ZingTruyen.Xyz

[BHTT] [EDIT] Mang Theo Tàn Tật Lão Bà Vào Đại Học

Chương 18

tinhnhienca

Tần Khi lần này tự mình xuất mã, cùng nàng có một phen nói chuyện bí mật.

Bên kia, Tiền Phong mang giáo phục của Tiền Hảo tới. Tiền Hảo ghét bỏ liếc mắt:
"Ta nói cho ngươi biết, chỉ cần con heo kia sống dễ chịu, ngươi cũng đừng mong sống yên!"

Khóe mắt Tiền Phong giật giật, nhét đồng phục vào tay nàng:
"Đã biết."

Tiền Hảo chống cằm đánh giá chiếc xe đen:
"Đây là xe chuyên dụng biển số 8 chữ, không đơn giản a. Sở Nhiên sao lại lên đó?"

Tiền Phong nói ngắn gọn:
"Tần gia thiên kim tìm nàng phụ đạo bài vở."

Tiền Hảo quay đầu nhìn hắn, Tiền Phong giải thích thêm:
"Đại tiểu thư, hàng xóm của ngươi là hạng nhất toàn khối, ngươi đến giờ vẫn chưa biết sao?"

Mắt Tiền Hảo bỗng sáng rực:
"Có rồi!"

"Ba ta không cho ta ở ngoài, là sợ ta học hư. Nếu hàng xóm ta là hạng nhất toàn khối, ông ấy còn lý do gì không cho phép ta ở đó? Với lại tiểu quỷ còn chưa bắt được, ta không cam tâm quay về!"

Khi Sở Nhiên xuống xe, Tiền Hảo tiến sát lại:
"Sở Nhiên, có chuyện muốn thương lượng với ngươi."

Sở Nhiên cười như không cười:
"Nếu không phải chuyện tốt, ta khuyên ngươi đừng nói."

Không hiểu vì sao, Tiền Hảo đối diện nụ cười ấy liền thấy tâm tư mình bị nhìn thấu, đành nói thật:
"Ngươi theo ta về nhà một chuyến, nói với ba ta ngươi là hạng nhất Hoằng Tế, sau này chúng ta cùng ăn cùng ở. Như vậy ta khỏi phải dọn về nhà."

"Xin lỗi, không hứng thú."

Tiền Hảo đảo mắt:
"Ta trả tiền."

Sở Nhiên nhướng mày.
"Năm vạn?"
"Mười vạn?"

Sở Nhiên đưa tay:
"Đều là đồng học, nói tiền tổn thương tình cảm."

Tiền Hảo nắm tay nàng:
"Chuyển cho ngươi hay giữ hộ?"

Sở Nhiên mỉm cười:
"Để ở chỗ ngươi. Khi ta cần tiền, gọi ngươi trả."

Tiền Hảo tức đến nghẹn họng:
"Ngươi coi ta là ATM à?"

Sở Nhiên nhún vai:
"Ngươi cũng có thể coi là tình nghĩa thâm hậu."

Nàng nghèo đến trắng tay, mười vạn trong tay mà không cầm một xu, thản nhiên rời đi. Tiền Hảo nhìn bóng lưng nàng, có chút ngẩn người.

"Cô gái này thật thú vị."

Buổi tối tự học, Sở Nhiên thấy Tiền Phong cưỡi mô-tô rời đi, liền về tiểu khu triệu tập Hồ Cổ Nguyệt ba người.

Hồ Cổ Nguyệt:
"Lão đại, có phải muốn làm lớn một trận không?"

Chu Thiên:
"Phải làm lớn! Kỵ Thiên Đánh Thánh liên minh quyết không lùi!"

Trịnh Lăng Hiên:
"Tuyệt không lùi!"

Sở Nhiên:
"Tiền Phong đi rồi, tối nay hành động."

Đêm xuống, Tiền Hảo đang ngủ say thì đột nhiên mở mắt, thấy hai gương mặt quỷ trắng bệch sát trước mắt, sợ đến hoa dung thất sắc.

"Tiền Phong! Tiền Phong! Tiểu quỷ ra rồi!"

Tiền Phong như u linh từ bóng tối xuất hiện. Chưa kịp làm gì, hai tay đã bị hắn tóm ngang, chính là Chu Thiên và Trịnh Lăng Hiên.

Hai người vừa bị giữ đã tay đấm chân đá:
"Vương bát đản! Ch·ết kẻ l·ừa đ·ảo! Giả vờ ra ngoài gạt bọn ta, hóa ra bày bẫy ở đây!"

"Tiểu gia với ngươi không để yên!"

Tiền Phong không ngờ là mấy đứa trẻ, cũng không dám ra tay nặng.

Hồ Cổ Nguyệt nhanh nhẹn trượt ra ngoài, quay đầu nện một gậy vào lưng Tiền Phong, rồi co giò chạy:
"Điểm tử quá cứng! Mau rút!"

Chu Thiên và Trịnh Lăng Hiên đồng thời cúi đầu cắn mạnh vào tay Tiền Phong, đau đến hắn hoa mắt. Nhân cơ hội hai người trượt xuống, như cá chạch chạy tán loạn, cầm đồ vật trong phòng ném loạn, Hồ Cổ Nguyệt thì đánh lạc hướng.

Đúng lúc đó, một bóng đen tóc xõa lao ra ban công.

Tiền Hảo thấy liền đuổi theo, mặc Tiền Phong phía sau quát lớn:
"Giặc cùng đường mạc truy!"

Ban công nối sang một ngôi cao nhỏ, bóng đen nhảy lên, mắt thấy sắp trốn thoát, Tiền Hảo hung hăng lao tới, túm chặt tóc đối phương.

"Trang quỷ đúng không? Ta xem ngươi chạy đi đâu!"

Nàng bị đối phương đá văng, lăn mấy vòng rồi rơi khỏi mái nhà. May mắn kịp bám vào mép tường.

"Cứu với!"

Bóng đen không quay đầu, bỏ chạy mất dạng.

Tiền Hảo run rẩy treo bên tường, nhìn xuống dưới chỉ thấy một mảnh đen kịt, sợ đến bật khóc.

"Tiền Phong ngươi là đồ vương bát đản! Chờ bổn tiểu thư sống sót, nhất định cho ngươi đẹp!"

Nàng khóc nức nở, bỗng nghe tiếng bước chân. Ngẩng đầu, thấy một đôi giày vải, rồi một người ngồi xổm xuống, đưa ra bàn tay trắng nõn.

Mái tóc bay trong gió, ngũ quan thanh tú, ánh mắt trầm tĩnh, khóe môi thoáng cười.

Tiền Hảo chớp mắt, kêu lên kinh hỉ:
"Sở Nhiên!?"

Sở Nhiên bình tĩnh:
"Đưa tay cho ta."

Tiền Hảo vươn tay, bị kéo mạnh lên. Vừa đứng vững, nàng ôm chặt lấy Sở Nhiên, thở dốc.

"Sở Nhiên, may mà ngươi tới..."

Sở Nhiên đẩy nhẹ nàng ra, liếc xuống dưới:
"Dưới đó cũng là một ngôi cao, ngươi rơi xuống cũng không sao."

Tiền Hảo trừng mắt:
"Thật à?"

Sở Nhiên lảng sang chuyện khác:
"Sao vậy? Lại nháo quỷ?"

Tiền Hảo nhìn quanh:
"Ngươi có thấy bóng đen nào không? Ta nghi quỷ là người giả!"

Sở Nhiên lắc đầu.

Tiền Hảo hứng khởi:
"Ngày mai ta cho người phong chỗ này lại!"

Sở Nhiên im lặng.

Tiền Hảo kiên quyết cảm ơn, Sở Nhiên tiện miệng:
"Không phải ngươi giữ mười vạn cho ta sao? Thêm chút nữa đi."

Tiền Hảo bĩu môi:
"Mạng ta quý hơn tiền nhiều, ngươi không thể đòi thứ khác sao?"

Sở Nhiên cười ngượng:
"Ta chỉ yêu tiền."

Tiền Hảo nghẹn lời.

"Đợi ngươi gặp ba ta, ta sẽ hỏi ông ấy nên cảm ơn ngươi thế nào."

"Được." Sở Nhiên xoay người rời đi, không ngoảnh đầu.

Tiền Hảo nhìn theo, trong lòng trống trải khó hiểu.

Sở Nhiên về phòng, Cố An An bưng canh tới. Nàng chột dạ đón lấy.

Cố An An giúp phủi tro, gỡ cọng cỏ dính trên tóc nàng, dịu dàng nói:
"Không sao, nhà ta Tiểu Nhiên tuấn tú lắm."

Sở Nhiên cúi đầu uống canh, tim đập rối loạn.

Cố An An lau khóe miệng nàng:
"Còn muốn uống không?"

"Đủ rồi, An An tỷ. Ngươi đi ngủ đi."

Cố An An chỉnh chăn cho nàng, chợt thở dài:
"Mấy hôm nay Hoàng Bưu làm ngươi ngủ không yên, mai ta đi tìm Lưu Lệ."

Sở Nhiên giật mình:
"Không cần đâu, An An tỷ. Hắn sẽ không tới nữa."

Cố An An nhìn nàng thật sâu, rồi rời đi.

Phòng tối lại.

Sở Nhiên sờ mái tóc mình, dường như vẫn còn hơi ấm bàn tay nàng.

Ngày hôm sau chủ nhật, Cố An An dậy sớm chuẩn bị bữa sáng, dọn dẹp nhà cửa, rồi đi mua vôi.

Ở cổng tiểu khu gặp Lý Cường.
"An An, để ta xách giúp."

Cố An An khéo léo từ chối.

Đi tới bồn hoa, nàng gặp Triệu Hải Hà đang bưng bát cơm.

"An An, trưa nay cháu ta tới, đừng nấu cơm. A di bảo thím làm mấy món ngon, cùng ăn nhé."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz