ZingTruyen.Xyz

[BHTT] [EDIT] Mang Theo Tàn Tật Lão Bà Vào Đại Học

Chương 13

tinhnhienca

Lưu Lệ liền càng không thể đã biết.

Vừa được thả ra, nàng vẫn còn chửi rủa om sòm. Đệ đệ nàng là Lưu Tùng tới đón, khuyên nhủ dăm ba câu, nàng mới hừ hừ thở phì phò, dắt theo Hoàng Bưu mà đi.

Ba người tới trước cổng Hoằng Tế Cao Trung, vừa liếc một cái liền thấy săm lốp lại bị trát. Hai bánh sau chi chít toàn ghim mũ nhựa, thứ này không sao vá được, chỉ đành thay bánh mới.

Lại mở cửa xe, kết quả phát hiện các khe cửa sổ đều bị nhét đầy keo 502.

Lưu Lệ tức đến oa oa la hét, nắm chặt Lưu Tùng, bắt hắn lập tức điều trích giám sát, nhất định phải tìm ra kẻ đầu sỏ gây tội.

Nhưng Lưu Tùng chỉ là phụ cảnh, lại chẳng quản khu vực này, ba người đành quay lại đồn công an phố Huệ Dân ban nãy.

Cảnh s·át nh·ân dân thấy bọn họ đi rồi lại quay về, phiền muốn ch·ết. Vừa nghe Lưu Lệ vẫn hùng hổ đòi lập tức điều theo dõi, sắc mặt liền chẳng tốt đẹp gì.

Cảnh s·át nh·ân dân lập tức không có sắc mặt hòa nhã, Lưu Lệ lại làm ầm ĩ một hồi, cuối cùng còn trực tiếp gọi điện cho đại ca nàng là Lưu Tuấn Kiệt, muốn hắn gây áp lực cho đồn công an.

Lưu Tuấn Kiệt mắng nàng một trận té tát.

Nàng lúc này mới chịu yên.

Chỉ là vẫn nghẹn không xuống cục ác khí ấy, ngày nào cũng chạy tới đồn công an, thúc giục cảnh s·át nh·ân dân mau chóng tra ra h·ung th·ủ, nàng đã sớm chuẩn bị để báo thù cho ái xa.

Nàng không có thời gian tới Huệ Dân Tiểu Khu mò tìm điều tra, cuộc sống của Sở Nhiên cùng Cố An An cũng vì thế mà an tĩnh.

Suốt một vòng tiếp theo, mỗi đêm tự học, Sở Nhiên đều dẫn Tần Phỉ Phỉ cùng nhau xoát đề.

Nàng giảng giải rành mạch, mạch lạc rõ ràng, logic kín kẽ, nói sâu mà hóa nông, lại chia sẻ vài chiêu nhỏ giải đề. Chẳng mấy chốc đã khiến Tần Phỉ Phỉ tâm phục khẩu phục, tình cảm hai người cũng ngày một tốt hơn.

Bài tiểu trắc thứ bảy, điểm toán của Tần Phỉ Phỉ tiến bộ rõ rệt. Tần Khi cùng Triệu Tương mừng rỡ khôn xiết, dặn Tần Phỉ Phỉ nhất định phải thỉnh Sở Nhiên tới trong nhà ăn cơm.

"Phỉ Phỉ, mụ mụ cảm thấy không sai. Sở Nhiên chính là kỳ ngộ của ngươi, ngươi nhất định phải cùng nàng làm tốt quan hệ. Chủ nhật này ta tự tay làm một bàn đồ ăn, ngươi thỉnh người tới trong nhà ăn cơm."

Tần Phỉ Phỉ cũng vui lắm. Bình thường nàng học toán như xem thiên thư, cứ thấy đầu óc xoay không kịp, như có một sợi gân mắc ở đâu đó. Nhưng Sở Nhiên vừa giảng, nàng liền có thể hiểu.

"Hảo nha lão mẹ, ngươi cùng ta ba là tính tự thân xuất mã, bắt lấy học bá đồng học của ta sao?"

Triệu Tương cười lên: "Ta và ngươi ba lúc trước tốt xấu cũng là cao tài sinh, sao lại sinh ra ngươi cái du mộc đầu. Ai, không có biện pháp, chỉ đành tự thân xuất mã, xem có thể thỉnh động đồng học ngươi hay không."

Tần Khi cũng cười nói: "Ba ba lại vì ngươi chạy vạy một phen, xem có thể điều ngươi tới lớp của nàng không. Như vậy các ngươi giao lưu cũng tiện hơn."

"Lão ba uy vũ." Tần Phỉ Phỉ giơ ngón tay cái.

Nàng rất biết thân biết phận, ba mẹ vì nàng tính toán suy nghĩ, nàng đều phối hợp.

Nàng hứng thú bừng bừng tìm tới Sở Nhiên, nói việc thỉnh ăn cơm.

Sở Nhiên uyển chuyển từ chối.

Tần Phỉ Phỉ cực kỳ không hiểu: "Sở Nhiên, chúng ta đều cộng quá hoạn nạn, cùng nhau ăn bữa cơm thì tính cái gì? Huống chi là cơm nhà, đâu phải thượng tiệm cơm. Ngươi vì sao không muốn đi?"

Sở Nhiên sớm đoán được kết quả này.

Mấy ngày nay nàng phụ đạo Tần Phỉ Phỉ, bất quá chỉ là mồi câu thôi.

Giờ thì cá đã lên câu.

Nhưng mục đích của nàng còn xa mới đạt tới, sao có thể lúc này đã vứt mồi câu ra.

"Ta không dám bảo đảm bản thân có thể sánh với danh sư, cũng không dám chắc giúp ngươi tăng được bao nhiêu phân. Hơn nữa tình huống nhà ta ngươi cũng biết, ta ngoài học tập còn phải làm việc nhà, nhặt rác rưởi kiếm học phí, ta không có nhiều thời gian như vậy."

Nàng nói vô cùng thành khẩn, Tần Phỉ Phỉ nhất thời cứng họng.

Lưu Tử Hằng ở bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở, nàng mới biết Sở Nhiên học phí vậy mà vẫn chưa gom đủ?

Tần Phỉ Phỉ nhất thời không biết nên nói gì, do dự hồi lâu, rốt cuộc cũng không thể mở miệng nhắc lại chuyện mời khách.

Chủ nhật buổi sáng lên lớp xong, buổi chiều được nghỉ nửa ngày, phần lớn đồng học vẫn lưu lại phòng học.

Sở Nhiên cõng cặp sách về nhà. Tần Phỉ Phỉ được cha mẹ đề điểm, cũng cõng cặp sách đi cùng nàng, thề muốn cùng nàng cùng tiến cùng ra.

Sở Nhiên tự nhiên mặc nàng.

Hai người vừa đi vừa nói cười bước vào Huệ Dân Tiểu Khu, chỉ thấy một chiếc xe thể thao đỗ trước cổng lớn, quanh xe vây một đám nhàn hán.

"Đây là xe gì?"

"Sách, nhìn liền quý."

"Đây là xe thể thao, ngươi xem gầm xe thấp như vậy."

"Lại còn màu cam, thật tao khí."

Tần Phỉ Phỉ liếc qua một cái, buột miệng thốt lên: "Lamborghini bản mới nhất Revuelto!"

Nói xong nàng quay sang Sở Nhiên cười: "Ta ngày thường đối xe cộ tương đối cảm thấy hứng thú."

Sở Nhiên chỉ liếc một cái liền dời mắt đi.

Vào trong tiểu khu, nàng phát hiện ngoài cửa đơn nguyên tòa nhà mình đang đứng một nam một nữ, ngẩng cổ đánh giá.

Nam nhân cao lớn tuấn tú, tóc húi cua, áo sơ mi quần tây, vẻ mặt nghiêm túc.

Nữ tử rất trẻ, trang điểm thời thượng, mái tóc xoăn sóng lớn dưới ánh mặt trời rực rỡ óng ánh, xõa như thác nước, xinh đẹp vô cùng.

"Tiền Phong, ngươi không tìm lầm chứ? Đây là căn phòng nháo quỷ kia?"

Tiền Phong gật đầu chắc nịch: "Không sai."

Nữ hài lập tức hứng thú: "Đi, đi lên nhìn xem. Ta倒 muốn kiến thức kiến thức, phòng nháo quỷ rốt cuộc là bộ dạng gì."

Giọng phổ thông của nàng chuẩn chỉ, câu chữ rõ ràng, song vẫn nghe ra một mùi vị khẩu âm nơi khác.

Sở Nhiên cùng Tần Phỉ Phỉ cõng cặp sách đi qua.

"Hello, các ngươi ở nơi này?"

Nữ hài chặn Sở Nhiên ở phía trước lại.

Hai người bốn mắt đối nhau, Sở Nhiên lúc này mới phát hiện nàng tuổi tác chẳng khác mình bao nhiêu.

Nữ hài có gương mặt minh diễm đại khí, mắt đánh phấn tím nhạt, môi tô son đỏ rực.

Những màu sắc ấy chẳng những không lấn át, trái lại còn tôn lên làn da trắng như tuyết của nàng, khiến vẻ minh diễm càng thêm phóng túng rạng rỡ, đẹp đến chói mắt.

Thanh niên Tiền Phong đứng cạnh, ánh mắt cũng dừng trên người Sở Nhiên, sắc bén đến lạ.

Sở Nhiên âm thầm nâng cao cảnh giác, nhàn nhạt quét hai người một cái: "Có việc?"

Nữ hài mỉm cười lễ phép: "Ta gọi Tiền Hảo. Nghe nói tòa lầu này có phòng nháo quỷ, nên đặc biệt tới tham quan. Ngươi biết là căn nào không?"

Thành khẩn

Sở Nhiên khẽ nhíu mắt, cũng nở một nụ cười lễ phép: "Xin lỗi tỷ tỷ, ta không biết đâu."

Ai ngờ Tiền Hảo cười khúc khích, chỉ vào đồng phục trên người nàng.

"Các ngươi là học sinh Hoằng Tế Cao Trung phải không? Ta cũng là."

Tần Phỉ Phỉ lập tức liếc Sở Nhiên, Sở Nhiên cũng nhìn lại, cả hai đều thấy nghi hoặc trong mắt nhau.

Hoằng Tế Cao Trung làm gì có nhân vật này?

Tiền Hảo cười nói: "Ta mới từ nước ngoài trở về. Ngày mai đi Hoằng Tế Cao Trung đưa tin. Đúng rồi, ta ở Nhất Ban, các ngươi là mấy ban?"

Nàng vừa dứt lời, Tần Phỉ Phỉ liền biến sắc: "Ngươi thế nhưng vào được Nhất Ban? Đó là ban Thanh Bắc, không ít người được cử đi học Thanh Hoa Bắc Đại."

Sở Nhiên cũng đã sớm được cử đi học, Thanh Hoa Bắc Đại đồng thời đưa cành ôliu, nhưng nàng vẫn kiên trì muốn tham gia thi đại học.

Điều khiến Tần Phỉ Phỉ kh·iếp sợ là: nàng muốn vào Nhất Ban còn khó khăn chồng chất, vậy mà kẻ nửa đường sát ra này vừa tới đã vào được?

Tiền Hảo nhướng mày: "Ta vào được Nhất Ban, đương nhiên là phù hợp tiêu chuẩn của trường."

Tần Phỉ Phỉ âm thầm bĩu môi, hơi không tình nguyện hỏi: "Vậy ngươi là cao mấy?"

Tiền Hảo nghe ra nàng có chút toan, tâm tình lại càng vui vẻ: "Cao Tam. Nếu không phải lão ba ta cứ nhất định muốn ta viên giấc mộng Thanh Hoa của hắn, ta lười trở về."

Tần Phỉ Phỉ hoàn toàn coi nàng khoác lác: "Thanh Hoa đâu phải ai muốn khảo là có thể đậu."

Tiền Hảo: "Vậy nhìn xem lâu!"

Sở Nhiên mỉm cười lễ phép: "Đồng học tái kiến."

Nàng vừa xoay người muốn đi, Tiền Hảo đã lập tức giữ lấy một cánh tay nàng: "Hải, ta nói rồi mà, chúng ta lập tức thành đồng học. Ngươi đã ở nơi này, vậy nói cho ta biết nhà ai nháo quỷ đi?"

Ánh mắt Sở Nhiên rơi trên bàn tay đang đặt trên tay nàng. Bàn tay ấy ngón dài như tước hành, nhưng đôi mắt nàng chợt mị khẩn, đáy mắt đầy lạnh băng.

Nàng nghiêng mặt, bỗng nhoẻn miệng cười: "Xin lỗi đồng học, ta thật sự không biết."

Tiền Hảo thấy nụ cười ấy, bất giác ngây người, thầm nghĩ nữ hài này cười lên sao như đổi thành một người khác?

Không cười thì lão thần khắp nơi, cười lên lại thanh triệt sạch sẽ. Còn đừng nói, quả thật khá xinh đẹp.

Sở Nhiên liễm mắt, tránh thoát cánh tay, đi lên cầu thang.

Tần Phỉ Phỉ vội đuổi theo, lặng lẽ nói với nàng: "Chiếc Lamborghini ngoài kia chắc chắn là của nàng. Trên người nàng mặc, toàn là xa xỉ đại bài."

Đáy mắt Sở Nhiên thoáng hiện một mạt nghi hoặc, hai người kia tới đây rốt cuộc muốn làm gì?

Nàng nhanh chóng khôi phục khí định thần nhàn như thường, nhàn nhạt "Nga" một tiếng.

Tần Phỉ Phỉ gia cảnh khá giả còn không chống nổi mị lực siêu xe, vừa rồi lại còn nhìn chằm chằm chiếc Patek Philippe trên tay Tiền Hảo mấy lượt.

Không ngờ Sở Nhiên một cô nhi đến học phí cũng giao không nổi, lại có thể bình đạm như vậy.

Ánh mắt nàng phức tạp nhìn Sở Nhiên một cái.

Cảm giác nhẹ nhõm do thân cận mang đến, dần dần bị sùng bái thay thế.

Cố An An hôm nay nghỉ ngơi, biết Sở Nhiên dẫn đồng học về, đã sớm chờ ở nhà. Nàng mở cửa cho hai người, nhiệt tình mời Tần Phỉ Phỉ vào.

Tần Phỉ Phỉ vốn chuẩn bị tâm lý, tưởng sẽ thấy căn phòng như xóm nghèo, ai ngờ bước vào mới phát hiện hoàn toàn vượt ngoài dự kiến.

Trong phòng sạch sẽ ấm áp, mọi vật bày biện ngay ngắn, sàn nhà không dính một hạt bụi. Trên tủ lạnh dán sticker đáng yêu, trên cửa phòng dán giấy ghi từ vựng lạ viết tay.

Mặt bàn ăn trải kính công nghiệp, phía dưới lót khăn trải bàn caro đầy tình thú sinh hoạt.

Trên bàn đặt bình hoa, cắm một bó hoa quế mới hái, hương quế thấm người lan khắp căn phòng.

"Sở Nhiên, nếu ngươi không nói, ta thật không tin đây là nhà các ngươi thuê. Cũng quá có cảm giác gia đình rồi?"

Cố An An nghe nàng nói vậy, còn vui hơn cả được khen chính mình.

"Đúng là thuê, nhưng ta cùng Tiểu Nhiên ở đã lâu, sớm coi như nhà."

Sở Nhiên dẫn Tần Phỉ Phỉ tham quan đơn giản một chút.

Tần Phỉ Phỉ đi một vòng xong, vô cùng hài lòng, lập tức tỏ ý hôm nay không về, muốn ngủ lại đây.

Sở Nhiên nhíu nhíu mày, cũng chẳng nói gì.

Sau bữa tối, nàng ra ngoài một chuyến.

Hai người ôn tập xong đã khuya, Tần Phỉ Phỉ sớm buồn ngủ không chịu nổi, tắm rửa xong liền chui vào ổ chăn Cố An An mới trải.

Sở Nhiên ôm gối của mình đi tìm Cố An An.

"An An tỷ, ta không quen ngủ chung với người khác. Đêm nay tỷ thu lưu ta được không?"

Bộ dáng đáng thương hề hề của nàng khiến Cố An An bật cười: "Vậy ngủ cùng ta, ngươi liền quen sao?"

Sở Nhiên mím môi: "Tỷ không phải người khác, tỷ không giống."

Cố An An vội vén chăn: "Đến đây, đến đây."

Sở Nhiên chui vào, ngoan ngoãn nằm yên. Cố An An giúp nàng vuốt tóc gọn lại, sợ mình đè lên, rồi mới nằm sát bên.

Sở Nhiên kề bên cổ nàng, nhỏ giọng: "An An tỷ, Cao Tam thời gian gấp gáp, hay là ta cắt tóc đi?"

Cố An An có chút luyến tiếc: "Khó khăn lắm mới để dài thế này, cắt rồi không thể tết bím."

Sở Nhiên trong bóng đêm dẩu dẩu miệng: "Hảo đi."

Cố An An thấy nàng chịu nhường, vui quá liền hôn lên mặt nàng ba cái: "Nhà ta Tiểu Nhiên thật ngoan, tỷ tỷ thân thân."

"Được rồi, ngươi đừng lo. Từ ngày mai, ta dậy sớm hơn một chút, chuyên chải đầu cho ngươi."

Sở Nhiên vừa muốn nói, Cố An An đã c·ướp lời: "Yên tâm, không tết bím, về sau ngươi gội đầu ta cũng bao."

Trong bóng đêm, khóe môi Sở Nhiên điên cuồng nhếch lên.

"An An tỷ, vậy sẽ mệt ch·ết tỷ."

Cố An An dứt khoát: "Cứ vậy định rồi, từ sáng mai bắt đầu chấp hành."

Nửa đêm, cách vách vang lên tiếng quỷ khóc sói gào, xen lẫn tiếng nữ sinh thét chói tai.

"Má ơi thật sự có quỷ, oh my god, còn là một đám tiểu quỷ!"

Cố An An lầu bầu mấy câu, trở mình ngủ tiếp.

Sở Nhiên đợi tiếng thét thảm qua đi, xoay người dựa sát lưng nàng, ngủ lại.

Sáng hôm sau, Cố An An dậy sớm làm bữa sáng, lập tức tới chải đầu cho Sở Nhiên.

Tay nàng khéo léo thuần thục, chỉ búi một viên đầu thôi cũng đẹp hơn người khác. Tần Phỉ Phỉ đứng bên hâm mộ không thôi, nhịn không được nói: "An An tỷ, hay tỷ cũng trát cho ta một cái?"

Ánh mắt Sở Nhiên lạnh lẽo.

Cố An An còn chưa kịp nói, nàng đã lên tiếng: "Tần Phỉ Phỉ, ta thấy ngươi trát đuôi ngựa đẹp nhất, viên đầu không hợp ngươi."

Giọng nàng chắc nịch, Tần Phỉ Phỉ có chút vui: "Thật sao?"

Sở Nhiên gật đầu khẳng định: "Đương nhiên. Ngươi tự trát đuôi ngựa là độc đáo nhất, nên ngươi không cần hâm mộ viên đầu."

Cố An An còn muốn khoe kỹ xảo cột tóc, đang định xen vào, Sở Nhiên như nhìn thấu tâm tư nàng, lập tức nói: "An An tỷ, ta đói rồi. Sáng nay ăn gì a?"

Cố An An liền quăng ý niệm ấy, đứng dậy vào bếp: "Ta nấu cháo trứng vịt Bắc Thảo thịt nạc, quán bánh trứng. Các ngươi chờ, ta đi bưng ra bàn." 

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz