ZingTruyen.Xyz

[BHTT] [EDIT] Mang Theo Tàn Tật Lão Bà Vào Đại Học

Chương 10

tinhnhienca

Hắn đã sớm không vừa mắt Lưu Lệ, đừng nói không nhìn thấy, cho dù có thấy cũng sẽ không nói cho nàng.

Lưu Lệ hung tợn trừng hắn: "Xe ⅩⅠ của ta đỗ ngay ngoài tiểu khu của ngươi, hiện tại bị cắt là ngươi thất trách, bồi tiền!"

"Không bồi tiền, ta liền báo nguy!"

Lý Cường giận tím mặt, hắn lớn từng này còn chưa gặp kẻ ngậm máu phun người như vậy!

"Chớ nói ngươi cái phá xe đỗ ngoài đường lớn, dù có đỗ trong tiểu khu bị cắt, cũng không liên quan lão tử!"

"Báo nguy đúng không? Lão tử hiện tại liền báo nguy!"

Hai người đang giằng co cãi cọ, Triệu Hải Hà phe phẩy plastic phiến, ung dung vui vẻ đi tới.

"Ha hả."

"Ch·ết phì bà gặp báo ứng rồi đi?"

"Phi!" Nàng nhổ nước miếng về phía Lưu Lệ, "Xứng đáng!"

Lưu Lệ lập tức nổi giận. Vừa rồi nàng đã nghi Triệu Hải Hà giở trò, giờ vừa thấy, chẳng phải chính là nàng ta sao!

"Ngươi mới là Ch·ết phì bà! Ngươi cả nhà đều là Ch·ết phì bà! Miệng ăn phân phì heo! Xe ta nhất định là ngươi hoa! Ngươi chờ đó, ta hiện tại liền báo nguy!"

Thời gian từng chút trôi qua, cửa tiểu khu tiếng đối mắng vẫn kéo dài.

Sở Nhiên đeo tai nghe, chuyên chú đọc sách.

Một giờ sau, nàng đứng dậy tới bên cửa sổ, thấy Lưu Lệ cùng Triệu Hải Hà vẫn sừng sững ở cửa tiểu khu.

Hai người giọng đều khàn, vậy mà chẳng ai chịu thua.

Nàng nhếch môi lộ một mạt châm biếm, quay vào phòng bếp, bắt đầu nấu cơm.

Bốn mươi phút sau, hai món một canh đã ra nồi, nàng cho vào cà mèn, thong thả xuống lầu.

Hồ Cổ Nguyệt ngồi cưỡi trên một nhánh cây lệch tán ngoài cửa đơn nguyên, thấy nàng đi ra, lập tức "Miêu" một tiếng.

Sở Nhiên liếc nàng một cái, vẫn bước tiếp ra ngoài.

Hồ Cổ Nguyệt đành nhảy xuống, chạy sát bên nàng: "Sở Nhiên tỷ, ngươi biết là ai cắt xe Ch·ết phì heo không?"

"Không biết."

Hồ Cổ Nguyệt lập tức mừng rỡ, khoe khoang: "Ta biết! Ta thấy đó!"

Nàng đắc ý dào dạt, muốn chờ Sở Nhiên truy vấn, ai ngờ Sở Nhiên gợn sóng bất kinh, cứ thế đi ra ngoài tiểu khu.

"Sở Nhiên tỷ, ngươi không hiếu kỳ chút nào sao?" Nàng ủ rũ.

Sở Nhiên thuận miệng: "Không phải Triệu a di sao?"

Hồ Cổ Nguyệt lắc đầu lia lịa: "Đương nhiên không phải! Ta thấy là một nam sinh, không cao không lùn, không mập không gầy, mặc áo khoác có mũ, không nhìn thấy mặt. Hoa xong liền đi mất."

Ánh mắt Sở Nhiên lóe lên, rồi lại trở về bình tĩnh: "Ân."

Hồ Cổ Nguyệt thấy nàng phản ứng như vậy, càng thêm uể oải: "Sở Nhiên tỷ, sao ngươi chẳng có chút hứng thú nào?"

Sở Nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía cửa.

Đến giờ ăn trưa, con dâu Triệu Hải Hà mang ghế cùng cơm tới cho nàng, nàng ngồi ngay cổng lớn, vừa ăn vừa chửi bậy.

Khí thế còn hăng hơn lúc ban đầu.

Lưu Lệ sớm đã miệng khô lưỡi khô, vừa thấy nàng bày trận như vậy, lập tức hai chân run rẩy.

Vội gọi con trai, chui tọt vào xe, chạy.

Sở Nhiên thu ánh mắt, bước tới bên Triệu Hải Hà: "Triệu a di, đồ ăn nhà ngươi thật tốt, đều là thịt."

Triệu Hải Hà càng đắc ý: "Đó là, nhà ta đốn đốn ăn thịt."

Sở Nhiên đúng chỗ gãi ngứa, lộ ra b·iểu t·ình "Hảo thèm, hảo hâm mộ".

Triệu Hải Hà liếc nàng, thấy nàng xách cà mèn: "Cho tỷ tỷ ngươi đưa cơm à?"

"Ân."

Triệu Hải Hà mặt đầy ghét bỏ, phẩy tay: "Đi đi đi."

Nàng chẳng muốn đem thịt nhà mình chia cho quỷ nghèo ăn.

Sở Nhiên xoay người ra khỏi tiểu khu, Hồ Cổ Nguyệt vẫn bám theo: "Sở Nhiên tỷ, Triệu lột da không phải người tốt, ngươi xem nàng vừa rồi ghét bỏ kìa."

Sở Nhiên không đáp.

Nàng cố ý bắt chuyện Triệu Hải Hà, rốt cuộc thuê nhà của nàng ta, lại vừa mượn thế nàng ta; nếu không nói vài câu đẹp lòng, Triệu Hải Hà nhất định sẽ đem cơn tức chịu từ Lưu Lệ, chuyển sang mình với An An tỷ.

Cố ý khen đồ ăn nàng ta tốt, làm nàng ta đắc ý; lại khiến nàng ta ghét bỏ mà đuổi người.

Vừa vặn một công đôi việc.

Hồ Cổ Nguyệt coi nàng như thần tượng, bất bình thay nàng, tiếp tục xúi giục: "Sở Nhiên tỷ, nàng ta khinh người quá đáng! Ai mà ăn không nổi thịt chứ, chúng ta tìm cơ hội sửa chữa nàng!"

Sở Nhiên: "Ta liền ăn không nổi thịt."

Hồ Cổ Nguyệt: "......"

Hồ Cổ Nguyệt: "Ta không phải cùng Chu Thiên bọn họ giúp ngươi nhặt chai sao?"

Sở Nhiên: "Vẫn là ăn không nổi."

Hồ Cổ Nguyệt mặt nhỏ đỏ bừng, rối rắm moi ngón tay: "Hành bá, không đòi ngươi kem nữa."

Nàng rộng lượng xua tay, xoay người về nhà.

Sở Nhiên vô ngữ đến cực điểm, cảm tình ngươi theo ta nửa ngày, chỉ vì chờ một cái kem?

Nàng đi vào đại lâu công ty của Cố An An, sắc mặt lập tức âm trầm xuống.

Cố An An nhận được tin tức đã đứng chờ dưới hành lang cổng lớn, nhưng bên cạnh còn có một nam nhân mặc áo sơmi ô vuông.

Áo sơmi nam đứng sát quá mức, Cố An An dịch sang bên, hắn liền dịch theo bên nàng.

Một bộ dáng thân mật quá đà, hoàn toàn mặc kệ sắc mặt Cố An An khó coi ra sao.

Cố An An mới từ viện phúc lợi ra ngoài, trước kia chỉ tìm được những việc như phục vụ, tiêu thụ viên. Năm trước nàng tự học mặt bằng thiết kế, hiện tại ở một công ty điện thương nhỏ làm thiết kế sư.

Tiền ít, việc nhiều, lại xa nhà.

Nhưng nàng không có bằng cấp, chỉ có tiểu công ty chịu nhận, nên dù khổ dù mệt cũng không dám tùy tiện đổi việc.

Đại bộ phận đồng sự, Cố An An đều nhận thức. Nam áo sơmi này là một lão bánh quẩy, tên Lưu Húc.

"An An tỷ ~" Sở Nhiên bước tới.

Lưu Húc cợt nhả: "Tiểu Nhiên muội muội tới rồi?"

Sở Nhiên khách khí: "Lưu đại thúc ngươi hảo."

Sắc mặt Lưu Húc cứng lại: "Tiểu Nhiên muội muội, ngươi gọi ta ca ca là được."

Sở Nhiên nghiêm túc: "Lưu đại thúc, lão sư dạy dỗ chúng ta phải tôn lão ái ấu."

Lưu Húc cười gượng: "Ha hả."

Cố An An nhíu mày: "Lưu Húc, ta muốn cùng muội muội ta ăn cơm, tái kiến."

Lưu Húc như chẳng hiểu chữ tái kiến của nàng, còn nói: "Các ngươi chờ chút, ta qua bên kia mua phần thức ăn nhanh, rồi lại đây ăn cùng các ngươi."

Đợi hắn đi xa, Cố An An vội kéo Sở Nhiên: "Tiểu Nhiên, chúng ta đổi chỗ ăn cơm đi, ta giờ nhìn hắn là phạm ghê tởm."

Sở Nhiên đau lòng nàng, vui vẻ thuận theo, nhưng trong lòng âm thầm tính toán: phải xử lý con ruồi Lưu Húc này thế nào.

Cố An An dẫn nàng lên lầu hai, nơi đó có một ngôi cao lộ thiên nhỏ, có bàn đá ghế đá. Sở Nhiên nhanh nhẹn bày đồ ăn, hai người bắt đầu ăn.

Đang ăn vui vẻ, Lưu Húc lại mò tới.

Mở miệng đã oán: "An An, ngươi tới đây cũng không nói ta một tiếng, làm ta tìm mỏi mắt."

Cố An An mặt đen: "Lưu Húc, ta cùng muội muội ăn cơm không thích bị người quấy rầy, thỉnh ngươi rời đi, cảm ơn."

Lưu Húc nhếch miệng: "Ta lại không phải người khác. Huống chi cùng nhau ăn cơm mới náo nhiệt."

Cố An An tức đến mặt xanh, Sở Nhiên hơi nheo mắt, lặng lẽ kéo cổ tay nàng, khẽ nói: "An An tỷ, đồ ăn hôm nay ta nấu thơm lắm, ngươi mau nếm thử."

Cố An An ngồi xuống ăn.

Lưu Húc chỉ gọi một phần mì xào chay, đến trứng gà cũng không nỡ thêm. Ngửi mùi đồ ăn của hai người, hắn cợt nhả nói: "An An, đồ ăn nhà ngươi thơm quá, cho ta nếm chút đi?"

Cố An An chưa từng gặp kẻ mặt dày vô sỉ như vậy, tức đến nói không ra lời.

Sở Nhiên sợ hắn tự tiện gắp, vội dùng nắp hộp cơm gẩy một ít đưa qua.

Hắn lập tức hất đồ ăn vào hộp mình, ăn một miếng liền nói: "An An ngươi thật hiền huệ, lên được phòng khách hạ được phòng bếp. Nếu cưới ngươi làm lão bà thì tốt biết mấy."

Ánh mắt Sở Nhiên lạnh sầm, bỗng bưng bát canh trứng gà bên cạnh: "Lưu đại thúc, canh này cũng không tệ, đưa ngươi uống."

Lưu Húc mặt mày hớn hở: "Tiểu Nhiên muội muội ngươi thật biết săn sóc người. Không nói không ta thúc thúc."

Cố An An giữ nàng: "Tiểu Nhiên, canh ngươi tự uống."

Lưu Húc trơ trẽn đưa tay: "An An ngươi keo kiệt quá. Vẫn là Tiểu Nhiên muội muội hào phóng, tới, đổ cho ta chút."

Cố An An tức không nói được.

Sở Nhiên bưng canh đi tới hắn, bỗng nhiên lảo đảo, người chúi về phía trước, bát canh lập tức nện thẳng lên mặt Lưu Húc, nước canh đầm đìa dội đầy đầu đầy mặt hắn.

Canh còn nóng hầm hập.

Lưu Húc "Ngao" một tiếng, bật dậy, điên cuồng giũ quần áo.

Đốt lửa

Cố An An cuống quýt kéo Sở Nhiên: "Tiểu Nhiên, ngươi có bị bỏng không? Mau để ta xem."

Sở Nhiên thuận thế né sang bên cùng nàng, tránh bị thứ cẩu kia giũ nước canh bắn vào.

"Ai nha, Lưu đại thúc, thật sự xin lỗi, vừa rồi có cục đá vấp chân, xin lỗi xin lỗi xin lỗi."

Miệng nàng nói xin lỗi, nhưng mặt không có nửa tia b·iểu t·ình, ánh mắt lại lạnh đến đáng sợ.

"Ai da, ai da, ngươi muốn bỏng Ch·ết ta à!" Lưu Húc vừa giũ vừa oán.

Áo hắn đã ướt sũng nhão nhoét, căn bản lau không sạch. Rốt cuộc hắn không còn rảnh dây dưa Cố An An nữa, vội vã chạy đi.

Cố An An vẫn lo lắng nhìn Sở Nhiên: "Tiểu Nhiên, ngươi có sao không, chân có bị uy không?"

Sở Nhiên nhảy nhảy tại chỗ: "Không có đâu."

Cố An An yên tâm, lại tức: "Đáng tiếc ngươi nấu canh, lại đổ cho cái đáng khinh nam."

Con ruồi đáng ghét đi rồi, hai người lại vừa nói vừa cười.

Sở Nhiên ăn cơm như vô tình, tâm tư dần dần phiêu xa.

Ruồi bọ ghê tởm, sẽ không dễ dàng lăn đi như vậy.

Phải nghĩ biện pháp gì đây?

May mắn duy nhất là, lão bản công ty của Cố An An là nữ, ngày nào cũng tới công ty nhìn chằm chằm mọi người làm việc.

Giờ làm bận rộn nhiều việc, lại để tiết kiệm tiền, tất cả đều chen trong một văn phòng mở. Lưu Húc cũng không dám trước mí mắt lão bản mà làm càn.

Ăn xong, Cố An An chuyển học phí cho nàng: "Tối nay ta có thể tăng ca, về không sớm. Ngươi tự lo ăn, đừng để đói."

Sở Nhiên: "Buổi tối ta tới đón ngươi."

Cố An An không chịu: "Ngươi ngày mai khai giảng rồi, đừng thức khuya, ngủ sớm chút. Ta mang chìa khóa."

Sở Nhiên không nói thêm, ngoan ngoãn gật đầu.

Đêm ấy, Cố An An quả nhiên tăng ca.

Đến tám giờ, nàng làm xong tan tầm, Lưu Húc lập tức lẽo đẽo theo nàng xuống lầu.

Vào thang máy, hắn sắc mị mị nhìn chằm chằm: "An An, ta đưa ngươi về nhà."

"Không cần, ta đánh xe về."

Lưu Húc mặt dày: "Đánh xe đắt lắm. Ta đạp xe điện đưa ngươi, ngươi còn tiết kiệm tiền."

Cố An An căn bản không thèm để ý.

Hắn còn nói tiếp: "Nếu ngươi băn khoăn, có thể đưa tiền xe cho ta."

Cố An An suýt bị vô sỉ của hắn làm tức tăng huyết áp, lập tức bước nhanh ra cửa gọi taxi.

Thường ngày nàng chẳng nỡ đánh xe, nhưng giờ bị Lưu Húc ghê tởm đến cực, nàng chỉ muốn thoát khỏi cái đáng khinh nam này.

Lưu Húc thấy nàng không thèm nhìn mình, bèn đi đẩy xe điện.

Vừa tới bên xe, hắn liền the thé kêu.

"Ai cắt lốp xe ta? Ai làm!"

Hắn ngày thường keo kiệt đến mức moi Chu Bái Bì cũng phải cam bái, giờ lốp xe bị cắt, đau như cắt thịt. Hắn tại chỗ dậm chân mắng to, vừa tìm bảo an vừa đòi tra giám sát.

Bảo an căn bản chẳng thèm để ý hắn.

Cố An An tâm tình rất tốt, vội vàng lên taxi.

Về đến nhà hơn tám rưỡi, Sở Nhiên hâm lại thức ăn, bưng lên bàn.

"Tiểu Nhiên, không phải nói ngươi ăn trước, đừng chờ ta sao?"

"Cùng ngươi ăn mới ngon."

Cố An An liếc nàng: "Lần sau không được để đói."

Hai người bắt đầu ăn tối. Cố An An nhắc chuyện Lưu Húc lốp bị trát, hả giận vô cùng.

"Cái đáng khinh nam đó ghê tởm quá, xứng đáng lốp bị trát. Không biết vị anh hùng hảo hán nào học Lôi Phong làm tốt sự."

"Hy vọng hắn lốp ngày nào cũng bị trát."

Sở Nhiên mỉm cười nhàn nhạt, gắp cho nàng một đũa thức ăn: "An An tỷ, ngươi nếu hứa nguyện, có lẽ thật sự linh nghiệm."

Cố An An liếc nàng, bỗng thật sự đặt đũa xuống, chắp tay trước ngực: "Nam mô a di đà phật, Quan Thế Âm Bồ Tát, Ngọc Hoàng Đại Đế, Như Lai Phật Tổ, thỉnh các ngươi phù hộ ta tâm tưởng sự thành!"

Ăn xong, Sở Nhiên muốn đi rửa chén, Cố An An đẩy nàng: "Ngươi đi chơi đi. Lập tức khai giảng rồi, thả lỏng chút."

Sở Nhiên bất đắc dĩ: "An An tỷ, ngươi luôn quán ta. Về sau ta cái gì cũng không biết làm, ngươi chẳng lẽ vẫn luôn dưỡng ta sao?"

Cố An An nhướng mày: "Dưỡng ngươi thì sao? Nhà ta Tiểu Nhiên tốt như vậy, ta dưỡng cả đời!"

Sở Nhiên không nói nữa, lười biếng tựa vào khung cửa bếp.

Cố An An vừa rửa chén vừa quay đầu trò chuyện với nàng.

"Tiểu Nhiên, hôm nay ngươi không bối từ đơn sao?"

"Từ đơn đều sẽ. Ta đang đọc tiếng Anh thư, gặp vài câu không tồi thì cố nhớ."

Nàng hiểu ý Cố An An. Bình thường Cố An An thu dọn phòng bếp, nàng sẽ đứng cạnh bối từ đơn bồi nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz