Bhtt Edit Ntrem Xuyen Qua Thanh Bi Truong Cong Chua Bao Duong Phe Sai
Người giới thiệu hào hứng đến mức nước bọt bay tứ phía, lớn giọng nói:"Chư vị không biết đâu! Liễu Giải Nguyên tuy phụ thân chỉ là một tú tài, nhưng ba tuổi đã làm thơ, bốn tuổi biết soạn văn. Lưỡng Giang học chính Chu đại nhân từng xem qua văn chương của hắn, cảm động đến rơi lệ, còn vỗ đùi thốt lên rằng sĩ lâm đã có người kế thừa!Hiện tại, hắn lại được trụ trong phủ phò mã, dốc sức học hành. Phò mã gia còn mở lớp luyện thi đặc biệt, nên xác suất Liễu Giải Nguyên đỗ Trạng Nguyên là cực cao!"Thẩm Ngọc nghe vậy chỉ biết trợn mắt. Ba tuổi làm thơ? Lúc ấy còn chưa học xong mẫu giáo!Nàng liếc nhìn những tấm thẻ đặt cạnh bàn, trên đó ghi rõ tên từng cử nhân cùng số người đặt cược và số bạc đã áp.Có lẽ vì Ôn Hành và Liễu Giang là cử nhân từ địa phương xa tới, dân kinh thành không hiểu rõ nên tuy người giới thiệu nhiều nhưng số người dám đặt cược lại không nhiều.Đúng lúc này, vài người chạy tới thì thầm với đám người đề cử. Lập tức, một người lớn tiếng thông báo:"Chư vị, xin yên lặng! Vĩnh Thái sòng bạc vừa nhận được tin tức mới nhất: Bệ hạ đã chỉ định Quốc Tử Giám tiến sĩ, Sơn trưởng của Tung Dương Thư Viện làm quan chủ khảo, Lễ Bộ Thị lang và Lại Bộ Thị lang làm phó giám khảo!"Người nọ phấn khích nói tiếp:
"Chúng ta đoán không sai! Liễu cử nhân và Ôn cử nhân chắc chắn sẽ được lợi! Sơn trưởng Tung Dương Thư Viện vốn xuất thân hàn môn! Đại gia phải nhanh chóng đặt cược, chỉ còn chưa đầy nửa tháng nữa là khảo thí bắt đầu. Khi đã chốt cược thì không còn cơ hội đâu.Ôn cử nhân trong nhà tuy có người làm quan, nhưng cũng chỉ là nửa hàn môn nửa sĩ tộc, thân phận này chiếm hết ưu thế!"Thẩm Ngọc và Mộ Dung Thanh nhìn nhau, trong mắt đều hiện rõ sự kinh ngạc.Sáng nay, Mộ Dung Thanh tiến cung còn nghe các đại thần thương nghị về việc chọn chủ khảo, thế mà buổi tối tin tức đã truyền đến tận sòng bạc! Trong lòng nàng dâng lên một cảm giác nguy cơ: Lão tam này… tin tức còn nhanh hơn cả mình.Ngay sau đó, một người hô lớn:
"Thành Đông Hứa lão gia đặt hai trăm lượng cho Ôn Hành cử nhân!"Đám dân chúng xì xào bàn tán:
"Xem ra nên đặt cho Ôn cử nhân hoặc Liễu cử nhân thôi!""Nhưng Từ cử nhân và Tống cử nhân cũng không kém, xuất thân tốt, tài học cao, tỷ lệ trúng cũng lớn!"Giữa lúc mọi người do dự, từ trà lâu gần đó vang lên tiếng khen ngợi:
"Từ cử nhân chữ viết thật đẹp!"
"Đúng vậy, tự bút của Từ cử nhân rất có phong thái đại gia, chúng ta thật sự bội phục!"
"Khoa này mà không phải Trạng Nguyên của Từ cử nhân thì còn ai xứng nữa!"Một tiếng hô lớn át cả đám người:
"Bình Dương huyện chúa đặt một ngàn lượng cho Từ cử nhân đỗ Trạng Nguyên!"Đám đông lập tức ồ lên:
"Huyện chúa thân phận tôn quý, tin tức chắc chắn chính xác hơn chúng ta, mau đặt cược theo huyện chúa thôi!"Tuy nhiên, mấy thư sinh khác lại phản bác:
"Kỳ thi mùa xuân chủ yếu khảo văn chương, không phải chữ đẹp. Từ cử nhân chữ đẹp nhưng chưa chắc văn chương cũng xuất sắc!"Một người khác chen vào:
"Chúng ta Khâm Châu mới có Liễu cử nhân, kỳ thi này chắc chắn sẽ là Hội Nguyên của Liễu cử nhân!"Mộ Dung Thanh nhìn cảnh tượng này, hơi nhíu mày, thầm nghĩ: Liễu Giang sao lại đến đây tham gia náo nhiệt thế này?Liễu Giang vốn chỉ muốn giao lưu nhiều hơn với các học sinh hàn môn của Tung Dương Thư Viện, mong nhận được chỉ dẫn gì đó. Không ngờ lại vô tình vướng vào chuyện cá cược."Liễu cử nhân, chúng ta cũng nên cho họ thấy, Lưỡng Giang ta không kém gì ai!" – có người bên cạnh hô lên.Liễu Giang vốn cũng muốn nổi danh để giúp chủ tử mình, nên không khách sáo mà ngâm ngay vài câu thơ, xuất khẩu thành chương.Dân chúng xung quanh nhìn thấy vậy, đều thán phục và đua nhau đặt cược cho Liễu Giang. Tuy số tiền không lớn, chỉ ba đến năm lượng, nhưng vì trước đó ít người đặt nên tỷ lệ trả thưởng cho Liễu Giang cực cao.Thẩm Ngọc quan sát một vòng, thấy Mộ Dung Thanh còn đang cẩn thận hỏi han về tình hình các cử nhân, liền nắm tay nàng kéo đi nhanh.Mộ Dung Thanh bị kéo đi, hơi ngạc nhiên:
"Sao vậy?"Nàng còn chưa kịp hỏi thêm mấy người kia, vừa mới trả một lượng bạc phí dò hỏi, giờ nghĩ đến số bạc ấy mà đau lòng."Điện hạ đừng lo, tới Bách Hoa Lâu rồi hãy nói." – Thẩm Ngọc chưa giải thích, chỉ kéo nàng đi thẳng.Bước vào đại sảnh của Bách Hoa Lâu, khung cảnh náo nhiệt vô cùng. Người ngồi chật kín, hành lang cũng đứng không ít.Mộ Dung Thanh liếc Thẩm Ngọc, ánh mắt lộ vẻ vui sướng. Xem ra cải cách của nàng thật sự có hiệu quả.Thẩm Ngọc thấy nàng hài lòng cũng thầm cười, quả nhiên phương pháp của mình đúng.Hai người đi vào trong viện, được Đông Nương dẫn lên lầu hai. Mộ Dung Thanh gật đầu, ý bảo cứ làm theo lời Thẩm Ngọc. Đông Nương liền sắp xếp hai người vào một gian phòng trên lầu.Bên trong, hai người ngồi xếp bằng trên giường đất. Đông Nương sai người bưng điểm tâm, quýt và trà nóng lên.Thẩm Ngọc nói:
"Nếu trạm dịch dân dụng được khai thông, điện hạ sẽ có thể sớm nếm trái cây tươi từ phương nam."Chưa kịp nghe Mộ Dung Thanh đáp, dưới lầu đã vang tiếng hô:
"Vương công tử thưởng năm mươi lượng, Yên cô nương tạ ơn!"
"Lý Phong công tử thưởng sáu mươi lượng, Yên cô nương tạ ơn!"Mộ Dung Thanh hơi ngạc nhiên:
"Chuyện gì vậy? Sao bọn họ cứ lần lượt đưa bạc lên?"Đây không phải kiểu rải đồng tiền, mà là thật sự ném bạc thật. Khó trách Bách Hoa Lâu được gọi là nơi nam nhân tiêu kim như rác. Đêm nay, nàng có cái nhìn hoàn toàn mới về nơi này."Điện hạ, đây là xưởng phiếu." – Thẩm Ngọc giải thích – "Ngài vừa ở cửa sòng bạc cũng thấy rồi đấy. Ai thưởng bạc, lập tức có người hô lên. Con người vốn thích đua tranh mà."Cảm hứng này, Thẩm Ngọc lấy từ việc livestream đời sau, nơi các "đại ca" 666 liên tục tặng quà cho idol. Các cô nương Bách Hoa Lâu, ai chẳng có vài "đại ca" đứng sau bảng thưởng.Quả nhiên, nam nhân dù xưa hay nay cũng đều giống nhau. Có người vừa thưởng năm mươi lượng, lập tức người khác thưởng sáu mươi lượng.Chỉ với một khúc tỳ bà, cô nương kia đã thu về mấy trăm lượng tiền thưởng.Thấy Mộ Dung Thanh nghẹn lời, hít sâu một hơi rồi nói:
“Chỉ một khúc tỳ bà mà thu nhập còn cao hơn cả bổng lộc mười năm của một huyện lệnh thất phẩm.”Thẩm Ngọc mỉm cười, rót trà cho nàng:
“Ở đây, kẻ mạnh càng thêm mạnh, điện hạ. Thần đã thiết kế hệ thống chia lợi nhuận cho các nàng. Thu nhập càng cao, phần chia cho họ cũng càng nhiều.”Đông Nương đứng bên cạnh nghe vậy cũng phụ họa:
“Phò mã gia nói đúng lắm. Với tình hình hiện nay, các cô nương chỉ cần cố gắng vài năm là đủ tiền chuộc thân. Hơn nữa, vì có điện hạ quản lý, không ai ép buộc họ bán thân cả. Bởi vậy, các nàng làm việc rất nhiệt tình, nô tỳ cũng chẳng cần thúc giục gì.”Thẩm Ngọc thầm nghĩ: Chút này đã là gì. Ở đời sau, chỉ cần một buổi livestream là có người kiếm hàng chục, thậm chí hàng trăm vạn. Nếu kết hợp bán hàng, chủ livestream kiếm cả chục triệu cũng chẳng phải chuyện lạ.Ở đây, đừng nhìn vào bổng lộc mà đánh giá quan viên. Một huyện lệnh đâu chỉ có thu nhập từ tiền lương…
"Chúng ta đoán không sai! Liễu cử nhân và Ôn cử nhân chắc chắn sẽ được lợi! Sơn trưởng Tung Dương Thư Viện vốn xuất thân hàn môn! Đại gia phải nhanh chóng đặt cược, chỉ còn chưa đầy nửa tháng nữa là khảo thí bắt đầu. Khi đã chốt cược thì không còn cơ hội đâu.Ôn cử nhân trong nhà tuy có người làm quan, nhưng cũng chỉ là nửa hàn môn nửa sĩ tộc, thân phận này chiếm hết ưu thế!"Thẩm Ngọc và Mộ Dung Thanh nhìn nhau, trong mắt đều hiện rõ sự kinh ngạc.Sáng nay, Mộ Dung Thanh tiến cung còn nghe các đại thần thương nghị về việc chọn chủ khảo, thế mà buổi tối tin tức đã truyền đến tận sòng bạc! Trong lòng nàng dâng lên một cảm giác nguy cơ: Lão tam này… tin tức còn nhanh hơn cả mình.Ngay sau đó, một người hô lớn:
"Thành Đông Hứa lão gia đặt hai trăm lượng cho Ôn Hành cử nhân!"Đám dân chúng xì xào bàn tán:
"Xem ra nên đặt cho Ôn cử nhân hoặc Liễu cử nhân thôi!""Nhưng Từ cử nhân và Tống cử nhân cũng không kém, xuất thân tốt, tài học cao, tỷ lệ trúng cũng lớn!"Giữa lúc mọi người do dự, từ trà lâu gần đó vang lên tiếng khen ngợi:
"Từ cử nhân chữ viết thật đẹp!"
"Đúng vậy, tự bút của Từ cử nhân rất có phong thái đại gia, chúng ta thật sự bội phục!"
"Khoa này mà không phải Trạng Nguyên của Từ cử nhân thì còn ai xứng nữa!"Một tiếng hô lớn át cả đám người:
"Bình Dương huyện chúa đặt một ngàn lượng cho Từ cử nhân đỗ Trạng Nguyên!"Đám đông lập tức ồ lên:
"Huyện chúa thân phận tôn quý, tin tức chắc chắn chính xác hơn chúng ta, mau đặt cược theo huyện chúa thôi!"Tuy nhiên, mấy thư sinh khác lại phản bác:
"Kỳ thi mùa xuân chủ yếu khảo văn chương, không phải chữ đẹp. Từ cử nhân chữ đẹp nhưng chưa chắc văn chương cũng xuất sắc!"Một người khác chen vào:
"Chúng ta Khâm Châu mới có Liễu cử nhân, kỳ thi này chắc chắn sẽ là Hội Nguyên của Liễu cử nhân!"Mộ Dung Thanh nhìn cảnh tượng này, hơi nhíu mày, thầm nghĩ: Liễu Giang sao lại đến đây tham gia náo nhiệt thế này?Liễu Giang vốn chỉ muốn giao lưu nhiều hơn với các học sinh hàn môn của Tung Dương Thư Viện, mong nhận được chỉ dẫn gì đó. Không ngờ lại vô tình vướng vào chuyện cá cược."Liễu cử nhân, chúng ta cũng nên cho họ thấy, Lưỡng Giang ta không kém gì ai!" – có người bên cạnh hô lên.Liễu Giang vốn cũng muốn nổi danh để giúp chủ tử mình, nên không khách sáo mà ngâm ngay vài câu thơ, xuất khẩu thành chương.Dân chúng xung quanh nhìn thấy vậy, đều thán phục và đua nhau đặt cược cho Liễu Giang. Tuy số tiền không lớn, chỉ ba đến năm lượng, nhưng vì trước đó ít người đặt nên tỷ lệ trả thưởng cho Liễu Giang cực cao.Thẩm Ngọc quan sát một vòng, thấy Mộ Dung Thanh còn đang cẩn thận hỏi han về tình hình các cử nhân, liền nắm tay nàng kéo đi nhanh.Mộ Dung Thanh bị kéo đi, hơi ngạc nhiên:
"Sao vậy?"Nàng còn chưa kịp hỏi thêm mấy người kia, vừa mới trả một lượng bạc phí dò hỏi, giờ nghĩ đến số bạc ấy mà đau lòng."Điện hạ đừng lo, tới Bách Hoa Lâu rồi hãy nói." – Thẩm Ngọc chưa giải thích, chỉ kéo nàng đi thẳng.Bước vào đại sảnh của Bách Hoa Lâu, khung cảnh náo nhiệt vô cùng. Người ngồi chật kín, hành lang cũng đứng không ít.Mộ Dung Thanh liếc Thẩm Ngọc, ánh mắt lộ vẻ vui sướng. Xem ra cải cách của nàng thật sự có hiệu quả.Thẩm Ngọc thấy nàng hài lòng cũng thầm cười, quả nhiên phương pháp của mình đúng.Hai người đi vào trong viện, được Đông Nương dẫn lên lầu hai. Mộ Dung Thanh gật đầu, ý bảo cứ làm theo lời Thẩm Ngọc. Đông Nương liền sắp xếp hai người vào một gian phòng trên lầu.Bên trong, hai người ngồi xếp bằng trên giường đất. Đông Nương sai người bưng điểm tâm, quýt và trà nóng lên.Thẩm Ngọc nói:
"Nếu trạm dịch dân dụng được khai thông, điện hạ sẽ có thể sớm nếm trái cây tươi từ phương nam."Chưa kịp nghe Mộ Dung Thanh đáp, dưới lầu đã vang tiếng hô:
"Vương công tử thưởng năm mươi lượng, Yên cô nương tạ ơn!"
"Lý Phong công tử thưởng sáu mươi lượng, Yên cô nương tạ ơn!"Mộ Dung Thanh hơi ngạc nhiên:
"Chuyện gì vậy? Sao bọn họ cứ lần lượt đưa bạc lên?"Đây không phải kiểu rải đồng tiền, mà là thật sự ném bạc thật. Khó trách Bách Hoa Lâu được gọi là nơi nam nhân tiêu kim như rác. Đêm nay, nàng có cái nhìn hoàn toàn mới về nơi này."Điện hạ, đây là xưởng phiếu." – Thẩm Ngọc giải thích – "Ngài vừa ở cửa sòng bạc cũng thấy rồi đấy. Ai thưởng bạc, lập tức có người hô lên. Con người vốn thích đua tranh mà."Cảm hứng này, Thẩm Ngọc lấy từ việc livestream đời sau, nơi các "đại ca" 666 liên tục tặng quà cho idol. Các cô nương Bách Hoa Lâu, ai chẳng có vài "đại ca" đứng sau bảng thưởng.Quả nhiên, nam nhân dù xưa hay nay cũng đều giống nhau. Có người vừa thưởng năm mươi lượng, lập tức người khác thưởng sáu mươi lượng.Chỉ với một khúc tỳ bà, cô nương kia đã thu về mấy trăm lượng tiền thưởng.Thấy Mộ Dung Thanh nghẹn lời, hít sâu một hơi rồi nói:
“Chỉ một khúc tỳ bà mà thu nhập còn cao hơn cả bổng lộc mười năm của một huyện lệnh thất phẩm.”Thẩm Ngọc mỉm cười, rót trà cho nàng:
“Ở đây, kẻ mạnh càng thêm mạnh, điện hạ. Thần đã thiết kế hệ thống chia lợi nhuận cho các nàng. Thu nhập càng cao, phần chia cho họ cũng càng nhiều.”Đông Nương đứng bên cạnh nghe vậy cũng phụ họa:
“Phò mã gia nói đúng lắm. Với tình hình hiện nay, các cô nương chỉ cần cố gắng vài năm là đủ tiền chuộc thân. Hơn nữa, vì có điện hạ quản lý, không ai ép buộc họ bán thân cả. Bởi vậy, các nàng làm việc rất nhiệt tình, nô tỳ cũng chẳng cần thúc giục gì.”Thẩm Ngọc thầm nghĩ: Chút này đã là gì. Ở đời sau, chỉ cần một buổi livestream là có người kiếm hàng chục, thậm chí hàng trăm vạn. Nếu kết hợp bán hàng, chủ livestream kiếm cả chục triệu cũng chẳng phải chuyện lạ.Ở đây, đừng nhìn vào bổng lộc mà đánh giá quan viên. Một huyện lệnh đâu chỉ có thu nhập từ tiền lương…
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz