[BHTT] [EDIT] Mang Theo Tàn Tật Lão Bà Vào Đại Học
Chương 20
"Ta nói cho ngươi nghe, loại không biết xấu hổ tôn tử này chỉ biết ăn mềm sợ ngạnh, đánh một đốn liền thành thật."
Hắn nói xong mới ý thức mình lỡ miệng bạo thô, vội vã vỗ vỗ miệng: "Hắc hắc, nói nhanh nói nhanh. Ta bình thường không nói thô tục, thật sự không nói."
Sở Nhiên không mặn không nhạt quét hắn một cái, cũng chẳng vạch trần lời dối: "Đã nói rồi, đừng động thủ."
Vương Lực vội cười làm lành: "Hành hành hành, nghe ngươi. Ta là quân tử, quân tử động khẩu bất động thủ."
Sở Nhiên chẳng biết nghĩ tới điều gì, đôi mày xinh đẹp bỗng cong lên, lộ ra một mạt tươi cười thanh thanh thiển thiển.
"Không sai, chúng ta là người văn minh, đương nhiên phải dùng biện pháp văn minh giải quyết hành vi không văn minh."
Nàng vừa cười, khí chất toàn thân liền đại biến, tựa như xuân phong tan tuyết, phất dương liễu.
Vương Lực bị nụ cười ấy làm hoảng mắt.
Hắn tuy không quá lý giải cách làm của Sở Nhiên, nhưng biện pháp nàng nói quả thực có thể không đánh mà thắng, giải quyết đáng khinh nam, mọi người còn lông tóc không tổn hao gì; có thể nói không còn gì ổn thỏa hơn, lại còn nhất lao vĩnh dật.
Hắn không hiểu, song lại rất bội phục.
Vốn theo cách nghĩ của hắn, đối phó Lưu Húc loại mặt dày mày dạn đáng khinh nam, không có đánh một đốn là không xong; thật sự không được thì đánh hai đốn, đảm bảo thành thật.
Nhưng Sở Nhiên nhất định muốn bọn họ "văn kiện đến".
Hắn còn không dám không nghe.
Bên kia, Tiền Phong nhìn chằm chằm Tô Lượng; Tô Lượng thấy trong tay hắn đang thưởng thức một con Thụy Sĩ đao trông ngưu bức vô cùng. Thụy Sĩ đao xoay tròn giữa đầu ngón tay hắn, như một món đồ chơi nho nhỏ, nhẹ nhàng mà tùy ý.
Tô Lượng nhìn đến không kịp chớp mắt, chủ động thấu lại.
Ai ngờ Tiền Phong bỗng nhìn thẳng hắn: "Hai ngày trước buổi tối vì sao ở cửa Huệ Dân Tiểu Khu đả thương người?"
Sắc mặt Tô Lượng đại biến, nhìn chằm chằm hắn, ánh mắt nháy mắt hung ác như một con sói đói sắp nhào lên cắn xé con mồi.
Tiền Phong giơ tay liền dùng chuôi đao tước hắn một cái.
"Tiểu tử thúi, ta nếu muốn hại ngươi, đêm đó liền bắt ngươi rồi."
Tô Lượng như lâm đại địch, hai nắm tay siết chặt: "Đêm qua truy xe máy ta, là ngươi?"
Tiền Phong sảng khoái thừa nhận: "Không sai. Ở địa bàn của ta đả thương người, ta phải biết là ai."
Hắn tư thái rất nhẹ nhàng, như đang liêu việc nhà, thuận miệng hỏi: "Vì sao đánh gãy tay nàng?"
Ánh mắt Tô Lượng hung ác: "Nàng xứng đáng. Nàng trước đó tát ta một cái."
Tiền Phong bình luận: "Không ngờ ngươi còn là loại có thù tất báo."
Hắn từ trên xuống dưới đánh giá Tô Lượng, rồi bỗng nhe răng cười, lộ ra một hàm răng trắng bóng: "Bất quá, lão tử thích trên người tiểu tử ngươi cái cổ tàn nhẫn kính nhi này."
Tô Lượng dần dần thả lỏng, nghiêng mắt trừng hắn: "Ngươi thật sẽ không bắt ta?"
Tiền Phong lắc đầu: "Ta không phải cảnh sát." Hắn khép Thụy Sĩ đao lại, hoành Tô Lượng một cái: "Bất quá ngươi tốt nhất cầu nguyện, đừng phạm vào tay ta."
Tô Lượng lập tức nói: "Người không phạm ta, ta không phạm người."
Tiền Phong tức giận lại tước hắn một cái bằng chuôi đao: "Đều cái gì với cái gì. Hiện tại là pháp trị xã hội, ngươi cái tiểu hỗn đản đấu cái gì tàn nhẫn?"
Tô Lượng tức hắn xem thường mình, giơ tay đánh trả, lại bị Tiền Phong nhẹ nhàng bâng quơ hóa giải. Hắn lại nhào lên muốn tìm lại bãi, Tiền Phong tại chỗ dạy hắn làm người; chỉ vài cái đẩy kéo đơn giản, tiểu tử đã quăng ngã cái cẩu gặm bùn, nửa ngày không bò dậy.
Mắt Tô Lượng sáng rực: "Ngươi luyện qua? Ngươi biết võ công?"
Tiền Phong ngữ điệu lười biếng: "Thế nào, muốn học?"
Mắt Tô Lượng càng sáng: "Ngươi chịu dạy ta?"
Hắn cũng quang côn, lập tức quấn lấy Tiền Phong bái sư.
Tiền Hảo không nén được, quấn lấy Sở Nhiên hỏi nàng cùng Vương Lực nói gì. Sở Nhiên sợ nàng hỏng mất tr·ừng tr·ị đáng khinh nam đại kế, chỉ thuận miệng có lệ.
Tiền Hảo hỏi mãi không ra nguyên cớ, đành chuyển sang hỏi Vương Lực. Nàng bình thường chúng tinh phủng nguyệt, rất ít nam sinh có thể chống lại mị lực của nàng mà qua loa; ai ngờ Vương Lực bị nàng truy vấn, ấp úng không chịu nói dối lừa nàng, cũng không chịu nói thật, cuối cùng bị hỏi đến nóng nảy, liền chạy trối ch·ết.
"Ngươi đi hỏi Sở Nhiên đi. Chuyện của nàng, ta thật không dám nói bậy."
Hắn càng nói vậy, Tiền Hảo càng đối Sở Nhiên sinh ra nồng hậu hứng thú.
Nàng còn chưa gặp nữ sinh nào thú vị như thế: học tập thành tích nhất lưu, bóng rổ đánh còn soái khí hơn đại bộ phận nam sinh, lại còn khiến một đám nam sinh duy nàng như Thiên Lôi sai đâu đánh đó.
Quá thoải mái!
Tiền Hảo cảm giác như tìm được một phương hướng mới; sau khi về nước tẻ nhạt vô vị, cuối cùng cũng có một liều tuyệt diệu cách hay.
Buổi tối, Tiền Hảo hứng thú bừng bừng muốn dẫn Sở Nhiên đi gặp lão ba của mình.
Kết quả bị nàng không lưu tình chút nào cự tuyệt.
"Sở Nhiên, chúng ta không phải nói tốt rồi sao?"
"Sự tình nói tốt, nhưng thời gian chưa nói hảo. Đêm nay ta đi không được."
"Vì sao?"
"Hôm nay An An Tỷ nghỉ ngơi, ở nhà nấu cơm ăn."
Tiền Hảo thật không thể lý giải: "Chẳng phải chỉ là một bữa cơm? Đi nhà ta cũng là ăn như nhau."
Sở Nhiên lại không cho là đúng: "Không giống nhau."
Rốt cuộc là không giống nhau thế nào, Tiền Hảo hỏi không ra, cũng không thể hiểu. Nhưng nàng muốn làm điều gì thì chưa bao giờ bỏ dở nửa chừng, lập tức ôm cánh tay Sở Nhiên năn nỉ.
"Ai da, ngươi với tỷ tỷ ngươi ngày nào cũng ăn cùng nhau, còn chưa ăn nị sao? Ngươi đi nhà ta đi, nhà ta đầu bếp làm cho ngươi một bữa tiệc lớn. Chúng ta vừa ăn vừa chơi, ta còn gọi bằng hữu ta tới, đêm nay chúng ta thống thống khoái khoái khai party, thế nào?"
Sở Nhiên đạm đạm cười: "Không được đâu. Ta cùng An An Tỷ đã ước hảo."
Tiền Hảo hoàn toàn không thể hiểu nổi lựa chọn kỳ ba: nhất định phải ở nhà ăn chuyện thường ngày, lại không chịu đi ra ngoài party cùng bằng hữu!
Nàng lại triền Sở Nhiên một hồi; bình thường chỉ cần nàng hơi làm nũng, cơ bản không chuyện gì không bãi bình.
Nhưng chiêu đó đặt trước mặt Sở Nhiên thì toàn bộ mất hiệu lực.
Nàng làm nũng, Sở Nhiên không mặn không nhạt, khách khách khí khí; nàng theo lý cố gắng, Sở Nhiên vẫn không mặn không nhạt, khách khách khí khí; nàng càn quấy, Sở Nhiên như cũ không mặn không nhạt, khách khách khí khí.
Chủ đánh một chữ: nhậm nàng đông nam tây bắc phong, nàng tự lù lù bất động.
Tiền Hảo đời này chưa từng gặp kẻ gàn bướng hồ đồ như vậy; tức giận quay về cách vách, tự mình phát hờn dỗi.
Tiền Phong nhìn ra nguyên do, đối với tâm tư thiếu nữ tuổi dậy thì, chỉ cảm thấy vô ngữ.
Tiền Hảo thấy hắn chơi bời lêu lổng, lại càng sinh khí, sai khiến hắn đi ra ngoài báo thù cho mình, bằng không sẽ bảo lão ba khấu tiền lương hắn.
Tiền Phong là Tiền Ở An thu con nuôi, từ nhỏ cùng Tiền Hảo lớn lên; hai người xưng là thanh mai trúc mã, hai nhỏ vô tư. Tiền Phong cũng vẫn luôn sủng nàng, nàng hữu cầu tất ứng.
Giờ đại tiểu thư phát giận, Tiền Phong bất đắc dĩ, đành suốt đêm kéo Hoàng Bưu ra khỏi ổ chăn, dọa một trận xong liền tùy tay ném vào thùng rác trước cổng Lưu Gia.
Kỳ thật chính hắn cũng thấy mất mặt: vậy mà để một tiểu tặc sờ được lên giường Tiền Hảo. Nếu không phải Tiền Ở An biết tính hắn, dặn đi dặn lại rằng có thể báo thù nhưng tuyệt không được ra mạng người, hắn đã sớm cho thằng đó đi gặp Diêm Vương.
Tiền Hảo từ nhỏ đến lớn đều do hắn che chở, ai dám chạm nàng một ngón tay?
Tên kia liên tiếp ba ngày chịu đủ kinh hách, tinh thần gần như hỏng. Người nhà phát hiện thì hắn đầy người rác rưởi, há miệng ngậm miệng "quỷ a quỷ a". Lưu Gia đang vì chuyện Lưu Lệ cùng Hoàng Thế Tài mà sứt đầu mẻ trán, nào có công phu nghe hắn nói hươu nói vượn?
Lưu Tùng là phụ cảnh, dạo gần đây cũng không biết đắc tội ai, ba ngày hai bữa bị người khiếu nại lên cục; lãnh đạo đành bảo hắn cuốn gói cút đi.
Sau khi bị sắp xếp ở nhà, Lưu Tùng vốn đã tâm tình không tốt, lại bị Hoàng Bưu hồ ngôn loạn ngữ chọc đúng họng súng, tóm lấy liền chửi một trận. Hoàng Bưu bị mắng đến đại khí cũng không dám thở.
Ngày thường hắn dựa vào ba mẹ làm xằng làm bậy; nay ba mẹ không ở nhà, hắn không có chỗ dựa, trong nhà phải làm tôn tử, ra trường còn bị giáo bá nhựu 1 lận, nhật tử khỏi nói có bao nhiêu nước sôi lửa bỏng!
Tiền Phong còn thỉnh thoảng âm thầm "quang cố" hắn.
Hắn cố ý chơi xấu: lần nào cũng nửa đêm qua, thừa lúc Hoàng Bưu ngủ say, liền một thùng nước lạnh tưới từ đầu tới chân; xong không nói hai lời, xách người lên rồi ném xuống thùng rác dưới lầu.
Mỗi lần đều không nói lời nào, cũng không lộ mặt, dọa Hoàng Bưu đến mức sắp phát thần kinh bệnh.
Ng·ay cả Sở Nhiên cũng không biết, chính mình cái "con bướm cánh" nho nhỏ ấy, chỉ khẽ phiến một cái, rốt cuộc đã khuấy ra cơn lốc lớn tới mức nào.
Còn Hoàng Thế Tài say rượu lái xe chạy trốn, như cũ ngốc trong trại tạm giam, chờ Viện Kiểm Sát nhắc tới công tố.
Lưu Lệ thủ đoạn dập nát tính gãy xương, căn bản không còn khả năng khôi phục.
Người đàn bà đanh đá kiêu ngạo như thuở trước, mỗi ngày nằm trên giường bệnh mắng bác sĩ, mắng hộ sĩ, mắng cảnh sát.
Cảnh s·át nh·ân dân tới làm ghi chép, nàng chỉ thẳng mũi mắng người ta là rác rưởi. Từ án nàng ái xe bị trát thai, nàng mắng tới án nàng thủ đoạn bị người đánh gãy. Cuối cùng cảnh sát bị nàng mắng đến hỏng mất, mặc nàng khiếu nại thế nào cũng không chịu tới cửa ghi chép nữa. Lưu Lệ lại sai lão mẹ tới Cục Cảnh Sát khóc lớn đại náo; cảnh s·át nh·ân dân phụ trách phá án khổ không nói nổi, đành phản ánh lên trên. Lãnh đạo thượng cấp tự mình hỏi đến, dẫn người đi tìm Lưu Lệ cố vấn đêm án phát, kết quả cũng bị nàng tóm được mà "Năng lượng cao phát ra" một hồi; lãnh đạo suýt tức đến cao huyết áp, bất đắc dĩ tìm tới Lưu Tuấn Kiệt.
Lưu Tuấn Kiệt lúc này mới biết trong nhà đã xảy ra đại sự.
Người này rốt cuộc quyền cao chức trọng, lập tức cảm thấy không thích hợp; chỉ là chưa kịp điều tra rõ nguyên do, đồng sự đã nói cho hắn biết: hắn có một bản án cũ năm xưa bị nghi ngờ có liên quan làm việc thiên tư tr·ái p·h·áp l·uật, muốn lật lại bản án mà phúc thẩm.
Lưu Tuấn Kiệt đại kinh thất sắc.
Hắn hiện đang hướng vị trí viện trưởng mà nỗ lực, vào thời khắc then chốt này, một tia qua loa cũng không chấp nhận. Cớ sao vừa đúng lúc bị người moi ra bản án cũ?
Có người chỉnh hắn!!!
Vân dũng
Ngày hôm sau là thứ hai.
Giữa trưa, Sở Nhiên chịu mời tới nhà Tần Phỉ Phỉ dùng cơm.
Triệu Tương tự mình xuống bếp.
Tần Khi đẩy bữa tiệc, về nhà bồi cùng nhau dùng cơm.
Đây xem như Tần Khi, Triệu Tương cùng Sở Nhiên lần đầu tiên chính thức gặp mặt.
Sau khi ăn xong, Tần Phỉ Phỉ ngoan ngoãn đi nghỉ trưa, Sở Nhiên theo Tần Khi cùng Triệu Tương vào thư phòng.
Tần Khi mang một gương mặt chữ điền, tướng mạo uy nghiêm mà không mất lực tương tác; hắn ngồi ng·ay ngắn sau án thư, tay vịn ghế, phong phạm trưởng bối mười phần, nhìn liền biết là loại thúc thúc bối khiến người đặc biệt tin cậy.
Hắn bưng chén trà, hướng Triệu Tương gật đầu, ý bảo nàng mở miệng trước.
"Sở Nhiên, Phỉ Phỉ bổn là bổn điểm, nhưng may mà còn tính hiếu học. Ta cùng nàng ba ba cũng vì nàng mà rầu thúi ruột. Mấy năm nay cũng chẳng biết tìm bao nhiêu lão sư, nhưng hiệu quả đều không quá rõ ràng......"
"Vẫn là Sở Nhiên ngươi thông minh, có tài, toàn thân chắn cũng không chắn nổi tài văn chương. Ta cùng Phỉ Phỉ ba ba lén đều nói, ngươi đứa nhỏ này nhất định là Văn Khúc Tinh hạ phàm!"
"Nghĩ lại thì nhà ta Phỉ Phỉ cũng có chút vận khí ở trên người; vừa muốn tìm một vị học bá đồng học để thơm lây, liền nhận thức được ngươi."
"Chúng ta biết, điểm số ấy a, một ngụm ăn không hết mập mạp. Chúng ta cũng không dám trông mong nàng như ngươi bay lên cành cao làm phượng hoàng, chỉ cần có thể giúp nàng điểm trướng thêm mấy chục mấy trăm phân, khảo cái trọng điểm một quyển gì đó, chúng ta cũng đã cám ơn trời đất!"
"Nếu thật có thể dính chút thông minh khí của ngươi, thi đậu 985, 211, vậy ngươi chính là đại ân nhân của cả nhà ta. Ta với Tần Thúc Thúc của ngươi tuyệt đối phải thật mạnh tạ ngươi!"
Triệu Tương không hổ là người của thị ủy tuyên truyền bộ, lời nói một bộ một bộ, bất tri bất giác khiến người rơi vào bẫy ngôn ngữ; đối nàng sinh hảo cảm thì đã thụ sủng nhược kinh, lại hận không thể lưỡng lặc sáp đao giúp nữ nhi nàng nâng điểm lên.
Sở Nhiên khiêm tốn nghe, một câu cũng không chen vào, thoạt nhìn thập phần trung thực.
Đợi Triệu Tương nói xong, nàng mới đúng lúc tỏ thái độ: "Triệu A Di cùng Tần Thúc Thúc quá lời rồi. Mọi người đều là đồng học, hỗ trợ lẫn nhau mà thôi, chưa nói tới cái gì ân a tạ a linh tinh."
"Về điểm số, ta tin tích lũy đầy đủ, nửa bước ngàn dặm. Trong một năm kế tiếp, chỉ cần ta biết, ta đều sẽ mang theo Tần Phỉ Phỉ năng học năng hành mà luyện nhiều. Tần Phỉ Phỉ tâm thái rất ổn, sức học cũng đủ; chỉ cần nàng liên tục giữ vững, tin rằng nhất định sẽ lấy được một cái thành tích không tồi."
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz