ZingTruyen.Xyz

Bhtt Edit Mist Thong Do Binh

Editor: phuong_bchii

Beta: Sheemon

——————————

Ai cũng không ngờ tới, trò khôi hài sắp xuống sân khấu này lại bị cắt ngang như vậy, mà người cắt nàng nó, là một... ừm... Nói thế nào nhỉ, một người rất hăng hái.

"Thưa ông, ông giẫm phải bãi nôn ông vừa nôn rồi, ôi đôi giày tốt, để tôi lau cho ông!" Một nhân viên phục vụ mặc áo sơ mi trắng quần tây đen, cần cù lại vô cùng "không biết điều" đột nhiên xuất hiện trước mắt mọi người, kéo tâm điểm sự chú ý trở lại trên người người đàn ông, người đàn ông cúi đầu, ngạc nhiên nhìn về phía cây lau nhà đang di chuyển nhanh chóng trên mặt đất.

A... Đạp bãi nôn... Mọi người vốn đang duỗi cổ bù lại một màn này, nhao nhao thu hồi ánh mắt, bắt đầu chán ghét.

Cố Ải nhân lúc người đàn ông sững sờ, cây lau nhà "vù vù" hướng về phía chân người đàn ông vốn đã không vững, dẫn đến người đàn ông liên tục lùi lại, hắn không khỏi tức giận mắng: "Cút đi, đồ không có mắt!"

"Ông đừng nhúc nhích!" Cố Ải không để ý tới hắn, chỉ đau lòng nhìn về phía ống quần của đối phương, hất cây lau nhà ra và rút một miếng vải lau từ thắt lưng: "Chậc, ống quần đang yên lành cũng bẩn rồi, để lau thêm một chút, bộ vest đẹp quá!"

Mọi người đã thu lại ánh mắt nhưng vẫn dựng tai lên hóng chuyện, không nói gì, ôi, còn nôn lên quần nữa, sao cảm giác cứ như cả bữa tiệc trên bàn cũng không còn ngon nữa...

Người đàn ông bị cắt ngang như vậy, cũng không còn hứng thú nữa, ngồi trở lại ghế, đúng lúc bảo vệ chạy tới mời hắn rời đi, Cố Ải quay đầu nhìn về phía chỗ Từ Vãn Vãn vừa đứng, người đã không thấy đâu nữa.

Ngại không hiềm nghi gì gì cứ để qua một bên, cô giúp, chỉ là bên bị khó xử và nhắm vào, cô nhìn không quen cũng không nhìn được, nếu đối phương không phải Từ Vãn Vãn, cô vẫn sẽ giúp. Cũng may buổi dạ tiệc cũng không bị trò khôi hài này cắt ngang, âm nhạc phấn chấn lòng người lại vang lên, buổi dạ tiệc đi tới thời khắc kích động lòng người nhất.

"Kính thư các vị khách quý, hiện tại, tôi sẽ công bố kết quả đấu giá cho mọi người!" MC cười rạng rỡ, hướng ánh mắt nhìn về phía ghế khu A, âm nhạc đầy cảm giác hồi hộp thúc giục mọi người dừng dao nĩa trong tay lại, thậm chí cả hơi thở cũng ngưng lại, chỉ một lòng nghĩ đến viên hồng bảo thạch được đấu giá kín sẽ thuộc về ai.

"Chúng ta hãy cùng chúc mừng ông Claude Claude đến từ Nam Liên Châu, người đã đấu giá được vật phẩm trị giá 20 triệu! Ông Claude vẫn luôn tận lực vì sự nghiệp chăm sóc trẻ em toàn cầu, luôn luôn quan tâm đến sự trưởng thành của các em nhỏ..." MC đọc tờ kịch bản trong tay, ông Claude được gọi tên đứng dậy, chào mọi người, bộ râu quai nón hoa râm dày đặc dưới ánh đèn hết sức bắt mắt.

Claude... không phải là lão già lừa đảo đã dùng thỏa thuận bẫy đầu tư để gạt nhóm sáng lập ra sao? Sao ông ta lại ở đây? Chẳng lẽ mấy năm gần đây ở trong nước mang tiếng xấu quá, nên phải nhờ vào việc từ thiện để vớt vác hình tượng? Cố Ải im lặng nhìn bóng dáng béo ục ịch của đối phương, lại một lần nữa khẳng định lời châm chọc của mình về bữa tiệc từ thiện.

Sau đó Claude được mời lên sân khấu phát biểu, nhưng không có giao nhận vật phẩm đấu giá, Cố Ải nhớ tới lời Từ Vãn Vãn vừa nói lúc lên sân khấu, hình như là sẽ gặp mặt trực tiếp cảm ơn người đấu giá thành công? Từ Vãn Vãn quả thật đã không thấy đâu, hai người kia...

Lúc đến, Cục đã nói bữa tiệc từ thiện này tốn rất nhiều tiền, ban tổ chức, cũng chính là công ty thiết kế trang sức Villa không chỉ bao hết phòng tiệc hành chính của khách sạn J, kể cả phòng cho khách trên tầng cao nhất, cũng cùng bao trọn hết cả, đương nhiên, bao gồm cả phòng tổng thống nổi tiếng xa gần kia.

Như vậy, nếu có Bloody Flame thì hơn phân nửa sẽ ở đó.

Tầng 35... Đánh liều một phen vậy!

Lòng Cố Ải đã quyết, nói với quản lý vừa rồi còn đang nói chuyện phiếm: "Chị, em đi dẹp cây lau nhà, còn phải mang túi rác này đến phòng rác, lát nữa sẽ trở lại."

Nhớ lại bản đồ kết cấu của khách sạn, Cố Ải vội vàng rửa sạch cây lau nhà thả về phòng kho, lại đi vòng quanh phòng kho, xách rác trong tay lên lắc mình đi vào phòng rác, thang mấy hàng hoá phía sau phòng rác có thể đi thẳng lên tầng cao nhất, theo cầu thang bộ có thể lên sân thượng, từ nơi đó đi xuống, chắc có thể đi vào trong phòng tổng thống.

Phù... Cố Ải theo kế hoạch lên sân thượng.

Có lẽ vì lý do toàn bộ nhân lực của khách sạn đều dồn đến buổi dạ tiệc, thang máy hàng hóa cũng không có người dùng, mọi thứ đều thuận lợi, gió trên sân thượng mang đến cảm giác mát mẻ của đầu thu, vầng trăng nghiêng kia đã lên tới giữa không trung, Cố Ải hơi nheo mắt lại, tập trung ánh mắt vào máy lau kính một tay trên sân thượng khách sạn.

Cánh tay dài đã được thu lại, giỏ treo được nối bằng dây thừng yên lặng dừng lại phía dưới, Cố Ải ném sợi dây an toàn vừa lấy từ kho chứa qua cánh tay, sau khi đo chiều dài cô lại kéo mạnh vài lần, thử độ chắc chắn.

Ngay sau đó, một nỗi lo lắng ập đến, nếu bị lão Phương biết...

Nhưng mà, khi dây thừng thô ráp lướt qua lòng bàn tay, xúc cảm chân thật lần nữa khiến Cố Ải càng thêm kiên định quyết tâm, cảm giác như vậy làm cho nhiệt huyết cô sôi trào, nếu đã tới rồi, vậy thì làm như vậy đi! Chỉ cần đảm bảo hành động thuận lợi, mang manh mối về cho Cục, tất cả mọi thứ, đều có thể nói sau, cô nắm chặt dây an toàn lùi lại vài bước nhảy qua lan can, căn chỉnh vị trí ở góc âm của mặt ngoài, trượt xuống dưới.

Gió đêm thổi qua đuôi tóc cô, hoàn toàn xua tan một chút do dự cuối cùng.

Mặt tiền bên ngoài vừa mới lau qua không bao lâu, trơn bóng như mới, ánh đèn thành phố phản chiếu trên đó, không tiếng động kể ra đêm phồn hoa, một bóng dáng kia dọc theo góc âm u của bóng tối xuống phía dưới, không một tiếng động. Trong đầu Cố Ải hiện lên bản đồ vị trí của khách sạn J, xuất hiện trước mặt là phòng tắm khách bên phía tây của phòng tổng thống, cô nhấc chân cẩn thận giẫm lên mép cửa sổ rộng lớn.

Cửa sổ treo trên không đóng, chỉ là nguyên nhân an toàn, từ trong ra ngoài chỉ có thể mở góc 45 độ, nhưng không vấn đề gì. Sau khi đứng vững, Cố Ải thở ra một hơi, tìm hai cái giới hạn ở hai bên, một tay từ trong túi lấy ra chìa khóa xe, lôi ra con dao găm Thụy Sĩ trên chùm chìa khóa, vặn ốc vít ở một bên giới hạn. Sự ăn mòn của gió biển và độ cao khiến ốc vít đã có dấu hiệu rỉ sét, Cố Ải phải dồn sức vặn mở, thực sự tốn không ít sức.

Cửa sổ treo trên ở trong bóng tối lặng lẽ kéo ra càng rộng, Cố Ải lắc người trở mình vào trong phòng khách không có bật đèn, trong bóng tối chỉ còn lại tiếng hít thở của mình, cùng tiếng tim đập thình thịch.

Phòng cho khách an toàn, cô cúi thấp người, rón rén băng qua phòng thay đồ nối liền với phòng khách.

Hành lang nối liền an toàn, xem ra, trong căn phòng này tạm thời không có ai, vừa định thở phào một hơi thì mùi dầu gội thơm ngát tràn ngập trong không khí, sau đó là tiếng nước chảy mỗi lúc một rõ ràng.

Đợi đã, có người! Là Từ Vãn Vãn sao?

Cố Ải hạ thấp bước chân, tiếp tục đi về phía trước, phòng tắm bên cạnh phòng ngủ chính lộ ra từng đợt hơi nước. Tắm vào giờ này? Còn không đóng cửa? Cô nhanh chóng mở bút ghi âm, lặng lẽ tiếp cận nơi âm thanh phát ra.

"Kiểm hàng? Trong công ty có nhiều chuyên gia thẩm định, ai mà không có đôi mắt sáng như tuyết, đừng lấy cái tư duy dế trũi của các người nhìn thế giới hiện tại." Giọng nói trong tiếng nước sáng trong, theo làn hơi nước bốc lên từ phòng tắm, lại bay vào tai Cố Ải.

Quả nhiên là cô.

Cố Ải đi tới bên ngoài phòng tắm, duy trì tư thế bất động, âm thanh đầu kia còn đang tiếp tục.

"Có thể, nhưng sau đó... phải dựa theo tiết tấu của tôi."

Xem ra người phụ nữ tên Từ Vãn Vãn này quả thật không thoát khỏi liên quan, những đoạn ghi âm này cầm về tuy rằng không thể làm chứng cứ, nhưng ít nhất cũng coi như là manh mối quan trọng trong hành động. Cô đang muốn tiếp tục, chợt nghe thấy trong phòng tắm truyền ra tiếng nước ào ào, tiếng của người phụ nữ cũng đứt đoạn.

Không xong rồi! Nhanh như vậy đã tắm xong rồi sao.

Cố Ải chạy nhanh ba bước cũng làm hai bước lui về phía sau, mà chính là giờ phút này, cửa gỗ nặng nề của phòng tổng thống, cũng vang lên tiếng gõ cửa.

Dưới tình thế cấp bách, Cố Ải chui vào chiếc tủ âm tường bên cạnh sân trong. Bên trong tủ khá rộng, treo mấy bộ áo choàng tắm. Đến khi cô đóng cửa lại mới nhận ra thì đã muộn, chỉ còn biết âm thầm cầu nguyện rằng người phụ nữ tên là Từ Vãn Vãn kia đừng có bất ngờ chạy đến lấy áo choàng tắm. Đang nghĩ ngợi thì cô đã nghe thấy tiếng dép lê lẹp xẹp đến gần, bước chân dừng lại ngay ngoài cửa tủ. Tim cô lập tức thắt lại, như muốn nhảy lên tận cổ họng.

Giờ khắc này, cô có hơi hối hận vì chính mình đã qua loa và tự phụ, chỉ có tim đập thình thịch cùng cô tứ cố vô thân làm bạn, thời khắc nhắc nhở tình cảnh của cô.

Cũng may Từ Vãn Vãn cũng không dừng lại bao lâu, lại đi về phía phòng ngủ chính, khi nghe thấy tiếng bước chân, cô đã thay giày cao gót, không nhanh không chậm đi ngang qua tủ âm tường. Cửa gỗ nặng nề của căn phòng được mở ra, người tới nói tiếng Anh trôi chảy, trong giọng nói nặng nề lộ ra ý tứ gian xảo, chính là Claude.

"Quý cô xinh đẹp, muốn gặp cô một lần, phải tiêu tốn đến 20 triệu." Nghe ra tâm trạng ông ta không tệ, cũng không quan tâm chờ thêm mười mấy phút nữa.

"20 triệu này, là tặng không cho cô." Từ Vãn Vãn vốn định thay áo choàng tắm, nhưng lại từ bỏ ý nghĩ này, trở về phòng thay váy lót nhẹ nhàng, thậm chí còn trang điểm nhẹ nhàng.

Claude vẻ mặt râu quai nón tùy ý ngồi xuống sô pha trong sân, khóe mắt tràn đầy nếp nhăn ý cười càng đậm, ánh mắt khôn khéo của thương nhân tùy ý dao động trên người Từ Vãn Vãn: "Dùng lời của Hoa Quốc các cô mà nói, là mưa phùn?"

"Đây không phải là mưa phùn, chúng tôi tặng ông một món quà lớn, còn có danh tiếng tốt, phải quý trọng." Từ Vãn Vãn ngồi xuống bên kia sô pha, đẩy ly sâm banh về phía Claude.

Claude hài lòng cầm lấy ly rượu, cách nâng không khí, thay đổi tư thế thoải mái, lông mày giãn ra, giọng nói lại mập mờ vài phần: "Tiếp theo... 400 triệu?"

"Vậy phải xem, ông Claude có hài lòng với sự sắp xếp của chúng tôi hay không?"

"Không hài lòng, tôi còn ở lại đây sao?" Claude ghé sát vào thân hình trẻ trung, tiếng cười nhẹ của Từ Vãn Vãn truyền ra.

Lão già háo sắc. Cố Ải trốn trong tủ âm tường phun một câu từ đáy lòng.

Tiếng cười khẽ qua đi, tiếng chai rượu va chạm vang lên, Từ Vãn Vãn hơi thốt lên, tiếp theo là tiếng giày cao gót lại vang lên.

Claude hơi dừng lại, miệng tiếp tục lải nhải về kế hoạch sau đó: "Chờ tôi quay về Nam Liên Châu, tôi sẽ gửi một lô tới trước, vài loại..." Lời nói của ông ta dần nhỏ đi, nghe ra cũng là đứng lên khỏi sô pha, lời nói đứt quãng càng lúc càng xa, càng lúc càng nhẹ, cho đến khi không còn nghe rõ nữa.

Hai người họ quả thật là cá mè một lứa... Cố Ải trốn ở trong tủ âm tường bởi vì phát hiện này mà kích động không thôi, rồi lại bởi vì nội dung cuộc nói chuyện sau đó thật sự không thể nghe rõ, lại khinh bỉ chính mình một phen.

Hai người kia nói chuyện không bao lâu, liền một trước một sau rời khỏi phòng, nghe như Từ Vãn Vãn muốn tiễn Claude xuống lầu. Cố Ải bên này cũng nhân cơ hội, lén lút ra ngoài qua lối đi dành cho quản gia ở phía bên kia.

Một cuộc nghe lén đầy bất ngờ nhưng không có nguy hiểm gì đã kết thúc. Chỉ cần tối nay quay lại sân thượng kéo dây thừng về, gần như là có thể kết thúc công việc.

Tâm trạng Cố Ải lại vui vẻ hẳn lên, mắt nhìn xuống, tin tình báo này không phải không có ích. Nếu như đội trưởng Phương biết mình mang về manh mối quan trọng như vậy, nói không chừng có thể sẽ nhìn thấy biểu cảm khen ngợi trên khuôn mặt người đàn ông vạn năm đại thù của ông ấy. Cô chỉ nghĩ đến đó thôi đã thấy buồn cười, bước chân cũng không tự chủ được mà nhẹ nhàng hơn.

Cầu thang an toàn đã rất gần, ánh đèn màu xanh lá cây yếu ớt giờ phút này cũng hóa thành ánh rạng đông thắng lợi, dẫn dắt Cố Ải đi về phía trước, nhưng bước chân của cô, ngay trước ánh rạng đông cứng rắn dừng lại.

"Cô là ai!" Âm thanh hoài nghi ở sau lưng vang lên, kèm theo bước chân dày đặc.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz