Bhtt Edit Mong Mong Yoonyul
"Cậu ấy sẽ không trở về nữa."
"Cậu ấy sẽ không trở về nữa."Quyền Hựu Ly hàng đêm đều nói sảng những lời này, từ trong mộng thức dậy.Nhiệt độ phòng dù đã hạ thấp xuống tới mười bảy độ, cô vẫn cảm giác được chính mình một thân mồ hôi lạnh."Cậu ấy sẽ không trở về nữa.""Cậu ấy sẽ không trở về...""Trịnh Tú Nghiên... Trịnh Tú Nghiên, cậu đang ở đâu? Trịnh Tú Nghiên..."Cô muốn xuống giường, nhưng chợt phát hiện ra mình không thể động.Cô không thể cử động?Chân đâu? Chân của mình đâu? Cô hoảng hốt lật chăn ra.May mắn thay, cô thấy đôi chân mình vẫn còn đó.Thở dài một hơi, lần nữa muốn thử di chuyển chân của mình.Không thể nào... Không nhúc nhích được, không nhúc nhích được, không nhúc nhích được, không nhúc nhích được, không nhúc nhích được!"A a a a a a a a a a a a!" cô rơi vào hoảng loạn.Mình không thể đi lại được nữa! Cũng không thể chạy được! Trịnh Tú Nghiên! Trịnh Tú Nghiên, cậu đang ở đâu! Trịnh Tú Nghiên!Cô ra sức đấm mạnh vào bắp đùi của mình, nhưng cô chẳng cảm thấy gì hết.Cô hét lên một tiếng chói tai, tưởng như chỉ cần làm như vậy là có thể đánh thức hai chân của mình.Cô la hét.Lâm Duẫn Nhi đẩy mạnh cửa xông vào, tiện tay đem ly nước đặt lên trên bàn, vọt tới bên giường ôm chặt lấy Quyền Hựu Ly."Hựu, không sao! Hựu, em ở đây rồi! Không sao! Không có việc gì, không có việc gì, không có việc gì, không làm sao cả..."Nàng siết chặt vòng tay quanh Quyền Hựu Ly, đồng thời dùng lòng bàn tay vỗ về lưng Hựu Ly, cố gắng trấn tĩnh người trong lòng đang giãy giụa phản kháng."Em ở đây rồi, Hựu. Đừng sợ, ân? Có em ở đây rồi."Tiếng la hét của Quyền Hựu Ly từ trong vạt áo Duẫn Nhi dần dần nhỏ lại, nhưng vẫn không ngừng thở dốc."Tiểu Duẫn? Tiểu Duẫn... Tiểu Duẫn, Tiểu Duẫn à... Chân của chị, chân của chị...""Chân làm sao chứ? Chân vẫn còn ở đây mà, chị xem."Duẫn Nhi mở chăn ra, nhẹ nhàng nắn lấy đùi Hựu Ly.Hết sức dịu dàng và cảm giác thoải mái."Có cảm giác không, em đang mát xa chân cho chị đó... Có muốn mạnh hơn một chút không?" Duẫn Nhi nhẹ giọng nói với cô, đồng thời bắt đầu xoa bóp chân Hựu Ly. "Có cảm giác đúng không? Giờ chị thử cử động đầu gối xem."Đã hơi chút được vỗ yên rồi, Hựu Ly ngoan ngoãn nghe theo. Cô hít một hơi thật sâu, cắn răng nhấc đầu gối phải của mình lên một chút.Chân cong lên. Đầu gối hơi chút cử động."Lại thấy ác mộng sao? Không phải sợ, không có chuyện gì rồi. Ân? Em ở đây a. Nếu còn sợ thì để em ôm chị ngủ có được không?" Duẫn Nhi ôm Hựu Ly, một mặt hôn lên những giọt nước mắt của cô, một mặt mỉm cười trò chuyện với cô.Hựu Ly co rúm lại ở trong lòng Duẫn Nhi, vẫn còn run rẩy đôi chút.Giường là giường đơn, hơi chật chội. Duẫn Nhi xê dịch người, đem gối đầu nửa dựa vào tủ đầu giường, sau đó chính mình nghiêng người nằm xuống, để cho Hựu Ly có thể thoải mái mà ghé vào trên người của nàng."Giường thật nhỏ a. Ngày mai chúng ta đi mua một cái giường lớn hơn cho hai người có được không?""Duẫn Nhi...""Huh?""Thật may là có em ở đây...""Ha hả...""Duẫn Nhi...""Sao vậy?""Trịnh Tú Nghiên... Là ai thế?""Trịnh Tú Nghiên?""Ừ, Trịnh Tú Nghiên. Chị mỗi lần nằm mơ, đều sẽ nghe được chính mình gọi cái tên này...""Hựu, em muốn ghen tị rồi đấy. Cô gái kia chắc sẽ không phải là tình nhân trong mộng của chị đi !?""Không phải đâu...""Không phải mà chị vẫn còn gọi tên của người ta.""Nhưng là chị không biết cô ấy là ai...""Vậy coi như bỏ đi. Có lẽ là mộng nhắc trước đó, nói không chừng ngày nào đó lại ở trên đường gặp nhau.""Thật vậy chăng?""Không. Em nói lung tung đấy. Em cũng không biết.""Em cũng không biết sao...""Ngủ đi. Em ôm chị ngủ này."" Đừng nhân lúc chị đang ngủ mà bỏ chạy đi đấy..."Cảm giác được lồng ngực Quyền Hựu Ly bình ổn mà ở trên người mình phập phồng, Lâm Duẫn Nhi khẽ vuốt ve lưng Hựu Ly, ôm cô vào trong lòng.Lâm Duẫn Nhi nhìn lên trần nhà, ánh đèn ngủ mờ ảo phản chiếu quang ảnh ly nước trên bàn lên bức tường.Ba quang lưu động, bên trong phòng tựa như thuỷ tinh cung nơi dưới đáy hồ.Trịnh Tú Nghiên... Chị có ổn không?Hựu... Hựu Ly, chị ấy rất nhớ chị.Mặc dù mọi người đều cho là chị ấy đã quên đi mọi chuyện, đã quên đi vụ tai nạn xe năm ấy, đã quên chị ấy suýt chút nữa còn bị liệt, đã quên đi tất cả hồi ức về chị...Kỳ thực chị ấy toàn bộ đều còn nhớ. Chỉ là, chị ấy tự mình đem hết những ký ức kia chôn sâu nơi đáy tim rồi.Mỗi khi đến thời điểm trăng tròn, triều khởi triều lạc, chị ấy luôn dễ bị kinh sợ.Giống như cái đêm hai người xảy ra tai nạn.Em đã rất tận lực chiếu cố chị ấy, mặc dù... chị ấy đã không còn là chính bản thân của trước kia nữa.Trịnh Tú Nghiên, chị ổn chứ? Chị ở trên trời có tốt không?Nếu như chị đã biến thành thiên sứ như người ta thường nói, chị hãy giúp em một chuyện, có được hay không?Xin chị hãy vào trong mộng của Hựu Ly nói cho chị ấy biết, chị đã trở về, cho tới bây giờ chị đều chưa từng rời bỏ chị ấy.Nói cho chị ấy biết, nên đi ra ngoài nhiều hơn một chút, nói không chừng sẽ ở trên đường chạm mặt chị, bởi vì kỳ thực chị đều một mực ở đây dõi theo chị ấy.Làm ơn hãy giúp em một tay có được không? Em không chịu được nhìn chị ấy như vậy.Bởi vì... Em thực sự...Rất yêu chị ấy.Vô luận chị ấy với quá khứ đã khác đi nhiều, em vẫn thật sự rất yêu chị ấy.Vẫn luôn luôn...Thật lòng yêu chị ấy.
"Cậu ấy sẽ không trở về nữa."Quyền Hựu Ly hàng đêm đều nói sảng những lời này, từ trong mộng thức dậy.Nhiệt độ phòng dù đã hạ thấp xuống tới mười bảy độ, cô vẫn cảm giác được chính mình một thân mồ hôi lạnh."Cậu ấy sẽ không trở về nữa.""Cậu ấy sẽ không trở về...""Trịnh Tú Nghiên... Trịnh Tú Nghiên, cậu đang ở đâu? Trịnh Tú Nghiên..."Cô muốn xuống giường, nhưng chợt phát hiện ra mình không thể động.Cô không thể cử động?Chân đâu? Chân của mình đâu? Cô hoảng hốt lật chăn ra.May mắn thay, cô thấy đôi chân mình vẫn còn đó.Thở dài một hơi, lần nữa muốn thử di chuyển chân của mình.Không thể nào... Không nhúc nhích được, không nhúc nhích được, không nhúc nhích được, không nhúc nhích được, không nhúc nhích được!"A a a a a a a a a a a a!" cô rơi vào hoảng loạn.Mình không thể đi lại được nữa! Cũng không thể chạy được! Trịnh Tú Nghiên! Trịnh Tú Nghiên, cậu đang ở đâu! Trịnh Tú Nghiên!Cô ra sức đấm mạnh vào bắp đùi của mình, nhưng cô chẳng cảm thấy gì hết.Cô hét lên một tiếng chói tai, tưởng như chỉ cần làm như vậy là có thể đánh thức hai chân của mình.Cô la hét.Lâm Duẫn Nhi đẩy mạnh cửa xông vào, tiện tay đem ly nước đặt lên trên bàn, vọt tới bên giường ôm chặt lấy Quyền Hựu Ly."Hựu, không sao! Hựu, em ở đây rồi! Không sao! Không có việc gì, không có việc gì, không có việc gì, không làm sao cả..."Nàng siết chặt vòng tay quanh Quyền Hựu Ly, đồng thời dùng lòng bàn tay vỗ về lưng Hựu Ly, cố gắng trấn tĩnh người trong lòng đang giãy giụa phản kháng."Em ở đây rồi, Hựu. Đừng sợ, ân? Có em ở đây rồi."Tiếng la hét của Quyền Hựu Ly từ trong vạt áo Duẫn Nhi dần dần nhỏ lại, nhưng vẫn không ngừng thở dốc."Tiểu Duẫn? Tiểu Duẫn... Tiểu Duẫn, Tiểu Duẫn à... Chân của chị, chân của chị...""Chân làm sao chứ? Chân vẫn còn ở đây mà, chị xem."Duẫn Nhi mở chăn ra, nhẹ nhàng nắn lấy đùi Hựu Ly.Hết sức dịu dàng và cảm giác thoải mái."Có cảm giác không, em đang mát xa chân cho chị đó... Có muốn mạnh hơn một chút không?" Duẫn Nhi nhẹ giọng nói với cô, đồng thời bắt đầu xoa bóp chân Hựu Ly. "Có cảm giác đúng không? Giờ chị thử cử động đầu gối xem."Đã hơi chút được vỗ yên rồi, Hựu Ly ngoan ngoãn nghe theo. Cô hít một hơi thật sâu, cắn răng nhấc đầu gối phải của mình lên một chút.Chân cong lên. Đầu gối hơi chút cử động."Lại thấy ác mộng sao? Không phải sợ, không có chuyện gì rồi. Ân? Em ở đây a. Nếu còn sợ thì để em ôm chị ngủ có được không?" Duẫn Nhi ôm Hựu Ly, một mặt hôn lên những giọt nước mắt của cô, một mặt mỉm cười trò chuyện với cô.Hựu Ly co rúm lại ở trong lòng Duẫn Nhi, vẫn còn run rẩy đôi chút.Giường là giường đơn, hơi chật chội. Duẫn Nhi xê dịch người, đem gối đầu nửa dựa vào tủ đầu giường, sau đó chính mình nghiêng người nằm xuống, để cho Hựu Ly có thể thoải mái mà ghé vào trên người của nàng."Giường thật nhỏ a. Ngày mai chúng ta đi mua một cái giường lớn hơn cho hai người có được không?""Duẫn Nhi...""Huh?""Thật may là có em ở đây...""Ha hả...""Duẫn Nhi...""Sao vậy?""Trịnh Tú Nghiên... Là ai thế?""Trịnh Tú Nghiên?""Ừ, Trịnh Tú Nghiên. Chị mỗi lần nằm mơ, đều sẽ nghe được chính mình gọi cái tên này...""Hựu, em muốn ghen tị rồi đấy. Cô gái kia chắc sẽ không phải là tình nhân trong mộng của chị đi !?""Không phải đâu...""Không phải mà chị vẫn còn gọi tên của người ta.""Nhưng là chị không biết cô ấy là ai...""Vậy coi như bỏ đi. Có lẽ là mộng nhắc trước đó, nói không chừng ngày nào đó lại ở trên đường gặp nhau.""Thật vậy chăng?""Không. Em nói lung tung đấy. Em cũng không biết.""Em cũng không biết sao...""Ngủ đi. Em ôm chị ngủ này."" Đừng nhân lúc chị đang ngủ mà bỏ chạy đi đấy..."Cảm giác được lồng ngực Quyền Hựu Ly bình ổn mà ở trên người mình phập phồng, Lâm Duẫn Nhi khẽ vuốt ve lưng Hựu Ly, ôm cô vào trong lòng.Lâm Duẫn Nhi nhìn lên trần nhà, ánh đèn ngủ mờ ảo phản chiếu quang ảnh ly nước trên bàn lên bức tường.Ba quang lưu động, bên trong phòng tựa như thuỷ tinh cung nơi dưới đáy hồ.Trịnh Tú Nghiên... Chị có ổn không?Hựu... Hựu Ly, chị ấy rất nhớ chị.Mặc dù mọi người đều cho là chị ấy đã quên đi mọi chuyện, đã quên đi vụ tai nạn xe năm ấy, đã quên chị ấy suýt chút nữa còn bị liệt, đã quên đi tất cả hồi ức về chị...Kỳ thực chị ấy toàn bộ đều còn nhớ. Chỉ là, chị ấy tự mình đem hết những ký ức kia chôn sâu nơi đáy tim rồi.Mỗi khi đến thời điểm trăng tròn, triều khởi triều lạc, chị ấy luôn dễ bị kinh sợ.Giống như cái đêm hai người xảy ra tai nạn.Em đã rất tận lực chiếu cố chị ấy, mặc dù... chị ấy đã không còn là chính bản thân của trước kia nữa.Trịnh Tú Nghiên, chị ổn chứ? Chị ở trên trời có tốt không?Nếu như chị đã biến thành thiên sứ như người ta thường nói, chị hãy giúp em một chuyện, có được hay không?Xin chị hãy vào trong mộng của Hựu Ly nói cho chị ấy biết, chị đã trở về, cho tới bây giờ chị đều chưa từng rời bỏ chị ấy.Nói cho chị ấy biết, nên đi ra ngoài nhiều hơn một chút, nói không chừng sẽ ở trên đường chạm mặt chị, bởi vì kỳ thực chị đều một mực ở đây dõi theo chị ấy.Làm ơn hãy giúp em một tay có được không? Em không chịu được nhìn chị ấy như vậy.Bởi vì... Em thực sự...Rất yêu chị ấy.Vô luận chị ấy với quá khứ đã khác đi nhiều, em vẫn thật sự rất yêu chị ấy.Vẫn luôn luôn...Thật lòng yêu chị ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz