Bhtt Edit Ket Hon Cung Tinh Dich Tra Xanh Du Tuyet Trung Sinh Ver
Phí Thẩm Nguyên quay lưng về phía Lục Kha Nhiên, nàng cuộn mình trên giường, nằm dựa sát vào tường.Lục Kha Nhiên ngồi ở mép giường, cũng quay lưng lại.Căn phòng im lặng, không ai lên tiếng, mùi tin tức tố hòa quyện giữa hai người vẫn còn phảng phất trong không khí.Mùi hương cũng im lặng chậm rãi biến mất.Không biết đã qua bao lâu, ngoài sân truyền đến tiếng bước chân nặng nề, có người đang lại đây. Cửa phòng bên cạnh có tiếng đóng mở, tiếp theo là tiếng người cùng tiếng xê dịch bàn ghế xuyên qua bức tường mỏng.Cách âm thật kém.Lục Kha Nhiên lắng nghe thanh âm của người kia một lúc, rồi mở miệng, "Em đến đây từ khi nào?"Phí Thẩm Nguyên không muốn cùng cô nói chuyện.Lục Kha Nhiên cau mày, hơi hơi tức giận. Cô đang bị thương, lại vừa mới đánh dấu Omega, tin tức tố không thể khống chế, kích động một chút liền sẽ tiết ra.Phí Thẩm Nguyên mới vừa bị đánh dấu, rất mẫn cảm với tin tức tố của Lục Kha Nhiên, một chút mùi vị đều khiến cơ thể nàng run lên, trong lòng không khỏi sinh ra dục vọng phục tùng.Nàng thì thầm, "Hơn bốn năm trước."Khi rời khỏi Lục Gia khoảng chừng 3 tháng, nàng đã đến đây.Lục Kha Nhiên quay đầu lại, nhìn nàng chằm chằm.Cảm nhận được ánh mắt của Lục Kha Nhiên, Phí Thẩm Nguyên khẩn trương căng thẳng thân thể, tròng mắt nàng bất an rung động. Nàng cảm giác được Lục Kha Nhiên đang không vui.Lục Kha Nhiên lạnh giọng hỏi nàng, "Làm thế nào mà em sống sót?"Làm sao mà một Omega yếu đuối, không có khả năng lao động, không được bất cứ nơi nào thuê mướn, lại có thể tồn tại ở tầng ngầm, nơi vật tư khan hiếm, cư dân bạo lực và luật lệ hỗn loạn này được.Phí Thẩm Nguyên cắn chặt môi, không muốn trả lời.Lục Kha Nhiên đã nghĩ đến cách Omega sinh tồn mà Khổng Tuyết Nhi đã từng đề cập - nương nhờ một Alpha nào đó, phụ thuộc vào người khác. Cơn tức giận tiếp tục dâng trào trong lòng cô, tin tức tố tiết ra ngày càng nhiều, không chút lưu tình áp lên thân thể gầy gò của Phí Thẩm Nguyên."Trả lời tôi."Phí Thẩm Nguyên run run bật khóc, "Là Lâm Phàm."Giọng của Lục Kha Nhiên lạnh đi, "Ai?"Phí Thẩm Nguyên vừa run vừa khóc, vươn tay chỉ vào phòng cách vách.Phòng bên cạnh không biết đang làm gì, có tiếng mở túi ni lông, cùng với tiếng ăn uống.Lục Kha Nhiên lắng nghe, đột nhiên bật cười một tiếng.Phí Thẩm Nguyên rất hiếm khi nhìn thấy Lục Kha Nhiên cười, và mỗi lần cô cười, hẳn là vì tức giận tột độ. Mà lần này, hoặc là Phí Thẩm Nguyên, hoặc là những người khác sẽ gặp xui xẻo.Phí Thẩm Nguyên theo bản năng mà thần kinh liền căng thẳng.Lục Kha Nhiên bỗng nhiên cử động, mà Phí Thẩm Nguyên cũng chấn động theo, nàng ngồi bật dậy muốn rời khỏi giường. Nhưng lại bởi vì tin tức tố cường thế của Lục Kha Nhiên nên tay chân nàng yếu ớt, suýt chút nữa ngã khỏi giường, nàng bò về phía trước, nới ra một chút khoảng cách."Đại tiểu thư, em sai rồi." Phí Thẩm Nguyên theo phản xạ mà xin lỗi, "Cô đừng tức giận."Lục Kha Nhiên chỉ chạm vào vết thương trên cánh tay, cô vẫn ngồi bên cạnh giường, lạnh lùng ném ra hai chữ, "Lại đây."Phí Thẩm Nguyên không dám, vừa khóc vừa lắc đầu.Lục Kha Nhiên lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng.Đôi mắt cô cực kỳ băng lãnh, cùng với tin tức tố cường thế và đáng sợ cứ thế đè lên người Phí Thẩm Nguyên, khiến nàng sợ hãi, đánh mất bản thân, chỉ còn thần phục.Phí Thẩm Nguyên đứng dậy không nổi, nàng bò đến bên chân Lục Kha Nhiên.Lục Kha Nhiên cúi xuống, nắm lấy cằm nàng, nâng khuôn mặt tái nhợt lên, nhìn chằm chằm Phí Thẩm Nguyên hỏi, "Nam hay nữ?"Phí Thẩm Nguyên do dự không trả lời.Lục Kha Nhiên trầm giọng hỏi lại, "Nam hay nữ?"Phí Thẩm Nguyên vội vàng đáp, "Nữ, nhưng cô ấy... giả nam."Lục Kha Nhiên không quan tâm đến việc liệu cô ta có phải giả nam hay không, chỉ hỏi, "Cô ta đã chạm vào em chưa?"Đồng tử của Phí Thẩm Nguyên giãn rộng vì sợ hãi, nước mắt không ngừng rơi xuống từ khóe mắt, thống khổ lại đáng thương.Nàng liên tục lắc đầu, "Không, không có, cô ấy là... Beta."Lục Kha Nhiên nói, "Beta cũng có thể ngủ với em."Phí Thẩm Nguyên nức nở, "Cô ấy tôn trọng em..."Lục Kha Nhiên lập tức siết chặt các ngón tay, sắc mặt khó coi.Phí Thẩm Nguyên liền biết mình đã nói sai rồi, vai nàng co lại, kinh hãi nhìn Lục Kha Nhiên.Phí Thẩm Nguyên khi ở cùng với Lục Kha Nhiên, hay trú tại Lục Gia, nàng chưa bao giờ được tôn trọng. Nàng chỉ là một Omega được cha Lục Kha Nhiên mua về tiêu khiển, từ khi còn nhỏ đã bị nhốt trong phòng thí nghiệm, được dạy dỗ, thuần dưỡng, xé bỏ hết tính khí cùng kiêu ngạo, để lại một thân thể chỉ biết phục tùng.Cho nên, sẽ không ai tôn trọng nàng, cũng sẽ không ai sẽ hỏi nàng một câu ----- Nguyện ý sao?Từ lúc được đưa vào phòng thí nghiệm, nàng đã không còn là một con người nữa, mà chỉ là một Omega, một phẩm vật phụ thuộc.Lục Kha Nhiên cụp mắt xuống, nhìn vẻ mặt kinh hãi của Phí Thẩm Nguyên, "Tôi sẽ đưa em về."Lông mi Phí Thẩm Nguyên run lên "Nhưng cô đã nói, nói..."Nói, từ nay về sau sẽ buông tha nàng."Nhưng em lại bị tôi tìm được rồi." Lục Kha nhiên vuốt ve chiếc cằm mảnh khảnh của Phí Thẩm Nguyên, "Đã đánh dấu, em lại là của tôi."Phí Thẩm Nguyên mất khống chế kêu lên, "Cô gạt em."Nước mắt nàng rơi từng giọt, rồi từng giọt dọc theo chiếc cằm mảnh mai, rơi đến Lục Kha Nhiên tâm phiền ý loạn."Người ở cách vách đã chiếu cố em hơn bốn năm, phải không?" Lục Kha Nhiên hỏi.Phí Thẩm Nguyên ngừng khóc, hoảng sợ nói, "Đừng giết cô ấy, em cầu xin cô...""Tôi có thể đáp ứng với em." Lục Kha Nhiên lộ ra một chút ý cười, thật lạnh, "Chỉ cần em ngoan ngoãn là được."Phí Thẩm Nguyên không cam lòng, tức giận trừng mắt với Lục Kha Nhiên.Lục Kha Nhiên đột nhiên chạm vào khóe mắt ướt át của nàng, "Em ngoan ngoãn, tôi cái gì cũng sẽ cho em, không tốt sao?"Phí Thẩm Nguyên lắc đầu.Điều nàng muốn nhất, Lục Kha nhiên sẽ không cho, cũng không thể cho.Lục Kha Nhiên trước mặt nàng chính là một ác quỷ, một ác quỷ đầy ham muốn chiếm hữu, chỉ biết đoạt lấy, không có đáp lại.5 năm trước đã như vậy, 5 năm sau...Phí Thẩm Nguyên nhìn vào cặp mắt đen tối và lạnh lùng của Lục Kha Nhiên, 5 năm sau vẫn như vậy.Nàng quay trở lại, bất quá lại lặp lại hèn mọn cùng thần phục của 5 năm trước.Lục Kha Nhiên liên tục vuốt ve đôi mắt của Phí Thẩm Nguyên, "Ngưng khóc."Phí Thẩm Nguyên hít mạnh một hơi, nhịn xuống những giọt nước mắt bất giác trào ra dưới sự kìm nén của tin tức tố."Ngoan." Lục Kha Nhiên nói.Phí Thẩm Nguyên gục đầu xuống, tuyệt vọng quỳ bên chân Lục Kha Nhiên.Một lát sau, Lâm Phàm ở bên cạnh đột nhiên mở cửa, bước ra ngoài.Cộc, cộc -- Tiếng gõ nhẹ nhàng, một giọng nói trung tính đầy lịch sự từ bên ngoài truyền đến, "Nguyên Nguyên, em có ở đó không?"Đôi mắt của Phí Thẩm Nguyên ngay lập tức mở to, sợ hãi bất an nhìn Lục Kha Nhiên.Lục Kha Nhiên sắc mặt bình tĩnh, cô ra lệnh, "Đi mở cửa."Phí Thẩm Nguyên nào dám ra mở cửa, nàng thấp giọng, "Cô đáp ứng rồi, sẽ không làm tổn thương cô ấy, cô nói được làm được..."Lục Kha Nhiên nhìn chằm chằm nàng, "Cô ta quan trọng như vậy sao?"Phí Thẩm Nguyên vội vàng nói, "Em nợ cô ấy ân tình."Lục Kha Nhiên nhìn nàng, "Nhớ rõ, nếu em nghe lời cùng tôi quay về, tôi sẽ tha cho cô ta. Nếu em không nghe lời, tô sẽ giết cô ta rồi đưa em về."Phí Thẩm Nguyên cúi đầu, "Em sẽ nghe lời."Nàng căn bản không có sự lựa chọn nào cả."Tốt." Lục Kha Nhiên nói, "Đi ra mở cửa."Phí Thẩm Nguyên đứng lên, do do dự dự đi tới, cúi đầu ra mở cửa.Lâm Phàm vẫn mặc đồ lao động của nhà máy, cô không quá cao, dáng người dong dỏng, để tóc ngắn, thoạt nhìn rất giống nam nhân."Nguyên Nguyên, người được em cứu về sao rồi?" Lâm Phàm thản nhiên nói chuyện với Phí Thẩm Nguyên như thường, "Tỉnh chưa?"Phí Thẩm Nguyên từ từ ngẩng mặt lên, lộ ra đôi mắt đỏ hồng cùng sắc mặt tái nhợt, "Tỉnh..."Thấy nàng như vậy, Lâm Phàm dừng lại hai giây, sau đó đột nhiên phản ứng lại, tức giận nói, "Cô ta cưỡng bức đánh dấu em?"Sau đó cô định xông vào để giúp Phí Thẩm Nguyên tính sổ.Phí Thẩm Nguyên vội vàng ngăn cản Lâm Phàm lại, "Cô ấy... không phải bị cô ấy ép buộc."Lâm Phàm không thể tin được, "Em tình nguyện?"Phí Thẩm Nguyên siết chặt cánh tay Lâm Phàm, thất thần, "Cô ấy... chính là cô ấy."Lâm Phàm nháy mắt hiểu được ý trong lời nói của Phí Thẩm Nguyên, cô biết quá khứ của nàng.Phí Thẩm Nguyên đẩy Lâm Phàm ra ngoài, "Chị về đi, đừng tới... tìm em."Lâm Phàm lùi lại hai bước, nhìn vẻ mặt tái nhợt của Phí Thẩm Nguyên, chậm rãi nói, "Có phải em định cùng cô ta trở về?"Phí Thẩm Nguyên cúi đầu, "Nếu không?"Nếu không?Lâm Phàm hung hăng đá vào nền đất, một viên đá văng lên, bay ra góc tường rồi lẳng lặng biến mất."Em ấy sẽ về với tôi, có gì không được?" Lục Kha Nhiên đột nhiên bước tới, đứng sau lưng Phí Thẩm Nguyên.Phí Thẩm Nguyên rõ ràng cứng người, tầm mắt dời lại, toàn bộ lực chú ý đều đổ dồn vào người phía sau.Lục Kha Nhiên một tay ôm vai Phí Thẩm Nguyên, tư thái đứng thẳng, ngạo mạn cao quý.Cô cao hơn Lâm Phàm, chỉ cần đứng là có thể nhìn xuống Lâm Phàm."Nơi này chính là một bãi rác, còn nơi tôi đưa em ấy trở về là bầu trời rộng lớn."Lâm Phàm ngẩng đầu nhìn Lục Kha Nhiên, phát giác chình mình đã hoàn toàn bị áp chế bởi khí phách và khí chất của Lục Kha Nhiên, thậm chí không thể nói ra lời.Những người quý tộc như cô ta vốn sinh ra ở tầng trên, được mọi người nâng đỡ và đặc quyền vây quanh, trời sinh đã mang theo áp bách. Áp bách nghiền nát những kẻ đói nghèo.Phí Thẩm Nguyên giữ chặt áo của Lục Kha Nhiên, "Vào đi, đừng nói nữa."Lục Kha Nhiên thuận thế nắm tay Phí Thẩm Nguyên, dục vọng chiếm hữu toàn bộ vây lấy Phí Thẩm Nguyên. Cô liếc mắt khiêu khích nhìn Lâm Phàm, mang theo Phí Thẩm Nguyên vào nhà, đóng sầm cửa lại.Rầm. ----- Tiếng đóng cửa lớn khiến lưng Lâm Phàm không khỏi run lên.Sau khi đóng cửa lại, Lục Kha Nhiên ấn Phí Thẩm Nguyên vào tường, cúi xuống gần sát mặt nàng, tàn nhẫn nói, "Cô ta đối với em thật thâm tình thật nhỉ, còn muốn vì em mà tính sổ với tôi."Phải biết rằng chênh lệch sức mạnh giữa Alpha và Beta là rất lớn.Phí Thẩm Nguyên dùng sức đẩy vai Lục Kha Nhiên, tránh đi hơi thở của cô, "Cô ấy chỉ quan tâm đến em... Chúng em là bạn ...""Bạn?" Lục Kha Nhiên nhại lại, "Bạn?"Phí Thẩm Nguyên đẩy mạnh vai Lục Kha Nhiên, không muốn Lục Kha Nhiên lại gần nàng như vậy.Nàng vừa bị đánh dấu, rất dễ phát tình.Nhưng đây không phải là nơi thích hợp để phát tình. Tin tức tố Omega quá nồng sẽ bị phân tán ra ngoài, nó sẽ thu hút tất cả các Alpha gần đó.Lục Kha Nhiên cũng biết điều này.Cô buông lỏng Phí Thẩm Nguyên."Từ giờ trở đi, đừng để tôi nhìn thấy em nói chuyện với người bạn kia nữa." Lục Kha Nhiên lạnh lùng nói, "Nếu không, tôi sẽ khiến người bạn của em không bao giờ nói chuyện được nữa.Phí Thẩm Nguyên sợ hãi nói, "Em đã biết."Lục Kha Nhiên nói, "Nhớ kỹ?"Phí Thẩm Nguyên không thể không phối hợp mà liên tục gật đầu, tỏ ý mình thực sự nghiêm túc nghe lời.Lục Kha Nhiên thu lại ý lạnh, lúc này mới hỏi đến chính sự, "Em cứu tôi khi nào?"Phí Thẩm Nguyên nói, "Ngày hôm qua."Lục Kha Nhiên, "Mấy giờ rồi?"Phí Thẩm Nguyên nhìn chiếc máy truyền tin rẻ tiền đeo trên cổ tay, đáp, "Bốn giờ chiều."Lục Kha Nhiên gần như đã hôn mê một ngày một đêm.Thời gian dài như vậy, Dụ Ngôn có lẽ đã rời khỏi tầng ngầm, hiện tại nhất định đang phái người đi tìm cô khắp nơi.Theo lý thuyết, cô nên ra ngoài ngay bây giờ, tìm người của Dụ Ngôn, rồi rời khỏi đây.Nhưng... Lục Kha Nhiên nhìn Phí Thẩm Nguyên.Lựa chọn tạm thời không đi._____TBC.Chúng ta gặp lại rồi nè, nhưng mai mới gặp được thượng tướng với phu nhân nha =)))))Ăn Tết xong cái mình lười 8848 lần, có ai nhớ tui không =))))))
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz