ZingTruyen.Xyz

Bhtt Edit Mua He Lat Do Anh Trang Co Lai Nhat Hoan

Dụ Nghi Chi tỉnh dậy trong tiếng mưa gõ vào cửa sổ.

Nàng vô thức cau mày – mưa lại bắt đầu, suốt nửa tháng nay luôn thế, như cả bầu trời bị bao bọc trong làn hơi ẩm mịt mù, không ngừng, không dứt.

Nhưng ngay giây sau, lông mày nàng giãn ra, vì nhìn thấy một bóng lưng ngồi xếp bằng trên tấm đệm tròn, đối diện chiếc tivi cũ duy nhất trong phòng, âm lượng để rất nhỏ, đang xem tin tức.

Tivi là loại cũ kỹ, không mỏng, màn hình có vài đường kẻ, nhưng giọng nói truyền ra lại khiến người ta yên tâm: "Đến nay, toàn bộ người bị mắc kẹt trong vụ sạt lở ở C Thị đã được cứu. Nhắc nhở, trong thời tiết cực đoan, công nhân không được tự ý thi công, các đơn vị phải đảm bảo biện pháp an toàn..."

May mắn, công trường Tề Thịnh luôn có biện pháp an toàn nghiêm ngặt, nên lần này không xảy ra thảm họa. Nhưng công nhân vì muốn sớm hoàn thành để đến công trường khác, đã tự ý làm việc trong mưa lớn, kéo theo giám sát đi kiểm tra cũng gặp nạn. Tình huống này cần cả tập đoàn kiểm tra nghiêm ngặt.

Tất Nguyệt nghe tiếng nàng trở mình, quay lại: "Làm cậu tỉnh à?"

Dụ Nghi Chi khẽ lắc đầu: "Mấy giờ rồi?"

Ngoài cửa sổ là một mảng xám, trong phòng không bật đèn, bị màn xám trắng của cơn mưa nuốt chửng. Trái tim Dụ Nghi Chi cũng ngập trong làn ẩm ướt ấy, dâng lên nỗi buồn vô cớ.

Tất Nguyệt bước tới, bật đèn đầu giường màu vàng ấm, nắm tay Dụ Nghi Chi: "Ba giờ chiều"

Nhiệt độ cơ thể cô luôn cao, tay ấm và khô, như sưởi ấm Dụ Nghi Chi.

Cô đưa tay sờ trán Dụ Nghi Chi: "Những người bị kẹt đều ổn, cậu khá hơn chưa?"

Về lý trí, Dụ Nghi Chi biết cơn ác mộng đã qua. Nhưng con người không phải máy móc, tâm lý vẫn còn dư chấn.

Tất Nguyệt mặc đồ ngủ của nàng, dùng dầu gội và sữa tắm của nàng, mang một mùi hương quen thuộc.

Nụ hôn của cô rơi xuống dày đặc: "Tôi tưởng cả đời này không gặp lại cậu"

Nụ hôn lướt qua giữa lông mày, mí mắt, chóp mũi, hai má, rồi môi Dụ Nghi Chi.

Tất Nguyệt: "Dụ Nghi Chi..."

Sự quấn quýt của Dụ Nghi Chi đến bất ngờ, nhưng Tất Nguyệt dường như hiểu được. Dụ Nghi Chi bị dư chấn của sự sống sót bao bọc, khao khát hơi ấm để an ủi, cần một trận đam mê để quên đi.

Ngón chân cô khẽ động, chạm vào tấm gỗ cũ, khiến người ta ngỡ như vẫn ở khu nhà trọ cũ chưa bị phá dỡ, như cả hai vẫn mười tám, mười chín tuổi, chưa đưa ra những quyết định khiến họ rẽ sang ngã rẽ cuộc đời, mọi thứ vẫn còn kịp.

Nhưng tỉnh táo lại, họ đã đi xa nhau quá rồi.

Dụ Nghi Chi nắm cổ tay cô hỏi: "Yêu ai chưa?"

"Gì cơ?"

"Mình hỏi, trong thời gian chia tay mình, cậu có yêu ai không?"

Dụ Nghi Chi siết chặt cổ tay cô hơn, kìm lại chút giãy giụa vì cảm xúc khó nói, ghé sát môi cô: "Cậu không phải nói mình là kẻ vô lương tâm sao?"

"Nếu cậu dám tốt với người khác, mình sẽ cướp cậu về"

Lưỡi nàng mạnh bạo chen vào miệng Tất Nguyệt, cơn mưa mịt mù bên ngoài như tràn vào phòng, ẩm ướt bốc lên giữa hai người.

Tất Nguyệt nhận ra, cô mãi mãi không cưỡng lại được đôi mắt lạnh lùng của Dụ Nghi Chi nhuốm màu dục vọng, không cưỡng lại được cái cau mày khó kiềm chế của nàng. Cô đắm mình trong đó, không thể tự thoát ra.

Bên ngoài, trời không giống ngày, không giống đêm, như bị kẹt ngoài dòng thời gian.

Tất Nguyệt ôm lưng Dụ Nghi Chi, dùng chút sức lực còn lại nghĩ – tại sao khi ở bên Dụ Nghi Chi, cô luôn có cảm giác như bị thế giới bỏ rơi, trong vũ trụ mênh mông chỉ còn hai người dựa vào nhau?

Sau khi kết thúc, Dụ Nghi Chi lại ngủ thiếp đi. Thời gian qua nàng ngủ quá ít, trận kịch liệt này khiến cơ thể phản ứng mạnh, như ngất đi.

Nàng mơ về tuổi mười tám, mười chín, cùng Tất Nguyệt và bà sống ở khu nhà trọ cũ. Có lần nàng làm việc đến kiệt sức, ngủ gục trên bàn, tỉnh dậy ngửi thấy mùi hành lá của cơm canh.

Do trải qua từ nhỏ, Dụ Nghi Chi luôn có cảm giác xa cách với thế giới. Nhưng mùi hương dân dã ấy như một sợi dây, giữ nàng không trôi lạc vào vũ trụ.

---

Lúc tỉnh lại, mũi nàng ngửi thấy mùi hương tương tự.

Nàng xuống lầu, thấy bóng lưng Tất Nguyệt trong bếp.

Nàng bước tới, nước trong nồi sôi sùng sục. Tất Nguyệt nói: "Tôi dọn bếp sơ qua, nhưng ở đây chẳng có gì ăn. Chỉ tìm được một gói mì và một cây hành héo trong tủ lạnh. Ăn mì hành đi"

Dụ Nghi Chi không nấu ăn, những thứ này có lẽ do người của tập đoàn dọn dẹp để lại.

Hai người ngồi bên bàn ăn, ánh đèn vàng mờ, như ánh lửa trại. Ngoài trời mưa gió, họ như ở trong hang nhỏ ấm áp, tránh cơn bão.

Dụ Nghi Chi ăn một miếng mì, dạ dày ấm lên.

Từ nhỏ lớn lên ở cô nhi viện, rồi đến nhà họ Dụ, nàng chưa từng có cảm giác "nhà", cũng không có hương vị tuổi thơ. Chỉ khi đến nhà Tất Nguyệt, sự tiếc nuối ấy mới được bù đắp. Tài nấu nướng của Tất Nguyệt, với nàng, chính là hương vị ký ức.

Tất Nguyệt úp mặt vào bát mì uống canh, giọng trầm trầm: "Xin lỗi"

"Sao? Làm vỡ đồ à?"

Tất Nguyệt đặt bát xuống, lắc đầu: "Tôi nói, chuyện năm mười chín tuổi, xin lỗi"

Dụ Nghi Chi ngẩn ra.

Cô nhìn thẳng vào mắt Dụ Nghi Chi: "Lúc đó cậu sợ lắm đúng không? Khi tôi nhất quyết mua lại quán rượu nhỏ, cậu như bị nhốt trong một cái lọ kín, không thở nổi, sợ tôi chết đi?"

"Xin lỗi, Dụ Nghi Chi. Giờ tôi cũng hiểu cảm giác ấy của cậu. Năm đó, là tôi sai"

Hàng mi Dụ Nghi Chi run mạnh, như cánh bướm rối loạn trong gió.

"Mình cũng xin lỗi" Hồi lâu, Dụ Nghi Chi dùng giọng điệu tương tự nói.

"Dù thế nào, mình không nên rời đi theo cách ấy"

Dụ Nghi Chi bước tới, ôm eo cô.

Tất Nguyệt cúi nhìn dòng nước chảy qua đầu ngón tay, cô vốn là học sinh tệ, nhưng bỗng nhớ đến bài văn, ví thời gian như dòng sông không bao giờ quay lại.

Sau lưng là hơi ấm của Dụ Nghi Chi, khẽ gọi: "Nguyệt, quay lại"

Dụ Nghi Chi không nói.

Cô ngẩng lên: "Tôi hứa với cậu, tôi sẽ nghiêm túc suy nghĩ"

Dụ Nghi Chi đưa tay, xoa đầu cô.

Tất Nguyệt ở lại núi với Dụ Nghi Chi thêm một ngày, xử lý các việc còn lại ở công trường. Chiều không mưa, cả hai bắt xe vào thành phố, đến bệnh viện nơi các công nhân được điều trị.

Ngải Cảnh Hạo cũng đang có mặt tại đó.

Tất Nguyệt: "Vậy tôi về sân bay đây"

"Ừ, phải về xem bà thế nào"

Dụ Nghi Chi gật đầu.

Đó là một cuộc chia tay vội vã. Do mưa lớn nhiều ngày, sân bay có nhiều chuyến bay bị hoãn, giờ liên tục cất cánh. Người đến sân bay đông nghịt, bãi gửi xe chật kín, tiếng còi xe và còi giao thông vang không ngừng, giục mọi xe rời đi.

Tài xế của Dụ Nghi Chi khó khăn tìm được một chỗ đậu, giao thông viên lập tức giục: "Xuống xe rồi đi ngay, đừng chặn đường"

Nhưng Dụ Nghi Chi ở phía sau khẽ gọi: "Nguyệt"

Lẽ ra giọng nàng dễ bị tiếng ồn át đi.

Nhưng Tất Nguyệt nghe thấy.

Cô quay lại, nhìn gương mặt như ánh trăng của Dụ Nghi Chi, cười vẫy tay với cô.

---

Dụ Nghi Chi được tài xế đưa về bệnh viện.

"Nghi Chi" Ngải Cảnh Hạo nhanh chóng thấy nàng.

Dụ Nghi Chi bước tới, đưa anh một chai nước: "Họ thế nào rồi?"

"Khôi phục nhanh, yên tâm được rồi"

Hai người ngồi trên ghế ngoài hành lang bệnh viện, mùi thuốc khử trùng đặc trưng phả vào mũi.

Ngải Cảnh Hạo lập tức hiểu: "Em và Tất lão đại..."

Dụ Nghi Chi lắc đầu.

Nàng và Tất Nguyệt chưa làm lành.

Nhưng dù Tất Nguyệt có quay lại hay không, nàng không thể chấp nhận bất kỳ ai khác.

Cô thành thật: "Xin lỗi, nhưng đây là việc tôi phải làm"

---

Tất Nguyệt về K Thị, tìm Tiểu Ái: "Sau này em đừng phí thời gian với tôi nữa"

Tiểu Ái: "Tại sao?"

Tất Nguyệt rút một điếu thuốc: "Vì tôi không thể thích em"

Tiểu Ái ngẩn ra: "Chị rõ ràng đối tốt với em, sao biết sau này không thích em?"

Tất Nguyệt hỏi: "Tôi tốt với em ở đâu?"

"Chặn rượu cho em, đưa em về nhà, không để anh Lượng họ trêu em"

Tất Nguyệt lắc đầu: "Tôi đối tốt với một người, không phải như thế"

"Thế là thế nào?"

Cũng chẳng thế nào.

Tất Nguyệt cong môi: "Chỉ là sẵn sàng liều mạng vì cô ấy thôi"

---

Do lần kiểm tra sức khỏe trước, bác sĩ nói các chức năng cơ thể Tất Hồng Ngọc đang suy kiệt, nên từ đó, Tất Nguyệt cố gắng ở nhà nhiều nhất có thể, bầu bạn với bà.

Tất Hồng Ngọc luôn bảo: "Cháu đi làm việc của cháu đi"

Tất Nguyệt tựa vào đầu gối bà: "Cháu không đi, cháu lười, cứ muốn ở đây ăn bám bà"

Tất Hồng Ngọc cười, xoa đầu cô: "Sao bà thấy dạo này cháu thích làm nũng thế? bà nhớ chỉ lúc mới được bà nhận về, cháu mới thích làm nũng thế này"

"Lúc đó mắt bà chưa hỏng, còn mở tiệm bánh hoa, nhớ không?"

Tất Nguyệt: "Nhớ, cửa kính tiệm bị cháu dán đầy giấy bừa bãi, bà đánh tay cháu, chẳng đau chút nào"

Tất Hồng Ngọc cười: "Cháu nhỏ xíu, như búp bê sứ, ngày nào cũng bám sau lưng bà gọi bà, ai nỡ đánh thật?"

"Bà, tất cả gia đình muốn nhận nuôi cháu, đến cô nhi viện thấy cháu nghịch thế, đều không muốn cháu. Sao bà lại muốn cháu?"

"Chẳng vì sao, vì bà thích cháu, không cần cháu ngoan ngoãn hiểu chuyện, bà vẫn thích" Tất Hồng Ngọc vỗ nhẹ lưng cô: "Sau này mắt bà mù, có người còn đùa, nhận được cháu gái, đổi bằng một đôi mắt"

Tất Nguyệt trêu: "Còn là cháu gái nghịch như khỉ, bà chắc hối hận lắm?"

"Không" Tất Hồng Ngọc cười chậm rãi: "Nếu kiếp sau cho bà chọn lại, bà vẫn sẽ vươn tay, dẫn con khỉ nhỏ về nhà"

"Bột gạo nếp thì chỗ nào cũng có, nhưng bột hoa thông thì..." A Tuyên nghĩ: "Em biết một chợ có thể có. Chị định làm gì?"

"Bà đột nhiên muốn làm bánh hoa thông, mắt bà không tiện, tôi bảo bà dạy tôi làm. Chợ em nói là chợ nào?"

A Tuyên nói tên chợ.

"Được, em yên tâm"

Tất Nguyệt ra cửa, A Tuyên gọi lại, do dự: "Cuộc đời luôn có những cuộc chia ly, chị phải học cách chấp nhận"

Cô ấy rõ ràng cũng nhận ra tình trạng Tất Hồng Ngọc không tốt.

Tất Nguyệt đến quán rượu, Đại Đầu thấy cô thì ngẩn ra: "Sao chị chạy đến đây?"

"Không đến đây thì đến đâu?"

"Hoa Đình chứ đâu, không phải bảo có tiệc tối để cô đến trông sao? Không xem WeChat à?"

"Chết tiệt!"

Cô vừa ở nhà nói chuyện với Tất Hồng Ngọc, không để ý điện thoại trong túi rung.

Lúc này vội chạy xe máy đến Hoa Đình, cởi áo hoodie và quần jeans, thay bộ vest đen lịch sự.

Hơi thở gấp gáp, cô chạy vào sảnh tiệc, vừa kịp giờ.

Cô tựa vào cửa, trở lại dáng vẻ lười biếng.

Mỗi lần Tất Nguyệt mặc vest đen xuất hiện ở Hoa Đình, luôn thu hút mọi ánh nhìn. Eo thon, chân dài, thân hình hoàn hảo, gương mặt quyến rũ tuyệt mỹ, lại mang chút sắc sảo tàn nhẫn, thực sự đặc biệt.

Tiệc quá nửa, mọi người ngấm rượu, dễ gây rối.

Tiệc kết thúc, người khác ở lại sảnh dọn dẹp, Tất Nguyệt muốn về xem Tất Hồng Ngọc ngủ thế nào, nên một mình vào phòng thay đồ.

Còn chưa bật đèn, một bàn tay từ bóng tối vươn ra, bịt miệng cô.

Dụ Yến Chước lại muốn khống chế cô: "Mẹ kiếp, tao không đấu lại Dụ Nghi Chi, còn không đấu lại mày sao? Trước kia mày với nó thân lắm đúng không?"

Hắn bóp cằm Tất Nguyệt muốn hôn, dùng sức đè cô, nhưng lời nói khiến Tất Nguyệt giật mình: "Mày làm gì Dụ Nghi Chi?"

"Nếu không phải nó bám vào nhà họ Ngải, bảy năm trước tao đã xử lý nó rồi..."

Dụ Yến Chước râu ria xồm xoàm, người nồng nặc mùi rượu, thần trí mơ hồ. Sau bài học từ Ngải Cảnh Hạo, hắn mất hết vẻ kiêu ngạo, trong các buổi tiệc tùng chỗ nào cũng vấp phải trở ngại.

Tất Nguyệt dùng sức đá vào đầu gối hắn, một cú đá ngang vào sau gối, đánh ngã hắn. Khi hắn ngã xuống, cô giẫm mạnh lên lưng hắn, cúi xuống nhìn: "Mày muốn làm gì Dụ Nghi Chi bảy năm trước?"

"Tao làm được gì?" Dụ Yến Chước mặt dán đất, cười gằn: "Tao đối tốt với nó, tao muốn cưới nó!"

"Đầu tiên là Dụ Văn Thái, rồi đến mày, cả nhà mày điên hết rồi à?"

Tất Nguyệt giờ mới biết Dụ Nghi Chi năm xưa chịu đựng những gì, cả người run lên.

"Nó giờ bám vào nhà họ Ngải, bắt tao quỳ xin lỗi. Còn mày? Mày thì sao? Xem tao dạy dỗ lũ tiện nhân các mày thế nào..."

Thấy Dụ Yến Chước say rượu, không đứng dậy nổi, Tất Nguyệt dùng mũi giày đá nhẹ vào mặt hắn, không mạnh, chỉ từng chút mài mòn ý chí và lòng tự trọng của hắn: "Mày nói dạy dỗ là dạy dỗ? Không xem lại mình là thứ gì"

Biết có người lẻn vào, mọi người hoảng loạn, Tất Nguyệt ở lại xử lý. Đại Đầu xông vào sảnh tiệc: "Tất lão đại!"

Tất Nguyệt đang bảo người cất mấy cái đĩa sứ đắt tiền, vỗ tay: "Tao xong rồi, phải về xem bà. Hôm khác uống rượu với mày"

"Uống rượu cái gì!" Đại Đầu gầm khẽ: "Tên khốn Dụ Yến Chước đâu?"

"Đi rồi"

"Đi? Sao chị để hắn đi? Em đi tìm hắn!"

Tất Nguyệt kéo anh ta: "Mày tìm được hắn, rồi làm gì?"

Đại Đầu mắt đỏ ngầu, hạ giọng: "Nhớ không? Điều chị làm được cho Dụ Nghi Chi, em cũng làm được cho chị"

"Đưa chứng minh thư đây"

"Làm gì?"

"Đưa đây"

Có lẽ từ hồi cấp hai Tất Nguyệt đã che chở cho Đại Đầu, nên cậu ta có sự phục tùng tự nhiên với cô. Đại Đầu lật điện thoại: "Không mang chứng minh thư, ảnh được không?"

Tất Nguyệt cười, lấy điện thoại gõ lên đầu anh, lắc lắc: "Nhìn rõ chưa! Trương Lỗi đã hai mươi bảy rồi!"

Đại Đầu ngẩn ra: "Ai là Trương Lỗi?"

"Ồ, em là Trương Lỗi"

Từ anh em đến bố mẹ, chẳng ai gọi tên thật của anh, lâu dần chính cậu ta cũng quên.

"Hai mươi bảy thì sao?"

"Hai mươi bảy thì không thể ngốc nghếch như hồi mười bảy. Trừng trị loại cặn bã đó, sao phải đánh đổi bản thân?"

"Nhưng hắn..."

Tất Nguyệt vỗ vai Đại Đầu: "Yên tâm, tao không tha cho hắn"

Đây là điều Dụ Nghi Chi từng lặp lại dạy cô. Dù ngoài miệng cứng, cô vẫn âm thầm ghi nhớ.

---

Về nhà, Tất Nguyệt nhẹ đẩy cửa phòng Tất Hồng Ngọc. Bà tối nay hiếm hoi ngủ yên, chăn phập phồng theo nhịp thở.

Tất Nguyệt đóng cửa, thấy A Tuyên đứng sau lưng cười: "Tối nay bà ổn"

"Chưa ngủ à?"

"Ngủ rồi, tỉnh dậy xem bà ngủ ngon không"

A Tuyên không đáp, chỉ cười.

"Vất vả cho em"

"Không, em cũng chẳng giúp được gì cho chị"

Cô lại đẩy cửa nhìn Tất Hồng Ngọc, hiếm khi bà ngủ đến giờ này, cô không muốn đánh thức, chỉ dặn A Tuyên: "Vẫn phiền em trông bà"

A Tuyên: "Yên tâm"

Tất Nguyệt không ngờ khu chợ A Tuyên giới thiệu lại náo nhiệt thế. Sáng sớm đã có người bán gà sống, ngỗng sống, nấm núi các loại.

Tất Nguyệt tìm một ông lão trông rõ là dân địa phương, hỏi: "Ông, bột hoa thông bán ở quầy nào?"

Ông lão ngậm tẩu thuốc, liếc cô: "Cô gọi tôi cái gì?"

Tất Nguyệt cười hì hì: "Ông không phải ông lão, chẳng lẽ là bà lão?"

Tất Nguyệt nhướng mày, nghĩ thầm, thôi được, vì bà tôi.

Cô cung kính cúi người, dùng giọng ngoan ngoãn đến mức nổi da gà: "Ông nội đẹp trai quyến rũ, xin hỏi quầy nào bán bột hoa thông?"

Ông lão cuối cùng chịu liếc cô lần nữa, chậm rãi lấy ra một túi bột vàng óng mịn màng.

"Ông đúng là giấu tài!" Tất Nguyệt mừng rỡ: "Bao nhiêu tiền?"

"Không lấy tiền" Ông lão nói: "Nhưng cô phải chơi với tôi một ván cờ vây"

"..." Tất Nguyệt hỏi: "Cờ năm được không?"

Cô hạ mười nước là thắng, ông lão kinh ngạc: "Cô... cô không phải dân đầu đường sao?"

Tất Nguyệt nhướng mày: "Dân đầu đường thì không được thông minh thế này à?"

Hồi cấp một cô học toán tốt, nếu chịu học hành, các cuộc thi chắc chẳng đến lượt Dụ Nghi Chi.

Cô xách túi bột, bước ra khỏi chợ, leo lên chiếc xe máy đỏ rực.

Điện thoại reo.

"Alo, A Tuyên, bà tỉnh rồi à? Tôi mua được bột hoa thông rồi, trên đường mua bột gạo nếp, về ngay đây"

Cô phóng xe về nhà, gió vù vù bên tai, tung lên một vệt bụi vàng

Về đến nhà, A Tuyên đứng đợi ở cửa.

Tất Nguyệt lông mày còn dính chút bột hoa thông, vội vã chạy vào phòng ngủ.

Tất Hồng Ngọc trông như đang ngủ.

A Tuyên đi theo sau: "Bà mất trong giấc ngủ, không chịu đau đớn"

Tất Nguyệt hít mũi, bấm số điện thoại nhà tang lễ đã lưu sẵn.

Nhà tang lễ gần nhà rất nhỏ, nhân viên hôm nay bận việc khác, áy náy: "Chiều muộn chúng tôi mới đến được"

Tất Nguyệt: "Không sao, tôi vốn cũng định chiều các anh đến"

Khi nhân viên đến, hoàng hôn buông xuống. A Tuyên dẫn họ vào phòng ngủ, một cô gái trẻ ngồi cúi lưng, nắm tay người trên giường.

A Tuyên bước tới: "Tất lão đại, chị ngồi thế cả ngày rồi, người nhà tang lễ đến"

Tất Nguyệt theo họ đến nhà tang lễ, ký hợp đồng, xác định thời gian hỏa táng và tang lễ.

A Tuyên ở nhà, tính thời gian thấy Tất Nguyệt đáng lẽ đã về, nhưng không thấy, cô ra ban công ngó.

Tất Nguyệt đứng dưới lầu, dựa vào cây, hút thuốc.

A Tuyên chạy xuống, gần đến nơi thì chậm bước, nhẹ nhàng.

Cô lần đầu nhận ra hoàng hôn thật kỳ lạ, chiếu lên người vui vẻ thì ấm áp, chiếu lên người cô đơn thì tiêu điều.

Dáng người Tất Nguyệt bị hoàng hôn làm mỏng manh, bóng đổ dài trên đất, như bị cả thế giới bỏ rơi, không ai đến gần được.

A Tuyên lòng dâng cảm xúc khó tả, bước tới: "Tất lão đại"

Tất Nguyệt ngẩng lên, tàn thuốc trong tay bị gió thổi tan tác.

"Cho em ôm chị một cái được không?" A Tuyên lúc này mới thấy bột hoa thông trên lông mày cô vẫn chưa rơi.

Tất Nguyệt không biểu cảm: "Không được"

Gương mặt vô cảm ấy, đến khi ánh lửa hỏa táng Tất Hồng Ngọc rực lên, vẫn không hề thay đổi.

Đại Đầu và mọi người đến giúp lo tang lễ, nhìn gương mặt tê dại của cô: "Tất lão đại"

Tất Nguyệt đưa Đại Đầu một điếu thuốc.

"Từ đầu đến giờ, chị chưa khóc lần nào"

"Vậy à?" Tất Nguyệt đưa tay sờ mặt, không rõ cảm giác, như cách một lớp màng nhựa, hay như sờ mặt người khác.

Cô nói: "Có lẽ tao đã chuẩn bị tâm lý từ lâu" Vẫn làgương mặt tê dại, không chút thay đổi.  

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz