ZingTruyen.Xyz

Bhtt Edit Mang Theo Hai Tu Ga Cho Ta


Trên đường ra sân bay, không khí trong xe yên tĩnh tới mức cây kim rơi cũng có thể nghe. Mạt Ngôn nặng nề không nói được lời nào, ngẫu nhiên liếc nhìn Doãn Mộ Tuyết trầm tư ngồi im như pho tượng. Doãn Mộ Tuyết không muốn ở lại, không phải Mạt Ngôn không hiểu, lý trí miễn cưỡng tiếp thu nhưng trái tim thì lại bất an không thôi. Bây giờ Mạt Minh Triết không phản đối nhưng Mạt Ngôn lại cảm nhận hình như có bức tường lớn hơn che ở tiền phương.

Tới sân bay, Mạt Ngôn lưu luyến không rời đưa Doãn Mộ Tuyết đến cửa an ninh, nắm tay nàng: “Tiểu Tuyết, em đừng suy nghĩ miên man được không? Vài ngày nữa chị qua tìm em, đã lâu không gặp tiểu bất điểm, rất nhớ con bé.”

Doãn Mộ Tuyết bất đắc dĩ nhìn Mạt Ngôn, trong lòng cô nghĩ gì, nàng đoán được vài phần. Trở tay nắm ngược lại: “Em biết, chị cũng không nên suy nghĩ bậy bạ, mấy ngày nay nghỉ ngơi thật tốt.” Doãn Mộ Tuyết rút tay, đi qua cửa an ninh. Lập tức có hai thân ảnh bám theo sau nàng qua cửa khẩu.

Mạt Ngôn nhìn thấy nóng nảy, nhanh chóng lấy điện thoại gọi cho Doãn Mộ Tuyết: “Tiểu Tuyết, em phải cẩn thận, hình như chị thấy có hai người theo dõi em.” Mắt thấy Doãn Mộ Tuyết xoay người, sốt ruột nói: “Em đừng quay đầu, ngàn vạn lần không thể. Chị sẽ gọi điện cầu cứu, nếu gặp người xấu thì sẽ rất nguy hiểm.” Nói xong vội vã cúp điện thoại, chuẩn bị gọi điện báo cảnh sát.

Điện thoại lại vang lên, Mạt Ngôn nhận cuộc gọi liền nghe tiếng Doãn Mộ Tuyết cười khanh khách: “Chị ngốc, đó là người ông ngoại phái tới bảo vệ em. Không có việc gì, chị về đi, đừng lo lắng cho em.”

Doãn Mộ Tuyết nói xong, Mạt Ngôn thấy có chút xấu hổ, sĩ biệt ba ngày, gặp lại hoàn toàn khác xưa, cách nói này phù hợp với Doãn Mộ Tuyết hiện giờ. Một khoảng thời gian không gặp, tiểu Tuyết đã có người theo bảo vệ! Điểm này Mạt Ngôn chưa bao giờ nghĩ tới.

Sau khi Doãn Mộ Tuyết về đến nhà, mỗi ngày đều nhận mười mấy cuộc điện thoại của Mạt Ngôn. Giống như bây giờ, mới gọi khoảng mười phút trước mà điện thoại lại vang lên. Doãn Mộ Tuyết đang ăn cơm với Tôn Đạo Nghĩa và Tôn Ý Như còn có con gái, khẽ nhíu mày, đứng dậy bước qua một bên nghe điện thoại.

“Uy, tiểu Tuyết! Em ăn cơm chưa? Chị có quấy rầy em ăn cơm không? Chị vừa gọi bữa trưa, quá khó ăn nha, không bằng em nấu.” Thấy nửa ngày bên kia không trả lời, Mạt Ngôn dừng lại, cẩn thận hỏi: “Em… Tức giận? Có phải em đang ăn cơm?”

Doãn Mộ Tuyết có thể không tức giận sao? Nàng không nhớ đây là lần thứ mấy đang ăn cơm bị Mạt Ngôn đánh gãy. Từ lúc về tới nhà đã sống không yên ổn, Doãn Mộ Tuyết thử không nghe một lần, nhưng không thành công. Không nhận điện thoại, Mạt Ngôn sẽ càng gọi nhiều hơn, gọi liên tục, điện thoại reo không ngừng, đến khi nàng nhận mới thôi.

“Biết rõ em sẽ tức giận, tại sao còn gọi? Khó ăn cũng phải ăn, nếu không chốc nữa sẽ đói. Hay ngày mai nói mẹ chị mang đồ ăn tới công ty?”

“Chị chỉ muốn ăn món em làm. Tốt lắm, em ăn cơm đi. Chút nữa chị gọi lại sau.” Giọng Mạt Ngôn có vài phần mất mát, cô đang lên kế hoạch, không biết Doãn Mộ Tuyết có thích hay không?

Cúp điện thoại, Doãn Mộ Tuyết quay lại bàn cơm, Tôn Đạo Nghĩa không để ý hỏi: “Tiểu Tuyết, ba Điềm Điềm gọi sao? Con về nhà lâu như vậy, ông ngoại vẫn chưa hỏi về ba con bé.” Tôn Đạo Nghĩa đã sớm biết Tần Phong thông qua đống tư liệu điều tra, nếu muốn biết hiện giờ hắn ở chỗ nào, e chỉ cần ba ngày đã có thể biết tường tận. Tôn Đạo Nghĩa cố ý hỏi, hắn cũng có quyết định của chính mình.

Rất lâu không có người nhắc Tần Phong trước mặt Doãn Mộ Tuyết, sửng sốt trong nháy mắt, mới lắc lắc đầu đáp: “Không, một người bạn thôi!”.

Vừa rồi nghe ngữ khí Doãn Mộ Tuyết nói chuyện, Tôn Ý Như đã đoán được đầu dây bên kia là nữ nhân tên Mạt Ngôn, sợ lão gia tử tiếp tục hỏi, Doãn Mộ Tuyết sẽ để lộ manh mối, nhanh chóng gặp thức ăn vào chén ba mình: “Ba, ba nếm thử, lần trước ba có nhắc đến nên con đặc biệt căn dặn nhà bếp làm nhưng giảm bớt lượng muối, ba xem có nhạt quá hay không?”

Doãn Mộ Tuyết ngẩng đầu cảm kích nhìn Tôn Ý Như, thời điểm này nàng chưa chuẩn bị tâm lý thẳng thắng với Tôn Đạo Nghĩa. Trước kia nàng và Điềm Điềm nương tựa lẫn nhau, chỉ cần lo lắng cảm nhận của Điềm Điềm là được rồi, hiện giờ có thêm hai người thân, vấn đề suy xét phải nhiều hơn.

Tết âm lịch tới gần, Tôn gia cũng bắt đầu bận rộn, Tôn Ý Như thu xếp phân phó người làm dọn dẹp nhà cửa, vội vàng liệt kệ danh sách những thứ cần mua sắm, quần áo mới cho cháu ngoại, đồ chơi cũng được liệt kê cả đống, cuối danh sách là đồ dùng của Doãn Mộ Tuyết.
Những vật phẩm khác, Tôn Ý Như đều để người làm đi mua, còn đồ của hai mẹ con Doãn Mộ Tuyết, bà phải đích thân tuyển chọn. Đồ trong danh sách, Tôn Ý Như tỉ mỉ chọn xong, Trương Mộc đi phía sau, hai tay đầy túi mua sắm, thấy Tôn Ý Như vẫn còn muốn chọn thêm quần áo, nhanh chóng ngăn cản nói: “Ý Như, tiểu bất điểm lớn rất nhanh, mua nhiều không mặc, rất lãng phí. Hay hôm nay mua bao nhiêu đây thôi?” Trương Mộc thật sự bội phục khả năng nữ nhân đi SHOPPING, hắn được huấn luyện nghiêm chỉnh cũng thấy mệt, đại đa số nam nhân đều giống nhau không thích cùng nữ nhân dạo phố mua sắm.

Nghe Trương Mộc nhắc, Tôn Ý Như mới để ý trên tay hắn xách quá nhiều đồ, nhưng bộ đồ trên tay cũng rất đáng yêu, lắc đầu kiềm lòng, chờ cháu ngoại lớn chút mới mua tiếp.

Đến cửa hàng bán xe Audi, Tôn Ý Như đi vòng một chiếc màu đen, trong đầu tưởng tượng dáng vẻ Doãn Mộ Tuyết ngồi trong xe, nhưng vẫn có chút lo lắng, nhẹ giọng hỏi Trương Mộc phía sau: “Ngươi cảm thấy tiểu Tuyết lái xe này hợp không?”

“Xe đẹp không phải thứ yếu, chủ yếu là hệ số an toàn cao hay không. Chiếc này không tệ lắm, rất phù hợp với tiểu Tuyết.” Trương Mộc có nghiên cứu về xe, mặc kệ là siêu xe thế giới hay trong nước đều nắm rõ trong lòng bàn tay.

Nghe Trương Mộc nói, Tôn Ý Như quay qua nói với nhân viên: “Lấy nó đi, biển số thì sao? Ta muốn nhanh nhất.” Tôn Ý Như tự mình chọn biển số xe, còn lại giao cho Trương Mộc xử lý.

Đêm trừ tịch, trong nhà Tôn gia náo nhiệt hẳn, Điềm Điềm mặc quần áo mới do bà ngoại mua ngồi ở phòng khách chơi đồ chơi mới, trên bàn ăn lớn bên nhà bếp đầy đủ các loại thức ăn hấp dẫn.

Nhìn cảnh tượng này, mắt Tôn Đạo Nghĩa ngấn lệ, đây là cảnh tưởng ông muốn thấy từ rất lâu, năm nay có thể thành sự thật. Tay run rẩy cầm ly rượu đứng lên: “Lão thiên gia đối với Tôn Đạo Nghĩa ta không tệ, năm nay có thể cả nhà đoạn tụ.”

Tôn Ý Như nghe vậy cũng không cần được nước mắt, Doãn Mộ Tuyết nhìn nhìn, nếu cứ vậy không thể nào tiếp tục ăn cơm tất niên, nhanh chóng cầm ly rượu đứng lên nâng cốc chúc mừng: “Ông ngoại, chúc ông khỏe mạnh trường thọ.” Quay đầu chạm nhẹ ly rượu của Tôn Ý Như, nói: “Mẹ, chúc mẹ sớm tìm được tân quy túc.” Nói xong, ý vị sâu sa nhìn Trương Mộc. Những năm qua Trương Mộc luôn ăn cơm tất niên ở Tôn gia, bao lâu rồi hắn cũng không nhớ rõ, chỉ biết hằng năm giữa trưa sẽ cùng ba mẹ ăn cơm đoàn viên, buổi tối sẽ tới Tôn gia.

Bữa cơm vui vẻ kéo dài đến mười hai giờ mới xong, cả đời ra cửa chuẩn bị ngắm pháo hoa, cùng nhau nhìn đồng hồ chuẩn bị đếm ngược. Đồng hồ vang lên báo hiệu mười hai giờ, pháo hoa bốn phía đùng đùng dâng lên, khói lửa sáng lạn cả vùng trời, nhiều màu sắc xinh đẹp, sau đó chảy xuống tiêu tán vô hình.

Doãn Mộ Tuyết lấy điện thoại bấm dãy số quen thuộc, mặc kệ âm thanh ầm ĩ bên tai, nói với Mạt Ngôn: “Tân niên khoái hoạt!”

“Tân niên khoái hoạt! Tiểu Tuyết, chị yêu em!” Mạt Ngôn che lỗ tai nói thật lớn.

Đột nhiên, Tôn Ý Như dùng tay khẽ đẩy đẩy Doãn Mộ Tuyết, nghiêng người nói nhỏ vào tai nàng: “Tiểu Tuyết, con nhìn bên kia, hình như là tên của con.” Tôn Ý Như vừa nói vừa chỉ hướng xa xa.

Giữa bầu trời khói lửa đầy màu sắc, Doãn Mộ Tuyết nhìn thấy dòng chữ đặc biệt nổi bật: “Tiểu Tuyết, I LOVE YOU” chỉ vài chữ đơn giản, Doãn Mộ Tuyết không dám khẳng định nó chỉ nàng, cho đến khi âm thanh người nọ truyền đến lần nữa: “Thấy được không?”

Doãn Mộ Tuyết cả kinh há to miệng, nàng không ngờ đêm trừ tịch Mạt Ngôn lại đến tìm nàng, còn lớn mật thổ lộ như vậy. Doãn Mộ Tuyết có chút khẩn trương quay đầu nhìn Tôn Đạo Nghĩa đứng bên kia, thấy ông ngoại không chú ý mới nhẹ nhàng thở ra.

“Chị đang ở đâu?” Doãn Mộ Tuyết che điện thoại cố gắng nhỏ giọng hỏi, nàng thật sự sợ Mạt Ngôn, năm mới không ở nhà ăn cơm đoàn viện, chạy đến đây phóng pháo hoa, muốn cho mình kinh hỉ sao? Doãn Mộ Tuyết nghĩ vậy thôi chứ trong lòng rất cảm động.

“Em quay đầu, chị cách em khoảng năm mươi mét.” Mạt Ngôn đứng cách đó không xa nhìn Doãn Mộ Tuyết, nếu không ngại nhiều người đứng gần Doãn Mộ Tuyết… Có lẽ cô đã xông lên ôm chầm giai nhân vào lòng.

Doãn Mộ Tuyết quay đầu, chớp mắt liền nhìn thấy Mạt Ngôn trong đám người. Thật ứng với câu nói, bỗng nhiên quay đầu, người nọ lập tức hiện trước mắt. Bóng người xung quanh liền trở nên u ám trong mắt Doãn Mộ Tuyết, chỉ có một người đứng ở đó, giống như trẻ nhỏ cười ngây ngô.

Mạt Ngôn bước đến gần, khoảng cách dần được thu nhỏ. Ngay lúc Mạt Ngôn chuẩn bị nắm tay Doãn Mộ Tuyết, đột nhiên bị đôi tay nhỏ bé ôm chầm, âm thanh non nớt vang lên giữa rừng pháo hoa: “Dì, dì đến xem pháo hoa với Điềm Điềm sao? Chúng ta cùng xem nha, nó ở rất cao.”

------------------------------------  

Tác giả có lời muốn nói: Tết âm lịch, theo lý là vui vẻ ngày, mà ta cũng là quá đến tối buồn bực một cái. Có thiệt nhiều sự, chỉ có trải qua tài năng càng hiểu được dùng để miêu tả nó những văn tự.

Trưởng thành quá trình, đã định trước cùng với một ít không như ý địa phương. Mấy ngày nay, vứt rớt một ít trước kia hành trang, thấy rõ một việc, buông xuống một số người, rửa sạch một chút suy nghĩ của mình. Cũng thấy rõ rất nhiều đồ vật, mặc dù không là tối như ý một cái tết âm lịch, coi như là thu hoạch không ít một cái tết âm lịch.

Đối với trước theo các ngươi đề cập qua người kia, bây giờ hoàn toàn buông xuống. Từ nay về sau, ta sinh hoạt trong sẽ không nhắc lại đến người kia…

Thân nhóm, bị trễ tân niên khoái hoạt, chúc các ngươi năm nay mỗi người đều mọi chuyện hài lòng, mọi sự như ý!!!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz