[BHTT] [EDIT] Mang Theo Tàn Tật Lão Bà Vào Đại Học
Chương 29
Vừa bước vào tiểu khu, Sở Nhiên hỏi: "An An tỷ, các ngươi quen thân lắm sao?"
Cố An An đưa tay vuốt vuốt mái tóc: "Cũng không hẳn, hắn tới công ty mới hơn mười ngày thôi."
Sở Nhiên lập tức hiểu rõ, Trần Hi Dục này vừa khéo là người thay cho Lưu Húc sau khi hắn rời đi.
Không ngờ, nàng thật vất vả mới tiễn được một kẻ đáng khinh, vậy mà lại tới thêm một kẻ còn lợi hại hơn.
"An An tỷ, vị Trần đại thiếu kia có phải đối với tỷ rất chiếu cố không?"
"Còn được. Với ta thì đúng là khá chiếu cố."
Cố An An nói xong liền cười, dáng vẻ tâm tình cực hảo.
"Tiểu Nhiên, ta nói cho ngươi nghe nha ~ từ sau khi Lưu Húc đi rồi, ta đi làm cũng vui vẻ hẳn lên ~"
"Bây giờ Trần giám đốc phụ trách bộ Thiết Kế ⅩⅠ của chúng ta, hắn gan thật lớn, ngay cả lời lão bản cũng dám không nghe. Nhiều việc không cần thiết, hắn tự làm chủ đẩy hết. Hơn nữa hắn đối với cấp dưới rất tốt, lúc họp còn vừa nói vừa cười hoà mình với bọn ta, hoàn toàn không có cái giá lãnh đạo."
"Giờ bộ môn chúng ta nhẹ nhàng hơn nhiều."
Kẻ đáng khinh không còn, lãnh đạo mới lại trẻ tuổi tuấn tú, còn biết chiếu cố cấp dưới.
Nàng quả thực vui vẻ vô cùng.
Giữa từng hàng chữ đều toát ra sự vừa lòng đối với tân lãnh đạo.
Sở Nhiên âm thầm bĩu môi.
Trần Hi Dục là nhi tử của lão bản, sao có thể sợ lão bản?
E rằng lão bản cố ý dung túng hắn lập uy trước mặt công nhân, để chuẩn bị tiếp vị về sau.
Về đến nhà, Cố An An lập tức buông bao bao xuống, không kịp nghỉ ngơi đã bắt đầu nấu cơm.
Nàng cần kiệm quản gia, lại luyện ra một tay trù nghệ rất khá, rảnh rỗi còn tự tay làm đồ chua.
Lúc này nàng chạy tới góc tường nơi đặt bình rau ngâm, lật xem một vòng, lấy ra một nắm đậu đũa muối cùng mấy miếng củ cải muối.
"Tiểu Nhiên, lát nữa ta làm cho ngươi cơm chiên đậu đũa muối ăn, thế nào?"
Nàng ngồi xổm bên bình đồ chua, quay đầu nói với Sở Nhiên.
Tà dương mạt cuối, ánh chiều tà vừa khéo rọi lên ban công, sắc quang mỏng như lớp vỏ quýt tản ra trên gương mặt thanh xuân kiều mỹ của nàng, ôn nhu đến mức khiến người động lòng.
Sở Nhiên không chớp mắt nhìn.
"Hảo, ngươi làm món gì ta cũng thích ăn."
Cố An An giãn mặt cười, rạng rỡ như kiều hoa.
"Ta biết ngay ngươi thích ăn cái này, ta cho ngươi bỏ nhiều đậu đũa muối một chút nha ~"
"Bất quá ~" nàng nói rồi khẽ nhíu mày, vầng trăng mày liễu cong cong sinh ra một nếp nhăn rất nhỏ, nhìn lại không hiểu sao khiến người đau lòng.
"Ngươi bây giờ đang tuổi lớn, không thể chỉ ăn dưa muối."
"Úi, đúng rồi!"
Nàng giãn mày, trên mặt cười khanh khách: "Trong tủ lạnh còn có thịt đùi gà, ta trụng nước một chút, cắt thành thịt đinh rồi xào chung."
Sở Nhiên liếc nàng thật sâu, dùng bồn đỡ lấy đậu đũa muối còn đang nhỏ nước trong tay nàng.
"Hảo, làm như vậy nhất định ăn ngon."
Có lẽ bởi giọng điệu chém đinh chặt sắt của nàng đã cho Cố An An niềm tin lớn lao, nàng vui vẻ đứng dậy, mặt mày hớn hở nói:
"Vậy quyết định thế đi, tối nay chúng ta ăn cơm chiên đậu đũa muối thịt gà đinh, thêm cà chua xào trứng với củ cải chua."
Sở Nhiên sợ nàng mệt: "Cơm chiên ăn kèm củ cải chua là đủ rồi, không cần làm cà chua xào trứng."
"Không được, ngươi bây giờ cần bổ sung dinh dưỡng, mỗi ngày đều phải ăn thịt với trứng gà, như vậy đầu óc của ngươi mới có thể luôn thông minh như vậy nha!"
Sở Nhiên nhịn không được bật cười: "An An tỷ đối ta thật tốt."
Cố An An dùng một tay sạch khác xoa xoa đầu nàng.
"Đương nhiên rồi, ngươi là muội muội của ta mà ~"
Sở Nhiên ngẩn người.
Cố An An bưng đồ ăn vào bếp nấu cơm.
Nàng theo thường lệ dựa lên khung cửa, nhìn nàng bận rộn.
Cố An An loay hoay một lúc, quay đầu lại hỏi: "Tiểu Nhiên, hôm nay sao ngươi không học thuộc tiếng Anh?"
Sở Nhiên thu liễm cô đơn nơi đáy mắt, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: "Hôm nay có chút không có sức, không muốn bối."
Trên gương mặt trắng nõn của Cố An An lập tức dâng lên vẻ lo lắng, nàng bước nhanh tới, duỗi tay đặt lên trán Sở Nhiên.
"Không khó chịu chứ? Để ta sờ xem...... Ừm không sốt, chắc là mệt rồi. Vậy ăn cơm xong ngươi nghỉ sớm một chút."
Sở Nhiên cảm nhận bàn tay dính nước của nàng dán lên trán mình, qua lại vuốt nhẹ, cảm thụ nhiệt độ cơ thể của chính nàng.
Một trái tim cũng như bị bàn tay ướt át ấy chạm tới, từ lạnh lẽo chậm rãi ấm dần.
"An An tỷ, ta không sao, ngươi đừng lo."
"Vậy sao lại không có sức?"
"Khẳng định là đói thôi, chờ ăn cơm ngươi làm xong, ta liền tung tăng nhảy nhót ngay!"
Cố An An tức thì thả lỏng một hơi: "Ngươi đúng là đồ ngốc, làm ta sợ nhảy dựng. Lần sau buổi trưa ăn nhiều thêm một chút, không được để đói nữa."
Nàng xoay người sang bên, trở lại bồn rửa tiếp tục rửa rau: "Ta mua đồ ăn vặt cho ngươi, ngươi có phải quên mang không? Ngày mai lấy nhiều thêm chút, đói thì lót bụng. Các ngươi mỗi ngày chương trình học nhiều như vậy, không ăn chút đồ ăn vặt bồi bổ sao được......"
Nàng lải nhải, nói rất nhiều lời dặn dò.
Sở Nhiên nhìn bóng lưng nàng bận rộn trong bếp, ngoan ngoãn đáp ứng.
Nàng nói một câu, Sở Nhiên liền "hảo" một tiếng.
Sáng hôm sau, Cố An An làm bữa sáng phong phú, nhìn chằm chằm nàng ăn hết hai chén mới chịu thả người, lại nhét đầy đồ ăn vặt vào cặp sách cho nàng.
Sở Nhiên dở khóc dở cười, chỉ đành cõng đến trường.
Nửa đường, Tiền Hảo dẫn theo Tiền Phong đuổi theo.
"Mang cái gì mà căng phồng vậy?"
"Ăn."
Tiền Hảo "úc" một tiếng: "Thảm, ta có từng ấy đồ ăn vặt mà lại quên mang."
"Ta còn định cho ngươi nếm thử nữa."
Tiền Hảo vừa nói vừa tự nhiên tiến tới khoác tay nàng, Sở Nhiên liền né sang một bên thật nhanh.
"Ta không thích cùng người tay trong tay."
Tiền Hảo tuy đối nàng rất có hảo cảm, bị cự tuyệt cũng thấy thật mất mặt.
Nàng là đại tiểu thư, có kiêu ngạo của chính mình.
Nàng làm như không có việc gì, thu tay lại.
Rồi lại nhịn không được nghiêng mặt đánh giá Sở Nhiên.
Sở Nhiên cõng cặp, hai tay cắm trong túi quần.
Nàng mặc giáo phục như các học sinh khác, nhưng thân cao chân dài, giáo phục trên người nàng chẳng những không hề mập mạp, trái lại thanh xuân phi dương, tràn đầy phong thái dâng trào của thiếu niên.
Ánh mặt trời rọi lên người nàng, khiến nửa bên gò má sáng ngời tựa bạch ngọc.
Chân dài mỗi bước đi ra đều vượt nàng nửa bước, Tiền Hảo không thể không tăng tốc mới theo kịp.
"Ngươi thật sự không giống người khác."
Tiền Hảo buột miệng nói một câu.
Hai nàng sóng vai đi về phía trường, ngang qua học sinh và người đi đường, tất cả đều ngoái đầu nhìn.
Có người nhìn Sở Nhiên, nhưng càng nhiều là nhìn nàng.
Nàng sinh ra minh diễm chiếu nhân, dù mặc giáo phục cũng khó che nổi vẻ đẹp thanh xuân vô địch.
"Ta thấy ngươi với tỷ tỷ ngươi hay tay trong tay mà?"
"Không giống nhau." Sở Nhiên đáp rất nhanh.
Tiền Hảo sững sờ, đang muốn hỏi nàng có ý gì, thì Tần Phỉ Phỉ từ xa chạy chậm lại.
"Sở Nhiên!"
Lưu Tử Hằng theo sau nàng, như một kẻ cận vệ.
Tần Phỉ Phỉ liếc thấy Tiền Phong im lặng theo phía sau Tiền Hảo, còn xách cặp sách trong tay.
Tiền Hảo đi học đến cặp cũng không đeo, tất thảy đều để Tiền Phong thay.
Nàng đầy mặt khinh thường.
"Đi học mà cặp sách cũng không đeo, còn dám nói thi Thanh Hoa?"
Tiền Hảo hừ mũi một tiếng: "Ý ngươi là tự đeo cặp thì có thể thi đậu Thanh Hoa?"
Tần Phỉ Phỉ mặt mày khó coi, liếc xéo nàng: "Ta thấy ngươi thi đại học cũng để tuỳ tùng thay ngươi làm bài, có khi thật đậu Thanh Hoa cũng chưa biết chừng."
"Các ngươi nói đúng không?"
Nàng nhìn quanh muốn tìm người phụ hoạ, chỉ có Lưu Tử Hằng căng thẳng gật đầu: "Đúng vậy."
Hai người đấu khẩu ngay tại chỗ.
Lưu Tử Hằng muốn khuyên mà không dám, hai nữ sinh này, một nhà có quyền, một nhà có tiền, hắn không dám đắc tội.
"Ai Sở Nhiên, Sở Nhiên, ngươi chờ ta với nha?"
"Sở Nhiên, ngươi đi nhanh vậy làm cái gì?"
Không biết từ lúc nào Sở Nhiên đã đi lên phía trước, Tần Phỉ Phỉ chẳng rảnh cãi nữa, vội vàng đuổi theo.
Tiền Hảo không chịu yếu thế, lập tức chạy theo, áp sát bên Sở Nhiên.
Tần Phỉ Phỉ vừa thấy, lập tức khoác tay Sở Nhiên.
Tiền Hảo thấy hai người khoác tay, tức giận vô cùng.
Nàng thở phì phì nhìn Sở Nhiên: "Sở Nhiên, ngươi vừa rồi còn nói không cùng người tay trong tay, sao lại để nàng tay trong tay?"
Tần Phỉ Phỉ lập tức đắc ý phi phàm.
"Hiểu chưa, Sở Nhiên là bạn tốt của ta, quan hệ của nàng với ta, không giống ngươi!"
Tiền Hảo vừa rồi đã bị câu "Không giống nhau" của Sở Nhiên làm mơ màng hồ đồ, giờ lại bị Tần Phỉ Phỉ lấy "Không giống nhau" ra chế nhạo, trong lòng tức đến phát điên.
Nàng hung hăng trừng Tần Phỉ Phỉ một cái, rồi nhìn Sở Nhiên, thề nhất định phải được một lời giải thích.
Sở Nhiên lặng lẽ móc tai nghe từ trong cặp, đeo lên, thản nhiên bắt đầu ngâm nga tiếng Anh, như không coi ai ra gì.
Tần Phỉ Phỉ càng thêm đắc ý, lè lưỡi với Tiền Hảo.
Tiền Hảo tức đến đỏ bừng mặt.
Nhìn hai người khoác tay rời đi, nàng tụt lại phía sau, nổi giận đùng đùng với Tiền Phong.
"Nàng vì sao thân với Tần Phỉ Phỉ, không để ý tới ta?"
"Ta có chỗ nào không bằng Tần Phỉ Phỉ?"
"Ngươi nói đi chứ?"
Tiền Phong đau đầu vô cùng, hoàn toàn không hiểu mấy chuyện vòng vo của đám tiểu nữ sinh.
Nghẹn nửa ngày, bỗng linh quang lóe lên, hắn nói: "Có khi... hai nàng tới đại di mụ... thôi."
Đến lượt Tiền Hảo cạn lời, nàng trực tiếp cho Tiền Phong một cước.
Tiền Hảo nuốt không trôi cục tức này, cả buổi sáng cũng chưa tiêu.
Buổi trưa tan học, nàng lập tức tìm Sở Nhiên, chìa tay về phía nàng: "Sở Nhiên, đồ ăn vặt của ngươi đâu, chia ta chút."
Sở Nhiên hờ hững ngước mắt: "Ngươi không phải có rất nhiều đồ ăn vặt sao?"
"Ta không mang!"
Tiền Hảo có chút ủy khuất.
Rõ ràng sáng sớm nàng vừa nói với nàng rồi.
Sở Nhiên mở khoá kéo cặp, rồi bắt đầu lấy đồ ăn vặt ra.
Một gói, hai gói, ba gói...... tổng cộng mười gói.
Sau đó nàng lại kéo khoá kéo lên.
Tiền Hảo ngẩn ngơ: "Ngươi còn chưa chia ta gói nào mà?"
Sở Nhiên nghiêm trang kéo kín khoá, nhét cặp vào ngăn bàn.
"Xin lỗi a, đồ ăn vặt của ta vừa đúng mười gói, ngụ ý tương đối độc đáo, một gói cũng không thể chia cho ngươi, xin lỗi."
Tiền Hảo lại ngốc: "Ngụ ý gì?"
Khóe môi Sở Nhiên nhếch lên: "Thập toàn thập mỹ."
Sáng sớm trước lúc đi, Cố An An đặc biệt chọn mười loại đồ ăn vặt khác nhau bỏ vào cặp nàng, còn nói ngụ ý là thập toàn thập mỹ.
Hai nàng đều thập toàn thập mỹ.
An An tỷ thật tốt, lúc nào cũng có thể đem ngày thường bình phàm sống ra tư vị ~
Nàng nghĩ vậy, không nhịn được lộ ra một nụ cười.
Nàng vừa cười, khí chất toàn thân liền đổi khác.
Trước kia nàng cũng hay cười, trông như đối ai cũng khách khách khí khí, kỳ thực cao lãnh xa cách, cự người ngàn dặm, ngươi muốn thân cận nàng càng khó thêm khó.
Nhưng nụ cười lúc này, thật xứng với bốn chữ ôn nhuận như ngọc.
Tiền Hảo thấy có chút kỳ quái, sao nàng lại nghĩ đến "ôn nhuận như ngọc" để hình dung?
Nàng không phải nữ hài tử sao?
Nàng nhịn không được lại nhìn Sở Nhiên thêm một cái.
Thầm nghĩ, không ngờ nàng cười lên lại đẹp như vậy.
"Ngươi cười cái gì?"
Sở Nhiên thu cười: "Không có gì."
Tiền Hảo bĩu môi: "Một gói cũng không chia ta sao? Keo kiệt."
Sở Nhiên cười cười, Tiền Hảo nhìn ra, lần này là kiểu cười khách khí xa cách.
"Vậy ngươi coi ta là một đồng học keo kiệt đi."
Thanh âm rất nhẹ, thậm chí như có ảo giác ôn nhu, nhưng cảm giác mà Tiền Hảo nhận được lại vô cùng xa lạ.
Trong lòng nàng thập phần thất bại.
Không cam lòng, uể oải, lại rất muốn đạt được.
Không hiểu vì sao, trên người Sở Nhiên như có một loại mị lực kỳ dị, càng không thể tới gần, nàng càng muốn thử thách.
Nàng kéo tay áo giáo phục của Sở Nhiên lắc lắc, làm nũng: "Ngươi chia ta một gói đi, cùng lắm thì mai ta trả ngươi là được."
Sở Nhiên nhẹ nhàng kéo tay áo về, lắc đầu: "Xin lỗi."
Đồ ăn vặt An An tỷ cho ta, ai cũng đừng nghĩ ăn.
Thẹn thùng
Tần Phỉ Phỉ thấy Tiền Hảo chịu thiệt, vui đến cười ha ha ha.
Nàng vốn định gọi Sở Nhiên đi ăn trưa, nhưng bị Tiền Hảo giành trước, vì thế nàng đứng một bên chờ, muốn nhân cơ hội quan sát xem rốt cuộc Sở Nhiên với Tiền Hảo quan hệ tốt hay không.
Dù sao hai nàng là hàng xóm.
Kết quả nàng liền thấy Tiền Hảo bị Sở Nhiên liên tiếp cự tuyệt.
Xác nhận, quan hệ hai người không tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz