[BHTT] [EDIT] Mang Theo Tàn Tật Lão Bà Vào Đại Học
Chương 26
Sở Nhiên vội cúi người, nâng đầu Cố An An:
"An An tỷ, ngươi thế nào? Đau đầu không? Còn choáng không? Người có khó chịu không?"
Cố An An lắc đầu:
"Ta không sao."
Vừa tỉnh, nàng đã cảm nhận, thân thể không đau không khó chịu, cảm giác choáng cũng biến mất.
Nàng được Sở Nhiên đỡ ngồi dậy.
Sở Nhiên không yên tâm, lại nhìn bác sĩ:
"Bác sĩ, ngươi kiểm tra cho tỷ tỷ ta lại lần nữa đi."
Bác sĩ bất đắc dĩ kiểm tra thêm lần nữa, vẫn không phát hiện vấn đề.
"Không sao cả."
"Vậy sao tỷ ta lại ngất? Nguyên nhân là gì?"
Sở Nhiên không chịu buông.
Cố An An chen vào:
"Tiểu Nhiên, ta thật sự không sao."
Nhưng Sở Nhiên vẫn kiên trì.
Bác sĩ đành đo huyết áp, đường huyết.
"Tỷ ngươi hơi tụt huyết áp, có thể đứng dậy quá nhanh."
"Nhiều nguyên nhân gây choáng. Tỷ ngươi còn trẻ, không có bệnh lớn, đừng lo."
"Người nhà như ngươi ta gặp nhiều, một chút bệnh nhỏ đã lo hơn cả người bệnh."
"Ta kê mấy thang thuốc Đông y điều dưỡng, về uống một đợt."
Cố An An vội nói:
"Bác sĩ, ta quen tụt huyết áp rồi, không cần kê thuốc."
"Vậy tùy các ngươi."
Sở Nhiên không chịu, nhất định mua thuốc, Cố An An đành theo.
Ra ngoài, Cố An An nhìn hóa đơn, xót xa:
"Ba hộp thuốc mà hơn tám mươi?"
"Tiểu Nhiên, ta nói không sao mà."
Sở Nhiên cầm túi thuốc, siết tay nàng:
"An An tỷ, nhiều bệnh nhỏ không để ý sẽ thành bệnh lớn. Bỏ chút tiền mua yên tâm, rất đáng."
"Tiền còn kiếm được, nhưng An An tỷ quan trọng hơn tất cả."
Cố An An nghe mà mềm lòng, cười:
"Tiểu Nhiên, ngươi thật sự lớn rồi, ta mãn nguyện lắm."
Sở Nhiên ghé tai nàng:
"Sau này ta sẽ kiếm rất nhiều tiền, đều cho ngươi dùng!"
Cố An An cười rạng rỡ, ôm cổ nàng, hôn lên má.
Sở Nhiên đứng ngây ra, mùi hương cơ thể, gương mặt hồng hào, đôi mắt hạnh mỉm cười của nàng, tất cả in sâu trong khoảnh khắc ấy.
Sở Nhiên lặng lẽ đỏ mặt.
Về nhà, nàng nhìn Cố An An uống thuốc, lại lo lắng hỏi:
"An An tỷ, còn khó chịu không?"
"Không sao. Ngủ một giấc là ổn."
Sở Nhiên bĩu môi:
"Ta thấy bác sĩ đó không đáng tin, mai ta bồi ngươi đi bệnh viện nhé?"
Cố An An phản đối:
"Không được, ngươi cao tam, không thể nghỉ học."
"Vậy trưa tan học ta bồi ngươi đi."
"Ta không sao, không cần đi bệnh viện."
Nàng đẩy Sở Nhiên về phòng.
Hôm sau trưa, Sở Nhiên gọi điện, Cố An An vẫn không chịu đi.
Nàng đành bỏ cuộc.
Tần Phỉ Phỉ rủ ăn trưa, nàng từ chối. Tiền Hảo kéo nàng đi ăn, nàng cũng từ chối.
Tiền Hảo hỏi mãi, nàng đành dẫn nàng vào tiệm net.
Nàng định tải ảnh và video lên không gian mạng miễn phí.
Tiền Hảo nói:
"Ta có mấy ổ cứng, ngươi dùng đi."
Sở Nhiên coi như không nghe.
Tiền Hảo nghiêm túc:
"Ta thật lòng muốn giúp, không khoe giàu."
Sở Nhiên đáp:
"Mỗi người có mức sống riêng. Ta là học sinh nghèo, hưởng mức sống của ngươi chỉ tự tìm phiền."
Tiền Hảo hỏi:
"Ngươi không thấy ta tổn thương tự tôn ngươi sao?"
"Không ai làm tổn thương được tự tôn của ta."
Tiền Hảo càng thấy nàng đặc biệt:
"Vậy sao ngươi không dùng đồ của ta?"
Sở Nhiên thở dài:
"Vậy vì sao ngươi nhất định bắt ta dùng?"
Tiền Hảo bĩu môi:
"Từ nhỏ chưa ai từ chối ta!"
Sở Nhiên cạn lời, quay sang tải ảnh.
Tiền Hảo nhìn:
"Wow, hai người chụp nhiều ảnh thế!"
"Sở Nhiên, tỷ ngươi đẹp ghê, trang điểm chút giống minh tinh."
Sở Nhiên nói:
"An An tỷ vốn đã đẹp hơn minh tinh."
Tiền Hảo cười:
"Không ngờ ngươi cũng biết khen."
Sở Nhiên trợn mắt.
"Ảnh giống nhau sao ngươi lưu hết?"
"Mỗi ngày một tấm."
"Ngày nào cũng gặp mà chụp?"
"Sở Nhiên, tiệm net hôi quá, đi thôi."
"Ta đói rồi."
Sở Nhiên không để ý.
Tiền Hảo bị hắt hủi.
Sau khi Triệu Tương và Tần Khi nhờ Lý Mậu khui lại vụ án tai nạn xe cộ của cha mẹ Sở Nhiên, Lưu Tuấn Kiệt nhanh chóng nhận ra vấn đề xuất phát từ nhà mình.
Lưu Lệ bị mắng, Hoàng Thế Tài bị cảnh cáo, cả Lưu gia đều ngoan ngoãn.
Sở Nhiên và Cố An An sống yên ổn một thời gian.
Nửa tháng sau, Lưu Tuấn Kiệt biết đồng sự quyết chỉnh hắn, không muốn hòa giải.
Cách duy nhất là từ Sở Nhiên.
Hắn quyết định tìm Sở Nhiên, đánh bài thân thích, dụ nàng ký hòa giải.
Ai ngờ Sở Nhiên đưa ra luật sư Tiền Ở An sắp xếp.
"Lưu thúc thúc, đây là luật sư riêng của ta, có việc ngươi nói với hắn."
Lưu Tuấn Kiệt toát mồ hôi lạnh.
Một nữ sinh trung học, vị thành niên, lấy đâu ra luật sư?
Có cao nhân sau lưng!
Hắn điều tra, biết Tần Khi và Triệu Tương đứng sau.
Hóa ra mấu chốt vì em gái em rể hắn làm bậy, chậm trễ việc học của con người ta.
Trong nhà quan lại, độc nữ như bảo bối, sao không coi trọng tiền đồ?
Chậm trễ học hành, chẳng khác gì cắt đường hậu duệ!
Lưu Tuấn Kiệt lập tức đi hòa giải.
Sau khi hắn hứa lợi ích, Tần Khi và Triệu Tương tìm Sở Nhiên.
"Sở Nhiên, Lưu Tuấn Kiệt đồng ý trả lại phòng ở và gia sản. Oan gia nên giải. Các ngươi cũng là thân thích."
"Sau này ngươi ở nhà mình, tài sản đứng tên ngươi, yên tâm học hành."
"Ngươi thấy sao?"
Sở Nhiên bình tĩnh:
"Được, Tần thúc thúc, ta nghe ngài."
"Nhưng có vài chỗ ta không hiểu, mong ngài giải thích."
Tần Khi vui vẻ:
"Cứ hỏi, thúc thúc biết gì nói nấy."
Sở Nhiên giấu lạnh trong mắt, giả ngây thơ:
"Tần thúc thúc, ta tưởng phải ra tòa. Mưu tài hại mệnh, mua hung giết người, sao có thể hòa giải?"
Cả phòng lặng ngắt.
Tần Khi và Triệu Tương sững sờ.
Sở Nhiên tiếp tục:
"Ta nghe chính tai mợ và cữu cữu nói."
"Năm đó họ mua chuộc tài xế Quách Hải Dương, cố ý uống say đâm chết cha mẹ ta, vốn định giết cả ta."
"Sau đó họ bàn cách đối phó ta."
"Biểu đệ Hoàng Bưu còn dùng chuyện này uy hiếp ta."
"Ta thật sự sợ hãi, không dám nói, nhưng giờ có Tần thúc thúc và Triệu a di, ta nghĩ nên nói ra sự thật."
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz