ZingTruyen.Xyz

[BHTT][EDIT] Mộng hệ liệt - YoonYul

Mộng. Duẫn

HansJH

Gần đây Duẫn Nhi ngủ không được an ổn lắm.

Nguyên bản nàng là một người hay mộng mị, các loại hoạt cảnh kì quái trong mơ nàng đều đã trải qua; nào là bị người đuổi giết, từ trên không trung rơi xuống, nổ tung, rồi yêu ma quỷ quái, mấy cái thứ hình ảnh ly kỳ ấy nàng sớm đã tập mãi thành thói quen. Khi còn nhỏ, nàng còn sẽ cảm thấy sợ hãi; dần dần, khi chết ở trong mộng, lạc đường, những thứ bản thân yêu thích bỗng nhiên biến mất, tựa hồ đều không còn là vấn đề gì nghiêm trọng nữa.

Một khi đã mất đi quá nhiều, liền không còn luyến tiếc.

Trong cuộc sống thực tế cũng là như vậy. Đối mặt với việc bà nội người thương nàng nhất qua đời, cha mẹ ly dị, mẹ kế đối với nàng hà khắc, hai người yêu của nàng phản bội... Không có gì ghê gớm hơn được nữa. Hết thảy đều là một giấc mộng, nàng thường cảm thấy như vậy đấy.

Sau này khi qua lại cùng Quyền Hựu Ly, nàng mới có loại cảm giác sống đích thực.

Hựu Ly dạy nàng cách khống chế cảnh trong mộng, để cho ý chí ở trong mộng thay đổi tình tiết vốn sẽ xảy ra. Chí cần có thể ý thức được bản thân đang ở trong mộng, nàng liền có thể nắm được một loại năng lực, chẳng hạn như bay được khi gặp phải nguy hiểm, hay từ bàn tay bắn ra tia lửa sấm sét, thậm chí xuyên thấu qua cái nhìn chăm chú còn có thể vọng tưởng công kích khiến cho quái vật tan thành mây khói. Tuy rằng nàng không thể tự tạo ra được một giấc mộng hay làm chủ chi phối tất cả các chi tiết, nhưng đa số những giấc mộng mà nàng nói tới đều giống như một trò chơi mạo hiểm khó có thể xuất hiện trong thực tại. Và đôi khi nàng còn cảm thấy thực hưởng thụ.

Thật ra mà nói sau khi quen Hựu Ly, mộng của nàng cũng trở nên ít phức tạp hơn. Hơn phân nửa là cảnh tượng rất gần với cuộc sống sinh hoạt thường ngày, ngọt ngào có, tốt đẹp có, cũng có lo lắng, sợ hãi; nhưng mà, cũng không làm ảnh hưởng tới thói quen hàng ngày của nàng.

Chỉ cần khi tỉnh lại nhìn thấy Hựu Ly ở bên người, liền có thể an tâm mà lần nữa nhắm mắt lại. Nàng cảm thấy bản thân có thể cứ như vậy ôm Hựu Ly ngủ luôn cũng được, vĩnh viễn đều không cần tỉnh lại.

Nhưng gần đây Duẫn Nhi thường thường ngủ đến giữa giấc liền bừng tỉnh. Không thể hiểu được liền cứ vậy mở mắt ra, câu chuyện trong mộng có thể còn chưa có một cái kết. Như vậy rất không thoải mái, bởi vì nàng luôn luôn nhớ bản thân mơ thấy gì. Sau khi tỉnh dậy, nàng sẽ luôn cảm thấy vướng bận tới những thứ không rõ ràng trong mộng.

Nhất là gần đây trong mộng, tựa hồ luôn có sự xuất hiện của Hựu Ly.

Đêm hôm qua, nàng lại mơ thấy Hựu Ly. Trong một khu vườn sáng rỡ, cây cối so với người còn cao hơn, uốn lượn kéo dài giống như mê cung vậy; mấy cây táo gai đang trổ ra những nụ hoa trắng, trên mặt đất cỏ non xanh mơn mởn, tươi tốt mà mềm mại.

Nàng đi tìm Hựu Ly, tìm rất lâu, sau khi đi lòng vòng qua mấy khúc cua, nàng phát hiện có ai đó đang nấp trong góc kín đằng sau một thân cây. Nàng cẩn thận đến gần, đập vào mi mắt hình ảnh làm nàng vô cùng kinh hoảng.

Bởi vì quá kinh hãi, nàng thậm chí còn không nhận ra đây là cảnh trong mộng.

Hựu Ly trần trụi đang co ro, cánh tay vòng chặt quanh cơ thể, tư thế bó gối cứng ngắc ngồi dưới tàng cây, có vẻ bất lực cùng sợ hãi. Một con rắn đen đứng thẳng trước mặt cô đang liên tục thè lưỡi. Con rắn quấn quanh eo và hai chân cô, đem cô trói lại. Rắn cũng không lớn, lớp vảy rắn đen tuyền giống như một tảng nham thạch đen được cắt thành những lát mỏng, ẩn ẩn tản ra thứ ánh sáng mờ nhạt kỳ lạ, phi thường mỹ lệ.

Duẫn Nhi không biết đây là loài rắn gì, nhưng trực giác của nàng biết rằng con rắn này có độc, hơn nữa còn là kịch độc trí mạng.

Tuyệt đối không thể để cho Hựu Ly bị nó cắn phải.

Hựu Ly chú ý tới Duẫn Nhi, quay đầu lại nhìn nàng.

"Tiểu... Tiểu Duẫn? Có rắn, em không nên tới!"

"Chị đừng động, Hựu..."

Hựu Ly vừa nói xong, rắn lập tức há miệng, hung hăng cắn lên cổ Hựu Ly, sau đó buông lỏng cơ thể đang quấn chặt quanh Hựu Ly, rơi xuống đất rồi mới giảo hoạt nhanh chóng trườn mất.

"Hựu Ly!" Duẫn Nhi thét chói tai, xông tới ôm lấy Hựu Ly.

"Duẫn, tiểu Duẫn, cứu tôi... tiểu Duẫn..." Hựu Ly luống cuống, không còn chút dũng khí mới vừa rồi còn muốn bảo hộ Duẫn Nhi. Cô giống như một đứa trẻ yếu ớt đang run rẩy, sợ đến mức sắc mặt tái nhợt, nằm ở trong ngực Duẫn Nhi thống khổ run bần bật, hô hấp ngắn mà dồn dập.

"Hựu, nhìn em! Hựu!" Duẫn Nhi lớn tiếng kêu Hựu Ly, muốn Hựu Ly bảo trì thanh tỉnh.

Lúc này đây Duẫn Nhi cũng không biết nên làm thế nào. Nàng rõ ràng nhìn thấy trên cổ Hựu Ly hai vết răng nhỏ đang rỉ máu, nàng đưa tay ngăn chặn phía dưới vết thương, gấp đến độ mau muốn khóc lên.

"Mau cứu nàng!" Một thanh âm dễ nghe truyền tới. Duẫn Nhi theo tiếng động ngẩng đầu, nhìn thấy phía sau một mỹ lệ nữ tử mặc bạch y đang gấp gáp mà nhìn các nàng, chung quanh nữ tử còn tản ra quang mang bạch kim nhu hòa, tựa như thiên sứ.

Giống như đã từng quen biết vậy. Duẫn Nhi cảm thấy mình hình như đã gặp qua nàng ở nơi nào đó, nhưng trong tình thế cấp bách không nhớ ra nổi.

"Hôn nàng! Đem nọc độc hút ra, nhanh lên đi!"

Duẫn Nhi không chút nghĩ ngợi phủ phục người xuống, theo lời của vị nữ tử mà hành động.

Hút vào, nhổ ra, hút vào, nhổ ra, cứ như vậy không biết trải qua bao lâu, Hựu Ly cuối cùng cũng khôi phục lại bình thường, không còn run rẩy hay thở dốc nữa. Ngay khi Duẫn Nhi còn chưa để ý tới, môi lần nữa đụng tới cần cổ mềm mại của Hựu Ly muốn tiếp tục hút nọc độc ra, Hựu Ly đã ôm lấy nàng, tay từ phía sau lưng nàng đưa vào trong quần áo của nàng, bắt đầu vuốt ve nàng, thậm chí khẽ giơ lên bắp đùi cùng nàng quấn quít lấy nhau.

Bầu không khí trong nháy mắt thay đổi, vốn là tình trạng nguy cấp bỗng nhiên trở nên mập mờ, tình sắc. Hựu Ly sớm đã lõa thể liền cởi xuống quần áo của Duẫn Nhi, bắt đầu nhiệt tình xâm nhập; Duẫn Nhi cảm giác được một cỗ khoái cảm thoải mái, không khỏi dựa sát lấy thân thể Hựu Ly muốn đòi lấy nhiều hơn ——

Bỗng nhiên nàng cảm thấy mình giống như là từ trong thân thể bị quất rời đi, lui đến chỗ đứng mới vừa rồi của nữ tử tựa thiên sứ kia, trơ mắt nhìn thân thể trắng nõn nhu mỹ của mình cùng Hựu Ly thân thiết giao hợp. Hựu Ly vui vẻ cùng thân thể nàng dây dưa chung một chỗ, xoay mình đem nàng áp đến dưới thân, cúi đầu muốn hôn lên ngực nàng; Duẫn Nhi nhìn thấy chính mình đưa tay ôm đầu Hựu Ly, vui thích ngửa cổ lên, khóe mắt còn liếc tới phía nàng bên này.

Sau đó Duẫn Nhi phát hiện đó không phải là khuôn mặt của nàng, không phải. Kia là gương mặt của vị thiên sứ vừa nãy, tinh xảo xinh đẹp; nhưng nàng không biết đó là ai, nàng không thể nhớ nổi người đó là ai, mà gương mặt đó còn đối với nàng lộ ra nụ cười vui vẻ cùng kiêu ngạo!

Là ai ? Rốt cuộc là ai? !

Khi nàng muốn tiến lên trước ngăn cản Hựu Ly cùng vị nữ tử kia tiếp tục, nàng phát hiện mình không thể động đậy. Cúi đầu nhìn một cái, con hắc xà mới vừa rồi cắn bị thương Hựu Ly, chẳng biết từ lúc nào đã lặng lẽ chiếm cứ mắt cá chân nàng, không có hảo ý từng vòng hướng lên quấn quanh, dần dần siết chặt...

Đến đây Duẫn Nhi tỉnh giấc. Hoàng hôn đã tiến vào trong phòng, nàng đột nhiên mở mắt ra, Hựu Ly đang ngồi ở bên cạnh nàng, che cản phần lớn ánh đèn nơi đầu giường.

Hựu Ly liếc mắt đã nhận ra Duẫn Nhi vừa tỉnh lại, liền để quyển sách trên tay xuống, xoay người khẽ vuốt ve gò má nàng.

"Sao vậy? Gặp ác mộng à?"

Duẫn Nhi đưa tay ôm lấy bàn tay Hựu Ly đang ve vuốt nàng, ngón tay nhẹ lướt mơn man trên bàn tay cô.

Ngón tay lạnh như băng. Hựu Ly để mặc Duẫn Nhi giữ tay mình, nhìn đôi mắt trong suốt kia, cúi người hôn lên trán nàng.

"Đừng sợ, chẳng qua chỉ là mộng."

Nói xong, lại hôn xuống.

Mà vừa ngẩng lên, liền thấy Duẫn Nhi hốc mắt đỏ lên, rõ ràng đã ướt át đến đầy đôi lệ quang , nhưng lại ẩn nhẫn không để cho nước mắt rơi xuống.

"Hựu, chị phải đáp ứng em, chị sẽ nhớ em."

"Tôi tất nhiên nhớ em a..." Hựu Ly nghe không hiểu.

"Không phải vẻ ngoài này của em." Duẫn Nhi đem tay Hựu Ly kéo đến nơi trái tim nàng. "Nhớ em. Bất luận xảy ra chuyện gì, chị phải nhớ em."

Trong giọng nói mang theo khẩn cầu. Hựu Ly nghe, lòng đau vô cùng.

"Tôi sẽ nhớ em, Duẫn. Nhất định sẽ nhớ em."

"Vậy thì tốt... Không nên quên." Nàng hơi chuyển thân, có vẻ như muốn vùi đầu trốn vào trong ngực Hựu Ly. "Liệu có thể... ôm em?"

Hựu Ly duỗi tay kéo chăn lên, dùng cơ thể mình và chăn bao bọc lấy Duẫn Nhi. "Tôi ôm em, nhé ? Hảo hảo ngủ đi."

Ban đêm, Duẫn Nhi lại chìm trong mộng; trong giấc mộng kia, nàng bay bổng giữa trời sao, nhìn Hựu Ly thuần chân vui vẻ trên một mảnh thảo nguyên đang vội vàng chạy về phía rừng rậm.

Nàng biết đây là một giấc mộng. Nàng sợ Hựu Ly ở trong rừng lạc đường, kết quả liền bay xuống; một ngôi sao xẹt qua bầu trời đêm, nàng đem mình biến thành một con độc giác thú màu bạc, bồi trứ Hựu Ly chạy vào rừng rậm u ám kia.

Chẳng qua là các nàng cũng không phát hiện ra, có một con rắn đen nhánh treo người trên một thân cây nơi bìa rừng, trong mắt nó ánh lên tia giảo hoạt, ranh mãnh mỉm cười thè lưỡi ——

Tê!

================================================================================

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz