ZingTruyen.Xyz

[BHTT-EDIT] MÀU XANH MÊ HOẶC -LƯU ĐẠT

Chương 7: Đây Là Mệnh Lệnh

grainnezz

"Trần thúc thúc là như này , cháu tắm xong đi ra, không có vào phòng tập nhìn. Trần Khẩn lại ngủ quên trong đó, cháu thật sự xin lỗi vì đã để thúc và thím lo lắng." Thẩm Mặc Tâm đóng cửa phòng tập lại, giải thích với Trần Uyên Bác người đã ngồi trên ghế sofa bằng gỗ rồi.

"Ra là vậy, không sao, không sao. Xem ra hôm nay con đã làm nó mệt lả rồi. Tinh thần nó dồi dào lắm, muốn nó mệt đến mức nằm xuống là ngủ thì không phải là chuyện dễ đâu. Mặc Tâm, con vừa nói có việc muốn nói với thúc phải không?"

Nghe nói Trần Khẩn chỉ là vì quá mệt mà ngủ say, Trần Uyên Bác thật sự thấy ngoài ý muốn. Con bé nghịch ngợm đó cũng có ngày bị chỉnh đốn, thật là hiếm có.

"Vâng. Cháu muốn hỏi Trần thúc thúc, nếu một ngày nào đó cháu đề cử Trần Khẩn vào Bộ đội Đặc nhiệm, thúc có đồng ý thả người không?"

Vì mối quan hệ với gia đình, Thẩm Mặc Tâm cảm thấy tốt nhất là nên hỏi rõ ràng. Nếu Trần Uyên Bác không nỡ để Trần Khẩn vào Bộ đội Đặc nhiệm, không nỡ để con bé mạo hiểm tính mạng đi thi hành nhiệm vụ, nàng sẽ phải từ bỏ việc bồi dưỡng Trần Khẩn, chỉ dạy nàng một vài võ thuật đơn giản, rồi xem xét chọn người khác.

"Tiểu Khẩn lọt vào mắt xanh của con sao? Thúc dạy dỗ con bé từ nhỏ là không được chỉ muốn làm một chiến sĩ, một người lính, mà phải làm một quân nhân có tư tưởng, có linh hồn. Tuy con bé không phải con gái ruột của thúc, nhưng cũng là đứa trẻ thúc nuôi lớn từ nhỏ."

Thẩm Mặc Tâm thật bất ngờ, Trần Khẩn lại không phải con gái ruột của Trần Uyên Bác?

"Trần Khẩn không phải con gái ruột của thúc? Vậy nàng biết không?"

"Đúng, kỳ thực nhiều người biết, bao gồm chính con bé. Nó là con gái nuôi của ta. Nhưng thân phận đó với chúng ta không quan trọng, quan trọng là chúng ta có một tấm lòng gia đình. Nó là con gái bảo bối của ta. Ta là một người cha tồi trong mắt nó, còn bà Lão Từ là người mẹ nghiêm khắc của nó, thêm một cậu em trai tinh nghịch nữa, đó chính là gia đình bốn người chúng ta. Chỉ cần là việc nó muốn làm, ta nhất định sẽ ủng hộ. Cho nên, người cần hỏi ý kiến là chính nó mới phải. Chỉ cần nó đồng ý, con không cần quá lo lắng về mẹ nó. Tiểu Khẩn từ nhỏ đã rất cứng đầu và cố chấp, việc nó đã quyết làm thì mẹ nó cũng không phản đối được đâu."

"Trần thúc thúc, thúc có thể kể cho cháu nghe về thân thế của Trần Khẩn không? Con bé sau này sẽ là ứng cử viên trọng tâm mà cháu muốn bồi dưỡng, nên cháu muốn hiểu rõ về nàng hơn một chút."

Thẩm Mặc Tâm lắng nghe Trần Uyên Bác kể lại thân thế của Trần Khẩn với thái độ vô cùng nghiêm túc. Với một đứa trẻ có phẩm chất như vậy, biết tri ân báo đáp, Thẩm Mặc Tâm càng thêm chắc chắn rằng mình đã không nhìn lầm người.

Sau khi Trần Uyên Bác kể xong, Thẩm Mặc Tâm không hề suy nghĩ thêm, trực tiếp đưa ra yêu cầu của mình.

"Trần thúc thúc, phiền thúc ngày mai tìm người chuyển phòng của Trần Khẩn đến cạnh phòng cháu. Và bắt đầu từ ngày mai, Trần Khẩn sẽ theo cháu lên Nhất đội, để sớm tiếp xúc với huấn luyện đặc chủng. Về ý kiến của nàng, cháu đã hỏi rồi. Thúc biết câu trả lời là gì không? Tuyệt đối tuân thủ mệnh lệnh, đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ."

Trần Uyên Bác nghe xong, mỉm cười. Trần Khẩn đang dùng chính bước chân của mình, từng chút từng chút một tiến gần tới hình mẫu của một quân nhân đạt chuẩn.

Thẩm Mặc Tâm suy nghĩ một chút, bổ sung thêm vấn đề quân tịch mà Trần Khẩn quan tâm nhất: "Về vấn đề quân tịch mà nàng khắc cốt ghi tâm, chỉ cần nàng có thể khiến cháu hoàn toàn hài lòng, vào năm nàng tròn mười tám tuổi, cháu sẽ xử lý ổn thỏa. Trần thúc thúc, không biết kế hoạch này của cháu, thúc có hài lòng không?"

Trần Uyên Bác lão hồ ly tinh quân đội này sao có thể không hiểu ý tứ trong lời nói của Thẩm Mặc Tâm. Nàng đang ngụ ý rằng nàng biết rõ ông đang nghĩ gì, biết rõ lý do ông muốn giao phó Trần Khẩn cho nàng là vì lý do gì.

"Thúc có thể không hài lòng chuyện gì được chứ? Tiểu Khẩn nó nguyện ý là tốt rồi. Nếu không còn chuyện gì, thúc vào đánh thức Tiểu Khẩn về ngủ. Còn những việc con nói, ngày mai thúc sẽ cho người xử lý ngay."

"À, thúc giúp cháu trang bị một chiếc máy tính và kéo dây mạng nhé. Không phải cháu dùng đâu, là Trần Khẩn cần học cách sử dụng máy tính."

Thẩm Mặc Tâm nghĩ, còn phải dạy Trần Khẩn học cách sử dụng máy tính, học cách lên mạng truy tìm tài liệu hữu ích cho bản thân, nên tốt nhất là trang bị cho nàng một cái. Mặc dù cô có máy tính xách tay chuyên dụng của quân đội, nhưng cái tâm hiếu học đó của Trần Khẩn mà không được đáp ứng, sau này chắc chắn nàng sẽ giành máy tính với mình mỗi ngày.

Không lâu sau đó, quyết định này của Thẩm Mặc Tâm được chứng minh là vô cùng sáng suốt. Sau khi chuyển đến, Trần Khẩn gần như cắm rễ trong phòng nàng mỗi ngày. Ngoài giờ học, nó đều ôm khư khư máy tính không chịu rời đi. Việc đuổi Trần Khẩn rời khỏi phòng mình để về đi ngủ trở thành một trong những công việc thường nhật của Thẩm Mặc Tâm, kéo dài cho đến khi Trần Khẩn rời khỏi bên cạnh nàng, nhậm chức tại Bộ đội Đặc nhiệm.

"Được rồi, mọi thứ đều không thành vấn đề. Chỉ có điều, máy tính có lẽ phải đợi một thời gian. Con hẳn biết, máy tính quân dụng đều cần phải lập hồ sơ xin duyệt, cho nên..."

"Vâng, cháu hiểu rồi. Dù sao hiện tại cháu cũng chưa dạy nàng liền đâu, chỉ là chuẩn bị trước thôi."
Thẩm Mặc Tâm nghĩ thầm "Hừm, lại muốn ta giúp ngươi thúc giục sao? Ta mới không mắc mưu của ngươi."

"À à, hiểu rồi là tốt. Vậy thúc đi gọi Tiểu Khẩn về nhà đây." Trần Uyên Bác đứng dậy, vừa đi tới cửa phòng tập thì Trần Khẩn đã tự mình mở cửa, dụi dụi đôi mắt ngái ngủ bước ra.

"Giáo quan, em xin lỗi, em ngủ quên mất. Ồ, ba sao lại ở đây? Ba tìm Giáo quan có việc ạ?" Ách, lẽ nào lúc mở cửa nó không nhìn thấy Trần Uyên Bác đang đứng ngay ở cửa sao?

"Không có việc gì, về ngủ đi. Chuyện của ngươi ta đã nói rõ với Trần thúc thúc hết rồi. Ngày mai bắt đầu, ngươi theo ta, gõ cửa trước năm giờ rưỡi sáng, rõ chưa?"

"À, tốt ạ, Giáo quan ngủ ngon."

"Ừm, Trần thúc thúc ngủ ngon." Thẩm Mặc Tâm có thể không cần nói ngủ ngon với Trần Khẩn, nhưng nhất định phải nói với Trần Uyên Bác, vì ông là bậc trưởng bối của nàng và hiện tại còn là trưởng quan của nàng.

Nhìn Trần Khẩn đang ngái ngủ được Trần Uyên Bác kéo ra khỏi cửa, Thẩm Mặc Tâm khóa cửa phòng lại. Xoay người nhìn thấy cửa phòng tập chưa khóa, nàng đi đến cửa phòng tập chuẩn bị đóng lại thì phát hiện một chuyện bất thường.

Chỗ Trần Khẩn vừa nằm có một vệt nước mới. Nàng đi tới sờ thử, đúng là nước mới. Đây không thể là vết mồ hôi của Trần Khẩn để lại. Xem ra, Trần Khẩn đã tỉnh lại và nghe được cuộc đối thoại của nàng với Trần Uyên Bác. Vậy thì... Rốt cuộc là chủ đề nào đã khiến cô bé không kìm được nước mắt? Không ngờ nội tâm Trần Khẩn lại nhạy cảm như vậy. Xem ra sau này khi nói chuyện, mình cũng cần phải cẩn thận và quan tâm đến cô bé hơn.

Ngày hôm sau, vừa sáng sớm, Trần Khẩn lại vui vẻ chạy đến trước cửa phòng Thẩm Mặc Tâm. Nàng không biết rằng những giọt nước mắt không kìm được tối qua đã bị Thẩm Mặc Tâm phát hiện, vẫn vui vẻ gõ cửa phòng nàng.

Thẩm Mặc Tâm mặc bộ quần áo ngụy trang đặc chế mở cửa bước ra, không để Trần Khẩn vào phòng mà bước ra khóa cửa lại.

"Tìm một chỗ trống trải, tốt nhất là yên tĩnh, không có ai quấy rầy."

Thẩm Mặc Tâm mới đến doanh trại hôm qua chưa quen thuộc địa hình, nên chỉ có thể nhờ Trần Khẩn người được coi là "thổ địa" ở đây tìm một chỗ yên tĩnh.

"Vâng, Giáo quan đi theo em." Trần Khẩn vừa dẫn đường vừa sung làm hướng dẫn viên tạm thời, giới thiệu sơ lược về sự phân bố địa hình của doanh trại cho Thẩm Mặc Tâm.

Tiểu đội của Trần Uyên Bác có thể mở rộng thu nạp thành quân đoàn, ngoài năng lực lãnh đạo xuất sắc của cá nhân ông và sự hỗ trợ âm thầm của Thẩm gia, quan trọng nhất là khu vực này có núi lớn tự nhiên phía sau doanh trại, nhờ đó mới có thể từ từ mở rộng quy mô đại đội. Ban đầu Nhất đội và Nhị đội chỉ huấn luyện ở chân núi, giờ thì đã chuyển vào trong núi. Cấu trúc biên chế cũng không còn là Nhất đội và Nhị đội nữa, mà là Nhất hàng và Nhị hàng (tức là hàng quân/trung đội) rồi. Chỉ là Trần Uyên Bác vẫn quen miệng gọi là Nhất đội và Nhị đội, bởi vì hai đội này đã sớm không còn là phân đội nhỏ về mặt quân số. Trên danh nghĩa vẫn là phân đội nhỏ, nhưng thực chất từ rất sớm đã là đội hình của một Trung đội rồi.

Tại sao không ai phát hiện? Bởi vì những người lính dư ra trong đội ngũ của Trần Uyên Bác thực chất đều là những tinh nhuệ mà các chiến hữu ở Quân khu lớn giao phó cho ông hỗ trợ huấn luyện. Đương nhiên, chỉ những người ưu tú mới được gửi đến, nếu không Trần Uyên Bác nhất định sẽ không nhận.
Trần Khẩn dẫn Thẩm Mặc Tâm đến dưới chân núi: "Giáo quan, chỗ này cô thấy thế nào? Sáng sớm các binh sĩ đều đang huấn luyện ở thao trường, sẽ không đến đây đâu."

Hôm qua trên xe, Thẩm Mặc Tâm đã nhìn thấy ngọn núi lớn tự nhiên này. Nàng rất yêu thích cảnh sắc nơi đây. Mặc dù nàng biết ngọn núi này chỉ là bức bình phong tự nhiên của căn cứ huấn luyện đặc biệt của Trần Uyên Bác, nhưng nhìn hiện tại Trần Uyên Bác dường như không hề phá hoại diện mạo nguyên thủy của nó. Ngọn núi lớn hùng vĩ, xanh tươi này trong mắt Thẩm Mặc Tâm thật mê người và đáng khao khát.

Hiện tại chỉ mới ở dưới chân núi, nhưng tâm hồn của Thẩm Mặc Tâm đã bắt đầu say mê, bắt đầu khao khát tiến vào chốn thâm sơn cùng cốc rậm rạp này.
"Ừm, không khí ở đây thật sự rất tốt, không hề có cái thứ khói bụi như trong thành thị. Haizz, hiện tại muốn tìm được một nơi như thế này, quả thực không còn nhiều nữa. Việc chặt phá bừa bãi và ô nhiễm do con người đã hủy hoại hết nơi này đến nơi khác, những phong cảnh ưu mỹ như tranh vẽ."
Giọng nói xót xa, vẻ mặt cảm thương ấy khiến khuôn mặt băng lãnh như sương của Thẩm Mặc Tâm thoáng hiện lên một nét gì đó đáng thương, làm người ta xót xa. Vẻ mặt này không nên xuất hiện trên mặt nàng. Nàng có thể lạnh lùng, lãnh đạm, đóng băng, nhưng không thể có sự thương cảm này.

Trần Khẩn nhìn thấy nét cảm thương đó trên khuôn mặt xinh đẹp, tâm trạng nàng trở nên phức tạp. Đây không phải là biểu cảm mà Giáo quan nên có. Tuy mới quen biết có một ngày, nhưng Giáo quan đã chiếm một vị trí quan trọng trong lòng nàng. Sự yêu thích và cưng chiều của cả quân đoàn đối với nàng, nàng hiểu rất rõ. Nhưng cảm giác Giáo quan dành cho nàng lại hoàn toàn khác, đó là sự thừa nhận.
Mọi người yêu thích nàng vì mị lực cá nhân, nhưng Giáo quan lại thừa nhận tài năng của nàng. Hơn nữa, Giáo quan rõ ràng là người tâm cao khí ngạo như vậy, có thể nhận được sự khẳng định từ nàng, Trần Khẩn cho rằng đó là một điều vô cùng hiếm có, rất đáng tự hào.

Thẩm Mặc Tâm chợt tỉnh ngộ. Tại sao mình đột nhiên lại thương cảm, hơn nữa lại là trước mặt một cô gái mới quen biết một ngày? Chẳng lẽ vì có tâm hồn đơn thuần, sạch sẽ này bên cạnh, mình mới nảy sinh tâm lý không phòng bị với cô bé? Mới có thể tự nhiên bộc lộ tất cả chân thật tận đáy lòng mình trước mặt nàng ư?

"Trần Khẩn, ngươi có biết đánh Thái Cực quyền chân chính không?"

Một câu hỏi của Thẩm Mặc Tâm khiến Trần Khẩn có chút mơ hồ. Cái gì gọi là Thái Cực quyền chân chính?

"Trước kia em có học với các chú, chỉ là... không có kiên nhẫn luyện tiếp, em thấy nhàm chán." Câu nói càng lúc càng nhỏ. Giáo quan hỏi như vậy, chắc chắn Thái Cực quyền phải rất quan trọng đối với nàng.

"Ha ha, đó là vì ngươi không biết cách phối hợp kỹ thuật thổi nạp hơi thở chính xác khi đánh quyền. Nhưng cũng không thể trách ngươi, đây là bí kỹ độc môn của từng võ học gia. Các chú của ngươi dù có thương ngươi đến mấy, nếu không được sự cho phép của sư phụ hoặc gia tộc, họ không thể nào dạy ngươi."

Thẩm Mặc Tâm cười sảng khoái, vẻ băng sơn chợt tan chảy, để lộ ra hơi thở của mùa xuân. Ngay cả Trần Khẩn người đã hơi miễn dịch với vẻ đẹp của Thẩm Mặc Tâm cũng không nhịn được mà nhìn ngây người. Thật đẹp, thật sự rất quyến rũ, thật sự rất... dụ người. Trần Khẩn có một xúc động muốn đưa tay sờ thử khuôn mặt kiều mị động lòng người đó của Thẩm Mặc Tâm.

"Nhìn cái gì? Ngớ ngẩn à?" Thẩm Mặc Tâm thấy Trần Khẩn chỉ ngây ngốc nhìn về phía mình, nàng không nhận ra chính nụ cười của mình đã thu hút Trần Khẩn. Nàng còn quay đầu nhìn lại một lần, phía sau không có vật gì mới lạ mà.

"Giáo... Giáo quan, cô cười... đẹp quá." Trần Khẩn ấp a ấp úng nói ra những lời này, nàng cảm thấy mình thật sự mất mặt. Giáo quan chỉ cười thôi mà, mình lại có thể nhìn ngây người.

"Không được nói với người khác là ta đã cười, nghe rõ chưa?" Thẩm Mặc Tâm không ngờ nụ cười của mình lại mê hoặc cả Trần Khẩn. Nàng rất ít cười trước mặt người ngoài. Chỉ khi ở bên cạnh sư phụ và ông nội, nàng mới có thể cười một cách không kiêng nể như vậy. Nàng cũng thấy chán nản vì mình lại mê đảo một cô bé, xem ra sau này nàng càng không thể cười trước mặt người khác. Có lẽ danh hiệu Băng sơn này, nàng sẽ phải tiếp tục giữ vững.

"Cô cười đẹp như vậy, tại sao lại không cười nhiều hơn? Còn nữa, tại sao lại không được nói với người khác? Ngay cả ba em cũng không được nói sao?" Trần Khẩn có chút không hiểu tình hình. Chuyện tốt đẹp không phải nên chia sẻ với mọi người sao?

"Số hiệu 103846!"

"Có!"

Trần Khẩn thấy Thẩm Mặc Tâm đột nhiên nghiêm mặt hô lên số hiệu của mình, tuy không biết vì sao lại như vậy, nhưng nàng vẫn phản xạ có điều kiện, ngẩng đầu ưỡn ngực đứng thẳng tắp.

"Không được nhắc đến chuyện ta cười với bất kỳ ai, đây là mệnh lệnh." Thẩm Mặc Tâm biết Trần Khẩn là người rất có kỷ luật, rất tuân thủ quân quy, nàng không muốn giải thích nhiều, ra lệnh trực tiếp là được. Trần Khẩn nhất định sẽ tuân theo mệnh lệnh của nàng, điểm này Thẩm Mặc Tâm vô cùng yên tâm.

"Rõ, Giáo quan." Xem đi, đứa trẻ này thật sự rất nghe lời.

"Ừm, thả lỏng thân thể, ta sẽ dạy ngươi đánh Thái Cực quyền chân chính. Và, không có lệnh của ta, không được phép dạy cho bất kỳ ai phương pháp thổ nạp hơi thở mà ta dạy ngươi. Đây cũng là mệnh lệnh, nghe rõ chưa?"

"Rõ, thưa Giáo quan."

Một người thầy tận tâm và một người trò có khả năng lĩnh hộ bắt đầu cuộc sống vừa là thầy vừa là bạn của nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz