạo sĩ đó vào cung, dâng lên cho phụ hoàng."Thẩm Ngọc gật đầu:
"Đã như thế, có cảm giác chuyện này không chỉ một mình tam hoàng tử làm được. Không biết bên cạnh hắn gần đây có người phụ tá nào không?"Mộ Dung Thanh nghe vậy, như có điều suy nghĩ:
"Lão tam vốn dựa vào Quách đại tướng quân, luôn cẩn trọng không để phụ hoàng nghi kỵ. Nhưng hiện giờ thủ đoạn này, quả thật không giống tác phong của hắn."Thẩm Ngọc bỗng ngẩng đầu nói:
"Trừ khi còn một khả năng, đó là tam hoàng tử cho rằng có thể khiến đạo sĩ kia đến lúc thích hợp làm gì đó với bệ hạ. Mà hắn lại cần rất nhiều tiền để nuôi quân."Mộ Dung Thanh nghe vậy, đặt chén trà xuống, nhíu mày:
"Nếu đúng như phò mã nói, trong 120 vạn lượng bạc này, lão tam chỉ có thể lấy được ba phần tiền thật, cũng chỉ khoảng 36 vạn lượng. Số đó còn xa mới đủ."Nếu suy đoán này là thật, thì số tiền còn thiếu rất nhiều. Thiếu như vậy, hắn sẽ làm gì? Đương nhiên là tiếp tục moi từ tay dân chúng. Huống hồ, hiện tại xem ra, lão tam không chỉ cần tiền, mà còn cần cả người.Mộ Dung Thanh quay sang ra lệnh:
"Từ Lãng, sắp xếp người giám sát chặt chẽ Vĩnh Thái sòng bạc và phủ lão tam. Có bất kỳ động tĩnh nào, lập tức báo về."Nói xong, nàng gõ nhẹ ngón tay lên bàn, rồi ngước mắt nhìn Thẩm Ngọc, khóe môi khẽ cong:
"Phò mã thông minh như vậy, bổn cung cũng không nhịn được mà động tâm."
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz