Bhtt Edit Mua He Lat Do Anh Trang Co Lai Nhat Hoan
Hôm sau, Tất Nguyệt đi học, bị thầy chủ nhiệm tóm gọn: "Tất Nguyệt! Hôm qua lại không học tối! Trường sắp đánh giá trường trung học xuất sắc, việc này chẳng liên quan gì đến em đúng không? Đã bảo lãnh đạo sở giáo dục có thể đến kiểm tra bất cứ lúc nào!"Tất Nguyệt đứng không ra dáng, chống hông nghiêng người: "Thầy Lý, nói thật, đánh giá trường xuất sắc thì liên quan gì đến em, được đánh giá thì giảm được đồng học phí nào không?""Thầy Lý"Một giọng trong trẻo lạnh lùng vang lên bên cạnh.Dụ Nghi Chi mặc đồng phục, tóc dài đứng dưới cây trong gió nhẹ, ôm một quyển sách tiếng Anh, trong trẻo thuần khiết đến không thật, thầy chủ nhiệm nhìn nàng, nét mặt dịu đi: "Dụ Nghi Chi, có chuyện gì?"Tất Nguyệt khịt mũi thật to biểu đạt sự bất mãn, thầy chủ nhiệm lườm cô."Tất Nguyệt tối qua không đến trường, là đi lớp bổ túc em giới thiệu""Cái gì?""Vì trước đây thầy xếp em kèm Tất Nguyệt trong kỳ thi toàn thành, em nghĩ giúp học sinh yếu là trách nhiệm của em. Nếu Tất Nguyệt thi cuối kỳ tốt, kéo điểm trung bình trường lên, chắc sẽ giúp ích cho đánh giá trường xuất sắc, đúng không?"Dụ Nghi Chi do dự: "Hay là em nghĩ sai? Để Tất Nguyệt đảm bảo không vắng học quan trọng hơn?"Thầy chủ nhiệm vội xua tay: "Dĩ nhiên thi tốt quan trọng hơn, hơn nữa có lý do chính đáng ra ngoài không tính vắng học"Ông liếc Tất Nguyệt: "Em thật sự đi lớp bổ túc?"Tất Nguyệt: "Tóm lại là em đi, ở tầng bảy tòa Thanh Hối, không tin thầy gọi hỏi""Tốt nhất kỳ này em thi tốt chút! Đừng phụ lòng giúp đỡ của bạn Dụ Nghi Chi!"Tất Nguyệt cười bất cần: "Biết rồi" Sợ bị lải nhải, cô quay đi.Thầy chủ nhiệm hạ giọng: "Dụ Nghi Chi, em giúp học sinh yếu là tốt, nhưng đừng gần gũi em ấy quá, hiểu không? Loại người như em ấy sẽ ảnh hưởng đến em""Dạ biết, thầy, ngoài học tập em không giao thiệp gì với cậu ấy""Vậy là tốt"Dụ Nghi Chi chậm bước, đợi thầy chủ nhiệm đi xa, lại nhẹ nhàng chạy nhanh, như cơn gió lướt qua Tất Nguyệt, nhanh chóng nắm tay cô kéo chạy.Tất Nguyệt hoảng: "Này..."Tiếng cười Dụ Nghi Chi rất nhẹ: "Mọi người về lớp rồi, giờ không ai, sợ gì?"Trong sân trường mùa đông xám xịt, hai cô gái nắm tay chạy, tóc đen và tóc đỏ quấn quýt, thoảng hương bay trong gió.Dụ Nghi Chi kéo Tất Nguyệt chạy qua tòa nhà căn tin mới dừng."Này, làm gì?""Ngồi đây một lát"Nàng kéo Tất Nguyệt ngồi xuống ghế dài."Dụ Nghi Chi, cậu gan to thật, bị người thấy cậu đi với tôi thì sao?""Không đâu, giờ vắng thế này, dù là giờ giải lao cũng chẳng ai đến, huống chi bây giờ đang học""Ngồi đây làm gì?" Tất Nguyệt xoa tay: "Lạnh bỏ mẹ"Mùa đông K Thị thường là ấm, nhưng năm nay Tết sớm, sắp đến Nguyên Đán, thi cuối kỳ, rồi Tết, đông sâu hơn, nhiệt độ giảm kha khá, Dụ Nghi Chi ngoài đồng phục khoác một áo bông mỏng.Nàng ngồi cạnh Tất Nguyệt, kề sát, mũi hít hít: "Tối qua cậu uống rượu đúng không?""Cậu còn muốn quản tôi nửa à"Dụ Nghi Chi bĩu môi: "Không quản thì không quản"Nàng ngồi lại một bên có chút tủi thân, Tất Nguyệt nhìn nghiêng nàng một lúc, bực bội chép miệng: "Quản quản quản, cậu muốn quản thế nào?"Dụ Nghi Chi cười, lấy từ túi áo bông một bình giữ nhiệt nhỏ đưa qua."Cái gì đây?""Canxi giải rượu""Cậu biết trước tối qua tôi uống rượu?""Ừ, tối qua cậu chở mình về trường, vừa lái xe vừa gọi điện, mình nghe được"Thời gian này Tất Nguyệt bận kiếm tiền, phần lớn thời gian ở tiệm sửa xe máy, nên tối qua anh Minh gọi ăn cơm, cô vẫn đi, quan hệ và tình cảm phải duy trì.Tất Nguyệt nhận bình, mở ra: "Canh gừng?""Ừ, canh gừng đường đỏ, thêm hạt quyết minh"Tất Nguyệt uống một ngụm, nhíu mày: "Dụ Nghi Chi, cô giúp việc nhà cậu nên đuổi đi, nấu một cốc nhỏ mà bỏ bao nhiêu đường? Muốn ngọt chết người à!"Dụ Nghi Chi im lặng một lúc.Nhỏ giọng lẩm bẩm: "Mình nấu""Sao dám để cô ấy nấu canh giải rượu, nhỡ bị tưởng mình uống rượu thì sao, tối qua mình lén nấu khi cô ấy ngủ"Tất Nguyệt im lặng hồi lâu: "... Hóa ra cậu cũng có điểm yếu, nữ thần"Cô lười biếng tựa ghế, nhấp từng ngụm nhỏ.Tất Nguyệt ngừng: "Làm gì, dụ dỗ tôi sao?""Sờ xem tay cậu còn lạnh không" Nàng liếc Tất Nguyệt, buông tay: "Ai muốn dụ cậu"Khi tay Dụ Nghi Chi từ từ rút lại, Tất Nguyệt đột nhiên nắm lấy: "Giờ tay cậu lạnh hơn tôi" Cô hỏi: "Cậu lạnh lắm à?"Tất Nguyệt không nói nữa, tiếp tục nhấp canh gừng, nhìn con chim đuôi đen lông trắng nhảy nhót trên cây, một tay buông thõng, nắm tay Dụ Nghi Chi trong lòng bàn tay, cho đến khi tay cả hai đều ấm."Đổi tay"Dụ Nghi Chi rút tay đã ấm, đưa tay kia ra, lại bị Tất Nguyệt nắm lấy."Dụ Nghi Chi, cậu trước nói muốn thi cái trường đại học gì mà gì đó?""Đại học Cardiff""Ồ" Tất Nguyệt ngửa đầu, uống cạn giọt canh cuối, tiếp tục nhìn thẳng, không nhìn Dụ Nghi Chi, nhìn con chim lông trắng đuôi đen vỗ cánh bay đi: "Vậy khi cậu thi đậu đại học, chúng ta đừng làm bạn nữa""Tại sao?"Tất Nguyệt nhếch môi: "Lúc đó cậu xa Dụ Văn Thái, không cần ngày nào cũng nghĩ cách nổi loạn để trả thù ông ta, chúng ta cũng chẳng cần làm bạn nữa"Tay mềm mại của Dụ Nghi Chi trong lòng bàn tay cô, từ lạnh thành ấm.Nàng cúi mắt liếc nhìn.Vì quyết tâm bắt đầu đếm ngược chia tay, cô mới dám phóng túng thế này.Nếu không, cô sợ mình không kìm được.Như thiêu thân lao vào lửa, không muốn mang danh "bạn bè" mà bất chấp bay đến bên Dụ Nghi Chi.---Tất Nguyệt ở tiệm sửa xe, đứng dậy cởi áo công việc đi ra, Tiểu Bắc hỏi: "Tất lão đại, chị cười gì?"Tất Nguyệt sờ mặt: "Tao cười à? Lão tử gọi là môi cười""..." Tiểu Bắc hỏi: "Chiều còn quay lại không?""... Có chút việc"Nếu nói về nhà học, có bị cười chết không?Lúc này Tất Nguyệt không nghĩ mình sẽ thi đại học, chỉ là cô thấy khi học cùng, Dụ Nghi Chi hay cười.Cô chỉ thích nhìn Dụ Nghi Chi cười.Cô phóng xe đến dưới tường trường, huýt sáo, gương mặt trắng tinh tế của Dụ Nghi Chi hiện ra, trong ánh nắng xuyên qua lá cây, cong mắt cười.Tất Nguyệt nhìn nàng đeo cặp: "Ném cặp xuống trước"Tất Nguyệt nhận cặp, rồi đón Dụ Nghi Chi: "Chẳng phải còn về trường tự học tối? Mang cặp làm gì?"Dụ Nghi Chi đeo cặp lên vai: "Ừ, mang ít đồ"Cả hai cùng phóng xe về nhà Tất Nguyệt, Dụ Nghi Chi quen thuộc gọi: "Bà"Bà Tất Hồng Ngọc run rẩy bước ra: "Tiểu Dụ? Cháu lại cùng A Nguyệt về học?"Dụ Nghi Chi vội đỡ bà.Dụ Nghi Chi cười: "Dạ, bà, cháu không đi đâu"Tất Nguyệt trong lòng khẽ động.Giọng điệu trang trọng, như thể đang hứa gì đó.Nhưng câu tiếp theo của Dụ Nghi Chi là: "Cả chiều cháu học cùng Tất Nguyệt ở đây"Tất Nguyệt cúi đầu, tự giễu cười.Nghĩ gì thế, Tất Nguyệt? Vì ngày càng gần, nên dần quên cậu ấy không cùng thế giới với mình sao?Nàng là chim có cánh, cuối cùng sẽ bay xa, những lời như hứa hẹn trang trọng, cũng chỉ hứa một buổi chiều.Đã tốt lắm rồi, phải không? Ánh trăng từng chiếu vào vũng bùn.Cô hỏi Dụ Nghi Chi: "Ăn trưa chưa?""Chưa""Vậy tôi đi làm cơm trước""Cần mình giúp không?"Tất Nguyệt nhớ cốc canh gừng ngọt đến mức cô phải uống hai chai nước, đau đầu: "Thôi đi"Cô vào bếp chung, lấy từ tủ lạnh gói sủi cảo đã gói sẵn, nấu ba tô.Đem hai tô về trước, thấy Dụ Nghi Chi đứng trên bệ cửa sổ, Tất Nguyệt giật mình: "Cậu làm gì?""Treo rèm"Lúc này mới thấy Dụ Nghi Chi cầm một tấm voan trắng.Dụ Nghi Chi treo rèm xong, nhảy xuống, lấy khăn lau bệ cửa, nàng đến vài lần, giờ quen nhà Tất Nguyệt như nhà mình.Tất Nguyệt không chịu nổi đại tiểu thư làm việc nhà: "Để tôi"Dụ Nghi Chi chẳng để ý, vừa lau bệ cửa vừa gọi Tất Nguyệt: "Nhìn này"Hôm nay có gió, cửa sổ mở nửa, rèm voan trắng bay phấp phới, phủ lên căn nhà vốn bẩn thỉu một lớp lọc màu sữa.Dụ Nghi Chi: "Bà hay ngồi ở cửa sổ hóng gió, phơi nắng, đôi khi gió to dễ lạnh, thêm rèm che bớt"Bà Tất: "A Nguyệt, cháu không biết Tiểu Dụ chu đáo thế nào đâu"Dụ Nghi Chi lau bệ cửa xong, nhường chỗ, Tất Nguyệt đặt tô sủi cảo lên bàn, mới thấy góc bàn có thêm lọ hoa và một chiếc radio nhỏ.Dụ Nghi Chi: "Bà, hoa này sau mỗi cuối tuần cháu đến học với Tất Nguyệt sẽ thay, bà ngửi hương hoa mỗi ngày sẽ vui hơn. Còn radio, vừa nãy cháu dạy bà cách dùng, bà nhớ chưa?"Bà Tất sờ soạng xoay nút, một bài hát thời trẻ của bà vang lên, bà vui mừng khôn xiết: "Cái này tốt hơn điện thoại nhiều, điện thoại bà cứ nhấn sai, nhưng Tiểu Dụ, bà không biết cảm ơn cháu thế nào""Không cần cảm ơn" Dụ Nghi Chi nhẹ giọng: "Cháu với Tất Nguyệt là bạn mà""Ai, tốt, bà già rồi chẳng làm được gì, chỉ nhờ A Nguyệt thay bà cảm ơn cháu. A Nguyệt, cháu phải tốt với Tiểu Dụ"Tất Nguyệt vào bếp lấy tô sủi cảo của mình.Bàn thấp, cả hai cao, ngồi co chân, cúi đầu ăn sủi cảo, đầu gối thường chạm nhau."Mua sủi cảo ở đâu?"Dụ Nghi Chi cười: "Đúng là chỉ có người thiếu kiên nhẫn như cậu mới gói ra sủi cảo cá tính thế này"Tất Nguyệt hừ: "Có đồ ăn mà không chặn được miệng cậu à?"Đầu gối Dụ Nghi Chi chạm đầu gối Tất Nguyệt: "Này"Dụ Nghi Chi hạ giọng, như tìm kiếm bí mật: "Biết mình hôm nay đến, cậu cố ý gói à?""Xì! Lão tử gói cho bà ăn! Cậu chỉ được ké thôi!"Dụ Nghi Chi cười, lại nhét một cái sủi cảo to vào miệng, má trắng phồng lên.Tất Nguyệt nhìn nàng một lúc: "Ngon không?"Dụ Nghi Chi cười, mắt sáng rực: "Rất ngon"Ừ.Tất Nguyệt cúi đầu cắn một cái sủi cảo.Vậy là đủ.Bà Tất ngồi cạnh bàn gần cửa sổ ăn sủi cảo, như trẻ con, hào hứng với chiếc radio mới, không ngừng xoay nút đổi kênh.Một giọng nữ trong trẻo vang lên bài hát Tất Nguyệt không biết: "Tôi là cá, cậu là chim, nếu không phải cậu từng lạc lối, nếu không phải tôi từng ngoảnh nhìn..."Đó đều là thay đổi Dụ Nghi Chi mang đến, như ánh sáng chiếu vào hang tối.Trước đây, Tất Nguyệt bị cuộc sống chà đạp quá lâu, trái tim đã thô ráp, cô chăm sóc bà Tất tốt, nhưng chẳng còn tâm sức làm những việc này.Tất Nguyệt nhìn nàng."Đùa thôi" Dụ Nghi Chi khóe môi khẽ cong, ánh mắt trầm xuống: "Cách cảm ơn tôi muốn, cậu cũng không cho được"Cả hai im lặng.Tất Nguyệt nhìn lá hành trôi trong tô sủi cảo, trong đầu vương vấn bài hát bà Tất vừa vô tình bật.Chim và cá.Dụ Nghi Chi không ép cô: "Tuần sau thi tháng xong là nghỉ Nguyên Đán""Ồ, cuối cùng không cần nghĩ lý do đối phó Lý Đại Chủy""Cậu đón tết thế nào?""Bận lắm, sửa xe, chăm bà, còn bao anh em lâu không tụ, phải gặp hết một lượt"Dụ Nghi Chi khẽ "ừ".Nhưng nàng không dám hỏi.Cùng đón giao thừa, việc này ý nghĩa quá lớn, nàng sợ hỏi mà Tất Nguyệt không đồng ý, càng sợ hỏi mà Tất Nguyệt đồng ý.Vốn dĩ một học sinh ngoan như Dụ Nghi Chi, nếu không lêu lổng với cô, ba ngày nghỉ Nguyên Đán sẽ ở nhà học điên cuồng, vì qua kỳ nghỉ đông này, trung học chỉ còn một kỳ cuối.Dụ Nghi Chi muốn thi đại học nước ngoài, Tất Nguyệt tra rồi, không cần thi đại học, nhưng thành tích các cuộc thi ảnh hưởng lớn đến việc xin học, nên kỳ này Dụ Nghi Chi tham gia nhiều cuộc thi vậy.Cô dựa vào đâu mà làm lỡ thời gian của Dụ Nghi Chi.Cô định thu dọn tô sủi cảo, Dụ Nghi Chi: "Đợi chút"Tất Nguyệt dừng tay.Dụ Nghi Chi tay buông xuống, gõ hai cái lên cặp để dưới chân: "Nguyên Đán mọi người hay viết thiệp chúc mừng tặng nhau, đúng không?""Ai nói, lão tử chẳng bao giờ viết, phiền chết""A" Dụ Nghi Chi ngẩn ra: "Ồ""Sao?""Không gì, hỏi thói quen của cậu thôi. Cậu không định dọn tô à? Cần mình giúp không?""Cậu thôi đi, đại tiểu thư, nhà tôi tổng cộng có mấy cái tô, cậu đừng làm vỡ""Ồ"Tất Nguyệt đứng dậy, Dụ Nghi Chi cúi đầu, đỉnh đầu trắng ngần. Tất Nguyệt không thu tô, cúi người, thân trên lướt qua đầu Dụ Nghi Chi, ngón tay móc cặp nàng.Dụ Nghi Chi hoảng: "Cậu làm gì"Tất Nguyệt mở nắp, lấy ra một tấm thiệp trong bao nhựa, nheo mắt: "Gì đây? Tặng tôi à?""Không phải" Dụ Nghi Chi hạ giọng: "Vốn định hỏi cậu có muốn viết tặng mình không"Tất Nguyệt khịt mũi, xoay tay ném thiệp lên bàn: "Mệt thế làm gì? Làm màu lắm, ăn được hay uống được à?"Dụ Nghi Chi cúi đầu: "Nên mình mới nói là vốn định, thôi vậy"Tất Nguyệt dọn tô của cả hai, rồi lấy luôn tô của bà Tất vào bếp.Chiều đó họ học rất lặng lẽ, trong tiếng bút sột soạt, không ai nói gì.---Tối, Tất Nguyệt đưa Dụ Nghi Chi về trường, rồi đến tiệm sửa xe, về nhà chăm bà Tất ăn thuốc, đi ngủ, nằm trên giường gỗ, đeo tai nghe.Tìm bài hát trưa nay trên radio của bà Tất: "Cái gì trời đất, tứ mùa, ngày đêm, cái gì biển trời một sắc, địa ngục thiên đường, chuông sớm trống chiều, Always together (mãi bên nhau), Forever apart (mãi chia xa)" Tất Nguyệt lật người, ngón chân đá vào ván gỗ, tiếng ho bà Tất xuyên qua tai nghe.Cá trong đầm lầy khó thở, nhưng vẫn sống được. Nhưng nếu ngẩng đầu mơ mộng bầu trời, không biết chết thế nào.Tai nghe tiếp tục vang: "Hoa xuân làm sao biết quả thu, chim trời làm sao yêu, sao lại yêu cá dưới nước"Tất Nguyệt lại lật người, lấy gối úp chặt đầu.Một tấm thiệp.Có đám đông vây quanh cửa sổ - vì dù ngày nào cũng có người đến bắt chuyện với Tất Nguyệt, nhưng đều là dân tòa Trí Tri, không như hôm nay, một học sinh tòa Cách Vật đến."Tất lão đại đúng là sức hút lớn thật"Tần Xung cười, không thỏa mãn đứng xem, chạy ra kéo tóc cô em, khiến cô bé lảo đảo, quay lại, kính trên mũi đã bị Tần Xung cướp mất.Mặt cô bé đỏ bừng: "Trả tôi!"Tất Nguyệt cười: "Cô bé, giờ biết tòa Trí Tri thế nào rồi chứ? Đây không phải chỗ em nên đến"Tần Xung cười hì hì trả kính.Tất Nguyệt đặt kính lên mũi cô bé, khẽ cạo mũi nàng: "Thôi, về đi"Không ngờ cô bé bướng: "Tôi không sợ!"Tất Nguyệt bật cười: "Em không sợ, là tôi sợ được chưa?"Chu Viên: "Tất lão đại bị quấn rồi, tôi ra giúp thêm"Cậu ta hét lên, chạy qua sau cô bé, lại kéo tóc người ta, Tất Nguyệt cười: "Đã bảo vừa đủ rồi, không thấy người ta thật sự sợ sao?"Tần Xung về lớp: "Tất lão đại lúc nào cũng thế, trêu thì giỏi, nhưng qua vạn bụi hoa chẳng dính lá nào, em chưa thấy chị ấy vì ai mà giận""Có đấy, quên rồi?" Chu Viên cũng về lớp: "Dụ Nghi Chi"Tần Xung: "Mẹ kiếp"Cậu ta nhớ ra, trước đây khi Dụ Nghi Chi đến lớp tìm Tất Nguyệt, cậu ta và Chu Viên ném giấy vào Dụ Nghi Chi, Tất Nguyệt biết chuyện, lần duy nhất nổi giận vì Dụ Nghi Chi, dạy cho cả hai một trận.Tần Xung ngẩn ra.Đại Đầu xen vào: "Đó là Tất lão đại rộng lượng, Tất lão đại ngày nào cũng bận, đâu rảnh để ý một kẻ làm màu""Cũng đúng, Tất lão đại ngoài trường ăn chơi rộng thế""Kẻ làm màu trong mắt chị ấy chắc chẳng đáng nhìn"Chủ đề bị lảng đi.Đại Đầu nhìn ra ngoài, Tất Nguyệt đối mặt với sự quấn quýt của cô bé vẫn cười, nhưng nụ cười không chạm đến mắt, gương mặt quyến rũ vẫn lạnh lùng mang sát khí.Không như lần trước trước giờ tự học tối, cậu định trèo tường ra ngoài, gặp Tất Nguyệt đưa Dụ Nghi Chi về trường, khi đó Tất Nguyệt cười thế nào?Như một cơn gió chiều hồng phấn.Tất Nguyệt về lớp, Tần Xung gọi: "Tất lão đại, nói mới nhớ, lần này chị độc thân lâu thế, không giống chị chút nào"Tất Nguyệt lười biếng tựa bàn, như bông hồng đầy gai mềm: "Người đẹp xung quanh bị hốt hết rồi, không có nguồn"Tất Nguyệt ngẩn ra, nhưng ánh sáng như que diêm lóe lên rồi vụt tắt, nét mặt cô lại lười biếng, chẳng coi ai ra gì: "Đã bảo sao tôi có thể thích một kẻ làm màu?"Cô liếc Chu Viên: "Cậu lại có hứng?"Chu Viên: "Không, nhìn rõ rồi, không cùng thế giới"Tần Xung: "Tất lão đại, chị rảnh cũng rảnh rồi, hay là với cô em hôm nay đi, bỏ kính ra cũng thanh tú"Tất Nguyệt chẳng buồn nhướn mắt: "Chẳng hứng""Sợ làm lỡ người ta à?" Tần Xung cười đểu: "Tất lão đại có lương tâm thế sao?""Lương tâm tao không có" Tất Nguyệt lười biếng cụp mắt: "Nhưng nhìn nhan sắc không đủ cao, chẳng hứng nổi""Haha, Tất lão đại đúng là kẻ cặn bã nhất mà em quen"Chu Viên chỉ đống thiệp trong ngăn bàn cô: "Bao nhiêu đây, không có cái nào lọt mắt chị sao?"Tất Nguyệt lấy đống thiệp ra, nhét cho họ: "Cầm làm giấy chùi""Cứng thế này chùi cái gì"Chuông vào lớp vang, Tần Xung và Chu Viên về chỗ, Đại Đầu ngồi gần Tất Nguyệt, tiếp tục nói: "Năm nay vẫn không giữ tấm thiệp nào?"Tất Nguyệt lười biếng lắc đầu."Cũng không viết tấm nào?""Mày có bao giờ thấy tao viết thiệp"Đại Đầu cười: "Cũng đúng, em đi theo chị bao năm, cũng chẳng nhận được thiệp của chị"---Lúc này, tòa Cách Vật.Dụ Nghi Chi đến tòa hành chính nhận thông báo cuộc thi vật lý cấp tỉnh, về lớp, ngồi xuống, vì ngăn bàn nhét đầy, khẽ động bàn, vài tấm thiệp rơi xuống.Bạn cùng bàn bắt chuyện: "Nổi tiếng thật"Dụ Nghi Chi mặt không cảm xúc.Bạn cùng bàn biết gương mặt lạnh của Dụ Nghi Chi không ác ý, bạo gan hỏi: "Từng nghĩ yêu sớm chưa? Nếu không, chẳng còn cơ hội yêu sớm đâu"Dụ Nghi Chi ngừng, chậm rãi nói: "Chưa từng nghĩ""Cũng phải, cậu khác chúng tôi" Bạn cùng bàn gật đầu: "Cậu học giỏi thế, chắc tâm tư đều dành cho thi đại học"Mọi người vốn nghĩ Dụ Nghi Chi, nữ thần lạnh lùng, sẽ không để tâm thiệp nhận được, không ngờ nàng mang hết về nhà.Có người thì thào: "Dụ Nghi Chi trông kiêu, nhưng thật ra khá tốt, tôn trọng người khác"Không có tấm nào của Tất Nguyệt.Dụ Nghi Chi mặt lạnh, ném hết thiệp vào thùng rác, thùng đầy ngay lập tức.Đây chỉ là một biểu hiện của kế hoạch không thuận lợi."Vâng""Thi cuối kỳ không vấn đề chứ?""Vâng""Làm lỡ thời gian học""Kết giao được bạn chưa?""Chưa"Dụ Văn Thái nói: "Cô đơn là số mệnh của kẻ thành công, con đi theo con đường ba vạch sẵn, ai cũng sẽ ngưỡng mộ con"Dụ Nghi Chi trong lòng: Phải không.Nhưng ngoài mặt nàng ngoan ngoãn: "Vâng"Dụ Văn Thái đỡ vai nàng, cúi nhìn tập đề: "Lại đây, ba dạy con học"-------------Editor: không biết nhân vật Dụ Nghi Chi đang tính kế gì với Tất Nguyệt, mà chương trước lúc vết thương bị lộ ra thì nói "thuận lợi", còn chương này Tất Nguyệt không gửi thiệp thì nói "kế hoạch không thuận lợi". Và có phải đây là lý do sau này Tất Nguyệt hận Dụ Nghi Chi hay không.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz